Chương 51
Nghe Lục Diên Chiêu nói xong, Lương Tây vẫn duy trì trầm mặc, cũng không mở miệng, cô hơi cúi đầu, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.
Lạc Minh Khải nhanh như vậy đã đáp ứng Dịch Trung, rốt cuộc là chuyện bắt đầu từ khi nào. Với tác phong cẩn thận của người Dịch gia, không thể nào là chuyện gần đây được.
Như vậy chính là từ rất sớm Lạc Minh Khải đã thành lập quan hệ với Dịch Trung, thậm chí khi cô tìm được Dịch Trung, Lạc Minh Khải cũng cùng lúc tìm được Dịch Trung.
Cô và Lạc Minh Khải giống như hàng hóa bày biện dễ dàng lựa chọn, so sánh giá trị cùng tính thực dụng, sau đó một bên trúng một bên bị vứt bỏ.
Đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình, đừng bao giờ.
Sai lầm nhỏ của Lạc Minh Khải trong buổi đấu thầu là cố ý vừa vặn, không nhiều không ít, vì thế căn bản sẽ không làm cho người ta hoài nghi.
Trước đó cô từng hoài nghi, Lạc Minh Khải dưới sự kích thích của cô, hẳn là làm cho tinh thần anh hăng hái hơn mà lấy được hạng mục kia mới đúng.
Nhưng anh lại sai lầm, anh hẳn là biết trước ẩn ý trong đó, biết Dương Nham Phong cũng không có ý định giao dự án cho Thịnh Á.
Cho nên, sai lầm của anh là cố ý, chỉ làm cho người của Dịch gia xem.
Trước đó Thịnh Á hẳn là đã cùng Dịch Trung liên hệ tới, bởi vì Thịnh Á nợ Dịch Trung một cái nhân tình nên Dịch Trung mới chiếm được hạng mục của Dương thị.
Người trong Dịch Trung thấy Lạc Minh Khải quả nhiên sai lầm, liền dựa theo cuộc gặp mặt trước đó hợp tác, dù sao trong mắt Dịch Trung, Thịnh Á là nhường lợi trước, sau đó cho chỗ tốt cũng không quá.
Nói cách khác, Thịnh Á kỳ thật cũng không phải trả giá nặng nề như Lục Diên Chiêu nghĩ mới có thể hợp tác với Dịch Trung.
Thậm chí ngược lại, Thịnh Á chẳng những không trả giá cái gì, ngược lại còn cướp lấy nỗ lực trước đó của cô, bán đi một cái mặt mũi lớn.
Lục Diên Chiêu nhắm mắt lại, tuy rằng để Lạc Minh Khải đi trước một bước, nhưng tâm lý Lục Diên Chiêu mơ hồ có vài phần hưng phấn.
Lạc Minh Khải mà hắn quen thuộc lại trở về, người đàn ông mà hắn coi là đối thủ kia, tuyệt đối có năng lực làm được những việc này, bọn họ cũng nên thật sự đọ sức.
"Không cần quá để ở trong lòng, thất bại cũng là một tiết học bắt buộc." Lục Diên Chiêu có chút trấn an nhìn cô, cô cố gắng làm nhiều như vậy, lại đổi lại kết quả như vậy, tâm tình có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu tồi tệ.
Lương Tây gật gật đầu, ngẩng đầu lần nữa đã tràn đầy tự tin, cô cười cười với hắn, "Mộc thị có nội gián do Thịnh Á an bài, làm tổng giám đốc Mộc thị được thuê với mức lương cao, tôi tin tưởng anh sẽ biết nên làm như thế nào."
Nếu như không có nội gián, Lạc Minh Khải sẽ không nhận được tin tức nhanh như vậy. Những người này không tìm ra, chính là ở Mộc thị đặt từng quả mìn, làm cho người ta không được yên bình.
"Chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định đem người tìm ra." Lục Diên Chiêu làm bảo đảm, trong lòng đã có tính toán.
Lương Tây tựa vào ghế da, tựa hồ có chút mệt mỏi, ánh mắt cũng không còn mở to như vậy, giống như cô vốn là một quả bóng bay tràn ngập khí gas, bây giờ là một quả bóng bay bị thả mất đi một nửa khí.
Cô sống nhất định rất mệt mỏi, ép buộc bản thân lấy lại tinh thần, buộc mình phải tính kế.
Nếu đứng trên đường phố và nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy rất nhiều phụ nữ cùng tuổi với cô.
Một số người trong số họ đang chuẩn bị kết hôn, một số đang rơi vào vòng xoáy tuyệt vời của tình yêu, một số đã có con mỗi ngày làm bạn, một số đang đi trên con đường xem mắt. Chỉ có cô, mệt mỏi như vậy, rất mệt mỏi.
Rất lâu trước đây, Lục Diên Chiêu trong lớp ngữ văn hỏi thầy giáo "Dục tốc bất dạt" là có ý gì, hiện tại hắn mới có kinh nghiệm như vậy, mấy năm ở nước ngoài, việc hắn làm với cô, không phải có nghĩa là như vậy sao?
"Nếu như mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi đi!" Hắn nói những lời này rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy cô.
Mộc Lương Tây ngước mắt lên, biểu tình có chút cổ quái, "Tôi có tư cách nghỉ ngơi sao? "
Người khác có thể, nhưng cô không thể, cô phải tranh đoạt từng giây từng phút, trên vai cô gánh vác cái gì, chỉ có cô rõ ràng. Mà Lục Diên Chiêu, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.
*Cảm đồng thân thụ*- cái thành ngữ này cho tới bây giờ đều là gạt người, lúc đầu dùng ý nghĩa sai lầm đánh lừa người khác, cho dù Tân Hoa từ điển đã thêm ý nghĩa sai lầm lúc đầu, cũng không cách nào để cho một người chân chính hiểu được nội tâm của người khác.
*Cảm đồng thân thụ*: mình chưa trải qua nhưng cảm giác như tự mình trải qua rồi vậy.
"Em có." Lục Diên Chiêu nghiêm túc nhìn cô, giờ khắc này hắn, trên người làm sao còn có nửa điểm khí chất ăn chơi trác táng, chỉ còn lại vẻ mặt thành kính, "Chỉ cần em nguyện ý. "
Mộc Lương Tây đối diện với hắn, đương nhiên cô hiểu hàm nghĩa đằng sau lời này của hắn. Nếu là Mộc Lương Tây trước kia, cô nhất định sẽ tin!
Mộc Lương Tây kia, còn không biết người kết hôn còn có thể ly hôn, không biết người ta sẽ phản bội hôn nhân, ngoại tình, không biết người đàn ông có tiền sẽ nuôi tiểu tam tiểu tứ và vợ bé, cũng không biết có một ngày giấc mộng mà cô từng mơ sẽ bị tan vỡ.
Mộc Lương Tây bây giờ cũng tin lời Lục Diên Chiêu, nhưng lại không thể đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào người khác, cho dù người kia là hắn đi chăng nữa.
"Có lẽ vậy đi, bất quá hiện tại tôi không có ý định nghỉ ngơi."
Chưa từng có một người phụ nữ nào lại một lần nữa cự tuyệt hắn ta như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ vừa ly hôn trong bụng còn có con của người đàn ông đó.
Lục Diên Chiêu, hắn phải sống thất bại nhiều lắm!
"Nữ nhân, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt."
Đó là lời khuyên cuối cùng của hắn dành cho cô.
Trời lại mưa nhỏ, Mộc Lương Tây ngồi trong xe, nghe tài xế báo cáo tình hình gần đây của Hạ Niệm Ý.
Cô vốn tưởng rằng người phụ nữ kia sẽ tới tìm mình, hoặc là thương tổn người nhà của mình, nhưng từ lần trước cô hơi mạnh mẽ một chút, Hạ Niệm Ý giống như thật sự bị dọa, không dám xuất hiện trước mặt mình.
Nghe ý tứ của tài xế, gần đây Hạ Niệm Ý dường như đều dây dưa với Lạc Minh Khải, Lạc Minh Khải cũng dường như có ý định tiễn Hạ Niệm Ý đi.
"Đem người của chúng ta rút về." Để cho bọn họ đi theo một người như vậy quả thực là lãng phí tài nguyên, nếu không phải sợ Hạ Niệm Ý sẽ điên cuồng, đi thương tổn đến cha mẹ cô, cô mới không phân phó người đi theo Hạ Niệm Ý.
Bất quá, Hạ Niệm Ý là một người quý trọng sinh mệnh, phàm là người quý trọng sinh mệnh, đều nhát gan.
Đến nhà họ Mộc, Lương Tây Kéo mở cửa xe, tài xế lập tức chuẩn bị ô, cầm ô đưa cô trở về biệt thự.
Cô vào trong biệt thự, mới phát hiện ba mẹ mình đều ngồi trên sô pha, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc.
Lúc này cô mới cảm thấy có chút không bình thường, nghĩ đến lúc trước mẹ gọi điện thoại cho mình dặn dò mình sớm trở về, bọn họ đã biết cái gì?
"Ba mẹ." Cô đi qua, ngồi đối diện bọn họ, đánh giá thần sắc của bọn họ, "Là xảy ra chuyện gì sao? "
Mộc Chính Nguyên liếc mắt nhìn vợ của mình, ý bảo vợ mở miệng.
"Hôm nay ba con trong lúc vô tình biết được, một căn nhà con mua ở nước ngoài, rất sớm đã mua, con lại để cho chúng ta di dân, có phải có chuyện gì phát sinh hay không nên con mới muốn cho chúng ta trốn ra nước ngoài?" Lương Cần nói ra những lời này có chút khó khăn.
Bọn họ sợ nhất không phải là có người nhằm vào bọn họ, mà là con gái rõ ràng muốn đem bọn họ tiễn đi, nhưng chính cô lại sẽ ở lại gánh vác hết thảy.
Lương Tây có chút buồn cười nhìn ba mình, "Mẹ nghĩ như vậy không có căn cứ, ba sẽ không nghĩ như vậy chứ? Con chỉ hy vọng cha mẹ bận rộn cả đời, nửa đời sau ở một quốc gia ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời xanh mây trắng mà thôi, thật sự không có ý tứ gì khác."
Nói xong cô cẩn thận đánh giá thần sắc của bọn họ, "Ba mẹ có phải trách con tự chủ trương hay không? Được rồi, con thành thật thừa nhận, là bản thân con rất thích đất nước đó, muốn ba mẹ thích ứng trước, sau đó con lại đến ở chung với hai người. Con cũng muốn cùng ba mẹ đi qua, nhưng công ty hiện tại bỏ không được, nhưng không bao lâu nữa, chúng ta sẽ đoàn tụ..."
Lời nói của Lương Tây hẳn là trấn an Lương Cần và Mộc Chính Nguyên, bởi vì biểu tình của bọn họ không còn khó coi nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong, Mộc Chính Nguyên còn thập phần không vui chỉ trích vợ của mình, "Đã sớm nói cho bà biết, suốt ngày không cần suy nghĩ lung tung, bà là một người mẹ, không tin nó thì bà dự định tin tưởng ai a! "
Lương Cần trừng mắt nhìn chồng mình, vẻ mặt lộ ra bất mãn.
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không thu dọn đồ đạc.
Tôi thấy con gái làm không sai, quả thật nên dẫn bà ra nước ngoài sớm một chút, bà xem ngươi hiện tại, cả ngày suy nghĩ miên man, đều sớm mãn kinh..."
Lương Cần không vui, "Chỉ có ông là phóng ngựa hậu pháo, giống như lúc trước hoài nghi lo lắng mình khi còn trẻ, hiện tại kẻ thù tìm tới cửa không phải là ông làm sao..."
Bị vợ mình nói như vậy, Mộc Chính Nguyên khó có được mặt đỏ lên.
Lương Tây vừa chuẩn bị đi ngủ, Lương Cần lại đẩy cửa đi vào. Lương Tây cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ thấy Lương Cần trực tiếp ngồi xuống giường, thở dài, "Vừa rồi ba con ở đây, mẹ không tiện nói cho con biết, Minh Khải gọi điện thoại tới, muốn gặp con một lần. "
Cho dù Lương Tây nói hết lời tốt đẹp, Mộc Chính Nguyên đối với Lạc Minh Khải tuyệt đối đạt đến tình trạng căm ghét sâu sắc. Nếu không phải Lương Tây nhiều lần khuyên can, khi Lương Tây đệ đơn ly hôn, Mộc Chính Nguyên liền chuẩn bị tới cửa đánh Lạc Minh Khải một trận.
Lương Tây cũng có chút buồn bực, Lạc Minh Khải tìm mình có chuyện gì? Điện thoại cũng đến đây.
Đúng rồi, cô đã không còn dùng điện thoại di động liên lạc với Lạc Minh Khải nữa, khó trách anh không tìm được mình, gọi điện thoại tới đây.
Lương Cần đánh giá con gái một hồi lâu: "Cùng Minh Khải thật sự không có khả năng hòa hảo sao? "
Lương Tây nặng nề lắc đầu, đồng thời trả lời mẹ mình, cũng là đang tự nói với chính mình.
Lương Cần thấy con gái không muốn thảo luận vấn đề này, dặn dò vài câu rồi đi ra khỏi phòng.
Lương Tây ngơ ngác nhìn trần nhà, Lạc Minh Khải muốn gặp cô, là muốn nói cái gì? Ân oán tình thù giữa bọn họ, tin tưởng lẫn nhau đều đã rõ ràng, hoàn toàn không có lý do gì để gặp mặt. Vào ngày cô chạy ra khỏi Hoa hồng viên, cô đã vẽ một dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ.
Mộc Lương Tây, mày nghĩ thật nhiều, có lẽ Lạc Minh Khải chỉ muốn thể hiện thành công của anh ta trước mặt mày, để cho thủ hạ bại tướng như cô xem bây giờ anh ta uy phong cỡ nào thôi.
Ngày hôm sau, cô vừa đến công ty, trợ lý đã nói với cô rằng cô có một cuộc gọi từ Thịnh Á, và hy vọng cô có thể chủ động gọi lại.
Lương Tây nghe xong, chỉ bật cười, anh bảo cô gọi lại, cô sẽ gọi lại sao, cho rằng cô vẫn là Mộc Lương Tây trước kia cầu xin anh sao.
Không đúng, ngay cả Mộc Lương Tây trước kia cũng không có cầu xin anh, Mộc Lương Tây kia chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi.
Lương Tây vào văn phòng không lâu, lại có người gọi từ phía Thịnh Á, cô trực tiếp bảo người cúp máy.
Nhưng đối phương tựa hồ thập phần cố chấp, mãi cho đến buổi chiều, vẫn có điện thoại tới, ngay cả trợ lý cũng hỏi có phải trực tiếp cúp máy hay không, Lương Tây lại đột nhiên yêu cầu nhận máy.
Lạc Minh Khải cố chấp như vậy, tựa hồ là thật sự có chuyện gì.
"Chào anh, " Cô thập phần xa cách mở miệng với điện thoại, "Thật ngại quá, lúc trước vẫn luôn bận rộn, hiện tại mới nhận được cuộc gọi của Lạc tổng. "
Lạc Minh Khải tựa hồ trầm mặc một hồi lâu, "Chúng ta gặp mặt một lần đi! "
Thanh âm của anh từ trong điện thoại truyền đến, thế nhưng làm cho cô sinh ra vài phần không chân thật, thanh âm mang theo đầy tang thương này dĩ nhiên là của anh, xa lạ thì xa lạ, nhưng đích thật là của anh.
"Tôi không cảm thấy chúng ta còn có lý do gặp mặt, nếu như là muốn khoe khoang lần hợp tác này với Dịch Trung, tin tưởng tôi đi, cho dù gặp mặt, tôi cũng sẽ không cho anh biểu tình anh muốn nhìn thấy, cho nên, có chuyện gì, nói trong điện thoại cũng giống nhau."
Cô nghĩ rằng sự mỉa mai ẩn của mình sẽ làm cho anh ta tức giận, nhưng giọng nói của anh ta vẫn như mọi khi.
"Tuy rằng chúng ta đã ký thỏa thuận ly hôn, còn phải cùng nhau đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn, Mộc Lương Tây, lý do này có đủ để em ra ngoài gặp tôi không?"
Lương Tây cầm điện thoại im lặng cười, Mộc Lương Tây thật sự tự cho mình là thông minh, người khác chỉ tìm mày thoát ly quan hệ mà thôi. Lý do này là đủ, rất đủ.
Tác giả có lời để nói: từ sớm đã nói rằng sẽ không có người đàn ông sau này phát hiện ra rằng họ thích nội dung muốn chết để sống, cũng không có gì trước ngược ai sau ngược ai. Trong mắt tôi, Lương Tây giả vờ bên cạnh Lạc Minh Khải lâu như vậy, đối với Lạc Minh Khải mà nói còn có ngược hơn thế sao? Tôi cảm thấy ngay từ đầu đã ngược rồi... Thật vậy, truyện đã không có nhiều chương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro