Chap 20+21:
Sau giữa trưa, trong phòng súng im lặng, không gian rộng rãi mà tịch mịch, sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, sạch sẽ, xa xa nhìn lại, ngoại trừ bia súng ở phía xa, không có thứ gì khác.
Nơi này yên tĩnh, một tiếng vang nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy.
"Chủ nhân."
Sungyeol bước lên phía trước mấy bước, cung kính thấp giọng gọi, sợ quấy rầy chủ nhân nhưng không thể không làm.
Kim Myungsoo không để ý đến anh ta, tiếp tục động tác trong tay, đổ đạn ra, lên cò, mở bảo hiểm, động tác phức tạp được anh làm lưu loát, gọn gàng.
"Pằng, pằng..."
Vài tiếng giòn vang, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.
Sungyeol nín thở, dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, mỗi lần nhìn thấy cậu chủ luyện súng, anh đều có một loại cảm xúc sùng bái điên cuồng, mỗi một động tác đều hoàn mỹ thần kỳ.
Tuy rằng tài nghệ bắn súng của anh ở trên Lee hồ không tồi nhưng so với chủ nhân của anh cũng làm anh cảm thấy xấu hổ.
Sùng bái thì sùng bái nhưng chuyện nên nói cũng nên nói, thu hồi ánh mắt sôi nổi cúi đầu.
"Sneidjier thoát rồi."
Sneidjier, cái tên này thật không biết sống chết, sau khi bị Henry bắt về Thái Lan, thế nhưng lại thẹn quá hóa giận muốn trốn về nước tìm Kim Myungsoo báo thù. Một con chó chết chủ cũng muốn đối phó với Kim Myungsoo?
Nhưng, thế nhưng cũng rất đáng sợ, chuột bị dồn vào chân tường cũng biết quay đầu lại phản kháng, huống chi là anh ta.
Dù sao cũng không nên để anh ta sống sót, nếu không bước đường cùng trước khi chết phản kích lại sẽ rất đáng sợ.
Henry ở Thái Lan vì đáp đền Kim Myungsoo đã thuận gió giong thuyền, vốn muốn tự mình đem Sneidjier giao cho anh, kết quả lúc ở vùng biên giới, do sơ sẩy của thuộc hạ dưới quyền đã để anh ta chạy thoát.
Nghe tin tức như thế, Kim Myungsoo cũng không liếc nhìn anh ta, anh vững vàng giơ tay lên, cũng không cần ngắm trúng:
" Pằng."
Mười phát súng vang lên, tiếng máy móc ở phía trước truyền đến, anh ngẩng đầu lên, là tiếng đạn chạm vào bia, các vòng tròn màu đen đều không nguyên vẹn, chỉ có vòng tròn trung tâm thủng một lỗ lớn, đại biểu 10 phát đạn đều bắn trúng cùng một chỗ, tài bắn súng như vậy thật là cao siêu.
"Chỉ sợ hắn lần này chạy trốn sẽ nghĩ muốn trả thù, có muốn tăng cường phương diện an toàn hay không?"
Mặc dù bên người chủ nhân, ở ngoài sáng còn có anh, sau lưng còn có cận vệ canh giữ 24h.
Nhưng mà nên phòng bị trước vẫn hơn.
"Sungyeol."
Bên cạnh, Kim Myungsoo nhàn nhạt mở miệng, xốc khăn sạch lên từ từ lau chùi thân súng.
"Vâng."
Giọng điệu của chủ nhân càng bình tĩnh càng khiến người ta sợ hãi.
"Cậu đi bên cạnh tôi lâu như vậy, cậu cảm thấy hắn sẽ có cơ hội đó sao?"
"Thưa chủ nhân, không có."
Một Sneidjier nho nhỏ, đừng bảo là đến gần chủ nhân, hắn ta chỉ cần xuất hiện trong địa bàn của chủ nhân phạm vi 5 cây số, sớm đã bị anh em giải quyết rồi. Điều anh lo lắng không phải chuyện này, mà là anh sợ sau khi hắn thoát khỏi sẽ có ngày phản công trở lại.
Kim Myungsoo làm việc luôn luôn gọn gàng nhanh nhẹn, cách làm duy nhất đối với kẻ địch chính là nhổ cỏ tận gốc, để cho bọn họ vĩnh viễn không thể trở mình. Nhưng hôm nay, vậy mà cậu chủ không hạ lệnh tiếp tục đuổi giết
Dù cho đối thủ có luyện thêm 100 năm nữa cũng không phải là đối thủ của chủ nhân bọn họ.
"Không?"
Khóe miệng cong lên:
"Cậu cũng biết là không có, vậy sao còn hỏi?"
Ném cái khăn sang một bên, thu súng lục vào bên hông, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy rõ, xoay người đi về phía bên ngoài. Sungyeol nhìn chiếc khăn bị vứt bỏ, chưa điều chỉnh bước chân để đuổi theo chủ nhân, khuôn mặt từ xanh đến đen, tâm trạng phức tạp.
Còn có một chuyện, anh không biết nên nói với cậu chủ như thế nào?
Một bên là anh kính trọng Kim Myungsoo, một bên là anh biết ơn tri ngộ của ông chủ.
Hai cha con này đều là người mà anh đã thề trung thành suốt đời, anh chưa bao giờ do dự.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, mệnh lệnh của ông chủ vô cùng đáng sợ.
"Sungyeol."
Ở cửa phòng súng.
Rốt cuộc Kim Myungsoo cũng dừng bước.
Sungyeol này bình thường là người trung thành không ăn ở hai lòng, nhưng hôm nay cậu ta tựa hồ có chuyện cất giấu trong lòng không dám nói, anh chỉ có thể trực tiếp mở lời.
"Chủ nhân, ông chủ điện thoại gọi đến nói trong vòng hai ngày cậu phải cho phu nhân câu trả lời thỏa đáng về chuyện của tiểu thư."
Đây dĩ nhiên không phải là nguyên văn lời thoại của Kim Jaejoong, Sungyeol chần chừ một hồi, mới miễn cưỡng nói ra ý tứ trong lời của Kim Jaejoong. Nhưng lời này lại thành công khiến cho Kim Myungsoo chần chờ một chút, cũng chỉ là một chút mà thôi :
"Sungyeol, bảo cô ấy đến phòng sách gặp tôi."
Sau khi nói xong câu đó, Kim Myungsoo bước nhanh rời đi.
"Vâng."
Jiyeon chưa từng bao giờ nghĩ qua, cô thậm chí có cơ hội tạm thời rời khỏi nhà tù khiến cho cô hít thở không thông đó.
Hôm nay, sáng sớm vú Lee đi lên nói cho cô biết, nói cô có thể ra ngoài một chuyến, nhưng đến giữa trưa phải trở lại biệt thự.
Jiyeon không hỏi vì sao người đàn ông ấy lại trở nên tốt bụng để cho cô có cơ hội hít thở.
Nhà, nhất định không thể về được, thật ra, thì cô cũng không có bao nhiêu mong muốn đi ra ngoài, trời đất bao la, dường như cô không có chỗ để đi, cũng không có đường để đi.
Hơn nữa, còn có hai vệ sĩ đi theo bên người, cho dù cô có muốn làm gì cũng không được.
Bất quá cô vẫn thay quần áo, dự định ra bên ngoài hóng mát một chút.
Ngày đó, sau khi bất tỉnh ở thư phòng, cô tỉnh lại lần nữa, sắc trời cũng đã dần tối, vú Lee chuẩn bị bữa tối mang lên cho cô.
Mà sau ngày hôm đó, người đàn ông đó thế nhưng biến mất trước mặt cô.
Thật tốt, anh không có ở đây, hy vọng lần này anh ở ngoài lâu một chút.
Tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về.
Cô cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm được một lúc.
Không ở cùng Kim Myungsoo một ngày, cô mới có thể miễn cưỡng bản thân bình tĩnh một chút.
"Tôi có thể đi toilet hay không?"
Hai vệ sĩ kia lái xe đến trước cửa một siêu thị cách xa nội thành thì dừng lại, mặt không đổi sắc mời cô xuống xe, nói cô có thể ở trong đó nửa giờ, sau đó vẫn đi theo phía sau cô, không nói lời nào.
Thì ra để cô ra ngoài là muốn cô tới đây mua đồ sao?
Tâm tư của anh tại sao lại có thể tinh tế như vậy?
Cho dù có, cũng sẽ không đối xử với cô như thế, không phải sao? Anh hận cô đến mức ước gì có thể xé xác cô ra.
"Tiểu thư...."
Bộ dáng của vệ sĩ dường như có chút khó khăn, toilet nữ không phải chỗ bọn họ có thể tới, ngộ nhỡ cô ấy xảy ra chuyện gì, bọn họ có 10 cái đầu cũng không đủ bồi thường!
Mặc dù chủ nhân chưa bao giờ hỏi thăm đến cô ấy, nhưng dù sao cô ấy cũng là phụ nữ của chủ nhân!
"Tôi sẽ rửa tay, sẽ không làm trễ thời gian, được không?"
Jiyeon không biết lấy dũng khí ở đâu lại dám nói chuyện với họ, mặc dù trên người họ có cỗ khí lạnh lẽo, nhưng nếu như so với Kim Myungsoo, căn bản không tính là gì.
Thường thấy dáng vẻ âm trầm đáng sợ của Kim Myungsoo, hai người vệ sĩ này ôn hòa hơn nhiều.
Không biết hai vị vệ sĩ kia nếu biết ở trong lòng Jiyeon nghĩ bọn họ ôn hòa sẽ nghĩ sao nữa?
"Tiểu thư, mời ở trong đó hai phút, sau đó ra ngoài ngay."
Khẩn cầu tha thiết như vậy, ánh mắt bi thương như vậy, khiến cho hai vệ sĩ rốt cuộc cũng động lòng.
Không phải chỉ là một cô gái nhỏ mới 10 mấy tuổi hay sao, dù thế nào cũng trốn không thoát đâu.
Trong phòng rửa tay, Jiyeon cũng không quên lời dặn dò của 2 vệ sĩ, vội vàng rửa tay và chỉnh sửa lại mái tóc dài có chút rối.
Trong gương trong suốt, thiếu nữ 18 tuổi thanh thuần động lòng người đã không còn nữa, còn lại chỉ là sắc mặt tái nhợt, cặp mắt vô hồn, ưu sầu nhàn nhạt giữa hàng lông mày làm cách nào cũng không xóa được, điểm duy nhất bình thường chỉ có cánh môi đỏ mọng thôi.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, giống như cô đã đi hết một đời, 18 năm, những thứ không nên nếm, không nên nếm cô đều đã trải qua, sinh ly tử biệt, im hơi lặng tiếng, nén giận, sỉ nhục, khó chịu.....
Đau khổ và khó khăn nhiều như vậy, không cách nào nói hết được. Cô bây giờ, chỉ cần nhớ, chỉ cần người nhà có thể sống thật tốt, nếu như cả đời này, ông trời cho cô một cơ hội được nói, cô nhất định phải rời khỏi người đàn ông này, cách anh thật xa, hoàn toàn thoát khỏi anh.
Chỉ là bây giờ không được, vậy chỉ còn cách chịu đựng dù khó khăn hơn nữa, khổ hơn nữa cũng phải nhịn.
"Bùm!"
Một tiếng, là tiếng vật nặng rơi xuống mặt đất, ngay sau đó đúng là....
"Ưm...." Tiếng rên rỉ trầm thấp từ lúc mở cửa nhà cầu truyền đến, dọa cô giật mình.
Cô trừng lớn mắt, phản xạ trong gương rất rõ nét, cách dưới chân cô không đến 2m có một khẩu súng.
Đó là một cây súng thật.
Ở bên cạnh Kim Myungsoo không lâu, nhưng thân ở trong hoàn cảnh như vậy, đối với súng thật súng giả, cô nhìn một chút là có thể phân biệt được.
Khẩu súng trong gương, đường cong lưu loát như vậy, màu sắc đen nhánh như vậy, là súng thứ thiệt có thể đưa người vào chỗ chết.
Có súng! Còn có người!
Kinh ngạc quay đầu, một người đàn ông bị thương đang thở hổn hển ở cạnh cửa WC.
Trời ạ, vì sao người đàn ông bị thương này lại xông vào toilet nữ?
Cả người mặc đồ đen, ánh đèn phía trên chiếu xuống, chiếu rọi bãi máu dưới thân của anh ta, rất rõ ràng, anh ta bị thương, là vết thương do đạn bắn, hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng.
Súng ống, nói như vậy, người đàn ông này có liên quan đến xã hội đen, không sai, nhìn người đàn ông này cũng không giống cảnh sát, như vậy anh ta....
Những vệ sĩ phía ngoài chẳng lẽ không phát hiện bên trong có tiếng động lớn như vậy sao?
Bản thân cô vốn đã khó bảo toàn, mau rời khỏi chỗ này mới là hành động sáng suốt, cô vẫn nên tránh xa thì hơn.
Hơn nữa thời gian của cô đã rất ít rồi, nếu như không đi ra ngoài, không chừng hai vệ sĩ kia sẽ xông vào.
Jiyeon tái mặt nắm chặt bọc nhỏ ở trước người, sau đó xoay người đi.
Khi thân thể của cô đứng trước cửa, đột nhiên dưới bàn chân trắng noãn xuất hiện một bàn tay.
"Cứu. . . . . . Khụ. . . . . . Cứu. . . . . ."
Sau một giây, trống ngực đập nhanh đến quỷ dị, đôi mắt đen như nước ướt át, cô xoay người nhìn về phía người đàn ông bị thương, vóc người cao lớn, khuôn mặt toàn là máu khiến cô không nhìn rõ diện mạo của anh ta, nhưng nghe giọng nói chắc không quá 30 tuổi.
Ý tứ của anh ta đã biểu đạt rất rõ ràng, anh ta muốn cô cứu anh ta.
Mà cô, căn bản không có biện pháp đưa tay ra giúp đỡ anh ta.
Chỉ là, trong lòng vẫn còn một chút lương tâm, khiến cho cô mở miệng nói. "Thật xin lỗi, tôi không giúp được anh. Nhưng, tôi có thể giúp anh gọi xe cứu thương."
Đây là việc duy nhất cô có thể làm.
Gọi điện thoại rất nhanh.
Nhưng, cô còn chưa phản ứng kịp, đang cầm chiếc điện thoại khéo léo trên tay, thì một bàn tay đang nắm chân của cô chợt tăng thêm sức.
"Không, không thể. . . . . ."
Thanh âm yếu ớt phun ra, nhưng ý phản đối lại rất dày đặc.
Gọi xe cứu thương.
Không bằng trực tiếp giết chết anh còn tốt hơn.
Bên ngoài, có biết bao nhiêu người đang muốn tìm anh, muốn lấy mạng anh.
Tại sao người tiếp ứng anh vẫn chưa tới?
"Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể làm như vậy."
Nhanh chóng mở túi nhỏ trong tay mình ra, Jiyeon ném xuống thuốc và một ít bông băng ngoại thương mới mua trong siêu thị, giơ chân lên dùng sức thoát khỏi bàn tay đã không còn bao nhiêu khí lực, chạy thật nhanh ra ngoài.
Đây chính là một bãi nước đục, cô cũng không muốn chìm vào.
Những phiền toái xung quanh, cô đã không cách nào giải quyết được, nào dám tự chuốc thêm phiền phức cho mình.
"Cô..."
Từ trong miệng của anh phun ra một ngụm máu tươi, anh thở gấp, càng thêm lợi hại, khiến cả người phát run.
Cái cô gái này, còn có thể làm người ta tức giận hơn nữa không?
Người mù không cần nhìn cũng biết, anh bị thương do bị đạn bắn, vết thương của anh rất nghiêm trọng, ngực vẫn đang chảy máu, cô gái nhỏ đó không có lương tâm, thế nhưng lại ném bông băng thuốc đỏ cho anh.
Mẹ nó
! Cô đây là muốn cứu anh sao? Làm tức chết anh thì có!
Sau khi Jiyeon chạy đi, thể lực của người đàn ông cuối cùng cũng cạn kiệt mà rơi vào hôn mê, đại khái là bị cô làm cho tức mà ngất đi.
Nếu để cho anh có cơ hội gặp lại cô gái đó, anh nhất định hung hăng đánh cho cô một trận.
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"
Jiyeon sắc mặt tái nhợt chạy đến, hai chân dường như vẫn còn phát run.
Dựa vào vách tường mới có thể đứng thẳng.
Hai vệ sĩ đứng ở cách cô một mét hỏi.
Nếu như không phải là bị bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không chạm vào người phụ nữ của cậu chủ, trừ phi bây giờ cô ngất đi ngã xuống mặt đất.
"Không có gì, tôi chỉ hơi mệt một chút thôi."
Hô hấp, lại hô hấp, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ phát hiện. Hai vệ sĩ thấy cô không có việc gì, lại không phục im lặng.
Thôi, phải trở về thôi.
Phục hồi lại tinh thần, chân nâng lên đang muốn đi, thì điện thoại trong túi chợt vang lên, dọa cô giật mình.
Điện thoại di động này, lấy trong tay anh ta ngày đó, vẫn chưa từng reo, cô cũng không dám gọi.
Đây là điện thoại của người đàn ông kia cho cô, không có nói dùng để làm gì, không nói cô nhất định phải mang theo bên người, nhưng cô lại không dám không mang theo, chỉ sợ vạn nhất để cho anh bắt được thì phiền toái, nhưng anh đối với cô còn cần có lý do sao?
Tay nhỏ bé lục lọi ở trong túi, tìm được chiếc điện thoại đang reo, trong thanh âm có mấy phần sợ hãi, nhẹ giọng đáp lại.
"Alo."
"Tiểu thư."
Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại ít đi một phần âm trầm đáng sợ, là Sungyeol.
Thở phào nhẹ nhõm, thật may, may mắn không phải anh ta.
"Có chuyện gì không?"
Jiyeon nhỏ giọng dò hỏi, tại sao Sungyeol lại điện thoại cho cô?
Anh ấy không phải luôn đi theo Kim Myungsoo như hình với bóng sao?
Chẳng lẽ.....
"Chủ nhân muốn cô lập tức trở về."
Cái gì? Lòng của cô mới vừa buông xuống lại lần nữa khó chịu.
Thì ra là anh? Anh trở về rồi sao?
Vội vã gọi cô trở về là vì chuyện gì?
"Được, tôi lập tức trở về."
Cúp điện thoại, Jiyeon lại không dám có nửa phần chần chờ, chỉ sợ muộn nửa giây, người đàn ông đáng sợ kia sẽ dùng biện pháp gì để đối phó với cô.
�B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B��B�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro