Chương 10: Kỳ thi đại học
Người ta thường nói năm lớp 12 trôi nhanh như một cơn gió. Thế là cô và Chu Thừa Viễn đã làm bạn được gần ba năm rồi đấy.
Với Chu Thừa Viễn mà nói thì ba năm là đang thử thách lòng kiên nhẫn của hắn rồi. Thế nhưng năm lớp 12 vô cùng quan trọng đối với mỗi học sinh nên hắn tạm gọi là để cô chuyên tâm học hành, không gây phiền nhiễu gì đến cô.
Cô chủ nhiệm thông báo đến lớp rằng:
- Mạc Tuân chuyển sang Mỹ sống cùng gia đình, bạn ấy gửi lời cảm ơn đến cả lớp vì đã giúp đỡ bạn ấy trong thời gian qua, đặc biệt là Quan Tiểu Yến...
Cô chủ nhiệm nhìn thẳng vào Quan Tiểu Yến khiến cô chột dạ
"Bạn ấy nhắn với em rằng, nhớ giữ lời hứa đấy", cô nói xong đẩy gọng kính rồi rời đi.
Lời hứa ấy là gì thì đương nhiên chỉ có Quan Tiểu Yến biết, đó là lên đại học nếu như cô không có đối tượng thì Mạc Tuân sẽ lại theo đuổi cô.
Quan Tiểu Yến kể chuyện Mạc Tuân qua Mỹ cho gã học Chu nghe, không quên cằn nhằn:
- Cậu còn chưa có cơ hội xin lỗi người ta đâu đấy.
Chu Thừa Viễn thờ ơ đáp:
- Tôi xin lỗi rồi.
Quan Tiểu Yến ngạc nhiên hỏi bao giờ nhưng gã không nói.
Hôm ấy, gã ra sân bay tiến bố sang Mỹ, dạo này việc làm ăn của bố không ổn, ông phải sang đấy để kêu gọi vốn, đồng thời mang cả mẹ hắn sang định cư cùng. Rất có thể hắn cũng sẽ phải sang nhưng hắn không đồng ý. Lý do là gì thì rất rõ rồi.
Tại sân bay hắn gặp Mạc Tuân, cậu cũng đi Mỹ, dù sao cũng là hắn ra tay đánh người trước nên chủ động đến xin lỗi. Cũng nghe được Quan Tiểu Yến đã từ chối lời tỏ tình của Mạc Tuân.
Chu Thừa Viễn nghe xong mừng rỡ ba chấn bốn cẳng đến tìm cô làm hòa, nhưng không có cách nào liên lạc được, nghĩ giờ này chắc cô đang học trung tâm nên hắn đến đó, thế nào trên đường lại gặp cô. Nhưng mà gã không biết làm thế nào mở lời nên cứ thể lướt qua.
Rồi lén quan sát thấy cô vào võ quán tập võ.
Hắn quay xe về nhà cô đợi cô học võ về thì sẽ chủ động đến làm hòa. Ai dè đợi mãi vẫn không thấy Quan Tiểu Yến về, hắn sốt ruột đến võ quán tìm. Thế nên mới có màn anh hùng cứu mỹ nhân đêm hôm đó.
────∞────
Khi ta quá tập trung làm một việc gì đó thì thời gian thường chuyển động rất nhanh phải không?
Thầm thoát thời gian trôi nhanh, còn ba tháng nữa đến kỳ thi đại học. Thời gian này Quan Tiểu Yến bận rộn đến đầu óc quay cuồng. Cô không chỉ mang niềm hy vọng của bản thân mà còn là của nhà trường và cả bố mẹ.
Chu Thừa Viễn xót xa nhìn cô mỗi ngày học đến điên cuồng, ăn uống cũng không đầy đủ. Hôm nay cô lại bị chảy máu cam, gã vừa tức vừa xót mà cũng không làm gì được chỉ có thể giúp cô cầm máu, thi thoảng mát xa vai giúp cô. Thật giống như người chồng chăm vợ ốm. Bạn học nhìn thấy cũng đều ghen tị.
Hôm đấy là lần thứ n cô chóng mặt suýt ngã, Chu Thừa Viễn không nói một hai lời cất hết sách vở không cho cô học, bắt cô ăn sạch chiếc bánh mỳ thịt ú nụ và phải uống hết hai hộp sữa thì mới cho học. Quan Tiểu Yến chỉ đành nghe lời.
Chu Thừa Viễn không quan tâm đến kỳ thi đại học cho lắm, hắn biết học lực của mình đến đâu, tìm đại một trường đại học hạng hai ở thành phố S để nhập học, cũng khá gần với đại học S mơ ước của cô. Với hắn thế là đủ.
Một buổi chiều ở thư viện trường, Quan Tiểu Yến mân mê tờ nguyện vọng thi, ước mơ bấy lâu nay của cô là đại học S. Thế mà bây giờ cô lại đang lưỡng lự không biết vì lý do gì khiến cô phân vân. Một chai nước mát lạnh áp vào mặt cô. Không cần nhìn cũng biết là ai. Chu Thừa Viễn nhẹ nhàng ngồi cạnh cô, cầm đơn nguyện vọng trên tay, hỏi:
- Sao còn chưa viết xong nữa, chỉ cần điền đại học S vào là được mà.
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại hắn:
- Thế nguyện vọng của cậu là gì?
Hắn không do dự đáp:
- Đại học H, cũng ở thành phố S.
"Tại sao lại là đại học H", cô hỏi.
"Năng lực của tôi thì đến đấy thôi", hắn dừng lại một lúc, nói tiếp: "Cũng gần đại học S"
Quan Tiểu Yến lặng người đi một lúc, cô hỏi:
- Cậu có bao giờ có ý nghĩ vào đại học S cùng tôi không?
Chu Thừa Viễn mắt sáng rực hỏi:
- Cậu muốn tôi vào đại học S cùng cậu à?
Nhìn ánh mắt mong chờ lấp lánh của hắn, cô có chút xấu hổ, ấp úng nói:
- Cậu là bạn thân nhất của tôi mà.
Chu Thừa Viễn vui vẻ cầm tờ đơn nguyện vọng, giúp cô điền tên trường đại học rồi mỉm cười nói:
- Nếu cậu muốn, chúng ta sẽ cùng vào đại học S.
Quan Tiểu Yến cười vui vẻ, cô biết chỉ cần Chu Thừa Viễn muốn là hắn sẽ làm được. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, nụ cười cô càng thêm tươi tắn chói lọi. Chu Thừa Viễn kìm lòng không được đưa tay vén những sợi tóc bay bay trước khuôn mặt cô. Từng ngón tay hắn lướt qua mặt cô như có hàng nghìn con kiến nhỏ đang len lỏi ngọ nguậy trong lòng. Hắn như vô tình lướt qua vành tai nóng hổi của cô, mỉm cười nhẹ nhàng.
Quan Tiểu Yến thừa nhận dạo gần đây, tần suất tim cô dai động vì Chu Thừa Viễn càng ngày càng nhiều, chỉ cần cái chạm nhẹ thôi cũng khiến cô bối rối.
Một lời đã định, những ngày sau đó, cô cùng hắn hăng say học tập y như năm lớp 10 cô giúp hắn thăng hạng. Buổi tối vẫn y như xưa nấu cháo điện thoại thảo luận bài, điểm khác đó là hắn không phải lấy danh nghĩa câu lạc bộ nào hay cái tên nào khác. Mỗi lần nghe thấy tiếng hắn: "Tôi là Chu Thừa Viễn, bạn thân cậu đây", cô lại bật cười vui vẻ.
Bố mẹ Chu ở bên trời Tây mỗi lần gọi điện về nhà thăm hỏi lại nghe người giúp việc nói rằng cậu con trai đang chăm chỉ ôn thi thì đều giật mình nghi ngờ có phải con mình không.
Kỳ thi đại học bắt đầu. Bởi vì điểm thi tập trung cả những trường cấp ba khác nên khá đông đúc. Quan Tiểu Yến được bố, mẹ đưa đến từ sớm. Cô chào bố mẹ bước vào cổng trường. Trong đám đông, cô nhìn cái cũng đã nhận ra Chu Thừa Viễn, hoặc là do hắn quá nổi bật, hoặc là do cô quá quen thuộc với hắn rồi.
Chu Thừa Viễn mặc áo sơ mi trắng trông vô cùng trưởng thành và đẹp trai, thu hút biết bao ánh nhìn của nữ sinh trường khác. Gã đưa cho cô chai nước, nhìn cô mỉm cười. Quan Tiểu Yến hồi hộp đến không mở nổi nắp, ngược lại gã thì rất bình tĩnh, mở chai nước đưa cho cô. Quan Tiểu Yến uống một hơi, nói:
- Tuyệt đối không được lo lắng, cậu hiểu không? Phải bình tĩnh, tập trung thì làm bài mới tốt được. Như tôi đây này, phải thật bình tĩnh. Chỉ là kỳ thi đại học thôi mà, như bao kỳ thi khác tôi vẫn đứng đầu. Đúng rồi, không sao, bình tĩnh...... Chết rồi tôi lo quá làm thế nào bây giờ??
Chu Thừa Viễn phì cười nhìn cô, thật đáng yêu làm sao. Gã dịu dàng xoa lưng cô, liên tục an ủi:
- Không sao, cứ như bình thường thôi, nào hít vào, thở ra.
Môn thi đầu tiên đã bắt đầu, rồi môn thứ hai, thứ ba.
Sau một ngày thi vắt kiệt trí tuệ và sức lực. Quan Tiểu Yến kiệt quệ về nhà nằm vật ra giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro