Chương 3:"Tôi là người thứ bao nhiêu được anh gọi là bảo bối?"
Truyện: Yêu là tha thứ
Tác giả: Huyết Hải Diên
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"
"~Bảo bối~" Âm thanh ngọt ngào phát ra từ đôi môi đang cười đểu của Thẩm Thanh Dương.
"Cút!" Ngay sau đó đáp lại là một tiếng chửi chứa phẫn uất của Từ Viễn.
Tối nay, khi vừa về tới nhà thì Thẩm Thanh Dương đã vội vàng lên phòng và đúng lúc Từ Viễn đang chuẩn bị đi tắm, thân thể trắng ngần của cậu hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn. "Đồ ăn" đã dâng lên tới tận miệng rồi thì làm sao Thẩm Thanh Dương lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Thế là hắn lập tức rút cà vạt của mình xuống trói hai cổ tay cậu lại rồi hai tay hắn giữ lấy eo đè cậu lên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch trong phòng tắm.
Từ trước tới giờ, số lần Thẩm Thanh Dương bị cậu mắng chửi rất nhiều thành ra mặt dày quen rồi. Hắn thản nhiên mỉm cười rồi nhanh tay kéo khóa quần tây xuống rồi đem côn thịt cứng rắn thẳng tắp của mình cạ cạ vào giữa khe mông của cậu thì cúi xuống thì thầm vào tai cậu:"Bảo bối, hôm nay ở nhà có nhớ anh không?"
Phía dưới, hậu huyệt bị côn thịt cứng rắn không ngừng ma sát, Từ Viễn run rẩy cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên rỉ. Thẩm Thanh Dương không nghe thấy câu trả lời, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ để đánh gục lý trí của cậu. Hắn nhét một ngón tay vào khuếch trương hậu huyệt, bàn tay kia thì đưa ra phía trước xoa nắn, đùa nghịch côn thịt giữa hai chân cậu. (Các bạn đang đọc truyện "Yêu là tha thứ" của Huyết Hải Diên, đăng trên Wattpad!)
"Bảo bối, ngoan, trả lời anh!"
Nói xong hắn lại nhét vào thêm một ngón tay. Hai ngón tay của hắn liên tục khuấy động bên trong nội bích rồi rất nhanh tìm được điểm mẫn cảm của cậu và kích thích nó.
"A..." Lần này Từ Viễn nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ non. Sự kích thích của hắn khiến cậu vừa thoải mái vừa khó chịu. Đỉnh côn thịt của cậu đã rỉ ra tinh dịch trắng đục nhưng không thể xuất ra hoàn toàn được vì côn thịt bị hắn nắm lấy. Cậu bị hắn chọc tới mức vừa thoải mái nhưng cũng vừa khó chịu. Cậu cau mày ngoảnh đầu lại đưa mắt lên nhìn hắn, giọng miễn cưỡng nói:"Thẩm Thanh Dương!"
Hắn nhận thấy trong câu nói của cậu chứa đầy tức giận. Thái độ chán ghét của cậu khiến hắn mất hứng. Hắn nhẹ nhàng rút hai ngón tay ra rồi hạ thấp giọng nói:"Bảo bối, em đừng cứng đầu như vậy được không?"
Từ Viễn:"..."
Hắn chán nản thở dài một tiếng rồi bàn tay đang nắm côn thịt giữa hai chân câu cũng phải buông ra, hắn nói:"Em lại giận anh chuyện gì?"
"Không có!"
"Thật sao? Vậy hỏi lần nữa, hôm nay ở nhà có nhớ anh không?"
"Không!"
Thẩm Thanh Dương nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:"Có phải vì hành động của anh thô lỗ quá không?"
Không ngờ, Từ Viễn hỏi vặn lại hắn:"Vậy anh nghĩ đây là lần đầu tiên anh hành động thô lỗ với tôi chắc?"
Hắn lắc đầu mấy cái rồi hạ giọng nhún nhường:"Bây giờ em muốn sao?"
"Bây giờ tôi không muốn làm chuyện đó với anh!"
Thẩm Thanh Dương vốn là kẻ đi ra lệnh cho người khác chứ chẳng bao giờ thực hiện yêu cầu của người khác. Hắn hiển nhiên không đồng ý yêu cầu của cậu nhưng chỉ hỏi:"Lý do?"
Từ Viễn không trả lời.
Thẩm Thanh Dương đắc ý nhoẻn miệng cười:"Em không nói cũng được nhưng... côn thịt của em chảy nhiều nước như vậy, em chắc là tối nay không làm chứ?"
Từ Viễn đỏ mặt đáp lại:"Không làm!"
"Nhưng nếu em không xuất ra thì hẳn là khó chịu lắm!"
Tên khốn chết tiệt nhà anh! Tại ai mà tôi trở nên như vậy hả???
Từ Viễn ấm ức cố nén cơn giận nói:"Cởi trói cho tôi... tôi tự giải quyết!"
"Được!"
Câu trả lời đó khiến Từ Viễn rất ngạc nhiên bởi sẽ không có chuyện hắn dễ dàng đồng ý như vậy.
"Nhưng mà..."
Quả nhiên, hắn nắm lấy cánh tay cậu kéo cậu đứng thẳng dậy rồi lại ép cậu quỳ gối, đem đầu cậu kề giữa hai chân mình. Từ Viễn hoàn toàn không thể phản kháng.
Hắn mỉm cười vô hại:"Dùng miệng em làm cho anh thoả mãn trước đã!"
Biết ngay mà...
Từ Viễn mím chặt môi do dự một lúc cuối cùng đành phải đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ quy đầu dương vật xuống đến phần gốc. Thẩm Thanh Dương hài lòng nhắm mắt lại tận hưởng.
"Tốt lắm, bảo bối. Làm ướt nó rồi từ từ ngậm vào miệng!"
Từ Viễn sau đó há miệng ngậm vào thứ hung khí vừa dài vừa cứng của hắn. Đây không phải lần đầu tiên cậu dùng miệng làm cho hắn. Cậu nhớ những ngày đầu được hắn đưa về, hắn không kiềm chế được dục vọng của mình mà suồng sã ra vào bên trong cơ thể cậu tới mức hậu huyệt cậu sưng đỏ rồi rách ra... sau đó miệng vết thương nhiễm trùng dẫn đến hậu quả là đêm hôm đó cậu bị sốt cao nằm bất động trên giường mấy ngày liền. Tuy nhiên, do nhu cầu tình dục của hắn quá cao, những ngày sau đó hắn dạy cậu cách khẩu giao. Cách này thì ít đem lại tổn thương hơn nhưng Từ Viễn lại cảm thấy cực kì cực kì ghê tởm. Ba năm trôi qua thì Từ Viễn đã lớn hơn, nhu cầu tình dục của cậu cũng phát triển để thoả mãn hắn. Hơn nữa, Thẩm Thanh Dương có tình cảm với cậu nên hắn đã rất rất nhẹ nhàng trong lúc làm tình để tránh đem lại tổn thương cho cậu.
Hiện tại, khoang miệng của Từ Viễn chỉ ngậm được một nửa dương vật của hắn nhưng đầu lưỡi cậu chuyển động linh hoạt không ngừng nên đủ để thoả mãn hắn. Cậu cố gắng phun ra nuốt vào tới chỗ có thể, phần còn lại cậu dùng hai tay đang bị trói của mình xoa xoa một cách cẩn thận.
"Bảo bối." Thẩm Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm khi gọi cậu. Hắn đưa một tay lên xoa nhẹ mái tóc cậu thay cho lời khen gợi.
Từ Viễn đang làm rất tốt nhưng bỗng chốc cậu liếc nhìn sang trái. Ở đó treo một tấm gương và cậu thấy bộ dạng trần trụi đang quỳ giữa hai chân, dùng miệng và hai tay để phục tùng hắn. Cậu cảm thấy chính mình trông thật dâm đãng và lảng lơ. Lúc này cậu bỗng nhiên hoảng loạn, nhịp thở của cậu trở nên gấp gáp hơn.
"Bảo bối?"
Thẩm Thanh Dương cảm nhận được khối thân thể trước mặt mình đang run lên.
Từ Viễn bỗng nhớ tới chuyện gì đó nên muốn dừng việc này lại. Nhưng cậu không dám nhả dương vật của hắn ra. Cậu vội vàng dùng miệng hút vào thật mạnh để hắn nhanh xuất ra.
"Ha... a..." Thẩm Thanh Dương rất nhanh đã nhận được khoái cảm mà cậu đem lại nhưng hắn vẫn giữ được lý trí để nhắc nhở cậu:"Bảo bối, chậm thôi. Làm nhanh như vậy sẽ..."
Thế nhưng hắn chưa nói xong và rốt cuộc không kìm chế được nữa. Dương vật hắn giật nảy lên rồi một cỗ tinh dịch ấm nóng bắn thẳng vào trong cổ họng cậu.
"BẢO BỐI!!!"
Thẩm Thanh Dương hét lên không giấu được vẻ lo lắng. Hắn vội vàng rút hung khí ra khỏi miệng cậu rồi ngồi thấp xuống vỗ nhẹ vào sau lưng cậu.
"Bảo bối! Em cố gắng nôn hết ra!!!"
Vì quá đột ngột, tinh dịch của hắn lấp đầy cổ họng làm cậu nghẹn thở và điên cuồng há miệng nôn mửa.
"Oẹ..."
Từ Viễn mặt đỏ bừng lên vì khó thở, khoé mắt của cậu cũng tràn đầy nước mắt. Cậu thật sự nôn sạch hết tinh dịch của hắn đồng thời cũng nôn ra cả thức ăn buổi tối chưa tiêu hoá hết. Sau khi nôn xong, cậu vẫn cúi mặt xuống ho khan sặc sụa.
Thẩm Thanh Dương đỡ cậu đứng dậy rồi lấy cho cậu một ly nước.
"Bảo bối, súc miệng đi."
Trong khoang miệng cậu đầy mùi tinh dịch nồng nặc và mùi tanh tưởi của thức ăn vừa nôn ra. Cậu nhận lấy ly nước rồi đặt lên miệng. Cậu uống nước rồi súc miệng mấy lần rồi nhổ hết xuống bồn rửa mặt. Thẩm Thanh Dương đứng phía sau không ngừng vuốt lưng trấn an cậu.
"Bảo bối, thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
Thẩm Thanh Dương thực sự bị hành động của cậu doạ sợ hết hồn.
Từ Viễn đã ngừng ho và cảm thấy đỡ hơn rồi. Cậu dùng mu bàn tay lau khoé miệng rồi quay đầu lại, sắc mặt không biểu tình hỏi hắn.
"Tôi là người thứ bao nhiêu được anh gọi là bảo bối?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro