Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bóng Tối (3)


Hôm nay là một ngày kỳ lạ. Từ sáng đến giờ, cả căn nhà lớn, vốn luôn tràn ngập tiếng bước chân, lời nói xì xào của người hầu, và những mệnh lệnh sắc lạnh của Mỹ Linh, lại im lặng một cách đáng sợ. Minh Tuyết nằm trên chiếc giường cũ kỹ trong căn phòng nhỏ, cảm giác trống trải bao trùm lấy cô.
Cô khẽ nghiêng tai, cố nghe ngóng. Không có một âm thanh nào vang lên, không tiếng bước chân, không tiếng người trò chuyện. Một sự yên lặng lạ kỳ bao trùm căn biệt thự rộng lớn như một lâu đài này.
Cô đứng dậy, đôi chân yếu ớt loạng choạng sau thời gian dài bị nhốt trong không gian hẹp. Minh Tuyết chần chừ tiến đến cánh cửa phòng, áp tai vào để nghe động tĩnh bên ngoài. Vẫn không có gì.
Bất ngờ, cánh cửa bật mở. Cô chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngã nhào ra phía trước. Cú ngã tuy nhẹ, nhưng cũng khiến cô cảm thấy đau nhói ở tay. Minh Tuyết ngước lên, ngơ ngác nhìn cánh cửa mở toang. Không khóa? Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cánh cửa không bị khóa.
Đắn đo vài giây, cô quyết định bước ra ngoài. Không khí bên ngoài khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa run rẩy. Cô không nhớ lần cuối mình được tự do đi lại trong căn nhà này là khi nào.
Đôi chân yếu ớt bước từng bước chậm rãi. Cô dự định đi lên tầng tìm chút đồ ăn rồi quay lại phòng. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng mở cửa lớn vang lên từ phía cánh cổng chính. Minh Tuyết sững người. Mỹ Linh? Cô hoảng hốt nghĩ thầm.
Cô vội xoay người, muốn trở về phòng. Nhưng đôi chân quá yếu, không chịu nổi sức nặng của cơ thể. Cô trượt chân, ngã nhào xuống cầu thang. Đầu cô va mạnh vào nền đất lạnh lẽo, và bóng tối lập tức bao trùm.
Minh Tuyết tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau nhức như búa bổ. Mùi nước khử khuẩn nồng nặc trong không khí xộc vào mũi, khiến cô khó chịu. Mở mắt ra, cô nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh. Những bức tường trắng toát bao quanh, và ánh sáng từ cửa sổ bên cạnh khiến cô cảm thấy choáng váng.
Quay đầu sang bên cạnh, cô nhìn thấy Mỹ Linh đang ngồi đó. Ánh mắt Mỹ Linh tối sầm, gương mặt đầy sự giận dữ khó kiềm chế. Minh Tuyết chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Mỹ Linh đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới bên giường.
"Muốn trốn à?" Mỹ Linh gằn giọng, rồi bất ngờ bóp mạnh cổ Minh Tuyết. Ánh mắt cô ta rực lên sự phẫn nộ như ngọn lửa thiêu đốt.
"Vậy là bấy nhiêu khổ cực đó cô đã chịu không nổi? Nhưng cô lại có thể tàn nhẫn thuê người hạ nhục Ngọc Thơ? Cô đúng là loại người rắn rết!" Mỹ Linh gằn từng chữ, đôi tay siết chặt hơn, khiến Minh Tuyết không thở nổi.
Minh Tuyết vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cô không hiểu Mỹ Linh đang nói gì. Ngọc Thơ? Thuê người? Những từ ngữ đó hoàn toàn xa lạ với cô. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực cô quá yếu. Cổ họng cô nghẹn lại, không phát ra nổi âm thanh nào.
Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên. Một bác sĩ bước vào, trên tay cầm tập bệnh án. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta lập tức lên tiếng:
"Chủ tịch Đỗ, xin bình tĩnh! Phu nhân của cô vừa trải qua chấn thương nặng."
Mỹ Linh buông tay, ánh mắt vẫn còn đầy sự phẫn nộ. Minh Tuyết ho khan, cố gắng hít thở, cả cơ thể run rẩy không kiểm soát.
Bác sĩ nhìn Mỹ Linh, giọng nghiêm túc: "Phu nhân bị ngã từ trên cao xuống, đầu đập mạnh xuống nền đất. Chấn thương này đã gây tác động nghiêm trọng đến não bộ. Tạm thời, khả năng nghe của cô ấy bị ảnh hưởng. Hiện tại, cô ấy không thể nghe rõ như người bình thường. Nếu không được chăm sóc cẩn thận, thính giác có thể bị mất hoàn toàn."
Căn phòng rơi vào im lặng. Mỹ Linh đứng bất động, ánh mắt lóe lên chút hoảng hốt nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh lùng. Cô không nói gì, chỉ quay người rời khỏi phòng.
Minh Tuyết nằm đó, ánh mắt thất thần. Đôi tai cô ù đi, những lời bác sĩ nói chỉ nghe được loáng thoáng. Nhưng điều duy nhất cô hiểu rõ là: cô đang mất dần khả năng nghe.
Cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng cô. Từ giờ, cô sẽ sống trong bóng tối của sự im lặng, như một người bị giam cầm cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng tại sao Mỹ Linh lại không chịu nghe cô giải thích ? Tại sao Ngọc Thơ lại làm vậy với cô ? Điều gì đang thực sự xảy ra?
Câu hỏi xoay vòng trong đầu cô, nhưng không ai ở đây để trả lời. Chỉ còn lại căn phòng trắng toát và nỗi tuyệt vọng đang gặm nhấm cô từng chút một. Cô dần dần thiếp đi trong sự mơ màn...
-----------------------------------------------------------
Ngược thế này còn nhẹ quá mn nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro