Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Hướng dẫn yêu đương hẹn hò bảo điển

Chương 5: hướng dẫn yêu đương hẹn hò bảo điển
Chuyển ngữ: Linhyang
​Sở Chính Chính trò chuyện quá hăng say, sặc gió bắt đầu nấc cục, uống liền hai chén nước lớn vẫn không dừng được, cô vỗ đồng nghiệp khó khăn nói: "Nhanh, nhanh, mau dọa tôi đi."
​Đồng nghiệp lập tức nhập vai: "Ông xã cậu ngoại tình."
​Sở Chính Chính: "Cút mau...ực, ách..."
​Đồng nghiệp: "Thật! Phùng Tiện đang đi công tác hả? Cậu phải chú ý một chút, cách một thời gian lại tới Hải Châu một lần, lỡ như kết hôn làm con rể của nhà nào đó cũng không chừng ấy chứ."
​Sở Chính Chính: "Lẽ nào lại như vậy! điện thoại đâu? Đem ra đây! Tôi gọi điện thoại cho anh ta!"
​Sở Chính Chính gọi một cuộc điện thoại xuyên biên giới, trực tiếp mắng Phùng Tiện một trận .
​Phùng Tiện: "Lão tổ tông của tôi ơi, em uống nhầm thuốc hả? Anh là chồng của em đó!"
​Sở Chính Chính: "Nghĩ lại liền tức giận!"
​Phùng Tiện: "Em không thể bổ não quá giới hạn lại mang anh ra mắng một trận chứ?"
​Sở Chính Chính: "Nếu anh muốn vượt giới hạn thật, em lại chỉ mắng? Tính tình thô bạo như em đây, đã sớm đập chết anh rồi!"
​Phùng Tiện: "Không không không, không đến mức ấy chứ, anh có ngoại tình em cũng đừng giết người, để anh lưu lại di thư rồi tự sát, không làm bẩn tay của em, em phải chăm sóc con gái của anh thật tốt."
​Sở Chính Chính: "Cút!"
​Cúp điện thoại, đồng nghiệp bình tĩnh nói: "Ừ... hết nấc rồi."
​Sở Chính Chính vừa quay mặt, liền thấy Ôn Cẩn vẻ mặt chấn kinh ở cửa ra vào.
​Đồng nghiệp: "kỹ sư trưởng Ôn, có việc gì?"
​Ôn Cẩn một mặt mơ  hồ, hỏi Sở Chính Chính: "...Vừa rồi?"
​Đồng nghiệp cười: "Vừa nãy tôi dọa cô ấy một chút, cô ấy bị nấc, giật mình là hết rồi."
​Ôn Cẩn sửng sốt hồi lâu, nhớ tới đêm tân hôn Lục Liên Xuyên khiến cô bất ngờ kinh hãi trên giường, phì một tiếng bật cười.
​Thảo nào anh lại nhìn cô lâu như vậy, giống như là đang chờ cái gì.
​Hóa ra là chờ xem cô có nấc nữa không.
​Hữu hiệu, quả là hữu hiệu.
​Vì sao anh lại... dễ thương như vậy chứ.
​Sở Chính Chính trêu chọ cô: "Ai da, cười ngọt ngào như vậy, đang nhớ tới ai thế?"
​Ôn Cẩn giơ thìa gõ gõ hộp cơm, nói: "Không có gì, cùng nhau ăn cơm đi."
​Sở Chính Chính là người Lương Châu, tốt nghiệp được điều chuyển tới Chiêu Dương, bốn năm trước kết hôn với Phùng Tiện. Mà trong bốn năm này, Lục Liên Xuyên còn đang học tập ở đại học Y, lại nói tiếp, Sở Chính Chính cũng không hiểu biết rõ về Lục Liên Xuyên.
​Nhưng so với Ôn Cẩn suốt hai mươi năm số lần gặp Lục Liên Xuyên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thì Sở Chính Chính vẫn có quyền lên tiếng.
​Lúc ăn cơm, đại não cô bị tê liệt một nửa, cũng không suy nghĩ nhiều, đem những gì cô biết nói ra hết: "Đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho Phùng Tiện, tuyệt đối chỉ có thể là Lục Liên Xuyên."
​Ôn Cẩn liền hỏi: "Bình thường bọn họ sẽ làm gì?"
​"Còn có thể làm cái gì!" Sở Chính Chính nói, "Toàn bộ quán bar ở đó Lục Liên Xuyên đều đã đi qua. Cô nghĩ xem, năm đó anh ta còn chưa tốt nghiệp, quản giáo quân y nghiêm khắc tới mức nào? Vậy mà còn không trông được anh ta, tôi nghĩ nếu không phải phụ đạo viên nhìn vào thành tích của anh ta thì anh ta bị thông báo phê bình còn là nhẹ."
​Sở Chính Chính nói: "Anh ta lúc nào cũng phải có người trông coi, lúc Lục Lâm Phòng ở nhà thì còn thu liễm một chút, một khi Lục Lâm Phong ra tiền tuyến, Phùng Tiện liền thay anh ấy trông coi anh ta."
​Giọng nói Ôn Cẩn êm ái: "Nghe anh cả nói qua, Lục Liên Xuyên thích ngồi ở quán bar nhìn mấy em gái."
​"Vậy sao!!" Sở Chính Chính nói, "Cô xem xem! Đều biết anh ta không có đức hạnh gì!"
​Ôn Cẩn nói: "Hôm qua tôi nhắc tới chuyện này, anh ấy còn bị dọa tới tái mặt."
​Sở Chính Chính vừa nuốt thịt vừa an ủi Ôn Cẩn: "Ừm, vậy còn được, xem ra là anh ta đang muốn hối cải rồi, cô phải quản anh ta thật tốt, Lục Liên Xuyên này rất có dã tâm, không chịu nồi yên trong nhà đâu."
​Ôn Cẩn : "Hử?"
​"Nghe cha mẹ Phùng Tiện nói." Sở Chính Chính uống một hớp canh thịt, chẹp chẹp miệng, "Từ nhóm cứu viện quốc tế thứ tư bắt đầu, mỗi một nhóm anh ta đều báo danh, tất cả đều bị chú Lục ngăn lại. Phùng Tiện nhà tôi nói, những người bên cạnh đều không ngăn được Lục Liên Xuyên, thâm tâm anh ta luôn luôn muốn ra tiền tuyến."
​Ôn Cẩn như có điều suy nghĩ: "Hả... Muốn ra tiền tuyến?"
​Từ nhóm tứ tư liền bắt đầu báo danh... Cho thấy việc này cùng anh cả không có quan hệ, bởi vì anh cả là công binh* của nhóm cứu viện thứ năm.
*Công binh: quân nhân được huấn luyện để thiết kế và xây dựng các công trình quân sự.
​Xem ra việc ra tiền tuyến là ý nguyện của Lục Liên Xuyên chứ không phải vì bất cứ ai.
​"Còn tốt là kết hôn rồi." Sở Chính Chính tự xưng là bậc thầy của cuộc sống, "Gia đình có ảnh hưởng rất lớn, loại đàn ông như Lục Liên Xuyên cánh cứng cáp rồi liền muốn bay thì phải dùng gia đình để trói buộc."
​Ôn Cẩn cười tủm tỉm nói: "Muốn bay mà không được bay, vậy thì đáng thương biết bao."
​Sở Chính Chính: "..."
​Ngày cuối cùng nghỉ kết hôn, Lục Liên Xuyên tới đón Ôn Cẩn tan tầm: "Về nhà ăn hay là ăn ngoài?"
​Ôn Cẩn nói: "Sao cũng được, nghe theo anh."
​Lục Liên Xuyên chợt nhớ tới một từ, nói là tương kính như tân.
​Đây không phải là một từ hay gì, vợ chồng cử án tề mi tương kính như tân từ lâu đã bị phê bình, được cho là quan hệ vợ chồng tôn trọng lẫn nhau trong cổ đại thật ra lại là thất bại trong quan hệ vợ chồng.
​Giữa vợ chồng mà còn nho nhã lễ độ, đối xử với nhau như khách chứng minh giữa hai người vẫn còn khoảng cách, không thân thiết.
​Câu nói cử án tề mi lại càng không hay ho gì, nói rằng người vợ phải đối xử với chồng mình như là ân nhân, có ân không có tình chính là nhận định của người thời nay.
​Lục Liên Xuyên nghĩ, mình với cô ấy qua ngày như thế nào đây?
​Hôm nay áo khoác của anh được đặt ở ghế sau, Ôn Cẩn ngồi vào ghế phụ.
​Lúc Lục Liên Xuyên lái xe, linh quang chợt lóe, nói: "Tay lái chính cùng tay lái phụ."
​So với việc sống chung với nó Lục Liên Xuyên càng muốn sánh vai cùng cô trên tiền tuyến.
​Cách đó không xa hỏa lực cùng đạn đạo mới thực sự là sự lãng mạn của quân nhân.
​Lục Liên Xuyên giãn lông mày, khẽ nhếch khóe miệng.
​Ôn Cẩn hiếm có nói: "Tâm trạng hôm nay không tồi."
​Lục Liên Xuyên cho rằng cô đang nói chính mình, nghe xong càng vui hơn: "Vậy liền ra ngoài ăn? Chúng ta... còn chưa ra ngoài ăn mừng."
​"Được." Ôn Cẩn nhớ tới bản bút ký mà Lục Lâm Phong cho cô, nghịch ngợm chớp mắt, cười nói, "Ăn đồ hầm đi."
​Lục Liên Xuyên gần như đồng thanh với cô, lại nói là: "đồ ăn quán Cay Số Một cũng không tệ."
​Hai người đều ngẩn ngơ, món mà hai người đề nghị vừa vặn đều là khẩu vị ưa thích của đối phương, Lục Liên Xuyên ăn mềm không ăn cứng còn Ôn Cẩn thì không cay không vui.
​Trên mặt Ôn Cẩn lại hiện lên nụ cười "Phổ độ chúng sinh": "Anh không cần để ý tới em, cứ ăn món anh thích."
​Lục Liên Xuyên knh ngạc nói: "sao em biết anh.."
​Ôn Cẩn liền nói: "Trùng hợp biết được."
​Lục Liên Xuyên ấm áp trong lòng, nói: "Vậy hôm nay nghe anh, tới quán Cay Số Một."
​Lúc chờ đồ ăn, Ôn Cẩn xòe tay hỏi Lục Liên Xuyên: "Ngày mai anh đi làm?"
​Quả nhiên, sắc mặt Lục Liên Xuyên lập tức âm trầm.
​Ôn Cẩn cười ha hả, nghĩ thầm: anh thật là thú vị.
​Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mà chỉ một câu liền có tể trở mặt!
​Lục Liên Xuyên cau mày nói: "Chớp mắt một cái ba ngày liền qua."
​Ôn Cẩn gật đầu: "Có rất nhiều chuyện trước khi kết hôn cũng chưa cân nhắc tốt, chỗ em cách bệnh viện xa, sáng mai chắc anh phải dậy sớm hơn bình thường nửa giờ."
​Lục Liên Xuyên buồn bực trong lòng, rất muốn hút một điếu thuốc, anh vô thức sờ túi, mới nhớ ra lúc sáng anh mới quyết định cai thuốc nên đã vứt thuốc lá rồi.
​Lục Liên Xuyên bắt hụt, trong lòng cũng hụt hẫng một chút.
​Anh thu tay lại, đặt ở trên bàn, nói: "Trước đó có rất nhiều lời muốn nói với em."
​Ôn Cẩn: "Nói chuyện gì? Kết hôn sao?"
​Lục Liên Xuyên ảm thấy, cho dù bản thân thành thục như thế nào, ở trước mặt cô bày ra bộ dáng cao lãnh (cao ngạo lạnh lùng) cũng đều sẽ trở thành lớp ngụy trang buồn cười.
​"Ừ, chuyện kết hôn."
​Ôn Cẩn cũng mơ hồ cảm thấy anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng tới lúc nói ra quan điểm lại không biết nên nói cái gì: "Chuyện gì liên qua tới kết hôn?"
​Lục Liên Xuyên nhìn cô, bỗng nhiên rất căm ghét biểu tình lạnh nhạt của cô.
​"Được rồi, cũng không có gì để nói, dù sao cũng đã kết hôn rồi."
​Đồ ăn đã bưng lên, Ôn Cẩn cầm đũa, gật đầu nói: "Ừ, đã kết hôn rồi, những chuyện khác từ từ rồi sẽ đến."
​Lục Liên Xuyên giãn lông mày, nhìn người phụ nữ trước mắt, thấp giọng nói: "...Đúng, từ từ sẽ đến."
​Tới ngày đi làm, Lục Liên Xuyên đang lái xe lại nghĩ tới một câu.
​Đồng sang dị mộng.
​Lục Liên Xuyên nghĩ, nhiều năm sau, liệu anh có thể viết ra một bản từ điển, gọi là "Những thành ngữ tôi nghĩ đến sau khi kết hôn vói Ôn Cẩn" không.
​Trên tổng thể, sau khi nghỉ kết hôn trạng thái tnh thần của Lục Liên Xuyên cũng không tệ.
​Đồng nghiệp ở bệnh viện sôi nổi gửi lời chúc mừng, Lục Liên Xuyên lại muốn bọn họ hỏi đối tượng kết hôn của anh là ai, vậy là anh có thể thuận lợi nói ra tên Ôn Cẩn.
​Đáng tiếc, bây giờ mọi người đều rất chú trọng sự riêng tư, Lục Liên Xuyên đột nhiên xin nghỉ kết hôn, lại không chủ động nói vợ mình là ai, cũng không công khai tổ chức tiệc cưới, cho nên các đồng nghiệp cùng ăn ý không đi lắm miệng.
​Có thể thông qua thẩm tra chính trị cho phép kết hôn, liền chứng minh hai người kết hôn hợp pháp, chỉ cần hợp pháp là được.
​Các đồng nghiệp giống như kỳ tích toàn bộ bảo trì im lặng đối với chuyện này.
​Lục Liên Xuyên không khỏi tự hỏi một vấn đề: "Chẳng lẽ mình bị nguyền rủa rồi?"
​Buổi sáng có hai cuộc tiểu phẫu, sau khi hoàn thành, Lục Liên Xuyên bóc một gói glucozo bổ sung thể lực, đên phòng nghỉ gọi điện cho Phùng Tiện.
​Anh còn chưa lên tiếng Phùng Tiện đã hỏi: "Cậu gọi điện cho tớ làm gì? Tớ là vợ của cậu à? Muốn bồi dưỡng tình cảm thì bản thân phải chủ động trò chuyện, cậu còn do dự cái gì?"
​"Anh tớ vẫn còn che ở phía trước, tớ không bỏ được."
​Phùng Tiện: "Vượt qua quá khứ!"
​Lục Liên Xuyên: "... Người khác còn không tính, nhưng đó là anh tớ... Tớ không bỏ xuống được."
​"Tớ đã nói qua người sống không so được với người chết, nhưng cho dù không so được, anh cả không có ở đây, chắn trước mặt cậu chỉ là hư không, cậu còn sợ cái gì? Cậu muốn ngày tháng trôi qua như thế nào?"
​"Hôm qua... coi như cũng không tồi, tối qua bọn tớ đã nói chuyện." Lục Liên Xuyên nói.
​Phùng Tiện: "Cậu có ý gì? Báo tin chiến thắng? Cậu cho đây là tin ciến thắng?"
​"Tớ cảm thấy không cần nói rõ ràng cũng được, tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng."
​"Thanh niên văn minh, cậu đúng là thanh niên văn minh." Phùng Tiện sâu sắc bội phục, "Cứ làm theo tớ nói, cười với cô ấy, đùa giỡn cô ấy, bảo đảm luôn! Cậu đừng giả đứng đắn, nên vô lại thì phải vô lại. Chứ cậu đừng làm phiền tớ nữa, đúng là ấm đầu, mau gọi điện cho vợ cậu đi!"
​Lục Liên Xuyên cầm điện thoại di động, khó hiểu nghĩ, mình của trước kia đâu rồi? Tại sao vừa gặp chuyện gì liên quan tới Ôn Cẩn, liên bắt đầu quanh co do dự vậy?
​Trong bệnh viện có hiệu sách để cho người nhà bệnh nhân tới giết thời gian.
​Lục Liên Xuyên một thân áo trắng đứng trước khu sách tình yêu khoảng chừng năm phút, bộ dáng muốn mua toàn bộ kệ sách khiến cho một vài người nhà bệnh nhân tự động bổ não.
​Chà chà, bác sĩ này chắc hẳn là một cao thủ tình trường, lại còn tới học tập trên sách.
​Phùng Tiện lại gọi điện đến: "Tớ vừa giật giật mí mắt, theo hiểu biết của tớ, giờ này phút này chắc chắn cậu đang suy nghĩ phải trêu ghẹo cô ấy như thế nào, cho nên tớ muốn nhắc nhở cậu một chút, nếu như cậu dám hỏi tớ trêu ghẹo vợ mình như thế nào, tớ nhất định tuyệt giao với cậu, cậu nhớ kỹ điều này!"
​Lục Liên Xuyên: "Có bệnh."
​Anh cúp điện thoại, kiên định cầm một cuốn sách bìa vàng "Hướng dẫn tình yêu... bảo điển hẹn hò cho phái nam" trả tiền xong liền đi.
​Buổi chiều sau khi kết thúc một cuộc giải phẫu, Lục Liên Xuyên mở ra cuốn sách giá trị  bảy mươi tám đồng, thấy nội dung bên trong tám mươi phần trăm là miêu ta biến hóa về tâm sinh lý của con trai tuổi dậy thì, chỉ còn lại hai phần nhắc nhở khi hẹn hò với bạn gái phải gội đầu, súc miệng, chú ý quần áo, phải biết khen ngợi đối phương, liền tiện tay ném cho bệnh nhân là một cậu bé mười bốn tuổi bị gãy xương.
​Không thể hỏi kinh nghiệm của Phùng Tiện, hướng dẫn tổng kết kinh nghiệm cũng vô dụng.
​Trong chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào tự bản thân lĩnh ngộ.
​Lục Liên Xuyên nghĩ, mình gặp bất lợi trong việc không quen biểu đạt, không biết xử lý vấn đề tình cảm như thế nào, nhất là chuyện tình cảm với Ôn Cẩn.
​Anh gặp phải trúc trắc trong chuyện tình cảm, thứ nhất là do sự khác biệt của Ôn Cẩn, dù sao trong mắt anh cô rất khác biệt, những kinh nghiệm tình cảm phổ thông đều không phù hợp áp dụng trên người cô.
​Thứ hai, là bởi vì hoàn cảnh đặc thù, có anh cả chắn ngang ở phía trước, lại thêm cuộc hôn nhân qua loa cấp tốc, khiến cho vấn đề tình cảm càng thêm phức tạp, khó khăn trùng trùng.
​Căn cứ vào hai điểm đặc thù này, cho nên những kinh nghiệm phổ thông đều không thích hợp, anh bây giờ là đang một mình tác chiến.
​Cũng không có gì dể sợ,
​Lục Liên Xuyên nghĩ, đã nói từ từ sẽ đến, vậy cứ để từ từ sẽ đến đi.
​Cũng may là đã kết hôn rồi, còn lại chính là khai thác hành động, không ngừng thí nghiệm, từ thí nghiệm tổng kết kinh nghiệm, cuối cùng thuận buồm xuôi gió, giải quyết vấn đề, đánh hạ nhiệm vụ.
​Chín giờ rưỡi, Lục Liên Xuyên vệ sinh cá nhân xong.​
​Ôn Cẩn đã ngủ, vẫn để chừa một nửa giường, độc chiếm một đầu chăn mềm.​
​Lại một đêm đồng sang dị mộng.
​Lục Liên Xuyên trằn trọc, nhớ tới câu khẩu hiệu của trường: Nhất định hoàn thành sứ mệnh.
​Hiện tại, sứ mệnh của anh chính là làm cho mình và Ôn Cẩn bước vào quỹ đạo của cuộc sống hôn nhân.
​Thế là, sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Cẩn mở mắt ra, Lục Liên Xuyên đã làm xong bữa sáng.
​Ôn Cẩn: "Không cần phiền phức như vậy, anh mau đi làm đi, sắp trễ rồi."
​Sắp không kịp rồi, Lục Liên Xuyên nhíu mày, hung dữ: "Em mau ăn đi."
​Ôn Cẩn cười, lại biến sắc mặt.
​Thứ muốn truyền đạt, đến cuối cùng cũng không truyền đạt được.
​Tác giả có lời muốn nói:
​Báo cáo quan sát hôn nhân của Ôn Cẩn:
​Khi vừa kết hôn: Lục Liên Xuyên, giống mèo, hình tượng kiêu ngạo.
​Về sau: Lục Liên Xuyên, giống chó, hình tượng trung khuyển. Trước đó thuộc tính ẩn tàng không thăm dò đến, thuộc sai lầm to lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro