Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 17 - VỀ NHÀ

Perth

Tôi đưa Saint về nhà. Lần đầu tiên đến nhà anh nên tôi cũng có hơi ngại, và còn có cả tò mò. Tôi muốn được hiểu thêm về cuộc sống của Saint, e hèm, của người yêu xinh đẹp của mình. Vì mẹ Saint đã về quê nên căn nhà tối om. Tôi e ngại:

- Saint vào được không? Tối như vậy ngộ nhỡ có kẻ gian bên trong thì sao?

Saint bật cười, có lẽ anh đang cho rằng tôi lo bò trắng răng. 

- Perth sao vậy? Người ta cũng là con trai mà, có cái gì phải sợ?

Tuy nói vậy nhưng dáng vẻ của Saint lại khiến tôi không an lòng. Anh mềm mại như vậy, nếu lỡ có ai đó thật làm sao anh có thể kháng cự được. Mà nếu có sức kháng cự đi nữa thì cũng sẽ chịu không ít thương tổn. Chỉ nghĩ thôi tôi đã cảm thấy đau lòng lắm rồi. Tôi mở cửa xe vòng ra ngoài, đi về phía ghế phụ đón anh, cương quyết:

- Không được, dù Saint không sợ đi chăng nữa thì cũng phải có người cùng lên nhà! Nếu Saint không muốn thì em chỉ đưa Saint vào bật đèn cho sáng xong em sẽ đi.

Không thể từ chối được nữa, Saint cùng tôi vào nhà. Căn nhà khi được những ánh đèn rọi sáng trở nên lung linh hoàn hảo. Mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, màu sắc tươi sáng dễ thương. Thoạt nhìn tôi cứ nghĩ gian phòng này là của bé mẫu giáo, vì nhìn đâu cũng thấy thú bông. ừ nhỉ, tôi quên mất có lần được nghe nói học trưởng của mình rất yêu thích các nhân vật hoạt hình, đặc biệt rất thích thú bông có màu sắc tươi sáng. Nhưng nếu căn nhà của cả hai mẹ con mà có thể trang trí như thế, có lẽ Saint của tôi rất được mẹ thương yêu. Tôi cảm thấy thỏa mãn vì điều đó. Tôi luôn mong Saint được quan tâm nhất, yêu thương nhất cho dù người đó có là ai. 

Tôi hiếu kỳ nhìn khắp lượt ngôi nhà, sau đó liền lui ra ngoài, nói lời tạm biệt. Saint vừa vào ghế sofa, thấy tôi vẫn đứng bên ngoài liền gọi nhỏ:

- Perth... er... không vào hả?

Tôi lắc đầu:

- Nãy em đã nói nếu Saint không muốn thì em chỉ đưa lên đến đây còn gì!?

Saint quay mặt, giọng nói có chút dỗi hờn:

- Ờ, vậy bật đèn sáng rồi, về được rồi đó!

Tôi không biết làm sao nữa. Ý Saint là gì vậy mọi người? Tôi đứng yên tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Được một lúc có lẽ không thấy động tĩnh, Saint quay ra, nhìn thấy tôi đang lúng túng gãi đầu, anh nhỏ giọng đề nghị:

- Có muốn vào... xem phòng... à... er... uống nước một chút rồi về không?

Có ai trả lời không muốn lúc này không? Nhưng với khung cảnh này, bầu không khí này... tôi lo... Quả thực nếu bước qua cánh cửa này tôi không chắc bản thân mình có thể bình thản ra về hay không nữa. Nhưng Saint đã nói như thế, nếu tôi bảo sẽ về luôn có phải anh sẽ giận tôi không? Tôi loay hoay trong suy nghĩ của mình, lòng bối rối không biết phải làm sao cho đúng nữa...

Saint

Có phải Perth muốn từ chối vào nhà tôi không? Em ấy dường như không muốn vào, dù tôi có đề nghị em cùng đi xem phòng của tôi. Tôi vừa nói gì thế nhỉ, tại sao lại có thể buột miệng mời người khác đi xem phòng riêng của mình một cách tự nhiên đến thế? Chưa bao giờ có ai đến nhà tôi, đừng nói đến việc vào phòng riêng của tôi. Tôi có sở thích rất kỳ lạ so với một đứa con trai ở tầm tuổi này. Tất cả vật trang trí, drap nệm trong phòng đều là những hình ảnh hoạt hình dễ thương, đến đồ ngủ của tôi cũng là những hình ảnh trái cây, thú bông xinh xắn. Tôi từng nói tôi yêu thích cái đẹp. Miễn là đẹp, dễ thương là tôi chịu. Mẹ hiểu ý tôi, chìu tôi nên đi đâu chơi, thấy đồ đẹp như vậy là đều mang về cho tôi làm của riêng. Chính vì vậy ngoài căn phòng ngủ, tôi còn có một gian phòng riêng để chứa những món quà xinh xinh này. Chính vì vậy tôi luôn e ngại và rất sợ bị ai đó phát hiện, nhất là lũ bạn trong trường. Không hiểu sao tôi lại có thể mời Perth đi tham quan phòng mình một cách thản nhiên như thế. Nhận thấy sự lúng túng của Perth, tôi tủi thân bước ra cửa, đưa tay vịn cửa, không nhìn thẳng Perth.

- Vậy về đi, để còn ngủ sớm.

Nói xong không đợi Perth trả lời, tôi đóng cửa lại. Nhưng Perth vẫn chưa lùi về sau nên việc đóng cửa không thành, Perth một bước tới, đẩy tôi lùi về phía sau, thêm vài bước nữa, Perth đưa tay đóng cửa, bấm chốt. Tôi bắt đầu bối rối, ngôn ngữ loạn xạ cả lên, chẳng biết là mình muốn nói gì nữa.

- Perth... Perth ngồi... ngồi ... để đi  lấy... lấy nước...

Nói vừa dứt lời tôi quay người định chạy biến, nhưng cánh tay Perth đã nhanh chóng vươn ra ngăn lại. Tôi ngã lùi vào tường, Perth bước tới, ép sát cơ thể khiến tôi căng cứng cả người. Ánh mắt Perth thật ôn nhu, có một chút hoang dại. Tôi càng thêm rối.

- Perth... vào... ghế... được không?

Perth không trả lời tôi, mà chắc tôi cũng không thể nghe được câu trả lời, bởi Perth đã đưa tay ôm trọn tôi vào lồng ngực ấm áp, đôi môi chạm nhẹ vào vành tai, khiêu khích:

- Chẳng phải Saint muốn dẫn em đi xem phòng hay sao? Vậy giờ mình cùng đi, nhé!

Tôi nhũn hết cả người rồi. Cả người tôi lệ thuộc cả vào lực tay của Perth. Perth hơi khuỵu chân xuống, dùng sức nâng cả cơ thể tôi lên, tôi ôm lấy cổ Perth theo phản xạ, từng bước một Perth tiến về ghế sofa. Mãi đến khi Perth ngồi xuống ghế, tôi vẫn còn ngồi trên thân em ấy. Tôi... chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể được một người con trai khác chìu chuộng nâng niu như thế này, trong lòng tôi là muôn vàn cảm xúc, nhưng cảm xúc mạnh mẽ nhất chính là... tim tôi đang dồn dập, máu nóng lan khắp mặt, khắp toàn thân. Tôi không xấu hổ vì được Perth đưa vào bằng cách này, ngược lại tôi còn hạnh phúc lắm, nhưng tôi thực sự rất ngượng khi đối diện Perth như thế này. Sự tiếp xúc này... quá gần gũi. Tôi cố cúi mặt né tránh, nhưng Perth chẳng cần nhìn tôi làm gì, đôi môi Perth đã bắt lấy vành tai nhạy cảm của tôi mà đùa giỡn, trêu chọc. Lông tơ dựng đứng khắp toàn thân, tôi không chịu nổi đành quay lại tìm kiếm môi Perth mà ngăn chặn. Chỉ vài giây sau tôi đã chìm đắm trong nụ hôn sâu với người mà tôi yêu thương nhất. 

Perth

Tôi không ngừng được. Ngay từ đầu khi bước chân vào, nhìn khắp căn phòng tôi đã có cảm giác yêu mãnh liệt với chàng học trưởng xinh đẹp của tôi rồi. Lúc nhìn thấy sự ngây thơ trong sáng trẻ trung của căn nhà tôi đã không kìm được suy nghĩ anh thật sự chưa từng có ai. Tôi hạnh phúc vô cùng vì điều đó. Rất muốn ôm anh, nhưng lo sợ rằng nếu ôm rồi tôi sẽ không chỉ dừng lại ở một cái ôm. Nhưng dáng vẻ nũng nịu hờn dỗi của Saint đã giết hết toàn bộ quyết tâm của tôi, nhanh chóng hạ gục mọi lý trí còn sót lại trong tôi, để rồi thôi thúc tôi tiếp cận vào anh. Tôi muốn con người này, tôi muốn được gần gũi hơn, thân mật hơn, gắn kết hơn với cậu bé học trưởng đáng yêu của tôi...

Nụ hôn với Saint luôn làm tôi ngạt thở. Nó quá ngọt ngào, tràn đầy cảm xúc. Mỗi lần bên cạnh Saint là mỗi lần tôi phải tự kìm chế bản thân mình. Từ lúc chưa được làm người yêu của nhau, trong tôi đã có cảm giác chiếm hữu đối với chàng trai này, huống chi giờ đây Saint đã là người của tôi một cách chính thức như vậy. Tôi thả trôi cảm xúc của mình theo tình cảm của Saint. Tôi cảm nhận được hạnh phúc của cả hai người. Chúng tôi yêu nhau và hạnh phúc khi ở bên nhau thế này.

Saint rời nụ hôn, quay đi giấu gương mặt đỏ lên vì xấu hổ.

- Giờ... đi xem phòng đã nha!

Trời ơi... Saint của tôi... có thể nào anh bớt dễ thương đi một chút, bớt đáng yêu một chút, bớt câu dẫn tôi một chút được không? Giọng nói run rẩy của anh đang giết tôi rồi đấy. Có vẻ nhận râ lời đề nghị của mình quá nhạy cảm, Saint lập tức muốn rời khỏi tôi, lúng túng phân trần:

- Ý là... để... lấy nước cho Perth đã nha!

Ngay lập tức tôi cản lại. Anh không thể đi đâu được cả, anh phải chịu trách nhiệm với tôi vì đã đưa tôi đi đến nước này... Saint càng xoay sở càng khiến tôi thêm khó ở. Tôi gầm nhẹ:

- Anh ngồi yên như thế đi, nếu không... em không đảm bảo được gì đâu đó.

Saint lo lắng ngồi yên. Thế nhưng chính tư thế ngồi yên lặng như thế này càng khiến cả hai nhận rõ sự bất thường của cơ thể hai bên. Tôi đầu hàng. Tôi chấp nhận hậu quả. Tôi chấp nhận cho Saint giận, cho Saint coi tôi là gì đi nữa. Tôi đẩy ngã Saint ngửa người ra ghế, nhẹ nhàng vén vạt áo qua khỏi vòm ngực trắng hồng với hai nốt nhỏ xinh. Cơ thể tuyệt mỹ của Saint bày ra trước mắt, đường lông tơ chạy dọc từ giữa bụng xuống tận dưới rốn khiến tôi nóng mũi. Quá gợi cảm rồi! Tôi lo lắng... có khi nào tôi chưa kịp làm gì đã đổ máu rồi không????????????????????


Steph: Bye mọi người, đừng ai gọi tên tôi nữa!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro