Chương 5: Phôi chủng 5
Editor: Mây vô tri
Tống Khanh lâm vào trầm tư, giao châu rốt cuộc là ở đâu? Nó cùng Từ Tông Chương có quan hệ gì?
Từ Tông Chương chăm chú nhìn chằm chằm Tống Khanh, ánh mắt rơi vào mười ngón tay liên kết chặt chẽ.
Tài xế đã dừng rập đầu cùng cầu khẩn, nhanh chóng di chuyển cách xa Tống Khanh cùng Từ Tông Chương.
Tuy rằng không biết thân phận của thiếu niên, nhưng hắn cảm nhận được nguy hiểm như rơi xuống vực sâu.
Tài xế đã ngừng dập đầu cầu khấn, nhanh chóng cách xa Tông Khanh với Từ Tông Chương.
Tuy không biết thân phận của thiếu niên, nhưng ông cảm nhận được nguy hiểm như đang rơi xuống vực sâu.
Đám người Bạch Côi đang nhỏ giọng thảo luận, livestream vẫn đang mở, cư dân mạng vẫn đang thảo luận sôi nổi, tuy nhiên lý luận có chút rời khỏi đây là vụ giết người bình thường.
Suy luận phân tích còn nhiều thêm một suy đoán, là do Miêu cổ quấy phá, kết hợp cùng với sự kiện 26-9 tại Bách hoá Thái Dương, dựa vào weibo độ hot tăng vọt, thậm chú còn có xu hướng thoát vòng.
Sau hai mươi phút, cảnh sát Hoàng đội ra hỏi đám người Bạch Côi với tư cách là nhân chứng.
"Ai là người phát hiện người chết đầu tiên?"
Tống Khanh giơ tay.
"Các cậu là ai? Có quen biết người chết sao? Với lại còn có phát hiện gì khác không?"
Tống Khanh trả lời từng câu một, đồng thời đem hình ảnh in sâu trong não phóng to rõ ràng tường thuật lại cho Hoàng đội: "... Vừa rồi là cảnh tượng mà tôi đã nhìn thấy."
Hoàng đội kinh ngạt không thôi: "Đầu óc cậu được đấy, giống như máy ảnh vậy. Cùng với điều tra của chúng tôi thì cơ làm là trùng khớp, không có vấn đề lớn. Sau đây cần hỏi các cô cậu vài câu hỏi, không phải sợ, chỉ cần nói những gì mình biết là được."
Tống Khanh cười cười không nói lời nào, theo bản năng siết chặt tay Từ Tông Chương, cậu cũng quên mất rằng mình đang nắm tay thiếu niên.
Trần Hoàn nhanh chóng giơ tay hỏi: "Hoàng đội trưởng, người chết có phải hắn bị giết hay không? Có thể xác định đặc điểm nhận dạng cơ bản của hung thủ hay không? Chuỗi dấu chận trong Thiền Điện có phải là của hung thủ?"
Hoàng đội: "Hoàn toàn chưa thể xác định, phải chờ báo cáo pháp y."
Bạch Côi đột nhiên đặt câu hỏi: "Lục phủ ngũ tạng người chết có phải là không còn?"
Nghe vậy, Hoàng đội chất vẫn Bạch Côi: "Cậu nói linh tinh gì đó? Cậu cùng người chết có quan hệ gì?"
Bạch Côi sợ hết hồn, vội vã chỉ vào Tống Khanh nói: "Anh ta nói! Hắn nói lục phủ ngũ tạng người chết bị mất, có liên quan đến việc Miêu cổ quấy phá."
Tống Khanh: "Người chết bụng xẹp xuống, cùng với đặc điểm chết chìm không phù hợp, không hài hoà với tứ chi trương phềnh, cho nên tôi nghi ngờ lục phủ ngũ tạng của người chết không còn."
"Làm sao lại xác định có liên quan đến việc Miêu cổ quấy phá?"
"Đoán."
"Tuổi trẻ không nên mê tín dị đoan, tình huống nội tạng biến mất có thể là do bị cá ăn. Loại án này không phải là không có, cá nhỏ thông qua miệng, mũi tiền vào khoang ngực, trưởng thành trong cơ thể, thông qua việc gặm cắn các nội tạng cùng mỡ để bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, cuối cùng thì đâm bụng chui ra. Cùng cái gì mà cổ trùng, Miêu cổ không liên quan, đừng nói chuyện giật gân như thế."
"Cho nên lục phủ ngũ tạng của người chết quả thực là không còn?"
Hoàng đội nghẹn lại, bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng là trống không."
Xít!
Đám người Bạch Côi hít vào ngụm khí lạnh, sợ hãi nhanh chóng nhìn về phía Tống Khanh, sao đó quay đầu nhìn về phía thiền điện nơi phát hiện cái xác.
Chẳng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy miếu thờ Vu Thần Tổ trở nên âm lãnh.
Diệp Tử nhỏ giọng hỏi: "Thực sự có Miêu cổ sao?"
Hoàng đội quát lớn: "Luyên thuyên! Cá ở trong ngực quá đói, xuất phát từ bản năng liền ăn gan, không liên quan đến Miêu cổ. Được rồi, không có việc gì thì quay lại đi."
Mấy người bị đuổi ra khỏi miếu thờ, đi một quãng rất dài, Bạch Côi mới lên tiếng: "Cảnh sát nói không sai, người chết không còn gan nguyên nhân là loài cá hoặc rắn nào đó chui bảo ổ bụng gặm nuốt mà thành."
Trần Hoàn mắt trợn trắng: "Thì ra là thế, nhất định phải lôi liên quan đến Miêu cổ vào quả thực rất buồn cười, không biết người nào đó đang tính toán cái gì."
Khương Bang ôm bạn gái Diệp Tử: "Đương nhiên là lấy lòng mọi người rồi."
Tống Khanh ngoảnh mặt làm ngơ, không phản ứng.
Tài xế đang hút thuốc để duy trì sự bình tĩnh, ông khẳng định: "Chắc chắn có liên quan đến Miêu cổ, không tin các người đi hỏi vu cổ sư xem. Nhất định là có người cầu xin Vu Thần Tổ, Vu Thần Tổ dụng Miêu cổ để gây hoạ cho con người."
Bạch Côi trào phúng: "Các người cầu gì Vu Thần Tổ cũng đáp ứng? Ai cầu Miêu cổ liền cho?"
"Không phải ai cũng có thể." Tài xế nghiêm túc nói: "Có ba yêu cầu, thứ nhất phải thành tâm, thứ hai phải trả giá, thứ ba ——"
"Thứ ba là gì?"
"Dục - vọng mãnh liệt."
Bạch Côi cau mày, cùng những người khác liếc mắt nhìn nhau, nhún vai cho rằng tài xế đang kể chuyện kích thích.
"Tống Khanh, nội tạng người chết quả thực đã không còn, nhưng hình như không liên quan đến Miêu cổ nha." Trần Hoàn khiêu khích: "Cậu bây giờ muốn lấp liếm lời nói dối thế nào đây?"
Tống Khanh khó hiểu liếc nhìn Trần Hoàn: "Tôi nói dối sao?"
Cói như sự thật là không phải Miêu cổ gây ra, cậu cũng không nói dối, bất quá chỉ là nói ra cái nhìn của bản thân mà thôi.
Cái nhìn không đúng cũng là nói dối sao?
Suy nghĩ của bọn họ lạ lùng vãi.
Trần Hoàn: "..."
"Tống Khanh, chúng ta hiện tại đang livestream, đối với mỗi câu nói của mình cần phải chịu trách nhiệm. Cậu vừa khẳng định rằng do Miêu cổ gây ra... Đây không phải là bịa đặt sao?"
Bịa đặt? Cái nồi lớn thật.
Da người chết nhăn nheo, tứ chi trương phồng, chưa xuất hiện dấu hiệu hoại tử, xác định ở trong nước khoảng chừng 3 đến 5 ngày, mà chu kì trưởng thành nhanh nhất của cá nước ngọt là ba tháng. Miệng, tai, mũi người cá chỉ có thể đi vào, tại sao chỉ trong 3 - 4 ngày cá đã ăn sạch sẽ nội tạng của người chết?"
Bạch Côi bật cười: "Nếu như là một đàn cá thì anh nói thế nào?"
"Nếu như một đàn cá tiền vào trong bụng người chết, cá ngươi còn có thể bỏ qua sự bất thường của ổ bụng?"
Diệp Tử sửng sốt: "Có ý gì?"
"Vì một đàn cá ăn sạch nội tạng sao đó đến mỡ, thịt rồi đến da, sao đó tất cả đều chui ra ngoài, toàn bộ ổ bụng sẽ bị phá hư, vạt áo cũng sẽ lưu lại vết tích căng nứt." Trần Hoàn thấp giọng giải thích.
Khương Bang nỗ lực khuấy động bầu không khí: "Không chắc có thể là động vật nhỏ khác, cũng có thể là rắn."
Tống Khanh từ từ đi đằng trước, bất ngờ quay đầu lại nhìn bọn họ: "Có muốn cược không?"
Bạch Côi: "Cược cái gì? Anh nói thử xem."
"Nửa thân trên của người chết không có bất kì một vết thương nào, mà trên bụng lại bị gặm ra rất nhiều lỗ sâu, nhưng pháp y tuyệt đối không tìm được vật dụng nào có thể tạo ra tình huống như thế. Tôi đánh cược có thể phát sinh tình huống như thế, cũng cược là lỗ sâu trên bụng người chết là do Miêu cổ tạo thành."
"Được! Chúng tôi cược!" Bạch Côi dứt khoát đáp lại, "Anh cược là Miêu cổ. còn chúng tôi cược rằng do những sinh vật khác dưới nước."
Đánh cược đã định, Tống Khanh nắm tay Từ Tông Chương rời đi.
Tài xế nhìn bóng lưng cậu, trong lòng tràn ngập sự sùng bái mơ hồ.
Người trẻ tuổi thật can đảm a, lại dám cá cược ngay trước miếu thờ Vu Thần Tổ!
"Đợi đã!" Trần Hoàn gọi Tống Khanh lại: "Không thể không đặt cược phải không? Đánh cược mà không đặt cược thì chán lắm."
Đặt cược?
Trừ Giao Châu ra, cậu đây còn thiếu cái gì ư?
Cái gì cũng không thiếu!
Tống Khanh nghĩ thế.
Trần Hoàn lộ ra nụ cười không có ý tốt: "Nếu như cậu thua, phải tháo khẩu trang ra, đối diện trực tiếp với livestream thừa nhận mình là tiểu tam."
"Tôi từ chối."
"Không được!!"
Tống Khanh cùng Bạch Côi đồng thời phủ định đề nghị của Trần Hoàn, Tống Khanh từ chối cô ta vì còn chứng sợ xã hội, không chịu được việc bỏ khẩu trang đối mặt với máy quay.
Hơn nữa nói tiểu tam không khác gì vu không cậu vì sao phải phải xin lỗi?
Nhưng Bạch Côi từ chối là sợ Tống Khanh bỏ khẩu trang lộ mặt, hắn vô cùng hiểu rõ đám người kia đối với mỹ nhân sẽ vô cùng khoan dung cuồng nhiệt theo đuổi.
Cư dân mạng chán ghét Tống Khanh bắt nguồn từ lời đông kia cùng việc cậu trước sau đều mang khẩu trang che mặt, nếu như nhìn thấy mặt Tống Khanh, cư dân mạng sẽ đào lại quá khứ của Tống Khanh.
Đến lúc đó, lời đồn sẽ dễ dàng bị phá bỏ, điểm tốt của Tống Khanh sẽ được khuếch đại vô cùng.
Tâm lý ngưỡng mộ sức mạnh, yêu mỹ nhân cũng đủ để Tống Khanh thu hút được vô số người hâm mộ.
Lúc còn học trung học cũng đã xảy ra tình huống tương tự, cho nên Bạch Côi tuyệt đối không thể nào chịu được sự ưu tú của bản thân lần thứ hai bị Tống Khanh dẫm dưới chân.
Mọi người nhìn về phía Bạch Côi, mặt lộ vẻ không hiểu.
Bạch Côi giải thích: "Tống Khanh anh ấy có chút sợ xã hội cùng chứng tự bế, lộ mặt trước máy quay sẽ làm trầm trọng thêm bệnh tình của anh ấy. Hoàn Tử, đổi cược khác đi."
Trần Hoàn bĩu môi, đổi đặt cược khác: "Vậy thì chủ động thôi học, ngược lại cậu thường xuyên thiếu tiết, còn tạm nghỉ một năm."
Tống Khanh hỏi ngược lại: "Nếu tôi thắng, cậu cũng phải thôi học sao?"
Trần Hoàn bị thái độ lạnh nhạt của Tống Khanh làm tức giận, buộc miệng nói ra: "Phải! Tôi cũng nghỉ!"
"Không hối hận? Không đổi ý?"
"Tôi tuyệt đối sẽ không!"
Bạch Côi môi giật giật, cuối cùng vẫn trầm mặc, không mở miệng khuyên Trần Hoàn đừng kích động.
Tống Khanh chậm rãi: "Tuỳ cô vậy."
Trần Hoàn hùng hổ doạ người, còn lấy việc học ra đánh cược, Tống Khanh thật không thể hiểu.
Cậu không lo lắng việc học tập và bằng cấp, dù sao trong nhà cũng có tiền, cha mẹ nguyện ý cứng chiều cậu, cậu tự thân cũng có thể nhận được offer từ trường nước ngoài danh giá, cho nen tạm nghỉ học, hay thôi học đối với cậu ảnh hưởng không nhiều.
Mà Trần Hoàn lại khác, bằng tốt nghiệp trường đại học trọng điểm đối với cô mà nói rất quan trọng, làm sao lại tuỳ tiện đem ra để cá cược?
Cậu đã từng hung hăng đắc tội Trần Hoàn sao?
Không có.
Cậu căn bản không có quen biết Trần Hoàn.
"Từ Tông Chương, chúng ta đi nhanh lên, dì ở nhà trúc đã nói sẽ làm cho chúng ta cánh cá chua, chúng ta cùng ăn." Tống Khanh kéo tay Từ Tông Chương bước nhanh.
Từ Tông Chương cười cong đôi mắt: "Được, ngài cẩn thận một chút, chú ý an toàn."
Bạch Côi cùng đám người Diệp Tử vây quanh Trần Hoàn khuyên cô bình tĩnh một chút, đứng quá kích động, nhưng bọn họ cũng không phát hiện trên trán Trần Hoàn giữa hai lông mày moch ra một bọc nhỏ lớn bằng một hạt mè.
Phía ngoài bọc nhỏ nhẹ nhàng chuyển động, dường như bên trong có vật gì đang ngọ nguậy, hai, ba giây sau lập tức lặn xuống, không có một ai nhìn thấy.
Phía dưới ngọn núi Từ Tông Chương đột nhiên quay đầu lại, nhìn đám người giữa sườn núi kia, lộ ra nụ cười ấm áp vui sướng.
Máy quay livestream thành thực ghi lại tất cả, đối với một bộ phận cư dân mạng không có hứng thú với suy luận liền bị cái giá đặt cược gợi lên thích thú.
[666, dùng học nghiệp làm đặt cược, chơi lớn đấy.]
[211 hay 985 đều danh tiếng? Chơi rất lớn nha.]
[Hoàn Tử tỷ tỷ, ủng hộ chị, đemtên Tống Khanh không biết xấu hổ đuổi rời trường học.]
[Tôi đối với Miêu cổ cảm thấy rất có hứng thú, nếu quả thực do Miêu cổ gây ra thì thực sự rắc rối.]
[Thành thực mà nói, tôi thực sự muốn biết tướng mạo Tống Khanh.]
...
Tống Khanh trở lại nhà trúc, bác gái đã làm xong canh cá chua, vì thế cậu tìm một góc khuất, lôi kéo Từ Tông Chương trốn đi ăn một mình.
Bác gái không hiểu: "Trốn làm gì vậy?"
"Tay nghề của dì là số một, bọn họ mà nhìn thấy sẽ tới cướp canh cá chua của cháu, cho nên phải trốn đi.''
Nét mặt Tống Khanh rất nghiêm túc.
Rõ ràng ăn một mình rất ích kỷ, thế mà bác gái lại bị Tống Khanh chọc cười, trong lòng dì thực sự rất thích cậu thanh niên này.
Mặc dù nhóm người Bạch Côi thời điểm nói chuyện với dì rất lễ phép, nhưng bọn họ căn bản không ăn đồ mà dì nấu.
Tống Khanh tuy lạnh nhạt xa cách, nhưng mỗi lần đều cầm chén ăn đến đồ ăn không còn một mống.
Tâm lý dì thoải mái, cho nên đối với thiếu niên này rất thiên vị.
"Ta còn tự ;làm một ít măng chua cay, cậu muốn ăn không?"
"Cảm ơn dì!" Tống Khanh dứt khoát trả lời.
Bác gái cười đến không thể kìm được, giơ tay liền xoa xoa đầu thiếu niên, kết quả là còn chưa chạm tới liền cảm thấy cả người giống như là bị đâm một nhát thật mạnh. nỗi sợ hãi liền bao bọc lấy trái tim.
Bác gái theo bản năng nhìn về phiá khởi nguồn nguy hiểm, chính là khuôn mặt không cảm xúc của Từ Tông Chương.
Từ ông Cương nghiêng đầu , ánh mắt dời lên người bác gái, phảng phất như hỏi: Ngươi muốn đụng vào đồ của ai?
Ngươi cho là ngươi ... đang chạm vào đồ của ai?
Bác gái cả người run rẩy, tràn đầy sự sợ hãi mà tránh xa thiếu niên cổ quái.
Tống Khanh không phát hiện điều khác thường: "Thiếu niên, lại đây ăn đi."
TỪ Tông Chương nhìn chằm chằm Tống Khanh không có tháo khẩu trang xuống, bình sinh lần đầu tiên đối với dung mạo một người sinh ra hiếu kỳ.
Lần đầu gặp mặt, hắn dùng chân thân xuất hiện, mà chân thân của hắn lại là một người mù, không nhìn được lúc Tống Khanh tháo khẩu trang ra.
"Ngươi có hay không rất khao khát muốn có một thứ gì đó?"
Từ Tông Chương dùng giọng điệu tò mò, ngữ khí vô hại hỏi.
"Có."
Giao Châu.
Trong ngữ khí Từ Tông Chương pha lẫn chút dụ dỗ khó phát hiện: "Ta có thể thỏa mãn cho ngươi."
"Không, cậu không thể."
Thiếu niên à, tương đương thánh phụ sẽ mở ra tuyến BE đấy!
Tống Khanh từ chối như đinh đóng cột: "Thứ tôi muốn tôi sẽ tự mình thực hiện, cậu không nên bời vì tôi đối xử với cậu tốt một chút liền báo đáp."
"Tôi không cần cậu báo đáp lại! Cậu Từ, xin hãy đối với bản thân ích kỉ một chút."
Từ Tông Chương ngạt nhiên, y đang bổ não cái gì vậy?
Tống Khanh ngẩng đầu, đối Từ Tông Chương nghiêm túc giáo dục: "Này công tử họ Từ, tôi đối với cậu thỉnh thoảng có đối tốt một chút, làm ơn hãy ích kỉ mà giữ lấy cũng đừng quá quan tâm là gì."
Coi như là cậu đối với số phận bi thảm của thiếu niên là đồng tình đi.
Coi như là báo đáp của cậu đối với Từ Tông Chương, thì trong ảo ảnh kia, báo đáp nửa đời trước đau khổ bi thương của Từ ông Chương.
Bởi vì cậu đã từng rất hèn hạ lợi dụng Từ Tông Chương bi thảm cùng mình vượt qua năm tháng khủng hoảng đen tối, cô độc, cho nên kỳ thực vẫn luôn cảm thấy rất xin lỗi.
"Có được hay không?"
"Tôi, tôi biết rồi."
Thật là, kì diệu.
Trong lòng cũng có một loại cảm giác kì quái xa lạ.
"Ăn cơm đi, ăn nhiều một chút sẽ cao lên."
"Được, cảm ơn."
Tống Khanh rót cho mình một bát đầy, còn lại toàn bộ đưa cho từ Tông Chương, sao đó bưng canh cá chua đến một góc tường rồi ngồi xổm xuống ăn.
Cậu phất tay một cái, không quá để ý nói: "Tôi dáng vóc không được tốt lắm, mông không doạ đến cậu."
"..."
..
Người chết trong thiền điện bị lực lượng cảnh sát chuyển đến thôn trấn dưới ngọn núi để pháp y tiến hành kiểm tra thi thể, thời điểm mà pháp y mở lồng ngực người chết đuối ra, sợ hãi pháy hiện bên trong không chỉ nội tạng biến mất , mà còn thêm vào đó là vô số lỗ sâu.
Giống như tổ ong, khiến cả người rợn tóc gáy.
Pháp y lập tức tìm đến người phụ trách vụ án Hoàng đội trưởng, đồng thời nói rằng: "Nội tạng người chết bị ăn sạch, trong khoang bụng dày đặc lỗ sâu, mỗi lỗ đương kính to nhỏ ước chừng khoảng 3-4 li, nhỏ hơn so với cá nước ngọt, tôi không tìm thấy dấu vết của cá trong bụng người chết, cũng không tìm thấy một vết thương nào ở thân trên của hắn.
"Dấu vết gặm của sâu không giống với cá, cho nên loại trừ khả năng có cá chui vào bụng người chết ăn hết nội tạng bên trong."
"lỗ sâu trong bụng người chết là chết rồi mới bị gặm nuốt sạch sẽ, trên người người chết có vết thương nhỏ, thuộc về đuối nước tạo thành, trong móng tay có bùn cát, không có mẩu da của người thứ hai, trên người không có vết tích bị trói buộc, cổ chân phải có dấu vết bị bong gân."
Hoàng đội: "Chúng tôi đã xác định được thân phận của người chết là đời sau con sót lại của tộc Miêu Cương của trại Khất La, kỹ năng bơi tốt, làm người thành thật, không cùng người khác tranh chấp đến ầm ĩ. Đồng thời qua kiểm tra sơ bộ hiện trường, phát hiện người chết có cởi giày cùng giỏ cá."
Pháp y: "Vô tình bị đuối nước?"
Hoàng đội nói: "Phải."
"Mặt khác, gia tộc Miêu Cương cổ của người chết có một tập tục, bọn họ sẽ đem thi thể đột ngột tử vong chuyển đến miếu thờ Vu Thần Tổ đặt mấy tháng, chờ chuột bọ côn trùng rắn rết trong núi ăn sạch thi thể."
"Nghe đâu là, dùng thi thể nuôi dưỡng bò sát trong núi mới có thể chọn lựa luyện ra cổ trùng." Hoàng đội lắc đầu: "Tập tục này, khiến người nghe sởn cả tóc gáy."
Pháp y sau khi nghe xong, đưa ra nghi vấn: "Lỗ sâu trong ổ bụng người chết là do loài bò sát nào tạo thành?"
Hoàng đội: "Ký sinh trùng?"
"Không có loài ký sinh trùng nào chỉ tồn tại có ba ngày, đến vô hình, đi mất tăm, không có một chút dấu vết." Pháp y lắc đầu: "Rất kỳ lạ, rốt cuộc nguyên nhân từ đâu?"
Hắn nói thầm: "Không để lại dấu vết, mặt ngoài thi thể cũng không tìm thấy vết thương, đến cùng là do thứ gì tạo thành?"
Hoàng đội thuận miệng nói: "Nói không chừng lại do Miêu cổ quấy phá."
Pháp y: "..."
Tiểu đồ đệ của pháp y lúc này giương điện thoại di động, biểu tình xoắn xuýt phức tạp: "Cái video này có thể, đại khái có thể giúp cung cấp một vài manh mối?"
Hoàng đội cùng pháp y đồng thời nhìn sang, vừa vặn nghe thấy âm thanh lạnh đạm có hơi cứng nhắc khô khan của thanh niên.
"... Tôi cược là lỗ sâu trên ổ bụng người chết là do Miêu cổ tạo thành."
..
Không từ chối sự nhiệt tình của Tống Khanh, Từ Tông Chương ăn xong một bát lớn canh cá chua đầy ắp, mỉm cười chào tạm biệt.
Một bước lại một bước, chậm chạm nhàn nhã hướng đi về phía đỉnh núi, đi qua một cây tùng treo trên vách núi, Từ Tông Chương dừng bước, nghiêng mặt sang bên nhìn về một hướng nào đó trong núi.
Nhếch miệng lên, khá là vui vẻ.
"Dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, hình như sắp sụp đổ rồi."
Bước đi sát bên vực sâu, lưỡng lự chần chừ, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước ham muốn, trở thành một con thú hoang khoác da người.
Đầu tiên là động vật, sau đó là thi thể đồng loại, tiếp đó đồ dao nào sẽ giơ lên?
"Thật thú vị."
Từ Tông Chương cười híp mắt đi về phía trước, đẩy cửa lớn căn nhà nằm trên đại thụ cổ xưa trên núi, sau đó hướng về phía thùng gỗ sạch nôn mửa.
Nôn ra toàn bộ thức ăn ban ngày ăn vào, hoàn toàn không được hấp thụ.
Thân thể này đã trải qua quá trình cải tạo triệt để, thực sự đã hoàn toàn biến thành quái vật.
Từ Tông Chương lau đi máu tươi nôn ra, rửa sạch dị vật trong miệng, vừa đi vừa phất tay, động tác rất tuỳ ý.
Đầu ngón tay ngưng kết ra một con hồ điệp bán trong suốt, to bằng miệng chén, lúc mở cánh ra có thể to bằng bàn tay người lớn.
"Đi xem món đồ chơi mới."
Hồ điệp màu u lam bán trong suốt hoà vào bóng đêm nhanh chóng đến dưới chân nhà trúc, len vào qua khe hở cửa sổ, dừng ở ấn đường Tống Khanh, đậu xuống, một khắc sau nhanh chóng vỡ ra thành lưu quang.
Từ Tông Chương ngước mắt, cười càng vui vẻ hơn.
"Quả nhiên là không thể vào được."
Đồ chơi mới, mê hoặc không được rồi.
..
Ảnh trong gương · chân thực.
Đồ chơi thân ái, bảo bối thân ái.
Ta chi phối hỷ nộ ái ố của ngươi, ta khống chế hành động của ngươi, ta nắm trong tay ý chí của ngươi, tất cả đều muốn thân cận ngươi, tới gần ngươi, đụng vào người ngươi, ai muốn đến gần ngươi, trước tiên đều cần bị ta xé nát.
Tác giả có lời muốn nói: "Vẫn không vào được "
.........
20240219
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro