Chương3: Thiếu tá Ôn gặp nguy không sợ
Chuyển ngữ: Linhyang
Chương 3: Thiếu tá Ôn gặp nguy không sợ
Sáu giờ, Ôn Cẩn gập chăn mền xong, rửa mặt đi làm.
Lúc khóa cửa thì Lục Liên Xuyên về.
Anh đứng dưới cửa sổ chỗ ngoặt hành lang, đầu dường như sắp chạm tới đỉnh, đầu tiên là mờ mịt, sau đó giống như phạm sai lầm, không tự chủ được dịch ánh mắt.
Một tay anh xách túi bánh ngọt cùng sữa đậu nành nóng hổi, một tay cầm trứng gà mới giao tới bộ hậu cần.
Trứng gà được đưa tới lúc năm giờ sáng, anh chính là người đi lấy đầu tiên, sương sớm dày, anh từ bộ hậu cần đi nửa con phố, lúc đến cửa hàng bán đồ ăn sáng tóc đều đã ướt sương.
Lục Liên Xuyên tính trở về sớm rửa mặt chỉnh lý bản thân, thuận tiện làm cơm sáng, lúc ăn cớm với Ôn Cẩn thì nói chuyện thật tốt với cô.
Lục Liên Xuyên lên tiếng: "Em muốn ra ngoài?"
Ôn Cẩn mở miệng đánh tan ảo tưởng của anh: "Em tới viện nghiên cứu một chuyến, anh cứ ăn trước đi."
Ôn Cẩn nói xong, lông mày Lục Liên Xuyên nhíu lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Giọng nói Lục Liên Xuyên lạnh xuống: "Không phải có ba ngày nghỉ kết hôn sao?"
Ôn Cẩn kinh ngạc nhìn anh: "Quy định là quy định, nhiệm vụ là nhiệm vụ."
Nét mặt của cô như đang nói, anh thân là quân nhân mà không biết điều này sao?
Lục Liên Xuyên quay mặt sang một bên: "Tối về sớm một chút, về đường Tứ Phương bên kia ăn cơm với bà ngoại anh."
Ngữ khí kỳ quái, giống như là tức giận ai đó.
Ôn Cẩn cười tủm tỉm nói: "Biết rồi."
Lục Liên Xuyên tránh sang một bên, Ôn Cẩn mỉm cười gật đầu xuống lầu.
Lục Liên Xuyên đứng một lúc, đuổi theo cô, hung dữ nhét điểm tâm mới mua vào ngực cô: "Trên đường đừng chậm trễ, ăn nhân lúc còn nóng."
Ôn Cẩn thụ sủng nhược kinh, cô nói: "Liên Xuyên trong nhà không có cơm."
Lục Liên Xuyên đem câu gọi Liên Xuyên của cô lặp lại ba lần trong lòng, nở nụ cười, khóe mắt cong cong, anh nói: "anh làm đại cái gì cũng được, khi nào tan tầm nói với anh, anh đi đón em."
"Được."
Sau khi Ôn Cẩn đi, Lục Liên Xuyên lại nhíu mày.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh vẫn không có cơ hội nói chuyện với cô.
"Lần thí nghiệm thứ ba bắt đầu... một tổ chú ý quan sát phản ứng..."
Ba giờ chiều, Ôn Cẩn nhập vào số dữ liệu cuối cùng mới nhớ tới ăn cơm.
May mắn lúc sáng đã ăn điểm tâm mà Lục Liên Xuyên mua.
Cửa phòng làm việc mở ra, một cô gái khá quen mắt đưa tay gõ cửa, chào Ôn Cẩn một cái.
"Thiếu tá Ôn, chúc mừng thăng chức." cô gái tự giới thiệu mình, "Tôi họ Sở, Sở Chính Chính, bên tổng hợp hành chính."
Ôn Cẩn tháng trước mới được bổ nhiệm làm kỹ sư thiết kế công trình, được điều tới Chiêu Dương, người trong viện nghiên cứu đa số mới chỉ quen mắt, còn chưa trao đổi qua, Ôn Cẩn cho rằng bộ phận hành chính có vấn đề gì, vội vàng buông bát đũa: "Xin chào, có chuyện gì không?"
"Chồng của tôi... là chỉ huy Bắc khu Phùng Tiện." Sở Chính Chính cười, "Là bạn nối khố của bác sĩ Lục."
Ôn Cẩn mơ hồ, nhớ lại Phùng Tiện là ai.
Phùng Tiện, anh trai mặt chữ quốc cười lên giống hồ ly ở đối diện nhà Lục Liên Xuyên, trong ấn tượng hình như là cùng tuổi với Lục Liên Xuyên, quan hệ rất tốt, mỗi lần cười đùa, anh ta đều cùng một nhóm với Lục Liên Xuyên, để lại cô và Lục Lâm Phong tự động thành nhóm.
"Xin chào." Ôn Cẩn nở nụ cười, dường như nhớ tới tai nạn xấu hổ nào đó khi còn bé, lần nữa nở nụ cười, nắm tay cô gái kia, thân thiết chào hỏi, "Cô ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Sở Chính Chính nói, "Ngại quá quấy rầy cô ăn cơm rồi."
"Không có việc gì, không quấy rầy." Ôn Cẩn kéo một cái ghế để cô ấy ngồi xuống, cười nói, "Hôm nào có thời gian, cùng nhau ngồi nói chuyện một chút."
Sở Chính Chính nhìn thấy Ôn Cẩn không thể che dấu vui vẻ, âm thầm ở trong lòng xoay quanh Lục Liên Xuyên ba trăm sáu mưới độ mắng một lần.
Mặc dù không phải hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng Sở Chính Chính cho rằng, Ôn Cẩn nhân tài của quốc gia này, với tên Lục Liên Xuyên trong đêm tân hôn tới quán bar tán gái thì mười tên Lục Liên Xuyên cũng không xứng.
"Nếu Phùng Tiện không nói với tôi, tôi còn không biết chuyện cô và Lục Liên Xuyên kết hôn." Sở Chính Chính vào chuyện, "Không nghĩ tới cô lại thành người một nhà với anh ta."
"Hôm qua mới đi lĩnh chứng, bận quá không có thời gian tổ chức tiệc cưới." Ôn Cẩn cười, đôi mắt dài nhỏ toát lên vẻ dịu dàng.
Ôn Cẩn càng cười như vậy, Sở Chính Chính càng cảm thấy áy náy, trong lòng nghẹn một câu tối hôm qua Lục Liên Xuyên ở quán bar làm bậy, quả thực không thể nói ra, Sở Chính Chính cảm thấy mình đúng là bệnh tâm thần, đổi vị trí suy nghĩ, nếu như cô và Phùng Tiện kết hôn ngày thứ hai, nghe thấy trong đơn vị có người nói đêm tân hôn Phùng Tiện vào quán bar trêu gái, trước khi đánh Phùng Tiện thành đầu chó, cô sẽ lôi búa ra, cho cái kẻ lắm chuyện ấy một búa.
Được rồi được rồi, làm người không nên quá xía vào chuyện của người khác, Sở Chính Chính nuốt xuống mấy lời không dễ nghe, chỉ hàm súc nói: "Về sau có chuyện gì cô cứ nói với tôi, nếu Phùng Tiện và Lục Liên Xuyên lại uống rượu với nhau, muốn tra địa chỉ, cứ hỏi Phùng Tiện."
Ôn Cẩn dường như nghe thấy có ý tứ khác, lại càng tăng thêm hảo cảm với Sở Chính Chính, thuận tiện folow Phùng Tiện.
Tài khoản mạng xã hội của Ôn Cẩn đều dùng tên thật, Phùng Tiện thấy tên của cô, lập tức phản hồi lại.
"Xin chào thiếu tá Ôn."
Ôn Cẩn bận bịu nhiều việc, cơm nước xong xuôi liền tắt máy, khóa trong tủ đồ, tiến vào phòng thí nghiệm số sáu.
Phùng Tiện chưa nhận được trả lời, ngẩng đầu nói với Lục Liên Xuyên: "Vợ cậu thêm bạn tớ."
Lục Liên Xuyên không nói một lời, đưa tay muốn lấy điện thoại của anh ta, nhìn thấy tất cả đều là Phùng Tiện đơn Phương nịnh nọt, cười lạnh một tiếng ném trở về.
Phùng Tiện chờ đón con gái, Lục Liên Xuyên nhàm chán, gọi điện thoại hỏi anh ta ở đâu, thế là, Phùng Tiện liền lừa gạt Lục Liên Xuyên tới cửa hàng trà sữa bên cạnh nhà trẻ, hai tên đàn ông già đầu lúc đầu muốn tâm sự vấn đề tình cảm, cuối cùng Lục Liên Xuyên bị phong cách trang trí ngọt ngào trẻ con ở đây dọa sợ, muốn nói cũng không nói nên lời.
Thấy anh không nói, Phùng Tiện sốt ruột: "Nhanh lên, ngày mai tớ đi công tác ở Hải Châu, chỉ có hôm nay mới có thể giúp cậu trưng cầu ý kiến, có chuyện gì thì mau nói."
Lục Liên Xuyên như đang uống cạn ly rượu đắng của đời người, khuôn mặt nói không hết ưu sầu, nhíu mày hỏi: "Tớ làm như vậy có đúng hay không?"
"Đêm tân hôn chạy tới quán bar uống rượu trốn tránh hiện thực?" Phùng Tiện xấu miệng, "Hay là nói cậu thiếu chút nữa thì vượt qua giới hạn?"
Lục Liên Xuyên phát hiện, có lẽ bản thân đã quá lạc hậu rồi, bạn thân nói cái gì anh cũng không hiểu.
Trong tiệm trà sữa cấm hút thuốc, cộng thêm con gái Phùng Tiện sắp tan học, Lục Liên Xuyên chịu đựng cơn thèm thuốc, ngón tay thon dài vuốt ve miệng ly trà sữa, thật lâu mới nói: "Tớ nói là kết hôn."
"không phải, tớ cũng không rõ ràng." Phùng Tiện cũng phát sầu, "Hai người kết hôn cũng không phải nhất thời hứng khởi, từ phê duyệt tới xử lý thủ tục, cũng mất mười ngày nửa tháng, chẳng nhẽ không đủ thời gian dể cậu hối hận? Sao tới lúc nhận chứng cậu mới làm trò?"
Lục Liên Xuyên nói: "Tớ không nghĩ cô ấy sẽ đồng ý."
"Ai chủ động đề ra?"
"... cô ấy đi." Lục Liên Xuyên nói xong, cười tự giễu, bổ sung, "Nhà cô ấy, không phải cô ấy."
"Lúc trước nhà cô ấy nói thế nào?"
"Đột nhiên ba cô ấy gọi tớ ăn cơm, hôm đó tớ có ba cuộc giải phẫu, cũng không có thời gian lo lắng, đến tiệm cơm đã là tám rưỡi, cứ tưởng ba cô ấy tới Chiêu Dương chơi, để tớ tiếp đãi, tới nơi mới thấy cha mẹ tớ, cha mẹ cô ấy và cô ấy đều ở đó."
"Nói thế nào?"
"Từ tuổi tác tới tớ đã có dự định kết hôn chưa, hai nhà từ nhỏ đã có hôn ước, bây giờ nhìn ý tứ của mọi người, chỉ cần bọn tớ gật đầu là coi như thành."
"Cậu nói thế nào?"
Lục Liên Xuyên: "Tớ nói được."
Phùng Tiện: "Tớ biết cậu mà... đồng ý đúng là thoải mái!"
Lục Liên Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà trẻ cũng sắp tan học, bảo vệ đang bắt đầu mở cổng.
"Còn Ôn Cẩn? Cô ấy có phản ứng gì."
"Cô ấy nói có thể."
"Vậy cậu còn băn khoăn cái gì?" Phùng Tiện nghĩ mãi không ra, " Cười thì cười ra tiếng được không?"
Lục Liên Xuyên nói: "Cô ấy không nói với tớ câu nào."
"Cậu toàn nghĩ linh tinh gì đâu!" Phùng Tiện quát lớn, "Tính cách Ôn Cẩn như thế nào cậu còn không rõ? Từ nhỏ gặp cô ấy đều đã kiệm lời, cậu còn mơ tưởng cái gì chứ? Đóng cửa lại làm Ôn Cẩn trở nên lắm lời, ngày ngày không ngừng nói bên tai cậu yêu anh yêu anh nhất?"
Lục Liên Xuyên không cười, biểu lộ ngược lại càng buồn bã.
Anh nói: "Tớ là sợ cô ấy..."
Nhà trẻ vang lên tiếng chuông tan học, là khúc nhạc thiếu nhi vui nhộn, Phùng Tiện nói: "Cậu nói to chút!"
Lục Liên Xuyên nói: "Anh tớ..."
Phùng Tiện khẽ giật mình, không nói gì.
Lục Liên Xuyên nói: "Hôm qua mẹ tớ với cô ấy nói chuyện ở trong nhà, tớ nghe thấy được..."
Phùng Tiện khoát tay: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Vẻ mặt Lục Liên Xuyên hốt hoảng, nói khẽ: "Nói xin lỗi cô ấy, cô ấy nói, con thay anh cả chăm sóc anh ấy, không có chuyện gì..."
Phùng Tiện động tác quá lố: "Ấy ấy! Con gái tớ ra tới rồi!"
Lục Liên Xuyên: "Phùng Tiện, tớ với anh cả, so ra kém nhiều lắm sao?"
Phùng Tiện tỉnh táo lại, nói: "Có thể chênh lệch thế nào nữa? Cậu từ bé đã không đùa nghịch được... cậu nói thật cho tớ, nhà cậu nói chuyện kết hôn lúc này, còn vội vàng như vậy, có phải là có nguyên nhân không?"
Lục Liên Xuyên nói: "Tháng trước tớ đã báo danh vào nhóm cứu viện quốc tế số sáu."
Phùng Tiện: "À, trách không được."
Nhà họ Lục có lẽ là muốn cậu ta hồi tâm.
Chỉ còn một người con trai này, nhưng cũng một lòng muốn ra tiền tuyến.
Con gái Phùng Tiện không giống như đứa bé vừa tan học ở nhà trẻ mà giống một chú khỉ vừa được thả ra khỏi vườn thú, tinh lực dồi dào, nhảy tưng tưng trong ngực Phùng Tiện, miệng không phải đang ăn cái gì cũng là đang nói hoặc đang hát, không ngừng nghỉ phút nào, cũng không phiền hà.
Lục Liên Xuyên cười nhìn cô bé, Phùng Tiện nói: "Dạy cậu một bí quyết, tuyệt đối có tác dụng."
Lục Liên Xuyên đưa trà sữa cho cô bé uống, còn tặng cho cô bé một nụ cười thân thiết.
Phùng Tiện nói: "Trờ về liền cười với Ôn Cẩn như vậy, đừng nói một Ôn Cẩn, mười Ôn Cẩn cũng có thể hạ gục."
Lục Liên Xuyên trở mặt thần tốc, nhíu mày liếc Phùng Tiện, cảm thấy cậu ta chết cũng không chịu đứng đắn.
Con gái Phùng Tiện băt đầu hát bà "Ba thật vất vả", Lục Liên Xuyên cảm khái: "Trong nhà có trẻ con thật tốt."
Phùng Tiện: "Hâm mộ? Cho cậu con khỉ con này, đóng gói cho cậu luôn! Ngày nào cũng khiến ba của nó mệt chết, không quấn mẹ chút nào, chỉ quấn ba, lần trước hai bố con chơi đánh quyền, nhóc con này liền cho tớ một đấm vào mắt đau muốn chết, lại không nỡ đánh con bé, chỉ có thể đập tay lên tường, con khỉ con này còn cười tớ, gọi mẹ nó tới xem, nói ba thật là ngốc. Tớ cũng thật là ngốc, làm cái gì cứ nhất định phải cho mình thêm một đứa bé... con khỉ con này chính là tới để đòi nợ!"
Lục Liên Xuyên chỉ nói: "Thật tốt, thật tốt."
Phùng Tiện: "Thấy tốt thì về nhà mà sinh!"
Sự việc cũng thật trùng hợp.
Ôn Cẩn từ sở nghiên cứu đi ra, mở điện thoại liền thấy bạn cô gửi tới một tấm ảnh.
"Ông xã cậu?"
Trong tấm ảnh, ánh đèn mông lung mê ly, mà đôi mắt hoa đào hơi vểnh lên cười cũng mang theo men say, anh nghiêng người dựa vào quầy bar cười.
"Hình như vậy." Ôn Cẩn trả lời, "Đâu ra thế?"
"Trên vòng bạn bè của bạn học đại học em gái tớ." Cô bạn trả lời, "Muốn tớ chụp màn hình cho cậu không? Ba năm trước đây vận mệnh gặp phải, hôm nay ba năm sau, vận mệnh lại một lần đưa em tới bên anh. Là chồng cậu sao?"
Ôn Cẩn đáp: "Không phải."
"... rất giống."
"Chông tớ không biết cười." Ôn Cẩn cẩn nói xong, tắt điện thoại.
Lục Liên Xuyên đứng ở xa xa, thấy cô đi ra, vẫy vẫy tay, dập thuốc chui vào xe.
Anh vẫn nhíu lông mày, vẻ mặt không vui vẻ.
Ôn Cẩn nghĩ: Lục Liên Xuyên, không phân địch ta.
Trông thấy cô, một mặt khổ đại cừu thâm.
Nhìn thấy địch, lại là một bộ mặt tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro