Chương 49: Lông cáo
Sự trở lại của Tô gia đã và đang đe dọa rất lớn tới ngôi vị bá vương của Hi Nguyệt. Để có thể hoàn toàn thay đổi cục diện, Hi Nguyệt quyết định siết chặt các thế lực, ép họ phải giao ra những gì đang có.
Dưới sự giúp đỡ của hệ thống và Tả Liên, Hi Nguyệt từng bước đạt được những mục tiêu quan trọng. Bây giờ, mục tiêu của cô ta là bắn hạ Tô gia, một lần nữa nắm quyền kiểm soát thế giới.
"Hệ thống cảnh báo! Kí chủ xin hãy quay lại củng cố lực lượng! Chúng ta phải giữ vững nền móng!"
Tiếng hệ thống cảnh báo vang lên khắp inh ỏi trong đầu của cô ta khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Tả Liên dạo gần đây cũng bắt đầu có những thay đổi, cô ta tự ý hành động mà bỏ qua kế hoạch của Hi Nguyệt, lòng Hi Nguyệt tự nhiên dấy lên một sự nghi ngờ về độ trung thành của Tả Liên.
Hệ thống! Tả Liên có thực sự trung thành với ta không?
"Tả Liên hoàn toàn trung thành với kí chủ! Cô ta là một người quân sư tốt! Kí chủ không nên có những suy nghĩ như vậy!"
Hi Nguyệt không hỏi gì thêm chỉ hừ lạnh một tiếng. Trong mấy năm này Tả Liên thực sự đã làm rất tốt vai trò của mình. 5 năm trước Tô gia trao trả quyền lực một cách quá đột ngột, Thẩm gia bị chèn ép tới mức nghẹt thở, cũng may Tả Liên đã có sự chuẩn bị nên mới đưa Thẩm gia bước lên vị trí này. Nhưng mới ngày hôm qua, Tả Liên đã đề xuất với Hi Nguyệt một chuyện đó là trao trả quyền lực lại cho tất cả, điều này đã khiến cho cả hai xảy ra tranh cãi. Sáng sớm nay Tả Liên còn tự ý rời vị trí, hành động này cũng đã reo vào lòng Hi Nguyệt một hạt giống nghi ngờ.
"Chị sao vậy?!"
Thẩm Ngọc tới đưa cơm, thấy sắc mặt của Hi Nguyệt không được tốt lắm liền tiến tới hỏi thăm. Lẽ ra người quản lý của Thẩm gia sẽ là Thẩm Ngọc, nhưng vì yêu nên Thẩm Ngọc giao lại quyền quản lý cho Hi Nguyệt, bản thân thì lui về phía sau, trở thành một người nội trợ đúng nghĩa.
Thấy người tới là ai, sắc mặt của Hi Nguyệt mới có thể giãn ra được đôi chút. Hi Nguyệt đứng dậy, đi tới bên ngồi cạnh Thẩm Ngọc, cô ta có chút áy náy trong lòng đối với người thế thân này nên luôn đối xử dịu dàng với Thẩm Ngọc.
"Vất vả cho em rồi! Em yên tâm, đợi cho tới khi chị hoàn toàn ổn định được quyền lực, chị sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta."
"Không sao, mà chị đang gặp khó khăn ở chỗ nào à? Cứ nói với em đi, em san sẻ một phần gánh nặng cho chị!"
"Mọi chuyện vẫn ổn! Chỉ là dạo gần đây chị thấy Tả Liên có nhiều biểu hiện lạ. Chị sợ...."
Dù Hi Nguyệt không nói hết ra điều trong lòng nhưng chỉ cần có vậy, Thẩm Ngọc cũng đoán được nội tình trong đó.
"Thật ra việc chị nghi ngờ Tả Liên cũng không phải là không có căn cứ. Một người từng học cùng Tô gia chủ, từng là đối thủ một mất một còn của cô ta. Hơn nữa gia đình cô ta cũng là cận thần trung thành với Tô gia, vậy mà cô ta lại dễ dàng phục vụ dưới chướng của chúng ta cũng thật đáng lo! Chị chỉ sợ đây là cái bẫy của con cáo già đó! Nếu cứ hoàn toàn tin tưởng cô ta thì sẽ có một ngày chúng ta phải hối hận."
"Chị nói phải! Nhưng mà nếu có vấn đề thì lẽ ra phải có vấn đề từ lâu rồi chứ? Đằng này tới bây giờ cô ấy vẫn đang phục vụ cho chúng ta! Từng đường đi nước bước đều là nghĩ cho chúng ta.... Em nghĩ không có khả năng đó đâu!"
"Em đừng quá tin người như vậy! Chúng ta vẫn nên có lòng phòng bị thì hơn."
Dinh thự Ganeche
Tả Liên biết những hành động cứng đầu của Hi Nguyệt sẽ sớm dẫn đến thất bại nên liền tìm một hòn đảo, chuẩn bị thật tốt đường lui cho mọi người.
Hi Nguyệt! Cái con heo ngu ngốc đó! Mình đúng là nhìn nhầm người mà! Giờ phải tạo ra đường lui mới được.
Tả Liên cũng cho người gấp rút xây dựng tuyến phòng thủ, cả ngày chạy tới chạy lui để giúp Hi Nguyệt ổn định lực lượng. Trên đường trở về, cô ta không may bị người của cô bắt đi. Bọn họ mang Tả Liên tới nơi mà cô đang cắm trại để trò chuyện.
"Ồ, bạn cũ! Lâu ngày không gặp! Ngồi đi!"
Cô lịch sự chào hỏi Tả Liên rồi mời Tả Liên ngồi. Bây giờ cả hai đang ở hai phe đối địch, việc làm này của cô thật sự rất dễ gây hiểu lầm, đặc biệt là có thể gây bất lợi cho Tả Liên. Nhưng vì nể tình bạn cũ, Tả Liên ngồi lại nói chuyện cùng cô.
"Cô tìm tôi có việc gì không? Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi đâu!"
"Ha ha ha, làm gì mà nóng vội thế?! Hôm nay tôi đặc biệt mang cô tới đây là để mời cô uống một ly rượu mừng. Bé con nhà tôi mang thai rồi! Tôi sắp được lên chức rồi!"
"Vậy à?! Chúc mừng cô! Hiện tại tôi lại không mang theo gì cả, có gì để mai tôi mang quà mừng tới."
"Không cần đâu! Cô làm vậy chỉ khiến bản thân rơi vào tình thế bất lợi hơn thôi."
Theo điều tra của cô, cô biết hiện tại Tả Liên đang bị Hi Nguyệt nghi ngờ về lòng trung thành, cả hai còn xảy ra tranh cãi với nhau nên Tả Liên bị đuổi ra ngoài. Năng lực làm việc của Tả Liên phải nói là không tầm thường. Chỉ đáng tiếc lại làm việc cho một kẻ luôn có lòng nghi ngờ với mọi thứ, và không chịu lắng nghe lời nói của cấp dưới. Một hạt giống tốt như vậy mà bị lãng phí khiến cô không khỏi tiếc nuối.
"Hử? Cô thở dài cái gì vậy? Không phải nói là thích tôi rồi đó chứ?!"
"Ha ha ha, cô thật biết đùa đó! May mà bé con vẫn đang ngủ, nếu không nghe được những lời này sẽ giận lắm cho mà xem."
Tả Liên lúc này mới chú ý tới con mèo trắng trên tay cô. Bộ lông của nó khá dài và nhìn cũng rất mềm mại. Hơn nữa cô lại nâng niu nó như vậy khiến cho Tả Liên không khỏi nghi ngờ.
"Bé con nhà cô.... là mèo sao?!"
Thấy Tả Liên cuối cùng cũng nhận ra điều đó, cô hãnh diện tự hào khoe với Tả Liên về cục bông mềm mại của mình.
"Đúng vậy! Bé nhà tôi là bé mèo xinh đẹp nhất trên thế giới này! Lông mềm lại rất ngoan, vừa xinh vừa dễ thương, chân ngắn mặt tròn, phải gọi là vô cùng dễ thương! Nếu đem bé nhà tôi đi so sánh với hoa thì đó sẽ là một thiệt thòi lớn cho em ấy! Bởi vì hoa cũng chỉ xứng làm nền cho bé nhà tôi mà thôi! Ha ha ha!!!!!"
Vốn biết cô sủng thê, nhưng có thể sủng tới mức vậy Tả Liên cũng là lần đầu tiên thấy. Dù cảm thấy có chút chướng tai gai mắt, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Tả Liên thật sự cũng muốn được giống cô, thoải mái mang vợ yêu đi khoe khắp nơi, không phải gói tình yêu trong lớp vỏ bọc khác.
Khốn khiếp! Sao cô ta nói lắm vậy nhỉ?!
Thật ra mà nói, mục đích chính hôm nay cô gọi Tả Liên tới cũng chỉ là để khoe với Tả Liên về đứa con sắp chào đời của mình, và khoe luôn về hình dáng bé mèo nhỏ xinh của nàng nên không ngại mà nói rất nhiều. Nếu có thể viết những lời đó ra giấy, có lẽ nãy giờ cũng sắp xong luôn tờ thứ 2 rồi.
Tả Liên không nói gì mà chăm chú nhìn nàng. Ban đầu cô ta cũng có chút bất ngờ, vì nàng được một tên ác bá nuôi dưỡng, vậy mà lại không biến thành ác bá như cô cũng khiến cho cô ta mở mang tầm mắt.
Tả Liên biết phép lịch sự tối thiểu khi tới nhà người khác là gì, cô ta liền lấy một viên ngọc ra để làm quà.
"Viên ngọc này có công dụng giữ ấm rất tốt! Mùa hè mang theo không lo nóng, mùa đông mang theo không lo lạnh."
"Ồ, nhưng mà tôi có ba người cơ mà?! Hai người mà có đúng một món quà thì cũng hơi bị ki bo đó!"
"Ờ... Vấn đề này thì...."
Tả Liên cũng thật sự hết cách. Bây giờ trên người cô ta còn đúng viên ngọc này là thứ quý giá nhất, cô muốn thêm đồ cô ta cũng không thể mang ra cho cô được.
Thấy Tả Liên không có ý định đưa thêm đồ, sắc mặt của cô liền thay đổi, dòng máu ác bá đang chảy trong người cũng dần bị làm cho sôi sục lên.
"Sao? Cô đã tới chỗ của tôi! Uống rượu của tôi! Ăn đồ của tôi mà không trả nổi một món quà à?! Hôm nay không nôn ra được hai món quà nữa thì đừng có trách tôi vô tình!"
"Cái này rõ ràng là cô bắt tôi đến mà?!"
"Tôi không quan tâm!"
Cô hóa thành dạng nhân thú để đe dọa Tả Liên. Cô ta cũng không phải là một kẻ ngốc thích chịu trận nên liền hóa thành dạng nhân thú, định đối đầu với cô.
"Tôi đã nói là tôi không còn cái gì quý giá trên người rồi cơ mà?!"
"Ai bảo không còn?! Đưa bộ lông và cái xe của cô ra đây!"
"What???!!!"
Mười phút sau
Tả Liên bị mất một phần ở lông nhỏ ở đuôi, nàng thì tự nhiên lại có thêm một cục đồ chơi mới. Nhìn nàng vui vẻ chơi cùng cục đó, cô rất hài lòng vuốt ve cái đuôi đã chịu rất nhiều cú cắn của mình.
"Cảm ơn vì món quà, giờ thì cút được rồi đó."
"Cái gì?! Sao cô dám ra lệnh cho tôi hả?!"
Ngay sau đó Tả Liên và đám tay chân của mình bị ném ra khỏi nơi cắm trại. Họ phải đi bộ trong tiết trời lạnh giá, đuổi của Tả Liên nhìn buồn cười tới mức khiến cho cô ta phải giấu nó đi.
Chết tiệt! Cắt thì không cắt tập trung ở một chỗ, trông xấu chết lên được!
Trên đường về, cô ta bực bội vì bị lấy mất lông, nhưng cũng nhờ đó mà cô ta thu thập được thêm thông tin về số mà cô mang theo.
Chắc chỉ tầm khoảng gần trăm người là căng rồi! Lát về phải báo cáo lại với Hi Nguyệt về tình hình ở đây.... Còn phải điều tra nội gián nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro