Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Tòa án lương tâm

Trương Thanh Thanh cười tới chán chê, cô ta bám tay vào vách tường để đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hi Nguyệt đang dần rơi vào sụp đổ. Nhìn Hi Nguyệt như hiện tại, không cần nói cô ta cũng có thể đoán được mấy học trò của nàng đã được che chở cỡ nào. Để tăng thêm phần kích thích, Trương Thanh Thanh phủi sạch quần áo, sau đó lại từ từ mở miệng, nói ra những lời có sát thương chí mạng.

"Nghe này đồ đần! Bạn học Ninh Thanh thật sự rất yêu quý các người đó. Không chỉ bảo vệ mấy học trò khỏi con đường máu tanh, lại còn đi sau thu dọn tàn cuộc cho mấy người. Cô không thử động não mà xem! Tại sao Mạc Lan Lăng và Mạc Lăng Chi có thể sống vui vẻ, không phải làm mấy công việc bẩn thỉu mà lương vẫn cao, ưu đãi còn hơn cả mấy người làm những nhiệm vụ nguy hiểm?! Tại sao cô có thể dễ dàng cải trang vào dinh thự Tô gia - cơ quan đầu não để chăm sóc Thẩm Ngọc vậy mà lại không bị phát hiện?! Tại sao mấy người các cô có thể thoát khỏi việc trở thành con cờ cho Tô Anh sử dụng?! Tại sao cô có thể dễ dàng kiểm soát Thẩm gia mà không gặp chút rắc rối nào?! Ngay cả những lần hành động gây ra hậu quả nghiêm trọng cũng không phải đứng ra chịu trách nhiệm. Cô thực sự không biết sao?! Hay là do chưa bao giờ sử dụng đến cái não?!"

"Im đi! Im đi! Đừng nói nữa! Đó là nghĩa vụ của cô ta! Đó là nghĩa vụ của cô ta thôi!"

"Hờ, nực cười thật đấy! Trên đời này, chả ai có nghĩa vụ phải đối tốt với ai cả. Thầy cô, bạn bè hay thậm chí là cả gia đình, tất cả không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với cô huống chi là một người không quen biết. Cô chỉ biết nhìn vào nỗi đau của bản thân, vô cớ gán ghép cho người khác một cái gồng tội lỗi, hết lần này đến lần khác cố gắng đẩy ân ngân của mình vào cửa tử. Trên phương diện ân nghĩa, cô hoàn toàn không báo đáp được gì! Trên phương diện đạo đức, cô thật sự không phải con người! Nếu tôi mà là bạn học Ninh Thanh, cái ngày mà cô có ý định đổ thuốc độc vào miệng tôi, tôi đã cho cô tan xác từ lâu rồi!"

Sự thật trần trụi được bày ra trước mắt, Hi Nguyệt cố gắng phủi bỏ quá khứ ấy, nhưng dù có cố gắng như nào thì quá khứ vẫn không thể thay đổi. Cô ta dần dần sụp đổ, như một cái cây héo mòn đã không thể tiếp tục chống đỡ mà đổ sụp xuống. Hai tay của cô ta ôm lấy mặt mình, sự hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt.

"Không! Tất cả đều không phải! Tôi rõ ràng đã điều tra! Đêm hôm đó cô ta đúng là đã tới đó, không lâu sau căn nhà liền bốc cháy! Đúng vậy! Các người muốn lừa tôi! Các người đang muốn lừa tồi!"

Thấy Hi Nguyệt vẫn còn cứng đầu, kiên quyết đưa nàng vào án tử, lần này Tống Hứa Văn không thể im lặng được nữa. Cô ta túm cổ áo Hi Nguyệt lên tức giận nện mạnh vào mặt của Hi Nguyệt.

"Cô còn dám nói nữa hay sao?! Hôm đó cô đẩy chị tôi một cái rồi rời đi. Cô có biết trong bụng chị tôi đang có một sinh linh hay không?! Cái đẩy vô tình đó của cô đã khiến chị tôi mất đi đứa con, cuối cùng vì cú shock đó mà quyết định rời đi! Ngọn lửa đêm đó cũng không phải cô ấy làm, mà đó là do chính tôi làm! Cô không điều tra mọi chuyện rõ ràng, sao lại bắt một người vô tội mang trên mình một cái án oan như vậy?! Loại cặn bã như cô thật khiến tôi ghê tởm! Sao chị tôi lại mù quáng yêu cô được cơ chứ?!"

Tống Hứa Văn tức giận đánh cho Hi Nguyệt một trận rồi mới rời đi. Thấy Tống Hứa Văn định rời đi, Trương Thanh Thanh liền gọi với lại, muốn Tống Hứa Văn dẫn mình đi cùng.

"Ê cộng sự! Dẫn tôi đi cùng với!"

"Trả tiền!"

"Tôi không đem theo tiền, có gì ra ngoài rồi đưa được không?!"

"Không có tiền thì nằm lại với cô ta đi."

Dù nói vậy nhưng Tống Hứa Văn vẫn quay lại cõng Trương Thanh Thanh. Còn Hi Nguyệt thì bị bỏ lại dưới chân, trên người cô ta chẳng chịt những vết bầm tím, lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương nặng nề. Trước khi rời đi, Trương Thanh Thanh quay lại tốt bụng nói nốt những gì mình biết ra, dù gì Hi Nguyệt đã hết giá trị lợi dụng nên Trương Thanh Thanh không ngại mà nói thẳng.

"À, còn một điều mà cô nên biết nữa! Cái cô Thẩm Ngọc ấy, thật ra luôn biết bản thân mình là người thay thế cho Tống Hứa Vĩ, cô ta thậm chí còn biết rõ cô chỉ muốn lợi dụng bản thân nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ."

Hi Nguyệt cả kinh, hai mắt cô ta mở to đầy kinh ngạc, nhưng phần nhiều là sợ hãi.

"Cái gì?!"

"Cô có bị điếc không?! Tôi nói cô ta ngu ngốc y như Tống Hứa Vĩ, tin mù quáng vào cái tình yêu không nổi ba xu của cô! Đám người ngu ngốc suốt ngày mơ mộng hão huyền. Cái gì đã là bản chất sao dễ dàng thay đổi được?! Thật là ngu dốt mà!"

"Im miệng! Nói nữa tôi ném cô ở lại bây giờ!"

"Giỡn chút làm gì mà căng vậy?!"

Để bịt cái miệng không biết nghe lời của Trương Thanh Thanh lại, Tống Hứa Văn cố tình nhảy lên một chút cho đầu của Trương Thanh Thanh va chạm vào trần nhà, nhưng Trương Thanh Thanh đã đoán được ý định của Tống Hứa Văn nên nhanh tay nâng cao đầu của Tống Hứa Văn lên, khiến cả hai cùng bị đau.

"Ây za tiểu mĩ nữ, lúc trước tôi cho tiền cũng không chịu cho tôi chạm vào, giờ sao lại ngoan ngoãn như thế?! Hay là... Cô thích tôi rồi?!"

Trương Thanh Thanh được cứu thì vui vẻ trêu chọc Tống Hứa Văn. Cô ta như một con chim nhỏ, không ngừng hót líu lo bên tai Tống Hứa Văn. Trương Thanh Thanh nói nhiều tới mức Tống Hứa Văn vốn là người ít nói, nay cũng bị Trương Thanh Thanh vạch miệng lên bắt nói.

"Im đi! Cô ồn quá đó! Còn làm ồn nữa tôi ném cô ở lại bây giờ!"

"Hờ, đã mất công vào tìm tôi rồi vậy mà mồm miệng vẫn còn đanh đá như vậy! Thành thật một chút đi! Có phải em thích tôi rồi hay không?!"

"Bớt ảo tưởng, cô đang nợ tôi tiền đó! Nếu cô mà chết, tôi sẽ không lấy được tiền mất!"

"Cô vừa nói gì vậy tôi không nghe rõ! Ây za đau đầu quá đi~ có lẽ tôi sắp ngất mất rồi~"

Cứ mỗi lần nhắc tới tiền Trương Thanh Thanh lại giở chiêu cũ khiến Tống Hứa Văn tức điên người. Cô ta bực mình gắt lên một tiếng.

"Đừng có mà đánh lạc hướng! 500 triệu đó nghe rõ chưa?!"

"Ây, tôi ngất đây!"

Hi Nguyệt bị bỏ lại, những thông tin hôm nay đã quá sức chịu đựng của cô ta. Sâu bên trong của cô ta cũng đã bắt đầu dậy sóng, tòa án lương tâm được mở ra. Nó bắt đầu đọc to tội trạng của Hi Nguyệt, nó ban bố bản án tối cao khiến trái tim của cô ta phải chịu sự dày vò hơn cả cái chết. Cuối cùng, để có thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi, Hi Nguyệt lảo đảo đứng dậy, cô ta từ từ đi xuống dưới nước, nhắm mắt để mặc dòng nước dần dần nhấn chìm bản thân, để làn nước lạnh lẽo này gột rửa mọi tội lỗi mà cô ta đã gây ra.

Trong đêm tối, con người ta thường để tình cảm lấn át lí trí, để trái tim dẫn lối gây ra không biết bao nhiêu là tội lỗi. Cho tới cuối cùng, lại phải xử dụng đến cách đau đớn nhất để chuộc lại lỗi lầm. Nhưng liệu những lỗi lầm đó có biến mất hay không? Những tổn thương mà bản thân đã vô tình gây ra cho người khác liệu có biến mất hay không? Thật ra, sự chuộc lỗi muộn màng chỉ khiến bản thân cảm thấy dễ chịu, nó hoàn toàn không thể xóa đi những vết thương đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #do#tự