Chương 14
Mười phút sau, ban đầu Hyelin còn tưởng rằng chiếc xe đang đỗ trước cửa không phải chở Junghwa, nhưng cô cũng nhanh chóng nhìn thấy Junghwa đang ngồi ở ghế phụ còn Han Tae Woong lái xe. Hyelin đã gặp qua Han Tae Woong hai ba lần, cô biết hắn là người theo đuổi Junghwa dù Junghwa từng cự tuyệt hắn rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn cứng đầu không từ bỏ đoạn tình cảm đó. Trước kia Hyelin còn cùng Junghwa nói giỡn, Han Tae Woong thâm tình như vậy chi bằng cậu đồng ý đi. Lúc đó bản thân chỉ là tùy ý nói vậy, tuy rằng cô cũng thấy các điều kiện của Han Tae Woong đều không tồi nhưng hắn vẫn không xứng với Junghwa. Hiện giờ nhớ lại, nói không chừng khi đó bản thân cũng đã có lòng chiếm hữu Junghwa rất mạnh mẽ. Giờ phút này nhìn thấy bọn họ đi chung với nhau, trong lòng Hyelin đột nhiên căng thẳng, có loại dự cảm không rõ.
Hyelin nhìn Junghwa và Han Tae Woong bước xuống xe, đang nói gì đó, biểu tình của Junghwa cũng không lãnh đạm giống như trước đây, điều này làm cho Hyelin rất không thoải mái, nhưng lại không dám tiến lên. Sau khi Han Tae Woong lái xe rời đi, thấy Junghwa nhìn về phía này, Hyelin mới dám đến gần.
"Cậu đợi bao lâu rồi?" Junghwa dùng ngữ khí mềm nhẹ hỏi, trong lòng cô dâng lên một trận chua xót.
"Tớ gọi điện thoại cho cậu xong liền xuống lầu, tớ không biết có người đưa cậu trở về." Hyelin nhắc tới Han Tae Woong, kỳ thật là hy vọng Junghwa giải thích rằng hai người họ không có quan hệ thân mật gì.
"Hôm nay chúng tớ cùng đi leo núi, trước đây tớ từng nói với cậu, có người được xếp vào phạm vi khảo sát, chính là anh ấy." Thời điểm Junghwa nói ra những lời này, nội tâm cũng rất khó chịu.
Hyelin cảm giác trái tim đau đớn kịch liệt, đôi môi tựa như con cá thiếu nước.
"Xác định quan hệ sao?" Đại khái qua hai ba giây, Hyelin mới có dũng khí hỏi ra.
"Ừm, chúng ta không còn trẻ nữa, cũng nên tìm bạn trai. Còn cậu và nam bác sĩ kia thế nào rồi?" Giọng điệu của Junghwa giống như đôi bạn thân nói chuyện riêng tư với nhau, không có bất luận gì khác thường.
Hyelin nhìn vào thái độ quen thuộc như trước đây của Junghwa, đột nhiên cảm thấy rằng Junghwa có thể đã hết tức giận, bởi vì bây giờ Junghwa còn có những ưu tiên khác, sẽ không vì một chút việc nhỏ mà quá mức để ý. Hyelin nghĩ đến lời tỏ tình kia, giờ phút này cảm thấy nó tựa như giọt nước cuối cùng bốc hơi trong ánh mặt trời nóng bức, biến mất mà không để lại dấu vết gì.
"Chúng tớ vẫn tốt..." Vốn dĩ Hyelin muốn giải thích rằng Park Hang Seo không phải bạn trai mình nhưng hiện tại đã không còn tâm tư đi giải thích. Kỳ thật giờ khắc này, cô rất muốn rời khỏi đây, tránh mặt Junghwa. Hyelin cảm thấy bản thân giống như là một vai hề tự mình đa tình, mặc dù Junghwa không biết gì về đoạn tình cảm đó nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ và khó chịu.
Nghe Hyelin nói, trong lòng Junghwa đột nhiên đau đớn, cô thật sự không biết, rốt cuộc phải đau bao nhiêu lần thì trái tim mới chết lặng không còn thấy đau nữa?
"Dịp nào đó cùng hẹn nhau nhé." Junghwa cho rằng bản thân nhất định có máu M, mới đề ra yêu cầu tàn nhẫn như vậy, bất quá cô biết rõ, chỉ khi nhìn thấy Hyelin được hạnh phúc ở bên cạnh một nam nhân tử tế, cô mới có thể chân chính bỏ cuộc.
"Rồi nói sau." Giờ phút này Hyelin không quan tâm đến lời mời kia, hiện tại đã đủ khó chịu, cô không muốn chịu thêm nữa.
"Cậu sao vậy, tâm trạng có gì đó không đúng?" Junghwa rõ ràng cảm giác được Hyelin giống như đang thất vọng, có chút chờ mong hỏi.
"Có cuộc phẫu thuật lớn nhưng chủ nhiệm lại không cho tớ tham gia, tớ rất buồn bực." Hyelin tùy ý tìm một cái cớ.
Hyelin thực sự rất quan tâm đến công việc, Junghwa biết điều đó. Vì vậy, tại thời điểm này, cô không thể biết được cảm xúc của Hyelin là do công việc hay bởi vì bản thân mình.
"Có phải tớ quen bạn trai, khiến cậu buồn hay không?" Junghwa vẫn không từ bỏ bất luận một tia hy vọng nào, thấp thỏm lên tiếng.
"Sao có thể, tớ thay cậu cao hứng còn không kịp, tớ và cậu cùng lúc quen bạn trai, đến lúc đó hẹn nhau đi chơi sẽ rất vui." Hyelin tựa như chim sợ cành cong, bị đối phương nói trúng tim đen nên trong lòng có chút sợ hãi. Nói xong, cô mới phát hiện bản thân đang tự mình đào một cái hố, sau đó dù có là hố thì cũng vẫn phải nhảy xuống.
Hyelin lúc này đã khó chịu đến mức không nhận thấy được trong ánh mắt của Junghwa chợt lóe qua ảm đạm.
Có lẽ như vậy là tốt nhất, Junghwa khổ sở nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro