yeu full
♥1 - Yêu là nhớ - Thưa ngài So, chuyến bay đến Nhật hôm nay sẽ khởi hành trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa. Ngài đã chuẩn bị xong chưa ạ? - Được rồi, đợi tôi thêm lát nữa thôi. Cô cứ ra ngoài trước! - Vâng, chào ngài! Đặt cây bút màu ghi xuống mặt bàn, Yi Jung sắp xếp lại đống giấy tờ ngổn ngang trước mắt. Đi gặp gỡ đối tác làm ăn, lần này anh sẽ ở lại Nhật Bản khoảng một tháng. Ngẫm lại, quả thực thời gian không chờ đợi một ai. Thoáng chốc vậy thôi, có ai ngờ đã sáu năm trôi qua. Sáu năm, anh tạo dựng được một thương hiệu gốm nổi tiếng của riêng mình. Sáu năm, anh đổi khác nhiều, mệt mỏi với những tiệc tùng xa hoa và những cô người mẫu chỉ thích son phấn, yêu tiền bạc và dùng anh để thỏa mãn cái sĩ diện của họ. Sáu năm, đủ để biến anh thành một doanh nhân kiểu mẫu, thành đạt, hào hoa, nhưng vẫn chỉ có một mình. Nhưng sáu năm không đủ để quên! Mở ngăn kéo bàn, Yi Jung lấy ra một bức ảnh nhỏ, tuy đã bạc màu mà vẫn thẳng thớm, phẳng phiu, như thể trong suốt quãng thời gian dài nó đã được bảo quản một cách rất cẩn thận. Người con gái trong ảnh, mái tóc dài ngang vai, nụ cười sáng lấp lóa, thánh thiện và thơ ngây, đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu nhìn anh hiền dịu. Một thiên thần anh đã từng ngưỡng vọng, khát khao, có được và rồi để vuột mất. Chu Ga Eul - vợ của anh. Tần ngần nhìn bức ảnh một lúc lâu, Yi Jung lại vuốt nó thẳng lại, đặt cẩn thận vào một ngăn trong túi hành lý. Rồi anh xách vali, và đi. ---------------------- - Chào ngài So! - Vâng, chào ông! Yi Jung bắt tay vị khách đối diện. Cử chỉ gần như phản xạ của một kẻ làm ăn. Trước mặt anh là Tsuchio Yunoshi, doanh nhân có máu mặt trong làng sản xuất gốm Nhật Bản. Ông ta dẫn anh đi thăm quan phòng triển lãm gốm sứ, miệng huyên thuyên đủ thứ chuyện. Những câu chuyện nhạt nhẽo, chẳng có đầu đuôi. Yi Jung chỉ ậm ừ cho qua. Nếu không phải đối tác làm ăn, hẳn anh sẽ không bao giờ mất thời gian với kiểu người vô vị như thế này. Dạo một vòng, Yi Jung nhận ra những tác phẩm nổi tiếng đang được trưng bày khắp nơi. Chiếc bình gốm Nuritake được làm bởi hơn 40 nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng, bộ ấm trà Hiriuchi được dát bằng bột kim cương nghiền hay bức bình phong Okunama khổng lồ được chạm trổ hình một Geisha duyên dáng, sống động bằng những đường gốm tinh xảo. Đầu óc Yi Jung vội vã thu hết tất cả vào tâm trí, không hề bỏ sót dù chỉ là một mili đường nét sản phẩm. Gốm - thứ luôn làm anh thấy say mê một cách khó cưỡng lại. Ngày xưa, đối với anh, gốm là thứ duy nhất có thể giúp tâm hồn lắng lại, yên ả và bình thản hơn sau những cuộc vui thâu đêm hay những giờ làm việc căng thẳng mệt nhoài... Phải, luôn là duy nhất... cho đến khi cô gái ấy xuất hiện. Giống như một làn gió mát, như một vệt nắng hiền, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, cô dần dần chiếm lấy tâm tư anh, choán chỗ những vẩn vơ suy nghĩ, mệt mỏi chán chường. Dần dà, anh hiểu được, trong trái tim mình luôn có một góc đóng kín, và trong góc nhỏ đó, luôn có bóng dáng Ga Eul. Yi Jung đứng bất động trước một tủ trưng bày, và suy nghĩ. Đã lâu lắm rồi, hình ảnh cô luôn xuất hiện mỗi đêm, trong từng giấc ngủ và thoáng qua một giấc mơ, nếu có. Chưa bao giờ anh để trái tim lấn át lý trí, chưa bao giờ anh từng đánh mất hiện thực của mình trước chốn đông người, chỉ trừ một ngày, là khi cô đột nhiên biến mất. Vậy mà hôm nay, giữa hàng trăm người tấp nập trong viện trưng bày rộng lớn, hình bóng ấy lại đột nhiên ùa về, lấp đầy trong tâm tưởng, mạnh mẽ và dữ dội. Bàn tay ông Tsuchio đập lên vai Yi Jung, kéo anh ra khỏi những miên man suy nghĩ. Người đàn ông có vẻ lo lắng khi thấy anh đột nhiên đứng im thất thần. Yi Jung gật đầu, nói với ông ta là anh hơi mệt, cần về nghỉ sớm, xin hẹn gặp hôm sau. Khác với mọi lần, tối nay Yi Jung quyết định không dùng xe, mà đi bộ về nhà. Anh muốn dạo chơi một chút, hưởng lấy không khí và gió tự nhiên. Tokyo phồn vinh và hoa lệ, lộng lẫy và kiêu kì, lấp lóa những ánh đèn màu chiếu sáng lung linh. Yi Jung dừng lại trước cửa hiệu một hàng thời trang nữ. Đập vào mắt là một bộ đầm dài màu tím, cổ tim chéo, thắt lưng đính nơ rủ, phần thân váy xòe rộng. Đơn giản, nhưng rất đẹp, giống như Ga Eul. Anh vẫn còn nhớ, ngày xưa vợ anh đã từng rất yêu màu tím. Một thứ màu dịu dàng mà đầy ma lực, cuốn hút. Ga Eul, mỗi khi khoác lên mình màu tím, luôn khiến những người đàn ông khác phải ngoái lại ngắm nhìn. Và anh đã từng rất nhiều lần phát điên lên ghen tức vì điều đó. Tất cả chỉ còn là quá khứ xa mờ. Khi còn đang mải ngắm nghía và hồi tưởng, chợt Yi Jung thấy tấm kính sáng phản chiếu hình ảnh một cô gái lướt ngang qua. Cô gái mặc chiếc áo khoác màu trắng viền đen, mái tóc dài quá lưng, khuôn mặt dù chỉ thoáng qua nhưng thừa đủ để anh nhận ra, ngay lập tức. Yi Jung quay phắt lại. Phản xạ kéo anh đuổi theo người con gái khi trí óc còn chưa kịp vận động đủ để suy nghĩ và phán đoán. Len lỏi giữa những dòng người tấp nập trên phố, đuổi theo một bóng áo trắng thấp thoáng trong đám đông, nhưng tà áo ấy cứ ngày một xa dần, xa dần, cho đến khi biến mất hẳn. Yi Jung dừng lại trước một ngã tư đường. Anh đã bị mất dấu. Cô gái... nếu không phải Ga Eul, thì có thể là ai? Nhưng... Ga Eul không thể nào không nhận ra anh, dù chỉ là từ phía sau lưng. Ga Eul sẽ không có dáng đi tự tin như thế. Vợ anh luôn bước nhẹ, dáng khép nép, pha chút e ấp, dịu dàng. Khi xưa, anh thích nhất là nhìn cô lúc bước đi. Đôi mắt to tròn màu nâu trầm, sống mũi cao thanh tú, môi hồng nhỏ nhắn, dáng bước tựa như lướt trên không khí, thanh tao và thoát tục. Một vẻ đẹp như những nàng công chúa trong những câu chuyện cổ, một nhan sắc chỉ thoáng nhìn cũng đã say. Nổi bật, không thể lẫn vào đâu được. ”Người giống người!” Yi Jung thầm nghĩ, và quay lại, nhìn những ngã rẽ đang chìm vào bóng đêm thêm một lần cuối. Có đúng chỉ là người giống người? Lẽ nào anh lại có thể nhầm một ai đó với Ga Eul? Về khách sạn, trong lòng anh còn ngổn ngang trăm suy nghĩ. ---------------------- Ngày hôm sau, Yi Jung lại đến cửa hiệu thời trang, và chờ đợi, đợi một điều gần như không thể. Linh tính mách bảo một cách mãnh liệt, là ở Tokyo này, anh sẽ tìm thấy người vợ mình ngày đêm mong nhớ. Linh tính - thứ mà trước nay anh chưa một lần tin, giờ sẽ thử. Dù chỉ là một phần triệu cơ hội, anh cũng sẽ cố gắng tìm ra cô. Cô gái khoác áo trắng kia cũng có thể xem như một manh mối. Nhưng ông trời dường như thích trêu đùa. Những ngày sau đó, anh không còn bắt gặp lại cô gái đó nữa. Cứ như một ảo ảnh mờ sương, hình bóng chẳng rõ thực hư ấy đã cho anh hy vọng, để rồi lại dìm anh xuống hố sâu tuyệt vọng, thêm nhiều lần nữa. Linh tính đúng là thứ không hề đáng tin. ---------------------- Thêm một ngày trôi qua. Sáng, Yi Jung dậy sớm, sửa soạn trang phục, đến phòng triển lãm gốm của nhà Tsuchio. Anh muốn thêm một lần tìm lại thứ cảm giác về Ga Eul, tiếp thêm chút lòng tin cho những ngày dài kiếm tìm. Gốm và Ga Eul là những thứ duy nhất mang lại cho anh sự tĩnh tại, lòng dũng cảm và niềm tin. Cầm lên đặt xuống những chiếc bình, Yi Jung thầm nhận xét, phán đoán về cách làm, chất liệu của chúng. Bệnh nghề nghiệp của anh là thế. Trong lúc đang loay hoay không biết làm sao đặt được chiếc cốc uống trà màu kem lại vào chỗ của nó, mắt anh tình cờ hướng lên, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim ngỡ như ngừng đập. Ga Eul! Một cô gái mặc váy màu sữa đang lướt dọc nơi trưng bày những bộ ấm trà. Xem ra cô ấy có vẻ là một nhân viên làm việc ở đây. Mà Yi Jung cũng không cần biết cô ấy làm gì. Anh chỉ biết một điều là cô gái đó, dù là nhìn nghiêng, hay nhìn thẳng, đều rất giống Ga Eul. Miệng, má, mũi, cằm, trán, thậm chí là đôi mắt nâu không thể lẫn lộn. Chỉ khác là mái tóc thẳng dài ngang vai ngày trước, giờ được thay bằng một mái tóc dài quá lưng với những lọn xoăn lớn sóng sánh. Thế nhưng Yi Jung vẫn không dám chắc chắn đó là Ga Eul. Anh đã quan sát cô rất lâu, rất kĩ. Đã nhiều lần anh chắc chắn và toan bước tới. Nhưng ngay lập tức, anh lại nghi ngờ chính suy nghĩ của mình. Anh tự nhủ trong lòng rằng phải quan sát kĩ hơn chút nữa, phải khẳng định nhiều hơn chút nữa. - Tôi có thể giúp gì được cho anh không? Cô ấy nói tiếng Nhật. Cô ấy nhìn anh. Và cô ấy đang tiến lại gần đây. Đầu Yi Jung quay cuồng những suy nghĩ. ”Mình nên làm gì bây giờ? Cô ấy nói chuyện với mình. Mình phải làm sao đây?”. Sự tiến đến bất ngờ của cô gái và những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu làm Yi Jung mất bình tĩnh. Anh nhìn khuôn mặt ấy đăm đăm, sững sờ. Bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh nơi mình, cô gái cất giọng, nửa lúng túng, nửa dè chừng: - Xin lỗi, anh ổn chứ? - À vâng... Không sao! - Cuối cùng Yi Jung cũng trấn tĩnh được. Cô gái gật đầu, khẽ mỉm cười: - Vậy tốt quá. Tôi là người được thuê làm quản lý phòng trưng bày này. Chúng ta mới gặp nhau lần đầu thôi nhỉ? Hân hạnh được biết anh. Cô đưa bàn tay phải ra, theo đúng phép lịch sự thông thường. Yi Jung nắm lấy, không khỏi hồi hộp. Một cảm giác quen thuộc chạy dọc sống lưng. Ngoại hình, giọng nói, bàn tay, thậm chí cả cảm giác của anh về cô gái này, đều giống Ga Eul. Anh đột ngột siết chặt lấy tay cô. - Ga Eul? - Làm ơn, thưa anh... - Giọng cô gái đanh lại, cố gắng rút tay mình ra. - Ga Eul? - Anh buông tay, nhìn cô nghi hoặc. - Xin lỗi, làm ơn nhắc lại! - Em là Ga Eul có phải không? Cô gái nhìn Yi Jung, gương mặt đăm chiêu khó hiểu. Mất khoảng vài giây, mặt cô giãn ra, môi chúm lại nhoẻn cười. - Xin lỗi. Có lẽ anh nhầm tôi với ai đó rồi. Tên tôi là Akimoto Michiyo, không phải Ga Eul. - Ồ, xin lỗi. Tôi đã lầm. Anh nhìn sâu vào mắt Michiyo, kiểm tra đồng tử. Thường thì người nói dối, đồng tử mắt sẽ nhỏ lại. Sao anh lại thấy đôi đồng tử ấy to đùng thế kia? Lẽ nào anh nhầm thật? Và lẽ nào trên đời này lại có hai người giống nhau đến thế? - Có lẽ tôi giống một người mà anh quen? - Michiyo hỏi, nét mặt pha lẫn chút thích thú. - Vâng! Cô rất giống! - Yi Jung chỉ ậm ừ. - Tôi có thể biết đó là ai không? - Là vợ tôi! - Ồ! Michiyo há hốc miệng, ngạc nhiên: - Có lẽ cô ấy và tôi phải giống nhau lắm ấy nhỉ. Nếu không, làm sao anh có thể nhận lầm một người khác là vợ mình... - Phải. Cô giống cô ấy đến mức tôi cứ ngỡ... Lời nói của Yi Jung chững lại giữa chừng. Dù sao cũng chỉ mới là lần gặp đầu tiên, anh không thể quá suồng sã. Với suy nghĩ ấy, anh cố lảng tránh câu nói đang bỏ dở: - À, cô đã bao giờ đến Hàn Quốc chưa? Cô gái mỉm cười. Nụ cười tự tin và đầy cá tính. Không hề có một nét nào giống nụ cười duyên dáng, bẽn lẽn của vợ anh. - Hồi nhỏ, tôi sống ở Hàn Quốc. Bố tôi là người Hàn, mẹ là người Nhật. Tôi là con lai. Đến năm bảy tuổi, bố tôi mất, hai mẹ con mới về nhà ông bà ngoại ở Nhật Bản, và định cư hẳn ở đây luôn. - Liệu cô có chị em sinh đôi không? - Yi Jung vẫn cố gắng tìm chút manh mối. - Bố mẹ chỉ có một mình tôi thôi. Nếu không, thì chỉ có khả năng bố hoặc mẹ tôi ngoại tình, sinh ra một đứa con khác - Giọng Michiyo có nét bỡn cợt - Mà khả năng đó là không thể. Hai ông bà rất yêu nhau. Yi Jung gật gù. Tại sao cô ấy có thể nói tường tận và chắc nịch như thế? Linh tính của anh chỉ dùng một lần mà cũng sai sao? Rồi anh và cô nói chuyện. Chuyện về gốm, về Nhật Bản, Hàn Quốc, và chuyện về người vợ mà anh đang kiếm tìm. Đến trưa, cô tiễn anh ra về cùng một nụ cười kiểu mẫu thuần chất Á Đông, cùng lời chúc anh sớm tìm được Ga Eul. Trưa nắng, Yi Jung lái xe lang thang trên những ngách phố của Tokyo, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Michiyo giống Ga Eul một cách khó tin. Tất cả những đường nét trên gương mặt. Chiều cao tương tự. Dáng người cũng giống. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là thần thái. Ga Eul dịu dàng và e ấp. Michiyo tự tin và đĩnh đạc. Trong đôi mắt nâu của Michiyo, không có làn nước êm đềm như đôi mắt của Ga Eul. Nhưng sáu năm đã trôi qua, con người hẳn cũng phải đổi khác nhiều, đâu thể giống y hệt như ngày xưa nữa. Hay Ga Eul là chị em sinh đôi đã thất lạc từ khi mới lọt lòng của Michiyo, người này không biết đến sự tồn tại của người kia? Suy nghĩ rất phim ảnh ấy chỉ thoáng lướt qua trong đầu trước khi Yi Jung vội vã xua tan nó. Rồi anh nhấn ga. Chiếc xe lao vút đi. Gió quất vào anh ran rát, lành lạnh. Gió kéo anh về ngày cuối cùng còn nhìn thấy Ga Eul, trước khi cô hoàn toàn biến mất. “Ở bên anh, em chẳng hề có chút lòng tin nào. Đến bản thân mình em còn không thể tin tưởng được... Em xin lỗi...” Đôi mắt nâu của cô, đã trầm lại càng buồn bởi long lanh nước mắt. Cô vẫn đẹp, nhưng là một vẻ đẹp rất đau. Rồi cô quay lưng chạy đi, bỏ lại anh đằng sau, với gương mặt sắt lại, không hiển hiện một chút cảm xúc. Có ngờ đâu, đó lại là ngày cuối cùng, trước khi anh đánh mất người vợ mà mình yêu thương nhất. Dòng kí ức của nhiều năm trước dần trở về, sống động, rõ nét. Ga Eul như đang đứng trước mặt anh, tà váy tím bay bay trong chiều gió, nét cười hiền hòa, đáy mắt chẳng vẩn đục, trong trẻo tựa pha lê... ♥2 - Yêu là đau - Này, cô gái kia là ai thế? - Đâu cơ? - Đó, váy tím, giày tím, áo khoác ngoài màu tím. - À à, cô ấy là Ga Eul, bạn của Jan Di. - Trông xinh nhỉ? - Còn phải nói. Bạn của vợ tớ cơ mà. Cô ấy xinh chỉ thua Jan Di thôi. - Đồ quỷ! Cậu thì còn biết ai ngoài Jan Di nữa. Yi Jung huých lưng cậu bạn một cách thân mật. Jun Pyo lập tức giả vờ nhăn nhó, la oai oái. Nhưng Yi Jung đã chẳng còn nghe được bạn mình đang la hét những gì. Đôi mắt anh ngập đầy hình ảnh cô gái váy tím. Cô ấy đang cười. Nụ cười đẹp như giấc mơ. Lần đầu tiên anh thấy một cảm giác kì lạ như thế. Xốn xang. Xao xuyến. Hồi hộp. Hy vọng. Và thậm chí cả khao khát, ngưỡng mộ và ước mong. “Một thiên thần!” ----------- - Ga Eul không được! Ji Hoo nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt hướng thẳng về bức tranh vẽ một thiên thần cánh trắng treo ở phía góc phòng. - Tại sao chứ? - Yi Jung bực tức. - Cậu luôn làm các cô gái phải khóc. Nhưng Ga Eul không đáng bị như thế. - Gì chứ? Liên quan gì đến cậu? - Ji Hoo sunbae không nói sai đâu! - Jan Di cướp lời - Anh với Ga Eul không được. - Sao nào? Anh không hiểu. Tại sao không được? - Vì anh vốn không phải người đàn ông tốt. - Này, cô kia, vừa phải thôi nhé. - Anh định làm gì nào? - Jan Di dứ dứ nắm đấm về phía Yi Jung vừa đứng bật dậy. Trên chiếc trường kỉ, Jun Pyo đứng bật dậy. - Cấm cậu bắt nạt vợ tớ! Jan Di lại tiếp tục thao thao bất tuyệt. - Em không để anh tán tỉnh Ga Eul đâu. Với em, cậu ấy rất quan trọng. Cậu ấy nhất định phải được hạnh phúc. - Em nói cứ như thể em là mẹ cô ấy vậy. - Thì cũng gần như thế đó. - Jan Di hếch mặt - Cậu ấy nếu có lấy chồng, phải lấy một người đàn ông tốt. Như Ji Hoo sunbea chẳng hạn. Ji Hoo ngẩng đầu, mỉm cười: - Ý hay đấy. Anh sẽ suy nghĩ. Cảm ơn em nhé, Jan Di. Yi Jung tái mặt đi vì tức tối. - Này, mấy người nghĩ tôi là ai hả? - Playboy chuyên đi tán tỉnh rồi bỏ rơi phụ nữ. - Cả bọn đồng thanh. Yi Jung ngồi phịch xuống ghế salon, cáu kỉnh. Rất tình cờ, ánh mắt anh lướt ngang qua Ji Hoo. Từ bao giờ mà cậu bạn bác sĩ của anh biết quan tâm đến một cô gái khác ngoài Jan Di? Đối với Ga Eul, Ji Hoo có suy nghĩ gì? Những thắc mắc, nghi vấn làm anh càng thêm khó chịu. ----------- - Gì cơ, Ga Eul sập bẫy anh rồi à? Jan Di nhào tới, nắm cổ áo Yi Jung, lay mạnh. - Này, em nói cẩn thận nhé. Sập bẫy gì? Trong mắt em anh xấu đến thế cơ à? - Đúng, xấu-vô-cùng! - Jan Di dõng dạc. Yi Jung phớt lờ sự tức tối của Jan Di và ánh nhìn ngạc nhiên của Jun Pyo cùng Woo Bin. Anh nhìn đăm đăm về phía người mặc áo blouse trắng đang ngồi im lặng phía góc phòng. Trong một thoáng, khi hai tia nhìn giao nhau, mắt Yi Jung hiện lên sự đắc ý. Ji Hoo đáp lại anh bằng một cái nhìn kì lạ, không sao lý giải được. Mặc kệ, dù thế nào thì anh cũng đã thắng! ----------- Ban đầu anh chinh phục Ga Eul vì cái sĩ diện muốn có được một chiến lợi phẩm tuyệt vời của một anh chàng đào hoa thượng hạng. Nhưng càng ở bên cô, anh càng thấy mình đổi khác. Chút hiếu kì ban đầu dần nhen lên thành một tình yêu, và đã yêu thì lại càng ngày càng sâu đậm. Anh phát điên lên trước những ánh mắt của mấy gã đàn ông ngoái lại nhìn lúc cô lướt dọc trên phố. Anh khao khát được thấy nụ cười của cô dịu ngọt mỗi sớm ban mai. Anh si mê bóng dáng cô những khi khoác lên mình màu tím, mỗi lần như thế là một lần tim anh nhảy tango rộn rã. Trong anh, đối với cô, có tình yêu, và thậm chí có cả sự ngưỡng mộ, tôn thờ. Đối với anh, cô là một nữ thần. Rồi anh hạn chế dần những cuộc vui thâu đêm. Thế nhưng thời gian ngắn chẳng thể nào làm anh hoàn toàn thay đổi. Hình ảnh anh cùng những cô người mẫu, MC, một thời gian lặn tăm, dần dần lại xuất hiện trên mặt báo. Thề có chúa, từ ngày yêu Ga Eul, anh chưa từng thử tán tỉnh thêm bất cứ cô nàng nào. Nhưng anh vẫn đi bên họ, vẫn khoác tay, vẫn thân mật. Đó là thói quen và anh coi nó như một phép lịch sự thông thường. Khi bên cạnh đã có một nữ thần đáng để ngưỡng vọng, người ta thường xem đó là chiến thắng cho chính mình và thường thả lỏng mình đi một chút, đẩy cái sĩ diện của bản thân lên cao một chút, bằng những phụ nữ bình thường vây bên cạnh. Anh đã từng tưởng rằng điều đó sẽ không có vấn đề gì. Cho đến một buổi chiều, khi anh mở cửa phòng cô và mang vào một bó hoa hồng tím. Hoa hồng này rất đắt tiền, anh đặt mua từ Nhật Bản. Nhan sắc của cô còn hơn cả những loài hoa. Thêm màu tím, cô lại càng đẹp, đẹp đến thoát tục. Và anh rất muốn ngắm nhìn cô bên những bông hoa màu tím. - Em vẫn đẹp như thường ngày, Ga Eul. Quà của em hôm nay đây! Ga Eul mỉm cười quay lại, đón nhận bó hoa. Ngay cái khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào tay anh, anh cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo. - Có vẻ như em đang bị lạnh. Ga Eul vẫn mỉm cười. Nhưng trên khóe mi cô, có giọt nước ứa ra, rồi lăn từ từ xuống gò má gầy. Cô đang khóc. Anh sững sờ, rồi lo sợ. Ánh mắt trong lúc hốt hoảng lia khắp căn phòng, đập vào tờ báo đặt gọn ghẽ trên chiếc ghế. Hình ảnh anh và cô người mẫu khoác tay nhau tình tứ chình ình ngay trang nhất. - Em hiểu lầm rồi! Anh thực sự không có gì với cô ta hết. - Em biết. Nhưng em mệt mỏi quá rồi. Đâu có cô gái nào có thể thoải mái khi ngày nào đọc báo cũng thấy người mình yêu tình tứ với một người con gái khác. - Anh xin lỗi! - Anh đã nói là hiểu lầm cơ mà. Nếu là hiểu lầm, anh chẳng việc gì phải xin lỗi hết. - Em đừng khóc nữa. - Yi Jung, em yêu anh, và thực sự em rất sợ mất anh. - Em sẽ không mất anh đâu. - Làm sao có thể tin được? - Ga Eul, lấy anh nhé! Để những chuyện thế này không làm em bất an nữa. Để em không phải ngày ngày mệt mỏi đợi anh đến nữa. Để chúng ta luôn được ở bên nhau... Nước mắt khô lại trên đôi má Ga Eul. Tay anh vẫn nắm lấy bàn tay cô lạnh ngắt. Cô gật đầu, nhưng chẳng hề cười. Tại sao anh vẫn thấy có cảm giác một điều gì đó dường như không đúng? ----------- Đám cưới diễn ra rất giản dị, theo đúng ý nguyện của Ga Eul. Và bố anh, người đang ở Thượng Hải gặp gỡ đối tác làm ăn, thậm chí còn không biết gì về chuyện này. Yi Jung đã có dự định sẵn. Bố sẽ không cho anh kết hôn với Ga Eul vì lý do không môn đăng hộ đối. Nhưng khi gạo đã nấu thành cơm, ông không đồng ý cũng không thể được. Và anh hoàn toàn yên tâm với toan tính ấy. Đám cưới chỉ có bạn bè đến dự. Một bác sĩ, một anh chàng ngổ ngáo nóng tính, và vợ anh ta, một cô y tá. Cộng thêm một ông chủ nhỏ của băng mafia, nếu nói một cách vui vẻ. Toàn những nhân vật ”bình thường” cả. Thì ngay cả anh, cũng chỉ là một người nặn đất sét thôi cơ mà. Lần đầu tiên, Yi Jung thấy thú vị với những lớp ý nghĩa khác về địa vị xã hội của họ đến vậy. ”Phải hạnh phúc nhé!” Jan Di nắm tay Ga Eul, thổn thức. Con gái vẫn thường thế, đâu có gì lạ. Điều Yi Jung để tâm là phản ứng của Ji Hoo. Trong suốt lễ cưới, cậu ấy hầu như không cười, dù chỉ một lần. Một sự bức bối nhỏ nhen không thể hiểu nổi bắt đầu nhói lên trong lòng anh. “Không cần biết cậu có ý gì, nhưng từ hôm nay, Ga Eul đã là vợ tớ rồi.” Lại vẫn là ánh nhìn khó lý giải trong đôi mắt nâu nhạt của Ji Hoo. Và Yi Jung cũng chẳng buồn đi tìm ý nghĩa của nó. ----------- Trên thực tế, Ga Eul là người vợ không được công khai. Vì là người nổi tiếng, nên anh chỉ định giữ kín chuyện thêm một thời gian ngắn nữa. Chỉ một chút nữa thôi. Chẳng đi đâu mà vội. Dù sao họ cũng đã là vợ chồng. Thế nhưng bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình không thể hoàn toàn thay đổi. Những ngày mới cưới, anh không mấy khi xuất hiện trên báo. Nhưng một thời gian sau, tần suất những tin đồn tình cảm của anh lại tăng lên, đầy rẫy trên tạp chí, và trên cả truyền hình. Anh vẫn thích những cuộc vui thâu đêm, vẫn thích những vũ trường, vẫn thích những nhà hàng sang trọng, thích cảm giác được chinh phục. Nhưng quả thực anh không hề phản bội lại Ga Eul. Từ khi cưới cô, anh chưa từng lên giường với một người phụ nữ nào khác. Vẫn có những câu bông đùa lả lơi, nhưng tuyệt nhiên không hề nghiêm túc. Và anh thậm chí còn tự hào khi mình đã “tiến bộ” rất nhiều. Thế nhưng Ga Eul của anh dường như ngày một thêm héo úa. Nét đẹp dịu dàng, tinh tế ngày xưa giờ thay bằng vẻ buồn ưu uất, thấm đẫm tâm trạng. Sự vây bọc của những bức tường kín dường như đang dần rút mất nét vui tươi, hạnh phúc của cô. Và rất nhiều ngày anh không về ăn cơm tối. Rất nhiều đêm anh về khi cô đã chìm sâu vào giấc ngủ mệt nhoài. Một vết rạn vô hình giữa họ đang xuất hiện, bản thân anh cũng cảm nhận được. Có những đêm, anh giật mình tỉnh giấc. Tiếng thổn thức của Ga Eul vang lên. Trong giấc mơ, cô cũng rơi nước mắt. Lẽ nào bên anh đau khổ đến thế sao? Nhìn vợ mình ngày một héo úa, Yi Jung cảm thấy bản thân mình đang phạm phải những lỗi lầm lớn. Anh tự bắt mình phải thay đổi, thay đổi để mang lại hạnh phúc cho cô. Anh về nhà sớm hơn, vui vẻ ăn những bữa cơm vợ nấu. Anh vẫn thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, nhưng đó là những bài viết tán dương về thành công trong lĩnh vực làm gốm, không còn là những tin đồn tình ái dễ gây hiểu lầm. Ga Eul dường như cũng cảm nhận được sự đổi khác nơi chồng mình. Cô cười nhiều hơn, đi dạo phố nhiều hơn, ăn nhiều hơn, nghe nhạc cũng nhiều hơn. Ga Eul đang dần trở lại là nữ thần như những ngày đầu quen biết. Điều đó làm Yi Jung ngày một say mê hơn. Mọi chuyện ngỡ như đã êm xuôi, thì đến một ngày, những tấm ảnh chụp anh ngủ trên giường cùng một cô gái khác, không hề mặc quần áo, được gửi đến tay Ga Eul. Yi Jung hoảng hốt và lo sợ. Quả thực, anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ nhớ đêm hôm trước khi đang uống trong quán bar vì lỡ mất một hợp đồng kinh doanh, cô gái ấy đã đến mời anh một ly rượu. Uống cạn, anh chợt thấy đầu mình quay cuồng. Mọi chuyện sau đó anh không còn nhớ gì nữa. “Hãy tin anh, Ga Eul. Anh chưa bao giờ phản bội em.” “Xin lỗi anh, nhưng ở bên anh, em chẳng hề có chút lòng tin nào. Đến bản thân mình em còn không thể tin tưởng được...” Nhìn bóng dáng cô xa dần, đôi chân anh vẫn chôn chặt trên mặt đất. Rất muốn đuổi theo, nhưng bản thân cũng chẳng hiểu sao mình không thể cất bước. Khuôn mặt anh sắt lại, không thể hiện bất cứ một cảm xúc nào, hoặc vì quá đau mà trở nên chai cứng. ”Tại sao không tin vào tình cảm anh dành cho em?” Ngày hôm sau, Ga Eul hoàn toàn biến mất. ----------- ”Hãy trả cô ấy lại đây!” Jan Di vừa khóc, vừa la hét, vừa đấm thùm thụp vào lưng anh. “Thật hết lời để nói với cậu!” Jun Pyo ôm chặt Jan Di vào lòng, nhìn anh hằn học. “Lần này cậu sai rồi!” Woo Bin đứng trước mặt anh, lắc đầu. Chỉ có Ji Hoo là lặng im, không nói. Khi tia nhìn của cậu ấy gặp anh, Yi Jung đã nhận ra trong đôi mắt đó, có một nửa như trách móc, một nửa như thất vọng. Ánh mắt rất buồn. Yi Jung quay lưng, đóng sập cánh cửa, mệt mỏi lê bước dọc khuôn viên, nơi lần đầu tiên anh gặp Ga Eul, đã tưởng như cô là một thiên thần bị lạc bước, đã lập tức bị cuốn hút, lập tức si mê. Tại sao chẳng ai chịu tin anh? ----------- Những ngày sau đó, anh mải miết tìm kiếm Ga Eul. Nhưng chẳng hề có một tin tức. Cứ như thể cô đang được một thế lực to lớn nào đó ngầm che giấu. Rồi anh phát điên lên vì vô vọng. Anh lại lao vào những cuộc tình một đêm chóng vánh. Nhưng vào cái lúc một cô gái dám mở cửa phòng, lấy đồ của Ga Eul ra mặc thử, anh đã nhận ra vị trí của Ga Eul trong mình quan trọng tới chừng nào Anh nổi cáu ầm ĩ và lập tức đuổi cô gái kia ra khỏi nhà, mặc kệ những lời chửi rủa, la hét, oán thán. Ai bảo cô ta dám động vào đồ của Ga Eul. Thứ người tầm thường như thế, sao sánh nổi với vợ anh cơ chứ. Thời gian dần dần trôi qua. Anh tự tạo dựng cho mình một thương hiệu nổi tiếng. Cái danh playboy của anh cũng dần nhạt nhòa. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng những kỉ niệm về người con gái yêu màu tím vẫn còn nguyên vẹn. Nỗi nhớ ngày một dâng đầy trong tâm trí, ùa về cả trong những giấc mơ. Chưa bao giờ anh cảm nhận được sự mất mát dày xéo trái tim đến quặn thắt như thế. Chưa bao giờ anh nhận ra rằng anh yêu cô nhiều biết biết bao nhiêu, như trong chính khoảng thời gian này. Anh không có được tin tức gì về cô. Dần mệt mỏi với những cuộc kiếm tìm vô vọng, anh tạm thời ngừng lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là buông xuôi. Chỉ là anh cần thời gian. Một chút thời gian để tĩnh tâm và suy ngẫm trước khi lao vào một công cuộc tìm kiếm khác. Nhất định phải tìm được cô. Anh muốn được tận tai nghe cô trả lời. Tại sao đã yêu mà không tin tưởng? Tại sao không chịu nghe anh giải thích mà đã vội ra đi? Và để nói với cô rằng tình yêu anh trao cô, sáu năm qua, chưa bao giờ thay đổi. Giữa ngàn ngàn những hình ảnh về Ga Eul trong quá khứ, Michiyo đột nhiên xuất hiện. Nụ cười tự tin, kiêu kì và phong thái đĩnh đạc, sôi nổi. Giống như một viên đá lớn được ném xuống mặt hồ yên ả, dần lan ra thành những vòng tròn bao xung quanh, sự xuất hiện của Michiyo khơi lên trong anh hy vọng về một điều tưởng như đã rơi vào tuyệt vọng. Anh đưa tay ra, cố chạm vào bờ vai của người vợ thân yêu, nhưng không được. Tà váy tím của Ga Eul tan dần vào trong gió, bên cạnh ánh mắt sắc bén của Michiyo. Hai người giống nhau như hai giọt nước. .............. Yi Jung mở bừng đôi mắt, trừng trừng nhìn vào bóng đêm. Chợt cảm nhận khóe mi mình ươn ướt. Lại nữa. Giấc mơ về những kỉ niệm xưa cũ có hình bóng của Ga Eul, trong sáu năm qua, anh đã mơ đi mơ lại đến hàng ngàn lần. Lần nào cũng làm tim anh đau, lần nào cũng làm mắt anh ướt. Có lẽ người ta sẽ nghĩ anh yếu đuối. Mặc kệ. Những lúc này đây, thực sự muốn nghe một giọng nói, một tiếng cười, thèm đến quay quắt được gặp lại Ga Eul, được chạm vào bờ vai, đôi má của cô, thấy dáng cô bước đi nhẹ nhàng trên cỏ như những ngày xưa ấy. Nhưng có một điều rất lạ kỳ. Giấc mơ đêm nay còn xuất hiện cả Michiyo. Một cô gái người Nhật anh mới quen. Một cô gái mà anh đã tưởng như đó chính là người vợ mình bấy lâu tìm kiếm. Cô ấy đã nói không phải. Anh cũng đã tin, nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Làm sao trên đời lại có hai người giống nhau như thế? Michiyo rất có thể là một đầu mối quan trọng trong công cuộc tìm kiếm của Yi Jung. Mà anh đã nói rồi đấy, rằng dù chỉ có một phần ngàn hy vọng, anh cũng nhất quyết đeo bám đến cùng. Những suy nghĩ ấy đã cắt ngang giấc ngủ, làm anh tỉnh hẳn. Bật đèn, Yi Jung tìm đến nhà bếp. Anh cần một cốc trà để trấn tĩnh lại. ♥3 - Yêu là mất Giấc mơ vắt của Yi Jung thêm nhiều năng lượng trong suy nghĩ. Những mách bảo cuối cùng của linh tính làm lòng tin với lời nói của Michiyo vơi dần. Quả thực anh vẫn không thể tin được trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy. Họ đâu hề có cùng chút huyết thống nào. Hơn nữa, cảm giác của anh về Michiyo, có muốn cũng không thể phủ nhận rằng nó giống cảm nhận về Ga Eul. Thực sự rất giống. Có khi nào Ga Eul cố tình muốn lảng tránh anh? Sáng hôm sau, Yi Jung đến phòng trưng bày sớm, nhưng không vào bên trong mà đứng cách đó chừng hai mươi bước chân, dạo qua dạo lại một hồi. Anh đợi. Chẳng bao lâu sau, anh thấy Michiyo mở cửa bước ra. Cô đi cùng chiều, tiến thẳng về phía anh. Người hơi cúi. Dáng bước nhanh. Áo khoác dài màu ghi trầm. Phong thái đĩnh đạc. Trong một thoáng, anh thấy tim mình co lại, đập nhanh hơn một nhịp. Cái cử chỉ thi thoảng đưa tay lên vuốt nhẹ tóc, rất giống Ga Eul. Anh chạy vội tới, nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo lại. Khuôn mặt cô xuất hiện nét ngỡ ngàng. Ánh mắt anh sáng lên, nửa van lơn, nửa nghiêm nghị. - Nghe này. Ga Eul. Michiyo. Tên là gì cũng được. Xin hãy thừa nhận rằng em là Ga Eul. Anh đã tìm em từ rất lâu rồi. Anh muốn em nghe anh giải thích về những chuyện sáu năm về trước. Anh chưa từng phản bội em. Đã lâu lắm rồi và anh nhớ em, nhiều lắm. Bạn bè chúng ta vẫn đang mong em trở về. Về Hàn Quốc cùng anh, nhé? - Tôi còn phải nói với anh bao nhiêu lần nữa rằng tôi không phải cô gái đó? - Em không phải? - Phải, tôi... là cô gái ấy, nếu anh cứ khăng khăng như thế. Nếu anh quả thực xem trọng tôi đến vậy, thì hãy tôn trọng ý muốn của tôi. Làm ơn rời khỏi đây và đừng làm phiền tôi nữa. Quả thực tôi không hiểu anh muốn gì? - Michiyo kết thúc câu nói bằng một âm điệu mạnh đầy nóng nảy. Không che giấu sự bực tức, cô hất bàn tay anh ra, lách người đi lên phía trước. Cô đi rất nhanh, gần như là chạy. Anh vẫn gan lì bước theo. Anh không sai và chắc chắn không thể sai được. Linh cảm của anh. Ga Eul. Anh không bao giờ có thể nhận nhầm cô với một người khác. Chạy đến ngang hàng với Michiyo, anh bám lấy cánh tay cô, định kéo lại. Ngay khoảnh khắc ấy, cô quay người, hất mạnh anh ra xa, ánh mắt tóe lửa tức giận. Cô gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ: - Tránh xa tôi ra! Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh tội quấy rối. Yi Jung bị bất ngờ vì phản ứng quá mạnh mẽ. Ga Eul... Ga Eul sẽ không dữ dằn với anh như thế. Chưa bao giờ có cô gái nào nhìn anh hằn học như vậy. Anh dè chừng lùi ra đằng sau vài bước, để cô đi. Thế nhưng anh chưa bỏ cuộc. Anh lặng lẽ bám theo cô về đến tận nhà riêng. Michiyo biết điều đó. Trước khi quay lưng đóng sập cánh cửa ra vào, cô ném cho anh một cái nhìn hoảng sợ, cáu giận, pha lẫn sự khinh bỉ. Mặt Yi Jung đỏ bừng lên. Anh thấy xấu hổ vì tự nhiên trở thành một kẻ biến thái theo dõi phụ nữ. Thế nhưng anh rất gan lì. Nếu cô muốn so gan, anh sẵn sàng chấp nhận. Anh chậm rãi bước đến, ngồi xuống gốc cây bên cạnh căn nhà cô ở. Gió lạnh quất vào mặt anh, rát buốt. Anh cố níu giữ những mầm hy vọng tưởng chừng như đang bị gió thổi tạt đi. Tình yêu, rốt cuộc là cái quái gì mà làm anh phải khổ sở thế này? Và tại sao biết là khổ sở, mà vẫn không thể buông tay? Yi Jung ngồi đó cả đêm. Gió và sương làm anh co rúm lại vì lạnh. Tựa đầu vào gốc cây, anh đăm đăm dõi về phía căn hộ của Michiyo. Nhác thấy bóng cô lướt qua cạnh cửa sổ, đằng sau tấm rèm che kéo kín. Chưa đầy một phút sau, ánh đèn tắt ngấm. Anh chẳng còn nhìn thấy bất cứ thứ gì qua cửa sổ căn hộ đó nữa, dù chỉ là một vệt sáng mờ. Cảm giác chán chường nhẹ lướt qua. Bóng tối ập xuống vây kín không gian. Tối tăm và lạnh lẽo, cứ như thể mọi hy vọng đã bị rút hết. Mệt mỏi, anh gục đầu vào thân cây. Giấc ngủ từ từ kéo đến. Trong mơ, anh chẳng còn nhìn thấy những kỉ niệm cũ, chỉ thấy ánh mắt rực lửa giận dữ của Michiyo. Ánh mắt làm anh vừa sợ hãi, vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng. Nét hiền dịu của Ga Eul đâu rồi? Đêm qua nhanh. Mặt trời lên. Ánh nắng chói chiếu vào mắt đánh thức Yi Jung dậy. Đầu anh đau nhức và cả thân mình mỏi nhừ. Cả đêm, những giấc ngủ của anh cứ bị giật lại giữa chừng. Hầu như anh đã để những suy nghĩ, trăn trở, dằn vặt bóp nghẹt trí não. Mặt trời ngày một lên cao. Yi Jung vẫn ngồi yên bên gốc cây. Không phải anh không muốn đứng dậy, mà là không thể đứng dậy. Sương khuya và gió lạnh ngấm vào qua cả đêm dài làm người anh nóng bừng. Đôi chân như rã ra, cánh tay buông thõng xuống. Sự mệt mỏi làm đôi mắt anh trĩu lại. Cửa căn hộ bật mở. Michiyo bước ra, áo khoác màu xanh ngọc bích. Anh liếc nhìn cô, mệt nhoài và vô vọng. Từ hôm gặp nhau đến giờ, cô chưa bao giờ mặc màu tím. Ga Eul đã từng nói với anh, cô yêu màu tím từ khi còn rất nhỏ. Thói quen và sở thích lâu năm có thể nào dễ dàng thay đổi vậy sao? Michiyo đi lướt ngang qua Yi Jung. Anh không đứng dậy, cũng không đuổi theo, giữ nguyên dáng ngồi uể oải dựa vào gốc cây, y như một kẻ vô gia cư đói kém. Tiếng giày cao gót ngày một xa dần. Vẫn dáng đi nhanh và tự tin. Những lọn tóc nhỏ xoăn mềm bay phất lại đằng sau, nhưng Michiyo tuyệt nhiên không quay đầu lại. Lạnh lùng. Nhìn bóng dáng ấy mờ nhạt, anh tự nhủ, cô chẳng thể nào là vợ anh. Michiyo và Ga Eul giống nhau như hai giọt nước. Sự kì quặc của tạo hóa. Nhưng Michiyo không phải là Ga Eul. Ga Eul sẽ không thể tàn nhẫn với anh như thế. Ga Eul sẽ không thể nào bỏ mặc anh mệt mỏi và suy kiệt như vậy. Ga Eul không có khả năng diễn xuất giỏi nhường ấy. Cứ cho là có tình huống giống như trong phim xảy ra, vì một tai nạn nào đó mà Ga Eul bị mất đi trí nhớ, lãng quên anh. Nhưng thói quen, và đặc biệt là tính cách, không thể nào thay đổi triệt để như vậy được. Hoàn toàn thất vọng, Yi Jung lờ đờ đứng dậy, quay về khách sạn. Buổi chiều anh đến phòng trưng bày tìm Michiyo. Thấy anh xuất hiện, gương mặt cô đanh lại, cáu kỉnh, bực bội, sợ hãi và cả dè chừng, tỏ rõ sự không hoan nghênh. Anh cố gắng xin lỗi cô bằng những lời thành khẩn nhất, nhưng cô vẫn tỏ ra xa cách và nghi ngờ. Chỉ đến khi anh nói rằng ngày mai anh sẽ về Hàn Quốc, gương mặt cô mới giãn ra, thoải mái. Rồi Michiyo tiếp tục làm công việc của cô trong phòng trưng bày. Yi Jung đứng nép vào sau một tủ kính, lặng lẽ quan sát cô. Xinh đẹp. Kiêu kì. Tự tin. Mạnh mẽ. Thi thoảng, cô lại quay đầu nhìn, có ý kiểm tra xem anh đã đi chưa. Nhận ra mình đang làm phiền người ta quá nhiều, anh đưa tay lên, vẫy chào. Cô nở một nụ cười thay cho lời tạm biệt, nhưng nét mặt vẫn có vẻ dè chừng. Ngay cái khoảnh khắc quay lưng bước đi, anh cảm nhận được ánh mắt nhẹ nhõm của cô dõi theo phía sau, rất rõ rệt. Yi Jung không nói dối Michiyo. Về đến khách sạn, anh thu dọn hành lý, chuẩn bị cho chuyến bay trở về Hàn Quốc. Công việc còn bộn bề, mà anh đã ở lại Nhật Bản quá lâu, để đổi lấy sự thất vọng lên đến đỉnh điểm. Michiyo không phải vợ anh, không phải người con gái anh đang tìm kiếm. Mở cánh cửa sổ, anh đăm chiêu hướng tầm mắt ra phía ngoài. Tháp Tokyo cao vút, tráng lệ. Thành phố thủ đô của một đất nước giàu có, xinh đẹp một cách kiêu sa, phồn vinh và hoa mĩ. Những dòng người đi lại tấp nập trên đường phố. Trong hàng ngàn những con người dưới kia, liệu có Ga Eul không? Chưa bao giờ anh thấy mệt mỏi như lúc này. Chưa bao giờ anh thấy nản lòng như lúc này. Và chưa bao giờ anh thấy thất vọng như lúc này đây. Cảm giác những hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng bị vắt kiệt làm tim anh đau buốt. Như có hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm vào người, rỉ máu. Lẽ nào anh đã mất Ga Eul thật rồi sao? ♥4 - Yêu là quên Michiyo không tìm được Yi Jung giữa sân bay đông nghẹt hàng trăm ngàn người. Chuyến bay cuối cùng về Hàn Quốc đã cất cánh. Vậy là mong muốn được nép vào một chỗ nhìn anh đi, dù chỉ là phía sau lưng, cuối cùng cũng đã không thể thành hiện thực. Thất vọng, cô quay lưng trở về, trong lòng trống rỗng. Michiyo đi dạo trên những con phố dài. Tokyo gắn bó cùng cô đã sáu năm, nhưng đôi lúc trên trời mây, qua những hàng cây xanh mướt, cô vẫn thấy thấp thoáng hiện về hình bóng của Seoul hằng yêu dấu. Trong dòng hồi tưởng dài đằng đẵng, cô tạt ngang vào một quán cà phê, chọn ghế ngồi ngay cạnh cửa kính lớn. Váy tím, giày tím, áo khoác tím. Machiato thơm nồng. Thói quen vừa uống cà phê vừa gõ tay xuống mặt bàn. Thói quen của Ga Eul. Cô rời Hàn Quốc đã sáu năm tròn. Vận mệnh là thứ quái quỷ gì mà sao cứ thích trêu đùa với con người ta? Tại sao khi tất cả dường như đã ngủ ngoan thì lại phải đánh thức nó dậy, một cách bất ngờ và không ai có thể dự liệu trước? Tại sao khi cô đã cố quên thì đột nhiên anh lại xuất hiện, sống động, rõ nét, không phải là những hình ảnh mờ ảo cô vẫn thấy trong mỗi giấc mơ của nhiều năm qua? Khi Yi Jung chăm chăm nhìn cô ở phòng trưng bày, quả thực Michiyo đã rất hoảng sợ. Tim đập thình thịch, các mạch máu dồn lên căng cứng, chỉ chực chờ bung trào. Nhưng cô phải hoàn thành trọn vẹn vai diễn, một cách xuất sắc nhất. Vì anh, và cũng chính vì bản thân cô. Với suy nghĩ đó, trong một thoáng, cô tưởng như mình đã hoàn toàn quên đi Ga Eul ngày trước. Sức mạnh của lý trí quả thực rất lớn. Một người thông minh như anh cũng đã bị lừa. Thế nhưng trong đôi mắt đen tuyền ấy, chút gì đó như nghi ngờ huyễn hoặc vẫn ánh lên, rất sáng. Cô thấy chột dạ. Bằng mọi giá, trước mặt anh, cô phải là Michiyo. Phải để cho anh thôi nhìn thấy một Ga Eul như những ngày xưa cũ ở trong cô, một cách hoàn toàn và triệt để. Và anh đã tin. Tuy nhiên, có một điều anh không chú ý. Anh có một óc quan sát rất tốt, nhưng nhiều khi lại bỏ qua những điều tưởng như nhỏ bé. Có lẽ chính điều ấy làm anh gặp không ít khó khăn trong những cuộc kiếm tìm. Họ Akimoto trong tiếng Nhật nghĩa là mùa thu. Ga Eul, trong tiếng Hàn Quốc, cũng là mùa thu. Cô đã yêu mùa thu từ khi vừa mới lọt lòng. Buổi chiều sau cuộc gặp gỡ với anh, cô thả bộ một mình trên những ngả đường vắng người của Tokyo vốn rất tấp nập. Bàn tay đưa nhẹ lên hất những lọn tóc xoăn mềm. Một thói quen thường trực. Nhưng ngay lập tức, cô rụt tay lại. Anh rất có thể đang ở đâu đó quanh đây, và anh sẽ nhận ra cô mất. Suy nghĩ ấy làm cô ép mình từ bỏ thói quen lâu năm chỉ trong một phút giây ngắn ngủi. Thời gian trôi qua và cô cũng có nhiều thay đổi. Tự tin hơn. Cá tính hơn. Mạnh mẽ hơn. Và không còn dễ dàng rơi nước mắt. Thế nhưng cô vẫn chưa toàn vẹn trở thành Michiyo. Cô vẫn liếc mắt để ý thông tin về những người bạn nổi tiếng ngày xưa trên truyền hình, trên báo chí. Vợ chồng cô bạn thân nhất, chàng Don Juan của F4 ngày nào, rồi người mà cô luôn xem như một người anh trai, với mái tóc đượm màu nắng mai và nụ cười nhiều khi buồn khó hiểu. Và cả những tin tức về anh, người chồng mà suốt những năm qua cô đã gắng mình để quên đi, mãi mãi. Michiyo đã dùng hết sức mình để xóa mờ quá khứ. Những năm tháng cô vẫn còn là một người con gái dịu hiền yêu màu tím e ấp, thiết tha. Thậm chí cô không dám cả việc mở miệng nhắc đến cái tên Chu Ga Eul. Nhưng cô vẫn đang cố gắng học cách thỏa hiệp với cuộc sống, chấp nhận những thứ nó quăng vào mình. Chỉ là cô cần thêm một chút thời gian. Rồi đến một ngày, khi nhân cách Ga Eul trong cô hoàn toàn ngủ lịm đi, cô sẽ trở về gặp anh và cả những người bạn xưa. Khi ấy, cô có thể nhắc đến cái tên Ga Eul như một cô bạn cũ. Mọi chuyện rồi sẽ lại quay về cái quỹ đạo bình thường của nó. Nhưng cho đến lúc đó, cô không muốn ai biết đến một Ga Eul từng là vợ của So Yi Jung. Cô cần được yên tĩnh để sắp xếp lại bản thân mình. Để chuẩn bị cho những trò ẩn thân khiến anh không thể phát hiện, hôm ấy, cô trở về nhà, cất hết những bộ đồ màu tím. Chỉ trong một đêm, cô ép mình phải thay đổi tất cả những thói quen gợi nhớ đến Ga Eul. Sức mạnh lý trí có thể dễ dàng lấn áp được tình cảm của trái tim. Chỉ cần cố gắng, chẳng có chuyện gì là không thể. Đêm khuya, trăng lên cao. Nhưng mặt trăng không tròn, cũng chẳng rực sáng. Nó đậm một thứ màu cô không thể gọi tên, u ám, nhạt nhòa. Nét đẹp không vẹn toàn của thiên nhiên. Phải, đâu có gì là hoàn hảo. Kể cả diễn xuất của cô, cho dù có giỏi đến mấy, nhất định cũng sẽ lộ sơ hở. Nhất là khi đứng trước một người như anh. Thông tuệ. Giỏi suy đoán. Khéo léo. Và cả linh cảm. Cô không thể mất phòng bị. Michiyo biết thừa Yi Jung sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Tính cách của anh cô đã quá rõ. Và cô bận rộn suy nghĩ những phương pháp đối phó nếu ngày mai anh lại đến tìm. Những toan tính ngập đầy trong đầu, chẳng biết từ khi nào đã lôi cô vào giấc ngủ. Qua cửa sổ, gió ùa về mát rượt. Giấc mơ sáu năm qua lại lặp lại. So Yi Jung. Chàng trai có nụ cười làm mê mệt biết bao cô gái trẻ. Là người đã từng hò hẹn, và rồi trong chớp nhoáng trở thành chồng cô. Là người làm cô đau, nhưng cũng là người khiến cô hạnh phúc. Là người không ít lần làm cô khóc, nhưng cũng mang đến cho cô nhiều lắm những nụ cười. Thế nhưng anh đã không hoàn toàn hiểu cô. Cô đã và vẫn luôn tin anh, cho đến tận giây phút này. Cô chưa khi nào nghĩ là anh phản bội, càng không bao giờ ra đi vì điều đó. Những người bạn cũ. Những hình ảnh về anh trong hàng nghìn mẩu vỡ. Như một bức tranh xếp hình mà mọi mảnh ghép của nó đã bị cô cố gắng vùi sâu, giờ như đang tự mình ùa dậy, xoay vòng xếp thành bản vẽ hoàn chỉnh của ký ức. So Yi Jung mà cô yêu ngày xưa như đang đứng trước mặt, nụ cười tươi rói, đôi mắt màu đen đầy ma lực, ánh nhìn ngọt ngào, đang trao cho cô chiếc nhẫn cầu hôn... ♥5 - Yêu là xa - Này, ai thế? - Đâu cơ? - Kìa, đứng cạnh chồng cậu, mặc vest đen. - À, là Yi Jung sunbea, bạn của Jun Pyo. - Anh ấy điển trai nhỉ? - Nói thế là ý gì? Này, đừng bảo là cậu thích anh ta rồi đấy nhé. - Đừng nghĩ vớ vẩn chứ. - Thế cậu hỏi anh ta làm gì? - Anh ấy cứ nhìn chằm chặp tớ từ nãy tới giờ. Ga Eul thấy khó hiểu. Người ta nhìn mình làm gì nhỉ? Từ phía xa, cô chẳng thể thấy được trong đôi mắt ấy vừa có sự hiếu kì, vừa có sự si mê, ngưỡng mộ. Lảng tránh ánh mắt đó, cô quay sang Jan Di. Cô bạn đang cười rất tươi vì hạnh phúc mới. Nhưng đôi lúc, cô vẫn trộm liếc sang anh chàng đứng cạnh Jun Pyo. Một khuôn mặt đẹp như những hoàng tử thời cổ đại. ----------- Ga Eul nhanh chóng làm quen với F4. Chỉ có khi đứng trước Yi Jung là cô không thể nào cảm thấy thoải mái được. Bối rối xen lẫn ngượng ngùng, đôi má cô luôn đỏ ửng lên như trái đào chín. Nếu anh mà để ý, cô thật chẳng biết nên giải thích ra sao. - Em thích Yi Jung phải không? Ji Hoo nhấp một ngụm cà phê. Giọng nói nhẹ như gió thoảng. - Anh nhận ra sao ạ? - Cô cười bẽn lẽn, đưa đôi tay áp vào má. Ji Hoo cũng cười. Nụ cười như vệt nắng cuối thu. Đẹp. Nhưng buồn ưu uất. - Anh nghĩ sao ạ? - Sao cái gì? - Em và anh ấy... Có hợp nhau không? Đôi mắt nâu nhạt của Ji Hoo xoáy thẳng vào con ngươi cô. Rồi anh ngẩng lên ngắm bầu trời mùa thu tím nhạt. - Nếu em yêu, thì tại sao không thể? - Anh chẳng trả lời đúng câu hỏi của em gì cả. Cô chu đôi môi, phụng phịu. Anh bật cười, lắc đầu nhè nhẹ. Rồi anh đưa đôi tay, đặt lên bờ vai cô. Bàn tay rất ấm. - Ga Eul, em... quả thực rất giống. - Ai kia ạ? - Ji Hea. - Người yêu cũ của anh chăng? - Cô đùa. - Không, là em gái. - Sao em chưa từng gặp cô ấy nhỉ? - Nó mất rồi, từ bốn năm trước. Nụ cười trên môi Ga Eul tắt ngấm. Cảm giác tội lỗi trào lên, ứ nghẹn. Cô đã chạm vào nỗi đau trong anh mất rồi. - Đó là người mà anh rất yêu quý. Con bé là người thân duy nhất còn lại của anh. - Em xin lỗi. - Cô cúi gằm mặt. - Có chi. Em xin lỗi vì điều gì? Anh phải cảm ơn em mới đúng. Gặp em, anh ngỡ như được nhìn lại một Ji Hea đang đứng trước mặt mình vậy. Đêm, anh chẳng còn thường xuyên mơ thấy tai nạn của nó nữa. Chỉ còn lại những kỉ niệm ngọt ngào từ những ngày ấu thơ. - ... - Mong em hạnh phúc, Ga Eul. Anh không muốn nhìn thấy em rơi nước mắt, nhất là khi... Anh bỏ lửng câu nói. Mắt đăm đăm nhìn vào khuôn mặt cô. Có điều gì đó rất kì lạ âm vang trong giọng của anh, mà mãi đến sau này, cô mới hiểu. “Yi Jung sẽ làm em phải khóc” ----------- - Anh ấy tỏ tình với em rồi. Cô chạy ào tới, ôm chặt lấy Ji Hoo. Anh đứng lặng mất khoảng một phút. Ga Eul tò mò ngước lên nhìn. Qua cặp kính trắng, cô nhìn thấy sự buông xuôi trong đôi mắt anh. Nhưng anh cười. Nụ cười trấn an. - Chúc mừng em. - Ưm, cảm ơn anh. - Cô reo lên vui vẻ - Em chỉ chạy tới đây để nói với anh như vậy thôi. Chẳng hiểu sao em lại muốn anh là người đầu tiên biết chuyện. Em kì quá phải không anh? Ga Eul lè lưỡi, tự cốc vào đầu mình. Ji Hoo đưa bàn tay lớn của anh lên xoa đầu cô. Cử chỉ dịu dàng của một người anh trai dành cho em gái. - Em về nhé anh. Tối nay tụi em có hẹn rồi. Nhìn dáng cô hạnh phúc bước đi, Ji Hoo chỉ đứng yên lặng. Ánh mắt buồn tênh. Vạt áo blouse trắng bay bay theo gió. Mái tóc vàng của anh hòa vào ánh hoàng hôn, đẹp như một bức kí họa. Linh cảm của anh luôn đúng. Yêu cậu ấy, Ga Eul sẽ rất hạnh phúc. Nhưng cũng sẽ phải khóc rất nhiều. ----------- Ban đầu, Ga Eul nhận lời hẹn hò cùng Yi Jung vì sự choáng ngợp. Choáng ngợp trước vẻ hào hoa lãng tử của một chàng trai đẹp, choáng ngợp trước sự ân cần, khéo léo, trước nụ cười quyến rũ của anh. Thế nhưng, sau một thời gian dài bên anh, chút tình cảm ấy dần phình nở thành tình yêu, và đến khi nhận ra thì anh đã có một chỗ đứng vững chãi trong trái tim cô mất rồi. Cô hạnh phúc khi mỗi buổi sớm được nhận từ anh những bông hoa màu tím, màu hoa mà cô yêu nhất. Cô say đắm ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt như có một ma lực làm người ta không sao cưỡng lại. Tình yêu trong cô cứ thế mà ngày một lớn dần, lớn dần. Trước khi quen nhau, cô đã biết anh rất đào hoa. Cô cũng thừa hiểu thời gian ngắn chẳng thể nào làm anh thay đổi. Anh cứ như một cơn gió, ban phát làn hơi mát lạnh cho hết thảy. Còn cô, chỉ là một bông hoa ven đường đứng cạnh đời anh. Những điều ấy cô hiểu rất rõ. Yêu anh, cô cũng chẳng thể xem đấy là chiến thắng cho riêng mình. Đã không ít lần tự dặn lòng đừng ghen tuông. Anh sẽ chán cô mất. Nhưng không thể. Khi ấy, trái tim cô đã đánh gục lý trí hoàn toàn. Bởi Ga Eul ngày đó cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Thấy hình ảnh anh khoác tay cô người mẫu tình tứ ngay trang nhất, cô đã khóc. Tình yêu đau khổ như thế này mà tại sao người ta cứ hoài ngợi ca nó? Hạnh phúc của cô rốt cuộc ở đâu? Chỉ một lát sau, anh đẩy cửa bước vào. Cô vội vã lau khô những giọt nước mắt. Vẫn nụ cười làm người ta đắm say. Anh đưa ra cho cô bó hoa hồng tím. Loài hoa rất hiếm, chỉ người Nhật mới lai tạo được. Đẹp, nhưng chưa bao giờ cô thấy màu tím buồn hơn lúc này. Đưa tay ra đón lấy bó hoa, chẳng hiểu sao Ga Eul không kìm nổi hàng lệ. Nước cứ trào ra khóe mi, chảy thành vệt xuống gò má trắng ngần. Qua làn nước mắt, cô thấy khuôn mặt anh sững lại, rồi có gì đó như hoảng hốt, âu lo. Anh đã giải thích, nhưng quả thật lúc ấy cô không muốn nghe. Chỉ hờ hững đáp lại. Cô mệt mỏi quá rồi. Cô yêu Yi Jung và không muốn mất đi anh ấy. Với suy nghĩ đó, trong một giây không suy nghĩ, cô nhận lời anh cầu hôn. ----------- Ga Eul chẳng cần một đám cưới xa hoa, huyên náo. Chỉ đơn giản với những người bạn thân là đủ. Hơn nữa, việc kết hôn với cô, bố anh không biết. Yi Jung nói cô cứ yên tâm. Anh sẽ có cách giải quyết thấu đáo. Cô cũng nghĩ, khi họ đã lấy nhau, lẽ nào bố anh còn đang tâm chia cắt? Và cô đã yên tâm. Ngày cưới, Jan Di cầm tay cô, khóc rất nhiều. Cô thì chẳng khóc. Đôi mắt cứ ráo hoảnh. Và rồi cô bắt gặp Ji Hoo ngồi ngay hàng ghế đầu. Anh không hề cười. Khi tia nhìn của cô giao anh, Ga Eul đã bắt gặp trong đôi mắt đó sự nghĩ ngợi, và cả lo âu. Dường như anh cảm nhận được điều gì đó... ----------- Trên thực tế, cô là người vợ không được ai biết đến, chỉ trừ những người thân quen. Yi Jung nói sẽ công bố điều này khi nào có cơ hội. Anh là người nổi tiếng. Việc kết hôn của anh chắc chắn sẽ làm chấn động báo giới. Anh không muốn cô bị phiền hà. Có rất nhiều đêm anh về nhà muộn. Cô chưa ngủ, nhưng luôn giả vờ mình đã thiếp đi. Cô thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân mà cố gắng gìn giữ dường như chỉ đến từ một phía. Đã có rất nhiều đêm, trong giấc ngủ mệt nhoài, cô khóc. Anh có hiểu cảm giác của cô khi mỗi ngày ngắm chồng mình trên truyền hình lại là một ngày cô thấy anh đi cùng người con gái khác? Rồi những đợi chờ vô vọng làm cô dần héo úa. Cô sống như một cái bóng trong căn nhà đồ sộ, lạnh lẽo. Cô sợ, sợ nếu cứ thế này thì cô sẽ thành một bóng ma mất. Những cơn đau đầu cứ kéo đến ngày một nhiều, bào mòn sức khỏe. Cô luôn ở trong trạng thái mệt mỏi. Tình yêu là gì mà làm cô khổ sở đến thế này? Và tại sao lại không thể có đủ dũng khí mà dứt bỏ? Cho đến khi cô tưởng như mình không còn chịu đựng được nữa, thì anh đột ngột thay đổi. Anh về nhà nhiều hơn, sớm hơn. Cũng không còn xuất hiện trong những tin đồn tình ái với nhiều phụ nữ nổi tiếng. Và ngày nào về đến nhà, anh cũng mang cho cô một món quà. Nhỏ thôi, nhưng đủ để cô cảm nhận yêu thương dâng đầy trong anh. Cô thầm cảm ơn vận mệnh đã mang anh xích lại gần mình. Rồi cô trở nên năng động hơn, khỏe mạnh hơn, thoải mái hơn, cười cũng nhiều hơn. Cô chẳng còn vất vưởng như một cái bóng xám cô quạnh nữa. Cô đang dần trở lại là Ga Eul tươi tắn khi trước. Khi mọi chuyện tưởng như đã êm xuôi, thì xảy ra một việc mà cô chẳng ngờ tới. Bố anh trở về. - Từ bỏ đi, cô gái. Tôi có thể tìm cho cô người phù hợp hơn. Đừng đeo bám con trai tôi nữa. - Tôi yêu anh ấy, thưa ngài. Người đàn ông nhíu mày, Khuôn mặt giống anh như đúc. Nhưng không có nét chan hòa, thân ái của Yi Jung. Mặt ông ta toát lên thứ sắc khí lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn. Cảm nhận sợ hãi rõ rệt chạy dọc sống lưng cô, rét buốt. - Cô là con ngoài giá thú. Mẹ cô không kết hôn mà sinh ra cô. Người cô gọi bằng bố, đã từng ở tù vì tội trộm cắp. Cô chẳng có gia thế, không có thân phận, không có khí chất. Với ngần ấy khuyết điểm, cô nghĩ báo giới sẽ đi yên cho Yi Jung ư? Khuôn mặt Ga Eul tái đi. Nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận. Người ta có thể xúc phạm cô, nhưng không thể lăng mạ bố mẹ cô. Ngày xưa ông bà đã vượt qua rào cản của hai bên gia đình để đến với nhau. Ông bà sống trong nghèo khó, vất vả, nhưng hạnh phúc. Cho đến khi có cô. Nhìn vợ và con gái héo quắt, gầy guộc vì không đủ thức ăn, người bố đáng thương ấy đã liều mình đi ăn trộm - một việc mà ông từng vô cùng khinh bỉ. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Ông bị người ta đánh gãy chân vì định trộm những quả trứng tươi. Chẳng có tiền để chạy chọt, chẳng có người quen bợ đỡ, ông bị bắt vào tù. Một mình mẹ nuôi cô trưởng thành. Trong tim cô, luôn có sự tôn kính đối với bố và lòng yêu thương với mẹ. Dù ông bà chẳng còn trên cõi đời này, cô cũng sẽ không tha thứ cho ai dám xúc phạm họ. Những hồi tưởng quá khứ. Một tuổi thơ nhọc nhằn. Trong vô thức, hàng lệ ứa ra. Vội vã đưa tay quẹt nước mẳt, cô ngước lên nhìn thẳng vào chủ tịch So, khuôn mặt đanh lại vì giận dữ, ánh mắt hằn học: - Ông có thể có rất nhiều tiền, nhưng tiền không thể mua được tất cả. Xung quanh ông, chỉ có những bộ mặt giả dối, những kẻ xu nịnh, tuyệt nhiên không có tình yêu thương. Yi Jung là con trai ông, nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh ấy nhắc đến ông bằng khuôn mặt trìu mến. Chỉ toàn là sự phớt lờ và những cái nhíu mày khó chịu. Xin đừng đem quyền lực, gia thế hay tiền bạc của ông ra lăng mạ bố mẹ tôi. Người như ông không có tư cách. Tôi xin phép. Cô vơ lấy túi xách, đứng bật dậy, định ra về. Nhưng giọng ông ta lại vang lên phía sau: - Cô nghĩ Yi Jung có được ngày hôm nay toàn bộ là do thực lực của nó ư? Cô có biết nguồn kinh phí tài trợ ngầm, những hợp đồng béo bở nó có được là do đâu không? Nó có tài, nhưng trong thương trường, tài năng chỉ là một yếu tố trong vô vàn những yếu tố cần thiết. Cô hiểu điều tôi nói chứ? Ga Eul quay lại, nhìn chủ tịch So đăm đăm. Khuôn mặt ông ta sáng lên vẻ tự tin đắc ý. Thoáng có chút sợ hãi nhen lên trong lòng. Nhưng cô không nói, và đi. Hổ dữ chẳng nỡ ăn thịt con. Ông ta chỉ dọa thế thôi. Cô đã nghĩ như thế. Nhưng thực tế chứng minh suy nghĩ của cô là sai lầm. Những ngày sau đó, Yi Jung thường về nhà với tâm trạng mệt mỏi, chán chường. Anh vẫn cười tươi khi cô hỏi đến. Vẫn phủ nhận mọi rủi ro để cô an tâm. Nhưng cô thừa hiểu anh chỉ không muốn cô lo lắng. Và trong khoảng thời gian ấy, cô đã sợ So Hyun Sub. Tại sao lại có một người cha tàn nhẫn đến vậy? Buổi sáng hôm ấy, anh đi với tâm trạng vui vẻ. Hợp đồng với một tập đoàn lớn sẽ được kí kết trong hôm nay. Họ sẽ độc quyền gốm của anh, và anh sẽ được thỏa sức sáng tạo những ý tưởng qua đôi bàn tay của mình. Cô đã cười rất tươi khi tiễn anh đi. Nhưng tối hôm đó anh không về. Linh cảm cho cô biết dường như có chuyện không hay. Sáng hôm sau, cô nhận được tin hợp đồng đã bị hủy bỏ. Đó là bản hợp đồng anh kỳ vọng nhất. Ngay chiều hôm ấy, một loạt những tấm hình được gửi đến tay cô. Anh và một người phụ nữ khác. Trên giường. Không mặc quần áo. Đôi mày cô cau lại, rồi giãn ra. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Trò mèo này lừa được cô sao? Con người Yi Jung, cô quá hiểu. Anh chẳng bao giờ ngủ say khi bên cạnh một người phụ nữ khác mà không phải cô. Bất cứ lúc nào anh cũng có sự phòng bị. Trong giấc ngủ, anh vẫn biết được người bên cạnh đang làm gì. Chẳng thế mà nhiều năm qua, tuy từng trải nhiều cuộc tình một đêm với nhiều phụ nữ nổi tiếng, nhưng chẳng bao giờ những tấm hình tình ái của anh bị lộ ra ngoài. Anh đủ cảnh giác và thừa thông minh để ngăn chặn những chuyện như thế này xảy ra. Khả năng duy nhất, anh đã bị người ta cho uống thuốc mê. Ông ta chỉ đang cố làm cô mất lòng tin vào chồng mình. Những trò bẩn thỉu này chẳng lừa được cô. Nhưng tối hôm đó, một bức thư được gửi đến nhà. Anh chưa về. Cô lén mở ra xem trước. Thương hiệu gốm mà anh cố công tạo dựng suốt mấy năm qua, đang bị đe dọa. Tập đoàn tài trợ đã rút lui. Rất có thể, anh sẽ mất thứ mà mình tâm huyết nhất. Dán lại phong thư, cô bật khóc. Tại sao cứ phải ép người ta vào đường cùng? Tại sao không thể để cô và anh sống yên? Tại sao một người cha nỡ đối xử với con trai mình như thế? Ông ta ghét cô đến vậy sao? Anh về, mở bì thư. Khuôn mặt biến sắc. Nhưng vẫn cười với cô. Nụ cười trống rỗng. Cô thở dài. Việc gì anh phải cố gắng chịu đựng một mình như thế? Anh lúc nào cũng chỉ cố gắng trấn an cô, lúc nào cũng muốn làm cô vui vẻ. Thế nhưng lại chẳng quan tâm đến bản thân, cứ một mình chịu đựng đau khổ. Cô thương anh. Ngày hôm sau, cô đến gặp ông ta. Nửa van xin, nửa cầu cạnh. Nhưng khuôn mặt lạnh chẳng mảy may biến sắc. - Nếu cô thực lòng yêu, thì hãy rời xa nó đi. Cả đêm đó cô trằn trọc. Giấc ngủ không sao đến được. Nhìn dáng anh ngủ, đôi mắt trĩu lại vì mệt mỏi, cô thấy tim mình đau nhói. Có lẽ rời xa mới có thể làm anh hạnh phúc hơn. Cô biết nói dối sẽ làm tổn thương anh. Cô biết anh sẽ đau vì ngỡ rằng cô không tin tưởng. Nhưng cô chẳng còn cách nào khác. Lần cuối cùng cô khóc trước mặt anh. Ngày hôm sau, cô lên máy bay rời Hàn Quốc. ----------- Cô dặn mình hãy quên anh đi, nhưng lại chọn Nhật Bản. Đất nước có những đóa hoa hồng tím gợi nhớ kí ức về anh. Cô tự nhủ hãy để cái tên Ga Eul trôi vào dĩ vãng, nhưng lại chọn tên tiếng Nhật là Akimoto Michiyo, Akimoto nghĩa là mùa thu. Cô cố gắng rời xa mọi thứ liên quan đến anh, nhưng cuối cùng lại chọn một công việc trong phòng trưng bày gốm. Những năm tháng sống bên anh, gốm cũng dần trở thành tình yêu của cô. Nhìn những chiếc bình gốm, cô vẫn ngỡ như có bàn tay anh khéo léo nặn từng đường, chạm từng nét. Dáng ngồi tập trung, vài sợi tóc rớt xuống, mắt nhìn chăm chú. Những thứ thuộc về anh làm người ta si mê nhất. Có lẽ vì thế mà cô vẫn không thể quên được. Dưới thế lực và sự che giấu của chủ tịch So, anh chẳng thể tìm ra cô trong suốt sáu năm trời. Cô học cách sống của một cô gái Nhật Bản. Cô ép mình trở thành Akimoto Michiyo, không phải Chu Ga Eul. Cô cố thay đổi, đề phòng một ngày lỡ anh có tìm ra. Ban ngày, cô tấp nập với công việc cho vơi đi nỗi nhớ. Nhưng đêm đến, hình bóng anh vẫn tràn về trong những giấc mơ. Nụ cười quyến rũ, ánh mắt hớp hồn, cử chỉ dịu dàng, mọi thứ như mới vừa hôm qua. Bên cạnh anh, những người bạn đưa tay ra như muốn đón cô trở về. Jan Di, Jun Pyo, Woo Bin, và cả Ji Hoo. Mái tóc đượm màu nắng của anh ấy bay êm ru trong gió. Nụ cười trầm mặc, nhưng cũng đầy thiết tha. Và Yi Jung. Chồng cô. Anh cũng ở đó. Cũng đưa bàn tay ra cho cô nắm lấy. Cũng cười. Nhưng khi cô đưa tay ra chạm vào nụ cười của anh, thì anh lại dần tan biến. Cứ như một ảo ảnh, một hình bóng vô thực. Cô khóc. Cô đuổi theo. Khản cổ gọi tên anh. Nhưng chẳng còn trông thấy. ----------- Michiyo mở bừng đôi mắt, đăm đăm nhìn sâu vào đêm đen. Giấc mơ về anh và những hồi ức cũ đã lặp đi lặp lại suốt sáu năm qua. Lần nào cũng làm mắt cô trào nước. Trước mặt người khác, cô có thể là một Michiyo mạnh mẽ, tự tin, kiêu kì. Nhưng những giây phút này đây, cô thèm được trở về là Ga Eul yếu đuối, thèm được nép vào lòng anh ấm áp. Như những ngày xưa. Lần này, anh đã tìm được cô. Dù cô cố gắng phủ nhận, nhưng rõ ràng anh đã nghi ngờ. Cô cần nghĩ cách làm anh tin vào câu chuyện giả tưởng của cô, một cách triệt để. Hạnh phúc của anh là khi cô rời xa. Michiyo đã tin như thế. Yêu anh, đồng nghĩa với xa cách. Đêm đó, cô thức trắng. Giấc mơ và những suy nghĩ làm cô không tài nào ngủ lại được. Bật đèn, Michiyo tìm đến nhà bếp. Cô cần một cốc cà phê để tỉnh táo lại. ♥6 - Yêu là đợi Giấc mơ đêm ấy làm Michiyo sợ. Sợ vì cô vẫn không thể dứt khoát. Sợ vì cô cố gắng tỏ ra không quen nhưng vẫn để nỗi nhớ của anh ùa về trong giấc ngủ. Mơ mộng là khái niệm trừu tượng, đến trong vô thức, con người không thể kiểm soát. Nó chỉ có thể mang hai tầng ý nghĩa. Một, là điều mà ban ngày người ta thấy sợ. Hai, là thứ mà khi tỉnh giấc người ta khao khát. Hình bóng anh trong giấc mơ của cô, rốt cuộc mang tầng ý nghĩa nào? Hôm sau, Michiyo đến phòng trưng bày sớm. Làm xong công việc và rồi cô có thể về sớm, lánh mặt anh. Nhưng cô chẳng thể ngờ, khi vừa đẩy cửa bước ra, anh đã đứng đó đợi sẵn. Tim gõ thình thịch, đầu căng ra với ý định muốn bỏ trốn, cô bước đi gần như chạy. Nhưng anh nhất quyết chẳng chịu từ bỏ. Cô càng đi nhanh, tiếng chân anh lại ngày một rõ rệt. Cho đến khi bàn tay to lớn của anh vịn siết lấy cánh tay cô, Michiyo đã tưởng như máu trong cô ngừng lưu thông. Cô đoán không sai. Anh vẫn nghi ngờ. Và thậm chí qua một đêm, sự nghi ngờ đã được đẩy vụt lên thành khẳng định. Nghe những lời anh cố gắng giải thích trong hơi thở dồn dập, cô phải cố lắm mới ngăn được dòng nước trào ra từ viền mi. Sáu năm rồi. Anh vẫn cứ sống với nỗi đau lầm tưởng rằng cô rời bỏ vì chẳng tin anh. Trong cái khoảnh khắc ấy, thực sự cô đã muốn nhào đến ôm lấy anh và cho anh biết rằng, ở nơi anh, cô chưa bao giờ mất đi tình yêu cùng lòng tin tưởng. Nhưng không thể. Đã đi đến bước này rồi... cô phải hoàn thiện nốt vai diễn của mình. Tuy nhiên, mọi phủ nhận của cô không thể lấn áp linh cảm vững chãi của anh. Trong đôi mắt đen tuyền ấy, lòng tin cô chính là Ga Eul nhiều bao nhiêu, thì sự nghi ngờ đối với lời nói của cô nhiều bấy nhiêu. Cô đành phải dùng đến chiêu bài cuối cùng. Khuôn mặt cô cau lại, cố tỏ ra giận dữ. Mạnh mẽ hất tay anh, cô cố gắng lách lên phía trước, với hy vọng có thể bỏ anh lại. Nhưng tính ngang bướng của anh, sáu năm qua không hề thay đổi. Vẫn cứ nhất quyết gan góc chạy theo cô. Ngay cái khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào cô thêm lần nữa, cô đã rất hoảng hốt. Chỉ thêm một chút nữa... Một chút nữa thôi, cô sẽ không kìm lòng được mất. Nỗi lo ấy chỉ phút chốc áp đảo lấy toàn bộ tâm trí cô. Và cô đã hoàn toàn quên đi anh là ai. Chỉ còn lại sự sợ hãi ngập tràn. Như một phản xạ vô điều kiện, cô hất cho anh một ánh mắt tóe lửa giận dữ. Nhớ lại, cô còn thấy ngạc nhiên với chính bản thân mình. Nhưng điều đó rõ ràng không phải vô ích. Cuối cùng anh cũng chịu để cô đi. Michiyo biết Yi Jung vẫn đi theo đằng sau mình. Anh không thể dễ dàng từ bỏ như thế. Thông minh. Cố chấp. Những đặc tính có trong con người anh từ trước, đến giờ vẫn không thay đổi. Để cho vở diễn của mình thêm trót lọt, trước khi đóng sập cánh cửa, cô còn ném cho anh cái nhìn khinh bỉ của một phụ nữ dành cho một tên biến thái theo dõi. Lòng tự trọng của anh vốn cao ngút trời. Anh sẽ không thể chịu đựng. Rồi anh sẽ bỏ đi. Cô đã tin như thế. Nhưng có một điều cô quên mất. Sáu năm không phải là một quãng thời gian ngắn. Cô có thể khác, tại sao anh lại không? Anh đã không hoàn toàn là Yi Jung mà cô hiểu thấu khi xưa nữa rồi. Michiyo bất ngờ khi anh vẫn ngang bướng ngồi lì nơi gốc cây cách nhà cô không xa, mặc cho những cơn gió cuối chiều về tối ngày một lạnh. Hình dung ra dáng anh ngồi co ro hứng lấy những đợt gió đêm rét buốt của Tokyo, tim cô quặn thắt lại. Cô đã đứng hàng giờ trước tấm rèm trắng nơi cửa sổ. Chỉ cần mở tấm rèm ấy ra thôi, cô có thể nhìn thấy anh. Suýt chút nữa cô đã không thể kìm được mình. Suýt chút nữa cô đã để vai diễn hoàn hảo của mình sụp đổ. Nhưng ngay cái tích tắc tiến gần tới chiếc rèm, cô đã sực tỉnh lại. Giờ cô đang là một Michiyo cứng rắn, chứ không phải là Ga Eul mềm yếu ngày xưa. Lắc mạnh đầu để xua tan chút yếu đuối vừa nhen lên trong tâm khảm. Và cô tắt đèn. Cả đêm đó cô không ngủ được. ----------- Khuấy nhẹ tách cà phê, Michiyo nhớ lại hình ảnh Yi Jung mềm oặt trước nhà cô. Yếu đuối. Mệt mỏi. Đáng thương. Cô bật cười. Cô đã chẳng còn xa lạ với những trò so gan, thử lòng của anh. Khi xưa, dù trong lòng có hoài nghi, thì cô vẫn sốt sắng quan tâm, hỏi han, lo lắng. Thật may là sáng đó cô đã kìm được. Nụ cười đọng lại trên đôi môi của Michiyo, len lỏi những tia chua chát. Buổi chiều, anh tìm đến phòng trưng bày. Cô đăm chiêu nghĩ ngợi. Anh lại có trò gì nữa đây? Thế nhưng dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng, anh chỉ đến để xin lỗi cô bằng những lời thành khẩn nhất. Anh đã hoàn toàn tin vào vở kịch. Michiyo chớp nhẹ đôi mắt. Cô diễn giỏi hơn chính bản thân mình có thể tưởng tượng. Trong lúc làm việc, thi thoảng cô vẫn quay lại chỗ anh đứng, canh chừng xem anh đã đi chưa. Chỉ khi nào anh không còn ở đây, cô mới có thể chấm dứt được màn kịch làm hao trí lực và cả tình cảm này. Lúc anh vẫy chào và quay lưng, cô đã thở ra nhẹ nhõm. Nhưng trong hơi thở có pha lẫn nỗi đau và cả sự tiếc nuối. Ánh mắt cô dõi theo mãi cho đến lúc bóng anh khuất hẳn. Cô muốn thu lại hình ảnh cuối cùng về anh, lưu giữ trong tâm trí. Giờ thì cô đã có thể thả mình. Anh sẽ chẳng còn quay lại nơi đây nữa. Cô có thể sống là chính bản thân cô. Lột bỏ lớp vỏ bọc cứng rắn, kiên cường của Michiyo, cô lại trở về là một Ga Eul dịu dàng, nữ tính. Tách cà phê cô nhấc lên, còn để lại trên bàn một vết nước hình tròn. Cô tinh nghịch đưa tay vẽ nó thành một hình trái tim. Thói quen của Ga Eul mỗi khi uống bằng tách. Kétttttttt! Rầmmmmm! Tiếng động lớn vang lên ngoài đường làm cô giật thót. Một tai nạn vừa xảy ra. Từ xa, cô cũng có thể nhìn thấy những vệt máu loang nơi mặt đường. Vội vàng vơ lấy túi xách, Michiyo trả tiền rồi rời quán. Cô sợ máu. Quanh hiện trường tai nạn, người ta đứng túm tụm. Cô cố lách mình đi qua đám đông, len lên phía trước. Vô tình, tai ghi lại những tiếng bàn tán xôn xao về tình huống xảy ra vụ tai nạn. Một chàng thanh niên sang đường, bị xe ô tô tông, người hất văng lên và đập mạnh đầu xuống mặt đường cứng. Anh bất tỉnh ngay tại chỗ, có vẻ khá nặng. Xe cứu thương đã tới. Chàng thanh niên được đưa lên băng ca. Trong một thoáng, mắt cô lia lại về phía người bị nạn. Và sững sờ. Mạch máu tưởng chừng như bung trào. Khi cô nhìn khuôn mặt trắng bệch chụp phễu thở oxi của người nằm trên băng ca. Xe cứu thương mang anh đi. Tiếng còi ngày một xa dần. Cô vẫn đứng chết lặng tại chỗ. Trời đất như đảo lộn. Loáng thoáng trong đám đông, ai đó nói rằng chàng trai ấy đã đứng rất lâu bên kia đường, mắt không rời khỏi cửa kính lớn của quán cà phê đối diện, như đang quan sát một cái gì đó. Rồi khuôn mặt anh sững lại như thể chợt nhận ra điều gì, trước khi anh băng vụt sang đường mà không để ý tới chiếc xe đang lao tới. ----------- ”Mọi chuyện qua rồi, Ga Eul. Đừng suy nghĩ gì nữa. Rồi cậu ấy sẽ về lại bên em” Ji Hoo đã xoa đầu cô và dịu dàng an ủi như thế. Cô đã hoàn toàn trở lại là Ga Eul. Qua những người bạn, cô biết được thêm nhiều chuyện mà đáng ra nên biết từ sớm. Rằng trong những năm tháng cô bỏ đi, nhờ tài năng, nghị lực và sự giúp đỡ của những người bạn thân, anh đã tự gây dựng cho mình một thương hiệu gốm nổi tiếng, không cần dựa vào bất cứ thế lực ngầm nào. Rằng bố anh - chủ tịch So đã qua đời từ một năm trước, trong một cơn bạo bệnh. Rằng anh vẫn yêu và chưa khi nào ngừng tìm kiếm cô. Rất nhiều và rất nhiều. Những lời kể có pha chút âm vang của sự thương cảm, tiếc nuối và cả trách móc. Cô bật khóc. Giá như cô có thể nhận ra sớm hơn. Giá như cô đừng cố chấp như thế. Nhưng cuộc sống đâu cho phép chúng ta nói “giá như”. ----------- - Yi Jung, anh xem này. Hoa đẹp quá phải không anh? Bàn tay Ga Eul dịu dàng ve vuốt những cánh hoa. Một màu tím da diết. Cô chẳng có tiền mua hoa hồng tím, nhưng những bông hoa này cũng đâu thua kém gì? Một loài hoa cô không biết tên, ngẫu nhiên gặp trên đường và ngẫu nhiên nổi hứng mua. Hương hoa chỉ thoảng qua đủ để khơi gợi trong lòng người một nỗi nhớ thật mơ hồ. - Chắc anh cũng không biết loài hoa này đâu, phải không? Em cũng thế. Nhưng anh biết mà, em yêu bằng cảm tính. Có những thứ dù chỉ một lần gặp cũng đủ để em yêu. Giống như anh. Giống như những bông hoa này. Anh nhìn xem, có phải không? - ... - À, em quên mất. Giờ chưa được, anh nhỉ? Vậy thôi, em sẽ ép khô hoa lại nhé. Chừng nào anh về, em sẽ lấy cho xem. Cô đưa những đóa hoa lên ngang mặt. Ánh mắt mơn trớn ngắm nhìn. Rồi lại dịu dàng lướt nhẹ sang anh. Gương mặt anh vẫn như đang ngủ. Hiền hòa. Tĩnh tại. Đầy yêu thương. Bác sĩ nói có thể một ngày nữa anh sẽ tỉnh lại. Hoặc cũng có thể là một tuần nữa. Một tháng nữa. Một năm nữa. Và... cũng có lẽ... không bao giờ. Mặc kệ. Chừng nào còn có thể, cô vẫn sẽ đợi anh. Đợi một ngày anh trở về. Cô đã đợi được sáu năm, thì cũng có thể đợi được thêm sáu mươi năm nữa, thậm chí hết cả cuộc đời. Chỉ cần còn hy vọng. Đã bao lần cô tự hỏi về những điều lạ lùng mà rất đỗi kì diệu của tình yêu. Có nhung nhớ, có đau thương, có cách xa, có mất mát và cả niềm quên lãng... Những ngày tháng ngồi ngắm nhìn anh ngủ yên trên giường bệnh, cô nhận ra một khái niệm nữa. Tình yêu còn là sự đợi chờ. Hạnh phúc... vốn đâu phải thứ tự nhiên có được. Tình yêu, nếu không có vị đắng, thì đâu còn là tình yêu nữa? Như những thỏi chocolate, trong vị đắng của cacao, có cả vị ngọt ngào của sữa và đường. Nếu không đắng, làm sao ta cảm nhận được trọn vẹn vị ngọt? Bám víu vào lòng tin vững vàng ấy, cô tiếp tục đợi chờ... End ♥6 - FINISH -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro