Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Cưới trước yêu sau còn khó hơn lên trời

Chuyển ngữ: Linhyang
​Lục Liên Xuyên tan tầm về thẳng nhà, thái thịt nấu cơm, nước mắt nước mũi giàn giụa xào xả ớt, bận rộn một giờ mới làm xong cho Ôn Cẩn ba món mặn một món canh, ngay cả hoa quả cũng cắt gọt cắm sẵn tăm, chỉ chờ Ôn Cẩn về cùng ăn.
​Ôn Cẩn không nói tiếng nào, trắng đêm không về.
​Lục Liên Xuyên cách nửa giờ lại ăn một chút hoa quả ướp lạnh cầm chừng, cuối cùng dứt khoát ăn hết sạch hoa quả.
​Điện thoại Ôn Cẩn không kết nối được, Lục Liên Xuyên lật ra sổ liên lạc, tìm từng hàng, cuối cùng gọi vào tổng đài ở sở nghiên cứu.
​"Kỹ sư trưởng Ôn sao? Cô ấy đang họp."
​Đôi mắt Lục Liên Xuyên không chút ánh sáng, hữu khí vô lực nói: "Làm phiền cô hỏi một chút, đêm nay cô ấy có trở về không?"
​"Được."
​Đầu bên kia đang gọi điện thoại tới phòng họp, không lâu sau Lục Liên Xuyên nghe thấy cô gái hỏi: "Xin chào, kỹ sư trưởng Ôn kêu tôi hỏi anh là ai?"
​Lục Liên Xuyên sửng sốt hồi lâu, cau mày nói: "Bảo cô ấy về nhà thì còn ai vào đây?"
​Anh cúp điện thoại, đi ra ngoài hút thuốc.
​Toàn bộ tâm trí của Ôn Cẩn đều tập trung vào các báo cáo số liệu, tổng đài gọi điện tới cô cũng không quan tâm, chỉ nghe thấy đầu bên kia nói kỹ sư trưởng Ôn có người tìm chị, câu hỏi bao giờ chị về phía sau lại không nghe thấy.
​Thế là Ôn Cẩn thuận miệng hỏi: Tìm tôi sao? Ai vậy?
​Sau khi hồi hồn Ôn Cẩn khẽ giật mình, vội vàng gọi lại: "Người tìm tôi tên là Lục Liên Xuyên à? Anh ấy còn chờ không?"
​Tổng đài trả lời: "Kỹ sư trưởng Ôn, anh ấy vừa mới cúp máy, hẳn là... người nhà của chị?"
​Ôn Cẩn: "Ừm, tôi biết rồi, đó là chồng tôi."
​Cô gái bên kia cách một hồi lâu mới cẩn thận nói: "... Anh ấy không đợi được chị, hình như tức giận, liền cúp điện thoại."
​Ôn Cẩn an ủi: "Không trách cô, ai cũng sẽ phản ứng như vậy thôi."
​Cô gái nghĩ, đúng là không trách em, nhưng mà trọng điểm không phải ở đây mà? Kỹ sư trưởng Ôn chị an ủi em thì làm được gì?
​Cúp điện thoại, Ôn Cẩn dành thời gian tưởng tượng một chút nét mặt Lục Liên Xuyên bây giờ, anh nhất định là đang cau mày, vẻ mặt mất hứng, giống như chú mèo kiêu ngạo chẳng biết vì sao lại không vui.
​Ôn Cẩn mỉm cười, đột nhiên cảm thấy anh thật thú vị, vì không để anh tiếp tục tức giận cô liền gọi vào máy bàn ở nhà.
​Vang lên năm sáu tiếng tút Lục Liên Xuyên mới nhận.
​Anh phun ra một ngụm khói, alo một tiếng, giọng nói khàn khàn.
​"Liên Xuyên, tối nay em không về, một lúc nữa còn phải mô phỏng phòng thí nghiệm..."
​Lục Liên Xuyên vốn đang tức giận, hút một điếu thuốc vẫn không tiêu được, thấy đầu số gọi tới là của viện nghiên cứu, vốn đã chuẩn bị trước ra vẻ cho Ôn Cẩn thấy là anh không vui, kết quả còn chưa mở miệng đã bị Ôn Cẩn dùng hai chữ "Liên Xuyên" chế phục.
​Lục Liên Xuyên: "Ừ, không sao, hôm nay anh tan tầm sớm nên nấu cơm, giờ muốn hỏi xem hôm nay em có về không."
​Lục Liên Xuyên nghĩ, người bình thường nghe thấy câu nói này đều sẽ khen một chút hoặc là kinh hỉ một chút nhỉ.
​Cô quả nhiên không phải người bình thường, "Không được rồi, anh ăn đi rồi đi ngủ sớm một chút."
​Không còn gì để nói, Ôn thiếu tá liền cúp điện thoại, trước khi cúp máy cô đã tiến vào trạng thái làm việc, Lục Liên Xuyên nghe thấy nửa câu sau của cô là: "Lại tiến hành số 13 một lần,phản ứng trung gian không phải rất..."​
​Lục Liên Xuyên hừ một tiếng cúp điện thoại.
​Hôm sau, Lục Liên Xuyên đã có kinh nghiệm, trước khi tan làm gọi điện thoại cho Ôn Cẩn.​
​"Hôm nay có thể về không?"
​"Có thể."
​Nhận được câu trả lời chắc chắn này, Lục Liên Xuyên xốc lên mười hai phần tinh thần, lại làm cơm tối.
​Vì không để bản thân thất vọng, anh cũng không dám kì vọng Ôn Cẩn sẽ khen mình.​
​Tám giờ tối, Ôn Cẩn trở về.
​Lục Liên Xuyên thẳng lưng ưỡn ngực ngồi trước bàn, thấy Ôn Cẩn về chỉ trong ba giây đã thay đổi sắc mặt ba lần.
​Từ lúc mới bắt đầu là mặt không cảm xúc rồi tới khóe mắt hơi lộ ra ý cười, cuối cùng là nhíu mày, mím môi nghiêm túc không vui.
​Từ lúc phát hiện anh là kẻ thay đổi sắc mặt nhanh như chóng chóng, Ôn Cẩn đã tìm được cách trêu đùa ông chồng mới của mình.
​Giống như làm thí nghiệm, Ôn Cẩn tìm kiếm nhân tố mấu chốt.
​"Em đã ăn cơm rồi."
​Lục Liên Xuyên đang xới cơm cho cô, nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu dữ dằn nhìn Ôn Cẩn, cặp mắt kia cũng mang theo tâm tình của anh, từ lãng tử hoa đào biến thành sát thủ hoa đào.
​Ôn Cẩn khẽ gật đầu,hữu hiệu, tâm trạng của anh quả nhiên rất dễ bị ảnh hưởng.
​"Nhưng vẫn chưa ăn no, để em xem anh làm món gì." Ôn Cẩn đi tới, thuận tiện rửa tay luôn.
​Ánh mắt Lục Liên Xuyên mềm mại hơn, tránh ra nửa người nói: "Nấu cháo."
​Tốt hơn rồi.
​Ôn Cẩn nghĩ, ánh mắt của anh đã mềm mại hơn vừa rồi một chút.
​Sau đó, thử quan tâm anh xem anh phản ứng ra sao?
​Ôn Cẩn hỏi: "Công việc hôm nay có bận không?"
​"Anh?" đôi mắt Lục Liên Xuyên lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức phát ra hào quang kì dị, giãn mày khẽ ừ một tiếng, "Vẫn được."
​Đi đúng đường rồi.
​Ôn Cẩn nhận được sự cổ vũ lớn, đang muốn tìm kiếm thêm nhân tố khiến anh thay đổi cảm xúc, liền nghe thấy Lục Liên Xuyên hỏi: "Còn em? Hôm qua bận rộn cả đêm sao? Hôm nay có được nghỉ ngơi không? Gặp phải vấn đề gì à?"
​Ôn Cẩn có chút khác biệt với người bình thường.
​Suy nghĩ cùng tinh lực của cô phần lớn đều để trên công việc, chỉ cần dính dáng đến công tác của cô, cơ bản tất cả đều là nhân tố khiến cô chú ý.
​Ôn Cẩn bắt đầu giải thích nguyên nhân vì sao đêm qua cô phải họp khẩn cấp.
​"Mạng lưới trung tâm không thể xảy ra vấn đề, đơn giản mà nói, điểm mấu chốt của hệ thống phòng thủ trên không chính là tìm kiếm "Điểm cao khống chế" mà những thứ này là cùng..."
​Thí nghiệm bắt giữ yếu tố then chốt khiến Lục Liên Xuyên thay đổi tâm trạng bị buộc gián đoạn.
​Lục Liên Xuyên vừa ăn vừa nghe cô nói, ngẫu nhiên ngẩng đầu thấy ánh mắt cô bay xa, hơi nhíu mày lo âu công việc, trên mặt anh liền không tự chủ xuất hiện ý cười.
​Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
​Ôn Cẩn vẫn là chưa hiểu rõ Lục Liên Xuyên, thí nghiệm nghiên cứu biến hóa cảm xúc của Lục Liên Xuyên của cô mới chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp là dùng ngôn ngữ kích thích, thật ra cô còn chưa biết, chốt mở thay đổi cảm xúc của Lục Liên Xuyên chính là Ôn Cẩn.
​Lục Liên Xuyên không ăn bao nhiêu, chủ yếu ngồi nhìn cô ăn, ánh mắt mê ly.
​Anh hỏi: "Có hợp khẩu vị không?"
​Ôn Cẩn: "Ăn rất ngon."
​Trong giây lát ấy, Ôn Cẩn nhìn thấy anh cười, đôi mắt đào hoa đượm ý cười, trong suốt sáng chói, cực đẹp.
​Ôn Cẩn nghĩ, khiến anh vui vẻ nở nụ cười... cũng không khó.
​Ban đêm đi ngủ,Lục Liên Xuyên vẫn trải qua sự giày vò mất ngủ.
​Hôm nay, có lẽ bởi tâm tình không tệ, Lục Liên Xuyên cẩn thận thăm dò.
​Anh gọi: "Ôn Cẩn."
​Cùng lúc đấy, vươn ngón tay ra nắm lấy cái chăn của cô ở bên cạnh.
​Năm giây sau, giọng Ôn Cẩn mang theo cơn buồn ngủ, ừ một tiếng.
​Bản năng nghề nghiệp của Lục Liên Xuyên đi trước tình cảm một bước, phán đoán, gần tới trạng thái ngủ say, đối phương lập tức sẽ tiến vào giấc ngủ sâu.
​Anh nói khẽ: "Không có việc gì, em ngủ đi."
​Anh rụt tay về.
​Buổi sáng hôm sau, Lục Liên Xuyên nhìn tướng ngủ ngay ngắn của Ôn Cẩn, thất vọng nghĩ: Vì sao cô đi ngủ lại quy củ như vậy?
​Lăn qua lăn lại, lăn vào trong ngực anh không tốt sao?
​Ngón tay anh bỗng nhúc nhích, nhướng mày, lách mình tiến vào nhà vệ sinh, vừa mắng là đàn ông thật phiền phức, vừa chấp nhận số mệnh khóa cửa lại.
​Lần nữa mở cửa ra, nhìn thấy Ôn Cẩn đứng trước cửa, tim anh kém chút nữa thì ngừng đập.
​Anh nghiêng người sang để cô đi vào.
​Ôn Cẩn: "Hôm nay anh vệ sinh cá nhân rất lâu."
​Ôn Cẩn vốn chỉ muốn nhắc nhở anh chú ý thời gian tránh đi làm trễ.​
​Lục Liên Xuyên trong lòng có quỷ, dữ dằn nói:"Ngậm miệng."
​Ai da, thật là hung dữ.
​Hay cau có mới là bản chất thật của anh mà. Ôn Cẩn bắt được trọng điểm, anh thỉnh thoảng có chứng khó chịu khi thức giấc, về sau ở chung cần chú ý.
​Chiều thứ sáu, Lục Liên Xuyên không đi làm.
​Về đến nhà ngạc nhiên phát hiện Ôn Cẩn cũng đang ở nhà.
​Ôn Cẩn đang cúi đầu loay hoay nghịch một món đồ chơi, cửa vừa vang cô liền ngẩng đầu quan sát biến hóa sắc mặt của anh.
​Lục Liên Xuyên: "Hử?"
​Dáng vẻ kinh ngạc của anh thật đáng yêu.
​"Viện nghiên cứu kỷ niệm chín năm ngày thanh lập cho nghỉ nửa ngày." Ôn Cẩn nói, "Chỉ làm việc không nghỉ ngơi sẽ thành ngốc mất."
​Lục Liên Xuyên nở nụ cười, rất nhẹ rất ngắn.
​Ôn Cẩn nói: "Hôm nay sẽ ăn thức ăn trẻ con."
​"Cái gì?"
​Vừa dứt lời, nhà vệ sinh liền truyền tới tiếng xả nước, cửa vừa mở, một con khỉ mặc váy hoa... không, là một cô bé nhảy ra, chỉ chớp mắt đã nhảy tới ghế sô pha, giơ cánh tay làm động tác phi thiên: "Thần lực vô địch, biến thân! Dì ơi, khối rubic của con đã ghép xong chưa?"
​Lục Liên Xuyên: "Đây không phải là Phùng Tiện..." Con khỉ nhà Phùng Tiện!!
​"Con bé về cùng em." Nụ cười phổ độ chúng sinh của Ôn Cẩn lại xuất hiện, phật quang phổ chiếu, "Cô ấy nhờ em đi đón con bé, hôm nay bố con bé về, sáu giờ sẽ tới đón."
​Lục Liên Xuyên: "Anh biết bố con bé, em... em còn có ấn tượng không?"
​"Vẫn nhớ, trước kia ở đối diện nhà anh."
​Ôn Cẩn vừa nói vừa xoay khối rubic về như cũ, đưa cho con khỉ nhỏ.​
​Lục Liên Xuyên: "Quên mất con gái cậu ta tên gì rồi..."
​Ôn Cẩn: "Anh hỏi con bé đi."
​Lục Liên Xuyên ngồi xuống, mắt chứa ý cười, hỏi con khỉ nhỏ: "Nói cho chú nghe con tên gì?"
​Khỉ nhỏ đúng như Phùng Tiện nói, nhảy nhót không ngừng một giây, coi ghế sô pha như giường nhảy, ôm khối rubic nhảy nhót dữ dội mà nói không thở gấp: "Sở Khiêu khiêu!"

​*Khiêu Khiêu: Nhảy nhót
​Đúng là cái tên nói lên tất cả! Lục Liên Xuyên chưa từng nghe qua tên của cô bé, có lẽ do mỗi lần Phùng Tiện nói về con gái mình đều gọi là khỉ con.
​Con khỉ con nhà tớ...
​Chú khỉ con nhà phùng Tiện lần nữa đưa khối rubic bị xáo trộn cho Ôn Cẩn: "Dì ơi, dì làm lần nữa đi! Con tính thời gian cho dì, con, con nhảy mười lần, dì có thể xếp xong không?"
​Ôn Cẩn ừ một tiếng, lần nữa cúi đầu phục hồi khối rubic.
​Lục Liên Xuyên bị quỷ ám, nói ra lời trong lòng: "Một nghịch ngợm, một ngoan ngoãn, về sau..."
​Lực chú ý của Ôn Cẩn hoàn toàn nằm trên khối rubic, mờ mịt nói: "Hử?"
​Lục Liên Xuyên trầm mặc.
​Con khỉ nhà Phùng Tiện không chỉ tinh lực dồi dào còn là một kiện tướng thể dục thể thao , mà khả năng ăn nói của cô bé cũng rất tốt, rất biết ăn nói.
​Cô bé nhảy trên ghế sô pha một lát, trong lúc nghỉ ngơi, lấy đồ ăn vặt trong túi xách nhỏ ra, hào phóng chia cho Lục Liên Xuyên cùng Ôn Cẩn một ít.
​Sau đó,miệng con khỉ con bắt đầu tiến vào trạng thái bận rộn.
​Cô bé vừa ăn vừa hỏi chuyện hai người lớn.
​"Cô chú là bố mẹ trong gia đình à?"
​Lục Liên Xuyên hơi ngạc nhiên.
​"Cái gì?"
​"Bố và mẹ, cô chú có phải không?"
​Ôn Cẩn thay đổi phương thức hóa giải câu nói của cô bé, suy đoán: "Có lẽ là con bé muốn hỏi có phải vợ chồng không?"
​Lục Liên Xuyên thoải mái trả lời: "Đúng vậy."
​"Vậy, bạn nhỏ của hai người đâu?"
​Dựa theo công thức vừa rồi, Ôn Cẩn nhanh chóng minh bạch ý tứ của cô bé.
​Ôn Cẩn nở nụ cười, nghiêm túc trả lời: "Còn chưa có đâu."
​"Vì sao lại chưa có?" cô khỉ con nhà Phùng Tiện mê mang, "Cô chú có vở Đỏ không?"
​Lục Liên Xuyên nhìn về phía Ôn Cẩn, nhíu mày, anh cũng đại khái nắm được phương thức chuyển đổi, thấp giọng hỏi: "Con bé nói giấy đăng ký kết hôn hả?"
​Ôn Cẩn híp mắt cười đoán: "Chắc vậy?"
​"Có vở Đỏ không?" con khỉ nhỏ nhà Phùng Tiện đưa ra yêu cầu, "Cô chú cho con xem một chút, con liền, liền biết khi nào hai người có thể có bạn nhỏ."
​Lục Liên Xuyên giống như đang nghe Nghìn lẻ một đêm.
​Anh trăm triệu không nghĩ tới, người đầu tiên hỏi tình trạng hôn nhân của mình, đưa ra yêu cầu muốn nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn lại là một cô nhóc bốn tuổi.
​Lục Liên Xuyên cơ hồ ngay lập tức mang giấy đăng ký kết hôn cho khỉ con, nín cười hỏi: "Con có thể nhìn ra cái gì?"
​Chú khỉ con nhà Phùng Tiện nói: "đây chính là vở Đỏ, vậy chú, cô chú vì sao còn chưa đi lãnh bạn nhỏ?"
​Ôn Cẩn vỗ tay một cái, hưng phấn nói: "Em hiểu rồi!"
​Cô hỏi: "Cầm vở Đỏ đi lãnh bạn nhỏ hả? Ai nói cho con vậy?"
​Con khỉ nhà Phùng Tiện ra vẻ người lớn, lời nói thấm thía giáo giục hai người lớn này: "Đầu tiên phát vở Đỏ cho bố mẹ, sau đó mọi người đi xếp hàng, đợi đơn vị phát bạn nhỏ, sau đó chờ mười tháng liền có thể, liền có thể có bạn nhỏ! Ai, sao hai người lại không biết vậy?"
​Cô bé còn ung dung thở dài.
​Lục Liên Xuyên sắp không nhịn nổi, anh che mắt, nhếch khóe miệng, rõ ràng là đang cười, anh tự nhủ: "Anh muốn điên rồi..."
​Đây nhất định là Phùng Tiện dạy.
​Mỗi đứa bé sau khi biết nói chuyện, đều sẽ suy nghĩ tới mấy vấn đề triết học: Mình là ai, mình từ chỗ nào tới?
​Khi con gái quấn lấy Phùng Tiện hỏi mình từ chỗ nào tới, Phùng Tiện cầm giấy hôn thú bắt đầu ba hoa: "Đơn vị phát cho bố và mẹ vở Đỏ, sau đó bố và mẹ cùng mang đi lĩnh bạn nhỏ."
​Sở Chính Chính: "Còn phải xếp hàng, lãnh bạn nhỏ rồi phải đợi mười tháng mới có thể dẫn bạn nhỏ về."
​Phùng Tiện mệt mỏi không chịu nổi: "Đúng vậy, sau đó ba liền lĩnh con về, cho nên, cho nên con phải ngoan ngoãn ăn cơm, ăn nhiều rau xanh, mau cao lớn, nghe lời bố mẹ, nếu không bố mẹ liền trả con về, nhận một bạn nhỏ nghe lời ăn nhiều rau xanh về..."
​Ôn Cẩn cười: "Cách dạy này thật thú vị."
​Lục Liên Xuyên gật đầu đồng ý, yên lặng ngồi gần một chút, cũng ở trong lòng vòng vài vấn đề trọng điểm.
​Có đôi khi, cần có một đứa bé làm chất xúc tác của tình cảm.
​Lục Liên Xuyên còn chưa kịp mừng thầm bao lâu, giáo dục của Phùng Tiện bắt đầu không đáng tin cậy.
​Khỉ con chững chạc đàng hoàng hỏi: "hai người có quyển vở nhỏ rồi, vì sao lại không hôn hôn?"
​Hai người lớn liền hóa đá.
​Khỉ con nói: "Có vở nhỏ, bố mẹ liền mỗi ngày đều hôn hôn, trên vở nhỏ cũng có viết, mỗi ngày đều phải hôn."
​Phùng Tiện rốt cuộc có thể dạy hư con gái tới mức nào? Đây chính là con gái ruột đó!!
​Trầm mặc mấy giây, Lục Liên Xuyên từ từ nhìn sang phía Ôn Cẩn, Ôn Cẩn lại che miệng cười nghiêng tới nghiêng lui, căn bản không nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Lục Liên Xuyên, trọng điểm của cô hoàn toàn sai.
​Cô nói: "Phùng Tiện cùng Sở Chính Chính thật lợi hại, nhât định là bị con gái nhìn thấy đang hôn hôn mới có thể nói như vậy!"
​Lục Liên Xuyên giật mình, sau đó cười khổ, cưới trước yêu sau đúng là khó hơn lên trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro