Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Bạch Lạc Nhân mồ hôi nhễ nhại nhìn Cố Hải, cậu đang điên tiết vì không tìm thấy va li của mình. Câu hỏi của Cố Hải như đổ thêm dầu vào lửa, cậu ném thẳng vào mặt cậu ta một câu hét to không kém.

- Tôi là ma đó, tránh ra.

Nói xong Bạch Lạc Nhân lại sang con đường khác đi vào. Cố Hải đứng nhìn cậu ta vài giây, khi không thấy bóng Bạch Lạc Nhân nữa cậu mới hốt hoảng chạy theo. Bạch Lạc Nhân nghe tiếng chạy bình bịch đằng sau nhưng mặc kệ, cậu đang dịnh hình xem chiếc va li mình để ở đâu, chắc chắn là không để sâu quá vì cậu nhớ khi mình mỏi tay cũng là lúc mới vào khu vườn này được một đoạn thôi mà.

Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân cứ bật cái đèn pin điện thoại lù mù nhìn hai bên một cách chăm chú nên hỏi lại.

- Cậu làm gì đấy ?

Bạch Lạc Nhân đáp cục cằn.

- Tìm va li.

Cố Hải không hiểu thần kinh Bạch Lạc Nhân có bình thường không, trong lúc mọi người về nhận phòng nghỉ ngơi ăn uống thì cậu ta giấu va li ở đây rồi loay hoay cả buổi đi tìm. Bạch Lạc Nhân vẫn rất chăm chú với công việc của mình nên không để ý đến ánh cười cợt nhả của Cố Hải phía sau lưng.

Đi được một đoạn Bạch Lạc Nhân lại quay lại và đi vào bằng con đường khác. Cố Hải cũng quay lại theo và cố gắng xem Bạch lạc Nhân muốn làm gì. Bạch Lạc Nhân đi đến con đường thứ bảy thì la toáng lên.

- Mày đây rồi, trốn kĩ quá.

Khệ nệ xách chiếc va li trở ra, Bạch Lạc Nhân xem như Cố Hải là người vô hình với mình. Cố Hải thấy hành động này của Bạch Lạc Nhân thì thấy hơi hoang mang, không lẽ mình đang ở với một tên thần kinh không bình thường sao, đúng là thảm họa thật rồi, Cố Hải ơi là Cố Hải, mày ngu còn phần của người khác không hả.

Xách va li đi qua tầng một, tầng hai rồi lại tầng ba. Khi đã mệt quá Bạch Lạc Nhân mới quay trở lại hỏi Cố Hải.

- Phòng cậu ở đâu.

Cầu thang trống trơn không một bóng người, Cố Hải đi phía sau cậu cũng mất tích. Bạch Lạc Nhân để va li ở cầu thang đi lại hỏi thăm phòng bên cạnh. Khổ cho Bạch Lạc Nhân, cậu hỏi đúng phòng toàn những người không biết Cố Hải ở đâu. Cả khu nhà này có tới hơn hai trăm phòng, mỗi phòng từ hai đến ba sinh viên, ngày đầu tiên mà hỏi phòng Chủ tịch hội sinh viên ở đâu quả là quá sức với họ.

Cố Hải đi đến tầng hai thấy Bạch lạc Nhân không thèm quay lại nhìn mình cũng không thèm hỏi xem phòng mình ở đâu nên cậu mặc kệ cậu ta. Bạch Lạc Nhân thì nghĩ phòng chủ tịch hội sinh viên chắc ở trên tầng cao nhất nên cứ thế là đi. Ban đầu Cố Hải định gọi Bạch Lạc Nhân nhưng nghĩ người này thần kinh hình như có vấn đề nên không gọi nữa, cậu kệ Bạch lạc Nhân xách va li đi lên tầng ba còn mình nhanh chân về phòng đóng chặt cửa lại, trong lòng vừa lo lắng vừa hả hê.

Bạch Lạc Nhân đi hỏi mấy phòng mới nhận được thông tin phòng mình ở tầng hai. Cậu quay lại xách va li xuống tầng hai. Vấn đề là tầng hai có tới mấy chục phòng, tìm ra phòng của mình cũng là một việc không dễ dàng gì. Bạch Lạc Nhân lại đặt va li xuống đi hỏi một lần nữa. Rất lâu sau đó cậu cũng tìm được phòng của mình.

Bấm chuông cửa mấy hồi mà Cố Hải vẫn nằm im Bạch Lạc Nhân mệt quá ngồi phịch xuống cửa, cậu nhắn nhó chửi thề « Đồ đểu, không chỉ phòng cho tôi thì thôi lại còn giả vờ ngủ để đẩy tôi ra khỏi phòng chứ gì, đã vậy thì ông ngồi ngay ở cửa này ngủ cho xem, sáng mai kiểu gì cậu cũng được nhận được một thông báo từ ban giám hiệu xuống là Chủ tịch hội sinh viên ngược đãi sinh viên trong khu mình."

Cố Hải nằm im một lúc không nghe thấy tiếng Bạch Lạc Nhân bấm chuông cửa nữa nên hí hửng đi ra, trong đầu cậu nghĩ chắc cậu ta nản quá đi sang phòng khác ngủ nhờ rồi.

Vừa kéo cửa ra Bạch Lạc Nhân ngã nhào luôn vào chân Cố Hải. Cố Hải há miệng ra tỏ vẻ ngạc nhiên. Bạch Lạc Nhân không thèm ngồi dậy mà cứ nằm ngửa mặt lên trời, mắt nhắm lại và lấy bàn chân Cố Hải làm gối. Cố Hải sau vài giây bất ngờ thì rút chân ra, đầu Bạch Lạc Nhân rơi khục xuống đất. Mắt vẫn nhắm, miệng mím chặt, Bạch Lạc Nhân nằm học cánh cửa mà không chịu ngồi lên. Cố Hải đá đá vào người cậu ta nhắc nhở.

- Ngồi dậy cho tôi đóng cửa.

Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích, trong đầu cậu đang hả hê « Tôi không ngồi dậy đấy, tôi cứ nằm ở đây đấy, cậu làm gì thì làm đi, giỏi thì đóng cửa lại đi, đồ xấu xa, không muốn cho tôi ở cùng thì ban đầu đừng có chọn, chọn rồi thấy ân hận chứ gì. Cho chết, ông đây sẽ hành cậu cho cậu phải ân hận vì quyết định của mình thì mới thôi. »

Cố Hải tay cầm cánh cửa chân đá vào người Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân vẫn nằm im xem như đã ngủ. Biết Bạch Lạc Nhân đang chơi khăm mình nên Cố Hải mặc kệ, cậu ném cho Bạch Lạc Nhân cái nhìn coi thường rồi leo lên giường đi ngủ.

Bạch Lạc Nhân vẫn nằm dọc ở cửa, khoanh tay trước ngực, mắt nhắm nghiền. Cậu một phần vì mệt một phần vì muốn Cố Hải phải khó chịu mà cầu xin cậu vào trong nên vẫn nằm tỏ vẻ rất thoải mái.

Vừa leo lên giường Cố Hải nhận được điện thoại của quản lí sinh báo ban giám hiệu đi kiểm tra phòng của sinh viên năm nhất khu A. Cố Hải liền nhảy bổ xuống túm dầu Bạch Lạc Nhân lôi xềnh xệch vào trong, vội vàng đóng cửa lại. Bạch Lạc Nhân vẫn nằm trên sàn nhà chỉ chỉ ra ngoài cánh cửa.

- Còn chiếc va li.

Cố Hải lại lật đật mở cửa ra đem va li của Bạch lạc Nhân vào sau đó lại vội vàng đóng cửa lại. Thấy Cố Hải có vẻ cuống cuồng Bạch Lạc Nhân ngóc đầu lên hỏi.

- Chuyện gì xảy ra.

Cố Hải vừa thay quần áo vừa nói với Bạch Lạc Nhân.

- Cậu dậy ngay đi, để va li vào trong tủ, tắm rửa và thay quần áo đi, Ban giám hiệu đến kiểm tả nên tôi phải đi nhắc nhở các phòng một chút.

Mặc bộ quần áo chỉnh tề vào Cố Hải lao nhanh ra cửa. Bạch Lạc Nhân ngồi dậy nhìn theo, cậu nghĩ thầm « Làm chủ tịch hội sinh viên như vậy thì có gì mà sướng, đúng là những kẻ háo danh. »

Đi vào phòng tắm xả nước vào người Bạch Lạc Nhân thư thái hưởng thụ. Ở đây quả đúng là thiên đường, cái gì cũng đẹp, đến nước cũng có vẻ đẹp hơn bình thường. Đang tắm thì Bạch Lạc Nhân nghe tiếng chuông cửa, cậu quấn vội chiếc khăn tắm đi ra, vì nghĩ rằng Cố Hải quay lại lấy thứ gì đó nên cậu không phải cầu kì làm gì, ở chung phòng với nhau làm gì phải khách sáo.

Cánh cửa vừa mở ra Cố Hải như chết đứng khi thấy đầu tóc Bạch Lạc Nhân ướt sũng, trên người cậu ta quấn mỗi chiếc khăn bông, phần thân trên để lộ ra đầy khiêu khích.

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy trước mặt mình không chỉ có Cố Hải mà còn đến bảy tám giảng viên cả nam lẫn nữ thì vội vàng đóng sập cửa lại, cậu chạy vội vào nhà tắm. Không may cho Bạch Lạc Nhân do chân cậu bị ướt và sàn nhà lại trơn nên vừa chạy được đến bước thứ ba cậu liền ngã ngửa ra phía sau, bộ mông căng tròn của cậu giáng binh một cái xuống đất, toàn thân đau tê tái. Cố Hải và các giảng viên chưa kịp định thần lại thì tiếng động trong nhà vọng ra khiến họ lại há miệng lên ngạc nhiên. Cố Hải vội vàng mở cửa vào trong, hình ảnh Bạch Lạc Nhân nằm xõng xoài trên nhà với khuôn mặt nhăn nhó khiến cậu hoảng hốt.

Đi lại đỡ Bạch lạc Nhân ngồi lên Cố Hải cuống quýt hỏi.

- Sao thế ?

Mông Bạch Lạc Nhân đang tê rần rần, chiếc xương cụt của cậu đập mạnh xuống sàn nhà khiến mọi giác quan của cậu co lại. Bạch Lạc Nhân nói không ra hơi.

- Ngã thôi, không sao.

Mấy giảng viên đứng ở cửa nhìn vào, họ buồn cười với hình ảnh trước mắt. Cố Hải ngừng ngùng đi lại chỗ họ, mặt nhăn nhó.

- Em xin lỗi các thầy các cô, bạn ấy...

Mấy giảng viên kéo Cố Hải ra ngoài sau đó quay lại nói với Bạch Lạc Nhân.

- Em sao sao chứ ?

Bạch lạc Nhân cố gắng đứng thẳng lên cười cượng gạo.

- Em không sao ạ.

Các giảng viên kéo Cố Hải đi sang các phòng khác, vừa đi họ vừa châm chọc.

- Chủ tịch hội sinh viên khu A chọn được bạn cùng phòng thú vị nhỉ.

Mặt Cố Hải đỏ gay gắt, trong đầu cậu rủa thầm « Bạch Lạc Nhân chết tiệt, ngày đầu tiên đã làm tôi mất mặt rồi, quả là thảm họa mà, sao mình lại ngu dốt đi chọn cậu ta chứ, chưa kịp dạy cho cậu ta bài học nào cậu ta đã dạy cho mình được vài bài, nhục quá. »

Bạch Lạc Nhân sau khi bị cú ngã trời giáng thì lấy quần áo mặc vào, dù đang rất muốn tắm thêm nhưng cậu không thể tắm được nữa. Bộ mông của cậu vẫn tê rần rần, chiếc xương cụt vẫn đau nhói. Leo lên giường nằm mà Bạch Lạc Nhân tưởng như mình nằm trên mớ gai.

Vài phút đau đớn cũng qua đi cơn đói lại kéo đến, cái bụng cậu sôi lên ào ào. Theo nội quy Bạch Lạc Nhân đã học giờ ăn được quy định hẳn hoi, nếu ai không ăn đúng giờ thì xem như phần ăn đó bị bỏ đi. Nằm xoa xoa an ủi cái bụng trống rỗng của mình Bạch Lạc Nhân thầm trách móc « Đúng là tò mò quá cũng không tốt a, nếu để ngày mai hãy đi khám phá thì đã không phải chịu đói thế này rồi, ngày đầu tiên đã trở thành thảm họa. Thiên đường ở đâu không thấy mà địa ngục thì đã thấy rất gần rồi. »

Cố Hải cùng các giảng viên đi thăm các phòng trong khu một vòng, khi họ về hết cậu liền chạy nhanh về phòng mình, trong đầu cậu nghĩ lần này pahir cho Bạch Lạc Nhân một bài học, làm cậu mất mặt với giảng viên ngay trong ngày đầu tiên. Ấn tường ban đầu đã không tốt thì làm sao những ngày sau có thể tốt lên được đây.

Mở cửa ra với cái đầu bốc hỏa, Cố Hải chỉ trực nhìn thấy Bạch Lạc Nhân là xả ngay một trận cho bõ tức. Nhưng vừa bước vào phòng Cố Hải kiền đổ sụp xuống khi thấy Bạch Lạc Nhân đang ngủ. Cậu đúng thở hồng hộc nhìn cậu ta, khuôn mặt ngủ nhìn ngây thơ như một đứa trẻ của Bạch Lạc Nhân càng khiến máu nóng trong người Cố Hải sôi lên, cậu nghĩ ngay đến việc Bạch Lạc Nhân đang giả vờ ngủ.

Đi lại cúi xuống ngay sát mặt cậu ta, Cố Hải nói qua kẽ răng.

- Cậu dậy ngay cho tôi, đồ sống không có quy tắc. Dậy ngay, tôi và cậu phải thống nhất lại một số vấn đề.

Bạch Lạc Nhân vẫn thở đều đều, cậu ta không có dấu hiện gì của người đang giả vờ ngủ. Cố Hải giơ tay lên định bóp mũi Bạch Lạc Nhân nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô tội của cậu ta đang ngủ say liền không nỡ. Cậu hạ tay xuống hậm hực đi về giường của mình. Tung chăn ra một cách bực dọc, Cố Hải thấy thật sự khó chịu với người bạn cùng phòng này.

Bạch Lạc Nhân khẽ hé mắt ra nhìn, thấy Cố Hải quấn chăn quay mặt vào trong cậu nhếch môi trên lên cười thích thú « Thấy mình sai lầm chưa ông chủ tịch hội sinh viên, cậu sẽ còn phải khổ nhiều, muốn dạy dỗ tôi hả, đâu có dễ »

Cố Hải nằm trằn trọc quay đi quay lại, thi thoảng cậu lại hướng mắt sang nhìn Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân vẫn giả vờ như đang ngủ rất sang nhưng thực ra trong lòng cậu đang phải cố nhịn cười đến mức muốn nội thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: