Chương 29: Chỉ có thể là sự ưu tiên
Trong khoảng thời gian điều trị, nàng phải ăn mừng năm mới cùng với cái chân đau, làm gì cũng bất tiện. Khi vừa khỏi chân, việc đầu tiên mà nàng làm là tới thăm mộ của mẹ mình. Nhưng nàng không ngờ đã có người tới trước mình, người đó còn đặt lại trước mộ của mẹ nàng một bó hoa hồng vàng, sắc mặt của nàng liền trở nên vô cùng khó coi.
Thấy sắc mặt của nàng thay đổi, cô liền ném bó hoa đó đi rồi lấy khăn tay ra lau sạch chỗ mà bó hoa đó vừa được để, rồi đặt bó hoa mà nàng mang tới xuống chỗ đó. Nàng tới trước mộ của mẹ mình, sắc mặt cũng trở nên dịu lại đôi phần.
Mẹ! Sao đời của người lại khổ quá vậy?! Tới lúc nhắm mắt rồi vẫn bị người ta đến phá?!
Nàng ngồi lại, nói vài câu với mẹ của mình rồi đứng dậy tới thăm mộ của ba mẹ cô. Theo lẽ thường, cô sẽ là người tới thăm họ và dọn dẹp lại phần mộ cho họ nhưng việc này hầu như đều là do người quen của cô làm. Lần duy nhất cô chủ động dẫn nàng tới đó cũng đã lâu lắm rồi. Lúc đó hai ngôi mộ nhỏ dù thường xuyên có người tới dọn cỏ nhưng đã có dấu hiệu bị hư hỏng ở vài chỗ. Khi cô nhìn thấy cũng chẳng buồn để tâm.
"Chị không vào à?! Cũng đã một năm trôi qua rồi, chúng ta vào cùng nhau đi!"
Cô quay người lại, có vẻ như không muốn vào trong đó. Đối với cô, họ đã rời bỏ cô ngay từ khi còn rất nhỏ nên bây giờ, chả có lý do gì để cô đi vào trong đó cả. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì đã bị nàng túm cổ áo kéo đi.
"Thiệt tình à! Năm nào cũng phải kéo vào. Năm sau chị mà còn quay lưng lại với em nữa là em ném chị ra khỏi nhà đấy."
"Khoan.... Khoan đã, ít nhất thì em cũng phải hỏi ý kiến của chị đã chứ?!"
"Im lặng đi nào, chỗ này không được phép làm ồn!"
Sau khi đi thăm mộ xong cô chở nàng đi ăn sáng, nhưng trong lúc ăn lại không chịu ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào người nàng. Hệt như một đứa trẻ không can tâm bị người lớn phạt nên đang dùng đôi mắt để bày tỏ sự bất mãn.
Đáng ghét mà! Đường đường là người nắm quyền kiểm soát thế giới ngầm mà bị kéo đi như vậy! Thật là mất mặt quá đi!
Nàng ngồi đối diện, cũng cảm nhận được cái ánh nhìn không can tâm của cô, để không làm ảnh hưởng tới bữa ăn, nàng liền đá vào chân cô một cái, sau đó lại gắp thức ăn vào bát cho cô.
"Nhìn nữa là ra sofa ngủ đấy! Ăn nhanh đi rồi tối muốn gì em cũng chiều."
"Thật á?!"
"Ừm, thích gì cũng được!"
10 giờ sáng
Phòng viện trưởng
Mạc Lăng Chi vì chuyện Mạc Lan Lăng ngoại tình mà ôm nàng khóc lóc đã được hơn 30 phút. Cô càng nhìn càng cảm thấy không thuận mắt, cuối cùng cũng không chịu được nữa, lạnh lùng đẩy Mạc Lăng Chi ra khỏi cánh tay của nàng rồi bế nàng lên đùi của mình
"Kệ con nhóc đó đi! Lát em muốn ăn gì không để chị đi mua cho?!"
Cô vừa ôm vừa dụi đầu vào cổ của nàng, lại còn cố tình thân mật cho Mạc Lăng Chi xem, khiến cho Mạc Lăng Chi càng khóc càng lớn hơn. Nàng là người đứng giữa nhưng trái tim phân nửa đã nghiêng về phía cô, thấy cô cố tình làm vậy cùng không hề nói gì.
Ha ha ha, thật là tuyệt vời quá đi! Bé con nhà mình theo phe của mình! Đã vậy chọc cho con nhóc đó tức chết chơi!
Ngay từ khi Mạc Lăng Chi ngỏ ý muốn làm quen với Mạc Lan Lăng cô đã không ưng, vì Mạc Lan Lăng là kiểu không có chút nhẫn tâm nào, tới tạo cảm giác an toàn cũng không thể làm được mà Mạc Lăng Chi thì lại rất cần một nơi vững chãi để dựa vào.
Hơn cả, Mạc Lan Lăng chính là một trap girl chính hiệu. Các mối tình trước đó đều kết thúc bằng việc Mạc Lan Lăng bị phát hiện vì tội bắt cá hai tay. Một con người không chung thủy, cũng không tạo được cảm giác an toàn, nhưng dù có vậy, cô vẫn không hiểu sao Mạc Lăng Chi dù biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Cái đáng để cho cô khinh thường nhất đó là, Mạc Lăng Chi không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân, như một con thiêu thân lao vào Mạc Lan Lăng.
"Nhóc có thú vui cũng thật là thú vị đấy! Nhưng mà ta phải nói cho nhóc một điều, trên đời này, làm gì có chuyện lãng tử quay đầu!"
"Nó đã khóc thành ra thế này rồi, chị đừng cố chọc cho nó khóc to thêm nữa!"
"Hừ, kệ nó! Ai kêu hồi trước cứ mỗi lần chị muốn ở cạnh em là nó lại đi tới phá!"
Khách sạn A
Hôm nay Mạc Lan Lăng có một cuộc hẹn với Thương Uyên để giải quyết mọi vấn đề, một lần và mãi mãi. Nhưng Thương Uyên thì lại không nghĩ như vậy, cô ta ăn mặc lộng lẫy, cả người từ trên xuống dưới toàn là đồ hiệu trái ngược hoàn toàn so với bộ đồ cảnh sát mà Mạc Lan Lăng đang mặc.
Khi vừa ngồi xuống, Thương Uyên đã đặt chiếc túi xách có giá bằng cả năm đi làm của người bình thường lên bàn, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
"Phục vụ, cho tôi một cốc nước ép và một phần báng pudding!"
Sau khi gọi món song, Thương Uyên lúc này mới để ý tới Mạc Lan Lăng ngồi đối diện. Cô ta lấy trong túi sách ra một sấp tiền rồi đặt lên bàn, trong giọng nói thể hiện rõ sự khinh thường đối với người đối diện.
"Tôi cần một đứa con. Chỉ cần chị đồng ý, số tiền này sẽ thuộc về chị. Nhưng nếu chị không đồng ý, cô bạn gái nhỏ của chị sẽ được hứng hết toàn bộ xui xẻo trên đời này."
Mạc Lăng Chi đang ngồi ăn bánh nghe vậy cả đầu toàn dấu hỏi chấm.Chuyện này vốn dĩ là do hai người đó tự giải quyết với nhau, tự nhiên lại kéo thêm người vào để làm gì? Hơn nữa bên cạnh Mạc Lăng Chi còn là hai tấm kim bài, dù hay phát cơm bừa bãi nhưng có thể biến mọi xui xẻo thành may mắn, Thương Uyên muốn tạo chút sóng gió cho Mạc Lăng Chi thì e rằng cũng rất khó.
Cái éo gì vậy?! Bà này bị ngáo quyền lực à?!
Cô ngồi một bên nghe mà cảm thấy rất buồn cười. Cô ta dựa vào bản thân là con gái của Thương Hoàng nên rất nhiều lần khiến cô chướng mắt. Bây giờ thì khỏi phải nói, chỉ nghe thấy cái giọng đó cô liền cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đúng thật là chướng mắt! Tới thở thôi cũng làm thủng tầng ozone rồi!
Sớm đã không ưa bọn họ, giờ được đà cô càng chửi mắng Thương Hoàng và Thưởng Uyên nhiều hơn. Cô chửi chán chê rồi lại quay sang nhìn nàng, thấy nàng đã ăn hết phần bánh của mình, liền định đưa phần của bản thân cho nàng nhưng lại chợt khựng lại.
Không được! Phải kiên nhẫn thêm một chút nữa!
Nàng ăn xong phần của bản thân, nhìn sang thấy cô không ăn liền ngỏ ý muốn ăn hộ.
"Chị sao vậy?! Không ăn sẽ có lỗi với đồ ăn lắm đó, em ăn nha?!"
Nói rồi, nàng liền lấy luôn phần bánh của cô, nhưng chưa kịp bỏ vào miệng đã bị cô lấy lại. Cô liếc mắt sang nhìn nàng rồi lại nhìn về hướng phần bánh của mình, miệng thì tươi cười nói.
"Em muốn ăn không?! Gọi chị là gì nhỉ rồi chị cho ăn!"
"Chồng ơi!"
"Không phải không phải, cái đấy thì ngày nào cũng gọi rồi. Giờ phải gọi là gì nhỉ?!"
"Chị ơi!"
"Sai rồi!"
Nhìn nàng đăm chiêu suy nghĩ để lấy được phần bánh của cô, Mạc Lăng Chi bỗng nhiên cảm thấy thú vui của người giàu cũng thật lạ. Thay vì gọi thêm thì lại ngồi để nghĩ cách có được nó. Mạc Lăng Chi liền gọi thêm cả đống ra ăn cho bõ tức.
Mẹ con thế đấy! Toàn thọc cơm chó vào mồm người ta!
Nhưng sau đó Mạc Lăng Chi lại đột nhiên lại cảm thấy ngưỡng mộ. Có lẽ cứ vô tư như nàng lại tốt, chuyện gì khó đã có cô lo. Lúc nào cũng được cưng chiều và không bị cấm đoán ở phương diện gì cả. Dù cô có ghen tới mức trời long đất bể thì chỉ cần là nàng đang vui, cô cũng sẽ không nhẫn tâm phá hoại niềm vui đó. Cũng như cái vụ mà nàng tới gặp Lục Uy Ngạn, dù cho lúc đó ghen tới mức trời long đất bể nhưng cô cũng sẽ không gọi nàng về. Dù có bận tới mấy thì chỉ cần nàng gọi, cô cũng sẽ bỏ hết công việc để về với nàng, và ngược lại.
Cả hai đã nắm tay nhau đi qua bao mùa hoa nở, cùng nhau thưởng thức bao cảnh đẹp nhân gian. Dù không nói sẽ yêu nhau trọn đời, nhưng những hành động đó lại mang cho nhau một cảm giác an toàn và yên bình tới lạ. Ở cô, Mạc Lăng Chi học được sự lạnh lùng và quyết đoán. Ở nàng, Mạc Lăng Chi học được cách thấu hiểu và tha thứ. Cả hai như một sự bù trừ cho nhau, là những mảnh ghép bị khuyết đi nhiều góc nhưng tình cảm dành cho nhau lại không vì gì cả. Chỉ đơn thuần là yêu, không vì một lý do gì cả.
Vậy ra trong tình yêu, nếu ta nắm càng chặt thì sẽ càng dễ đẩy đối phương ra xa, càng cố chấp giam hãm, thì càng dễ dẫn đến buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro