Chương 13
Điện thoại di động của Hyelin vẫn đặt ở bên tai, giờ phút này tâm tình so với vừa rồi càng thêm khó chịu. Junghwa đã nói không giận, khả năng là Junghwa thật sự không tức giận nữa, nhưng như vậy không có nghĩa là quan hệ giữa cả hai không bị ảnh hưởng, tựa như một vật thể nặng nề rơi xuống và chạm đất. Thời điểm tiếp xúc mặt đất trong nháy mắt là gây ra tính phá hư lớn nhất, kế tiếp tuy không còn thương tổn nhưng chắc chắn để lại dấu vết lồi lõm trên bề mặt. Bất quá khi Hyelin nghĩ đến tình huống khả quan nhất hoặc tồi tệ nhất thì kia không phải vết sâu mà là cái khe, chỉ cần là cái khe chắc chắn sẽ không ngừng mở rộng. Nghĩ đến khả năng đó, Hyelin trằn trọc đến mức không ngủ được, rất muốn tát bản thân mình một cái. Từ khi nhận ra tình cảm biến chất kia, trong lòng cô luôn có loại tự trách và áy náy, hiện tại lại càng thêm nặng nề.
Hyelin cảm thấy bản thân nên giải thích rõ ràng với Junghwa vì sao cô lại nói dối, đó là bởi vì mình thích Junghwa, không dám đối mặt Junghwa. Chuyện lừa dối Junghwa sinh ra khả năng tồn tại vết rách và vết sâu một nửa, còn nếu tỏ tình với Junghwa, xác suất thành công và thất bại cũng có một nửa. Nghĩ xong, Hyelin quyết định ngày mai sẽ đến gặp Junghwa thổ lộ tình cảm. Sau khi bị Junghwa đối xử lãnh đạm, giờ phút này cô bất chấp tất cả.
Junghwa thực sự biết rằng trừ khi cô giấu tình cảm của mình mãi mãi, bằng không sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt với nó. Có thể là thiên đường hoặc địa ngục, nhưng giờ phút này, cô mới biết được có bao nhiêu gian nan. Junghwa nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, đã vài đêm cô ngủ không ngon giấc, đêm nay chắc chắn lại mất ngủ. Trong đầu cô không ngừng hiện lên chuyện vừa xảy ra tối nay, Hyelin nói dối như vậy hết thảy đều làm cô vô cùng thống khổ.
Junghwa suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm thấy bản thân rất có thể mất đi khả năng trở thành người yêu với Hyelin, dù sao cũng chưa thành hiện thực được, nhưng cô tuyệt đối không thể mất đi Hyelin, mặc dù chỉ là quan hệ bạn thân cũng tốt.
Junghwa thầm nghĩ, có lẽ Hyelin đã phát hiện tình cảm của mình, bất quá bản thân cũng chưa chứng thực, cho nên nhiều nhất là do nụ hôn kia mang đến suy đoán. Nếu mình cũng quen một nam nhân, như vậy khả năng Hyelin sẽ nghĩ bản thân đoán sai, sẽ không còn xấu hổ và cẩn thận không cần thiết nữa, tuy rằng vẫn sẽ tồn tại vết rách nhưng ít nhất sẽ không làm cái khe mở rộng thêm.
Tuy rằng mỗi người mỗi suy nghĩ nhưng điểm tương đồng là, cả đêm này họ đều mất ngủ.
Ngày hôm sau, Hyelin nghĩ về đến quyết định kia, tuy vẫn có chút lúng túng nhưng sau đó cô lựa chọn gọi điện thoại cho Junghwa.
"Hôm nay tớ nghỉ phép, còn cậu có đi làm không?" Hyelin cố ý điều chỉnh lịch làm việc với đồng nghiệp bởi vì cô biết hôm nay Junghwa được nghỉ. Hyelin cho rằng, hẹn một lần không được thì hẹn lần hai lần ba, bản thân cũng không tin Junghwa vẫn không để ý tới mình.
"Ừm, hôm nay tớ nghỉ, nhưng chúng tớ hẹn đi leo núi cùng nhau rồi." Junghwa nói, trên thực tế, cô không hề nói dối.
"Vậy đêm nay cậu có về nhà không?"
"Tớ sẽ trở về."
"Tớ ở nhà làm cơm tối, đợi cậu về thì cùng nhau ăn cơm." Chỉ cần Junghwa trở về thì thật tốt.
"Không cần quá cực nhọc, khả năng đêm nay tớ sẽ về nhà khá muộn." Junghwa biết Hyelin vì chuyện hôm qua nên giờ phút này có ý lấy lòng mình, điều này chứng tỏ Hyelin vẫn quan tâm đến mình, nhưng Junghwa biết, Hyelin để ý chỉ là vì tình nghĩa 13 năm qua. Cô không cần Hyelin bởi vì tình bạn thân thiết mà hành xử như vậy, chỉ hy vọng cả hai có thể ở cạnh nhau một cách tự nhiên không cần câu nệ, không có khoảng cách. Nghĩ xong, Junghwa đột nhiên mềm lòng.
"Không sao, vậy tớ sẽ ăn trước." Hyelin miễn cưỡng cười nói, cô cảm thấy Junghwa giống như không quan tâm đến mình nhiều như trước nữa, tựa hồ vết nứt vô hình kia đang ngày càng mở rộng, khiến trong lòng cô bất giác chua xót.
"Ừm, không còn việc gì thì tớ cúp máy đây." Junghwa nói xong liền cúp điện thoại, đôi mắt có chút đỏ lên, cố gắng hết sức để nước mắt không chảy ra.
Thấy Junghwa lại một lần nữa cúp máy trước, Hyelin đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, hai dòng lệ trào ra.
Han Tae Woong không ôm bất kỳ hy vọng gì, mỗi lần hẹn Junghwa đều sẽ bị cô từ chối, chỉ là hắn vẫn nhất quyết không từ bỏ, càng cản càng hăng. Đây là năm thứ ba hắn theo đuổi Junghwa, mặc dù Junghwa đã cự tuyệt rất rõ ràng nhưng theo quan điểm của hắn thì chỉ cần nàng vẫn độc thân, mình vẫn sẽ có cơ hội, không phải có câu nói 'đẹp trai không bằng chai mặt' hay sao?
"Tôi đồng ý tham gia chuyến leo núi cũng không phải là nhận lời theo đuổi của anh, mà là tôi có chuyện muốn anh giúp đỡ." Junghwa trước hết tỏ rõ lập trường của mình.
"Không thành vấn đề, em cứ việc nói, chỉ cần anh làm được, dù phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ." Han Tae Woong cương quyết đưa ra lời thề, thầm nghĩ mặc dù Junghwa không có ý nhận lời mình nhưng lại có tin tưởng nhờ mình hỗ trợ, đây thật sự là một dấu hiệu tốt.
"Tôi muốn nhờ anh giả vờ làm bạn trai của tôi một thời gian, trong bao lâu chưa xác định rõ. Nếu chuyện này gây rắc rối cho anh thì anh có thể chấm dứt thân phận bạn trai giả kia bất cứ lúc nào." Junghwa nói rất nghiêm túc.
"Không vấn đề gì." Han Tae Woong luôn mong muốn ước gì có thể trở thành người yêu của Junghwa, dù chỉ là giả vờ thì hắn cũng vui vẻ.
"Cám ơn." Junghwa khách khí nói lời cảm ơn.
10 giờ tối, Hyelin lại gọi điện cho Junghwa lần nữa.
"Khi nào thì cậu quay lại?" Hyelin cả ngày chìm trong ủy khuất, chờ đợi mười bốn tiếng đồng hồ, lúc này nhịn không được liền gọi cho người kia.
"Đang trên đường trở về, có lẽ sẽ mất mười phút nữa." Junghwa trả lời.
"Để tớ xuống lầu đón cậu." Nghe được câu trả lời đó, Hyelin vui vẻ cúp máy xong, trang phục mặc ở nhà cũng chưa đổi, trực tiếp xuống lầu, đứng ở cửa chờ Junghwa quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro