Anh
Tôi còn nhớ rất rõ vào cái ngày đó, vẫn như mọi lần, tôi lại bị bắt nạt. Trên con đường vắng thênh thang, dưới làn mưa lạnh giá như băng đó, tôi thơ thẫn bước đi một mình. Đã từ rất lâu rồi, tôi tự hỏi mục đích sống của mình là gì, trước đây, tôi cho rằng tôi sinh ra là để sống cùng cha mẹ, để cùng họ yêu thương nhau, để bên cạnh họ, tôi cứ ngỡ là tôi sinh ra để được hưởng thụ hết những thú vui, những điều tuyệt vời nhất mà ông trời đã định sẵn cho mình, tôi đã nghĩ rằng tôi sinh ra là để sống, để thấy cuộc đời tươi đẹp biết nhường nào. Tôi đã sai, tôi sai trầm trọng, ý nghĩa cuộc của sống của tôi, không có ý nghĩa, tôi chỉ là một bản lỗi, một đứa trẻ mà Thượng đế sinh ra chả để làm gì. Chính vì vậy, Ngài mới bỏ bê tôi, mặc xác tôi, cũng vì vậy mà tôi như sợi chỉ mong manh lả lơ trong gió, để mặt cho người đời xô đẩy mình về nhiều hướng khác nhau. Mưa vẫn rơi, tôi lạnh lắm và tôi buồn. Tôi không muốn suy nghĩ gì thêm, cứ tiếp tục bước đi có lẽ sẽ hay hơn. Tôi nghe từ xa tiếng nước bắn tóe lên, tôi trông thấy hai hàng ánh sáng song song với nhau ngày càng đến gần, là một chiếc xe hơi. Tôi dừng chân lại, đứng đấy nhìn. Tôi tự hỏi khi xe hơi đến thì sẽ như thế nào, có ai đó tốt bụng từ trên xe bước xuống, mang tôi đi khỏi chốn đau thương này hay là, tai nạn giao thông xảy ra? Tôi trơ mắt nhìn chăm chăm vào đấy không chớp mi, vài giây nữa thôi, tôi sẽ biết được câu trả lời.
- Đừng ngu ngốc thế chứ!
Tôi nghe thấy tiếng ai đó bên tai, trong mấy phút giây sinh tử cuối cùng đó, cơ thể tôi nhanh như chớp tránh sang một bên, nhường lại khoảng đường trống trãi cho chiếc xe kia. Thật ra là, tôi không muốn di chuyển, đấy không phải ý của tôi, mà là của một người khác.
- Một chút nữa thôi là em tiêu đời rồi. - Người đấy nói với tôi.
- Tại sao lại cứu tôi chứ?
- Không lẽ tôi lại để em chết?
- Anh... là nam sao? - Tôi khẽ hỏi, một câu hỏi chả mấy liên quan nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi lại buột miệng nói ra, không biết anh ấy có giận tôi không.
- Tôi là nam, tôi tên Yuki. Đừng buồn nữa, có tôi đây rồi.
Câu nói đó của anh vào đêm mưa to ấy đã trở thành sự bắt đầu cho mối quan hệ lâu dài và thân thiết của chúng tôi. Mỗi khi bị đánh, tôi đau đớn và sau đấy tôi lại gặp anh, tôi và anh cùng chia sẻ, trò chuyện với nhau về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất gì cũng có, nhưng mà, tôi tuyệt nhiên không nhắc đến với anh về những trận đòn, những lần bị bạo lực, bị chà đạp, tôi không muốn anh biết đến những góc tối ấy của tôi, tôi không muốn anh phải bận tâm về chúng. Tôi nghĩ là tôi không cần nói ra, anh vẫn hiểu được tôi đã phải trải qua những gì, chính cái vết tích mùi máu và bầm tím, trầy xước ấy đã lên tiếng đó mà. Khi tôi ở bên anh, tôi cảm thấy như anh chính là người duy nhất tôi có thể tin tưởng được, anh luôn sẵn sàng lắng nghe tôi, thấu hiểu âm thanh từ những giọt nước mắt tôi rơi xuống, và tôi đã tự mãn cho rằng tôi có thể nghe được nhịp tim, cảm xúc của anh, tôi cho rằng có lẽ khi tôi vui, anh cũng vui, khi buồn, cả hai chúng tôi cùng buồn.
Mơ màng với những âm thanh lộn xộn bên tai, tôi choàng tỉnh dậy. Không phải là mơ, những gì gia đình cô chú đối xử với tôi đều là sự thật, tôi biết chứ vì bộ quần áo tôi đang mặc hoàn toàn khác và bên dưới hạ bộ tôi vẫn còn đau. Yuki, anh ấy đang làm gì sao? Những thứ dụng cụ này là gì đây? Anh ấy lại đang bỏ đi đâu thế kia? Anh không biết là tôi đã thức dậy anh cứ vô tư, thông thả thực hiện công việc của mình. Tôi phải đi theo anh.
Anh đi đến cơ sở dạy thêm buổi tối, tụi nữ sinh bắt đầu bàn tán xôn xao, không phải là vì tôi đâu là do anh đó. Cậu con trai với gương mặt dễ dàng thu hút cả nam lẫn nữ, chiếc kiếng đen, áo phông trắng, mũ lưỡi trai cùng vài vết thương khá nhỏ trên mặt, chúng không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp của anh, với tất cả những thứ tôi đã liệt kê ra cộng lại, chúng mang đến cho anh một dáng vẻ thư sinh nhưng cũng lại giống như một anh chàng quậy phá, điển trai, anh mau chóng chiếm được trái tim của đám học sinh nữ nơi đây. Sao bỗng nhiên tim tôi có chút nhói đau, anh đến đây tìm ai thế? Bạn gái sao, có lẽ người mà anh yêu thương là một ai đó ở đây. Một cô gái với mái tóc tím lướt ngang qua, tôi cảm thấy bóng dáng đó thân thuộc vô cùng, là Haru. Yuki, anh ấy đang nhấc bước chân, di chuyển theo Haru. Thì ra, đó là người anh thích đấy sao? Anh đi theo Haru và tôi thì bám theo anh.
- Này, cô gái đáng yêu! - Anh cất tiếng gọi khiến Haru chú ý, cô quay người lại.
- Anh... trông quen quá. - Cô ta nói.
- Tôi trông khá quen mắt với em có phải vì chúng ta đã vô tình lướt qua nhau ở đâu đó và lúc này đây, Thượng đế lại cho ta một cơ hội nữa để được nhìn thấy nhau? - Anh ép Haru dựa lưng vào cột đèn gần đó, ngón tay vuốt ve chiếc cằm thon nhỏ của cô. Với vẻ đẹp cùng sức cuốn hút của mình, quả thật không cần mất nhiều thời gian, anh cũng đã có thể làm thay đổi nhịp tim của Haru.
- Anh... thích tôi sao? - Cô ta đỏ mặt.
- Đúng thế và tôi ước mong, khẩn xin nàng công chúa có thể để tôi chiếm lĩnh em đêm nay. - Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Haru giống như hành động giữa hoàng tử với công chúa mà tôi và các bạn đều quá quen thuộc.
- Đư... được. - Haru khẽ nói. Thật không ngờ, cô ấy lại dễ xiêu lòng đến vậy.
Hai người họ cùng đi chơi với nhau, đến các quán ăn, tiếng cười đùa vui vẻ. Thỉnh thoảng anh lại bất ngờ véo má Haru hay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ gọn của cô, khiến cô ta đỏ mặt. Yuki đã khá khôn khéo trong việc đề nghị Haru cùng uống rượu và sau đấy, chỉ dẫn đường đi cho cô ta, mọi người xung quanh đều cho rằng họ là một cặp đang yêu và việc người bạn trai dìu cô bạn gái của mình đi là chuyện bình thường. Đúng, nó chỉ bình thường nếu như đích đến của họ không phải là ở trong một con hẻm vắng. Anh ép Haru vào tường, mỉm cười ranh mãnh nói với cô ta:
- Cô và lũ người kia, các người đã làm gì Naoko?
- Làm sao... anh biết đến tên con nhỏ đó? - Haru đã có phản ứng, tâm trạng cô ta thay đổi, điều đó thể hiện rõ rệt qua ánh mắt của cô ấy. Haru có uống rượu, nhưng cô ấy vẫn chưa trở nên say mèm như các lão bợm nhậu.
- Các cô chỉ là một đám xấu xí, cô không có tư cách gì để so sánh Naoko cả. Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một con điếm, đĩ thỏa, một đứa con gái buông thả chấp nhận đi cùng thằng con trai mới quen biết chưa được hơn một ngày.
- Anh...anh... - Haru tức giận, ban cho anh chàng trước mặt mình một bạt tay khiến cho chiếc kiếng đen và nón rơi xuống, cô ta nhìn chăm chăm vào gương mặt của anh, một thứ cảm xúc gì đó.
- Sao? Thú vị chứ? Gương mặt này của tôi vừa khiến phái nữ say mê, cũng làm cho đàn ông dao động không kém. Cô thật xấu xí. - Anh mỉm cười cợt nhả.
- Khốn kiếp! Đồ khốn! Tao nhất định không tha cho mày.
Haru như phát điên lên, cô đánh, đá, cào, cấu những hành động mà cô ta thường làm để bắt nạt tôi và những người khác cũng được ứng dụng trên cơ thể của anh. Anh không làm gì cả, chỉ mỉm cười đắc chí, để mặt cô gái kia đang trong cơn điên cuồng, "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" với mình. Thoáng chốc, trên mặt và cơ thể anh đã xuất hiện vài vết xước rướm máu được tạo nên bởi đầu móng tay cùng các vết bầm tím ở những vùng dễ bị tổn thương. Haru càng lấn tới, anh càng nhún nhường, cô ta lại càng hăng say, tiếp tục những trận đòn không ngừng nghỉ. Anh cho tay vào túi, lấy ra một con dao cỡ vừa, lăm lăm chỉa về phía cô ấy cùng một màn biểu cảm sợ hãi, lo lắng đến mức không thể nào thật hơn được nữa. Trông thấy lưỡi dao sáng, Haru có phần nao núng, tuy nhiên sau đó, cô ta lại trở về với tâm trạng vui sướng ban nãy, nở nụ cười khinh bỉ.
- Mày nghĩ sẽ làm tao sợ được sao? - Cô ta nhanh như cắt giật lấy con dao từ trong tay anh. Kỳ lạ thật, anh chưa bao giờ bất cẩn như vậy.
- Súc sinh, cặn bã. - Anh mắng mà chả khác nào châm dầu vào lửa, khiến cho Haru đã tức nay càng tức thêm.
- Tao sẽ rạch nát khuôn mặt của mày! - Cô ta hét cùng những lần lướt dao nguy hiểm trượt qua cơ thể Yuki, những vết thương xuất hiện và máu đỏ nhiễu lên quần áo cả hai.
- Cứu với! - Anh hét lên và Haru nghe thế thì vui sướng, không gì có thể sánh bằng cảm giác kẻ đối đầu với mình đang chứng tỏ hắn thua cuộc, nhục nhã cầu xin, và cũng chính vì thế, Haru đã mất cảnh giác, cô ta không nhận ra một điều đặc biệt.
Anh nhanh chóng bắt lấy tay Haru, ngăn cản đầu dao đang chĩa xuống cơ thể mình, một động tác gọn nhẹ, anh đã kéo được Haru ra khỏi con hẻm, đối mặt với ánh đèn điện trên phố cùng những người đi qua. Một diễn viên xuất sắc, hãy để tôi miêu tả rõ hơn tình cảnh bây giờ, thứ mà mọi người nhìn thấy là Haru đang tấn công Yuki cùng với con dao trong tay, còn anh thì đang ở trong tình thế bị động với những vết thương làm bằng chứng cho việc mình đã bị tấn công.
- Đừng mà! Tôi không muốn! - Anh hét lên khi chắc chắn rằng mọi người đang chú ý đến mình.
Như tôi đã nói, anh là diễn viên xuất sắc, một đòn phản trả lại không khiến một ai nghi ngờ, con dao bén lẹm, ngọt xớt đâm thẳng vào ngực trái của Haru, cô ta gục xuống ngay sau đó. Còn anh, là cảm giác hoảng sợ, bối rối khi đã vô tình giết người. Nhưng không sao cả, có mọi người làm chứng rồi, anh đây là "giết người vì tự vệ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro