CHƯƠNG 10: CỰC KỲ KHÓ HIỂU (part 1)
Buổi tối sau khi cả bọn kết thúc luyện tập trở về thì thấy một túi quà to để trước cửa phòng các anh.
- Cái gì thế này? Ở đâu ra vậy? – HS nhìn thấy trước tiên.
- Toàn đồ ăn vặt thôi. Mà hình như ko phải đồ Hàn đâu vì em thấy toàn tiếng Anh ko à? – JM nói.
- NJ chú mày xem đi. – Anh SJ dòm vào rồi vẫy NJ lại.
- Ah. Trong này có giấy nhắn mà. Anh ko thấy à.
- Đưa em xem nào. "Quà của JK đó. Nó về..." – JM chưa kịp đọc hết câu thì TH đã giằng lấy tờ giấy nhớ từ tay cậu.
- Đọc to lên xem nào. Thằng nhóc về rồi hả? – Anh SJ sốt ruột giục.
Nhưng lúc này TH chẳng còn tâm trạng nào mà đáp lại lời anh cả. Là quà của JK thật. Nhưng vì sao cậu không hề gọi cho anh một tiếng nào. Bố mẹ cậu đã đón cậu về Busan luôn sao? Có chuyện gì mà trở về sớm như vậy lại không một lời nói với anh dù chỉ vừa hôm qua vẫn còn nhắn tin qua lại. Trong đầu TH lúc này có muôn vàn ý nghĩ xẹt qua trong đầu. Nó quá hỗn loạn đến độ anh ko thể sắp xếp trình tự cái nào đến trước nữa. Anh nhét tờ giấy trở lại tay JM rồi rút điện thoại bước nhanh về phía hành lang vắng người, bấm gọi số điện thoại quen thuộc, ưu tiên số 2. Từng tiếng chuông điện thoại reo đồng điệu với tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ. Thế nhưng cho đến tận hồi chuông cuối cùng vẫn ko có người nhấc máy. Anh hoảng loạn bấm lại lần nữa, vẫn không có người nhấc máy. Anh lặp lại một động tác trong vô thức đến hàng chục lần. Nhưng kết quả cũng vô thức mà lặp lại y như vậy. Không một ai nhấc máy. Rút cuộc là chuyện gì đây. Anh bắt đầu không giữ được kiên nhẫn nữa. Anh bấm nút gọi anh Sejin.
- Anh Sejin, hôm nay đã đón JK từ Mỹ về sao? Sao trước ko hề nghe anh nhắc tới chuyện cậu ấy trở về.
- ...
- Anh cũng ko biết sao? Cậu ấy cũng ko ghé qua KTX mà đòi về Busan luôn á?
- ...
- Dạ?
-...
- Vâng. Em biết rồi. Em cảm ơn anh!
Tất cả những điều vừa nghe được từ anh Sejin chẳng đủ để lý giải cho anh bất cứ điều gì. Anh ko thể tìm được lý do nào để giải thích cho việc cậu đã về tới Seoul lại không gọi cho anh mà trở về Busan ngay lập tức. Chắc chắn đã có chuyện gì đó. Và chuyện đó chắc chắn có liên quan tới anh, chỉ có như thế mới khiến cậu im lặng rời Seoul không một lời dặn dò. Anh hiểu JK còn hơn cả chính cậu. Quả quyết bấm gọi lại một lần nữa nhưng kết quả anh cũng dự đoán được trước. Không ai nhấc máy. Anh đành nhắn tin cho cậu: "Em về rồi sao? Sao không gặp anh, em không nhớ anh sao?". Dường như tin nhắn có vẻ hơi nặng nề quá nên ngẫm nghĩ một hồi anh lại xóa đi: "Em về rồi sao? Anh nhận được quà rồi. Em về chơi với bố mẹ vui nhé. Khi nào lên thì gọi trước cho anh." Vẫn không đủ hài lòng với tin nhắn đó anh lại tiếp tục xóa. Cứ viết rồi lại xóa không biết bao nhiêu lần cuối cùng anh chỉ nhắn một câu: "Em về rồi sao?"
- TH ah! Cậu làm gì thế? Vào đây đi. Mọi người ăn hết phần của cậu bây giờ. – Tiếng JM vọng ra từ phòng các anh.
- ...
- Này, cậu sao thế không nghe thấy mình gọi sao?
- Ờ, mình đang bận chút.
- Mọi người đang gọi cho JK chúc mừng sinh nhật kìa.
- Hả? Cậu nói gì cơ?
- Tớ thấy anh NJ nói hôm nay vừa đúng là sinh nhật cậu ấy. Mọi người đang nói chuyện điện thoại trong đó.
- JK đang nói chuyện điện thoại sao?
- Uhm.
Không cần nghe câu trả lời TH lao ngay vào phòng các anh. Đúng là giọng JK thật rồi.
- TH ah! Nói chúc mừng sinh nhật JK đi kìa. Nó đang thổi nến cùng gia đình đó.
- ...
- JK ah. Em nói chuyện với TH này. Chắc nó nhớ em lắm đấy.
- Anh à! Mẹ em gọi rồi. Em cúp máy đây.
- Kkiee ah! – Nghe thấy câu JK nói TH vội vàng với lấy điện thoại.
-...
Không có tiếng trả lời ở đầu bên kia. Tất cả chỉ có tiếng gió thổi xào xạc xa xăm.
- Kkiee ah! Em về rồi.
-...
- Chúc mừng sinh nhật em.
-...
- Anh...
TH còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng cúp máy.
- Sao thế? Nó cúp máy rồi à? – Tiếng anh YG.
- Chắc còn bận thổi nến với gia đình rồi. Thôi kệ nó. Chúc ta cũng vừa ăn quà vừa chúc mừng sinh nhật thằng nhóc thôi.
Anh NJdường như nhận ra sự ngượng nghịu trong hành động của TH nên nói át đi. Mọi người cũng lục tục quay lại vừa ăn uống vừa tiếp tục mấy chuyện linh tinh hồi nãy. TH lặng lẽ trở về phòng, JM đương nhiên nhận ra sự khác thường của thằng bạn nên cũng khẽ chào các anh rồi đi theo TH.
Về đến phòng JM thấy TH đang tưới nước cho cây sen đá. Nhưng nước đã tràn cả ra cửa sổ mà anh vẫn ko nhận ra. Jimin đón lấy bình nước từ tay TH.
- Cậu sao thế? Tràn hết cả ra nhà rồi.
Nghe thấy thế TH giật mình cầm vội cây sen đá lên cố sức dốc hết lượng nước dư ra ngoài. Loài cây này nếu bị thừa nước sẽ chết mất. TH cứ điên cuồng lắc lắc cái cây trong lúc trổng ngược nó lên. Thấy thế JM ko nhịn được nữa phải giật lại cái cây từ tay TH đặt lại lên cửa sổ.
- Cậu cứ lắc như thế nó chưa chết vì thừa nước đã chết vì đứt rễ rồi. Trời mùa hè đất sẽ khô nhanh hơn nên chắc sẽ không sao đâu.
- ...
- Cậu làm sao đấy từ lúc biết tin JK về cậu hành động lạ lắm. Bộ thằng bé đó nó bắt nạt cậu sao mà trông cậu cứ như người mất hồn thế.
- Làm gì có chuyện đó. Ai bắt nạt được tớ chứ. – TH đánh trống lảng.
- Thế thì rốt cuộc là có chuyện gì. Cậu đừng hòng giấu tớ. Tớ đi guốc trong bụng cậu.
- Chỉ là có một số chuyện tớ thấy hơi khó hiểu thôi.
- Chuyện gì?
- ...
- Cậu không nói tớ nghỉ chơi với cậu luôn đó.
- ...
- Tớ nói thật đấy.
- ... Chỉ là tớ cứ nghĩ nơi đầu tiên em ấy muốn dừng chân khi trở về Hàn Quốc sẽ là căn phòng này. Mà không. Như thế thì cũng ko đúng. Ý là Tớ ko hiểu vì sao em ấy đã về qua đây rồi lại không nói với tớ lời nào mà về Busan luôn.
- Thì chắc là em ấy về vào giờ bọn mình đi học. Lại muốn về cho kịp sinh nhật với gia đình nên vội đi luôn thôi.
- Thực sự có thể như thế sao?
- ...
- Thực sự có thể vội tới nỗi ko thể gọi hay nhắn cho mọi người một cái tin sao? Là bận tới nỗi ko thể nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn của tớ mà vẫn nói chuyện vui vẻ với mọi người sao?
- Liệu có phải do cậu nghĩ nhiều quá không? Chuyện cũng có thể như thế mà.
- Chẳng lẽ cậu nói đúng. Là tớ tưởng tượng quá nhiều sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro