chapter 5
Mai bước vào căn biệt thự lớn trong tiếng gió rít khe khẽ ngoài cửa. Đôi chân mệt mỏi của cô vang lên tiếng lộc cộc trên sàn gỗ lát bóng loáng. Căn phòng khách rộng rãi với ánh đèn vàng dịu nhẹ dường như càng làm nổi bật dáng vẻ tiều tụy của cô sau cơn mưa.
Bà mẹ đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lo âu lướt qua dáng vẻ con gái. "Mai, con làm gì mà giờ này mới về? Người ướt nhẹp thế này thì định cảm lạnh à?"
Mai cúi đầu, cố gắng nở một nụ cười nhẹ. "Con không sao đâu mẹ . Chỉ là hôm nay bận một chút thôi."
Mẹ Mai định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của con gái, bà khẽ thở dài. "Đi tắm nước ấm rồi nghỉ ngơi sớm đi. Mẹ dặn bác Hòa nấu chút súp nóng cho con."
Mai gật đầu, nhưng cô không đáp lời. Bước lên cầu thang rộng với tay vịn bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, từng bước chân của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Phòng ngủ của Mai nằm ở tầng hai, với cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn rộng phía sau. Cô đẩy cửa bước vào, bật đèn ngủ lên. Ánh sáng dịu dàng chiếu lên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, mọi thứ trong phòng được bài trí gọn gàng, nhưng sự lạnh lẽo vẫn len lỏi trong từng góc nhỏ.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi ướt, Mai thay bằng bộ đồ ngủ mềm mại rồi ngồi xuống mép giường. Cô liếc nhìn điện thoại đặt trên bàn cạnh đó. Màn hình tắt lịm, không cuộc gọi hay tin nhắn nào đến.
Mai kéo chăn lên, nằm xuống giường. Cơ thể cô rã rời, nhưng tâm trí vẫn nghĩ ngợi về hình bóng yếu ớt gầy gò của cô bé kia. Cơn buốt lạnh từ cơn mưa dường như vẫn còn đọng lại trong không khí, nhưng cô để mặc mọi thứ xunh quanh, chỉ nhắm đôi mắt lại rồi nhớ về khuôn mặt bé nhỏ của em, ngay lúc này cô chỉ ước được ôm em vào lòng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống khu vườn yên tĩnh. Mai chìm vào giấc ngủ sâu, để lại phía sau một ngày dài mệt mỏi.
***
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa trắng, phủ lên căn phòng một sắc vàng dịu êm. Mai từ từ mở mắt, đôi mi khẽ động, cảm nhận sự mềm mại của chiếc giường rộng lớn với ga trải giường trắng tinh tươm. Cô ngồi dậy, mái tóc buông xõa rối nhẹ che đi một bên khuôn mặt còn nét mệt mỏi.
Dựa lưng vào đầu giường, Mai nhìn xa xăm ra khung cửa sổ lớn. Ánh nắng sớm chiếu vào những chậu cây xanh trong phòng, tạo nên một khung cảnh thanh bình mà lòng cô lại không yên. Nhớ đến Mây, một nỗi lo lắng vô hình lại trỗi dậy, nhưng Mai nhanh chóng gạt đi, ép mình rời khỏi giường.
Bước vào phòng tắm lát đá cẩm thạch sáng bóng, Mai mở vòi nước, để dòng nước ấm chảy đầy bồn tắm. Hơi nước bốc lên, bao phủ không gian bằng một làn sương mờ dịu nhẹ. Cô chậm rãi cởi bỏ bộ đồ ngủ, từng bước bước vào bồn, thả mình xuống làn nước ấm áp.
Nước ấm vỗ về cơ thể, nhưng tâm trí Mai thì không thể bình yên. Cô tựa đầu vào thành bồn, nhắm mắt lại. Hình ảnh Mây hiện lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói yếu ớt, dáng người nhỏ bé đầy nỗi đau. Cảm giác nhớ nhung và lo lắng đan xen trong lòng Mai, như từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
"Em đang ở đâu lúc này, Mây? Em có ổn không?" Mai khẽ lẩm bẩm, như thể câu hỏi ấy sẽ mang đến một câu trả lời, nhưng chỉ có sự tĩnh lặng đáp lại.
Cô ngâm mình thêm một lúc, để nước ấm xoa dịu những mệt mỏi còn vương lại từ ngày hôm qua, nhưng không cách nào dập tắt nỗi bồn chồn trong lòng.
Sau khi lau khô người và thay đồ, Mai đứng trước gương, nhìn vào chính mình. Trong đôi mắt kia là sự quyết tâm. "Mình sẽ tìm em, bằng mọi cách."
Mai đứng trước tủ quần áo lớn trong phòng, chọn cho mình một bộ váy Dior màu trắng ngà thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng. Cô chỉnh lại phần cổ áo, đôi tay nhẹ vuốt lớp vải mềm mại. Mái tóc đen bóng mượt được cô uốn gợn sóng cẩn thận, từng lọn tóc buông xuống vai một cách tự nhiên. Trên cổ tay mảnh mai là chiếc đồng hồ đắt tiền lấp lánh ánh kim loại.
Trước khi ra ngoài, cô xịt nhẹ lên cổ và cổ tay mùi nước hoa Chanel No.5, hương thơm quyến rũ mà thanh tao thoảng trong không gian. Chiếc túi Hermes da thuộc màu đen nằm gọn trên tay cô, hoàn thiện vẻ ngoài hoàn mỹ đầy tự tin.
Bước xuống cầu thang, tiếng giày cao gót của Mai gõ nhẹ trên sàn nhà lát đá cẩm thạch. Khi cô vào phòng ăn, ba mẹ đang ngồi dùng bữa sáng bên chiếc bàn dài với khăn trải trắng tinh. Ba cô ngẩng đầu lên nhìn con gái, nhẹ nhàng hỏi:
"Con không ăn sáng với ba mẹ hả?"
Mai mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng chút vội vã. "Sáng nay con có việc bận, ba mẹ ăn nhé. Con sẽ về trước bữa tối ."
Không đợi ba cô đáp lời, Mai đã rảo bước ra ngoài sân. Chiếc BMW màu bạc của cô đậu sẵn, ánh kim loại bóng loáng phản chiếu dưới nắng sớm. Mở cửa xe, Mai ngồi vào ghế lái, hít một hơi thật sâu trước khi khởi động động cơ.
Trong lòng cô vẫn không ngừng nghĩ về Mây. Dù không biết hôm nay có thể gặp được em hay không, nhưng Mai không thể ngồi yên. Với một chút hy vọng mong manh, cô lái xe hướng thẳng đến căn nhà nhỏ, nơi em từng trốn chạy về ngày hôm qua.
Gió từ cửa sổ xe thổi nhẹ qua mái tóc, nhưng tâm trí cô chỉ tập trung vào hành trình phía trước.
***
Chiếc BMW dừng lại ngay đầu con hẻm nhỏ. Mai bước xuống xe, đôi giày cao gót nhẹ nhàng chạm lên nền đất gồ ghề. Dáng đi của cô có phần gấp gáp, đôi mắt sắc sảo ánh lên vẻ lo lắng. Hẻm nhỏ dẫn cô đến trước cánh cổng gỗ của ngôi nhà. Mai dừng lại, hít một hơi thật sâu trước khi đưa tay đẩy cánh cổng mở hé.
Khi bước vào sân, cảnh tượng trước mắt khiến Mai như chết lặng. Sân nhà ngổn ngang rác rưởi, vỏ chai rượu lăn lóc, vài chiếc ghế nhựa đổ chỏng chơ. Cửa nhà không đóng, gió thổi làm cánh cửa gỗ kêu lên những tiếng ken két rợn người. Cô nuốt khan, bước tiếp vào trong.
Bên trong ngôi nhà, sự bừa bộn còn kinh hoàng hơn. Những mảnh chén bát vỡ vụn rải khắp mặt đất, vài mảnh thủy tinh nhỏ còn phản chiếu ánh sáng le lói từ cửa sổ. Và rồi, ở góc phòng, Mai tá hỏa khi nhìn thấy Mây.
Em nằm bất động trên sàn nhà, khuôn mặt trắng bệch. Xung quanh là những chai rượu rỗng lăn lóc, một số vẫn còn chất lỏng chảy rỉ ra sàn gỗ ẩm mốc. Mái tóc dài của em phủ kín một bên mặt, thân hình nhỏ bé co ro như thể cố bảo vệ mình khỏi sự tổn thương xung quanh.
"Mây!" Mai hét lên, vội chạy đến quỳ xuống bên cạnh em. Cô lay nhẹ vai em, giọng run rẩy đầy hoảng loạn: "Mây, tỉnh dậy đi! Em nghe chị không?"
Không có phản hồi. Cơ thể Mây lạnh toát, đôi môi tái nhợt. Trái tim Mai thắt lại, hoảng loạn tràn ngập. Cô nhanh chóng rút điện thoại, bàn tay run rẩy bấm số gọi cấp cứu.
Trong lúc chờ đợi, Mai lấy chiếc áo khoác của mình đắp lên người Mây, ánh mắt ngập tràn nỗi đau. Nhìn cảnh tượng hoang tàn xung quanh, cô cảm nhận được nỗi thống khổ mà Mây đã phải chịu đựng.
"Mây, em phải cố gắng lên. Chị đến rồi, chị sẽ không để em ở lại nơi này nữa..." Mai khẽ thì thầm, giọng nói run run trong sự lo lắng
Tiếng còi xe cấp cứu rền rĩ vang lên trong không gian tĩnh lặng của con hẻm nhỏ, phá tan bầu không khí lạnh lẽo. Chiếc xe cấp cứu màu trắng dừng ngay trước nhà, cửa sau xe bật mở, hai nhân viên y tế nhanh chóng bước xuống, mang theo cáng cứu thương và dụng cụ sơ cứu.
Hàng xóm bắt đầu kéo đến, từng nhóm tụ tập bên ngoài cánh cổng, ánh mắt tò mò xen lẫn sự quan tâm. Tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn, pha trộn giữa tò mò và ái ngại.
"Trời đất ơi, con bé tội nghiệp quá!"
"Nghe nói ba mẹ nó dữ dằn lắm..."
Mai đứng đó, ánh mắt dán chặt vào Mây khi các nhân viên y tế nhẹ nhàng đặt em lên cáng. Cơ thể nhỏ nhắn của em mềm oặt, ướt đẫm và lạnh lẽo như không còn chút sức sống.
Khi Mây được đưa vào trong xe cấp cứu, Mai không rời mắt khỏi em dù chỉ một giây. Đôi mắt cô ngập tràn sự lo lắng và day dứt. Ngay lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ khắc khổ, tiến đến gần cô.
"Cô là gì của con bé vậy?" Giọng ông trầm thấp nhưng mang theo chút quan tâm xen lẫn trách móc.
Mai quay sang, giật mình bởi sự thẳng thắn trong câu hỏi, nhưng vẫn đáp lại: "Tôi... tôi là bạn. Tôi muốn giúp em ấy..."
Người đàn ông thở dài, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe cấp cứu, đôi chân chai sạn khẽ dịch chuyển trên nền đất gồ ghề.
"Nếu cô có lòng thì hãy cứu con bé. Tội nghiệp nó lắm." Ông nói, giọng khàn đi như kìm nén cảm xúc. Ông tiếp lời, ánh mắt thoáng chút oán trách: "Đêm qua lúc gần sáng, ba mẹ nó gây lộn dữ lắm. Tôi nghe tiếng la hét, rồi thấy họ kéo con bé ra đánh. Họ đánh nó không thương tiếc..."
Mai sững người, những lời nói như từng nhát dao cứa vào tim cô.
"Rồi sáng nay, hai người đó đã đi đâu mất biệt. Bỏ con bé lại trong cảnh này..." Người đàn ông lắc đầu, giọng trầm buồn.
Mai siết chặt bàn tay, cố kìm nén cảm xúc. Cô quay lại nhìn Mây qua cửa kính xe cấp cứu. "Em ấy sẽ ổn thôi. Tôi sẽ không để em ấy chịu thêm bất kỳ sự bạo hành nào nữa" Mai khẽ nói, như tự hứa với lòng mình.
Chiếc xe cấp cứu lao nhanh trên con đường ướt đẫm sau cơn mưa, ánh đèn nhấp nháy cùng tiếng còi hú vang át cả không gian. Mai ngồi trên xe, ánh mắt không rời khỏi cơ thể bất động của Mây. Nhìn gương mặt xanh xao, yếu ớt, lòng cô đau như thắt.
Khi xe vừa tới bệnh viện, đội ngũ y tế đã chờ sẵn. Các bác sĩ và y tá khẩn trương chuyển Mây vào khoa cấp cứu. Mai không hề chần chừ, cô ngay lập tức điều động những bác sĩ giỏi nhất trong khoa, yêu cầu họ tập trung toàn lực cứu lấy Mây.
"Đây là tình trạng nguy kịch, tổn thương nghiêm trọng. Tôi cần tất cả mọi người hỗ trợ hết mình!" Mai nói với giọng đầy uy quyền nhưng không giấu được sự lo lắng.
Trong phòng cấp cứu, tiếng máy móc vang lên liên hồi. Các bác sĩ hợp sức kiểm tra các vết thương trên cơ thể Mây. "Tổn thương dây thần kinh trung ương, phần đầu có dấu hiệu chấn thương mạnh, phần âm hộ của bệnh nhân có dấu hiệu bị co giãn quá mức..." Một bác sĩ thông báo với vẻ mặt kinh hãi trước tình trạng của Mây.
Mai đứng bên ngoài phòng cấp cứu, đôi bàn tay siết chặt, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa đóng kín. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim không ngừng đập nhanh. Chưa bao giờ cô trải qua cảm giác đau đớn, bất an như lúc này với một người không phải ruột thịt.
Cô rút điện thoại, gọi mẹ mình.
"Mẹ, con cần mẹ mang một ít thức ăn và trái cây lên bệnh viện ngay. Con đang ở khoa cấp cứu." Giọng cô run rẩy, nghẹn lại nơi cổ họng.
Bên kia đầu dây, mẹ Mai tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn vội vàng đáp: "Được rồi, con đừng lo. Mẹ sẽ mang lên ngay."
Cúp máy, Mai dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu. Cô tự hỏi tại sao mình lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy với một cô gái chỉ mới gặp vài lần.
"Em phải sống..." Mai thì thầm, như gửi gắm tất cả niềm hy vọng vào đội ngũ bác sĩ phía bên kia cánh cửa.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ đầy căng thẳng, không gian của khoa cấp cứu trở nên im lặng một cách lạ lùng. Tiếng máy móc, bước chân hối hả của các bác sĩ và y tá dường như đã dừng lại, chỉ còn lại âm thanh lặng thinh như đang chờ đợi một kết quả.
Mai đứng trước cửa phòng cấp cứu, trái tim như muốn ngừng đập. Mỗi phút giây trôi qua là một lần cô cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi và lo lắng dâng trào trong lòng.
Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Một vị bác sĩ – đồng nghiệp của Mai – bước ra, vẻ mặt ông ấy pha trộn giữa sự vui tươi và sự nghiêm trọng.
"Con bé nằm trong đó có vẻ ổn rồi." Ông ấy nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Mai.
Mai thở phào nhẹ nhõm, đôi vai buông thả sau hàng giờ căng cứng. Nhưng trước khi cô kịp thốt lên lời cảm ơn, vị bác sĩ đã tiếp lời:
"Đây là bạn em à? Thật không ngờ em lại lo lắng cho cô bé đến vậy. Cô ấy phải may mắn lắm mới gặp được em trong tình trạng nguy kịch như vậy."
Mai cúi nhẹ đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui xen lẫn sự mệt mỏi. Cô nắm lấy tay vị bác sĩ, nói bằng giọng nghẹn ngào:
"Cảm ơn anh nhiều lắm... Tôi sẽ không quên công ơn của anh và cả đội."
"Chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ thôi. Nhưng cô bé cần phải theo dõi thêm vài ngày. Có vài tổn thương cần thời gian phục hồi, đặc biệt trong lúc điều trị các bác sĩ có kiểm tra phần âm hộ của bé, nó tổn thương và bị co giãn rất nặng nên sắp tới cần điều trị rất kĩ càng. Và chúng tôi cũng sẽ làm thêm xét nghiệm để đảm bảo cô ấy không gặp nguy hiểm lâu dài."
Mai gật đầu lia lịa, trong lòng cô như được giải thoát khỏi gánh nặng lớn. Nhưng cùng lúc đó, một suy nghĩ lại trỗi dậy trong tâm trí: Mây sẽ ra sao nếu quay về căn nhà địa ngục ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro