Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1: Khoảng cách nửa cái gối đầu

Chương 1: Khoảng cách nửa cái gối đầu

Chuyển ngữ: Linhyang

Tiệc cưới không có, hôn kễ cũng không.

Sau khi đi đăng ký kết hôn, người lớn hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm, trong bữa tiệc, Lục Liên Xuyên cùng bố mẹ vợ nói chuyện sự cố chữa bệnh mới đây ở bệnh viện, Ôn Cẩn ngồi bên cạnh nghe.

Lục Liên Xuyên liếc nhìn cô ba lần, mỗi một lần nét mặt cô đều như vậy, đôi mắt cô như nhìn anh lại không phải nhìn anh.

Lục Liên Xuyên biết, nét mặt của anh và cô đều giống nhau, khuôn mặt lạnh nhạt, mang theo nụ cời lễ phép mà xa cách, nụ cời rất nhạt, thỉnh thoảng nhếch cao khóe miệng khiến nụ cười sâu hơn một chút xoa dịu bố mẹ.

Có điều, cô thì vân đạm phong khinh, phảng phất bản thân vốn là như thế, còn anh  thì tâm tư rối bời nhưng lại phải ra vẻ trấn định.

Mẹ chồng hiền lành cầm tay Ôn Cẩn, ngữ khí cẩn thận lại nhẹ nhàng chậm chạp, giống như là sợ hù dọa cô, hỏi: "Tiểu Cẩn, sao không nói chuyện vậy?"

Lục Liên Xuyên ngừng lại, bố mẹ vợ của anh bất đắc dĩ khoát tay: "Đứa bé này lúc nào cũng như vậy."

Lục Liên Xuyên nghe thấy cha anh nói: "Tiểu Cẩn là một cô bé tốt, đây mới là nhân tài mà quốc gia cần, bảo trì được bình thản vững vàng, làm nghiên cứu khoa học phải giống như tiểu Cẩn, mấy đứa trẻ bây giờ đều táo bạo, khó ai được như con bé."

Nhà họ Lục, là trèo cao.

Quả nhiên, sau đó cha liền nói như vậy.

Lục Liên Xuyên trầm mặc không nói, anh rũ mắt, trong lòng không có cảm xúc gì, anh không còn vì câu nói này mà nổi nóng, chỉ là trong lòng cảm thấy cay đắng.

Nhà họ Lục và họ Ôn có quan hệ thâm giao, các bậc cha chú đều là bạn học với nhau, sau này lại cùng công tác trong một đơn vị bộ đội, giao tình rất sâu, về sau nghe theo sắp xếp, một nam một bắc, mặc dù cách xa cũng chưa từng mất liên lạc.

Cuộc hôn nhân này hai nhà đã giao hẹn từ rất lâu, nhìn qua giống như lời nói đùa, nhưng người lớn hai bên đều có mấy phần thật tình, chỉ chờ bọn nhỏ lớn lên gật đầu.

Lục gia không hề trèo cao Ôn gia, hai nhà là môn đăng hộ đối.

Nhưng Lục Liên Xuyên anh lại là trèo cao Ôn Cẩn.

Bởi vì... Nguyên bản người kết hôn với Ôn Cẩn không phải là anh.

Trước kia nhà họ lục có một người con ưu tú, tỏa sáng hơn Lục Liên Xuyên rất nhiều, đó mới là người xứng đáng sánh vai cùng Ôn Cẩn.

Nguyên bản... quả thật như thế.

Hơn tám giờ, người lớn hai nhà rời đi, Ôn Cẩn thu dọn bát đũa, bị Lục Liên Xuyên cản lại: "Để anh."

Anh cao hơn Ôn Cẩn rất nhiều, lúc lại gần có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lồng ngực anh, xuyên thấu qua quân trang màu xanh dán vào bờ bai của cô, nhẹ nhàng sát qua.

Ánh mắt Ôn Cẩn lóe lên mấy lần, buông lỏng tay ra, nói khẽ: "Vất vả."

Lục Liên Xuyên mở vòi nước, nước chảy ào ào, anh nghĩ bản thân nên đáp lời, nhưng quay đầu Ôn Cẩn đã rời khỏi phòng bếp.

Hôm qua Ôn Cẩn được phong quân hàm thiếu tá chuyên ngành kỹ thuật, phê duyệt kết hôn cũng chuyển xuống, thủ trưởng cười ấm áp, dịu dàng trêu: "Thiếu tá Ôn, song hỷ lâm môn."

Lúc ấy Lục Liên Xuyên cũng ở đó, anh nghĩ, chỉ cần Ôn Cẩn không hành lễ hô vì nhân dân phục vụ, anh sẽ nắm tay cô, cũng cam đoan với thủ trưởng, mình nhất định sẽ là một người chồng tốt, cam đoan cuộc sống hạnh phúc.

Ôn Cẩn chào một cái, nói: "Cảm ơn thủ trưởng."

Ngón tay Lục Liên Xuyên giật giật, mặt không biểu tình.

Chung quy là hiện thực tàn khốc đánh nát ảo tưởng.

Lục Liên Xuyên dọn dẹp phòng bếp xong, ngồi ngẩn ngơ trên ghế salon.

Ôn Cẩn đang tắm, cởi quân trang để trên ghế salon, đặt chồng lên nhau rất chỉnh tề.

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Lục Liên Xuyên nhíu mày, vô cùng lo lắng.

Anh thở sâu, cầm hộp thuốc lá trên bàn, ngón tay thon dài rút một điếu, nhẹ cắn đầu thuốc, đi quanh phòng tìm bật lửa.

Đây là nơi ở của Ôn Cẩn, hôm qua anh mới dọn đồ tới đây, thuốc lá và bật lửa đều để trên bàn. Hôm nay trước khi người lớn hai nhà đến, Ôn Cẩn đã dọn bàn, thuốc lá thì ở đây mà bật lửa không biết cô đã để ở đâu.

Hai năm trước Lục Lên Xuyên bắt đầu nghiện thuốc, lúc nghiêm trọng nhất mỗi ngày phải hút hai bao.

Bạn tốt không dám khuyên anh, chỉ nói: "Bản thân cậu là bác sĩ, hẳn cậu cũng biết hậu quả. Tớ biết trong lòng cậu khó chịu, cũng không bắt cậu phải bỏ thuốc, nhưng cậu cũng phải khống chế số lượng, thân thể là của mình, nếu sụp đổ cũng không ai chịu thay cậu đâu."

Lục Liên Xuyên nghĩ, như vậy đi, tìm không thấy bật lửa thì không hút nữa.

Tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại, rất nhanh, Ôn Cẩn bước ra.

Hơi nước ấm áp đập vào mặt, tim Lục Liên Xuyên đập càng nhanh, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, chỉ một lát liền miệng đắng lưỡi khô.

Cô lau tóc, mái tóc đen ướt sũng như tỏa sáng, giọt nước chảy theo khuôn mặt trắng nõn, tới xương quai xanh, lại chậm rãi chảy vào bộ ngực cao ngất dưới lớp khăn tắm.

Ôn Cẩn...

Dịu dàng, trí tuệ, bình tĩnh...

Một đường thăng tiến, sinh viên tài cao liên thông lên thạc sĩ, chuyên gia phòng ngự tin tức.

Tuổi còn trẻ đã được trao tặng quân hàm thiếu tá.

Dưới danh nghĩa thành quả nghiên cứu khoa học.

Thủ trưởng khen ngợi cô tạo ra cho quốc gia một tấm khiên phòng ngự kiên cố vững chắc.

Một mình Ôn Cẩn bằng một chuyên gia tác chiến.

Đúng vậy, Ôn Cẩn là một cô gái ưu tú.

Vậy mà lúc này, Ôn Cẩn trong mắt Lục Liên Xuyên, đã tháo xuống ánh hào quang, cô đứng trước mắt anh, trắng như tuyết, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua liền thổi bùng ngọn lửa trong lòng anh.

Yết hầu Lục Liên Xuyên siết chặt, chuyển ánh mắt, không biết phải làm gì, lại bắt đầu đi quanh phòng tìm bật lửa.

Ôn Cẩn nheo mắt nhìn qua.

Đôi mắt cô dài nhỏ, hai mí mắt cũng hẹp, đuôi mắt nhọn, nhíu lại như vậy, Lục Liên Xuyên trộm nhìn thấy, phía sau lưng xiết chặt, chân cũng không động nổi.

Ôn Cẩn hỏi: "Đang tìm bật lửa?"

Ngón tay cầm điếu thuốc của anh run rẩy, cuối cùng ừ một tiếng.

Ôn Cẩn lê dép, xoay người lấy một hộp diêm trong ngăn kéo bàn trà, đánh diêm, mang theo ánh lửa đi tới.

Lục Liên Xuyên nhìn cô chằm chằm, sửng sốt hồi lâu, ngậm điếu thuốc cúi đầu.

Lông mày anh vẫn nhíu chặt, sau khi phun ra một ngụm khói, anh ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng nói: "Anh ra ngoài hút."

Ôn Cẩn không nói chuyện, vẩy diêm, lau tóc đi vào phòng ngủ.

Lục Liên Xuyên đứng trên hành lang, gió đêm thổi bay mái tóc đen của anh, anh dựa lên cửa ra vào, ngẩng đầu lên, chậm rãi phả ra một ngụm khói.

Một cặp mắt phong lưu đào hoa.

Làn khói khiến đôi mắt anh trở nên mông lung, lúc Lục Liên Xuyên không cười, ánh mắt mê ly, bớt đi mấy phần quyến rũ, nhìn ai cũng đều chỉ nhàn nhạt liếc qua, ánh mắt lạnh nhạt.

Ngón tay anh vạch trên màn hình điện thoại, màn hình lạnh, ngón tay anh cũng lạnh.

Trao tặng Ôn Cẩn quân hàm thiếu tá chuyên ngành kỹ thuật, đảm nhiệm... kỹ sư thiết kế phòng ngự tác chiến.

Anh xem lại tin tức này, sau khi anh đăng bài, bạn bè và đồng nghiệp hầu như đều bình luận.

Ôn Cẩn chỉ trả lời lời khen của ngài thủ trưởng, vẫn là câu nói kia: "Cảm ơn thủ trưởng."

Không ai nhắc đến chuyện kết hôn của anh và cô, trừ người bạn tốt Phùng Tiện của anh.

Phùng Tiện: "Chúc mùng, chúc mừng. Hai lần chúc mừng, bốn bỏ làm năm, tôi dính ánh sáng của bạn thân, từ nay cũng là người một nhà của thiếu tá Ôn."

Lục Liên Xuyên nghĩ, "chẳng phải bình thường Phùng Tiện nói chuyện rất thẳng thắn sao? Sao hôm nay lại hàm súc vậy?"

Cũng không ai hỏi Phùng Tiện chúc mừng hai lần là có ý gì.

Cho nên, chuyện Lục Liên Xuyên và Ôn Cẩn chính thức đăng ký kết hôn, ngoại trừ thủ trưởng, người nhà cùng bạn tốt chí giao, cơ bản không có ai biết.

Nhớ tới tích cách ôn hòa khiêm tốn của Ôn Cẩn, Lục Liên Xuyên cho rằng, giờ này phút này anh phải vội vàng thông báo tin vui, trong đầu liền bật ra ý nghĩ thật dung túc.

Lục Liên Xuyên cầm điếu thuốc, một tay khác lấy trong túi quần ra một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.

Ngón tay anh đẩy ra cái nắp, bên trong là hai chiếc nhẫn cưới.

Hôm qua anh do dự không đưa cho Ôn Cẩn, vốn định hôm nay tìm thời cơ thích hợp đưa cho cô, nhưng anh còn chưa kịp tìm thời cơ, cô đã ngủ mất rồi...

Lục Liên Xuyên quay đầu về phía phòng ngủ, anh nghĩ: "Có phải ảo giác hay không? Vì sao cô lại đồng ý kết hôn?"

Còn có, đêm nay... anh nên làm cái gì?

Mặc dù có ba ngày nghỉ kết hôn, nhưng ngày mai Ôn Cẩn vẫn muốn tới sở nghiên cứu như thường lệ.

Có một số việc còn quan trọng hơn cả kết hôn, giáo sư chỉ đạo tổng công trình tuổi tác đã cao, gánh nặng của công trình nghiên cứu phòng ngự tin tức liền đè nặng lên vai cô.

Ngược Lại Ôn Cẩn cẩn nghĩ nhìn chút thời gian nói chuyện với Lục Liên Xuyên thật tốt, nhưng vì công việc dồn ép, cô vẫn mãi không có thời gian suy nghĩ.

Cô tựa như mỗi giây mỗi phút đều phải chiến đấu, Lục Liên Xuyên cũng vậy.

Cho nên, kết hôn trước là một bắt đầu không tồi, ít nhất có thể tiết kiệm không ít thời gian, về phần tình cảm...

Ôn Cẩn buồn ngủ nặng nề.

Tình cảm... hẳn là có đi.

Trong ấn tượng của cô, Lục Liên Xuyên là một người không tệ, dựa theo tình hình hiện tại mà nói, hai bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã.

Không, quá miễn cưỡng, bình quân ba bốn năm hai nhà mới họp mặt một lần vào dịp tết, nếu nói cô cùng Lục Liên Xuyên là thanh mai trúc mã, vậy thà nói cô cùng anh cả là thanh mai trúc mã.

Anh cả...

Trước đó cũng không quen thân với anh ấy, là về sau tiến vào trường quốc phòng, mới quen thân với anh ấy hơn.

Đàn anh ưu tú, nhân tài hiếm có của công trình tin tức vật lý, anh cả luôn luôn cười...

Ôn Cẩn trở mình, cũng không phát hiện bản thân đang nín thở.

Có người đi vào trong phòng, mùi chanh thoang thoảng.

Lục Liên Xuyên đã tắm rửa, mùi khói cũng phai nhạt, anh vốn muốn chịu đựng một đêm trên ghế salon, nhưng lại cảm thấy không ổn.

Anh nhẹ chân nhẹ tay tiến vào phòng ngủ, bỏ ra ba giây bên giường suy nghĩ nên đi hay ở.

Chỉ có một chiếc chăn, Ôn Cẩn để một bên cho anh, cho nên thật ra cô cũng nghĩ tới anh, Lục Liên Xuyên nghĩ: "Mình đi hay là ở?"

Cuối cùng, anh theo bản năng lựa chọn hương thơm.

Anh nằm xuống, nhẹ nhàng cuốn góc chăn, ngủ ở bên giường, không dám đặt cả thân mình lên giường, anh nằm ngang, giống như vĩ nhân qua đời tạo tư thế cho người chiêm ngưỡng, trang nghiêm lại buồn cười.

Ôn Cẩn đưa lưng về phía anh, ngủ được rất yên tĩnh.

Lục Liên Xuyên nghe tiếng hít thở của cô, bản năng nghề nghiệp giúp anh phán đoán.

Cô vẫn còn tỉnh, cũng không ngủ.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm trần nhà, có một hồi đại não trống không.

Anh dường như đang tự hỏi, nhưng mà, tất cả các noron thần kinh của anh đều đang bị Ôn Cẩn nắm giữ.

Không có ý nghĩ "Mưu đồ làm loạn", chỉ có sự mờ mịt không biết làm sao.

Đây là ngày đầu tiên kết hôn, anh cùng Ôn Cẩn cách nhau một khoảng bằng nửa cái gối đầu.

"Ba ngày nghỉ kết hôn." Lục Liên Xuyên nghĩ, "chúng ta có ba ngày nghỉ kết hôn, ngày mai, ngày mai mình nhất định nói chuyện với cô ấy."

Mình muốn biết vì sao cô ấy đồng ý kết hôn với mình.

Vì anh cả.

Đại não thay anh trả lời.

Lục Liên Xuyên nhẹ nhíu mày, ngay lập tức, anh chấp nhận từ bỏ dãy dụa.

Anh cùng Ôn Cẩn cách nhau nửa cái gối đầu, khoảng cách này đủ để gió lùa qua, gió mát từ khe hở tiến vào chăn mềm, sau đó không lâu, Ôn Cẩn nấc một cái.

Cái nấc này đánh thức Ôn Cẩn từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô bực bội quay người nằm ngang, mơ mơ màng màng sờ soạn bên cạnh, cô muốn tiêu diệt hết mấy nguồn gió.

Cô nắm lấy chăn mền ở giữa kéo sang bên mình, cảm nhận được sức nặng ở đầu kia, cô mới ý thức được, hôm nay có thêm một người là Lục Liên Xuyên.

Ôn Cẩn mở to mắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ngừng mấy giây, cô lại nấc cái nữa.

Bỗng nhiên sức nặng kia xoay người đè lên người cô.

Vẻ mặt Ôn Cẩn ngạc nhiên xen lẫn kinh hoàng.

Lục Liên Xuyên cúi người, tay chống hai bên người lẳng lặng nhìn cô, giống như đang chờ cái gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ôn Cẩn không nói chuyện, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.

Lục Liên Xuyên mở miệng: "Ngủ đi."

Anh nói xong, đứng dậy xuống giường, vừa đi vừa cởi bỏ áo ngủ, cầm áo sơ mi lên mở cửa đi ra ngoài.

Anh nhíu lông mày, vẻ mặt căm ghét.

Ôn Cẩn ngồi dậy hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Không có việc gì, em ngủ đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc."

Ôn Cẩn ngẩn người, tới lúc nhận ra, bản thân cũng không ngăn cản.

Nửa giờ sau, Lục Liên Xuyên vẫn chưa về, Ôn Cẩn đứng dậy mở cửa, hành lang không có một ai.

Cô sửng sốt ngoài cửa một lát, xoay người vào lấy điện thoại.

Sau khi nhập vào chữ Lục, danh bạ hiện lên hai cái tên.

Lục Lâm Phong.

Lục Liên Xuyên.

Ánh mắt Ôn Cẩn dừng lại ở ba chữ Lục Lâm Phong phía trên, cuối cùng bỏ điện thoại xuống.

Liên quan tới đề nghị kết hôn này, Lục Liên Xuyên khống có bất kì ý kiến gì, anh gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn.

Vì sao anh lại đáp ứng kết hôn.

Là bởi vì... Lục Lâm Phong sao?

Ôn Cẩn nghĩ, có lẽ quyết định của cô là sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro