Chương 1
Junghwa nhìn cách đó không xa, lại là tiểu nữ sinh tới thổ lộ tình cảm với Hyelin, này đã không biết là lần thứ mấy, cô sớm đã thấy qua nhiều nên không hề bất ngờ. Có thể đoán được, Hyelin sẽ phi thường ôn nhu cự tuyệt tiểu nữ sinh cầu ái với mình. Hyelin phù hợp với hình tượng bạch mã vương tử mà mọi cô gái ảo tưởng, bất quá giới tính là nữ cho nên vẫn rất thích xem phim tình cảm trên truyền hình như gái thẳng.
Junghwa nhìn đồng hồ một cái, ít nhất lại phải đợi nửa giờ, cô liền băng qua đường đi tới quán cafe gần đó, gọi cafe và đồ ngọt, ung dung thưởng thức.
Đại khái 35 phút sau, Hyelin rốt cuộc bằng phương thức ôn nhu cự tuyệt xong tiểu nữ sinh, cũng trấn an dỗ dành khiến cô gái đó ngừng khóc, mới có thể thoát thân, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Junghwa.
"Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Đi về phía trước mười bước, đến quán cà phê bên trái, bàn số hai." Junghwa trả lời.
Hyelin tiến lên mười bước, quả nhiên nhìn thấy một tiệm cafe, ở bàn số hai tìm được Junghwa.
Bắt đầu từ sơ trung, bọn họ chính là hai nữ sinh ưu tú nhất trong lớp, Hyelin là lớp trưởng còn Junghwa là lớp phó học tập. Khác biệt ở chỗ, Junghwa là nữ thần trong cảm nhận của các nam sinh, Hyelin lại biến thành bạch mã vương tử của phái nữ. Hyelin vẫn luôn không thích hình tượng bạch mã hoàng tử, cô chỉ là đối xử với nữ sinh rất ôn nhu tinh tế, hơn nữa lớn lên có dáng vẻ cao gầy, ngực tương đối nhỏ lại thích mặc áo sơmi trắng mà thôi. Tuy vậy cô cảm thấy bản thân một chút cũng không giống nam sinh.
Junghwa lớn lên từ sơ trung đến đại học vẫn luôn là hoa khôi giảng đường, bất quá tính tình băng lãnh, đương nhiên đây là quan điểm của những người theo đuổi cô đánh giá. Bởi vì trước giờ chưa có ai có thể hái được đóa hoa cao lãnh này.
Hyelin lại cho rằng Junghwa một chút cũng không cao lãnh, chỉ là tiêu chuẩn hơi cao, thà không có chứ không muốn chọn bừa, chờ đợi chân mệnh thiên tử của mình xuất hiện mà thôi.
"Vô cùng xin lỗi, bắt cậu đợi lâu, vừa rồi tớ có chút chuyện." Hyelin áy náy nói.
"Là do mấy tiểu nữ sinh thổ lộ với cậu sao?" Junghwa cười hỏi.
Hyelin hơi ngượng ngùng dùng tay sờ mũi một chút, mỗi lần có nữ sinh hướng mình tỏ tình, bản thân đều cảm thấy thực xấu hổ, bị Junghwa nhìn thấy lại càng xấu hổ hơn.
"Em ấy là hộ sinh vừa tới bệnh viện chỗ tớ làm, kinh nguyệt khiến quần em ấy bị bẩn, tớ nhìn thấy không thể không chiếu cố một chút, đem áo khoác cởi ra mặc cho em ấy, hơn nữa bụng em ấy hơi khó chịu, nên sau đó tớ đưa em ấy về." Hyelin nói xong lại cảm thấy thực uể oải, mỗi lần cô thuần túy giúp đỡ nữ sinh, tựa hồ đều sẽ khiến cho người ta hiểu lầm.
"Có phải cậu đưa người ta về đến nhà xong, còn pha trà gừng cho người ta nữa?" Junghwa hỏi, Hyelin có thể săn sóc đến cả những chi tiết cực kỳ nhỏ bé, cố tình nữ sinh đều dễ dàng bị mấy chi tiết đó làm cảm động. Hơn nữa nhan sắc của Hyelin cũng không tồi, các nữ hài tử dễ dàng yêu thích là chuyện vô cùng hợp lý.
"Đúng vậy, vì em ấy có vẻ rất khó chịu nên tớ thuận tay pha một chén trà gừng." Hyelin gật đầu trả lời, thầm nghĩ Junghwa thật lợi hại, chuyện này cũng có thể đoán được.
"Cậu đối nữ sinh đều ôn nhu săn sóc, người ta lấy thân báo đáp cũng là hợp lý, tớ cảm thấy cậu đừng suy nghĩ tìm bạn trai làm gì, tìm bạn gái cũng khá tốt." Junghwa trêu chọc người kia, bất quá trong giọng nói lại có chút gato.
"Không cần, tớ còn muốn tìm một bạn trai giống Song Joong Ki." Hyelin lập tức cự tuyệt.
"Không phải Min-joon à, như thế nào lại thay đổi rồi?" Junghwa nhíu mày hỏi, xem thêm một phim thì Hyelin lại yêu thích thêm một nam diễn viên, thật sự ngắn ngủi, hoàn toàn chỉ là vì ngoại hình. Bất quá dù vậy, Junghwa vẫn thuận tay mở ra di động, tìm kiếm trên web hình ảnh của Song Joong Ki.
"Tớ phát hiện từ sau khi xem phim, tớ thường có những cuộc trò chuyện với các y tá khác. Sau khi nói chuyện với họ, các cô ấy sẽ biết người tớ thích là nam, sẽ không thích tớ nữa." Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nếu có tiểu hộ lý thích mình ở nơi làm việc, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sẽ rất xấu hổ. Junghwa nghe vậy, không khỏi mỉm cười.
"Tớ cảm giác vận đào hoa của bản thân đều bị phái nữ chiếm hết, một nam nhân đáng tin cậy cũng không thấy. Cậu thì lại khác, tất cả người theo đuổi đều là nam, cậu cũng 28 rồi, còn không muốn hạ thấp tiêu chuẩn xuống, chọn một trong đông đảo người theo đuổi hay sao?" Hyelin tò mò hỏi.
"Tùy duyên đi." Junghwa nhàn nhạt trả lời.
"Ánh mắt cậu chính là quá cao, bất quá nên như vậy, tớ cũng cảm thấy nam nhân bình thường không thể xứng với cậu." Đại khái cùng Junghwa nhận thức nhiều năm cho nên Hyelin cảm giác bản thân đã coi Junghwa giống như khuê nữ nhà mình hoặc là em gái. Cô cảm thấy Junghwa xứng đáng ở cạnh nam nhân tốt nhất, dù sao Hyelin vẫn nghĩ mình có nghĩa vụ bảo vệ người kia.
Junghwa chỉ cười cười, không tiếp tục đề tài này, cô thầm nghĩ nếu có một ngày Hyelin giới thiệu bạn trai, bản thân mình cũng có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng, sau đó cũng quen một nam nhân, chuyện này đều phụ thuộc vào Hyelin.
Hyelin thấy Junghwa chỉ ăn một nửa bánh kem, thực tự nhiên lấy phần bánh còn dư kia ăn hết.
Junghwa nhìn thấy hơi sững sờ, Hyelin xác thật rất dễ dàng làm ra mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm, lại không nhận ra. Tính cách Hyelin như vậy tưởng như không đáng ghét, mà lại có chút đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro