Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: hỏi ra lý do kết hôn

Hỏi ra lý do kết hôn
​Ôn Cẩn có vẻ rất mệt mỏi, Lục Liên Xuyên mở nhạc, mấy ca khúc anh nghe phần lớn là những khúc nhạc cũ, ấm áp thư giãn.
​Ôn Cẩn dưới giai điệu quen thuộc của tuổi thơ không nhịn được buồn ngủ, một bên chậm rãi nghĩ, anh thật là biết điều, một bên rơi vào mộng cảnh.
​Khuôn mặt thối này của Lục Liên Xuyên cũng không phải là sau khi kết hôn mới có. Năm Ôn Cẩn sáu tuổi, cùng bố mẹ tới Chiêu Dương tham gia lễ duyệt binh, ở nhà họ Lục một tuần.
​Lần đầu tiên gặp mặt, mấy đứa trẻ đầu đầy mồ hôi đang đùa nghịch quanh chiến hào đơn giản mà chúng mới dựng trong viện, cả đám như mấy chú khỉ con chưa tiến hóa hoàn toàn.
​Bác Lục bắt được hai người trong đám tiểu quỷ ấy.
​"Đây là hai đứa nhóc nhà tôi, đây là Lâm Phong, đây là Liên Xuyên." ông cười xong, lập tức trở mặt quát lớn hai cậu bé, "Ngẩn người cái gì! Mau chào hỏi! Lễ phép đâu!"
​Lục Lâm Phong nhe răng cười, đôi mắt cong cong như vâng trăng non sắp cười thành một đường thẳng, mặt mày sáng lạn, mà Lục Liên Xuyên thì một mặt không cao hứng, tuổi còn nhỏ đã biết nhíu mày, đôi mắt  ra dáng hình hoa đào nhìn chằm chằm Ôn Cẩn.
​Ngược lại cũng rất lễ phép, nhưng cũng không mở miệng chào hỏi.
​Ôn Cẩn còn nhỏ không cố kỵ, lôi kéo tay ba mẹ, nhu nhu nói: "anh trai vui vẻ cùng anh trai cau có."
​Về sau, anh trai cau có Lục Liên Xuyên này liền chạy, chỉ để lại anh trai vui vẻ chơi với cô, đọc sách cho cô nghe.
​Ôn Cẩn nhớ tới đây, nội tâm lền buông lỏng rất nhiều.
​Lục Liên Xuyên hẳn không phải là không muốn kết hôn nên mới không vui, từ lần đầu gặp cô anh đã như vậy rồi.
​Nhưng mà tấm hình kia lại nhắc nhở Ôn Cẩn.
​Cô lại nghĩ: Anh nhìn thấy người khác đều tươi cười, ngoại trừ mình ra.
​Lục Liên Xuyên ngừng xe, cũng không đánh thức Ôn Cẩn.
​Anh nhìn Ôn Cẩn qua kính chiếu hậu, cô dựa trán vào cửa kính xe ngủ say.
​Cha mẹ Ôn Cẩn đều là người Vân Châu, vùng đất Vân Châu này từ xưa đã là cái nôi sản sinh ra mỹ nhân, nhưng tướng mạo Ôn Cẩn lại không phải rất nổi bật.
​Tầm thường không có gì nổi bật ngược lại không tới nỗi nào, trong suy nghĩ của anh tướng mạo cũng không phân ra nhiều loại, đẹp hay không đều dựa vào thẩm mĩ của mỗi người, cho nên mặc kệ người khác nói Ôn Cẩn không được kế thừa ưu điểm của cha mẹ, Lục Liên Xuyên vẫn cảm thấy cô xinh đẹp.
​Đẹp theo một phong cách riêng, không giống bình thường, người bình thường không thể nhận ra được vẻ đẹp của cô.
​Lông mày Ôn Cẩn thanh mảnh, mắt nhỏ, tóc đen hơi cuộn, khuôn mặt cô dịu dàng thanh tú, cười lên như muốn phổ độ chúng sinh, nhưng trong sự dịu dàng của cô lại mang theo sự kiên nghị của quân nhân, dường như không thể phá vỡ, cho dù long trời lở đất, cô cũng có thể một mình chống đỡ một phương.
​Khi còn bé, Phùng Tiện miệng thối, ngay trước anh em nhà họ Lục nói em gái họ Ôn đến từ miền Nam kia dáng dấp cũng bình thường, kết quả bị Lục Liên Xuyên đè xuống bắt sửa lại.
​Lục Lâm Phong vẫn chỉ nói Phùng Tiện không lễ phép, Lục Liên Xuyên lại trực tiếp nói rằng con mắt của Phùng Tiện có vấn đề: "Mắt cậu có bệnh muốn ăn đòn mà."
​Tình bạn hữu nghị giữa Phùng Tiện và Lục Liên Xuyên suýt nữa vì Ôn Cẩn mà tan vỡ.
​Lục Liên Xuyên chỉnh âm nhạc nhỏ xuống, cầm áo khoác trên ghế phụ lên đắp cho Ôn Cẩn.
​Áo khoác trượt xuống đất, Lục Liên Xuyên ách một tiếng, duỗi tay nhặt áo khoác lên, lấy một tư thế rất không thoải mái đắp lên cho Ôn Cẩn một lần nữa.
​Lục Liên Xuyên tủi thân nghĩ, Ôn Cẩn không muốn ngồi ghế phụ vì không muốn cách anh quá gần sao? Nhưng lại lập tức nghĩ tới lúc Ôn Cẩn đến, mắt nhìn ghế phụ, lúc đó trên ghế phụ đặt áo khoác của anh.
​Là chính anh để áo khoác trên ghế phụ, lúc cô tới cũng không để áo sang chỗ khác, không trách Ôn Cẩn không ngồi.
​Lục Liên Xuyên hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.
​Không lâu sau đó, Ôn Cẩn ho khan, mở mắt ra.
​Đầu ẩn ẩn đau, cô nhẹ ôm đầu, lúc ngẩng lên nhìn Lục Liên Xuyên thấy anh luống cuống chân tay dập thuốc, giống như làm chuyện xấu đang cố gắng xóa dấu vết.
​Lục Liên Xuyên quay đầu, hai người đối mặt mấy giây đều rời mắt đi.
​Ôn Cẩn: "Trước kia anh cũng không hút thuốc nhiều vậy."
​Lục Liên Xuyên: "Trước kia?"
​"Năm trước gặp anh, hình như anh còn chưa hút thuốc."
​Lục Liên Xuyên sững sờ.
​Năm trước hai người bọn họ gặp nhau duy nhất một lần, tại lễ truy điệu.
​Lục Liên Xuyên kinh ngạc: "Sao em biết..."
​"Anh cả nói qua." Ôn Cẩn nói, "Nói anh không hút thuốc không uống rượu, đi quán bar chỉ một lòng một dạ nhìn mấy em gái."
​"Không phải..." Lục Liên Xuyên giật mình.
​Sắc mặt anh tái nhợt, máu suýt nữa bị câu nói này của Ôn Cẩn dọa đông cứng: "Anh không có."
​Vô lực cãi lại.
​"Anh cả nói," Ôn Cẩn nói.
​Một câu phá luôn đường lui của Lục Liên Xuyên, anh không thể nào kéo anh cả từ dưới đất lên để đối chất nên đành phải yên lặng nhịn.
​"Trước kia anh..." Lục Liên Xuyên muốn giải thích.
​Ôn Cẩn ngược lại không thèm để ý, ngữ khí bình tĩnh: "Đậu xe ở chỗ này làm gì?"
​Trầm mặc mấy giây, Lục Liên Xuyên nuốt xuống câu "Chờ em tỉnh ngủ", nhàn nhạt đáp: "... không có việc gì."
​Bọn họ trở về quá muộn, bà ngoại Lục Liên Xuyên tuổi tác đã cao, làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, lúc Lục Liên Xuyên tới thì bà ngoại đã ngủ.
​Vẻ mặt Lục Liên Xuyên càng u ám.
​Ôn Cẩn biểu thị áy náy với cha mẹ: "Con xin lỗi, bên viện nghiên cứu có chút việc vẫn bận tới bây giờ..."
​Cha Lục Liên Xuyên nói: "Chắc hai đứa đói lắm rồi? Trong bếp vẫn còn cơm, các con mau đi ăn đi."
​Lục Liên Xuyên hỏi: "Bố mẹ ăn chưa?"
​Mẹ Lục xoa xoa mi tâm của anh, nói: "Sao vậy? Dạo này gặp con đều là bộ dáng này. Bệnh viện có chuyện gì không?"
​Lục Liên Xuyên nghẹn họng một lúc: "Không có... bà ngoại có nói gì không?"
​"Không nói gì, chỉ bảo các con cố gắng sinh hoạt, mau mau thu hồi tâm tư lại." mẹ anh nói xong, cha anh liền tiếp lời, "Để con đừng quên nhân dịp nghỉ kết hôn đi thăm anh cả con."
​Đi thăm anh cả, sẽ phải mang một vài thứ đi.
​Lục Liên Xuyên cùng Ôn Cẩn nhẹ chân nhẹ tay cơm nước xong xuôi rồi lên lầu.
​Phòng ngủ ở đầu cầu thang là của Lục Lâm Phong, Lục Liên Xuyên mở đèn lên, đứng ở cửa ra vào một lúc, thấp giọng nói: "Tới rồi."
​Ôn Cẩn đi theo ở phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Cần mang gì đi không?"
​Lục Liên Xuyên đem hộp quân công chương đưa cho Ôn Cẩn: "cầm cái này đi, bày xong lại cầm về, những thứ khác cũng không có gì."
​Ôn Cẩn đứng trước kệ sách, lẳng lặng xem sách trên kệ.
​Lục Liên Xuyên thận trọng, trầm mặc một lát, kéo chiếc tủ thấp bên cạnh ra, cầm sách vở bên trong ra tìm kiếm.
​Ôn Cẩn đi tới: "Tìm gì vậy?"
​"Bút ký." Lục Liên Xuyên nói, "không phải hai người cùng một chuyên ngành sao? Hẳn là có thể dùng đến."
​"Bút ký của anh cả..." Ôn Cẩn nói, "Có thể dùng được đều đã đưa cho em rồi."
​Lục Liên Xuyên dừng tay, ồ một tiếng.
​Nhiệt huyết lạnh một nửa.
​Ánh mắt Ôn Cẩn ngưng lại: "Hở? đây là..."
​Trên bàn đặt một khung hình, Ôn Cẩn kinh ngạc cầm lên.
​Ảnh chụp là ngày Lục Lâm Phong được tấn thăng thiếu tá, cùng tấn thăng với anh cò có Ôn Cẩn vừa mới tốt nghiệp đại học.
​Học trưởng và học muội cùng chuyên ngành cùng thăng cấp một ngày, liền chụp chung một tấm ảnh.
​Lục Liên Xuyên lập tức biến thân thành anh trai cau có, mất hứng nhìn Ôn Cẩn, bất đắc dĩ nói: "Ảnh chụp của anh anh."
​Ôn Cẩn: "...Sao lại có em?"
​"Hôm ấy em và anh ấy cùng thăng cấp một ngày, em quên rồi hả?" Lục Liên Xuyên cau mày nói, "Ở Lương Châu, trung tâm quốc phòng của các em chấp hành nhiệm vụ số chín ở đó, sau khi thí nghiệm thành công liền luận công thăng cấp, em là sinh viên duy nhất nhận được huy chương lao động hạng hai, tuổi còn trẻ đã được tấn thăng trung úy. Nhiệm vụ lúc ấy phải giữ bí mật cho nên chỉ tổ chức chúc mừng trong bộ đội, kết quả tấn thăng cũng tới hai năm sau mới được công bố, cho nên... mọi người vẫn thiếu các em một lời cảm ơn. Ôn Cẩn, em và anh trai anh đều rất lợi hại."
​Ôn Cẩn kinh ngạc nhìn về phía anh.
​Ngay cả cô cũng sắp quên chuyện mình được thăng trung úy như thế nào, anh lại nhớ rất rõ ràng.
​Lục Liên Xuyên dừng một chút, nói ra: "Anh ấy gửi tin báo và ảnh chụp về... ảnh chụp chỉ có một tấm này là hai người chụp với nhau..."
​Lục Liên Xuyên ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy ánh sáng lấp lóe trong mắt Ôn Cẩn.
​Vô cùng dịu dàng.
​Lục Liên Xuyên đau lòng, lại không thể làm gì.
​Có thể làm gì chứ?
​Anh không có cách nào phân cao thấp cùng anh trai, anh ấy đã không còn ở đây, chén dấm này anh cũng chỉ có thể yên lặng nuốt vào.
​Phùng Tiện nói, người sống không thể tranh nổi với người chết, đành phải cam chịu số phận thôi.
​Ôn Cẩn cười nói: "Ngày ấy anh cả rất muốn chụp ảnh chung với em..."
​Lục Liên Xuyên nghĩ, đó không phải là muốn nhận định em sao? Anh ấy muốn gửi ảnh của em cho bà ngoại xem, thuận tiện khoe khoang với anh.
​Ôn Cẩn nhớ lại.
​Ngày ấy, sau khi kết thúc lễ chúc mừng, Lục Lâm Phong tới tìm cô, nói: "Em gái, mau cùng anh cả chụp một tấm hình."
​Lúc đầu cô muốn từ chối, lại nghe anh ấy nói.
​"Chỉ có một cơ hội này thôi, anh gửi tới bệnh viện quân y, mau nói, có muốn chụp không?"
​Ôn Cẩn thận trọng cười, gật nhẹ đầu.
​Lục Lâm Phong cười ha ha: "Tâm tư con gái mới lớn, đoán một cái là ra."
​Ôn Cẩn nói: "Anh cả chớ nói lung tung."
​Lục Lâm Phong: "Hả? Anh nói cái gì đâu? Anh không biết cái gì hết."
​Nhớ tới những ngày ấy, đôi mắt Ôn Cẩn hiện lên ánh sáng nhu hòa, hỏi Lục Liên Xuyên: "Trên thư... anh cả có nói gì không?"
​Lục Liên Xuyên: "Em muốn xem thư không?"
​Khuôn mặt anh ưu sầu, lấy ra trong hộp một xấp thư: "Này, em cầm hết đi, tất cả đều là anh ấy viết cho anh, em cứ xem tự nhiên."
​Lục Liên Xuyên: Có cầu tất ứng.
​Anh chôn nỗi tủi thân dưới đáy lòng, nghĩ thầm: Mình đang làm cái gì đây? Cùng vợ mới cưới tưởng niệm người cũ sao?
​Ôn Cẩn không nhận, cô chỉ vàò ảnh chụp hỏi: "Thư ngày hôm ấy đâu?"
​Lục Liên Xuyên cất thư, nắp hộp lại, nhẹ nhàng lườm Ôn Cẩn một cái, sải chân dài bỏ đi.
​Trò cười, còn chọn ngày để anh tìm!
​Anh mà tìm cho em, anh còn là đàn ông sao?
​Lục Liên Xuyên hờn dỗi, nhưng mà mười giây sau anh sầm mặt.
​Ôn Cẩn thấy anh tức giận ra ngoài, lại trầm mặt đi vào lấy thư ra lật tìm từng phong.
​Lục Liên Xuyên nghĩ: Được rồi, mặc kệ cô ấy là vì ai, ít nhất cô ấy cũng đồng ý kết hôn với mình, sau này... từ từ sẽ đến.
​Còn may có một loại tình cảm gọi là lâu ngày sinh tình.
​Đây là một tia an ủi cuối cùng của Lục Liên Xuyên.
​Ôn Cẩn cho rằng anh trách mình nhiều chuyện, cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy không ổn.
​Lục Liên Xuyên  khá nóng tính, từ đầu kết hôn với cô đều trưng ra khuôn mặt miễn cưỡng, cô còn có thể đưa ra yêu cầu với anh, hạ mệnh lệnh?
​Ôn Cẩn nói: "Em tự tìm là được rồi..."
​Lục Liên Xuyên chợt nhớ tới, phong thư Lục Lâm Phong gửi về cùng ảnh chụp còn có lời phê hờn dỗi của mình.
​Anh đè lại tập thư, đôi mắt đào hoa đều lạnh, nói: "Có thể không xem không?"
​Ngữ khí khó chịu lại kiêu ngạo, rõ ràng là thỉnh cầu, lại giống như là ra lệnh.
​Ôn Cẩn vuốt lông mày nói: "...Được."
​Cô cảm thấy tiếc nuối, cô thực sự rất muốn biết trên thư anh cả giải thích như thế nào về bức ảnh ấy.
​Đêm nay về nhà, vẫn là khoảng cách nửa cái gối đầu.
​Bọn họ rõ ràng không có cãi nhau, lại giống như vừa mới ầm ĩ một trận, bắt đầu chiến tranh lạnh.
​Ôn Cẩn lấy ra chăn mền, Lục Liên Xuyên tự mình trải chăn, không rên một tiếng nằm xuống đắp kín chăn.
​Ôn Cẩn từ đầu chăn bên kia duỗi ra cánh tay, tắt đèn.
​Trong bóng tối, hai người chậm chạp chưa ngủ.
​Không biết qua bao lâu, Ôn Cẩn mang theo một tia buồn ngủ hỏi: "Tối hôm qua anh..."
​Cô muốn hỏi điều gì?
​Tối hôm qua vì sao đột nhiên đè lên người cô, hay là đến quán bar uống rượu trắng đêm không về?
​Từ đầu tới cuối Ôn Cẩn cũng không hỏi nửa câu sau.
​Lục Liên Xuyên nhắm mắt lại, xoay người.
​Tối hôm qua, mọi việc theo gió.
​Đêm nay, vẫn không có ai mở miệng hỏi đối phương một câu.
​"Vì sao anh/em lại muốn kết hôn với em/anh?"
​Tác giả có lời muốn nói:
​Lục Lâm Phong hận không thể nắm cổ áo em trai lắc tỉnh cậu: em à! Anh trai là bà mai! Bà mai! Không phải tình địch!! Đạo diễn, đạo diễn ở đâu? Để tôi nói xong câu đó rồi an nghỉ được không??
​Đạo diễn: cậu nói rồi, ở trong thư, mặc dù không đáng tin cậy, ai bảo cậu nói đùa với em trai mình làm gì. Em trai cậu không phân biệt được câu nào của cậu là thật, câu nào là giả.
​Lục Lâm Phong: Tôi sai rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro