Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

YÊU KIỂU KẺ ĐIÊN

Tác giả: 元气少女小林

Tôi thích cô gái ở tòa nhà đối diện, háo hức muốn biết mọi thứ về cô ấy.

Tôi bắt đầu theo dõi cô ấy, lục lọi thùng rác của cô ấy, lắp camera trong phòng cô ấy, nằm trên giường cô ấy và ngửi mùi của cô ấy, trốn dưới gầm giường khi bạn trai cô ấy đến và nghe lén họ ân ái...

Nhưng tất cả những thứ này đều âm thầm rơi vào chiếc camera lỗ kim cạnh ổ mèo, mà chiếc camera này không phải do tôi lắp đặt.

💥WARNING💥: Truyện chứa nhiều yếu tố nhạy cảm. Cân nhắc trước khi đọc😶

1.

Tôi thích một cô gái, tôi nghĩ em ấy trông rất đẹp, mái tóc hơi mỏng, làn da trắng mịn.

Em sống đối diện với tôi, hai toà nhà cách nhau chỉ một con phố.

Tôi thường nhìn em qua cửa sổ.

Có lúc em đang phơi quần áo, có lúc em đứng bên cửa sổ đeo tai nghe nhìn ra ngoài. Tôi không biết em ấy đang nhìn gì nhưng nhìn từ xa tôi thấy em rất xinh.

Em thích quần áo màu trắng. Chỉ cần là quần áo phơi bên ngoài bất kể là áo lót hay quần lót, tôi thấy nhiều nhất là màu trắng.

Bàn của em chắc ở cạnh cửa sổ, vì tôi thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng ở đấy, nhiều khi chỉ có một cái đầu và vai. Tôi đoán em có thể đang ngồi ở bàn đọc sách, xem kịch hoặc trang điểm chuẩn bị cho buổi hẹn hò.

Nhưng chắc em chưa có bạn trai đâu.

Tôi hay đứng bên cửa sổ ngắm nhìn em nhưng không thấy chàng trai nào tiễn em ấy về nên tôi đoán vậy.

Công việc của tôi rất tự do, không cần đến công ty, ở nhà cũng có thể làm được. Cho nên tôi hay đứng bên cửa sổ nhìn, cũng có lúc giả làm nhân viên văn phòng, theo em ra nhà ga tàu điện ngầm chỉ để nhìn em ấy gần hơn.

Em sẽ ra ngoài lúc tám giờ đúng, và tôi sẽ canh giờ muộn hơn một chút để có thể đi sau quan sát em.

Em ấy thậm chí còn không để ý đến tôi, bởi vì em luôn cắm tai nghe khi ra ngoài. Tôi tự hỏi, em thích nghe những bài hát nào?

Tôi thực sự muốn nghe danh sách phát của em, tôi thực sự muốn.

Em luôn về nhà đúng giờ, thường là lúc bảy giờ.

Về đến phòng, trước tiên em sẽ kéo rèm cửa và mở cửa sổ để thông gió.

Tôi không thể nhìn rõ em. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc mua một bộ ống nhòm trên mạng. Tôi rất muốn biết hàng ngày em ấy làm gì trong phòng...

Hôm nay em không về, phòng cũng luôn tối om. Tôi lo lắng đi tới đi lui quanh phòng. Em ấy đi đâu? Sao vẫn chưa về?

Khoảng mười giờ, tôi thấy một nam một nữ đi dọc hành lang. Tôi đã quen thuộc đường nét của em rồi. Mặc dù em ấy ở tầng dưới còn tôi ở tầng 4, nhưng, tôi biết, đó là em.

Bọn họ nắm tay đi xuống lầu, ôm nhau, buông nhau ra, em quẹt thẻ ra vào, kéo cửa, vẫy tay với anh ta, nhưng em vừa vào cửa đã lại lao ra, ôm lấy anh ta. Tôi không nghe rõ họ nói gì nhưng đại khái chắc là những lời tâm tình đường mật, yêu thương.

Thành thật mà nói, tôi ghen tị rồi.

Tôi ghét em ôm anh ta, tôi ghét em ôm người đàn ông khác, tôi thực sự muốn người em ôm là tôi!

Em cầm túi rác trong phòng đi ra ngoài, hôm nay tôi không đi làm với em.

Tôi thấy em ném túi rác vào thùng, nhìn bóng dáng em ngày càng xa dần.

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, tôi hơi lo lắng. Tôi nhìn xung quanh, một nhân viên văn phòng đi tới, tôi giả vờ ngồi xổm xuống để buộc dây giày, tôi nhìn anh ta đi về phía đường lớn từ khóe mắt. Nhìn quanh không thấy ai, tôi lại nhặt túi rác em ném rồi đi bộ về nhà.

Tim tôi đập rất nhanh, cứ nhìn xung quanh, sợ rằng ai đó ở đằng xa sẽ nhìn thấy hành động của tôi và nhìn thấu những suy nghĩ bên trong.

Tôi bước nhanh vào nhà, đóng vội cửa lại. Không ai thấy tôi "ăn trộm" rác của em, tôi mừng lắm.

Tôi vứt những thứ trong túi rác xuống đất. Có chiếc tất bị rách một lỗ, một chiếc bàn chải đánh răng cũ, rất nhiều khăn giấy đã qua sử dụng và những chiếc túi nhựa đóng gói. Tôi vui mừng như nhặt được kho báu, lấy chiếc tất lụa ra. Chắc em đi bộ không thoải mái, ngón cái chịu lực nhiều hơn, tất ở vị trí đó bị mài mỏng mà còn bị thủng một lỗ trên tất nữa.

Nhưng không phải hôm nào em cũng vứt rác. Buổi sáng hôm nào em không vứt rác, tôi sẽ lặng lẽ theo em đến ga tàu điện ngầm và dõi theo từ sau lưng. Tôi đã lén chụp rất nhiều ảnh em ấy mặc những bộ quần áo khác nhau hàng ngày. Phần lớn là quần jean hoặc váy nhỏ, trông rất nhẹ nhàng. Em không thích đi giày cao gót, tôi đoán vậy, vì hầu như em ấy luôn đi giày thể thao hoặc giày vải.

Tôi đã rửa ảnh của em ấy rồi đóng thành một album. Khi không thấy em, tôi sẽ lật tung album ảnh nhưng gần như tất cả đều là ảnh lưng và ảnh nghiêng. Vì tôi đang lén lút chụp em, tôi sợ bị em phát hiện nên vẫn luôn đề phòng, cẩn thận.

Hôm nay em không đi đổ rác. Tôi vẫn đi theo em như thường lệ. Chỉ là, em mặc một chiếc váy kẻ sọc, rất dịu dàng, tim tôi cứ đập liên hồi.

Nhưng em gặp rắc rối. Em cứ đứng lục ba lô trước cổng vào tàu điện ngầm, tôi đoán là có thể em ấy làm mất thẻ giao thông rồi.

Tôi thản nhiên ném thẻ giao thông của mình ra sau lưng em, sau đó bỏ đi. Em ấy lục lọi hết trong túi xách của mình xong lại bắt đầu nhìn xung quanh xem có làm rơi trên sàn không.

Một đứa trẻ nhặt thẻ giao thông trên mặt đất lên, giọng ngây thơ hỏi: "Chị ơi, cái này là của chị ạ?"

Em ngạc nhiên vui vẻ, nụ cười tràn cả ra khoé mắt. Em nói lời cảm ơn rồi lấy ra một cây kẹo mút đưa cho đứa trẻ xem như trả ơn.

Tôi nhìn họ từ xa, viên kẹo đó đáng lẽ ra phải là của tôi mà...

Gần đây em bắt đầu chạy đêm. Tôi nhìn em trang bị đầy đủ, thậm chí còn mua cả đồng hồ đo nhịp tim. Tôi hơi lo lắng. Tin tức tiêu cực về việc chạy đêm rất nhiều. Em đẹp như vậy, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao?

Cũng lâu lắm rồi tôi không vận động, nhưng tôi lo lắng cho em ấy.

Tôi lặng lẽ chạy phía sau em, cố giữ một khoảng cách nhất định.

Em thường chạy nửa giờ, có một dòng sông cạnh khu nhà, bờ sông là nền bê tông bằng phẳng, các bà lão sẽ nhảy quảng trường ở đó.

Gần đây vì chạy bộ nên tôi vào giấc rất nhanh, không còn phải nghĩ nhiều đến cô ấy trước khi đi ngủ nữa. Nhưng tôi luôn mơ thấy em, mơ thấy em cười với tôi, mơ thấy tôi ôm em vào lòng, mơ thấy, em là của tôi...

Hôm nay em xuống với một túi rác, tôi không còn hoảng sợ nữa, tôi đã học được cách nhanh chóng nhặt túi rác và biết đường nào về nhà nhanh nhất.

Bên trong có hộp thức ăn mang về, chắc em ấy không ăn được cay, vì mỗi lần người bán giao tương ớt, em đều vứt đi nguyên vẹn. Em cũng thích ăn đồ ngọt, vì em hay gọi trà sữa. Nhưng chắc là sợ mập nên toàn chỉ gọi ngọt 5 phần thôi. Em ấy họ Trần, nếu em không viết họ giả. Đi giày size 36, mặc áo ngực 75B. Bà dì đến vào ngày ngày 12 hàng tháng, mỗi lần 6 ngày. Em không phải là người tiêu tiền phung phí, bởi vì em không bao giờ đặt đồ ăn mang về quá 25 tệ mỗi lần, và sẽ có lì xì để giảm giá đầy đủ. Mỗi khi vứt đồ cũng đều là vì cũ quá hay không thể sử dụng nữa. Cũng có thể là do tôi yêu em nên trong lòng tôi, em là cô gái hiền lành, cần kiệm.

Tôi rất yêu em và muốn biết nhiều chuyện về em hơn.

Đêm qua tôi lại mơ thấy em nên hôm nay tôi rất nhớ em ấy. Tôi cực kỳ muốn gặp em. Tôi theo em đến tận ga tàu điện ngầm, rồi vẫn chưa thỏa mãn, tôi lại theo em vào ga, cùng đứng chờ trước một khoang. Tôi liếc nhìn mới phát hiện em ấy đang nhắn tin trên WeChat.

Giờ cao điểm buổi sáng rất đông, tàu chật kín người. Em đứng ở một góc nhỏ cạnh cửa không thể nhúc nhích, tôi cố ý nhích đến bên cạnh em, giả vờ chen lấn. Tôi đứng bên ngoài, dùng lưng chống lại đám đông đang đè ép lên chúng tôi. Một tay giữ lan can, một tay ấn vào tường. Em ấy dường như đang ở trong vòng tay tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể em, em ấy xịt nước hoa.

Đây là lần chúng tôi gần nhất, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của em.

Thằng nhóc đó gần đây luôn cùng em về. Tan sở không cần về nhà sao!? Sao ngày nào cũng đưa em về!? Tôi ghét hắn.

Nhưng điều khiến tôi tức giận nhất là khi nhìn thấy em đưa anh ta lên lầu.

Về đến phòng, em kéo rèm lại.

Tôi đứng bên cửa sổ, không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong phòng cô ấy. Tôi chợt thấy bối rối. Hình như, em đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi rồi.

Đêm đó, tên kia không ra ngoài, anh ta qua đêm ở nhà em.

Ngày hôm sau, họ nắm tay nhau đi ra ngoài, thằng nhóc đó cầm một túi rác trên tay.

Bọn họ vừa rời đi, tôi liền mang rác về nhà.

Khi tôi nhìn thấy những gì bên trong, tôi cảm thấy như mình sắp nghẹt thở.

Một mớ rác rưởi lộn xộn, hỗn loạn, bao cao su và giấy gói khô cứng. Thật chói mắt. Họ làm tình rồi. Cô gái tôi thích không thuộc về tôi, cô thuộc về người khác.

Tôi biết em đã có người mình thích. Tôi nên từ bỏ em, mặc dù tôi chưa bao giờ có được em ấy.

Họ sống cùng nhau. Ngày hôm đó tôi nhìn em và chàng trai kia chỉ đạo người của công ty chuyển nhà khuân đồ đạc. Có ghế sofa, có nệm cao su. Có lẽ chiếc giường ban đầu quá nhỏ để hai người ngủ. Tôi tưởng tượng cái cảnh họ cùng nằm trên giường, cảnh anh ta ôm em vào lòng. Thực sự rất khó chịu.

Họ luôn đi làm cùng nhau. Em không còn đeo tai nghe nghe nhạc nữa. Em luôn bám lấy anh ta, như thể em không đi được nữa. Có một lần tôi gặp họ ở cổng khu nhà, em nắm lấy tay anh ta, nụ cười trên mặt tôi chưa từng thấy qua. Thật rực rỡ, thật ngọt ngào, người phụ nữ đang yêu dường như tỏa ra ánh sáng chói lọi, khiến tôi không thể rời mắt, mà em hiện tại xinh đẹp như vậy là do chàng trai đó tạo ra.

Tôi thực sự, thực sự rất ghen tị.

Rác của họ trở thành mỗi ngày một lần, hai người chung sống, lượng rác tăng lên. Họ thường xuyên quan hệ tình dục, tần suất là một ngày một lần đến hai ngày một lần. Tuổi trẻ mà, lại còn sống cùng nhau, yêu đương nồng cháy làm tăng dục vọng.

Anh ta sẽ hút thuốc, nhưng không nhiều, khoảng ba bốn ngày một bao, anh ta hay hút Lợi quần, nhưng gần đây đã đổi thành Phù Dung Vương.

Gần đây họ bắt đầu nấu ăn, họ thích ăn cánh gà, hầu như túi rác nào cũng có xương gà, nhưng không có bao cao su.

Hôm qua họ không đi làm cùng nhau, tôi nghĩ là vô tình, nhưng hôm nay em ấy cũng đi một mình, em lại cắm tai nghe và nghe nhạc.

Có lẽ họ đã cãi nhau.

Cả tuần nay em không về. Ngày nào tôi cũng đứng bên cửa sổ nhìn theo, đèn trong phòng em tối thui, thằng nhóc kia cũng không về, tôi đoán họ đi nghỉ rồi.

Buổi sáng tôi đi đổ rác. Một chiếc taxi đậu dưới nhà em, tên kia đỡ em xuống. Tôi nhìn em từ xa, tôi có thể cảm nhận được sự yếu ớt của em. Sắc mặt em ấy tái nhợt, thằng nhóc đó đỡ em, túi lớn túi nhỏ.

Em ấy bị ốm sao? Tôi lo lắm.

Rèm trong phòng của em ấy được đóng kín. Tôi không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong.

Kể từ khi họ trở về, em không đi làm nữa, còn tên kia đi làm một mình mỗi sáng.

Gần đây em ấy đến kì, thời gian rất lâu, cả tuần rồi cũng không thấy khá hơn. Bệnh nghiện thuốc lá của thằng nhóc đó gần đây hơi nặng, từ ba bốn ngày hút một bao đến một bao một ngày.

Gần đây bọn họ nấu canh. Canh gà hầm sâm được nấu rất thường xuyên. Canh bổ dưỡng như vậy thật sự là một loại thuốc bổ tuyệt vời.

Khoảng nửa tháng sau, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy em. Em ấy trông thật gầy, như thể gió cũng có thể cuốn em đi. Tôi nghĩ em không vui, cô gái tươi sáng xinh đẹp như vậy, dường như đột nhiên bị dập tắt.

Trong thùng rác của họ không còn có tàn thuốc và hộp thuốc rỗng nữa, tôi cũng không gặp lại anh ta. Tôi nghĩ, có lẽ, họ đã chia tay.

Tôi đoán đúng rồi. Một buổi sáng cuối tuần, chàng trai đi taxi xuống dưới nhà cô, sau đó lên xuống cầu thang vài lần, lấy đi chiếc vali và chiếc túi lớn.

Tôi thấy em đứng bên cửa sổ, rèm cửa còn chưa kéo hết, chỉ mở một góc, em nhìn chằm chằm anh ta dưới lầu, nhìn anh ta xách hết hành lý lên xe rồi vội vàng rời đi.

Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt em, nhưng tôi đoán, đôi mắt em đỏ hoe và em ấy đang khóc.

Em bắt đầu một mình đi làm rồi một mình về nhà, mới chớm thu mà đã mặc quần áo dày cộp, đi đường thỉnh thoảng co rụt cổ lại, hình như rất sợ lạnh.

Buổi sáng, tôi theo dõi em ấy như thường lệ, nhưng ngay từ đầu tôi đã thấy em có gì đó không ổn. Mặt em tái nhợt, không còn tí máu, bước chân không vững.

Tôi lo lắng nên theo em ấy vào ga tàu điện ngầm, cùng em đổi tàu. Khi lên thang cuốn, tôi chạy theo sau em từng bước nhỏ. Em thoáng lắc lư trước rồi liền ngã về phía sau. May mắn thay, tôi thấy em có gì đó không ổn nên đã nắm lấy tay vịn và đỡ lấy em. Em bị chóng mặt nên tôi đỡ em đến băng ghế chờ, các bà, các dì bên cạnh xúm lại:

"Cô gái nhỏ có phải là không ăn sáng nên bị thiếu máu không?"

"Cô gái này gầy như vậy, tựa hồ gió thổi một cái là cũng bay luôn."

"Cậu trai tốt bụng này, để tôi nhìn con bé một chút. Đừng động mạnh! Đỡ lấy con bé, nếu không lăn xuống sẽ rất nghiêm trọng."

Các dì nói chuyện, mồm năm miệng mười tranh nhau nói.

Tôi có một thanh sô cô la trong túi, hôm qua đi mua đồ ở cửa hàng được tặng.

Tôi bẻ nó thành từng miếng nhỏ, đút vào miệng em ấy.

Một lúc sau, có lẽ em đã hồi phục rồi, mặc dù đôi môi vẫn còn nhợt nhạt.

Khi em mở mắt ra, các dì vỗ tay vui vẻ, rồi lần lượt kể cho em nghe những "chiến công lớn" của tôi.

Em cảm ơn tôi, nói tôi đã giúp em như vậy là thực sự đã cứu mạng em ấy.

Em nói còn phải đi làm nên tôi đưa cho cô ấy tất cả sô cô la còn thừa, bảo em ăn hết để bổ sung năng lượng.

Em cười dịu dàng, cảm ơn tôi rất nhiều lần.

Tôi nhìn em lên xe, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Em có ấn tượng về tôi rồi, phải không?

( Còn tiếp... )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro