Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chapter 2


Mây ngồi lặng lẽ dưới ánh nắng nhạt nhòa của thành phố, ánh mắt đượm buồn lướt qua khung cảnh quen thuộc, nhưng dường như tâm hồn em đang phiêu dạt đâu đó, mang theo trái tim đã rạn vỡ. Không gian yên bình ấy bị xé toạc khi người mẹ xuất hiện. Bà bước nhanh tới, gương mặt căng thẳng, rồi bất ngờ túm lấy mái tóc em và giật mạnh. Em ngã bật khỏi ghế, sự đau đớn và bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt.

Mọi người xung quanh ngoảnh lại, ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Tiếng mắng chửi từ miệng bà mẹ vang lên, sắc bén và đầy căm phẫn. Không chút do dự, bà kéo mạnh tóc em, lôi tuột em xuống nền vỉa hè đầy bụi bẩn. Cơ thể gầy guộc của em bị kéo lê một cách thô bạo, làn da chạm phải mặt đất sần sùi, để lại những vết trầy xước. Bà nhấc một chiếc ghế nhựa gần đó, đập mạnh vào lưng em với âm thanh nặng nề, khiến em oằn người trong cơn đau.

Tiếng bà hét vang, những lời lăng mạ, tục tĩu và cay nghiệt tràn ngập không gian, như xé toạc cả bầu trời im lặng. Em chỉ có thể co người lại, ngồi bệt trên nền đất, mái tóc rối tung, khuôn mặt trắng bệch với vết máu rỉ nơi khóe miệng. Đôi mắt em trống rỗng, ánh lên sự bất lực và tủi nhục, toàn thân run rẩy, như một con chim nhỏ bị vặt trụi lông giữa đám đông xô bồ. Những ánh mắt hiếu kỳ, xen lẫn vẻ ái ngại, không làm giảm đi nỗi nhục nhã mà em phải gánh chịu giữa góc quán nhỏ, nơi mọi thứ dường như đã đứng yên để chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn ấy.

Cảnh tượng hỗn loạn bao trùm, nhưng giữa đám đông thờ ơ, duy nhất một cô gái bước tới, cúi người nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của Mây, nâng tấm thân gầy guộc và yếu ớt của em lên. Bà mẹ dừng tay, nhìn cô gái bằng ánh mắt sắc lạnh đầy căm phẫn, rồi cất giọng the thé, chói tai:

"Mày là ai mà xía vô?"

Cô gái không hề nao núng, ánh mắt như bừng lửa giận, giọng nói vang lên đanh thép, chát chúa như muốn xuyên qua cả sự cuồng loạn của bà ta:

"Sao lại đánh con bé này ở nơi đông người như vậy?"

Mây như tìm thấy chiếc phao cứu sinh trong dòng nước xiết, vội núp sau lưng cô gái, đôi bàn tay nhỏ bé, run rẩy, nắm chặt lấy cô như muốn bám víu vào một chút bình yên. Gương mặt em thất thần, ánh mắt đầy sợ hãi, khắc họa sự yếu đuối và tủi nhục.

"Bà có tin tôi đập cái máy ảnh vào đầu bà không?" Cô gái nâng cao chiếc máy ảnh trong tay, từng lời nói bật ra như những nhát dao sắc lẻm. Ánh mắt giận dữ như đối đầu trực diện với sự ngông cuồng của bà mẹ, khiến bà bất giác lùi lại vài bước.

Thái độ hung hăng bỗng chốc dịu đi, bà mẹ hạ tông giọng, ánh mắt gian xảo đảo qua lại, rồi chìa tay ra trước mặt, lạnh lùng buông lời:

"Thế kêu cái con kia đưa tiền cho tao đi."

Mây nghe vậy thì mặt tái nhợt, lùi về sau thêm một bước. Nỗi sợ trong ánh mắt em càng thêm rõ rệt, như con chim non vừa thoát khỏi vuốt sói lại gặp thợ săn.

Cô gái khẽ giật mình trước lời đòi hỏi bất ngờ nhưng không để mất bình tĩnh, liền đáp lại bằng giọng lạnh lùng, không kém phần dứt khoát:

"Bà là gì mà bắt con bé đưa tiền? Mẹ hả?"

Bà mẹ lập tức gào lên:

"Đúng! Tao là mẹ của con nhỏ đó!" Vừa nói, bà vừa chỉ thẳng vào Mây, ngón tay run rẩy như tố cáo sự điên cuồng trong lòng bà ta.

Chất giọng yếu ớt của Mây vang lên, run rẩy pha lẫn sợ hãi và tuyệt vọng:

"Con... không có tiền đưa mẹ đâu."

Cô gái quay lại nhìn em. Ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, khuôn mặt khắc khổ của Mây khiến sự giận dữ trong cô bỗng tan biến. Nỗi thương cảm trỗi dậy, làm mềm đi vẻ cứng rắn. Sau vài giây im lặng, cô hít một hơi sâu, rút ví ra, rồi đặt vào tay người mẹ năm triệu đồng, giọng nói trầm xuống nhưng vẫn đầy kiên quyết:

"Nhiêu đây đủ rồi chứ?"

Bà mẹ nhìn đống tiền trong tay, đôi mắt sáng lên vì tham lam. Ả nở một nụ cười nhếch mép đầy thỏa mãn, rồi giọng nói cợt nhả vang lên:

"Ban đầu làm vậy không tốt hơn à?"

Trước khi quay đi, bà không quên cúi xuống hăm dọa Mây, giọng độc địa:

"Tối nay con kia về chết với tao."

Ả bước đi, để lại đằng sau sự im lặng nặng nề. Cô gái nhìn Mây, thấy em ngồi thẫn thờ trên đất, mái tóc rối bù, đôi mắt trống rỗng, thân hình nhỏ bé như bị bóng tối nuốt chửng. Trong khoảnh khắc, cô thầm hứa sẽ không để em phải đối mặt với nỗi đau này một mình thêm nữa. 

Không gian đặc quánh một sự ngột ngạt khó tả. Mây vẫn ngồi bệt trên nền đất, ánh mắt đỏ hoe nhìn xuống đôi tay gầy guộc. Cô gái lặng lẽ cúi xuống, đưa tay về phía em, giọng nói dịu lại, khác hẳn vẻ cứng rắn ban nãy:

"Đứng dậy đi em, không sao nữa rồi."

Mây ngước lên, ánh mắt chạm vào sự chân thành trong đôi mắt người con gái vừa đứng ra bảo vệ mình. Một chút ngần ngại thoáng qua, nhưng rồi em nắm lấy bàn tay ấy, run rẩy đứng dậy.

"Cảm ơn chị... Cảm ơn nhiều lắm..." Giọng em nhỏ như gió thoảng, nhưng trong đó chất chứa sự biết ơn sâu sắc.

Cô gái khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai em:

"Không cần cảm ơn đâu. Em ổn chưa? Trông em có vẻ đói, hay để chị mời em một bữa ăn nhé?"

Mây thoáng sững lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Một lúc sau, em rụt rè gật đầu, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.

Cô gái dẫn Mây rời khỏi góc quán nhỏ, cả hai bước đi trong sự chú ý của những ánh mắt xung quanh. Họ chọn một quán ăn nhỏ gần đó, nơi không gian ấm cúng và mùi thơm ngào ngạt từ bếp lan tỏa.

Trong lúc đợi đồ ăn, cô gái nhìn Mây, ánh mắt dịu dàng như muốn xoa dịu những tổn thương còn in hằn trên khuôn mặt non nớt.

"Chị tên Mai. Còn em?"

"Dạ... Em tên Mây," em đáp, giọng vẫn rụt rè, nhưng đôi mắt đã ánh lên một chút tin tưởng.

"Mây à, từ giờ em không cần sợ nữa. Có chuyện gì, cứ nói với chị, được không?" Mai cười nhẹ, cố gắng tạo cho em một cảm giác an toàn.

Bữa ăn diễn ra trong sự yên bình hiếm hoi. Mây từ từ thả lỏng, bắt đầu nói nhiều hơn, dù còn rụt rè. Mai chăm chú lắng nghe, vừa ăn vừa trò chuyện, từng lời nói như một cái ôm ấm áp giúp Mây xoa dịu những vết đau trong lòng.

Cảnh tượng ấy, một người bảo vệ, một người được che chở, như một ngọn nến nhỏ thắp sáng giữa màn đêm dài, mang đến một tia hy vọng mới cho cuộc đời đầy bão tố của Mây.

Trong không gian ấm cúng của quán ăn, ánh đèn vàng nhè nhẹ rọi xuống, Mây ngồi ăn trong im lặng, đôi bàn tay gầy gò báu vào cái chén trên tay. Mai nhìn em, ánh mắt không rời khỏi gương mặt buồn bã, hốc hác ấy.

"Chị có thể xin số điện thoại hoặc địa chỉ của em được không? Để nếu có chuyện gì, chị còn biết cách tìm em." Mai hỏi, giọng nói dịu dàng, không chút ép buộc.

Mây khẽ giật mình, ánh mắt lảng đi, như sợ phải đối diện với câu hỏi. Em cúi đầu, đôi môi mấp máy nhưng mãi không nói thành lời. Một lúc lâu sau, em nhẹ nhàng đáp, giọng lí nhí:

"Em... em không muốn... không muốn ai biết gì thêm về em. Cảm ơn chị, nhưng em không muốn làm phiền chị đâu."

Mai hơi sững lại trước câu trả lời của em. Cô không giận, cũng không thất vọng, chỉ khẽ thở dài, như hiểu được nỗi bất an ẩn sâu trong lòng Mây.

"Chị không ép em đâu," Mai nói, giọng trầm xuống. "Nhưng nếu em cần giúp đỡ, em có thể tìm chị bất cứ lúc nào. Đây, chị đưa em số của chị nhé. Giữ lấy, để lỡ có chuyện gì, em cứ gọi cho chị, được không?"

Cô lấy một mẩu giấy nhỏ trong túi, viết vội số điện thoại của mình rồi đặt lên bàn, đẩy nhẹ về phía Mây.

Mây ngước lên, nhìn tờ giấy rồi nhìn Mai, ánh mắt chần chừ pha lẫn chút xúc động. Em không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, bàn tay run run cầm lấy tờ giấy, rồi lặng lẽ cất vào túi áo.

Mai mỉm cười, như hài lòng vì ít nhất Mây cũng đã chịu nhận lấy một chút liên kết nhỏ nhoi ấy.

"Thôi nào, ăn thêm một chút đi. Chị không muốn em lại bị ngất vì đói đâu." Mai đổi chủ đề, cố gắng làm nhẹ đi không khí căng thẳng.

Mây khẽ gật đầu, em bắt đầu ăn từng chút một. Dù vẫn còn im lặng, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt em đã dịu lại—không còn sự hoảng loạn ban nãy, mà thay vào đó là một chút yên bình mong manh.

Mai nhìn em, thầm nghĩ: "Ít nhất, mình cũng đã giúp em được một chút hôm nay."

Trưa đó Mây được no nê với thức ăn ngon và sự ấm áp của Mai, nét ruột rè vẫn còn hiện lên trong đôi mắt ửng đỏ của em, Mai thấy em có vẻ như sắp khóc liền lo lắng hỏi: 

'' Em khóc hả'' Mai lấy vội tờ giấy ăn lau đi giọt lệ chảy ra nơi khóe mắt em

Có lẽ em khóc vì cảm nhận được sự quan tâm mà bấy lâu nay em chưa hề có, em được Mai ôm ấp bằng sự lắng nghe. Dù buổi ăn chỉ diễn ra trong ít lâu nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ làm nguôi ngoai cơn bão tố trong lòng em.

Mai cảm nhận được sự bối rối lạ lùng trong ánh mắt của Mây, khi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng không phải vì nỗi đau hay sự thống khổ. Mà là bởi một cảm giác rất lạ—một cảm giác ngọt ngào nhưng đau đớn, khi em biết rằng mình đã tìm thấy một người không sợ tiếp xúc với nỗi đau của em. Mai nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ngấn lệ của Mây, không thể nào kiềm được cảm giác xót xa.

Mây không khóc thét lên, không nức nở như những lần khác. Thay vào đó, trên đôi môi tái nhợt ấy chỉ là một nụ cười nhẹ, không trọn vẹn, như một lời chào từ biệt không muốn nói ra. Mai nhìn thấy điều đó, và trái tim cô nghẹn lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Mây như đang giấu đi tất cả sự yếu đuối của mình, như thể một phần của em đã tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại một người an ủi mình như vậy nữa.

 Lòng cô xót xa cho cô bé trước mặt, không thể chỉ đứng im mà nhìn em rời đi như thế này.

"Em đừng khóc nữa nhé," Mai khẽ nói, tay nhẹ nhàng vuốt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt em, từng động tác đầy âu yếm, như một cách muốn xoa dịu những nỗi đau không thể thốt thành lời.

Mây không nói gì, chỉ biết cúi mặt xuống, không dám nhìn vào đôi mắt đầy quan tâm của Mai. Em cảm thấy thật bất lực trước sự tử tế quá mức này. Tại sao lại có người tốt đến thế? Em chỉ biết im lặng, trái tim dậy lên một nỗi lo sợ khôn tả.

"Cảm ơn chị..." Lời cảm ơn yếu ớt ấy thoát ra từ đôi môi khô khốc của Mây.

Không muốn làm phiền thêm, em đứng dậy, vội vàng bước đi, chỉ mong mau chóng rời khỏi quán, rời khỏi sự lo lắng của người con gái tốt bụng kia. Nhưng khi vừa bước được vài bước, Mai bất ngờ níu tay em lại.

"Em đi đâu vậy?" Mai dịu dàng hỏi, đôi mắt đầy lo lắng, không muốn em ra đi vội vàng như vậy.

Mây khựng lại, trái tim như bị một sợi dây vô hình níu lại. Cảm giác muốn trốn chạy, muốn tách rời tất cả, nhưng lại không thể vì sự quan tâm quá đỗi chân thành từ Mai.

Mai nắm tay em, không để em đi, chỉ nhẹ nhàng kéo em lại gần. "Em không cần phải đi một mình đâu. Chị hiểu mà. Em vẫn có thể ở lại, ít nhất là thêm một chút nữa."

Dù vẫn còn ngập ngừng, Mây cuối cùng cũng đứng lại. Trong lòng em bây giờ là sự hỗn loạn khó tả, nhưng có lẽ, hôm nay, em đã tìm được một điểm tựa. Chỉ cần một chút thời gian nữa, có thể em sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Khi Mây đứng lại, Mai nhẹ nhàng kéo em ngồi xuống, nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, đột nhiên, trời đổ cơn mưa lớn. Những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi như trút xuống, tạo thành những tiếng rào rạt trên mái tôn, làm không gian xung quanh trở nên ầm ầm và hỗn loạn.

"Mưa rồi," Mai nói, ánh mắt ngạc nhiên. "Chúng ta không thể đi được nữa đâu."

Mây nhìn ra ngoài, thấy cơn mưa ngày càng dữ dội, từng giọt nước xối xả trút xuống đường phố, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt. Em không thể làm gì khác ngoài việc ngồi lại, cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy em. Trong lòng, Mây thầm nghĩ, liệu có phải đây là số phận, khi mà mọi thứ cứ như thế đổ dồn vào em, ngay cả cơn mưa cũng không muốn để em rời đi.

Mai nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt Mây, nhưng cô không nói gì thêm. Cô chỉ khẽ mỉm cười, rồi gọi phục vụ mang thêm một tách trà ấm. Không gian trong quán, dù có mưa lớn ngoài kia, vẫn giữ được sự ấm áp, vẹn nguyên. Cả hai ngồi trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, và tiếng lách tách của chiếc ấm trà.

"Chắc em chưa ăn đủ rồi, phải không?" Mai cầm tách trà đưa cho Mây, nhẹ nhàng khích lệ.

Mây chỉ gật đầu, hơi rụt rè, nhưng không từ chối. Cảm giác của em lúc này thật lạ—giữa một thế giới đầy ồn ào và hỗn loạn, em lại cảm nhận được sự bình yên kỳ lạ trong căn phòng nhỏ, nơi chỉ có tiếng mưa và sự lặng lẽ của Mai.

Cơn mưa cứ thế kéo dài, làm cho không khí càng thêm yên tĩnh và dễ chịu. Thời gian trôi đi như một dòng chảy chậm rãi, và Mây nhận ra rằng, có những khoảnh khắc dù chỉ ngắn ngủi, nhưng lại có thể xoa dịu được những vết thương sâu kín trong tâm hồn.

"Chị sẽ ở đây với em, cho đến khi mưa tạnh," Mai nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. "Em không phải lo đâu."

Mây cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong tim, không chỉ từ tách trà trong tay mà còn từ chính sự ân cần của Mai. Bất chợt, em nhận ra rằng trong cuộc đời này, có những lúc, một người bên cạnh thôi cũng đủ để khiến nỗi sợ hãi dần vơi đi.

Ngoài kia, cơn mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng trong quán nhỏ, có lẽ, chỉ có bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro