Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGOẠI TRUYỆN: HẠ MINH - TIỂU LINH (JM)

Hạ Minh 10 tuổi, đang đi dạo trong một một con ngõ nhỏ. Nơi đây nổi tiếng là khu ổ chuột lớn nhất hoàng thành, cậu bé cần đi qua đây để đến được nhà thúc thúc ở khu bên cạnh. Một cậu bé nhỏ tuổi, tầm 5, 6 tuổi chạy ra chắn đường Hạ Minh, đôi mắt ướt nhoè, gương mặt lấm lem, quần áo bẩn thỉu.

"Huynh... huynh có thể giúp đệ không? Mẫu thân của đệ sắp chết rồi!"

Hạ Minh bị giật mình, chưa từng gặp trường hợp nào như thế này. Cậu đang không biết phải nói sao thì một giọng nói thánh thót vang lên.

"Để ta tới coi bệnh cho mẹ đệ. Ta biết chút y thuật."

Hạ Minh quay đầu lại thì thấy đó là một cô bé cũng tầm tuổi mình, đôi mắt rất sáng. Vì từ nhỏ cậu sống trong phủ, cha là quan nhỏ trong triều đình nên thi thoảng sẽ gặp nữ nhi nhà khác. Họ đều yểu điệu, có phần hơi yếu đuối. Người con gái trước mặt cậu lúc này lại không như thế, từ cách ăn nói và phong thái đều vô cùng khác biệt. Cô bé dường như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, nhìn lại Hạ Minh rồi cười nói.

"Sao, ngươi cũng muốn chữa bệnh hả?"

"À không..."

"Vậy được, ta tới chỗ mẹ đệ ấy nào."

Hạ Minh đi theo sau cô gái nhỏ và cậu bé, tới một căn nhà mục nát, bụi bặm bám đầy. Bên trong còn có một cái ổ rơm hơi ẩm ướt, trên ổ rơm đó là một người phụ nữ gầy gò ốm yếu, gương mặt vô cùng xanh xao.

Hạ Minh nhìn cô gái nhanh nhẹn trước mặt làm đủ thứ, nào là bắt huyệt, rồi kiểm tra thân thể, sau đó cô bé từ từ nói:

"Mẹ đệ đã lâu không được ăn, cơ thể gầy gò xanh xao, dẫn tới suy kiệt cơ thể. Nhà đệ đã bao lâu không ăn rồi?"

Cậu bé ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu bé lí nhí, âm thanh bé nhỏ ấy nói ra khiến người nghe bất ngờ.

"Gần một tuần..."

Gần một tuần chưa ăn gì, làm sao mẹ con bọn họ có thể sống được đến tận bây giờ?

Cậu bé lí nhí nói tiếp, nước mắt vẫn đầm đìa.

"Mỗi lần mẹ đi xin ăn về đều có một cái bánh bao, mẹ cho em ăn, còn bà ấy nói ăn rồi nên không đói."

Cô bé thở dài, sau đó lấy ra trong túi vải năm cái bánh bao đưa cho cậu bé.

"Tỷ có một ít lương thực, đệ cho mẹ ăn, tiết kiệm một chút, vài ngày nữa tỷ sẽ quay lại đây."

Sau đó, Hạ Minh cùng cô bé chào tạm biệt cậu nhóc rồi tiếp tục cuộc hành trình.

"Này, ngươi cũng sang khu chợ bên cạnh hả?"

"Ừm..."

"Vậy đi cùng đi, ta cần mua chút thuốc cho phụ thân."

Hạ Minh nhớ lại năm cái bánh bao ban nãy, vô cùng tò mò hỏi.

"Năm cái bánh ban nãy..."

"Đó là đồ ăn đi đường của ta trong hai ngày. Mà không sao, nhịn một chút cũng không việc gì."

Hạ Minh chính thức bị hành động của cô bé trước mặt làm cho cảm động.

"Tại hạ là Hạ Minh, không biết cô nương đây..."

"Cứ gọi ta là Tiểu Linh."

Với một tâm hồn lương thiện và trong sáng, Tiểu Linh luôn thoải mái giúp đỡ những người nghèo, như trường hợp vừa rồi vậy.

Hai đứa trẻ tới khu thị trấn bên cạnh cũng mất một ngày đường, trên cả quãng đường đều là Hạ Minh chia đôi số lương thực mình có cho Tiểu Linh, một cách tự nguyện.

Tới một ngã rẽ, Tiểu Linh nói lời tiễn biệt.

"Cảm ơn ngươi suốt dọc đường đã chiếu cố ta, ân tình này ta sẽ nhớ mãi không quên. Tạm biệt!"

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia, Hạ Minh rất muốn gặp lại cô bé một lần nữa.

"À... tại hạ có thể gặp lại cô nương lần nữa không? Ta... ta cũng muốn đến thăm lại tiểu tử ban nãy."

Tiểu Linh cười lớn, sau đó nói rằng cô bé sống ở khu B trong kinh thành, cùng với phụ thân và mẫu thân, nhà cô làm về y thuật.

Hai đứa trẻ quen nhau từ đó. Chúng thường cùng nhau đi dạo khắp những khu dân nghèo, giúp đỡ được chút gì thì giúp. Cậu bé được hai người giúp đỡ nhiều lần sau này cũng trở nên thân thiết với họ. Cậu nhóc tên Quân Quân.

Vì Hạ Minh là con nhà quan, nên khi tuổi lớn hơn một chút, cậu bé phải vào trong cung học cùng với con của các đại thần khác, trong đó có Lệ Lệ. Lần đầu tiên gặp mặt, Lệ Lệ lần đầu tiên gặp mặt đã vô cùng thích Hạ Minh, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu bé.

"Này, ta nói mà huynh không nghe sao? Ta thích huynh!"

"Hay là huynh về phủ của ta đi, ta sẽ cho huynh tất cả những đồ chơi đắt nhất!"

Nhưng không lần nào được Hạ Minh đáp lại. Trong lòng cậu chỉ có một hình bóng.

Thời gian học trong nội cung, đồng nghĩa với việc không có thời gian để gặp Tiểu Linh. Vì hai người ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, vì thế, khó tránh khỏi sự xa cách. Đến khi trưởng thành, cuối cùng cũng hoàn thành việc học trong nội cung, Hạ Minh mới được trở về. Người mà anh luôn nhung nhớ, chỉ có một mà thôi, và anh muốn đi gặp người đó đầu tiên.

Thế nhưng, đời người thật trớ trêu.

Hạ Minh cầm chiếc trâm ngọc trên tay, trông nó vô cùng tinh tế. Đây là chiếc trâm anh định tặng cho Tiểu Linh, quà ngày sinh thần cũng như quà gặp mặt sau bao ngày nhung nhớ.

Nhưng khi anh đến nơi mà anh biết chắc chắn Tiểu Linh luôn ở đó, Hạ Minh suýt làm rơi chiếc trâm cài tóc, sợ hãi lùi lại vài bước.

Nữ nhân anh luôn để trong lòng, trân trọng từng chút một, vậy mà giờ đây lại đang thân mật trò chuyện cùng với một nam nhân khác. Người đó, không phải ai khác chính là Quân Quân.

Hai người đó nhẹ nhàng ôm nhau dưới ánh chiều tà, một cảnh đẹp rực rỡ nhưng vô cùng nhức mắt. Hạ Minh khẽ khàng giấu chiếc trâm cài tóc vào trong tay áo, sau đó nhẹ nhàng rời đi trong sự tuyệt vọng.

Anh, đến muộn rồi.

Nữ nhân ấy xinh đẹp như hoa, khiến người ta mê mẩn, lại giỏi y thuật. Anh phải sớm đoán được sẽ có tình huống như thế này xảy ra.

Từ sau lần đó, Hạ Minh vô cùng muốn trốn tránh người con gái ấy. Tiểu Linh có vài lần tới phủ và gõ cửa xin gặp mặt, nhưng đều bị đuổi về. Hạ Minh anh chính là một kẻ hèn nhát.

Cho đến khi nhà Tiểu Linh gặp nạn. Là do một người làm trong phủ Hạ Gia làm ra. Hạ Minh ngày càng cảm thấy có lỗi với người trong lòng, cuối cùng hạ quyết định cưu mang cô, giúp đỡ lại cả nhà cô, xem như là bù đắp lại nỗi đau của Tiểu Linh khi mất phụ thân.

Anh cảm thấy vô cùng hận bản thân mình.

Nhìn vào một mặt khác, thì chính anh là người đẩy gia đình Tiểu Linh ra cơ sự đó. Sau khi biết được người đứng sau mọi chuyện là Lệ Lệ, anh càng trách mình nhiều hơn, càng không dám đối diện với nương tử của mình. Anh cảm thấy bản thân không đáng có được tình yêu của nương tử, cũng không mong Tiểu Linh yêu người đã tạo nên chuỗi bi kịch cho nàng ấy.

Mặc dù, tận sâu trong thâm tâm, anh vô cùng muốn có được tình yêu ấy, từ rất rất lâu rồi...

Nguỵ trang cho mình thành một con người hoàn toàn thay đổi so với hồi thiếu niên, trăng hoa, tiệc tùng, anh muốn bản thân biến thành một con người thực sự xấu xí trong mắt nương tử.

Khi người ta mắc lỗi, sẽ có hai trường hợp xảy ra. Một là tự đứng dậy, tìm cách sửa chữa những lỗi lầm đó, hai là tiếp tục thả trượt bản thân trong những cảm xúc tiêu cực không cách nào thoát ra, và cũng không buồn sửa chữa những sai lầm ấy.

Hạ Minh, đã không thể thông suốt.

Người ta nói, khi yêu, con người không phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Hạ Minh đã yêu Tiểu Linh nhiều đến nỗi luôn sợ sệt, sợ rằng nếu thực sự nương tử có yêu mình thì đó chỉ là giả dối.

Hạ Minh ngày càng trượt dài trong những suy nghĩ u tối không cách nào thoát ra được.
-----------------------------------------------------------------------
Khi nghe tin Hạ Minh phải nhập cung để học thăng quan cùng với các nam nhi, nữ tử nhà quan, Tiểu Linh vô cùng buồn rầu. Lần đầu tiên gặp chàng trai ấy, cô bé đã có một cảm tình vô cùng đặc biệt. Đôi mắt sáng, phong thái vô cùng nho nhã, cậu ta dường như đã được một gia đình vô cùng tốt nuôi dạy nên người. Từ nhỏ đến lớn, những người bạn là nam nhân của cô đều có vẻ hoang dã, tinh nghịch và có phần vô học, vì thế cho nên Tiểu Linh vô cùng mến mộ người bạn chợt quen ấy. Hai người đã cùng nhau làm vô số việc thiện, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chạy nhảy tung tăng trên thảo nguyên xanh ngát với một tâm thái vô tư không lo nghĩ.

Ngày tiễn Hạ Minh tiến cung, Tiểu Linh đã dõng dạc.

"Ta sẽ đợi đến khi ngươi quay về. Nhớ quay về đó nhé! Ta sẽ có một bất ngờ cho ngươi!"

Tiểu Linh nhận thức rõ hiện tại hai người vẫn chưa đủ lớn để tiến tới chuyện yêu đương, vì thế, cô bé vô cùng mong chờ Hạ Minh hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của mình. Hạ Minh chỉ cười hiền từ, rồi gật đầu hứa.

"Nhất định!"

Những ngày tháng dần lớn lên và dần trưởng thành, thời gian trôi đi không nhanh không chậm. Tiểu Linh từ một cô nhóc láu lỉnh trở nên xinh đẹp động lòng người. Trong suốt những ngày tháng đó, tất nhiên, cô biết rõ Quân Quân vẫn luôn thíhc mình, theo đuổi mình. Trong lòng chỉ có Hạ Minh, Tiểu Linh hạ quyết tâm đến ngày sinh thần của mình, cô sẽ ngỏ lời với chàng.

Trước ngày sinh thần, cô nhận được một bức thư.

"Gặp nàng ở con suối bìa rừng. Hạ Minh."

Tiểu Linh vô cùng vui mừng, nghĩ rằng Hạ Minh đã trở về rồi, cuối cùng cũng được gặp nhau rồi!

Tới giờ hẹn, Tiểu Linh mặc bộ đồ đẹp nhất, trang điểm kĩ càng, tóc tai là lượt, rồi hồi hộp đi tới điểm hẹn. Mặc dù thích Hạ Minh, nhưng biết đâu chàng ấy cũng thích cô, ngỏ lời với cô?

Nhưng không.

Người Tiểu Linh gặp, là Lệ Lệ.

"Người là ai?"

"Ngươi là Tiểu Linh? Giới thiệu với ngươi, ta là Lệ Lệ, nữ nhân của Hạ Minh."

Giọng nói vô cùng hống hách, nhưng điều khiến Tiểu Linh quan tâm lại chính là hai từ "nữ nhân".

Cô sợ hãi, lùi lại vài bước. Hoá ra cô lại là kẻ ngốc như vậy sao? Hạ Minh thư sinh phong độ, tuấn tú vạn người mê, lại ở trong cung có nhiều mĩ nữ như vậy, cô, sớm phải tính đến chuyện này rồi mới phải!

Lệ Lệ định nói tiếp, thì Tiểu Linh ngắt lời.

"Nếu hôm nay cô gọi ta ra đây chỉ vì việc đó, thì không cần lo lắng. Ta, không yêu nam nhân của người khác. Cáo từ."

Tiểu Linh nhanh chóng rời khỏi đó, cố nén những giọt nước mắt sắp lăn dài trên má. Hoá ra, những năm qua, sự đợi chờ là điều vô ích.

Chẳng còn điều bất ngờ nào nữa.

Ngày sinh thần, Tiểu Linh thẫn thờ ngồi dưới đất, nhìn ngắm mặt trời lặn. Cảnh hoàng hôn lúc nào cũng đẹp nhất, vì nó biểu trưng cho sự lụi tàn của thời gian.

Quân Quân nhẹ nhàng bước đến từ phía sau, anh cũng cùng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Linh. Anh biết rất rõ, trong lòng Tiểu Linh có ai.

Người đó, không phải là Quân Quân anh.

"Nếu nàng muốn khóc, xin hãy dựa vào vai ta mà khóc."

Lời nói ấy giống như một cái công tắc, bật lên, bùng nổ.

Tiểu Linh khóc thút thít, nước mắt lăn dài trên má.

Quân Quân vô cùng không nỡ người mình thương khóc vì một nam nhân khác, anh thở dài, rồi nhẹ nhàng ôm Tiểu Linh vào lòng.

Cánh chiều tà như làm cảnh vật thêm buồn đi. Lòng người cũng trở nên lụi tàn.

Khoảng khắc ấy, Hạ Minh đã nhìn thấy tất cả. Lòng anh, vì thế cũng trụi đi.

Hạ Minh rời đi, lại không nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ trên mặt Tiểu Linh. Cô thút thít một lúc nữa, rồi khịt khịt mũi, đôi mắt chứa đầy bi thương.

"Có phải, Hạ Minh chưa từng thích ta?"

Quân Quân khi nhìn vào đôi mắt ấy, tâm cũng động rồi. Mặc dù không muốn, nhưng anh không thích người con gái này phải đau khổ thêm.

"Tại sao nàng lại chắc chắn rằng người tên Lệ Lệ đó là nữ nhân của Hạ Minh...?"

Tiểu Linh bình tĩnh lại đôi chút, lại thấy có gì đó không đúng.

"Đúng rồi, tại sao ta lại tin lời nàng ta một cách dễ dàng như vậy chứ? Ta phải đích danh hỏi Hạ Minh."

Quân Quân cười trừ.

Anh không phải một đại nhân. Nhưng, anh không muốn làm tổn thương Tiểu Linh.

Quân Quân rút trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc, rồi đưa cho Tiểu Linh.

"Này là quà chúc sinh thần nàng."

Khoảng thời gian sau đó, Tiểu Linh đã cố gắng đến phủ Hạ Gia rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị đuổi về, cũng không gặp được Hạ Minh.

Có phải Hạ Minh thực sự không muốn gặp cô, người tên Lệ Lệ đó thực sự là nữ nhân của Hạ Minh?

Mặc dù không muốn phủ nhận, nhưng thời gian qua đi, dần dần, Tiểu Linh càng thất vọng nhiều hơn.

Cho đến khi có biến cố, Tiểu Linh thực sự không còn để tâm tới chuyện yêu đương nữa. Càng suy nghĩ, sẽ chỉ càng thất vọng mà thôi.

Gia đình xảy ra biến cố, Hạ Minh lại cứu cả nhà nàng. Ơn này, nàng thề sẽ trả Hạ Minh suốt đời.

Lần đầu tiên gặp lại sau bao năm xa cách, trong mắt Tiểu Linh, Hạ Minh đã thay đổi quá nhiều. Nàng không còn nhận ra Hạ Minh của ngày nào nữa.

Sự lạnh nhạt, tránh tiếp xúc. Nàng sống trong Hạ Gia nhưng như một người vô hình. Mặc dù là chính thất và duy nhất, nhưng không được ai chú trọng. Nàng chỉ biết giấu nỗi đau vào bên trong, lặng lẽ sống qua ngày với phần việc của mình.

Hạ Minh mà nàng biết, hình như đã chết lâu rồi.

Tâm nàng, cũng dần dần nguội lạnh.

Cho đến khi dọn thư phòng của Hạ Gia. Nàng thấy một mẩu giấy trong một góc tường bí mật. Mẩu giấy đó ghi lại toàn bộ quá trình hại người nahf nàng, khiến phụ thân nàng quá uất ức mà tự sát.

Không sai, chính Hạ Gia đứng sau chuyện này.

Lại còn làm bộ cưu mang nàng? Coi nàng giống như một trò chơi của họ sao... Nàng hận Hạ Minh.

Cuộc đời nàng, có phải đã bị huỷ hoại trong tay hắn hay không?

Sự hận thù trong Tiểu Linh ngày càng lớn.

Người mà nàng yêu, Hạ Minh, cũng là người mà nàng hận. Yêu hận tình thù này, nàng không thể nào ngờ nổi một ngày chính mình sẽ vướng vào.

Không cách nào ngừng yêu hắn, cũng không cách nào ngừng hận hắn. Nàng muốn lên một kế hoạch trả thù.

Vì chữ hiếu, cũng là vì bản thân trong quá khứ đã dành hết tình cảm cho một người.

Nếu không trả thù, nàng chính là đứa con bất hiếu, trời không dung, đất không tha. Nàng, lại đi gả cho người đã hại gia đình mình tới chết.

Đau khổ và hận thù đan xen nhau, khiến cho nàng ngạt thở.

Quân Quân đã từng cố gắng kéo nàng ra khỏi sự hận thù mù quáng ấy, cố gắng nài nỉ, xin nàng đi cùng mình ngao du thiên hạ, chữa bệnh cứu người.

Thế nhưng, cái giữ nàng ở lại chính là chữ hiếu.

Ai cũng không thể cản bước nàng.

Ngày Hạ Minh khởi binh trở về, với chân trái bị thương tật, còn có Lệ Lệ theo sau, Tiểu Linh không chút biểu cảm, giống như nam nhân kia thực chất không phải phu quân của mình. Ai biết được, trong lòng nàng đang muốn nổ tung.

Người nàng yêu, lại chính là người hại gia đình nàng!

Hận thù đan xen chồng chéo, ngày càng thít chặt.

Tiểu Linh cuối cùng cũng nghĩ ra một kế. Hại người, rồi kết liễu chính mình.

Có một chút kiến thức về y thuật, Tiểu Linh rất nhanh chóng đã có được loại độc dược mình muốn. Chần chừ trong giây lát, nàng đổ cả lọ thuốc vào ấm trà.

Khi Hạ Minh hỏi câu hỏi cuối cùng.

"Nàng... có từng yêu ta không?"

Tiểu Linh run rẩy. Yêu sao? Ta yêu ngươi say đắm, yêu đến mù quáng, yêu đến mức ngày ngày mong chờ ngươi trở về. Nhưng, chính ngươi đã đẩy ta ra nông nỗi này!

Khi nam nhân kia gục xuống, trái tim của Tiểu Linh cũng đã chết hoàn toàn.

Nàng cúi xuống, vén một vài sợi tóc lưa thưa trên mặt Hạ Minh.

"Gương mặt tuấn tú này, thật đẹp quá... Tiếc thật đấy... Chờ ta nhé...!"

Tiểu Linh gục xuống, ngay bên cạnh phu quân của mình.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cố Nhang và Tôn Như Ngọc dắt tay nhau cùng đi dạo trên phố, cô bất chợt nói lớn.

"Chồng ơi, nhìn kìa, đằng kia đông người quá!"

Cố Nhang nhìn theo hướng chỉ tay của Tôn Như Ngọc, bật cười.

"Em không biết à? Chỗ đó là một cửa hàng đồ cổ mới mở gần đây đấy."

Tôn Như Ngọc đột nhiên biến thành bộ dạng của một chú cún con, mè nheo.

"Em muốn đến đó, muốn xem thử cơ!"

"Được rồi, đồ ngốc này, anh dẫn em đi là được chứ gì!"

Hai người tới tiệm đồ cổ mới đó, rất đông người, họ xếp thành một cái hàng dài.

Cố Nhang chợt nhớ tới cái ngày mà anh xếp hàng cả tiếng để mua gà rán cho cô gái bên cạnh. Anh cười thầm.

Hai người xếp hàng chưa đầy một phút, bỗng một nhân viên trong quán đi đến chõ họ, gương mặt lành lùng nói.

"Ông chủ của chúng tôi đã đợi hai người rất lâu rồi, mời đi theo tôi vào trong."

Hai người mắt chữ A, mồm chữ O, mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn đi theo người nhân viên đó vào bên trong.

Đồ cổ xếp tầng tầng lớp lớp hai bên, cái thì to, cái thì bé, cái thì hình thù vô cùng quái dị. Trông chúng có vẻ như rất cũ kĩ, có lẽ là đồ thật.

Hai người khá bất ngờ vì lần đầu tiên được chứng kiến những đồ vật như thế.

Người nhân viên dẫn hai người vào trong một căn phòng kín. Bên ngoài tiếng ồn lớn cỡ nào, thì trong này lại vô cùng yên tĩnh. Khói nhang khắp căn phòng khiến cho tầm nhìn của hai người bị hạn chế, vô cùng mờ ảo. Căn phòng có một ánh sáng màu tính xanh được phát ra từ những cây nến lớn. Có một tầm rèm, đằng sau tấm rèm là một ông lão đã mù.

Hai người được dẫn đến trước mặt ông lão mù.

Họ không biết nên mở lời như thế nào, thì ông lão lẳng lặng đưa ra một chiếc hộp gỗ có trạm khắc tinh xảo trước mặt hai người. Giọng ông khàn khàn, cất lên.

"Cô gái, cô có thể mở chiếc hộp này và cầm trên tay món đồ bên trong không?"

Cố Nhang cảm thấy vô cùng lo lắng trước những hành động kì quặc của ông già, vội vàng nói.

"Để tôi mở hộ cô ấy..."

Vừa nói vừa muốn chạm vào chiếc hộp.

Ông lão lập tức giữu tay của Cố Nhang.

Mặc dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng ông lão thần bí này lại chuẩn xác nắm lấy cổ tay của ảnh đế. Thậm chí, anh còn không thể rút tay ra khỏi gọng kìm kia.

"Chỉ cô gái này thôi, không phải việc của anh."

Cố Nhang hơi hãi hùng trước hành động đầy bất ngờ ấy, nuốt ực một cái. Tôn Như Ngọc bật cười.

"Không cần phải lo lắng, không có chuyện xấu gì xảy ra đâu."

Sau đó, Tôn Như Ngọc tự nhiên cầm chiếc hộp gỗ trên tay, rồi mở nó ra.

Bên trong là một chiếc trâm cài tóc rất đẹp, được trạm khắc vô cùng tinh xảo và tỉ mỉ.

"Ồ, cái này đẹp thật."

Tôn Như Ngọc vô cùng tự nhiên nhấc chiếc trâm trong hộp ra, sau đó ngắm nghía. Người nhân viên tỏ ra vô cùng bất ngờ, khác hẳn với gương mặt lạnh lùng ban nãy.

"Cô... cô... cầm nó..."

Tôn Như Ngọc, và cả Cố Nhang nhìn người nhân viên, tỏ vẻ không hiểu. Ông lão cười nhẹ, đáp.

"Cuối cùng, nó cũng đã tìm thấy chủ nhân của mình rồi."

"Là sao?"

Tôn như Ngọc tò mò hỏi.

Anh nhân viên giải thích.

"Chiếc hộp này đã được lưu truyền rất lâu, qua nhiều đời, nhiều thế hệ, truyền qua tay rất nhiều người, nhưng không ai nhấc được chiếc trâm ra khỏi hộp gỗ, cũng không thể phá huỷ được hộp gỗ. Người ta đồn đại rằng, chiếc hộp chưa trâm này có một ma lực rất lớn, mà nếu không phải chủ nhân của nó, nó sẽ không rời khỏi hộp. Nhiều đại gia giàu có trên khắp thế giới đã hạ mình tới tận đây để mua chiếc hộp đó, nhưng họ không nhấc được chiếc trâm ra khỏi hộp, cũng không hiểu tại sao đi một vòng lại về tay ông chủ."

Ông lão bình thản nói chuyện, như cuối cùng cũng trút được gánh nặng lớn nhất.

"Từ thời xa xưa, người ta đã nói rằng đằng sau chiếc hộp này là một câu chuyện tình duyên ân ân oán oán, hận hận thù thù, nó giao tranh giữa tình yêu và lòng hận thù của con người, vì thế, nó là một món đồ vô giá. Cha đã truyền lại cho ta chiếc hộp này, với hy vọng cuối cùng có thể tìm được chủ nhân thực sự của nó, người có thể gỡ chiếc trâm ra khỏi hộp. Vài ngày trước, trong mơ, cha đã mách ta rằng hôm nay hai người sẽ đến."

Tôn Như Ngọc và Cố Nhang hai người nghe hết câu chuyện, sau đó không nhịn nổi tò mò, Tôn Như Ngọc hỏi.

"Làm sao ông biết hai người đó là hai người chúng cháu?"

Ông lão mù mỉm cười.

"Ta không nhìn người bằng mắt."

Tất nhiên, với câu trả lời cụt lủn đó, Tôn Như Ngọc không thể thoả mãn tính mò mò của mình, nhưng cái trâm này thực sự vô cùng đẹp.

Hai người chào tạm biệt ông lão kì lạ và cậu nhân viên rồi rời khỏi đó.

"Tôn Như Ngọc này, em có tin vào kiếp trước không?"

Tôn Như Ngọc nhìn chiếc trâm cài tóc trên tay, rồi nhìn vào người đàn ông mình yêu, hồn nhiên trả lời.

"Có chứ, trên đời này còn rất nhiều điều bí ẩn mà chúng ta không thể nào biết hết được. Thế nhưng, dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau, em vẫn tin rằng anh sẽ là người cùng em đi hết quãng đường còn lại. Chúng ta hãy trân trọng nhau, yêu thương nhiều hơn khi còn ở bên nhau, đối với em vậy là đủ rồi."

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro