chapter 4
Mây nằm trên giường bệnh, cảm giác mệt mỏi và đau đớn cứ quấn lấy thân thể gầy guộc của em. Từng cơn đau nhói như những mũi kim đâm vào cơ thể, những vết bầm tím và vết xước trên da đã bắt đầu sưng lên, khiến em cảm thấy khó chịu vô cùng. Mặc dù đầu óc vẫn mơ màng, đôi mắt mờ đục, em vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng từ đôi tay của Mai. Cô bác sĩ ấy đang cẩn thận bôi thuốc lên những vết thương của em, từng động tác nhẹ nhàng như sợ làm em đau thêm.
Mai nhìn Mây với ánh mắt dịu dàng, sự quan tâm lộ rõ trên khuôn mặt cô. Cô không muốn em phải chịu thêm bất kỳ cơn đau nào nữa, nên cứ nhẹ nhàng lau vết thương, lấy khăn ấm lau nhẹ trên trán Mây, nơi mà mồ hôi lạnh vẫn còn đọng lại.
Mai ngừng lại một lúc, nhìn vào đôi mắt mờ của Mây, cô nhẹ nhàng hỏi:
"Em có muốn ăn gì không? Chắc em đói lắm nhỉ?" Câu hỏi của Mai nhẹ nhàng, như thể muốn kéo Mây ra khỏi những cơn mệt mỏi triền miên trong cơ thể. Mai nâng cằm Mây lên một chút, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt em, đầy sự ân cần và lo lắng.
Mây chỉ khẽ lắc đầu, đôi môi khô khốc, không đủ sức để đáp lại. Em cảm thấy sự mệt mỏi của cơ thể như đang kéo em vào một vòng xoáy không có điểm dừng. Nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, Mây cảm nhận được sự ấm áp của tay Mai đang nhẹ nhàng nâng cằm mình. Cảm giác đó thật lạ lẫm và an ủi, dù sự đau đớn vẫn chiếm lấy mọi thứ.
Mai thấy vậy, cô khẽ thở dài rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Cô hiểu Mây đang phải chiến đấu với những nỗi đau sâu thẳm trong lòng và cơ thể, nhưng Mai cũng hy vọng rằng, dù trong hoàn cảnh nào, Mây cũng sẽ có thể tìm thấy chút ít sự an ủi từ những người xung quanh.
"Nếu em không muốn ăn ngay, thì không sao đâu. Nhưng đừng để mình đói lâu quá, em cần sức để khỏe lại." Mai nói, tay cô vuốt nhẹ mái tóc rối của Mây, đôi mắt cô đầy sự chăm sóc, như thể muốn thể hiện rằng em không phải một mình trong cuộc sống này.
Mây cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Mai, dù em không thể trả lời ngay. Nỗi đau của em quá lớn, không phải chỉ về thể xác mà còn về những vết thương trong tâm hồn, nhưng Mai đang là một ánh sáng nhỏ le lói, giúp em tìm lại chút hy vọng giữa bóng tối tăm.
Dù đã cố gắng chăm sóc Mây một cách tận tâm khi nhập viện, nhưng Mai vẫn không thể không lo lắng cho hoàn cảnh của cô gái yếu ớt này. Cô cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn trong tâm hồn Mây, một sự im lặng đầy nỗi đau mà em không hề chia sẻ. Câu hỏi mà Mai đưa ra lúc này không phải về sức khỏe hay các vết thương, mà là về cuộc sống của Mây, về gia đình, về những gì khiến em phải chịu đựng quá nhiều.
"Em có thể kể cho chị nghe về gia đình mình không? Hoàn cảnh của em thế nào?" Mai nhẹ nhàng hỏi, cố gắng mở lòng em bằng sự quan tâm chân thành. Cô nhìn vào đôi mắt mờ của Mây, mong em có thể tin tưởng và chia sẻ.
Nhưng Mây chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt em tránh ánh nhìn của Mai. Chỉ vài câu ngắn gọn, Mây vẫn không chịu kể gì nhiều về bản thân, chỉ đáp lại bằng những từ lấp lửng, không rõ ràng, như thể sợ hãi khi phải nói ra.
"Em không muốn nói," Mây thì thào, giọng nói của em nhỏ bé, đầy nỗi sợ hãi. "Chị đừng hỏi nữa."
Mai nhận ra rằng không phải tất cả mọi thứ đều có thể nói ra ngay lập tức. Mây vẫn đang phải đối diện với quá nhiều nỗi đau chưa thể giải tỏa. Cô cảm thấy sự bất lực trong lòng mình khi không thể giúp em gỡ bỏ được những vết thương thầm kín trong tâm hồn.
Nhưng Mai không bỏ cuộc. Cô biết rằng một người như Mây, dù ngoài mặt có vẻ yếu đuối, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh lớn lao. Cô muốn giúp em tìm lại sự tự tin, tìm lại niềm tin vào cuộc sống, và điều đó có thể sẽ phải mất thời gian.
Mai quyết định tìm đến một người khác để có thêm thông tin về Mây. Cô đến gặp giáo viên chủ nhiệm của em ở trường, một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài nghiêm khắc nhưng hiền hậu. Cô hy vọng rằng người này có thể cung cấp cho Mai một chút thông tin về gia đình và cuộc sống của Mây, điều mà em không sẵn lòng chia sẻ.
"Cô có thể nói cho con biết về hoàn cảnh của Mây được không?" Mai hỏi một cách chân thành, dù trong lòng cô đang bồn chồn không yên. "Em ấy đã gặp rất nhiều khó khăn, và con thực sự muốn giúp em ấy."
Giáo viên của Mây nhìn Mai với ánh mắt dò xét rồi từ từ lên tiếng: "Mây là một cô gái rất đặc biệt, nhưng em ấy đã phải chịu đựng nhiều thứ, điều đó không dễ dàng gì. Gia đình em ấy không hạnh phúc, và em đã phải trưởng thành quá sớm, tự lo liệu cho bản thân. Có những chuyện mà em ấy không thể nói ra."
Mai lắng nghe từng lời giáo viên nói, lòng cô nặng trĩu. Cô cảm nhận rõ ràng rằng Mây không phải là một cô gái yếu đuối, mà là một người đã phải chống chọi với quá nhiều điều tồi tệ trong cuộc sống. Và điều đó chỉ càng làm Mai muốn giúp em nhiều hơn.
Sau khi nghe giáo viên kể về hoàn cảnh của Mây, Mai cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hình ảnh cô gái nhỏ bé, yếu ớt nhưng phải gồng gánh quá nhiều áp lực khiến Mai không khỏi xót xa. Cô biết rằng Mây cần sự giúp đỡ, không chỉ từ lời khuyên hay sự quan tâm, mà còn cần một bàn tay sẵn sàng kéo em ra khỏi vực thẳm của cuộc đời.
Mai khẽ ngồi thẳng người lên, đôi mắt nhìn giáo viên đầy sự nghiêm túc:
"Cô có thể cho con biết địa chỉ nhà hoặc số điện thoại của em ấy được không? Con thực sự muốn tìm cách giúp Mây vượt qua những khó khăn này."
Giáo viên hơi chần chừ, ánh mắt bà thoáng chút do dự. "Cô là bác sĩ, nhưng tại sao lại quan tâm đến Mây nhiều như vậy?" bà hỏi, dường như muốn chắc chắn rằng Mai không chỉ là người tò mò.
Mai thở ra một hơi dài, ánh mắt tràn đầy sự chân thành: "Con không biết tại sao mình lại để tâm đến em ấy nhiều đến thế. Có lẽ ngay từ lần đầu gặp Mây, con đã thấy em ấy thật quen thuộc. Em ấy cần ai đó ở bên để giúp đỡ và bảo vệ. Là một bác sĩ, con cảm thấy đó là trách nhiệm của mình. Nhưng hơn hết, con chỉ không muốn bỏ mặc Mây khi em ấy cần một người đứng bên cạnh."
Nghe những lời từ tận đáy lòng của Mai, giáo viên chủ nhiệm khẽ gật đầu. "Mây thực sự là một cô bé cần nhiều sự quan tâm. Được rồi, tôi sẽ đưa cô địa chỉ và số điện thoại của gia đình em ấy. Nhưng tôi mong rằng cô sẽ sử dụng thông tin này một cách cẩn trọng. Mây rất nhạy cảm và dễ tổn thương. Nếu cô làm điều gì khiến em ấy thêm sợ hãi, tôi sẽ không thể tha thứ."
Mai gật đầu chắc nịch, ánh mắt kiên định. "Con hiểu. Con sẽ làm mọi thứ có thể để giúp Mây.''
Giáo viên mở sổ ra, tìm kiếm trong danh sách thông tin của học sinh. Bà lấy một mảnh giấy nhỏ, viết xuống địa chỉ nhà và số điện thoại liên lạc của Mây. Mai cầm lấy mảnh giấy, cảm giác như mình vừa được trao một sợi dây kết nối quan trọng, một bước đầu tiên để tiến gần hơn đến việc cứu vớt cô gái nhỏ bé ấy khỏi những chuỗi ngày đau khổ.
"Cảm ơn cô," Mai nói, lòng đầy cảm kích. Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn giáo viên và nói thêm: "Con hứa sẽ làm mọi thứ trong khả năng để giúp Mây."
Khi Mai rời khỏi văn phòng giáo viên, cô không thể ngừng nghĩ về Mây. Lần gặp đầu tiên tại quán ăn, khi em nhìn cô với ánh mắt đầy sự tổn thương, Mai đã cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ. Dù chưa biết rõ hết về hoàn cảnh của Mây, nhưng Mai biết rằng cô không thể bỏ mặc em. Có một điều gì đó trong Mây đã khiến Mai muốn bảo vệ, chăm sóc và giúp em vượt qua mọi khó khăn. Cảm xúc này cô chưa xác định là tình yêu, nhưng lại là sự quan tâm sâu sắc, một cảm giác mà Mai chưa từng trải qua với ai khác.
Sau khi rời khỏi văn phòng giáo viên, Mai không chần chừ mà quay lại bệnh viện ngay lập tức. Trên đường đi, cô nghĩ về những lời giáo viên nói, lòng càng thêm trĩu nặng. Mai tự nhủ sẽ tiếp tục thuyết phục Mây mở lòng, để em có thể đón nhận sự giúp đỡ.
Nhưng khi bước vào phòng bệnh của Mây, Mai chết lặng. Chiếc giường bệnh trống không, tấm chăn gấp gọn gàng nằm ở góc giường, em đã rời đi và chỉ để lại một mảnh giấy với dòng chữ nghiêng nghiêng nhỏ nhắn cùng với viên kẹo được bọc cẩn thận trong lớp giấy bóng kín
''em cảm ơn chị nhiều lắm, có lẽ sau này em sẽ không còn gặp ai tốt như chị nữa, em gửi chị viên kẹo xem như lời cảm ơn nhé.''
"Mây đâu rồi?!" Mai quay sang hỏi một y tá gần đó, giọng đầy hoảng hốt.
Y tá thoáng chút lúng túng rồi đáp: "Bệnh nhân đã rời viện vào buổi sáng. Chúng tôi không kịp ngăn lại. Cô bé nói mình cảm thấy ổn và muốn về nhà."
Nghe vậy, lòng Mai như bị bóp nghẹt. Cô biết rõ rằng sức khỏe của Mây chưa hề ổn định. Những vết thương trên người em, cả về thể xác lẫn tinh thần, cần nhiều thời gian hơn để hồi phục. Việc rời khỏi viện trong tình trạng này có thể khiến em gặp nguy hiểm.
Mai đứng sững một lúc, cố gắng trấn tĩnh. Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ: phải tìm Mây bằng mọi giá. Cô nhanh chóng lấy mảnh giấy ghi địa chỉ nhà em từ trong túi áo ra, ánh mắt kiên quyết.
Chiều hôm đó, Mai quyết định tìm đến nhà của Mây. Con đường dẫn đến địa chỉ đó không hề dễ dàng, với những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo và bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa. Mai vừa lái xe vừa hình dung về ngôi nhà mà Mây đang sống, một nơi chắc chắn không mang lại sự an yên mà bất kỳ cô gái nào cũng cần có.
Cuối cùng, Mai dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ, mái ngói loang lổ và những bức tường bạc màu thời gian. Trước cửa nhà, không gian vắng lặng đến mức kỳ lạ. Những chai rượu lăn lóc quanh sân gợi lên một sự ảm đạm không thể diễn tả bằng lời.
Mai cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Cô bước xuống xe, hít một hơi sâu, rồi tiến đến trước cửa. Gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ, Mai tự nhủ rằng dù Mây có phản ứng thế nào, cô vẫn sẽ ở lại, vẫn sẽ giúp em vượt qua tất cả.
"Mây? Em có ở nhà không?" Mai lên tiếng, giọng nói pha lẫn sự lo lắng và chờ đợi.
Không có tiếng trả lời. Bên trong căn nhà im ắng đến mức khiến Mai càng thêm bất an. Nhưng cô không bỏ cuộc, vẫn đứng đó, chờ đợi, hy vọng rằng Mây sẽ xuất hiện để cô có thể đảm bảo rằng em vẫn an toàn.
Buổi tối đó, trời bắt đầu đổ cơn mưa nặng hạt, từng giọt mưa đập mạnh vào mái hiên, như gõ nhịp thúc giục trái tim Mai đang quặn thắt. Cô đứng trước cửa ngôi nhà cũ kỹ của Mây, chiếc ô trên tay đã chẳng còn đủ sức che chắn trước cơn mưa tầm tã.
Mai gõ cửa lần nữa, cánh cửa gỗ vẫn im lìm, không chút hồi đáp. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường mờ nhạt làm khung cảnh càng thêm lạnh lẽo.
Cô rút điện thoại ra, thử gọi cho giáo viên của Mây để kiểm tra xem em có quay lại trường hay liên lạc gì không, nhưng câu trả lời vẫn là một sự im lặng đáng sợ. Mai bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Không muốn bỏ cuộc, cô quyết định gõ cửa từng nhà hàng xóm xung quanh, hy vọng tìm được chút thông tin về Mây. Nhưng những lời đáp lại chỉ khiến cô thêm đau lòng.
Một người phụ nữ trung niên, sau khi nhìn Mai từ đầu đến chân như dò xét, khẽ lắc đầu nói: "Cô hỏi con bé Mây sao? Khổ thân con bé ấy, chẳng ai biết bây giờ nó đi đâu. Mà cô cũng nên biết hoàn cảnh của nó..."
Mai gấp rút hỏi lại: "Hoàn cảnh? Ý bà là gì?"
Người phụ nữ thở dài, nhìn quanh như sợ có ai nghe thấy, rồi cúi giọng kể:
"Cha nó là một gã nghiện rượu, không biết bao lần thấy ông ta đánh đập nó ngay trước nhà. Có lần tôi nghe đồn ông ta còn... ừm, xâm hại con bé. Mà mẹ nó cũng chẳng hơn gì, suốt ngày cờ bạc, nợ nần chồng chất, về nhà chỉ biết đay nghiến con bé để lấy tiền."
Mai đứng lặng người, bàn tay nắm chặt quai ô như muốn bấu víu vào một thứ gì đó để không gục ngã. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước lăn dài trên mặt cô, hòa lẫn với cảm giác đau xót dâng trào.
"Sao có thể như vậy..." Mai lẩm bẩm, giọng nghẹn lại.
Người phụ nữ kia tiếp lời: "Chúng tôi cũng chỉ biết vậy thôi. Con bé tội nghiệp lắm, nhưng ai cũng có nỗi lo riêng, không ai dám can thiệp. Mà tôi thấy con bé cứ đi đâu về trông thảm lắm, chắc lần này lại bị đánh nên trốn đi đâu rồi."
Câu nói cuối cùng như một nhát dao đâm vào lòng Mai. Cô không thể tưởng tượng nổi nỗi đau mà Mây đã phải chịu đựng trong một gia đình như thế.
Mai quay lại trước ngôi nhà của Mây, tay siết chặt tấm giấy mà em để lại trong bệnh viện. Cô đứng đó, mặc cho mưa ướt đẫm mái tóc, lòng chỉ còn một mong muốn duy nhất: "Mây, em phải an toàn... Làm ơn để chị tìm thấy em đi có được không?"
Cơn mưa cuối cùng cũng ngừng rơi, nhưng cái lạnh buốt giá vẫn bao trùm khắp không gian. Mai ngồi trong xe, ánh mắt không ngừng dõi về phía căn nhà nhỏ tối om. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Mây đã trở về, và sự lo lắng trong lòng cô như một con sóng không ngừng vỗ bờ, cuốn trôi mọi lý trí.
Chiếc điện thoại trên ghế rung lên, làm Mai giật mình. Cô cầm máy lên, giọng mẹ ở đầu dây bên kia vang lên, pha lẫn sự trách móc và lo lắng:
"Mai, giờ này con vẫn chưa về à? Ngoài trời lạnh thế, con định ở ngoài đó cả đêm hay sao?"
Mai siết chặt điện thoại, nhìn lại căn nhà thêm một lần nữa. "Con sắp về rồi mẹ. Đợi con một chút nữa thôi."
Cúp máy, cô thở dài nặng nề. Ánh đèn đường mờ nhạt rọi vào mái tóc rối bời của cô, còn đôi mắt thì dường như đã ướt đẫm từ lúc nào. Mai không muốn rời đi. Cô đã chờ quá lâu, và mỗi phút trôi qua như càng khắc sâu sự tuyệt vọng vào tim cô.
"Mây, em ở đâu? Em ổn không?" Câu hỏi ấy mãi mắc kẹt trong tâm trí, không lời giải đáp.
Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, Mai rời khỏi xe, bước chậm rãi về phía cánh cửa gỗ cũ kỹ. Cô lấy từ túi áo ra một mẩu giấy nhỏ, viết vội vài dòng bằng đôi tay run rẩy:
"Mây, chị là Mai. Nếu em đọc được dòng này, hãy gọi cho chị. Dù em đang ở đâu, chị sẽ luôn sẵn sàng giúp em. Làm ơn hãy để chị biết em vẫn an toàn."
Cô kẹp tờ giấy vào khe cửa, chỉnh lại để chắc chắn rằng nó không bị gió thổi bay, rồi đứng đó thêm vài giây, như thể hy vọng một phép màu xảy ra. Nhưng không có gì ngoài sự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá khô xào xạc dưới cơn gió lạnh.
Khi bước trở lại xe, đôi chân Mai như đeo đá, nặng nề và mệt mỏi. Ngồi vào ghế lái, cô ngoái nhìn căn nhà lần cuối, đôi mắt đỏ hoe ánh lên nỗi tiếc nuối không thể giấu được.
Kim đồng hồ đã chỉ qua con số 1 giờ sáng. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi con phố nhỏ. Trong lòng Mai, một cơn co thắt đau đớn dâng lên, như thể cô vừa để vuột mất một điều gì đó vô cùng quý giá.
"Chị sẽ tìm em, Mây. Chị sẽ không bỏ em đâu."
Gió đêm vẫn thổi lạnh lùng, nhưng trái tim Mai lại càng lạnh hơn khi rời xa bóng tối nơi căn nhà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro