Chương 7
Trên đường về, trợ lý của Yu Jimin lái xe, cô ngồi ở ghế phụ, còn tôi và Ning Ning ngồi ở ghế sau.
Lúc nãy, cô chỉ lịch sự hỏi tôi có muốn về cùng không.
Tôi đã định từ chối, nhưng Ning Ning lập tức nhận lời thay.
Giờ tôi ngồi mà cảm giác như kim châm.
Ning Ning huých tay tôi, ra hiệu nhìn điện thoại.
“Chỉ đi vệ sinh chút thôi mà cậu đã ôm được giám đốc của bọn tớ rồi à?”
Tôi nhanh chóng nhắn lại, kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra.
Cô ấy đọc xong, tức giận buột miệng chửi thề.
Đúng lúc đó, xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, hai người phía trước quay đầu nhìn chúng tôi.
Ning Ning lúng túng cười:
“Giám đốc, tôi không chửi cô đâu, tôi chửi đồ khốn kia mà.”
Yu Jimin chậm rãi hỏi:
“Đồ khốn nào?”
Không biết là do uống rượu mà Ning Ning bỗng thích nói chuyện hơn hay cố ý để Yu Jimin biết bộ mặt thật của Kim Minji, cô ấy kể luôn chuyện cô ta cắm sừng tôi và tặng túi giả, không để tôi kịp ngăn lại.
Chuyện đó đến tai Yu Jimin khiến tôi xấu hổ không biết để mặt vào đâu, chỉ muốn nhảy ra khỏi xe ngay lập tức.
Về đến khu chung cư, trong lúc đợi thang máy, tôi nhận ra Yu Jimin thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, như muốn nói gì đó lại thôi.
Vào trong thang máy, tôi im lặng đứng một bên, thì nghe cô ta chép miệng:
“Đôi mắt này, có nghĩ đến việc hiến cho người cần không?”
“…”
“Về sau tìm người yêu nhớ mở mắt to ra mà nhìn, ít nhất đừng chọn ai tệ hơn tôi chứ.”
“Ý cô là gì?”
Tôi không hiểu cô đang nói gì.
Yu Jimin nhếch môi cười nhạt:
“Em ghét tôi như thế, mà còn tìm một người kém hơn tôi, không sợ tôi cười nhạo sao?”
Tôi theo phản xạ đáp lại:
“Tôi lúc nào ghét cô?”
Yu Jimin bước lại gần, cúi đầu, nhìn thẳng vào tôi:
“Không ghét à?”
Khoảng cách đột ngột gần như vậy khiến tim tôi đập loạn xạ, trí nhớ cũng bất giác quay về một đêm cách đây sáu năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro