CHƯƠNG 15: DỖ CẬU ÚT
JK tức giận chỉ kịp đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu rồi lao ra ngoài. Cậu cứ đi, đi mãi ko chủ đích tới một điểm nào cả. Chỉ là cứ bước chân trái lên rồi lại bước chân phải lên mà thôi. Đầu óc cậu bây giờ có quá nhiều suy nghĩ, cảm xúc nên thực ra lại là chẳng suy nghĩ gì cả. Trống rỗng, vô định. Ko biết đã đi được bao lâu cho đến lúc cậu nhận ra mình đã tới công viên bên bờ sông Hàn tự lúc nào. Chân đã mỏi cậu thả mình nằm xuống bãi cỏ rộng phía cuối công viên nơi có thể nhìn thấy cầu sông Hàn lung linh ánh sáng. Xung quanh cậu có rất nhiều cặp đôi đang ngồi tâm sự nhưng cậu cũng chẳng có tâm trạng để ý tới điều đó. Cậu cứ nằm như thế ngắm từng ngôi sao trên bầu trời. Mặc kệ cảm xúc, mặc kệ lý trí, mặc kệ quy định, mặc kệ tất cả cậu lúc này chẳng muốn nghĩ gì, cũng ko cần biết người khác nghĩ gì. Cậu chỉ là cậu - JJK 16 tuổi mà thôi.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
JK cứ nằm ngửa mặt như thế mà hét. Hét cho đến lúc hết hơi mới thôi.
- Aiizzzzaaa. Sao lại hét to thế chứ.
JK giật bắn mình khi nghe thấy giọng YG. Vừa nói anh vừa nằm xuống bãi cỏ cạnh JK.
- Ah! Ở đây thích thật đấy, mát quá đi.
- Anh YG. Sao anh biết em ở đây?
- Bọn anh có thể để cậu nhóc miệng còn đầy hơi sữa ra ngoài lang thang một mình sao?
- Xì, em 16 tuổi rồi.
- Nhưng anh mày 20 tuổi rồi đó. Uống rượu được rồi, còn chú vẫn chỉ được uống sữa chuối thôi nhé.
- ...
- Tâm trạng tệ lắm sao?
- ...
- Muốn đánh nhau không? Anh có thể để chú đấm một quả. Chỉ cần trừ mặt anh ra là được.
- Em không cần.
- Chú mày có nhớ hôm fan meeting đầu tiên ở công viên không?
- Có ạ.
- Ah. Hôm đó có được nhiêu người nhỉ? Thấy staff nói khoảng 150 người thì phải.
- ...
- Vẫn nhiều hơn số anh nghĩ sau khi đọc cả lố comment của bọn hater đấy.
- Anh cũng đọc sao? Em cứ nghĩ người như anh sẽ ko thèm để ý mấy cái đó cơ.
- Người như anh là sao? Chú mày nghĩ anh là người máy chắc.
- ...
- Lúc trước anh trốn nhà lên Seoul theo đuổi âm nhạc bố mẹ anh đã tuyên bố không chu cấp bất cứ đồng nào. Anh đã từng có khi nếu ăn thì ko đủ tiền đi xe bus, đã từng làm ko biết bao nhiêu việc làm thêm để có đủ tiền trang trải cuộc sống. Vì thế với anh được debut đã là một điều may mắn rồi. Nếu con đường đi quá dễ dàng thì thành quả sẽ chẳng đáng giá.
- ... Anh à. Anh nghĩ sao nếu... có người bảo anh hãy rời nhóm vì anh ko xứng đáng.
- JK ah, đừng uống sữa chuối nữa nó dở ẹc ra ý.
- Dạ? Nhưng mà em thấy nó ngon mà.
- Thì đó anh mài cũng thế, người ta bảo anh không xứng đáng nhưng anh thấy mình xứng đáng là được. Cho đến khi nào các thành viên còn lại bảo anh hãy ra khỏi nhóm đi thì anh mới bận tâm. Và kể cả là có lúc đó đi chăng nữa anh cũng chỉ cho rằng đó là vì anh và mọi người không còn tiếng nói chung chứ không phải bởi anh không xứng đáng.
- ...
- JK à. Đừng đọc mấy cái đó nữa. Chó cứ sủa đoàn người cứ đi thôi. Đừng bao giờ cho những kẻ ghét mình cơ hội thấy mình gục ngã.
- Vâng. Em hiểu rồi.
- Về thôi. Anh đói lắm rồi. Đi theo chú mài mệt muốn chết. Anh còn tưởng chú mày ko bao giờ dừng lại định bỏ cuộc quay lại rồi đó. Lần sau có dỗi thì đi gần nhà thôi. Anh ko đi tìm được đâu.
- Ai lại bảo anh đi theo em chứ?
- Anh tự đề nghị. Vì anh ko muốn ở nhà dọn hậu quả do chú mài để lại.
- Thảo nào. Thế mà em cứ tưởng anh lo cho em cơ đấy.
Vừa nói qua nói lại hai anh em vừa đứng lên đi về. Được một đoạn thấy có 2 cô bé học sinh chắc cũng khoảng lớp 5 lớp 6 đang đi tới. Cô bé mặc áo đỏ vỗ vỗ vai bạn rồi chỉ chỉ về phía 2 anh em. JK theo phản xạ kéo xụp chiếc mũ lưỡi trai xuống mặt nhưng cô bé áo đỏ vẫn kịp nhận ra:
- Anh JK, là anh phải không?
- Em... em nhầm người rồi.
- Không em không nhầm, hôm vừa rồi em đã đến fan meeting của nhóm ở công viên mà, sao có thể nhầm được.
- Ồ, em đã đến sao – YG đột ngột nói
- Như vậy là đúng rồi. Anh là YG phải không? JK, YG. Ôi mẹ ơi, hôm nay là ngày gì thế này. Các anh cho em chữ ký được không? Em rất hâm mộ 2 anh. – Hai đứa nhỏ cứ liến thoắng trước mặt.
- Cảm ơn em nhé. Nhưng giờ bọn anh đang có chút việc nên ko tiện cho lắm. Hẹn em ở fansign sắp tới được ko?
- Vâng, nhất định em sẽ tới.
- Cảm ơn em. Bọn anh phải đi rồi. Chào em nhé.
- Vâng, em chào anh.
JK suốt từ lúc đó cứ cúi gằm mặt nép sát vào YG bây giờ lẽo đẽo đi theo anh thi thoảng lại ngoái lại nhìn. Hai đứa nhỏ vẫn đứng ở đó vẫy tay theo mãi.
- Chú mày thấy rồi chứ. Đâu phải không ai biết tới chúng ta đâu. Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành nhóm nhạc nổi tiếng nhất thế giới.
Đã 9h rồi vẫn chưa thấy hai người trở về. TH sốt ruột mà chẳng thể làm gì, chân anh giờ đến đứng lên còn khó khăn nói gì đi tìm.
- TH à, YG nhắn đã tìm được JK và đang về nhà rồi. - NJ nói vọng vào từ phòng khách.
- Thế ạ, anh ý có nói bao giờ về đến nơi không ạ?
- Không, anh ý không nói.
- Không biết thằng nhóc có làm sao không?
- Chắc không sao đâu. Nếu có gì YG đã nói luôn rồi. Em đừng lo lắng quá.
- Vâng. Em biết rồi.
Dù tâm trạng có được thả lòng hơn đôi chút nhưng TH vẫn không thể ngừng bấm điện thoại xem giờ liên tục. Đến nỗi JM cũng phải lên tiếng
- Cậu bấm sắp nát cái điện thoại luôn rồi đó.
- Sao lâu vậy chứ? Không biết nó đi tận đâu mà xa thế.
JM chỉ biết lắc đầu chào thua. Nhiều lúc JM không thể hiểu rút cục vì sao mà anh thấy JK đôi lúc rất trẻ con ích kỷ nhưng TH thì tuyệt nhiên nuông chiều lo lắng cho thằng nhóc đó vô điều kiện.
Tiếng mở cửa vang lên khiến TH quên mất cả cái chân đau của mình ngồi bật dậy.
- JK về rồi. Cậu ra xem nào, JM?
- Uhm. Cậu cứ bình tĩnh, tớ ra đây.
- Nhanh lên, JM.
Nhưng TH không cần giục đến câu thứ 2 đã nghe thấy ngoài phòng khách ồn ào tiếng trách móc:
- Thằng nhóc, sao có thể chỉ vì một câu nói mà bỏ đi lâu như thế hả? – Tiếng của anh SJ.
- Thôi, về là tốt rồi. Để thằng bé ăn đã rồi chúng ta nói chuyện. – NJ đỡ lời cho JK.
- Đói chết mất. – YG lách qua cả bọn đứng lố nhố đi vào bếp.
- JK ah. TH chờ em nãy giờ cũng chưa ăn gì cả. Em kiếm gì rồi mang vào cho cả em ý ăn cùng nữa.
- Vâng ạ.
JK đi vào phòng ngủ thì thấy TH đang ngồi ngó ngó ra ngoài với 2 bàn chân băng bó nhưng vẫn nhìn thấy máu thấm qua lớp bông gạc.
- Em về rồi. Anh sợ quá.
- Em lớn rồi. Anh sợ gì chứ?
- Em còn nói nữa. Lớn mà lại như thế à? Lần sau không được bỏ đi như thế. Chuyện gì cũng phải nói thì các anh mới biết được. Em có biết TH vì chạy theo em mà chân lại chảy máu không? – JM lên tiếng
- Thôi, anh ko sao. Em về là tốt rồi.
Vừa nói TH vừa nháy JM ý bảo JM ra ngoài cho 2 anh em nói chuyện. JM hiểu ý, miễn cưỡng làm theo.
- Anh còn đau nhiều không? Em... xin lỗi.
- Đừng nói thế. Em không có lỗi gì cả. Là anh đã vô tâm không để ý đến cảm xúc của em. Mọi người đều biết cả rồi. Chắc em đã đau lòng lắm. Nhóc con.
- Em quên rồi. Anh YG bảo đừng bao giờ cho bọn hater cơ hội nhìn thấy mình gục ngã. Nên từ giờ em sẽ ko bao giờ như thế nữa.
- Uhm. Kkiee của anh giỏi lắm.
- ...
- Kkiee ah! Đừng bao giờ nghĩ tới việc bỏ đi nữa. Dù chỉ là ra khỏi nhà hay nghiêm trọng hơn là ra khỏi nhóm. Anh không chịu đựng nổi đâu. Không có em anh nghĩ mình sẽ chẳng làm được gì cả. Mọi người ở đây cũng vậy. Dù có cãi nhau thì sau đó các anh vẫn thương em nhất. YG vốn được mệnh danh là hòn đá đó em biết chứ? Anh ý khá lạnh lùng và lười vận động. Vì thế dù người ta có nói gì đi chăng nữa em phải nhớ rằng mọi người đều yêu thương em.
- Thế còn anh?
- Em hỏi thế nghĩa là sao?
- Em luôn gây rắc rối cho anh, làm anh bị thương, luôn nhõng nhẽo đòi hỏi, vô tâm, trẻ con không giống anh JM lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc anh cần.
- Là ý gì hả Kkiiieee? Đừng so sánh như vậy. Em và JM là 2 người quan trọng nhất với anh. Anh chưa bao giờ có ý đem 2 người ra so sánh. Em là em, JM là JM. Giống như Tae Ran và Tae Min nhà anh vậy.
- Nếu vậy em là Tae Ran hay Tae Min?
- Ahhhh! Anh đói quá. – TH đánh trống lảng.
Anh thực sự không biết phải trả lời cậu như thế nào. Bởi cũng đã nhiều lần câu hỏi kiểu kiểu như vậy xuất hiện trong đầu anh. Rút cuộc JK đối với anh là như thế nào mà anh thấy mình tuy cứng miệng nói dành tình cảm cho JM và JK là như nhau. Nhưng sâu, rất sâu ở một nơi nào đó trong trái tim anh hai từ "nói dối" cứ vang vọng mãi. Chỉ là mỗi khi ko thấy cậu anh luôn bất giác đi tìm. Không có cậu ở bên anh không biết phải làm gì cả. Khi không tìm được câu trả lời con người ta thường lảng tránh. Nhưng anh sẽ làm được thế đến bao giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro