Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Chương 8 : Tiệc rượu 1

Bọn họ đến một tòa nhà lớn nhất giữa trung tâm Seoul.

"Kim thiếu, xin hỏi ngài cần gì?"

"Các người giúp cô ấy chọn một bộ lễ phục, sau đó làm tóc, về phần đồ trang sức, tôi đã có chuẩn bị."

"Tốt, xin ngài chờ!" Nói xong, Tiffany đã bị dẫn đi trang điểm.

Taeyeon ngồi trên ghế salon chờ, một bên hắn còn đang suy nghĩ lát nữa Tiffany đi ra sẽ là cái dạng gì.

Hai giờ sau

Tiffany mặc một bộ âu phục màu hồng phấn lộ vai cùng một đôi giày cao gót thủy tinh, trong tay còn cầm một chiếc ví họa tiết Gucci số lượng có hạn. Nhìn thấy Tiffany, ánh mắt Taeyeon một mực dừng lại trên người cô!

"Fany, em lại đây!"

"Làm sao vậy?"

"Em lại đây mau!"

"A! Được rồi!"

Đi tới bên cạnh Taeyeon, Taeyeon một phen kéo Tiffany đến trên đùi của mình, Tiffany nhảy dựng lên, "Anh làm gì thế? Rất nhiều người đang ở đây!"

Taeyeon không nói gì, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức tinh sảo, bên trong là một bộ đồ trang sức, xem ra rất xa xỉ. Taeyeon đem vòng cổ đeo cho Tiffany , nói:

"Fany, bộ trang sức này tặng cho em, tên gọi là M'sweet­ie', hi vọng em thích!" Taeyeon nhịn không được hôn lên môi Tiffany.

"Tae, cám ơn anh! Em thật sự rất thích!" Bởi vì Taeyeon vừa mới trước mặt nhiều người như vậy hôn cô, mặt của cô ửng hồng. Taeyeon nhìn thấy Tiffany đỏ mặt, bất giác nở nụ cười.

"Em thích là tốt rồi, đi thôi, chúng ta đến tiệc rượu."

"Kim thiếu thỉnh đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến !" Thế nhưng Taeyeon  nhìn cũng chưa từng nhìn qua cô nhân viên đón khách kia một lần, giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có Tiffany !

Đến tiệc rượu, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều bị Taeyeon và Tiffany hấp hẫn.

Xã hội thượng lưu danh viện càng dùng một loại ghen ghét và ánh mắt oán hận nhìn Tiffany, đã đố kỵ người đàn ông bên cạnh, cũng đố kỵ bộ âu phục và trang sức Tiffany mang trên người. Bởi vì, Tiffany đeo bộ trang sức trong truyền thuyết, trong buổi đấu giá lần thứ nhất, một người thần bí xuất hiện đột nhiên ngưng hẳn hội đấu giá, người thần bí dùng giá trên trời mua đi bộ trang sức này. Mà bộ âu phục màu hồng phấn lộ vai cùng giày cao gót thủy tinh kia là hàng số lượng có hạn, toàn bộ thế giới chỉ có một vài bộ.

"Mọi người nhìn a! Bạn gái Kim thiếu đeo bộ trang sức kia, không phải là bộ trang sức được người thần bí vừa mua đấy sao? Vì sao cô ta lại có?"

"Đúng vậy! Các người nói người thần bí kia có phải là Kim thiếu hay không?"

"Còn có bộ âu phục cùng giày cao gót kia, trên thế giới chỉ có một vài bộ, vì sao cũng mặc trên người cô ta? Chẳng lẽ cô ta có bối cảnh đặc biệt sao?"

Từ khi Taeyeon  cùng Tiffany xuất hiện, không ngừng qua lời đồn đãi chuyện nhảm!

"Fany, em ngồi đây chút đi, anh qua chào hỏi mấy người bạn cùng làm ăn." Taeyeon sờ sờ đầu Tiffany .

"Vâng, anh đi đi!"

Tiffany cảm thấy nhàm chán, đi ra hoa viên hóng gió. Nhưng điều cô như thế nào cũng không nghĩ ra chính là, cô nhìn thấy Taeyeon  đang cùng một cô gái quyến rũ nằm trên thảm cỏ kích hôn, lễ phục của cô gái kia đã bị kéo đến bụng.
Anh ấy không phải nói đi chào hỏi bạn bè cùng làm ăn sao? Vì sao còn ở trong này? Chẳng lẽ những lời hắn nói với cô buổi sáng đều là giả dối sao? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Tiffany . Tiffany lảo đảo đi tới hội trường, cô không biết giờ phút này mình có thể làm gì! Cô cho rằng uống rượu có thể làm cho mình mất cảm giác, Tiffany uống một ly lại một ly, cô muốn say!

"Tiểu thư, tôi có vinh hạnh có thể cùng em uống rượu không?" Đến gần bên người Tiffany  là nhị công tử của tập đoàn Jo thị, Jo Hanso. Tại thương giới, danh tiếng của hắn cực kém!

Tiffany không trả lời, chỉ lo uống rượu của mình.

"Tiểu thư, em không nói lời nào tôi liền nghĩ em đã đáp ứng!" Jo Hanso còn chưa hết hy vọng.

Tiffany vẫn không để ý đến hắn ta , đứng dậy đi tới sân thượng.

Jo Hanso đi theo Tiffany  lên sân thượng, từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy Tiffany , "A! Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Tiffany hoảng sợ giãy dụa.

"Hừ! Tôi muốn làm gì? Cô vừa mới rồi không phải rất rất thanh cao sao? Như thế nào? Hiện tại lại sợ hãi như vậy?" Jo Hanso nắm lấy cằm Tiffany.

"Không cần! Không cần! Cầu anh! Cầu anh buông tha tôi!" Cô kinh hô.

"Không cần phải kêu! Sẽ không có người nghe thấy, cô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của tôi đi!" Jo Hanso kéo caravat, tiện tay ném xuống đất.

"Tên hạ lưu vô sỉ, anh không biết xấu hổ!" Tiffany còn không buông tha gào thét, cô tuyệt không từ bỏ bất cứ hy vọng nào.

"Ba" tốt nhất câm miệng lại! Nếu không chớ có trách tôi không khách khí!" Jo Hanso cho Tiffany một cái tát. Sau đó một phen đem Tiffany áp đảo trên mặt đất, dùng sức giữ vai Tiffany , cả khuôn mặt Tiffany đều chôn trên cổ cô.

"Đừng! Tae  cứu em! Tae " Chỉ Ngưng liều mạng lắc đầu, liều mạng chống cự lại!

Đúng lúc này, cửa bị người một cước đá văng, một người kéo Jo Hanso khỏi người Tiffany , hung hăng cho hắn ta  vài quyền, lập tức, Jo Hanso ôm đầu hô to.

Sau đó đi qua, ngồi xổm xuống, đem áo khoác của mình choàng lên người Tiffany, "Tiểu thư, không sao chứ, nhà của cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà! Tôi gọi là Choi Siwon."

Tiffany ngơ ngác ngồi dưới đất, hai tay ôm chân, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Vừa mới ở bên ngoài, con mắt Taeyeon  giật giật giống như sẽ xảy ra sự tình gì, cho nên Taeyeon liền lập tức chạy tới. Ai ngờ, vừa lên đến liền nhìn thấy Tiffany đang khóc, trên người còn khoác áo của một người đàn ông. Nhanh chóng tiến đến hỏi: "Fany, em làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh cút! Cút! Không được đụng tôi" tôi hận anh!" Tiffany giãy dụa.

"Làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Taeyeon không rõ vì sao Tiffany lại chán ghét anh , lập tức, Taeyeon  cảm thấy lòng của hắn đau quá!

"Taeyeon ! Anh biết vị tiểu thư này sao?"

"Ừ! Siwon, cậu trước tiên nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Fany tại sao như vậy?"

"Cô ấy vừa thiếu chút nữa bị tên phá gia chỉ tử này làm nhục, hiện tại hẳn là thấy kinh hãi!"

"Cái gì?"

Nói xong, Taeyeon  cấp cho Jo Hanso trên mặt đất một hồi quyền đấm cước đá, "Jo Hanso, mày tuyệt đối sẽ vì hành vi tối nay trả giá thật nhiều, tuyệt đối!"

Nói xong,  Taeyeon đi qua, "Fany, không sao chứ, chúng ta về nhà!"

"Tránh ra, anh không nên đụng vào tôi, tránh ra!" Tiffany hất tay Taeyeon, sau đó nói với Siwon : "Siwon , phiền anh đưa tôi về nhà. Cám ơn!"
Không đợi Siwon trả lời, Tiffany liền kéo hắn đi ra ngoài.

Mà Taeyeon  vẫn không rõ vì sao Tiffany không để ý đến mình, thậm chí còn hận mình !

Chương 9 : Tiệc rượu 2

Taeyeon suy nghĩ một đêm vẫn không thông Tiffany vì sao đột nhiên không để ý đến hắn nữa!

Hôm nay hắn vừa đến công ty, liền trực tiếp chạy đến văn phòng, muốn hỏi rõ ràng ngày hôm qua trong tiệc rượu rốt cục xảy ra chuyện gì! Thế nhưng khi Taeyeon đến văn phòng lại không thấy thân ảnh Tiffany. Taeyeon nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiffany, chính là cô không bắt máy.

Một lát sau, Tiffany nhắn tin lại ,   Taeyeon  mừng rỡ nhấn nút xem: Kim tổng  , cho phép tôi xin nghỉ một ngày, anh có thể trừ vào tiền lương tháng này, ngày mai tôi nhất định sẽ đi làm đúng giờ. Mặt khác, tôi hi vọng có thể đem văn phòng chuyển ra bên ngoài, bởi vì tôi ở bên trong có thể sẽ ảnh hưởng đến Kim tổng , làm cho ngài cảm thấy bất tiện! Thỉnh Kim tổng  thành toàn!

"Shit!" Taeyeon đọc xong tin nhắn, tức giận ném di động xuống đất, hắn lại càng không hiểu được chuyện gì xảy ra! Thế nhưng Taeyeon hiện tại cũng không có biện pháp, đành phải chờ ngày mai Tiffany đi làm rồi tính.

Hôm nay phàm là người đến văn phòng Taeyeon, không có người nào là không bị mắng. Bởi vậy, mọi người ở công ty đều đoán được nguyên nhân gì có thể làm cho tổng giám đốc tức giận như vậy, trong đó hơn phân nửa mọi người đoán là vì Tiffany, bởi vì hôm nay cô không đi làm, mà tổng giám đốc vừa vặn hôm nay nổi giận.

Cả một ngày, Taeyeon không làm việc, Taeyeon đang đợi đến ngày mai, Taeyeon hi vọng ngày mai Tiffany nói rõ với mình , rốt cuộc nguyên nhân gì làm cho bọn họ đột nhiên bất hòa.

Một ngày gian nan cuối cùng cũng trôi qua , Taeyeon  ngủ ở văn phòng trên lầu, lúc Taeyeon làm việc bận rộn thường qua đêm ở đây. Phòng nghỉ này , cái gì nên có đều có. Taeyeon ngồi trước quầy bar, uống một ly lại một ly Whiskey, trong đầu lúc này xuất hiện đều là thân ảnh của Tiffany !

8h sáng, Taeyeon an vị ở văn phòng chờ Tiffany.

9 rưỡi, Tiffany đến, cô vừa mở cửa ban công đã bị Taeyeon  kéo vào bên trong, Taeyeon còn đem cửa khóa lại!

"Fany, nói cho anh biết, vì sao mấy ngày hôm trước đột nhiên không để ý tới anh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lửa giận của Taeyeon bị đè nén sắp bạo phát, hỏi Tiffany

"Tổng giám đốc, không có chuyện gì xảy ra, còn có, nơi này là văn phòng, mời ngài tôn trọng tôi. Mặt khác, ngày hôm qua tôi đã nói với ngài chuyện tôi muốn chuyển ra khỏi văn phòng của ngài, không biết ngài suy tính thế nào?" Tiffany giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Taeyeon.

"Đáng chết! Anh nói rồi, gọi anh là Tae, ngoại trừ chuyển ra khỏi phòng làm việc của anh, em nói cái gì anh đều đáp ứng!" Taeyeon gầm nhẹ.

"Được, thỉnh Kin tổng đáp ứng tôi, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới, không có bất kỳ tình cảm riêng tư nào ở bên trong! Nếu như Kim tổng  không đáp ứng, tôi đành phải từ chức."

Taeyeon nghĩ nghĩ, nói: "Được, anh đáp ứng em."

"Cám ơn Kim  tổng  đồng ý, như vậy, tôi muốn đi làm việc." Nói xong, Tiffany liền vào phòng của mình. Kỳ thật, thời điểm nói ra như vậy, cô cũng vô cùng khổ sở.

Taeyeon biết Tiffany sẽ không nói chuyện với mình , cho nên, Taeyeon muốn chủ động một chút!

"Fany, giúp anh pha một ly cà phê."

Nghe được mệnh lệnh của tổng giám đốc , Tiffany liền ra ngoài pha cà phê.

"Kim tổng , cà phê của ngài." Tiffany đem cà phê đặt trên bàn Taeyeon, xoay người muốn đi.

"Đợt chút, cà phê sao lại ngọt như vậy?" Taeyeon cố ý lộ ra một vẻ mặt thống khổ.

"Thực xin lỗi, Kim tổng , tôi lập tức đi pha một lần nữa." Tiffany nhanh chóng cầm chén cà phê ra khỏi văn phòng, cô cũng không muốn đắc tội với vị Kim tổng này.

Mười phút sau, Tiffany lần nữa mang theo ly cà phê vào.

"Em có biết anh không uống cà phê sữa hay không?" Taeyeon cau mày nói.

"Thực xin lỗi, lần sau sẽ không!" Tiffany lần nữa đi ra ngoài văn phòng tổng giám đốc.

Một lát sau, Tiffany mang cà phê không sữa vào.

Taeyeon uống một ngụm, liền bất mãn nói:

"Quên đi, anh bảo thư ký pha cho còn tốt hơn." Taeyeon vừa nói vừa nhìn Tiffany , "Thư ký Park, pha một ly cà phê mang vào đây."

Qua năm phút đồng hồ, thư ký Park cầm cà phê, lắc lắc thân hình như rắn nước bước vào.

"Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì, tôi liền đi vào trước." Tiffany cho rằng Taeyeon cùng thư ký của hắn có cái gì, cô không muốn lần nữa thương tâm, cho nên muốn trở về phòng của mình.

"Được rồi! Từ nay em học thư ký Park cách pha cà phê đi, em trở về đi!" Taeyeon cố ý nói với Tiffany.

Tiffany không để ý đến Taeyeon , trực tiếp trở lại phòng làm việc của mình. Mà thư ký Park thì đang ở một bên cao hứng, cô cho rằng Taeyeon khen cô pha cà phê ngon, chính là có cảm giác với cô. Cô còn chưa cao hứng xong, liền trực tiếp ngã xuống đáy cốc,

"Cô làm sao còn không đi ra ngoài? Không cần phải nói cho tôi biết cô thực sự ngây thơ nghĩ cà phê cô pha đích thực vô cùng dễ uống! Tôi là đang giận Fany, cho nên mới nói như vậy, nói cho cô biết, cà phê của Fany pha mới là uống ngon nhất. Được rồi, cô mau đi ra ngoài, tôi không muốn lại bị Fany hiểu lầm."

Nghe xong những lời này, thư ký  Park  từ trong đáy lòng càng thêm hận Tiffany.

Thật vất vả bị Taeyeon  tra tấn, chống đỡ qua một ngày xui xẻo. Tan làm, Tiffany liền lập tức trở về nhà, sợ đụng phải Taeyeon.

Taeyeon biết ngày mai mình không thể lại cố ý tìm Tiffany gây phiền toái, Taeyeon nhìn ra được hôm nay ánh mắt của Tiffany đã lộ vẻ không kiên nhẫn, nếu như còn tìm cô gây phiền toái, cô tuyệt đối sẽ không để ý đến mình , mà mình  tuyệt đối cũng không muốn kết quả như vậy.

Cho nên, mấy ngày kế tiếp, Taeyeon đều không tìm Tiffany kiếm chuyện, thế nhưng Taeyeon thực căm tức bởi Tiffany mỗi ngày đều cố ý trốn tránh mình. Buổi sáng, đến sớm hơn , sau đó chạy vào phòng khóa cửa lại; buổi tối tan tầm, Tiffany đứng phía trên cửa sổ nhìn xe Taeyeon  rời đi mới trở về; nếu có việc gì xảy ra..., Tiffany cũng sẽ không ra ngoài nói  mà gửi thư nói cho Taeyeon  biết...

Đến ngày thứ năm, Taeueon rốt cục không thể nhịn được nữa.

Chương 10 : Hối hận

Taeyeon gọi người của công ty đến mở khóa, kêu người mở khóa cửa ban công của Tiffany.

"Anh... làm sao anh vào được?" Tiffany không biết Taeyeon vào bằng cách nào, cô luống cuống, cô không biết Taeyeon sẽ làm ra chuyện gì.

Taeyeon không trả lời cô, trực tiếp ôm ngang cô ra khỏi văn phòng. Mọi người thấy một màn như vậy đều há miệng mở to hai mắt.

Trên đường đi , Tiffany không ngừng vừa đánh vừa cắn Taeyeon.

"Kim Taeyeon, anh là tên hỗn đản, anh mau buông tôi ra, anh chết không yên lành!" Nói xong, Tiffany cắn một cái lên cánh tay Taeyeon .

"A! Em cũng dám cắn anh! Em tốt nhất ngoan ngoãn câm miệng lại, bằng không đừng trách anh không khách khí." Taeyeon lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người ta vừa đánh vừa mắng vừa cắn.

Tiffany nghe thấy lời của Taeyeo. không dám động lực nữa, thế nhưng trong lòng cô không nghĩ như vậy. Thấy Tiffany không động nữa, Taeyeon nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng là không cười ra tiếng.

Taeyeon ôm Tiffany xuống bãi đỗ xe dưới hầm mới buông cô ra. Taeyeon  điều chỉnh cảm xúc một chút, đem thân thể Tiffany xoay lại nói:

"Fany, chúng ta có thể không cần như vậy được không? Em trước tiên nói cho anh biết, trong tiệc rượu hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không?"

"Được! Anh muốn nghe tôi liền nói cho anh biết." Tiffany nghĩ tới chuyện xảy ra trong tiệc rượu hôm đó liền thương tâm khóc lên.

Kế tiếp, Tiffany đem tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối nói một lần. Taeyeon  càng nghe, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ hối hận vô cùng.

"Fany, thực xin lỗi, anh sai rồi! Tha thứ cho anh được không? Em muốn như thế nào cũng được, nhưng em không cần không để ý tới anh. Fany, thực xin lỗi, em đừng khóc!" Taeyeon nhìn Tiffany khóc, lòng của Taeyeon  đều tan nát, vội vàng ôm cô vào lòng.

"Ô ô ô" anh là đồ bại hoại, đều tại anh! Ô ô ô" tôi thực sự chán ghét anh! Tôi không cần phải nói cho anh, anh tránh ra!" Tiffany dụng hết toàn lực, liều mạng đấm Taeyeon , mà Taeyeon  liền để mặc cho cô mắng, chỉ cần Tiffany  không cần không để ý tới mình là tốt rồi.

Tiffany ở trong ngực Taeyeon , đem ủy khuất tích tụ mấy ngày nay đều phát tiết hết ra. Qua hồi lâu lại ngủ thiếp đi trong ngực Taeyeon . Taeyeon  mỉm cười, đem  Tiffany nhẹ nhàng bỏ vào trong xe, giúp cô cài dây an toàn, sau đó lái xe đem Tiffany về nhà của mình.

-----ta là dãy phân cách xinh đợp --------

Đến một biệt thự theo phong cách Châu Âu, Taeyeon  ôn nhu ôm Tiffany xuống, đi vào trong biệt thự, một người hầu lớn tuổi tiến đến,

"Thiếu gia, ngài hôm nay như thế nào lúc này đã trở lại a? Vị này là?" Chị là chị Lee, ở Kim Gia đã mấy chục năm.

"Chị Lee, nhỏ giọng một chút, Fany đang ngủ. Chị gọi cô ấy là tiểu thư là được rồi, trước tiên chị đi sắp xếp một  phòng bên cạnh phòng tôi, từ nay Fany sẽ ở đó. Sau đó, chị hãy chuẩn bị chút đồ ăn có dinh dưỡng." Taeyeon nhỏ giọng nói.

"Dạ, thiếu gia!" Nói xong, nhanh chóng chạy lên lầu thu dọn phòng.

Không đến nửa giờ, chị Lee đã đi xuống nói: "Thiếu gia, gian phòng đã chuẩn bị xong, ngài có thể ôm tiểu thư đi nghỉ ngơi rồi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn."

"Uhm!" Taeyeon  ôm Tiffany lên lầu.

Phòng này dùng hồ cá thủy tinh ngăn cách với  phòng của Taeyeon , cho nên hai người bọn họ đều có thể thấy rõ nhất cử nhất động của đối phương. Taeyeon biết Tiffany sẽ không đồng ý ở cùng một gian phòng với mình , Taeyeon  cũng sợ chính mình sẽ khống chế không nổi, mà hù dọa đến Tiffany.

Căn phòng này màu sắc chủ đạo là xanh lam và trắng, Taeyeon  biết rõ Tiffany thích đàn dương cầm, cho nên, Taeyeon  không tiếc một món tiền khổng lồ để mua chiếc Piano màu trắng sữa duy nhất trên thế giới. Trong hồ cá thủy tinh, có đủ loại cá quý hiếm cùng hòn non bộ và san hô, vừa vào cửa có thể trông thấy bức ngăn trong suốt này.

Taeyeon đặt Tiffany lên giường, sau đó giúp cô đắp chăn, chính mình thì áy náy ngồi bên cạnh nắm tay Tiffany ,

"Fany, thực xin lỗi, xin em tha thứ cho anh!" Taeyeon  vừa nói vừa hôn lên bàn tay của cô. Kỳ thật, từ lúc Taeyeon  đem Tiffany đặt trên giường, cô cũng đã tỉnh, khi cô nghe được Taeyeon lần nữa nói lời xin lỗi, cô liền bật khóc.

Taeyeon thấy cô tỉnh, liền kinh hỉ vạn phần, nói: "Fany , em đã tỉnh. Đây là nhà của anh, từ nay về sau em sẽ ở đây cùng anh, mỗi ngày em đều ở nhà một mình, không có người chiếu cố, anh rất lo lắng!"

"Ô ô em em nghĩ anh sẽ không đối xử tốt với em nữa! Ô ô ô" Tiffany ghé đầu vào ngực Taeyeon , thương tâm khóc.

"Đứa ngốc! Anh làm sao có thể không đối tốt với em? Anh ở cách vách, có việc gì em có thể gọi anh bất cứ lúc nào. Được rồi, đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ sưng lên, anh sẽ đau lòng! Fany, đói bụng không? Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi!" Taeyeon thân mật sờ lên tóc Tiffany.

"Vâng, được!"

Trên đường đi, một đám nữ hầu đều hâm mộ nhìn Tiffany.

Taeyeon  cùng Tiffany ngồi xuống bên bàn ăn, đương lúc Tiffany muốn ngồi xuống, Taeyeon đem cô kéo đến trong ngực mình, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, lập tức, Tiffany xấu hổ đập vào ngực Taeyeon vài cái, "Uy! Không nên như vậy! Bọn họ đang nhìn!"

"Không có chuyện gì! Bọn họ sẽ không nói gì, đừng nhúc nhích, anh giúp em ăn cơm."

"Không cần! Em tự ăn được!"

"Đã như vậy, anh sẽ dùng miệng tới đút cho em!"

"Thật sao! Ăn thôi ăn thôi!" Cô cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy cùng mình hôn môi.

Bọn họ anh một miếng em một miếng, Tiffany còn hỏi Taeyron  một loạt vấn đề, "Tae, nhà lớn như vậy một mình anh ở sao? Ba mẹ anh đâu?"

"Không có! Bởi vì từ hôm nay trở đi, em sẽ ở cùng một chỗ với anh! Ba mẹ anh ở Mĩ, bọn họ muốn anh kế thừa sự nghiệp, anh không đồng ý, cho nên anh liền rời nhà ra ngoài, bởi vì anh thích thiết kế trang sức cho nên, anh vừa đi làm vừa đi học thiết kế. Lúc trước, anh cũng là trải qua cuộc thi 'D&L' mới có cơ hội bái David Lachapelle làm thầy, sau đó cùng ông đi Italy. Bây giờ thì có 'Earl', ông đem hết thảy những điều mình biết truyền dạy cho anh, ông còn giúp đỡ công ty của anh, nếu không có ông sẽ không có anh ngày hôm nay." Đây là lần đầu tiên Taeyeon nới những lời này với người khác.

Tiffany nghe lời của Taeyeon hốc mắt liền đỏ, "Tae, không thể tưởng được anh trải qua nhiều chuyện như vậy?"

"Đứa ngốc! Đời người phải trải qua nhiều mới hiểu được , Fany mệt không? Chúng ta lên đi!"

"Vâng, Tae, em đột nhiên cảm thấy thực kiên cường a! Em vừa mới nhìn thấy trong phòng có Piano, em đàn cho anh nghe, được không?"

"Tốt! Vậy mau đi lên thôi!"

Chương 11 : Mập mờ tổn thương

Bọn họ đi tới phòng của Tiffany, bên miệng Tiffany lộ ra tươi cười.

Taeyeon ngồi trên ghế trước Piano, sau đó, kéo Tiffany ngồi yên trong ngực mình, Tiffany ngồi xuống, mở nắp Piano, hai tay đặt ngang trên đàn.

Những ngón tay thon dài của Tiffany phảng phất như đang khiêu vũ, giai điệu duyên dáng, nhịp điệu phiêu đãng cả tòa biệt thự.

Tiffany đàn chính bài mà cô sáng tác, tên gọi 'Mập mờ tổn thương', đây là một bài nhạc rất thương cảm. Đã thật lâu cô không đàn khúc này, hôm nay lại chơi, ký ức ngày xưa từng chút một hiện về trong đầu cô, nguyên bản tâm can bình tĩnh đã dậy sóng. Trong mắt của cô lại có nước mắt, nước mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ.

Taeyeon  cảm thấy thân thể cô gái nhỏ trong ngực nhẹ nhàng run rẩy, Taeyeon vội vàng quay mặt Tiffany lại, "Fany, làm sao em khóc?" Taeyeon ôn nhu lau đi nước mắt của cô.

"Không có! Chỉ là thời điểm đàn bài này, nhớ tới sự tình trước kia. Bài nhạc này là em sáng tác, tên gọi "Mập mờ tổn thương", lúc ấy là lúc em rất tuyệt vọng, khi đó em cảm thấy mình không có động lực sống, khi đó em"

"Ô" không đợi Tiffany nói xong, Taeyeon  liền cúi đầu hôn xuống, "Fany , nhớ kỹ, từ nay về sau em còn có anh, em sẽ không cảm thấy cô độc nữa, được không?"

"Cám ơn anh, Tae." Tiffany nghe Taeyeon  nói như vậy, hai tay ôm chặt eo của Taeyeon.

Taeyeon  ý thức được Tiffany chủ động ôm chặt eo của mình, anh rất kích động. Hai người bọn họ cứ như vậy lẳng lặng dựa vào nhau.

Taeyeon  ôm chặt Tiffany, giống như hơi chút buông lỏng, cô sẽ từ trong ngực mình chạy trốn mất.

"Được rồi, Fany, thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi! Anh còn muốn đến thư phòng xem chút tài liệu." Taeyeon  sợ còn không đi, sẽ không khống chế nổi mình, cho nên mới viện cớ.

"Vâng, anh đi làm việc đi! Bất quá anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!" Nói xong, còn nhẹ nhàng hôn một cái lên má Taeyeon .

Taeyeon  bất ngờ được hôn liền cao hứng đến hỏng rồi, "Uhm, ngủ ngon! Sáng mai anh đưa em đến công ty." Taeyeon cũng hôn đáp trả Tiffany, sau đó bước ra khỏi phòng cô.

Taeyeon  đi rồi, Tiffany liền đứng dậy cẩn thận quan sát phòng ngủ của mình. Cô thực rất thích căn phòng này, cả phòng cơ hồ đều là màu xanh lam và màu trắng, chính giữa phòng là chiếc giường, chăn mền cũng là màu lam. Trong phòng còn có một gian thay đồ, trong tủ treo đủ loại quần áo, thậm chí ngay cả nội y đều có. Tiffany  nhìn thấy bên cạnh tủ quần áo có một tờ giấy, trên đó viết: Bảo bôia , những quần áo này đều là mới, là dựa theo kích thước của em, hi vọng em sẽ thích. Đồ đạc của em ở nhà cũng không cần lấy đến, ở đây cái gì cũng có! Nhìn những quần áo này, Tiffany thật cao hứng, không nghĩ tới Taeyeon chu đáo như vậy.

Hấp dẫn ánh mắt người ta chính là là bể cá thủy tinh, Tiffany đứng trước bể cá vuốt vuốt, còn nhìn thấy phòng ngủ của Taeyeon . Phòng của anh ấy đại bộ phận là màu xanh đậm.

Nằm ở trên giường, Tiffany rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đêm nay, người nào đó vô cùng an ổn, đã rất lâu cô không ngủ ngon như vậy rồi. Xuyên thấu qua bể cá thủy tinh, Taeyeon nhìn cô gái nhỏ đang ngủ cũng lộ ra tươi cười.

Sáng sớm, Taeyeon  đến phòng Tiffany , Tiffany  còn đang ngủ, còn không muốn tỉnh dậy. Taeyeon ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, Tiffany vốn ngủ không sâu , bị Taeyeob chạm vào như vậy, cô lập tức liền tỉnh, "Tae , sao anh lại tới đây?" Bởi vì vừa tỉnh lại, cho nên thanh âm nghe có điểm khàn khàn.

"Vừa tới, vốn muốn gọi em xuống ăn điểm tâm, nhưng thấy em ngủ ngon như vậy, không nhẫn tâm gọi em, muốn cho em ngủ thêm một chút."

"Được, vậy anh xuống trước đi, em thay đồ xong sẽ xuống."

"Ừ, quần áo ở trong tủ đều là đồ mới, anh cảm thấy cực kỳ thích hợp với em."

"Vâng, em lập tức sẽ thay."

Tiffany thấy nhiều quần áo như vậy, ánh mắt loạn đảo, cô không biết nên mặc bộ nào. Cuối cùng, cô chọn chiếc váy hoa liền áo, một chiếc khăn quàng cổ bằng tơ màu tím, một dây đai lưng màu trắng cùng một đôi giày cao gót. Thay đồ xong cô liền đi xuống lầu.

"Anh nghĩ những bộ quần áo này rất thích hợp với em, em xem! Đúng vậy a!" Taeyeon nhìn Tiffany đi xuống, hai mắt tỏa sáng.

"Cám ơn anh, Tae"

"Ăn cơm đi! Chị Lee làm bữa sáng rất ngon! Tuyệt đối sẽ không kém ngoài nhà hàng."

Trên bàn cơm, tràn đầy âm thanh vui vẻ, loại không khí ấm áp này thật lâu đã không xuất hiện ở biệt thự này.

Ăn xong bữa sáng, Taeyeon cùng Tiffany đến công ty. Vấn đề của anh và cô đã giải quyết, kế tiếp, nên giải quyết tập đoàn Jo thị rồi, Taeyeon từng nói tuyệt đối sẽ làm cho tập đoàn Jo thị trả giá thật nhiều.

Chương 12: Trả thù

Taeyeon  quyết định hôm nay sẽ tìm ra phương án như thế nào thu mua tập đoàn Jo thị.

Trong phòng họp, tất cả mọi người toàn lực báo cáo với Taeyeon . 'Earl' tuy là công ty vàng bạc đá quý, thế nhưng vẫn có rất nhiều kỳ tài kinh doanh bên trong.

"Theo tôi được biết, tình trạng kinh tế hiện tại của tập đoàn Jo thị cũng không tốt lắm, hơn nữa, gần đây bọn họ xin ngân hàng cho vay, có rất nhiều ngân hàng cũng không muốn. Tháng trước, tập đoàn Queens đã thay tổng tài mới, vị tổng tài mới này vài ngày nữa tới sẽ đến Seoul , cho nên hai ngày này, bọn họ dùng hết mọi biện pháp, muốn có được hợp đồng với tập đoàn Queens của Mỹ, nếu như phía Mỹ đồng ý..., như vậy, tập đoàn Jo thị sẽ vượt qua nguy cơ." Vừa nói chuyện chính là quản lý lâu năm, cũng là nguyên lão của công ty.

"Được, bọn họ tuyệt đối sẽ không có được hợp đồng này. Mọi người còn ý kiến gì không?" Tổng tài mới của tập đoàn  Queens chính là bằng hữu của Taeyeon , Kwon Yuri.

Cơ hồ tất cả mọi người lắc đầu.

"Vậy tan họp! Mọi người mau về lo chuyện tập đoàn Jo thị." Nói xong, Taeyeon  bước ra khỏi phòng họp.

---------------- dãy phân cách ------------

Văn phòng tổng tài

"Uy, Yul, nghe nói cậu đã trở lại? Nhưng lại thành tổng tài mới của tập đoàn Queens ?" Taeyeon không thích nói chuyện vòng vo tam quốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Ừ, đêm qua vừa mới đến, lát nữa sẽ đi bàn một hợp đồng với Jo thị. Như thế nào? Có việc?"

"Ừ, muốn nói với cậu về chuyện của Jo thị. Nếu như cậu bỏ hợp đồng này, công ty của cậu sẽ có tổn thất gì?"

"Kỳ thật công ty của chúng tôi có ký hợp đồng này hay không, đều không sai biệt lắm. Bọn họ mới là có lợi, chúng tôi nhiều lắm thì bồi thường bọn họ năm trăm triệu phí bội ước mà thôi. Cậu có việc gì sao?"

"Vậy là tốt rồi! Vậy lát nữa cậu không cần nói chuyện cùng bọn họ nữa, năm trăm triệu phí bội ước tôi sẽ bồi thường."

"Vì sao?"

"Bởi vì, nhị công tử tập đoàn Jo thị trong tiệc rượu vài ngày trước dám cưỡng bức bảo bối của tôi , cho nên tôi muốn làm cho bọn họ trả giá thật nhiều."

"Lại có loại chuyện này? Được, không có vấn đề! Việc này tôi giúp. Phí bội ước cũng không cần cậu trả, chút tiền ấy không tính là gì!"

"Cảm ơn! Hôm nào mời cậu uống rượu."

"Được, tôi còn đang vội, bye!"

Nói chuyện điện thoại xong, Taeyeon rót một ly Italy 87, đi đến trước cửa sổ sát đất nhàn nhã uống. Ha ha, dám khi dễ người phụ nữ của hắn, kết cục tuyệt đối sẽ rất thảm.

Hôm nay, loạt trang sức mới 'Pair of lovers' sẽ đưa ra thị trường, Tiffany cũng có vài tác phẩm thiết kế trong đó.

"Fany, hôm nay hai tác phẩm của em sẽ đặt ở trên quầy bán, như thế nào? Em có lòng tin hay không?" Taeyeon đột nhiên xuất hiện trong văn phòng Tiffany.

"Nói thật, em không quá tin tưởng, em không biết khách hàng có thích mẫu trang sức em thiết kế không?"

"Đứa ngốc, không cần phải lo lắng, anh tin tưởng em sẽ thành công. Thành tích như thế nào rất nhanh sẽ biết được. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được không?"

"Không được, em không muốn ăn, hơn nữa, em còn muốn nghĩ tác phẩm dự thi, bằng không, anh mua đồ ăn nhanh cho em ăn có được hay không?"

"Được rồi! Thực không có biện pháp với em, anh sẽ gọi đồ ăn nhanh, anh cũng không đi ăn, lưu lại đây cùng em, bằng không một mình em ăn cơm sẽ cảm thấy nhàm chán."

"Tae, vì sao anh đối tốt với em như vậy?"

"Bởi vì em từng nói, từ nay về sau sẽ không để cho em cảm thấy cô độc, cũng sẽ không để cho em cảm thấy thương tâm. Biết không?" Taeyeon sủng nịch ấn mũi Tiffany.

"Uhm! Tae , em dự định đặt tên tác phẩm dự thi là 'Ấn ký hạnh phúc' được không?"

"Được, anh cảm thấy rất tốt! Nhưng tại sao em muốn dùng tên này?"

"Ha ha! Bởi vì em cảm thấy hiện tại em rất hạnh phúc! Sau đó, vài ngày này em đột nhiên có cảm hứng, cho nên, em liền dùng tên đó." Nói đến chuyện mình hiện tại rất hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiffany liền ửng đỏ, một mực cúi đầu, không dám nhìn Taeyeon.

"Hiện tại em cảm thấy rất hạnh phúc? Bây giờ có thể cho anh xem qua bản thiết kế không?" Taeyeon rất nhanh thấy được Tiffany đỏ mặt, không biết vì sao, mỗi lần Tiffany đỏ mặt, anh sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.

"Hiện tại không được! Chờ đến lúc em nhất định sẽ cho anh xem. Được không?" Tiffany  muốn lúc làm thành thành phẩm mới cho Taeyeon xem.

"A! Vậy được rồi!" Taeyeon
có chút ít thất vọng.

Chương 13 : Sủng ái

Cuộc thi ngày càng đến gần, mấy ngày nay, Tiffany đều tăng ca. Cô sợ chình mình sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này. Taeyeon sợ một mình Tiffany về nhà muộn không an toàn, cho nên Taeyeon mỗi ngày đều cùng cô tăng ca, sau đó lại cùng nhau về nhà. Tiffany vì muốn thiết kế ra một tác phẩm hoàn hảo nên thường xuyên quên ăn cơm, bất quá, mỗi ngày sẽ có người nhắc nhở cô, không tin? Xem đi!

"Fany, nên ăn cơm đi! Ăn xong lại tiếp tục vẽ." Những ngày này, cứ 11 rưỡi trưa Taeyeon sẽ mang đồ ăn đến bên bàn Tiffany. Cái này đã thành thói quen mới của hắn.
Đợi hai phút, Tiffany không có bất kỳ phản ứng nào. "Fany , ngoan, bỏ bút xuống, ăn cơm trước." Lần thứ hai gọi Tiffany, giọng nói của Taeyeon  có chút đề cao.
Đợi một phút đồng hồ, Tiffany  vẫn nắm bút vẽ, không nhúc nhích. "Chết tiệt! Tiffany, anh gọi em ăn cơm, em đáng ghét có nghe thấy không hả? Nếu em còn không ăn cơm anh sẽ vứt tất cả bút vẽ của em đi." Lần thứ ba, Taeyeon rốt cục nhịn không được nổi giận.

"Thật là phiền a! Làm gì gọi lớn tiếng như vậy? Anh có biết cảm hứng em vất vả mới có được bị anh kêu như vậy đều biến mất hay không? Thực chán ghét! Em không muốn để ý tới anh nữa, anh đi ra ngoài!" Tiffany bỉu môi hô to, nhưng ngữ khí lúc này có chút hương vị làm nũng.

Taeyeon nghe Tiffany không muốn để ý tới hắn, còn chán ghét hắn, vì vậy, ngữ khí của hắn lập tức trở nên ôn nhu: "Fany, thực xin lỗi, là anh sai rồi, em không nên tức giận. Em có biết mấy ngày nay em thực gầy, anh rất đau lòng! Em trước tiên ăn cơm, sau đó anh sẽ cùng em nghĩ ý tưởng, được không?" (Bản chất thê nô đã xuất hiện )

"Quên đi, không giận anh nữa, bất quá, anh phải đút cho em ăn, tay của em đau quá a!" Tiffany thấy bộ dáng Taeyeon  liền nở nụ cười, vốn cô cũng không hề tức giận. Mà Taeyeon nghe thấy tay Tiffany mỏi nhừ rồi, lập tức đi tới kéo Tiffany ôm vào ngực mình, sau đó giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay, "Được, anh đút cho em ăn, sau đó anh sẽ giúp em xoa bóp tay."

"Tốt! Vậy nhanh lên ăn cơm." Bữa cơm này, Taeyeon  trong lòng hạnh phúc mà ăn. Ăn cơm xong, Taeyeon không chỉ xoa bóp tay cho Tiffany mà còn giúp cô xoa bóp cổ cùng bả vai, đối với Tiffany sủng ái giống như chỉ tăng, không hề giảm.

Bởi vì thời gian dài thức đêm tăng ca, Tiffany liền ngủ gục trong ngực Taeyeon . Taeyeon thấy cô ngủ mất, không chút do dự mang cô đến phòng nghỉ của mình. Đem Tiffany đặt trên giường lớn, Taeyeon  phát hiện ra cô ngủ càng đẹp hơn, lông mi thật dài giống như búp bê Baby, cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi hơi nhếch lên, Taeyeon nhịn không được hôn lên một cái. Ngay lúc hắn còn đang muốn ngắm nhìn cô thì dưới tầng truyền lên một hồi tiếng gõ cửa làm cho hắn không thể không xuống dưới.

"Ba ba ba ba Tổng tài, ngài đang ở bên trong sao? Tổng" gõ cửa chính là thư ký Park , không đợi cô nói xong, Taeyeon đã tới rồi.

"Chết tiệt, ai cho phép cô lớn tiếng như vậy, cô có biết Fany bao nhiêu lâu rồi không có một giấc ngủ ngon hay không? Chẳng lẽ cô không thể nói nhỏ chút sao? Tiền thưởng tháng này của cô cắt bớt. Nói mau, có chuyện gì, tốt nhất chuyện cô nói thực sự quan trọng." Taeyeon cũng không cho thư ký Park  tiến vào trong phòng mà là hắn đi ra ngoài.

"Tổng tài, thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi muốn nói, tập đoàn Jo thị đã bị công ty chúng ta thu mua rồi. Hiện tại, tất cả bất động sản, xe, trang sức, hết thảy những vật đáng giá của tổng tài của Jo thị đều bị đấu giá, dù cho bị đấu giá, bọn họ vẫn không thanh toán nổi nợ nần. Tất cả truyền thông ở Seoul đều bao quanh nhà hắn, còn có những chủ nợ của Jo thị nữa." Thư ký Park nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi xuống. Đem một chồng tư liệu đưa cho Taeyeon , cô không nghĩ tới, Tiffany đối với tổng tài lại có ảnh hưởng lớn như vậy.

"Tôi đã biết. Mặt khác, tất cả những cuộc họp xế chiều hôm nay đều đổi thành trước 11 rưỡi ngày mai. Còn hôm nay, mặc kệ có bao nhiêu chuyện trọng yếu cũng không cần tới tìm tôi, lại càng không nên đến gõ cửa, nói chuyện nhỏ chút." Bởi vì 11 rưỡi là thời gian Tiffany ăn cơm cho nên, chuyện có quan trọng hơn nữa hắn cũng đều để qua một bên, chờ Tiffany ăn cơm xong rồi mới xử lý. Taeyeon đối với Tiffany sủng ái đã muốn đi vào tâm khảm.

Taeyeon trở vào văn phòng đem tư liệu ném kên bàn, sau đó, hắn lên lầu tiếp tục xem Tiffany ngủ.  Tiffany đã ngủ sáu giờ rồi, xem ra, cô thật sự mệt chết đi. Taeyeon sợ cô tỉnh lại sẽ đói bụng nên hắn sớm kêu đồ ăn mang đến đặt ở trên bàn.

"A! Đây là ở đâu? Vì sao mình ở trong này? Mình làm sao lại ngủ mất?" Tiffany tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi lạ, cô rất sợ.

"Fany , em đã tỉnh! Không phải sợ, nơi này là công ty, chỉ có điều đây là phòng nghỉ. Em ngủ quên cho nên anh mới có thể mang em lên đây, tính cho em một giấc ngủ ngon, em đã ngủ hơn sáu giờ rồi, em có biết hay không, em rất cần nghỉ ngơi." Thấy Tiffany hoảng hốt, Taeyeon liền đến an ủi.

"A! Nguyên lai là như vậy! Tae, em rất đói, chúng ta đi ăn cơm được không?" Tiffany sờ lên bụng, nháy mắt to nhìn Taeyeon. "Ha ha, sớm biết em sẽ đói, anh đã chuẩn bị xong rồi. Đi, chúng ta đi ăn cơm."

Taeyeon  véo véo cái mũi Tiffany sau đó ôm lấy cô, đi đến bàn ăn. Tiffany cũng ôm cổ Taeyeon , cô đã quen Taeyeon  ôm cô. Tiffany ngồi trên đùi Taeyeon , ăn cơm hắn đút cho mình, một bên còn không ngừng hỏi hắn.

Taeyeon cũng rất có kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của cô, "Tae , sao phòng nghỉ của anh cái gì cũng có? Biết hưởng thụ như vậy."

"Bởi vì anh thường thường phải tăng ca, quá muộn, vừa không muốn về nhà cho nên mới đem tầng 30 đổi thành phòng nghỉ. Hiện tại nơi này, ngoại trừ anh và em, không có người thứ 3 từng tới. Thích nơi này sao?" Taeyeon thổi nhẹ cổ Tiffany.

"A! Không nên như vậy, rất ngứa! Nơi này thực thoải mái, làm cho người ta muốn thả lỏng." Tiffany không chịu được Taeyeon thổi vào cổ cô.

"Ha ha, em thích là tốt rồi, nếu như sau này em cảm thấy mệt mỏi, có thể lên đây nghỉ ngơi. Ngày mai, anh gọi người mang đàn piano tới, bất cứ lúc nào em cũng có thể chơi. Em còn muốn cái gì nói cho anh biết, anh sẽ chuẩn bị."

"Không cần phải vậy! Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi, thật đó. Hơn nữa, nơi này cái gì cũng không thiếu, cho nên, anh không cần mua thêm gì hết." Tiffany cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, đi cũng sẽ rất nhanh, cô không dám yêu cầu điều gì xa vời.

"Vậy nghe lời em, bất quá Piano nhất định phải mang tới, bằng không lúc em nhàm chán biết phải làm sao. Hơn nữa, nghe em chơi đàn là một sự hưởng thụ cho nên, không cần phải cự tuyệt nữa được không?" Taeyeon hôn nhẹ lên môi Tiffany.

"Anh đã nói như vậy, em còn có lý do gì cự tuyệt? Bất quá, đêm nay anh phải theo giúp em tăng ca, hôm nay em không vẽ được gì, ngày kia phải nộp bản thảo rồi, em sợ không kịp." Đã muốn chơi đàn cho Taeyeon nghe, như vậy, kêu Taeyeon cùng cô tăng ca cũng không quá phận a!

"Được, không có vấn đề, hơn nữa, anh cũng tính như vậy!"

Tiffany cảm giác mình càng ngày càng không rời xa Taeyeon được, vạn nhất có một ngày, hắn không cần cô nữa, cô biết phải làm sao?

Chương 14 : Piano

Taeyeon thật đúng là nói được thì làm được. Ngày hôm sau có một đám người cẩn thận mang một chiếc đàn Piano xa xỉ đi tới công ty trang sức 'Earl'. Mọi người không biết ai đem Piano đưa đến công ty cho nên đều rất ngạc nhiên, liền đi theo sau chiếc Piano.

Piano cùng một đám người đi tới tầng 30, vừa đi ra khỏi thang máy, một đám người liền thấy Taeyeon cùng Tiffany ở bên ngoài. Giờ thì tất cả mọi người mới hiểu được Piano là của tổng tài.

"Chết tiệt, ai cho phép các người lên tầng này? Các người là ngại công việc quá dễ dàng hay là chê tiền lương quá nhiều rồi? Giảm tiền lương của các người xuống tôi không ngại." Taeyeon ghét nhất người khác lên tầng 30, bất quá, những công nhân mang đàn Piano đến là tình huống đặc biệt.

"Tae, anh hung dữ như vậy làm gì a? Chán ghét, anh lại hung dữ như vậy, em liền không để ý tới anh. Anh chẳng lẽ không sợ nhân viên của anh đều đổi chỗ làm khác sao?" Tiffany tức giận dùng sức đạp Taeyeon một cước, sau đó trừng mắt nói với hắn.

"A" đau! Được rồi, anh không nói là được, không nên tức giận, tức giận không tốt cho thân thể, thực không đáng." Đối với Tiffany, ngữ khí của hắn lập tức trở nên mềm mại.

Mọi người đứng ở một bên đều mở to hai mắt nhìn, thật sự là không thể tin được tổng tài luôn luôn cao cao tại thượng, không vui đùa cũng không lộ ra tươi cười, hôm nay ở trước mặt một người phụ nữ lại nói chuyện nhẹ nhàng, thậm chí còn mua Piano cho người đó, hơn nữa người phụ nữ này còn là nhân viên của ông ty.

"Quên đi, Fany đã nói như vậy, tôi còn có thể có biện pháp gì. Các người mau nhanh xuống dưới! Từ nay về sau không cho phép lên đây nữa."

Taeyeon vừa nói xong, mọi người lập tức bước đi.

"Bảo bối , đàn một khúc cho anh nghe được không? Thuận tiện thử âm sắc Piano một chút. Nếu không tốt mai sẽ đổi lấy chiếc khác." Taeyeon thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, lập tức liền yêu cầu Tiffany .

"Được a! Bất quá, đàn đắt như vậy âm sắc sao có thể sẽ kém. Em chơi khúc Gwiyomi  cho anh nghe được không? Rất êm tai đó."

"Được, chỉ cần là em chơi anh đều nghe!"

"Anh đóa! Ba hoa."

Tiffany một bên vừa đàn vừa hát.

Taeyeon từ phía sau ôm lấy cô, đem cằm đặt lên vai cô nói: "Bảo bối, đây là bài hát thiếu nhi hay nhất anh từng nghe qua!"

"Anh đều dỗ phụ nữ như vậy sao?" Tiffany nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi Taeyeon.

"Trời ạ! Bảo bối, lần này em thật là oan uổng anh. Thật sự, anh thề, trừ em ra, anh cho tới bây giờ không dùng loại ngữ khí này nói chuyện với phụ nữ khác, nếu như anh lừa gạt em, ông trời liền"

Vì không cho Taeyeon nói hết, Tiffany liền hôn lên môi hắn, "Tae, đừng nói nữa, em tin tưởng anh."

Taeyeon còn muốn tiếp tục hưởng thụ đôi môi vừa thơm vừa mềm của Tiffany, lập tức lấp kín môi cô. Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng mút vào, chính là về sau, càng muốn càng nhiều, nếu như không phải sợ Tiffany bị thương tổn, thật muốn lập tức muốn cô. Thẳng đến lúc Tiffany phát ra tiếng thở dốc hắn mới không nỡ buông cô ra. Bất quá, sớm muộn có một ngày, cô là của hắn, vĩnh viễn đều là của hắn.

"Chán ghét, nếu như lần sau anh lại hôn như vậy, em sẽ không cho anh hôn nữa, anh xem a! Miệng đều sưng lên." Tiffany vội vàng đẩy hắn ra.

"Thực xin lỗi, anh nhất thời không khống chế được, lần sau anh nhất định sẽ không!" Taeyeon yêu chết cái bộ dáng này của Tiffany, không biết cô như vậy có bao nhiêu mê người. Taeyeon nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô.

"Hừ, chỉ cho một lần, lần sau không thể lấy cớ này nữa."

"Ha ha ha" Taeyeon nhịn không được cười to.

"Có cái gì buồn cười?"

"Không có, chẳng qua là cảm thấy em như vậy thật đáng yêu! Bảo bối, em biết hay không em như bây giờ có bao nhiêu mê người?"

Tiffany xấu hổ mặt đỏ bừng, cúi đầu chôn trong ngực Taeyeon , mà hắn cũng lẳng lặng ôm lấy cô, giống như ôm lấy một chi bảo vô giá.

"Đúng rồi, bảo bối, nói cho em biết một tin tức tốt. Số mẫu trang sức mới đưa ra thị trường, đặc biệt là những mẫu em thiết kế, mấy ngày nay, có không ít công ty và cửa hàng nước ngoài gọi điện thoại đến đặt mua, phỏng chừng hiện tại, bọn họ nhận điện thoại tay đã muốn mềm nhũn."

"Thật vậy chăng? Tae, cám ơn, nếu như không phải nhờ anh, em bây giờ còn đang ở khắp nơi làm công, căn bản sẽ không có người biết đến trang sức do em thiết kế, càng không có người sẽ đeo chúng, cho nên cám ơn anh cấp cho em tất cả." Tiffany kích động đem áo sơmi LV của Taeyeon làm khăn tay lau nước mắt mình. Ai kêu hắn hiện tại cưng chiều cô như vậy? Cho nên, hắn không có ý kiến.

"Đứa ngốc, không cần phải nhắc lại chuyện trước kia, em chỉ cần nhớ kỹ cuộc sống sau này của em có anh. Tối nay chúng ta đi chúc mừng, được không?"

"Vâng!"

Chỉ cần Tiffany vui vẻ, hắn làm cái gì đều nguyện ý. Chuyện ba năm trước đây, hắn tựa hồ cũng đã quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taeny