Chương 66: Cô bé bán diêm (25)
Kết quả sau một đêm hỗn loạn là Steven tỉnh giấc khi trời đã sáng tỏ.
Lúc cậu xuống lầu, ngay cả Anne cũng đã dậy, ngồi cạnh lò sưởi cẩn thận bóc vỏ đậu xanh, meo meo lười biếng nằm bên cạnh cô bé, thỉnh thoảng chạy hai bước đuổi theo hạt đậu rơi ra ngoài, Anne cũng sẽ ngừng tay chạy tới nhặt hạt đậu về, sau đó tiếp tục bóc vỏ.
“Chào buổi sáng, Steven tiên sinh.” Anne nhìn thấy cậu thì cười chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành.” Steven nhìn cô bé đã có chút tinh thần, ngồi xổm xuống nhặt hạt đậu không cẩn thận văng ra ném vào trong thau, đánh giá cô bé trước mặt, lại không phát hiện em có chỗ nào khác thường.
“Cảm ơn ngài.” Anne lột cây đậu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Thậm chí có thể nói là hình thành hai thái cực với Hante.
“Không có gì.” Steven cười đứng dậy, đi về phía phòng bếp phát ra tiếng động, nhìn người đang bận rộn trong đó, lúc đối phương quay đầu thì ôm eo hắn từ sau lưng, “Em đói bụng.”
“Đây.” Hứa Nguyện cười khẽ, mở ra mâm đồ ăn được che chắn cạnh lò lửa.
Đồ ăn bên trong vẫn còn nóng bốc khói, Steven rất tự nhiên hôn lên má hắn một cái chóc, sau đó bưng mâm đồ ăn lên: “Vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Hứa Nguyện che đậy bột bánh mì vừa chia ra, bước theo cậu nói, “Anh đã nói với Maxie rồi, đúng lúc ngày đó cô ấy được nghỉ.”
“Vậy anh nói cho Anne chưa?” Steven dừng bước nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, nói rồi.” Hứa Nguyện nhìn cậu hơi giật mình, mỉm cười, “Lúc ấy cô bé khá lo lắng, nhưng biết chỉ là đổi một ngôi nhà mới thì đã yên tâm.”
“Ồ.” Steven đi ra phòng bếp, nhìn Anne đang nghiêm túc bóc đậu, cảm thấy em còn kiên cường hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Sau ngày đầu năm, những vòng hoa trên đường vẫn chưa tháo dỡ hoàn toàn, chỉ là bầu không khí không còn náo nhiệt như ngày đầu năm mới nữa.
Rất nhiều người đã tiếp tục công việc, vốn tưởng tiệm bánh mì Brande sẽ ế ẩm đến mức có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, chập tối mới có người thưa thớt đến mua, nhưng không ngờ vừa mở cửa sau buổi trưa đã thấy rất nhiều người vây quanh.
“Ồ, Brande tiên sinh thân ái, chủ nhân của tôi nói nếu hắn không thể tiếp tục ăn bánh kem chỗ ngài, hắn sẽ đau lòng đến chết.”
“Chủ nhân của tôi nói dù giá cả cao hơn cũng không thành vấn đề, mỹ vị này xứng đáng với đồng vàng sang quý!”
“Brande tiên sinh, hôm nay còn bánh kem không? Chủ nhân của tôi hy vọng trước khi chết có thể nếm lại hương vị thơm ngon này.”
“Brande tiên sinh……”
Bọn họ vây quanh tủ kính, mỗi người đều cực kỳ thành kính, Steven có thể hiểu được đám người giàu đam mê mỹ thực đến nhường này, bởi vì bánh kem mềm mại như đám mây thật sự ăn rất ngon, bên trong bỏ nhiều đường càng khiến những người thích đồ ngọt điên cuồng.
Nhưng tốc độ phản ứng của bọn họ đúng là rất nhanh, người vây quanh tủ kính so với hôm qua ít nhất tăng gấp hai lần.
Cuối cùng Steven cũng hiểu Brande nói không có sức làm là như thế nào.
“Xin lỗi các vị, trong tiệm không có đường.” Hứa Nguyện nhìn từng đôi mắt trông mong, cười nói, “Sang năm hãy quay lại.”
Sau đó những đôi mắt mong đợi đều chuyển sang ngạc nhiên và tuyệt vọng, nhưng lý do này cũng không đủ để bọn họ giải tán.
“Chủ nhân của tôi nói có thể cung cấp đường cho ngài, xin ngài hãy làm một phần bánh kem.” Một vị quản gia ăn mặc rất tỉ mỉ nói.
"Xin lỗi, chỉ sợ không thể cống hiến sức lực cho chủ nhân của ngài" Hứa Nguyện uyển chuyển từ chối.
“Chủ nhân của tôi có thể trả rất nhiều đồng vàng.”
“Xin lỗi.”
Vị quản gia kia thất bại rời đi, lúc Steven nhìn hắn ta bước lên xe ngựa, nói với người kế bên: “Em cảm thấy anh đã đắc tội hắn.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể tạm thời lánh đi một thời gian.” Hứa Nguyện nhìn người qua đường bên ngoài tủ kính, cười nói.
“Hả?” Steven khó hiểu, cảm thấy phong cách làm việc của Brande không giống mình suy đoán.
Sau đó, trong buổi sáng ngày mùng ba, không chỉ thấy Fabian đã trở lại, còn thấy ba chiếc xe ngựa đang dừng bên ngoài.
Steven nhìn đám người lần lượt dọn đồ lên xe, ngẫm nghĩ bọn họ phải đi trang viên bao lâu, lúc nhìn trái nhìn phải tìm người thì phát hiện hai chủ tớ kia đang lên lầu.
Có việc cần nói?
Steven nhướng mày, quay đầu nhìn cô bé mặc áo bông dày, quấn khăn quàng cổ, ôm meo meo cẩn thận nhìn đám người đi tới đi lui, đi tới bên cạnh em nói: “Sợ không?”
“Không sợ.” Cô bé lắc đầu, nhưng vòng tay lại hơi buộc chặt.
“Tại sao?” Steven khoanh tay nhẹ nhàng hỏi.
“Phải dũng cảm giống meo meo.” Anne nhỏ giọng đáp.
Steven nhìn cô bé cố gắng cổ vũ bản thân, giơ tay xoa đầu em, cười nói: “Đừng khẩn trương quá, cho dù là meo meo, thay đổi hoàn cảnh mới cũng cần thời gian thích ứng.”
Rất nhiều đứa trẻ tự tin không sợ hãi, nhưng sợ hãi lại thiên tính khó có thể hủy diệt, cho dù là cậu, năm xưa lần đầu tiên cầm tới kiếm tước đoạt sinh mệnh người khác, cũng sợ hãi.
“Em hơi sợ một chút.” Anne ôm meo meo mềm mại trong lòng ngực, nhỏ giọng hỏi, “Steven tiên sinh, viện nuôi dưỡng là chỗ nào?”
“Maxie không nói cho nhóc sao?” Steven nhìn em.
“Chị ấy nói nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ, có thể tìm được bạn bè giống như meo meo, cùng nhau làm những chuyện muốn làm.” Anne nhẹ giọng nói, “Giống như chị ấy và bạn bè của chị ấy, cùng nhau học xe chỉ may vá, còn mở một tiệm may.”
Trong âm thanh có niềm mong đợi, làm cảm xúc sợ hãi cũng trở nên phai nhạt hơn một chút: “Em muốn lớn lên thật nhanh.”
“Nguyện vọng này ngay cả thần linh cũng không thể giúp em thực hiện, chỉ có thể tự em hoàn thành.” Steven cong khóe môi nói.
……
“Chủ nhân, đây là toàn bộ khẩu cung thẩm vấn được gần đây.” Dưới lầu tuy bận rộn, nhưng tổng thể vẫn hài hòa, mà ở trên lầu, Fabian đưa một tập giấy được đóng bìa cẩn thận qua, nghiêm túc nói, “Phần trên là của đạo tặc xâm nhập lần trước, phần dưới là về cuộc bạo động lần này, có mười mấy người trong đó đều bị kích động.”
“Có thể xác định là ai không?” Hứa Nguyện lật xem những ghi chép khẩu cung.
“Bọn họ đều nói là người lạ, bắt được hai người, nhưng cũng chỉ là hai kẻ được cho tiền làm việc, trước mắt vẫn chưa tra được người đứng sau chuyện này, nhưng trước khi bọn họ bạo loạn thì có người đã đã dạy bọn họ phải đi tìm giáo sĩ, vơ vét một ít chứng cứ, chắc hẳn là cố tình nhằm vào ngài.” Fabian phân tích.
Hứa Nguyện nhìn khẩu cung của đám người bạo loạn, đa số đều nói mục đích của mình rất đơn giản và tỏ vẻ sám hối, chuyện bọn họ biết cũng không nhiều, phần lớn là hưởng ứng theo số đông, hoặc là bị những người khác kích động, nhưng điểm chú ý là trong số mười mấy người đó, có người khai rằng có kẻ xúi bọn họ tìm giáo sĩ, vơ vét chứng cứ, sau khi bị phán quyết là có tội, những người xông vào nhà có thể không sợ hãi đám lính đánh thuê nữa.
Có lẽ cũng có những tín đồ cuồng nhiệt không sợ chết, nhưng nhân loại thờ phụng thần linh phần lớn là cầu mong cuộc sống ấm no, tương lai tươi sáng, thậm chí gửi gắm kiếp sau, nhưng thời đại này cuộc sống mới là nền tảng, khi cuộc sống không tồi, chưa chắc mỗi người đều điên cuồng không sợ chết, nhưng nếu đặt một kim bài miễn tử trước mặt họ, lại có người dẫn dắt, suy nghĩ pháp luật không trách số đông của họ sẽ đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng trong cuộc bạo động, kẻ thao túng sau lưng lại không sắp xếp sát thủ chuyên nghiệp xen vào, mà lại mượn đao giết người, chứng minh đối phương cực kỳ không muốn bại lộ thân phận.
“Còn những đạo tặc lần trước thì sao?” Hứa Nguyện lật trang thứ nhất của xấp khẩu cung.
“Nguyên nhân chuyện này là vì có người tuyên truyền chủ nhân tiệm bánh mì Brande là một người giàu có.” Fabian hơi suy tư, “Nhưng cụ thể là ai truyền cho bọn đạo tặc thì rất khó tra được manh mối, sau khi lính đánh thuê thẩm vấn được thông tin chạy đến sào huyệt, những đạo tặc dư lại đã bị diệt khẩu, tài sản mà bọn chúng cướp bóc được cũng bị cướp sạch, giống như có người biết bọn chúng đã mất rất nhiều đồng bọn.”
“Rất giống……” Hứa Nguyện cười khẽ một tiếng, nhìn ông nói, “Xem ra đối phương làm việc rất cẩn thận.”
“Đúng vậy, toàn bộ chuyện này quá mức trùng hợp, rất hoàn mỹ, ngược lại làm chúng ta nghi ngờ.” Fabian mang theo chút lo lắng, “Chủ nhân, nơi này đã không còn an toàn.”
Nếu hai việc này đều có liên quan với nhau, chứng tỏ thân phận chủ nhân đã bại lộ, ít nhất không thể để chủ nhân sống một mình ở nơi nguy hiểm này.
Tài phú, quyền lực, kẻ địch nấp trong tối, mà bọn họ vẫn chưa biết tung tích của đối phương.
“Không vội, nếu là âm mưu có tổ chức, lúc này không thành công, nhất định còn tay sau.” Hứa Nguyện khép tập giấy lại, trầm ngâm cười nói, “Có thể phản ứng nhanh như vậy, hãy điều tra bên phía thành Dasak, chú ý đừng rút dây động rừng.”
Fabian hơi giật mình, trịnh trọng gật đầu nói: “Vâng, tôi lập tức sắp xếp người.”
“Tiệm bánh mì cứ buôn bán như thường, cho thêm một đội lính đánh thuê lại đây.” Hứa Nguyện đứng dậy nói, “Đừng để nơi này xảy ra biến cố thêm lần nữa.”
“Vâng, chủ nhân.” Fabian đáp lời.
……
Ba chiếc xe ngựa đi ra ngoài, tuy rằng phải đi tới nơi xa lạ, nhưng trong xe có Hứa Nguyện, Steven và Maxie, thậm chí còn có meo meo cả ngày mê ngủ, làm Anne đỡ khẩn trương hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên ngồi xe ngựa, đối với cô bé mà nói thật sự rất mới mẻ, tuyết đọng bị dọn sạch, con đường không xóc nảy, dù là người qua đường lướt qua ngoài cửa sổ xe, hay là hơi nước ngưng kết trên tấm kính, đều hấp dẫn ánh mắt của cô bé.
Cảnh tượng này đối với người lớn thì rất bình thường, nhưng đối với đứa trẻ còn đang khám phá thế giới bên ngoài, hơi nước ngưng kết ngoài tấm kính tạo ra những hoa văn khác nhau cũng đủ làm chúng vui vẻ và phấn khởi.
Làm người khác cũng cảm thấy vui lây.
“Maxie, vẽ đầy rồi.” Anne nói chuyện rất nhỏ.
“Nếu Anne thích vẽ tranh, lần sau có thể vẽ lên giấy, như vậy có thể giữ lại.” Maxie dùng khăn xoa ngón tay hơi thấm ướt của em.
“Oa!” Anne ngạc nhiên hô lên đầy thán phục, sau đó lại hơi lo lắng, “Nhưng nó rất đắt.”
“Vậy trước tiên luyện tập trên đất nhé, khi nào hài lòng thì hãy vẽ lên giấy, thế nào?” Maxie suy nghĩ rồi đề nghị, “Yên tâm đi, cách một đoạn thời gian viện nuôi dưỡng sẽ mua một ít giấy, như vậy giá cả sẽ không quá đắt, nhưng vẫn phải giữ gìn quý trọng.”
“Vâng.” Cô bé nhẹ giọng đáp lời, trong mắt có khát khao và nghiêm túc.
Xe ngựa ra khỏi thành, không còn dấu vết của người đi đường nữa, xung quanh chỉ còn núi rừng tuyết trắng hấp dẫn ánh mắt cô bé, rõ ràng là phong cảnh rất đơn giản, em lại có thể ngắm nhìn không biết mệt, thỉnh thoảng tinh mắt phát hiện sóc đỏ và chim sẻ bay qua.
Làm thế giới màu trắng yên tĩnh kia cũng trở nên muôn màu muôn vẻ.
Đi trong gió tuyết một lúc lâu, lúc tiến vào núi rừng chỉ có lính đánh thuê canh gác tầng tầng lớp lớp, cũng làm cô bé kéo màn xe xuống, yên tĩnh nửa dựa vào lòng ngực Maxie, thẳng đến khi tới cửa viện nuôi dưỡng.
Cửa xe mở ra, Maxie dắt cô bé ăn mặc dày kín xuống xe, nhưng dù có người làm bạn, khung cảnh trắng như tuyết và tòa nhà cao ngất vẫn làm Anne vừa chờ mong vừa thấp thỏm.
Nhưng cuối cùng em vẫn dũng cảm, cho dù hơi chùn bước, vẫn bước từng bước nhỏ theo Maxie.
Bên ngoài có lính đánh thuê bảo vệ, ngôi nhà ấm áp, rất nhiều trẻ em, còn có những người xa lạ và dịu dàng được gọi là thầy cô, quá nhiều thứ khiến em không kịp quan sát hết, nhưng vẫn cố gắng đáp lại lời mời của họ, hơi thấp thỏm tự giới thiệu, thích ứng với tiếng vỗ tay hoan nghênh của bọn trẻ nơi này.
“Anne, em ngồi cùng bàn với Betty được không?” Giáo viên mặc tạp dề dịu dàng hỏi cô bé tóc vàng trước mặt, thấy em gật đầu thì nhẹ nhàng xoa đầu em, nắm tay em và một cô bé khác ngồi cạnh nhau.
Tuổi tác hai em xấp xỉ, thậm chí chào hỏi lẫn nhau đều mang theo chút nhút nhát, nhưng một khi đã mở miệng, lập tức nảy sinh tò mò và thân mật với nhau.
Hứa Nguyện và Steven không vào trong, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng này, bọn nhỏ vì Maxie đến nên hơi xao động, sau khi nàng rời khỏi thì khôi phục yên lặng.
“Brande tiên sinh, tôi sẽ ở chỗ này hai ngày rồi trở về.” Maxie ra ngoài tìm thấy họ thì đi qua nói.
“Được, vậy chúng tôi đi trước.” Hứa Nguyện rũ mắt mỉm cười.
“Chúc ngài thượng lộ bình an.” Maxie hơi gật đầu, nhìn hai người nắm tay rời đi thì mới xoay người vào nhà.
“Lúc đó cô ấy về bằng cách nào?” Steven bước cạnh người đàn ông, mở miệng hỏi.
“Cách ba ngày sẽ có đoàn xe vào thành mua sắm.” Lúc ra cổng, Hứa Nguyện quay đầu nhìn tòa nhà chìm trong tuyết trắng, cười nói, “Đừng lo.”
Steven cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nắm chặt tay hắn, cậu cảm thấy có lẽ suy nghĩ của Maxie không phải là ngoại lệ duy nhất.
Bọn họ đều sinh hoạt trong thành Logue, lại giữ kín bí mật, chung tay truyền ngọn lửa ấm áp xuống thế hệ sau.
……
Sau những ngày đầu năm, tuy rằng tuyết vẫn chưa tan, nhưng thời tiết đã không còn rét lạnh khiến người ta không thể ra ngoài như trước.
Bọn họ ở lại trang viên, ban đầu thì Steven còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng ở lâu rồi mới phát hiện nơi này thoải mái hơn trong thành rất nhiều.
Ít nhất cậu có thể luyện kiếm trên đất trống đã dọn hết tuyết, cũng có thể đi vào khu rừng kế bên để tìm sói hoang.
Chỉ là không tìm được sói, mà lại phát hiện tung tích của gấu.
Gấu nâu không ngủ đông đều ở trong trạng thái đói bụng, một khi gặp được con mồi, nó sẽ không chút do dự vồ mồi, nhưng lúc Fabian và dong binh đoàn vẫn đang bàn bạc cách bắt lấy con gấu ra ngoài kiếm ăn kia, thì trong một buổi sáng sớm, họ phát hiện xác của con gấu to lớn đã bị đông cứng nằm trên đất trống.
Tuy rằng đã chết đến không thể chết lại, nhưng vẫn khiến người đầu tiên nhìn thấy phải sợ hãi hét toáng lên, sau đó thu hút rất nhiều người hầu và lính đánh thuê vây xem.
“Có vẻ là một gấu đã trưởng thành.”
“Nó to quá, y như quái vật.”
“Là ai săn giết vậy? Mấy ngày trước tôi còn đang lo lắng về chuyện này, không ngờ đã bắt được rồi.”
“Không phải bọn tôi.”
“Chẳng lẽ con gấu này tấn công trang viên lúc ban đêm?”
“Ở phía sau có vết kéo lê kìa, có lẽ là sau khi giết nó thì kéo về đây?”
Các dong binh hỏi nhau, lại không tìm ra đội đã giết được nó, cuối cùng Fabian biết được đáp án từ chủ nhân sau khi hắn quan sát xác gấu.
“Steven lần theo dấu chân tìm một đêm, sau khi giết thì mang về.” Hứa Nguyện bê mâm đồ ăn sáng nói.
“Một mình cậu ấy kéo về?!” Fabian ngạc nhiên há miệng.
Con gấu to như vậy, ít nhất cần hơn mười lính đánh thuê mới có thể kéo nổi, vậy mà cậu ấy chỉ làm một mình!
Rốt cuộc Steven mạnh cỡ nào vậy?!
Hứa Nguyện dừng bước, ngoái đầu nhìn lại ông một cái rồi cười nói: “Đương nhiên không phải, là Philip giúp đỡ kéo về.”
Fabian nhặt cằm sắp rớt xuống đất lên, cảm thấy mình có thể tiếp thu, nhưng một người săn giết một con gấu, tận mắt nhìn thấy đúng là ngạc nhiên thán phục hơn so với nghe đồn: “Vậy Steven đâu?”
“Cậu ấy đang ngủ.” Hứa Nguyện hơi suy tư nói, “Nói phòng bếp tách các bộ phận của gấu ra để nấu, gửi một phần cho viện nuôi dưỡng nếm thử.”
“Vâng.” Fabian nhìn hắn lên lầu, lại lần nữa thán phục.
Không ngờ lúc còn sống ông có thể ăn được thịt gấu, chạy trên mặt đất, bơi ở trong nước, có lẽ sau này còn có thể nếm được loài bay trên trời cũng không chừng.
Nhưng đó là chuyện sau này, giờ thì Mèo con phiêu lưu ký đại chiến gấu nâu cũng là một câu chuyện không tồi.
Tuy rằng gấu vào mùa đông đói khát nên hơi gầy, nhưng vẫn đủ để tất cả mọi người nhấm nháp được hương vị thịt gấu, cũng biết thanh niên xinh đẹp kia có thân thủ cực kỳ siêu phàm.
Sau chuyện đó, Steven càng có chuyện để làm, các dong binh đều hy vọng có thể tỷ thí và được cậu chỉ điểm đôi chút, bọn nhỏ viện nuôi dưỡng thì mong muốn có thể trở thành dũng sĩ chiến thắng gấu nâu.
Steven khoanh hai tay cúi đầu nhìn đám đậu đinh đang vây quanh chân mình, từng ánh mắt thấp thỏm và sùng bái làm khoé môi cậu cong nhẹ: “Anne cũng muốn giết gấu sao?”
“Vâng!” Một thời gian không gặp, nhưng cô bé rõ ràng đã thích ứng với môi trường mới, gật đầu rất kiên định.
“Chuyện này thì không có vấn đề, nhưng chỗ của mấy nhóc quá nhỏ, đợi tới mùa xuân đi.” Steven nhìn lớp tuyết còn bao trùm quanh khu đất trống.
Dù sao cậu cũng đang rảnh rỗi, cho dù chỉ là hứng thú tạm thời, nhưng học thêm một ít kỹ năng phòng thân cũng có thể giúp bọn nhỏ an toàn hơn sau này.
“A……” Đám trẻ vừa chờ mong vừa tiếc nuối.
“Trên lầu có phòng trống, có thể cải tạo thành phòng sinh hoạt.” Hứa Nguyện mỉm cười nhìn thanh niên bị đám trẻ con vây quanh.
Lời này làm đám trẻ quay đầu, từng đôi mắt sáng rỡ: “Phòng sinh hoạt!”
“Có phải giờ chúng ta sẽ trở thành dũng sĩ không?”
“Sau này tớ cũng có thể bắt gấu!”
Nhìn đám trẻ ngây thơ và chờ mong, Steven ngước lên liếc người đàn ông nhàn nhã gần đó: “Thật ra kiếm thuật của Brande tiên sinh cũng rất tốt.”
Cậu vừa nói xong, bọn nhỏ đều ngạc nhiên cảm thán nhìn qua.
“Thật vậy chăng? Brande tiên sinh?”
“Ngài cũng có thể giết gấu sao?”
Hứa Nguyện nhìn thanh niên đẩy vấn đề qua cho hắn, cúi đầu nhìn đám đậu đinh tụ lại lại dưới chân, cười nói: “Nếu các em muốn học, ta có thể dạy.”
“A! Brande tiên sinh lợi hại quá!”
“Muốn học!” Đám trẻ đều sôi nổi hưởng ứng.
Chỉ là phòng sinh hoạt làm ra cũng không dùng được bao lâu, địa điểm hoạt động của bọn nhỏ đã dời tới nông trường rộng lớn khi mùa xuân gõ cửa.
Nói là nông trường, nhưng nó càng giống trang viên truyền thống hơn, những kiến trúc thẳng tắp liền kề, đồng ruộng diện tích rộng lớn, bánh xe nước, dòng suối, đàn vịt lắc lư bơi lội, trâu đồng xuống đất cày ruộng, ngay cả đàn cừu bị nhốt trong chuồng cả mùa đông cũng được thả ra trên đồng cỏ xanh mơn mởn, giống như những đám mây trắng rơi trên đất, chó chăn cừu ở phía sau bảo vệ, làm bọn trẻ được dẫn đến đây ôm rào tre tròn mắt ngắm nhìn, không muốn rời đi.
“Không ngờ ở chỗ này anh cũng có trang viên.” Steven đứng sau đám trẻ, nhìn đàn cừu còn rõ ràng hơn bọn nhỏ, thậm chí có thể thấy rõ ngũ quan của những chú chó chăn cừu.
Không khí đầu xuân mang theo mùi thơm cỏ xanh và chút lạnh lẽo của tuyết vừa mới hòa tan, tươi mát đến thấm vào ruột gan.
“Đây là nơi cung cấp nguyên liệu gần nhất.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên giơ kính viễn vọng nhếch khóe môi, nhẹ nhàng lại gần cười nói, “Nhìn thấy gì vậy?”
“Mấy con chim sẻ núi đang mổ lông cừu, xem ra là định làm tổ.” Steven thả kính viễn vọng cực kỳ tinh xảo xuống, cười nói.
Cậu vừa dứt lời, lại khiến không ít bọn nhỏ đang cố gắng trừng mắt nhìn ra xa quay đầu nhìn lại.
“Ở đâu?!”
“Chim sẻ ở đâu?”
“Steven tiên sinh, đây là gì vậy?”
“Steven tiên sinh dùng cái này để nhìn rõ đằng xa sao?”
Nhóm đậu đinh lớn lớn bé bé chạy lại đây, từng đứa ngửa gương mặt được che chắn cả mùa đông, trắng nõn hồng hào không chút thua kém đàn cừu nơi xa.
Steven không keo kiệt giải đáp: “Đây là kính viễn vọng, có thể nhìn thấy đồ ở rất xa, lúc trước ta dùng cái này để phát hiện tung tích con gấu kia.”
Tuy cậu đuổi theo nó, nhưng nếu không vì phát hiện tung tích nó trước và chuẩn bị sẵn, cũng sẽ không giết nó nhẹ nhàng như vậy.
Câu trả lời này làm bọn nhỏ đồng thời hô lên thán phục: “Ôi!!!”
“Thật là lợi hại!”
“Đây là ma pháp sao?”
“Nhất định là có vu thuật, mới có thể nhìn rõ từ xa.”
“Đây nhất định là Thần Khí!”
“Steven tiên sinh, em có thể dùng nó xem cừu một lát không?” Đứa bé chờ mong hỏi.
Đám trẻ cũng lộ ra vẻ hy vọng.
Steven suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Có thể, ai hoàn thành nhiệm vụ ta đưa ra nhanh nhất tốt nhất, ta có thể cho người thắng xem một lần.”
“Vâng!!!” Bọn nhỏ đồng thời lên tiếng, gấp không chờ nổi xông tới hỏi nhiệm vụ là cái gì, lại đồng loạt chạy tới khu nhà liền kề tìm phòng riêng để cất đồ vật mang theo.
Một đám trẻ lớn lớn bé bé như chồi non chạy lon ton trên đường, như tăng thêm sức mạnh cho đàn cừu nơi xa.
Nhưng bọn nhỏ giữ trật tự tốt hơn đàn cừu rất nhiều, sau khi cất đồ thì nhanh chóng tụ tập lại trên khu đất trống ở ngoài phòng, vung vẩy kiếm gỗ nhỏ của mình.
Có đứa múa may loạn xạ, cũng có đứa đã ra dáng ra hình, từ xa nhìn lại, còn sống động hơn so với cảnh xuân sắc xung quanh.
“Anh muốn để bọn nhỏ ở đây bao lâu?” Steven treo kính viễn vọng bên hông, đi về phía bọn nhỏ tụ tập.
Lúc bắt đầu dạy học, cậu cho rằng đám nhóc này nhiều nhất là hứng thú dăm ba ngày, không ngờ tụi nhỏ kiên trì hơn cậu nghĩ nhiều.
Trong thời đại hỗn loạn này, bọn chúng có được được cơ hội sống sót, cũng cố hết sức để vươn lên.
Hứa Nguyện dời mắt khỏi đám trẻ múa kiếm loạn xạ, bước theo thanh niên: “Bọn nhỏ sẽ lại đây đến mùa đông tiếp theo.”
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro