những ngày mưa, bâng khuâng một khoảng trời.
Năm tháng trôi qua, tớ ngắm nhìn lại từng trang kí ức khi xưa.
Ngắm ngày-xưa, ngắm người-xưa.
Ngày xưa của tớ không giống những trang văn cổ tích, ngày xưa của tớ sống trong căn hộ với đầy đủ thiết bị vi tính, y tế và một bàn đồ ăn. Tớ không biết hương cốm, hương lúa là gì, cũng không biết khổ sở ra làm sao. Tớ chỉ biết mình là đứa trẻ may mắn, vậy mà tớ không ngờ rằng, có ngày sự may mắn ấy lại biến mất kể từ khi gặp cậu.
Người-xưa giờ ra sao rồi ? Người-xưa có còn nhớ người-xưa không ?
Cậu thoáng qua đời tớ như cơn gió độc, cho tớ nếm trải thứ gọi là tâm can, ngọt bùi rồi đắng ngắt. Trang nhật kí năm ấy ngày nào cũng vương vấn tên cậu với đầy những mộng mơ hão huyền.
Chỉ cần cậu chào tớ thôi, chỉ cần cậu cười thôi, dẫu cho đối diện có là ai, tớ vẫn thấy lòng mình rạo rực.
Hoa phượng năm đó nở đỏ rực cả một góc sân trường, cậu cất cặp kính cận vào trong túi, hai tay lung lay cành phượng đỏ, nhành hoa ấm áp từ khi nào rơi vào đôi bàn tay to lớn của cậu.
Cậu hớn hở chạy đến, nhìn tớ...
...rồi tặng hoa cho người ta.
Phượng đỏ là hiện thân của lứa học sinh, của thanh xuân mười hai năm cầm bút, cậu trao cho người ta, khác gì gửi người ta cả thanh xuân của cậu đâu ?
Chàng trai năm ấy tớ để vuột mất, nhiều năm sau không cách nào quên được. Dáng vẻ của cậu thanh niên ngồi bên ô cửa sổ chăm chú nghe giảng, thi thoảng lại lén lút trò truyện, đôi ba lần lại mỉm cười nhìn ai kia. Ánh mắt đó của cậu làm tớ nhớ đến mình, khao khát điều gì đó rất vô vọng, mong muốn điều kì diệu xảy ra lại chẳng khác nào há miệng chờ sung.
Cậu học sinh với bộ đồng phục trắng tinh đã đi qua đời tớ vậy đấy. Cậu cho tớ những đêm nhung nhớ, cho tớ biết rung động đầu đời ngọt ít mà đắng nhiều, cho tớ sự chững chạc của một cô gái. Cậu dạy tớ biết rằng: cho đi không có nghĩa là nhận lại.
Nắng lại lên sau khung cửa sổ, mưa ngừng rơi. Lộ ra một khoảng trời xanh cao vời vợi, mùa thu năm nay đến rồi cậu ơi. Tớ gấp lại trang nhật kí phủ bụi. Trong thâm tâm bỗng dưng đưa cậu vào ngăn "cả đời".
Mùa thu se se cái lạnh, gió mang màu thương nhớ gửi đến phượng vĩ đã tàn phai từ lâu. Mái tóc ngắn phất phơ trên sân bóng đá làm nhớ thương một kiếp người, lưu giữ người mãi trong tim mà đâu cần người phải biết.
"Tạm biệt nhé, người-xưa..."
#mộc
5/8/2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro