Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Không kịp nói lời yêu (1)

Mùa đông - Mùa lạnh - Mùa bên nhau!

Có một loại tình cảm, phải dùng danh nghĩa bạn bè để đi cùng người kia trên mọi nẻo đường. Có một ánh mắt, cả đời chỉ đặt trên người người khác. Có một kẻ ngốc, cả ngày chỉ loanh quanh đi tìm bóng hình quen thuộc, dù biết mình không còn cơ hội.

Dạo gần đây sức khỏe của nàng đã tốt lên rất nhiều. Khi nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa rơi đầy ngoài sân nhà, lòng nàng chợt nhớ về một câu chuyện buồn.

Một năm trước nàng gặp lại người bạn thời cấp 3. Cả hai đã ôn lại kỉ niệm thuở ngày xưa, về những cái ngày vô tư nhất đời và về nhiều chuyện xưa. Lục Uy Ngạn đã dạy nàng làm một bó hoa để mang về tặng cô.

"Chỗ này còn trống quá! Cậu nên cắm thêm hoa vào chỗ này, cả chỗ này nữa. Từng bông hoa đều là một tế bào, khi gộp tất cả lại chúng ta sẽ được một trái tim hoàn chỉnh. Đó! Rất đẹp mà phải không?!"

Lục Uy Ngạn giúp nàng chỉnh sửa lại những chỗ bị chống và dạy nàng bó sao cho đẹp. Sau một lúc loay hoay, nàng đã học được cách bó một bó hoa, tâm trạng liền trở nên vô cùng tốt.

"Cậu học nhanh thật đó! Mới đó mà đã học hết bí quyết làm giàu của tôi rồi!"

"Hi hi, phải học nhanh để còn về nhà chứ, ở ngoài này lạnh quá!"

"Ha ha ha, đã nhớ chồng rồi à?!"

Sau khi nghe thấy lời này của Lục Uy Ngạn, mặt nàng đỏ bừng lên vì ngại. Lục Uy Ngạn được đà lại càng trêu nhiều hơn khiến nàng càng ngại hơn. Tới lúc ra cửa rồi Lục Uy Ngạn vẫn không tha cho nàng.

"Tạm biệt, cảm ơn cậu nhiều nha!"

"Không có gì! Đi đường nhớ cẩn thận đó, đừng có mà nhớ chồng quá rồi vượt đèn đỏ đó!"

Bị trêu nãy tới giờ, mặt nàng đã sớm đỏ thành trái cà chua. Bước chân cũng trở nên nhanh hơn đề phòng bị trêu tiếp.

"Hừ, sẽ không có chuyện đó đâu!"

"A!"

Vì chạy nhanh quá mà đường lại trơn nên nàng không may đập đầu vào cột đèn, cảnh tượng này lại vô tình bị Lục Uy Ngạn nhìn thấy khiến cho nàng càng trở nên xấu hổ hơn, nên nàng liền nhanh chân chạy đi.

"Ha ha ha, đã bảo là phải đi cẩn thận mà!"

Nhìn cái bóng đang xa dần của nàng, Lục Uy Ngạn đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Nàng là người bạn vô tri nhất mà Lục Uy Ngạn đã từng gặp, còn cô thì là nữ hoàng ghen tuông. Sau bao nhiêu năm cái sự vô tri đó vẫn còn khiến cho Lục Uy Ngạn có chút khâm phục.

Cây nấm lùn này vẫn dễ thương như ngày nào!

Sau khi tiễn nàng về, Lục Uy Ngạn thu dọn đồ dùng cá nhân rồi cầm bó hoa rời đi. Hôm nay là ngày dỗ của một người vô cùng quan trọng nên Lục Uy Ngạn phải tới sớm để còn lau dọn mộ phần cho người đó.

Vài năm trước, một thảm kịch đường hàng không đã xảy ra. Do trong lúc lái máy bay cơ trưởng và cơ phó đã uống rượu nên máy bay bị mất lái và đâm thẳng xuống biển, cướp đi mạng sống của hàng trăm hành khách, trong đó có cả nữ luật sư trẻ tuổi Lưu Hi.

Vụ tai nạn năm đó đã gây lên một cơn sóng lớn, có nhiều nguồn tin cho rằng cơ trưởng và cơ phó đã không hề uống rượu khi lái máy bay, và vụ tai nạn này vốn không phải là ngẫu nhiên mà là do đã có sắp đặt từ trước. Mọi thông tin khi đó đều được cảnh sát và hãng hàng không giữ kín. Cuối cùng, dưới sức ép của dư luận, đại diện của hãng đã lên tiếng xin lỗi và sẽ bồi thường thiệt hại cho người nhà nạn nhân. Vụ việc cứ thế mà bị chìm xuống, như chiếc máy bay năm đó, cứ vậy mà chìm xuống đại dương kia cùng với sự thật đằng sau tất cả, để lại những cơn đau không thể nguôi cho người ở lại.

Trước phần mộ của Lưu Hi, một người phụ nữ khẽ lau dọn lại di ảnh và đặt lên trước mộ một bó hoa hồng trắng xinh đẹp.

"Hi Hi, tôi thích em! Rất thích em! Nhưng mà, giờ nói mấy câu này thì còn có ý nghĩa gì nữa?! Em đã không còn rồi, không còn nữa rồi!"

Lục Uy Ngạn nhẹ nhàng sờ lên tấm bia mộ, ánh mắt cũng trở nên dịu đi rất nhiều.

"Tiết trời ngày đông lạnh đến mấy, cũng không thể lạnh bằng tội ác của những kẻ nắm quyền. A Hi, em cứ yên lòng ra đi. Mọi chuyện còn lại hãy để tôi!"

Viện nghiên cứu Poireauter

Phòng viện trưởng

"Tại sao doanh thu tháng này lại đi xuống? Mấy cậu làm ăn kiểu gì vậy?! Không muốn làm nữa thì nghỉ luôn đi!"

Tháng này vốn chỉ giảm một tí doanh thu, đây vốn là con số được cô thông qua, nhưng đột nhiên hôm nay cô lại nổi nóng mà chửi mắng mọi người. Không chỉ dừng lại ở đó, còn cả những chuyện từ rất lâu rồi cũng bị cô đào lên để chửi.

Hôm nay nàng không có ở đây, theo một nguồn tin đáng tin cậy thì hôm nay nàng tới tiệm hoa để gặp bạn cũ. Đối với một người có máu yêu vợ như cô, vừa nhìn ai cũng đoán ra được là cô đang ghen. Nhưng ghen thì cũng để đấy vì cô không dám ngăn cấm nàng đi chơi, ngăn cản niềm vui nhỏ nhỏ của nàng nên chỉ có thể xả giận lên người cấp dưới.

Lúc này ở bên ngoài, nàng đang vui vẻ ôm bó hoa tới tìm cô. Ngay khi vừa mở cửa phòng ra, một cái chén bay chính xác vào đầu nàng rồi rơi xuống vỡ tan, máu cũng theo đó chảy xuống, rơi lên những cánh hoa xinh đẹp.

Sự việc này xảy ra quá đột ngột, nàng không kịp phản ứng đứng đơ ra nhìn cô. Nhận thức được họa lớn mà mình vừa gây ra, cô liền chạy tới bên nàng để xem vết thương cho nàng.

"Ra ngoài!"

Đám người nghe lệnh của cô liền nhanh chóng đi ra ngoài để không bị vướng vào nguy hiểm. Cô nhìn qua một lượt rồi bế nàng lên ghế sofa ở gần đó, sau đó liền lấy thuốc để khử trùng vết thương rồi băng bó lại cho nàng.

"Đau lắm không?! Chị xin lỗi! Chị không cố ý! Chị xin lỗi!"

Nước mắt cô bắt đầu rơi lã chã, cả người run lên bần bật vì sợ. Cô ôm lấy eo của nàng, khóc tới thương tâm, miệng không ngừng nói lời xin lỗi khiến nàng muốn giận mà cũng không được. Nàng lau đi những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên gò má của cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.

"Được rồi! Được rồi! Ngoan đừng khóc nữa nha! Em không sao rồi! Không nín là em đi lấy chồng khác đấy!"

Câu nói vừa rồi đã thành công chọc vào cơn ghen trong lòng của cô. Cô rất yêu nàng nên chắc chắn sẽ không để nàng rơi vào tay người khác. Bế nàng lên, cô đi một mạch tới phòng nghỉ, trong đầu toàn là ý nghĩ chiếm hữu nàng.

7 giờ tối hôm đó phòng viện trưởng vẫn còn sáng đèn. Ai không biết còn đang tưởng cô tăng ca để kéo lại doanh thu.

"Được rồi được rồi đó, từ sáng tới giờ chị vẫn chưa hết giận à?!"

"Chưa!"

"...."

"Nhưng mà em chỉ nói đùa thôi mà."

"Đùa cũng không được! Sau này mà còn đòi đi lấy chồng khác nữa là chị cho em chết trên giường luôn đó!"

Vừa nói cô vừa bóp mạnh vào eo của nàng một cái rõ đau. Biết bản thân đã lỡ lời, khiến cho cô giận nên nàng cũng không dám lên tiếng trách móc.

"Vậy bây giờ chị có thể cho em đi ăn cơm được không?! Em đói sắp ngất rồi này!"

Nhìn người con gái trước mặt, lòng cô khó khăn đưa ra quyết định. Bây giờ mới có 7 giờ, cô thật sự rất muốn chơi với nàng thêm một lúc nữa, nhưng trưa đã để nàng đói nên đành miễn cưỡng đồng ý.

"Em muốn ăn chút đồ nướng không?!"

"Có, nhưng chị có thể đừng cắn nữa được không?! Đau lắm đó!"

"Cái này thì không thể. Đợi chị một chút nha!"

Để tiện cho việc tán tỉnh nàng, cô gọi người tới lái xe. Cả hai cùng nhau đi ăn rồi lại đi tới suối nước nóng ở ngoại ô để ngâm mình.

"Ủa sao chỗ này không có ai vậy?!"

"Chị bảo bọn họ rời đi rồi!"

"Ồ, vậy giờ mình đi tắm thôi!"

"Khoan đã!"

Cô kéo nàng vào phòng thay đồ rồi cởi hết quần áo của nàng ra. Sau đó liền lấy chai tinh dầu trong túi ra để thoa lên người nàng. Đây là loại tinh dầu do cô sáng chế ra, nó được lấy cảm hứng từ chính cái sự năng động của nàng, hương liệu để tạo ra nó cũng là loại cao cấp nhất nên khó có thể nhầm lẫn với ai được.

"Phải rắc chút gia vị cho đồ ăn được ngon hơn mới được!"

"Hừ, chị đừng có tưởng là em không nghe thấy, em nghe rất rõ đó nha! Cực kỳ rõ luôn đó!"

"Hi hi, chị đùa đấy! Lát thoa lại cho chị nha?!"

"Ừm, nhưng không được bày ra mấy tư thế kì lạ đâu đó."

"Ok, thành giao."

Giữ đúng lời hứa, sau khi cô thoa xong cho nàng, nàng cũng đứng lên để thoa lại cho cô. Nhưng cô lại không chịu giữ lời, chỉ cởi có một nửa rồi nằm lên ghế với dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

"Bé yêu mau thoa cho chị đi! Chị chịu hết nổi rồi!"

"Chị.... Muốn chết à?!"

"Đùa chút thôi mà!"

Dù đã bị nàng chỉnh đốn lại nhưng cô vẫn cố tình quyến rũ nàng. Khi bàn tay của nàng chạm vào cơ thể, cô liền rên lên từng tiếng, có vẻ rất hưởng thụ khiến nàng vừa xấu hổ lại vừa giận.

"Bé ơi manh tay chút~ A~~ sướng quá~"

Chị thích rên như vậy à?! Đã vậy thì.... Cho rên tới chết luôn này!

"AAAA!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #do#tự