chapter 6
Tối khuya hôm đó, không gian của phòng bệnh chìm trong yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng le lói từ góc tường hắt xuống giường bệnh. Mây đau nhức mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ và cơ thể như nặng trĩu. Đôi mắt em chớp liên tục để làm quen với ánh sáng yếu ớt, rồi em từ từ ngồi dậy, mỗi cử động đều mang theo một cơn đau âm ỉ khắp người.
Ánh mắt em dừng lại nơi chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường. Chai nước lọc lặng lẽ nằm đó, như chờ đợi sự tiếp cận của bàn tay gầy guộc kia. Mây với tay định lấy chai nước, nhưng bỗng nhiên em khựng lại khi nhìn thấy Mai.
Mai nằm úp đầu xuống cạnh giường, vải váy len nhăn nhúm sau nhiều giờ ngồi chờ. Mái tóc óng mượt mà của cô xõa xuống, che khuất một phần khuôn mặt thanh tú đang chìm vào giấc ngủ. Hơi thở của Mai đều đều, vẻ mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự bình yên lạ kỳ.
Mây im lặng nhìn cô, trái tim nhỏ bé của em bỗng dưng rung lên một nhịp lạ. Sự bất ngờ, biết ơn, và cả sự ấm áp kỳ lạ hòa quyện trong ánh mắt em lúc đó.
Không kìm được, em nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc mượt mà kia, từng ngón tay gầy guộc khẽ lướt qua những sợi tóc mềm mại. Hành động ấy không hề có chủ đích, chỉ là một sự thôi thúc từ trong lòng, như thể tìm kiếm một chút an ủi cho chính mình.
Cảm giác ấy khiến Mai vô thức tỉnh dậy. Đôi mắt cô từ từ mở ra, còn mơ hồ vì cơn mệt mỏi kéo dài. Nhìn thấy Mây đang ngồi trên giường, đôi tay còn lơ lửng trên mái tóc mình, Mai hơi sững lại một chút rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười dịu dàng như sương sớm.
"Em tỉnh rồi à? Có đau ở đâu không?" Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút lo lắng và sự quan tâm chân thành.
Mây giật mình rụt tay lại, đôi mắt em ngập ngừng, bối rối. Nhưng rồi em khẽ gật đầu, một lời đáp nhỏ nhẹ thoát ra từ đôi môi tái nhợt:
"Em không sao... Chỉ hơi đau một chút thôi."
Mai mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui khi thấy em đã tỉnh lại. Cô đưa tay lên xoa nhẹ đầu Mây, rồi đứng dậy rót nước cho em. "Uống chút nước đi, em cần giữ sức."
Mây đón lấy chai nước từ tay Mai, trái tim vẫn còn đập thổn thức. Cảm giác được ai đó chở che, dù chỉ trong khoảnh khắc, làm em thấy ấm áp lạ thường.
Mây ngước nhìn Mai với ánh mắt rưng rưng, đôi mắt đỏ hoe như chứa đựng hàng nghìn câu hỏi không lời. Trong lòng em xoay vần những suy nghĩ: "Tại sao chị ấy lại tốt với mình như vậy? Mình là ai mà xứng đáng nhận được sự quan tâm này từ một người chỉ mới gặp một lần?" Những câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại, nhưng em không nói ra, chỉ lặng lẽ dõi theo Mai bằng ánh mắt ngập ngừng, xen lẫn sự biết ơn.
Mai không nói gì thêm, chỉ im lặng gọt từng miếng trái cây, động tác chậm rãi nhưng đầy ân cần. Những lát táo nhỏ nhắn được xếp ngay ngắn trên chiếc đĩa, rồi Mai nhẹ nhàng đưa cho em. Mây cầm lấy, bàn tay run rẩy không phải vì mệt, mà vì cảm giác xúc động trào dâng trong lòng.
Khi Mai mang tô cháo nóng hổi đến đặt trước mặt, hương thơm lan tỏa khắp không gian, Mây nhìn tô cháo mà lòng đầy nghẹn ngào. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như một bữa ăn ấm áp hay sự hỏi han ân cần, với em lại là điều xa xỉ chưa từng được trải nghiệm. Em lặng lẽ ăn từng muỗng cháo, những giọt nước mắt mặn chát hòa lẫn với vị ngọt của tình người.
Mai ngồi bên cạnh, không ngừng hỏi han:
"Em có thấy đỡ hơn chưa? Có cần gì nữa không? Hay em muốn nằm nghỉ thêm không?"
Mây chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói thều thào yếu ớt:
"Dạ em không cần đâu. Em ổn rồi."
Nhưng ánh mắt của em không giấu được sự lo lắng. Mai nhận ra điều đó, cô đặt tay lên vai Mây, giọng dịu dàng nhưng pha chút nghiêm nghị:
"Lần này em không được bỏ trốn nữa đâu đấy. Sức khỏe của em đang rất yếu, bắt buộc phải ở lại điều trị. Em hứa với chị đi, nhé?"
Mây cúi đầu, ánh mắt trốn tránh, như thể đang che giấu nỗi bất an trong lòng. Một lát sau, em ngập ngừng thổ lộ, giọng run rẩy và đầy xấu hổ:
"Nhưng... nhưng em không có tiền đóng viện phí, nên lần trước mới trốn. Nếu lần này ở lại em sợ..."
Trước những lời nói ấy, Mai chỉ khẽ mỉm cười. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của Mây, giọng nói tràn đầy sự ấm áp và chắc chắn:
"Không sao đâu. Tiền viện phí cứ để chị lo."
Câu nói ấy như một làn gió nhẹ len lỏi vào lòng Mây, xoa dịu những nỗi bất an và tự ti đè nặng trong tim. Em ngẩng lên nhìn Mai, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc xen lẫn lòng biết ơn sâu sắc. Nhưng em vẫn không thể thốt nên lời, chỉ gật đầu thật khẽ, như một lời hứa im lặng.
***
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua những tấm rèm dày trong phòng bệnh, nhưng bầu không khí vẫn trĩu nặng bởi nỗi lo lắng của Mai. Trước khi rời đi, cô đã nhờ bác Hòa, quản gia lâu năm của gia đình, cùng mẹ mình đến bệnh viện trông chừng Mây. Mai dặn dò kỹ lưỡng:
"Bác Hòa, mẹ, con bé rất yếu và có vẻ sợ hãi. Bác và mẹ cứ canh chừng giúp con, nếu em ấy tỉnh dậy đừng để em ấy bỏ đi lần nữa. Nếu có gì bất thường, lập tức gọi cho con nhé."
Bác Hòa gật đầu, giọng nói trầm ấm đáp lại:
"Cô Mai yên tâm. Tôi sẽ để mắt đến con bé. Cô cứ lo việc của mình đi."
Mai hít một hơi sâu, cố trấn an bản thân trước khi rời khỏi bệnh viện. Trong lòng cô, những hình ảnh và câu chuyện từ hàng xóm về cách mà ba mẹ Mây đối xử với em cứ xoáy sâu vào tâm trí. Cô biết, nếu không giải quyết triệt để từ gốc rễ, mọi sự quan tâm dành cho Mây cũng chỉ là tạm thời.
Chiếc xe BMW lăn bánh trên con đường quen thuộc, mang Mai trở lại con hẻm nhỏ nơi mà ngôi nhà của Mây ẩn mình. Trước mắt cô, cảnh tượng từ hôm qua lại hiện lên rõ mồn một: ngôi nhà tồi tàn, ngổn ngang rác rưởi và những dấu vết của bạo lực. Mai dừng xe trước cổng, bước xuống với dáng vẻ kiên quyết.
Lần này, cô không do dự mà đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp kia bước vào. Không khí ẩm mốc và nặng nề ùa ra, mang theo mùi cồn nồng nặc. Mai tiến sâu vào trong, ánh mắt đảo quanh để tìm kiếm. Nhưng căn nhà hoàn toàn trống rỗng, không một bóng người, chỉ có vài chai rượu lăn lóc trên nền nhà, dấu vết rõ ràng của một cuộc xô xát gần đây.
Cô đứng giữa căn phòng tồi tàn, trái tim thắt lại khi nghĩ đến những gì Mây đã trải qua ở nơi này. Lời kể của hàng xóm vẫn vang vọng trong đầu cô:
"Ba mẹ con bé cãi nhau đêm qua, rồi lôi nó ra đánh đập."
Mai không khỏi căm phẫn. Cô thầm nghĩ: "Làm sao họ có thể đối xử với chính con ruột mình như vậy chứ? Họ phải trả lời cho tất cả những gì đã làm."
Cô quyết định hỏi thăm những người hàng xóm một lần nữa để tìm tung tích ba mẹ Mây. Nhưng lần này, câu trả lời vẫn giống hệt hôm qua:
"Từ sáng sớm, hai người họ bỏ đi đâu không ai biết. Cô có tìm cũng khó lắm."
Mai không rời khỏi ngôi nhà. Cô quyết định ở lại, đứng giữa sân, cảm nhận ánh nắng gay gắt mỗi lúc một lên cao. Thời gian dường như trôi qua chậm hơn khi cô kiên nhẫn chờ đợi, đôi mắt không rời khỏi con đường dẫn vào cổng.
Đến gần trưa, bóng dáng hai con người xiêu vẹo từ xa hiện lên. Họ bước đi loạng choạng, trên tay vẫn cầm những chai rượu, vẻ ngoài tơi tả và bẩn thỉu. Một người đàn ông với mái tóc bù xù, khuôn mặt đỏ gay vì say xỉn, và một người phụ nữ với dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt sắc lạnh.
Khi vừa thấy Mai đứng trong sân nhà mình, người đàn ông trợn mắt, giọng lè nhè nhưng đầy hung hăng vang lên:
"Cô là con nào mà dám ngồi vào sân nhà tôi? Biến ra ngoài, nghe chưa!"
Mai không nao núng. Cô đứng thẳng người, ánh mắt đầy kiên định nhìn ông ta. Với giọng nói trầm nhưng cứng rắn, cô đáp lại:
"Tôi là người đã cứu con gái ông. Tôi đến đây để nói chuyện với ông bà về cách đối xử tàn nhẫn của hai người với chính đứa con ruột của mình."
Người đàn ông bật cười khanh khách, tiếng cười đứt quãng vì cơn say. Ông ta chỉ tay về phía Mai, giọng the thé chế giễu:
"Con nhỏ đó thì cần cứu cái gì? Nó đáng bị thế! Con gái gì mà vô dụng, chỉ biết ngồi ăn bám! Cô tưởng cô là ai mà lên mặt với tôi?"
Người phụ nữ đi bên cạnh ông ta cũng chen vào, giọng the thé không kém:
"Nó thì có gì mà quý? Toàn gây rắc rối, còn làm tụi này mất mặt!"
Những lời nói độc địa ấy làm Mai siết chặt hai bàn tay. Cô nhìn họ, không giấu nổi sự căm phẫn:
"Ông bà nghĩ rằng con bé đáng bị như vậy sao? Mây chỉ là một cô bé, nó cần tình thương chứ không phải bạo lực và sự ruồng bỏ! Hai người đã đánh đập, hành hạ, thậm chí khiến sức khỏe nó suy kiệt. Đó là cách ông bà làm cha mẹ hả?"
Người đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn, ông ta tiến lại gần Mai, ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô, hơi rượu nồng nặc:
"Cô thì biết gì mà lắm mồm! Đừng có xía vào chuyện gia đình tôi. Nếu không muốn bị ăn đập thì cút đi!"
Mai không lùi bước, cô đáp lại một cách dứt khoát:
"Nếu ông bà không chịu thay đổi, tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ Mây khỏi hai người. Tôi sẵn sàng đưa chuyện này ra pháp luật, để tất cả mọi người biết hai người đã đối xử với con gái mình thế nào!"
Câu nói của Mai như chọc tức cả hai. Người đàn ông gầm lên, định xông tới Mai, nhưng cô nhanh nhẹn lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không hề sợ hãi.
Người phụ nữ kéo tay ông ta lại, thì thào điều gì đó khiến ông khựng lại. Bà ta quay sang Mai, giọng đanh thép:
"Cô nói gì thì nói, nhưng đừng có tự ý can thiệp vào gia đình tôi. Cô nghĩ cô là ai mà làm được gì? Chỉ là một con nhóc giàu có, rảnh rỗi sinh chuyện thôi."
Mai nhìn họ, lòng tràn đầy thất vọng. Cô biết rằng không thể trông mong sự thay đổi từ những con người này. Nhưng trong lòng cô lại càng quyết tâm hơn bao giờ hết: bảo vệ Mây khỏi cuộc sống địa ngục này.
Trước khi rời đi, cô để lại một lời cảnh cáo:
"Nếu tôi phát hiện ông bà tiếp tục hành hạ Mây, tôi sẽ không để yên. Tôi sẽ mang con bé rời khỏi đây, mãi mãi."
Dứt lời, Mai quay lưng, bước ra khỏi căn nhà hoang tàn, lòng nặng trĩu.
***
Sau hai ngày điều trị tại bệnh viện của gia đình Mai, sức khỏe của Mây đã bình phục hoàn toàn, tâm lý của em cũng trở nên ổn định hơn. Cô nhìn em dưới dáng vẻ bình an, yên ổn lòng cô hạnh phúc vô cùng. Làn da hơi rám nắng vài chỗ cùng với đôi mắt tràn đầy sự ưu phiền khiến Mai càng thêm thương em.
Mai nhìn Mây với ánh mắt trìu mến, ánh sáng trong đôi mắt ấy như muốn xoa dịu mọi nỗi đau và lo lắng còn đọng lại trong lòng cô gái nhỏ. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết:
"Em yên tâm, chị sẽ luôn ở đây để giúp em. Chị không chỉ có một mình mà gia đình chị cũng sẽ bên cạnh cùng em. Chúng ta sẽ đối diện với ba mẹ em, nhưng lần này em sẽ không phải cô độc nữa. Hãy để chị giúp em, có được không, Mây?"
Mây cúi đầu, đôi bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau, những ngón tay siết chặt thể hiện sự bối rối và e dè. Em khẽ nói, giọng như một làn gió thoảng qua:
"Nhưng... em sợ lắm. Ba mẹ em không giống những người khác, họ sẽ không dễ dàng mà thay đổi đâu..."
Mai khẽ nắm lấy bàn tay của Mây, đôi tay ấy ấm áp, truyền đi sự an ủi và lòng can đảm. Cô mỉm cười, giọng nói dịu dàng như một lời hứa:
"Chị không cần họ phải thay đổi ngay lập tức, nhưng chị muốn họ biết rằng em không phải chỉ có một mình nữa. Và chị muốn em hiểu rằng em xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ. Tin chị nhé, Mây?"
Mây nhìn lên Mai, đôi mắt long lanh ngấn nước. Sau một lúc im lặng, em khẽ gật đầu.
Mai mỉm cười rạng rỡ, như vừa tháo gỡ được một nút thắt trong lòng mình. Cô xoa nhẹ đầu Mây và nói:
"Vậy thì chuẩn bị đi, chị sẽ gọi bác Hòa đưa xe đến đón. Chúng ta sẽ cùng nhau nói rõ với ba mẹ em."
Mây khẽ mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng chứa đựng sự biết ơn và hy vọng. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình, em cảm thấy không còn phải đối mặt với những nỗi đau một mình. Mai là người đã mở ra cánh cửa dẫn lối cho em đến một tương lai có ánh sáng.
Hành trình này không chỉ là để cứu lấy Mây, mà còn để giúp em tìm lại giá trị của chính mình.
***
Hôm ấy, dưới ánh nắng nhạt nhòa của buổi chiều tà, Mai cùng Mây thu dọn những món đồ ít ỏi của em, từng thứ một như gói ghém lại cả những mảnh ký ức đớn đau. Khi bước lên xe, đôi chân nhỏ bé của Mây bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, không phải vì nỗi buồn đã vơi, mà vì mỗi bước đi giờ đây có sự dìu dắt của Mai.
Trên suốt quãng đường, xe lăn bánh êm ả nhưng lòng Mây thì chẳng thể yên. Em ngồi co ro ở ghế, đôi tay nhỏ siết chặt lấy nhau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đầy lo âu. Từng nhịp thở nặng nề như tố cáo rằng em đang phải chuẩn bị đối diện với điều mà bấy lâu em chỉ muốn trốn chạy – thực tại tàn nhẫn đã bóp nát thanh xuân của mình. Mai ngồi bên cạnh, yên lặng quan sát, cô hiểu từng cơn run rẩy, từng nỗi lo trong lòng Mây, nhưng cô cũng biết rằng, có những chuyện chỉ khi đối mặt mới có thể thật sự vượt qua.
Xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ đã trở nên quen thuộc trong ký ức đau thương của Mây. Qua khung cửa sổ nứt nẻ, Mây thấy bóng dáng ba mẹ mình, vẫn như trước, trong bộ dạng bê tha, chẳng khác gì ngày cuối em bỏ trốn. Đôi chân em bỗng khựng lại trên bậc xe, chẳng tài nào nhấc nổi. Toàn thân em như đóng băng, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào căn nhà mà mỗi góc cạnh đều chất chứa sự kinh hoàng.
Mai quay sang, nhìn thấy gương mặt em tái nhợt, đôi vai gầy run rẩy như muốn hòa tan vào không khí. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, ánh mắt ấm áp như muốn xoa dịu mọi nỗi bất an trong lòng em. Mai đưa bàn tay dịu dàng nhưng kiên định ra, giọng cô trầm ấm:
"Cứ vào đi em. Có chị ở đây rồi. Không sao hết, chị hứa."
Những lời nói ấy như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm trái tim Mây đang lạnh buốt. Em nhìn Mai, đôi mắt long lanh đầy do dự nhưng cũng đầy tin tưởng. Dưới ánh mắt trấn an ấy, Mây chầm chậm gật đầu.
Bàn tay nhỏ nhắn của Mây nắm lấy tay Mai, em bẽn lẽn bước xuống xe, từng bước chân như thể nhờ vào sức mạnh của người chị gái mà em vừa mới tìm thấy trong đời. Mai đi phía trước, dáng vẻ oai nghiêm và mạnh mẽ, như một tấm khiên bảo vệ. Mây lặng lẽ núp sau bóng lưng ấy, tìm cho mình chút bình yên để chống chọi lại cơn bão đang chờ phía trước.
Mai và Mây đứng trước cánh cửa chính, ánh mắt cô không rời khỏi khung cảnh đổ nát và hoang tàn của ngôi nhà. Bên trong, hai con người được gọi là cha mẹ của Mây hiện ra với bộ dạng tiều tụy, ánh mắt vằn đỏ vì rượu chè và cuộc sống bê tha. Trong lòng Mai dâng lên một nỗi xót xa khôn nguôi khi nghĩ đến Mây đã phải lớn lên giữa những con người và hoàn cảnh như thế này.
Bác Hòa, với phong thái lịch lãm nhưng không kém phần nghiêm nghị, bước lên trước, giọng nói trầm mà rắn rỏi cất lên:
"Hai người có phải là ba mẹ của bé Mây không?"
Người phụ nữ – mẹ của Mây – không vội trả lời. Thay vào đó, bà ta liếc nhìn Mai và gia đình một lượt, ánh mắt đanh thép, đầy vẻ mỉa mai. Sau đó, bà quay sang nhìn Mây, sự khinh miệt tràn đầy trong giọng nói the thé:
"Con quỷ cái kia, cũng biết lết xác về nhà rồi hả?"
Mây cúi gằm mặt, không dám đối diện, đôi vai nhỏ khẽ run lên khi nghe những lời xỉ vả quen thuộc.
Chưa dừng lại ở đó, bà mẹ quay sang bác Hòa, đáp lại câu hỏi của ông bằng giọng điệu châm biếm không che giấu:
"Phải, tụi tôi là ba má của con nhỏ nhếch nhác đằng sau kia đó. Có gì thì nói lẹ đi, khỏi bày trò gì cao siêu đâu."
Không khí như chùng xuống, nặng nề và ngột ngạt. Mai siết chặt tay Mây, như muốn truyền thêm cho em sức mạnh. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, không hề lùi bước, nhưng trong sâu thẳm, cô chỉ thấy sự thương cảm cho đứa trẻ mà họ đã nhẫn tâm vứt bỏ tình thương yêu suốt bao năm.
Mai hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự trơ trẽn và độc ác mà cô vừa chứng kiến. Đôi mắt sắc sảo của cô ánh lên sự căm phẫn, nhưng giọng nói vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh:
"Hai người có cần con bé này nữa không? Có còn xem nó là con cái của mình không?"
Không một chút do dự, ông bố, với vẻ ngoài nhếch nhác và hơi men nồng nặc, đập mạnh ly bia xuống bàn. Tiếng vang chói tai vang lên, như muốn dằn mặt người hỏi. Ông ta nhìn Mai bằng ánh mắt vằn đỏ, giọng gằn lên từng chữ với sự đay nghiến:
"Không! Nó ở đây chỉ phiền phức thêm. Làm chẳng đủ cho bọn này ăn, còn suốt ngày kêu ca. Con này nên biến mẹ nó đi cho xong, chứ chẳng làm được trò trống gì cả!"
Những lời nói như dao cứa vào tâm hồn của Mây, cô bé cúi đầu thấp hơn, thân hình gầy yếu run lên từng hồi. Cảm giác tủi nhục và đau đớn bao trùm lấy em.
Mai siết chặt bàn tay lại, móng tay cô bấm sâu vào lòng bàn tay để kiềm chế cơn giận đang cuộn trào. Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt như muốn thiêu đốt người đàn ông trước mặt. Trong một khoảnh khắc, cô đã muốn lao đến và cho ông ta một cái tát vì sự tàn nhẫn không thể tưởng tượng được. Nhưng cô biết, hành động bốc đồng sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp.
Mai nuốt xuống nỗi giận dữ, lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng nói của cô lạnh lẽo đến mức khiến cả căn phòng như đông cứng lại:
"Vậy được. Từ giờ, đứa trẻ này không còn liên quan gì đến hai người nữa. Gia đình tôi sẽ tạm thời nhận nuôi Mây, hai người sẽ không thấy con bé là gánh nặng nữa. Và cứ mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền chu cấp cho hai người. Có được không?
Nói xong, Mai quay sang nắm tay Mây thật chặt, như một lời khẳng định: cô sẽ đưa em ra cái cảnh địa ngục này
Bà mẹ tàn độc kia nghe Mai nói vậy nên trở giọng tham lam ''Vậy thì hai mươi triệu một tháng, còn không thì cái con quỷ cái kia phải ở đây làm bục mặt''
Mai nhìn thẳng vào đôi mắt tham lam của bà mẹ, sự khinh miệt hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô siết chặt tay Mây hơn, như muốn truyền cho em sự vững vàng trong lúc này. Mai cười nhạt, nụ cười đầy châm biếm:
"Hai mươi triệu một tháng? Hai người nghĩ con bé là món hàng để bán sao? Nhưng được thôi, tôi sẽ chấp nhận điều kiện này, vì tôi muốn đảm bảo Mây sẽ không bao giờ phải quay về đây thêm một lần nào nữa."
Bà mẹ, nghe thấy vậy, bật cười đầy mãn nguyện, nhưng chưa kịp đáp lời thì Mai lạnh lùng tiếp:
"Nhưng hãy nhớ rõ, số tiền này không phải dành để hai người phung phí vào rượu chè hay cờ bạc. Nếu tôi phát hiện ra điều đó, ngay lập tức tôi sẽ dừng chu cấp và báo với chính quyền để xử lý hai người. Tin tôi đi, tôi có đủ khả năng và quyền lực để làm điều đó."
Câu nói của Mai sắc như dao khiến cả ông bố và bà mẹ chợt khựng lại trong giây lát, ánh mắt lảng tránh. Nhưng sự tham lam nhanh chóng che lấp nỗi sợ hãi, bà mẹ đanh đá vặc lại:
"Được, vậy cứ gửi tiền đúng hạn. Còn lại thì kệ mẹ bọn tao làm gì, không cần mày dạy đời."
Mai không muốn đôi co thêm. Cô quay người dẫn Mây ra khỏi căn nhà tồi tàn. Khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ, Mây khẽ run rẩy, ánh mắt đỏ hoe nhìn Mai:
"Chị Mai... tại sao chị phải làm vậy? Họ không đáng nhận bất kỳ điều gì từ chị hết."
Mai dừng bước, cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời của Mây. Giọng cô trầm ấm, dịu dàng như xoa dịu vết thương trong lòng em:
"Vì chị không muốn em phải chịu thêm bất kỳ sự mất mác nào nữa. Chị sẽ bảo vệ và chăm sóc em. Em không cần phải lo, từ giờ chị sẽ lo hết cho em."
Nói xong, Mai mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ Mây ngồi vào ghế. Cô liếc nhìn căn nhà một lần cuối cùng qua gương chiếu hậu, rồi nổ máy, đưa Mây rời khỏi nơi em đã phải chịu đựng bao khổ đau.
Trên đường về, không gian im lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn đều trên mặt đường. Mây ngồi lặng, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng em trào dâng một cảm xúc kỳ lạ—một chút nhẹ nhõm, một chút biết ơn, và một chút hy vọng le lói về tương lai phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro