
Trốn Chạy ? (5)
Bóng tối trong căn biệt thự tĩnh mịch như một tấm chăn dày đè nặng lên mọi giác quan. Minh Tuyết ngồi bất động bên mép giường, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa gỗ nặng nề trước mặt. Từng giây phút trôi qua khiến cô cảm thấy nỗi sợ hãi và quyết tâm đan xen, như một cơn bão âm thầm chờ đợi bùng nổ.
Cơ hội mà cô chờ đợi cuối cùng cũng đến. Ngọc Thanh, người duy nhất trong nhà đôi lúc tỏ ra nhân hậu với cô, đã vô tình làm rơi chùm chìa khóa lúc đưa cơm cho cô . Khi cô gái đó rời đi, Minh Tuyết vội vàng nhặt lên và nhét vào gấu áo. Cảm giác lạnh buốt của kim loại khiến lòng bàn tay cô run lên, nhưng không phải vì sợ, mà vì một tia hy vọng mong manh đang thắp sáng trong tim cô.
Minh Tuyết hiểu rằng, để thoát khỏi nơi này, cô cần làm mọi thứ thật nhanh và thật cẩn thận. Cô không biết liệu cánh cửa phòng có gắn hệ thống cảnh báo hay không, nhưng nếu không thử, cô sẽ mãi bị giam cầm trong cái lồng vàng này mãi .
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, tiếng bước chân của người canh gác bên ngoài cũng mờ nhạt dần. Cô lặng lẽ rời khỏi giường, đặt tai lên cửa cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài . Không có tiếng động nào. Với đôi tay run rẩy, cô rút chùm chìa khóa ra và thử từng chiếc một. Mỗi lần thử sai, nhịp tim cô như bị bóp nghẹt, nhưng cuối cùng, một tiếng tách vang lên.
Cánh cửa khẽ mở, để lộ một hành lang tối om. Minh Tuyết nín thở, bước ra ngoài.
Căn biệt thự ban đêm như một mê cung. Tường cao phủ đầy tranh ảnh, hành lang trải thảm đỏ khiến mọi bước chân của cô trở nên nhẹ bẫng, nhưng sự im lặng lại càng khiến cô căng thẳng. Mỗi góc khuất đều có thể là nơi người canh gác xuất hiện bất ngờ.
Minh Tuyết cố nhớ lại bản đồ căn nhà trong đầu. Phòng chính, phòng khách, và cửa chính đều nằm ở tầng dưới. Nhưng cô biết rõ, cửa chính luôn được khóa chặt và có bảo vệ đứng gác. Lựa chọn duy nhất là cửa sổ phía sau nhà bếp, nơi cô từng thoáng nhìn thấy ánh sáng từ khu vườn.
Cô cúi người, bước nhanh qua hành lang dài dẫn đến nhà bếp. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ, cho đến khi một ánh đèn pin lóe lên từ phía xa. Minh Tuyết giật mình, vội núp vào một góc khuất.
Tiếng bước chân đến gần. Hai người bảo vệ đi qua, trò chuyện nhỏ to:
“Chủ tịch nói phải canh chừng thật kỹ. Không biết cô ta có dám trốn nữa không.”
“Trốn? Cô ta có mà mơ. Bọn mình ở đây rồi, cô ta làm được gì chứ.”
Minh Tuyết nín thở, áp sát người vào tường. Khi tiếng bước chân dần xa, cô mới dám bước tiếp.
Đến nhà bếp, cô nhận ra cửa sổ đã được đóng kín, nhưng không khóa. Cô khẽ mở, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Ngoài kia, khu vườn rộng lớn hiện lên dưới ánh trăng nhạt.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau:
“Đứng lại!”
Minh Tuyết quay đầu, nhìn thấy một bảo vệ đang lao về phía mình. Không suy nghĩ thêm, cô nhảy qua cửa sổ, đôi chân tiếp đất mạnh mẽ trên thảm cỏ. Cơn đau nhói lên từ mắt cá chân, nhưng cô không có thời gian để quan tâm.
Cô chạy băng qua khu vườn, những bụi cây cào xé vào làn da mỏng manh của cô, làn da trắng bị đâm đến rướm máu . Tiếng bước chân và tiếng hét vang lên phía sau. “Bắt lấy cô ta!”
Những giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, Minh Tuyết cố gắng tìm lối thoát. Bỗng, cô nhìn thấy cánh cổng sắt lớn ở cuối khu vườn. Nhưng nó đã bị khóa chặt.
Trong lúc tuyệt vọng, cô nhìn thấy một lỗ hổng nhỏ dưới hàng rào, vừa đủ để cô chui qua. Cô dùng hết sức, bò qua khoảng trống đầy bùn đất và gai nhọn. Cơn đau rát lan khắp cơ thể, nhưng cô không dừng lại.
Ra đến bên ngoài, Minh Tuyết chạy thật nhanh xuống con đường tối mịt. Tiếng xe cộ vang vọng từ xa khiến cô cảm thấy như mình đang được cứu rỗi. Nhưng cô biết, nếu không trốn đủ xa, Mỹ Linh sẽ không bao giờ để cô yên.
Chạy suốt đêm, Minh Tuyết cuối cùng cũng đến được một thị trấn nhỏ, cách biệt thự khá xa. Quần áo rách nát, cơ thể đầy vết thương, cô tìm đến một nhà dân bên đường, gõ cửa cầu cứu.
Một người phụ nữ lớn tuổi mở cửa, nhìn thấy cô trong bộ dạng thảm hại liền không ngần ngại đưa cô vào. “Cháu gái, chuyện gì đã xảy ra với cháu vậy?”
Minh Tuyết chỉ lắc đầu, không thể nói ra sự thật. Người phụ nữ tốt bụng cho cô ăn uống, băng bó vết thương, và cho cô ngủ lại qua đêm.
Từ ngày hôm đó, Minh Tuyết bắt đầu hành trình ẩn náu, tìm cách quay lại với thế giới bên ngoài. Nhưng cô biết, sự tàn nhẫn của Mỹ Linh và quyền lực của Đỗ gia không dễ gì buông tha cho cô.
Minh Tuyết thức dậy trong căn phòng nhỏ của người phụ nữ tốt bụng. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, mang đến chút cảm giác yên bình mà cô đã không cảm nhận được từ rất lâu. Nhưng yên bình chỉ là tạm thời. Cô biết, bất kỳ lúc nào, Đỗ gia cũng có thể tìm đến và lôi cô trở lại địa ngục.
Ngồi trước bàn gỗ nhỏ, cô ăn bữa sáng đơn giản mà người phụ nữ đã chuẩn bị. “Cháu nên ở lại đây vài hôm để hồi phục. Dáng vẻ của cháu cho thấy cháu đã chịu khổ rất nhiều,” người phụ nữ nhẹ nhàng nói.
“Cháu cảm ơn bác… nhưng cháu không thể ở lại lâu. Cháu cần rời đi sớm nhất có thể,” Minh Tuyết nói, giọng yếu ớt nhưng dứt khoát.
Người phụ nữ nhìn cô một lúc, rồi khẽ thở dài. “Nếu cháu cần giúp đỡ gì, cứ nói với bác. Bác sẽ cố gắng hết sức.”
Trong khi đó, tại thành phố lớn, những tin đồn về sự mất tích của Minh Tuyết đã lan rộng. Báo chí và mạng xã hội đều sục sôi trước việc nữ minh tinh xinh đẹp biến mất không một dấu vết sau lễ cưới. Người hâm mộ không ngừng đặt câu hỏi, thậm chí tụ tập bên ngoài công ty của Đỗ gia để đòi câu trả lời.
Mỹ Linh xuất hiện trên truyền hình, phát biểu ngắn gọn:
“Minh Tuyết đang nghỉ ngơi vì lý do sức khỏe. Tôi mong mọi người tôn trọng sự riêng tư của cô ấy.”
Tuy nhiên, lời nói của Mỹ Linh không thuyết phục được ai. Sự căng thẳng trong ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng của cô khiến mọi người càng nghi ngờ hơn.
Trong căn phòng lớn của biệt thự, Mỹ Linh tức giận ném mạnh chiếc ly xuống sàn khi nghe tin các phóng viên đang lùng sục thông tin về Minh Tuyết. Cô gọi quản gia đến.
“Bằng mọi giá, phải tìm ra cô ta. Tôi không cho phép cô ta làm bẽ mặt Đỗ gia!”
Minh Tuyết biết mình không thể trốn mãi. Cô cần tìm cách lấy lại danh dự, phơi bày sự thật về cuộc sống đầy đau khổ mà cô đã phải chịu đựng trong Đỗ gia. Nhưng để làm được điều đó, cô cần một kế hoạch.
Trong túi áo cũ của mình, Minh Tuyết vẫn giữ điện thoại – thiết bị duy nhất còn sót lại sau khi cô bỏ trốn. Nhưng điện thoại đã bị khóa bằng mật khẩu của Mỹ Linh, khiến cô không thể truy cập vào bất kỳ thông tin nào.
“Làm thế nào để tìm được bằng chứng?” Minh Tuyết tự hỏi, ánh mắt lạc vào khoảng không.
Người phụ nữ tốt bụng, sau khi nghe câu chuyện một phần từ Minh Tuyết, liền khuyên cô: “Nếu cháu muốn công khai sự thật, hãy tìm đến một nơi an toàn trước. Có lẽ báo chí sẽ là nơi tốt để bắt đầu.”
Gợi ý đó khiến Minh Tuyết suy nghĩ. Báo chí quả thật có thể là một công cụ mạnh mẽ. Nhưng cô cần liên lạc với những người mà cô có thể tin tưởng.
Tối hôm đó, Minh Tuyết quyết định mạo hiểm sử dụng điện thoại công cộng ở thị trấn. Cô gọi đến số của trợ lý cũ, người mà cô từng xem như bạn thân trước khi bị ép cưới.
“Chị Tuyết? Có thật là chị không?” Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên đầy kinh ngạc.
“Là chị đây. Chị cần em giúp,” Minh Tuyết nói nhanh, mắt không ngừng đảo quanh để đảm bảo không bị phát hiện.
“Chị đang ở đâu? Mọi người đang điên cuồng tìm kiếm chị. Tin tức về chị khắp nơi!”
“Chị không thể nói nơi chị ở lúc này. Nhưng em có thể giúp chị không? Chị cần một cuộc gặp riêng với một phóng viên tin cậy. Ai đó đủ can đảm để vạch trần sự thật.”
Trợ lý ngần ngại vài giây, rồi nói: “Được, em sẽ cố. Nhưng chị phải cẩn thận. Đỗ gia không dễ dàng buông tha chị đâu.”
Trong khi Minh Tuyết đang chuẩn bị cho bước đi tiếp theo, Đỗ gia đã lần ra dấu vết của cô qua tín hiệu từ cuộc gọi. Một nhóm người được cử đến thị trấn để truy tìm tung tích của cô.
Không khí trong biệt thự Đỗ gia ngày càng trở nên căng thẳng. Mỹ Linh như một con thú bị dồn đến chân tường, sẵn sàng làm mọi cách để giữ bí mật.
“Minh Tuyết nghĩ rằng cô ta có thể thoát khỏi tôi? Cô ta quá ngây thơ!” Mỹ Linh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh.
Hai ngày sau, trợ lý liên lạc lại với Minh Tuyết. “Chị Tuyết, em đã sắp xếp được. Một phóng viên tên Huy, người rất có uy tín, sẽ gặp chị ở một nơi an toàn. Anh ấy cam kết giữ kín danh tính và sẽ giúp chị công bố sự thật.”
Minh Tuyết cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Đây là cơ hội duy nhất để cô lấy lại cuộc đời mình. Nhưng cô biết, chỉ cần một bước sai lầm, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Đêm hôm đó, trong bộ quần áo giản dị, Minh Tuyết bước lên chiếc xe tải nhỏ của người dân trong thị trấn, hướng về địa điểm đã được sắp xếp. Nhưng cô không hề biết, trong bóng tối, một chiếc xe đen không biển số đang bám theo từng bước cô đi.
Sự thật sẽ được phơi bày hay chìm trong bóng tối?
-----------------------------------------------------------
Mn nghĩ Mẹ có trốn khỏi Đỗ gia không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro