01/9/3020 SN Kkie 23 tuổi, No 1 Billboard Hot 100 đầu tiên trong sự nghiệp.
- JHyun ah! Tắt đèn đi hai đứa nó vào thang máy rồi, vào thang máy rồi.
- Sao mẹ biết?
- TH nhắn!
- Oh! Con quên là mẹ luôn có tay trong.
- Nhanh nào! Con cầm bánh kem đi, mẹ với bố sẽ cầm lục lạc. Nhớ chờ 2 đứa nó vào hẳn phòng khách đã.
- Vâng.
- Suỵt! Về rồi, về rồi. Nép vào, nép vào.
Đèn sảnh trước sáng lên, rồi có tiếng đóng cửa lại.
- Ngồi xuống đi, em cởi giầy cho.
- Không sao, anh tự cởi được mà.
- Không phải lúc nãy còn đòi em cõng à. Giờ lại bảo không sao?
- ...
- Đỡ chút nào chưa? Lâu nay anh có bị đau lại như thế này đâu? Hôm nay mình ăn gì nhỉ?
- Không có ăn gì lạ.
- Nào, đứng lên, em đỡ anh về phòng, rồi em đi nấu cháo. Có khi... Ôi mẹ ơi giật cả mình.
- TH bị làm sao?
- Mẹ! Sao... ???
- Con không sao đâu. Mẹ... con... con diễn thôi mà...
- Ơ... Thế là...
- Happy birthday to you. Happy birthday to you! Happy birthday! Happy birthday! Happy birthday ca sĩ No1.
- Chúc mừng sinh nhật con trai! Chúc mừng No1 HOT 100. Ước rồi thổi nến đi nào!
- ...
- ...
- Phù!
- Sinh nhật vui vẻ, con trai!
- Sinh nhật vui vẻ nhé, nhóc!
- Chúc mừng sinh nhật em lần nữa! - JK liếc nhìn anh khẽ gật đầu nhưng không đáp lại.
- Con cảm ơn ba mẹ, cảm ơn anh trai! Sao ba mẹ nói không lên được mà?
- Thì là muốn tạo bất ngờ cho con đó. Nhưng lại hỏng hết rồi.
- Con...
- Mẹ còn lo cho cậu ấy hơn cả anh. Hôm trước anh nhắn về hỏi mẹ bị nhức răng thì có được ăn thịt gà không mà nửa ngày sau mẹ mới nhắn lại rất ngắn gọn: "Nhắm gặm được thì cứ ăn thôi." Cạn lời!
- Lớn đầu rồi còn hỏi mấy câu hết sức ngớ ngẩn thì thế chứ sao?
- Làm nũng mẹ cũng không được nữa.
- Thôi vào nhà ngồi đã, đừng đứng tất ở đây thế.
Cả nhà lúc này mới lật đật nghe lời ba JK đi vào phòng ăn ngồi xuống.
- Mọi người làm tất cả mấy thứ này sao?
- Chứ sao? Còn có cả pháo giấy nữa nhưng mẹ vội vàng nhảy ra làm lỡ hết cả. - JHyun mỏi xác từ chiều vì bị mẹ sai vặt giờ mới làu bàu than thở.
- Con xin lỗi. Con quên không nói mẹ. Tại hôm trước tụi con đã tính tối nay sẽ đi ăn, nhà hàng cũng tính đặt rồi nên con phải kiếm cớ kéo em ấy về nhà. Mà con chả nghĩ ra kế nào nên mới nói phét là mình bị đau bụng. Không ngờ...
- Anh thông minh vậy mà lại học chiêu cũ của em à. Còn fail hơn nữa. Ngốc thật mà.
- Còn không phải tại mẹ thương anh quá sao?
- Xì! Từ ngày anh mặt dày gọi mẹ là mẹ tới giờ có vẻ vênh váo cũng không ít nha.
- Em về nhà anh thì cũng thế còn gì.
- Sao cũng được. Hai đứa biết lúc nào các bố các mẹ cũng lo lắng cho các con là được rồi. Nào ăn một bát canh rong biển với bánh mì bít tết được đúng không? Mẹ biết hai đứa không được ăn nhiều nên cũng không nấu nhiều đâu. Chỗ này là của ba và JHyun đó.
- Anh không tị với em nữa rồi chứ. Đồ ăn ngon đều cho anh hết đó.
- Thôi! Anh mày không bị lừa nữa đâu. Mẹ nấu cho chồng mẹ thì có. Anh bị bắt ăn kiêng đây này. Nhìn thấy bát salad đó không? Ăn hết bát đó rồi thì còn thịt thà gì nữa.
- Mình ăn hộ cậu một nửa.
- Anh không phải nịnh anh trai em thế làm gì. Dù sao mẹ cũng chỉ ở lại cùng lắm là vài hôm. Anh ta sau này ở Trimage ăn gì làm gì đâu ai biết.
- Vậy thi thoảng hai đứa về bên đó với JHyun đi. Ngó nghiêng xem có ai tới không?
- Ha... ha... Mẹ bắt đầu sợ anh ế rồi. Anh cố lên. Anh là niềm hy vọng của cả nhà đó.
- Êi. KTH! Lát nhắn số tài khoản nhé.
- Làm gì?
- Ủa anh mất công, mất sức thì phải có thù lao chứ.
- Tới lúc anh đem bạn gái về xin cưới em sẽ tặng anh ngôi nhà đó. Đừng đòi tiền người yêu em.
- Ồ! Woww!!!
- Ba, mẹ! Con...
- Gọi ba mẹ mượt thế rồi, cậu còn ấp úng gì nữa.
- Anh định nói gì?
- Con... bọn con có lời... muốn mời các ba các mẹ, một dịp nào đó hai nhà mình cùng ăn với nhau một bữa cơm.
- Ơ...
- Rồi! Xong! Bọn con mời nhưng thằng kia nó ko biết gì hớt.
- Thực ra cũng không có gì đâu ạ. Ba mẹ đừng áp lực. Bọn con chỉ muốn các bố mẹ thân thiết với nhau hơn thôi ạ.
- Uhm. Nên thế chứ. Nên thế! Vậy trước hết cứ nghe theo các con đi. Các bố mẹ gặp nhau rồi sẽ tự khắc có sắp xếp.
- Dạ! Vậy, chờ tới sinh nhật con được không ạ. Cũng là cuối năm. Con mời các bố các mẹ đi nghỉ dưỡng nhé. Đáng ra nếu không có covid con sẽ mời các bố mẹ sang Nhật cho thoải mái. Nhưng với tình hình này con cũng chỉ có thể sắp xếp tạm thời như vậy. Bố mẹ thông cảm cho con.
- Con nói gì vậy. Chỉ cần chúng ta, đi đâu chẳng được chứ. Con cho mẹ số điện thoại của mẹ con đi. Hai mẹ sẽ có nhiều việc để chuẩn bị lắm.
- Mẹ!
- Sao?
- Mẹ thực sự... còn không có ý định làm khách nữa. Vậy có phải con nên đưa thẻ định mức cao hơn cho mẹ không?
- Nhóc con! Cái mặt nở hoa rồi còn làm giá nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
11/9/020 lên sóng trực tiếp thời sự buổi tối của đài KBS.
Kakaotalk TaeMin
Này nhé! Không phải anh nói
sẽ không bao giờ khiến anh tôi
phải chịu ấm ức sao?
Thế cái này là cái gì?
*meme quỳ tạ lỗi*
Cày acc cho em một tuần.
Được không?
Không thèm!
Vậy 2 tuần nhé. Lên 10 level.
Còn đưa em đi nghỉ dưỡng 5 sao luôn.
Thật không?
Thật mà. Tầm 3 tháng nữa anh rảnh.
Chắc em tin.
Thật luôn. Lúc nào book được lịch
anh báo em ngay.
Vậy giờ anh cày game đi đã.
Ok! Ngay và luôn.
29/12/3020
"Chào mừng quý khách tới Rakkojae Seoul. Quý khách book 1 Zone VIP 2 hanok 3 phòng ngủ đây là chìa khóa Zone. Nhân viên của chúng tôi sẽ dẫn quý khách về Zone của mình. Quý khách chọn full dịch vụ đi kèm nên hãy gọi số phục vụ phòng mỗi khi quý khách có yêu cầu ạ. Chúc quý khách có thật nhiều kỉ niệm đẹp trong những ngày tới."
Cô nhân viên lễ tân lịch sự lễ phép đưa thẻ từ cho TH rồi dẫn cả đại gia đình ra xe điện đã có nhân viên đợi sẵn. Đêm qua hai người đã phân công buổi sáng TH sẽ đón ba mẹ JK từ sân bay về thẳng resort còn JK thì đón ba mẹ anh cùng Tae Ran, Tae Min. Nên tính ra mọi người cũng mới chào nhau mấy phút trước.
- Kể ra hai nhà chúng ta đi cũng khá nhiều nơi rồi mà hóa ra mấy chỗ như thế này ở Seoul lại là lần đầu mới tới, phải không? - Ba TH lớn tuổi nhất nên mở lời trước.
- Vâng, đúng rồi. Nhà chúng tôi cũng là lần đầu nghỉ dưỡng tại Seoul. Bình thường nếu không ra nước ngoài thì cứ ở Busan thôi, dù sao người ta cũng tới Busan để du lịch mà.
- Ba mẹ! Ba mẹ anh TH cũng không có lớn tuổi lắm. Mẹ anh ấy còn trẻ hơn mẹ nữa. Chỉ có ba anh ấy là hơn mẹ vài tuổi thôi. Ba con còn kém mẹ con hai tuổi đó ba. Chắc ba mẹ cũng biết đúng không ạ?
- Con lên cả show truyền hình khoe như vậy ba mẹ không biết cũng hơi khó nhỉ? Ha... ha...
- Hì... hì... Con giới thiệu thế để các ba mẹ xưng hô cho tiện ạ.
- Uhm. Đúng rồi. Chúng ta đều tầm tuổi nhau cả. Kể ra tụi nhỏ quá bận nên hai nhà rất ít có cơ hội gặp nhau trước đây. Hình như ba JK với bà xã tôi có gặp nhau ở Anh rồi phải không nhỉ?
- Đúng rồi ạ! Nhóm với tất cả gia đình sang Wemley năm đó đã cùng ngồi ăn cơm với nhau có cả TaeMin nữa đúng không nhỉ? - Ba JK quay về phía mấy đứa nhỏ hỏi.
- Dạ! Có ạ. Con chào cô chú.
- Hình như thằng bé đã cao lên một chút thì phải, vẫn gầy quá.
- Dạ, vâng.
- Còn đây là em gái anh ấy Tae Ran. Anh trai con JHyun ạ.
- Cậu ấy bằng tuổi con đó - TH tiếp lời.
- Dạ con chào cả nhà, chào hai em.
- Con chào cả nhà, chào các anh ạ.
- Anh với JHyun thì lớn nhất ở đây rồi. Nên Tae Ran với TaeMin sẽ là chân sai vặt nhé.
- Dạ, vâng! Chuyện nhỏ ạ.
- Còn J... Vângggg!
- Ồ. TaeMin nay ngoan ghê. - Thấy thằng bé định tị với mình nhưng nhớ ra còn người lớn nên lại thôi làm JK không nhịn được trọc ghẹo nó.
- Anh đừng có mà... - Tae Min lén lườm JK nhưng lại thấy ba đang nhìn chằm chằm mình nên đành nhịn xuống. Nếu không phải cậu đã sung sướng tới thế khi nhận lại account Overwatch thì đâu có ngày hôm nay.
- Ha... ha... ha... Tại con hay trêu TaeMin nên em ấy mới như vậy ba mẹ đừng để ý ạ.
- Mấy đứa cứ vui vẻ đi. Đừng để ý đến các bô lão ở đây. Chúng ta tự chơi với nhau được rồi.
- Ba mẹ lát nữa bọn con có định đi chơi mấy môn thể thao rồi mới đi massage tắm suối nước nóng. Trong lúc ấy các bố các mẹ có thể gọi thưởng thức trà đạo và diễn xướng nghệ thuật hoặc đi thăm thú khu vực nhà cổ của resort. Dù sao cũng còn tận hai ngày nữa nên con nghĩ ba mẹ có thể gọi thưởng thức trà đạo một chút rồi đi massage nhẹ nhàng trước, còn ngày mai nhà mình sẽ có cả ngày để trải nghiệm các loại hình giải trí ở đây. Ba mẹ thấy sao ạ?
- Uhm. Nghe con hết đi. Mấy đứa cứ đi chơi cho vui vào.
- Quý khách! Nhân viên của chúng tôi luôn có thể tư vấn lịch trình và phục vụ tận nơi cho các vị phụ huynh nên quý khách không cần quá lo lắng.
- Vậy lát nữa nhờ resort sắp xếp giúp.
- Dạ vâng! Đã tới Zone của gia đình rồi ạ. Nhân viên buồng phòng đã ở trong chờ dẫn quý khách về phòng riêng, hành lý của quý khách sẽ được chuyển vào ngay sau ạ. Chúc quý khách một kỳ nghỉ vui vẻ!
- Ba mẹ và mọi người vào trước đi. Con vào ngay đây.
- Uhm. Đi nào!
- Sao thế anh? - JK cũng nán lại cùng TH.
- Chú nhận ra tụi con phải không ạ?
- À! Quý khách tôi xin lỗi, tôi không...
- Không! Không phải vậy đâu ạ. Chú đừng lo lắng. Con nhìn thấy ảnh con gái chú đeo bờm Tata và Cooky trên móc khóa xe điện.
- Ôi. Thật ra đó là cháu ngoại của tôi.
- Cô bé đáng yêu quá ạ. Tụi con có thể bí mật gửi tặng cô bé một chữ ký may mắn.
- Tôi thực sự không được làm phiền quý khách. Khách sạn sẽ kỷ luật tôi nếu họ biết.
- Chú đừng lo. Con sẽ nói với quản lý khách sạn nếu cần. Đổi lại mỗi lần chở ba mẹ con xin chú hãy giới thiệu với ba mẹ con về nơi này nhiều một chút là được ạ.
- Tôi...
- Kkie, em có bút ở đó không?
- Tôi có, tôi có. Xin cậu hãy kí vào thẻ tên này giúp tôi. Con bé sẽ sung sướng suốt cả năm mất.
- Kkie em kí cho cô bé nhé.
- Dạ.
- Con xin lỗi vì không thể ký cả hai được ạ. Nhưng chú hãy nói với cô bé rằng con thấy bé rất đáng yêu nhé.
- Cảm ơn hai cậu rất nhiều. Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng nhưng chưa ai từng nhìn lại tôi cả.
- ...
- Thế giới nhất định sẽ nhân từ với hai cậu.
Người lái xe đáp lại một lời chúc đầy cảm kích rồi xin phép rời đi. TH nhẹ nhàng nắm lấy tay JK đi vào nhà.
- Sao anh không ký mà lại để em.
- Trẻ con thường thích em nhiều hơn anh.
- Làm gì có ai không thích anh chứ. Đến cả em còn thích chết đi được mà.
- Sao hôm nay lại hào phóng với anh thế?
- Vì hôm nay anh rất đáng yêu.
- Còn em thì ngày nào cũng đáng yêu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Tae Ran. Sao em còn ngồi đây. Chưa vào ngủ sao?
- Anh! Em muốn ngắm tuyết thêm một lát. Sao anh cũng ra đây. Em tưởng hai anh đang chơi điện tử với TaeMin rồi chứ.
- Hình như có điện thoại của bạn gái. Anh chờ một ván vẫn chưa thấy vào nên anh định ra đây uống nước.
- Thích thật đấy. Ở đây rất đẹp, còn khiến em rất nhớ ngày còn nhỏ.
- Uhm. Ở hanok như thế này dễ khiến mình hoài niệm.
- Anh còn nhớ lần đầu tiên về nhà em chơi không?
- Anh có chứ. Vẫn nhớ vẻ đẹp của cái khăn em đan.
- Anh thật biết cách nói chuyện với con gái ha? Nhớ toàn cái gì đâu không!
- Ha... ha...
Tae Ran bó gối, nghiêng đầu ngồi lọt thỏm trong cái ghế mây tựa, mắt vẫn nhìn đăm đăm ra ngoài trời tuyết hồi tưởng lại những truyện xưa cũ, chầm chậm kể lại cho JK nghe.
- Hồi nhỏ nhà em cũng là hanok như thế này, ba anh em em ngày hè sẽ tranh nhau chỗ nằm sát quạt, mùa đông sẽ tranh nhau nằm chỗ ngay trên hộc than. Nói là tranh vậy thôi chứ khi nào Tae Min cũng được nằm chỗ tốt nhất sau đó tới em rồi mới tới anh ấy.
- ...
- Em nhớ ông bà nội mỗi đêm sẽ dậy châm than cho tụi em một lần. Rồi mỗi sáng dậy bao giờ trong hộc than cũng sẽ có khoai nướng cho tụi em ăn đi học.
- ...
- Chuyện như chỉ mới đây thôi thế mà giờ em đã săp 23 tuổi rồi.
- Cô gái. Muốn lấy chồng rồi sao?
- Xì. Em chưa. Em còn muốn xài tiền của anh trai thêm vài năm nữa.
- ...
- Anh! Làm sao anh biết một người là định mệnh của mình vậy?
- Hỏi câu nào khó hơn nữa được không?
- ...
- Chắc là một người kể cả lẫn trong đám đông trăm người na ná anh vẫn nhận ra bóng lưng của người ấy. Chắc là một người mà mỗi khi anh thay đổi trạng thái bất kể là từ vui sang buồn, từ sướng sang khổ hay ngược lại sẽ đều nghĩ tới người ấy đầu tiên. Hoặc đơn giản chỉ là mở mắt ra hay nhắm mắt lại. Sao thế? Em tìm thấy người ấy rồi à?
- Thực ra cho tới trước ngày hôm nay... em vẫn là... chấp nhận anh vì anh ấy mà thôi. Tận sâu trong lòng em vẫn không thể hiểu nổi tình cảm của hai người, vẫn không tin có thứ gì đáng giá giống anh ấy nói. Em biết ba mẹ em cũng vậy. Nhưng mà... hôm nay khi có cả hai bên gia đình, khi em nhìn thấy ánh mắt kiên định và an yên của hai anh trước ba mẹ thì em nhìn thấy rồi. Nhìn thấy tình yêu mà trước nay em vẫn chưa tìm được.
- ...
- Anh! Cảm ơn anh!
- ...
- Vì đã dũng cảm. Thật ra vừa nãy em mới nghĩ lại, từ bé đến lớn anh ấy quá lương thiện, luôn dùng tấm thân mỏng manh của mình để che chở cho người khác. Em nghĩ rồi nếu thêm một cô gái yếu đuối nữa không phải anh em cả đời này quá vất vả rồi sao? Có anh rồi ít nhất sẽ có một người đủ sức che chở cho anh ấy. Người ấy cần phải rộng lớn hơn cả anh ấy nữa. Nhìn cách anh lại gần Tae Min em biết anh chính là người đó. Trái tim anh thật sự rất ấm áp.
- Em... làm anh xấu hổ đấy. Anh không tuyệt vời tới thế đâu. TH của em mới là người che chở cho anh đó.
- Thôi được rồi. Đừng show ân ái với một đứa con gái thất tình như em nữa.
- Oh. Có chàng trai nào dám cả gan khiến em gái của KTH và JJK thất tình sao?
- Vì là em gái KTH và JJK nên mới khó kiếm được bồ đó. Tiêu chuẩn của em quá nguy hiểm.
- Lỗi của anh, lỗi của anh rồi.
- Cơ mà em rất tò mò. Hai anh làm cách nào để Tae Min nó chấp nhận thế. Anh không biết đâu trước đây Tae Min nó cực kỳ, cực kỳ phản đối anh. Kể cả trước khi nó biết chuyện. Nó...
- Anh biết. Dù TH không bao giờ hé răng với anh nửa lời nhưng anh cũng biết sơ sơ. Đủ để hiểu rõ vị trí của mình.
- ...
- Thực ra sau khi Tae Min biết chuyện. Anh đã mày mò giả làm bạn chơi điện tử trên mạng cùng cu cậu. Thi thoảng nói chuyện. Khi nó khủng hoảng về chuyện của bọn anh thì người em ấy tâm sự nhiều nhất lại chính là anh. Chắc một phần vì thế nên dần dần cu cậu tiếp thu được lúc nào không biết chăng. Có một thời gian bọn anh chia tay.
- Em biết. Đợt đó mẹ cực kỳ lo lắng. Mẹ sợ anh ấy không thể vượt qua nổi. Một người cho dù có bất kì chuyện gì xảy ra vẫn luôn mỉm cười trước mặt ba mẹ bỗng dưng trở nên trầm lặng, u ám đến mức đáng sợ.
- Không biết giờ mẹ còn ghét anh vì chuyện đó không nhỉ?
- Ha... ha... Có thế cũng đáng đời anh mà.
- ... Uhm. Đáng mà.
- Em nói đùa đấy. Mẹ em cứng rắn vậy thôi nhưng một khi mẹ đã hiểu thì mẹ sẽ thương anh như tụi em thôi.
- Uhm. Anh biết ơn ba mẹ nhiều. Không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện này. Mẹ còn chăm sóc anh rất nhiều nữa.
- Nhìn cái mặt anh kìa. Còn thích hơn cả được mẹ anh chăm sao?
- Thích chứ. Thích lắm!
- ...
- Lúc bọn anh chia tay có những khi anh nghĩ lần này thật sự kết thúc thật rồi. Anh rất đau khổ, rất bất lực. Lúc đó anh chơi dài à. Chẳng thiết làm gì. Mà chính lúc đó anh lại suốt ngày lên Overwatch, chơi rồi than thở tâm sự với Tae Min. Cho đến một ngày...
- ...
- Mọi lần khi chơi điện tử với Tae Min anh đều rất cẩn thận chốt cửa rồi mới chơi nhưng hôm đó chắc vì đã nhậu khá xỉn rồi nên anh quên hoặc chốt trượt. Vậy là anh trai anh đi vào gọi toáng cái gì đó: "JJK em... bla... bla..."
- Và Tae Min nghe được?
- Yeah. Mà em biết đấy. Cả đất nước này có mấy người tên JJK. Lúc đó có muốn lấp liếm gì cũng không được. Anh cũng không biết nói gì lúc đó. Chỉ nói tạm biệt. Rồi tắt máy, log out acc.
- ...
- Sau này tụi anh làm lành rồi. Thì Tae Min có nhắn cho anh mấy câu. Anh đã khóc ngay khi đọc. Và quyết định tự mò về nhà em đó.
- Nó nhắn gì thế.
- Ha... ha...
- Anh nói đi. Em tò mò chết được.
- Em ấy nhắn: "Hai người một người phiền tôi chơi điện tử, một người phiền tôi ngủ, làm ơn mang nhau đi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro