Chap 1:gặp gỡ
Tình cảm là một trạng thái cảm xúc phức tạp, xuất phát từ sâu thẳm trong nội tâm của mỗi con người. Chính vì sự phức tạp và khó đoán ấy, chúng ta chẳng bao giờ nắm bắt được trọn vẹn ý nghĩa của nó, nhất là khi tình cảm khởi nguồn từ trái tim, từ những rung động dịu dàng đến những cung bậc yêu – thích – thương – ghét dành cho một người.
Số phận đôi khi thật kỳ lạ, trói buộc hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, không chung lấy một điểm tương đồng. Nhưng cũng chính sự khác biệt ấy lại biến họ trở thành những mảnh ghép hoàn hảo của cuộc đời nhau.
Hoàng Đức Duy, 17 tuổi, là một chàng trai năng nổ, hoạt bát và luôn ấm áp với mọi người xung quanh. Là một tài năng trẻ đáng ngưỡng mộ, Duy sở hữu một gia thế đáng mơ ước. Cha cậu là cổ đông quan trọng của công ty giải trí VTN, còn mẹ vừa là giảng viên thanh nhạc tại một trường đại học danh tiếng, vừa là một ca sĩ nổi tiếng. Thừa hưởng gần như toàn gen vượt trội từ gia đình, Đức Duy từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu nghệ thuật như mẹ và trí tuệ sắc sảo như cha.
Không chỉ tài năng, Duy còn có ngoại hình nổi bật: chiều cao lý tưởng, gương mặt điển trai và nụ cười dịu dàng, thân thiện. Tính cách hòa đồng, nhiệt huyết của cậu khiến bạn bè và mọi người xung quanh luôn yêu mến, ngưỡng mộ.
Ngược lại, Nguyễn Quang Anh, cũng 17 tuổi, như một bản đối lập hoàn toàn của Đức Duy. Cậu cũng sở hữu một profile không kém phần ấn tượng: cha là chủ tịch của một công ty giải trí hàng đầu cả nước, mẹ là chủ sở hữu chuỗi thương hiệu thời trang cao cấp A&D danh tiếng. Tuy nhiên, Quang Anh lại mang dáng vẻ lạnh lùng, trầm lặng.
Dù không tỏ thái độ khinh miệt hay cao ngạo, cậu vẫn giữ khoảng cách với mọi người bằng sự thờ ơ và có phần cộc cằn. Quang Anh không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cũng chẳng cố gắng để trở nên thân thiện hay ấm áp. Thế nhưng, không ai dám chê trách cậu, bởi hai lý do: gia thế hiển hách và tài năng xuất chúng.
Quang Anh là một thiếu gia kiêu kỳ, nhưng không thể phủ nhận tài năng thiên bẩm về diễn xuất, âm nhạc và nghệ thuật. Ngoại hình xuất sắc của cậu cũng khiến bao người ngưỡng mộ. Dù bước chân vào giới giải trí từ rất sớm, Quang Anh vẫn khẳng định vị thế của mình mà không cần đến bất kỳ sự trợ giúp nào từ gia đình.
Hai con người, hai thế giới tưởng chừng không thể giao nhau, nhưng định mệnh lại sắp đặt họ gặp gỡ. Họ giống như những nốt trắng và đen trong bản nhạc vậy để bản nhạc trở nên hay và hoàn chỉnh chúng phải luôn song hành với nhau và từ đây sự gắn kết mãnh liệt giữa những tâm hồn tưởng chừng như không thể chạm đến nhau hóa ra lại là định mệnh.
Buổi chiều tan học, khi ánh hoàng hôn dần buông xuống phía chân trời, Đức Duy vươn vai thư giãn sau một ngày dài. Dù tiết học cuối đã kết thúc, cậu vẫn nán lại lớp, không vội vã ra về. Những bạn học ngưỡng mộ cậu thường tụ tập để trò chuyện, và Duy, với tính cách cởi mở, chưa bao giờ tỏ ra phiền lòng. Cậu luôn giữ nụ cười dịu dàng, đáp lại từng câu hỏi, từng lời chào một cách chân thành, cho đến khi mọi người dần tản đi. Chỉ khi đó, Duy mới có thể xách cặp và rời khỏi lớp.
Bước ra sân trường, cậu vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào lại những người bạn khi họ lướt qua. Lên chiếc Lexus đang đợi sẵn, Duy thả lỏng người, khẽ thở dài, để lộ chút mệt mỏi sau một ngày dài. Chú tài xế, người đã gắn bó với gia đình cậu nhiều năm, nhìn qua gương chiếu hậu, ân cần hỏi:
"Hôm nay trông cháu có vẻ mệt hơn mọi khi nhỉ?"
Duy nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng:
"Hì, dạ vâng, chắc tại các bạn nán lại hơi lâu một chút ạ."
"Hay hôm nay mình về thẳng nhà luôn nhé? Bác thấy cháu không được khỏe."
"Dạ không sao đâu ạ, bác đưa cháu đến tiệm bánh như mọi khi đi."
Chú tài xế khẽ lắc đầu, cười bất lực:
"Haizz, thanh niên dạo này cứng đầu quá. Thôi, cháu nghỉ ngơi chút đi, bác sẽ chạy chậm thôi."
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm trên con phố đông đúc lúc chiều tà. Duy nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi để thư giãn.
Dù xuất thân từ một gia đình mà nhiều người mơ ước, Đức Duy không phải kiểu người ỷ lại vào bố mẹ. Năm 15 tuổi, cậu đã xin gia đình mở một cửa hàng bánh nhỏ để tự kinh doanh. Hai năm trôi qua, cửa hàng của Duy không chỉ hoạt động tốt mà còn trở thành điểm đến quen thuộc của nhiều khách hàng.
Khi xe dừng lại trước tiệm bánh, Duy chỉnh lại trang phục, bước vào cửa hàng với dáng vẻ năng động và nụ cười tươi tắn. Tiếng chuông cửa reo lên, nhân viên bên trong đồng loạt quay ra, chào lớn:
"Chào cậu chủ!"
Duy gật đầu, đáp lại bằng giọng ấm áp:
"Chào mọi người, hôm nay cửa hàng thế nào rồi?"
Một cô nhân viên nhanh nhẹn báo cáo:
"Dạ, hôm nay đông khách lắm ạ! Bánh của anh lúc nào cũng được yêu thích!"
Duy mỉm cười hài lòng, ánh mắt ánh lên niềm tự hào. Không chần chừ, cậu xắn tay áo, hòa mình vào công việc, hỗ trợ nhân viên nhận order và phục vụ khách hàng. Cậu chủ trẻ không chỉ vận hành cửa hàng mà còn trực tiếp làm bánh, sáng tạo công thức mới, luôn giữ thái độ nhiệt huyết và tận tâm.
Nhân viên trong tiệm đều quý mến Duy, không chỉ vì cậu là một người chủ tốt bụng, đãi ngộ chu đáo, mà còn bởi sự gần gũi, chân thành mà cậu mang lại. Không ai nghĩ rằng một chàng trai trẻ tuổi như vậy lại có thể tạo nên một không gian ấm áp và thành công đến thế.
Đồng hồ điểm 8 giờ tối, không khí trong tiệm bánh nhỏ trở nên tất bật hơn bao giờ hết. Mọi người tăng tốc làm việc, cố gắng hoàn thành mọi việc trước giờ đóng cửa. Tiệm bánh mở cửa từ 6 giờ sáng đến 8 giờ 15 tối, luôn sáng đèn và mang lại cảm giác ấm áp cho bất kỳ ai bước vào.
Cậu chủ nhỏ Đức Duy, với dáng vẻ năng động, không chỉ bưng bê mà còn liên tục cổ vũ tinh thần cho nhân viên. Sự nhiệt tình và chu đáo của cậu khiến những vị khách cũng cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa. Duy luôn tỉ mỉ khi phục vụ, ghi lại từng lời góp ý từ khách hàng, từ cách làm bánh, pha nước cho đến thái độ phục vụ. Không dừng lại ở đó, cậu còn khéo léo hỏi thăm một ngày của từng vị khách, để họ cảm thấy được quan tâm. Có lẽ chính vì Duy là một người ấm áp từ tận tâm hồn, nên dù ai có một ngày tồi tệ, chỉ cần bước vào tiệm bánh, khi rời đi đều nở nụ cười nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ hết muộn phiền.
Hơn 8 giờ 15, những vị khách cuối cùng lần lượt rời đi, mang theo sự luyến tiếc. Duy thở dài một hơi, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười mãn nguyện. Cầm chiếc khăn lau, cậu bắt đầu dọn dẹp từng chiếc bàn, miệng nói:
"Hôm nay mệt thật đấy, em cảm giác khách kéo đến ngày càng đông."
"Đúng vậy, đúng vậy!" – nhân viên trong quán đồng loạt hưởng ứng, giọng đầy hứng khởi.
Duy bật cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
"Mọi người vất vả rồi, để em dọn nốt cho nhé."
"Không được đâu, Duy!" – Chị Chang, người nhân viên gắn bó lâu nhất với tiệm, nghiêm mặt giật lấy chiếc khăn từ tay Duy. Ánh mắt chị sắc sảo, giọng trách móc:
"Tụi chị là người nhận lương từ em, sao lại để chủ quán dọn dẹp thay? Với cả, em học cả ngày rồi, không mệt sao? Về nghỉ ngơi đi chứ, còn bài tập nữa!"
Duy nheo mắt nhìn chị, môi khẽ cong lên thành nụ cười. Chị Chang không chỉ là nhân viên đầu tiên mà còn như một người chị gái thân thiết. Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chị mà không nhịn được bật cười. Cảnh tượng ấy khiến chị càng được đà, bắt đầu mắng yêu, trong khi các nhân viên khác cũng bật cười theo, hòa vào không khí vui vẻ.
Bỗng, tiếng chuông cửa leng keng vang lên, phá vỡ bầu không khí rộn ràng. Duy vô thức nói vọng ra:
"Thưa quý khách, giờ này chúng tôi đóng cửa rồi ạ. Nếu có thể, mong quý khách quay lại vào ngày mai!"
Một giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên:
"Em đóng cửa sớm nhỉ?"
Cả tiệm bánh như ngừng thở. Đức Duy khựng lại, ánh mắt cậu vô thức nhìn lên, chạm phải người con trai cao ráo, điển trai đang đứng trước cửa. Phía sau anh ta là những vệ sĩ áo đen, tạo nên một bầu không khí áp lực lạ thường.
Duy siết chặt chiếc khăn trong tay, toàn thân khẽ run lên. Nhân viên trong tiệm cũng bối rối, không biết phải làm gì. Chị Chang vội vàng lên tiếng:
"Vâng, chúng tôi đóng cửa sớm, mong quý khách thông cảm."
Người con trai không để tâm, bước thẳng vào, ánh mắt lướt qua những khay bánh còn đầy trên quầy:
"Còn nhiều bánh vậy mà đã nghỉ rồi à?"
"Dạ thư..."-chị Chang chưa kịp nói xong đã bị Đức Duy ngắt quãng
"Anh Quang Anh..."-cậu cất giọng,có chút do dự
"Bọn em đóng cửa rồi,anh về đi ạ,mai rồi quay lại..."-Đức Duy tiến lại gần người con trai đấy,ánh mắt kiên định nhìn Quang Anh nhưng ai cũng có thể nhận ra sự bứt dứt và khó chịu trong giọng nói của Đức Duy.Duy không bao giờ là người tỏ thái độ với người khác nhưng chỉ riêng với Quang Anh mới là người có thể khiến Đức Duy bộc lộ trạng thái cảm xúc mà không phải ai cũng được nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro