Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 - Xúc tu và xương bả vai đều phải sờ sờ

Edit: Phụng
Beta: Manerylin
Phía sau vang lên một hồi im lặng. Giang Tước đầy nghi hoặc, đưa xúc tu ra trước mặt Thẩm Tạp Chi vẫy vẫy, hỏi: “Được không, anh?”
“… Được.” Giọng Thẩm Tạp Chi bỗng trở nên trầm thấp khàn khàn, “Em đợi một chút, anh đi lấy thuốc cho em.”
Thứ thuốc anh nói là loại thuốc mỡ màu xanh lá trước đây. Giang Tước tò mò hỏi: “Chẳng lẽ xúc tu của em ngứa là vì lại bị con côn trùng nào cắn nữa sao?”
“Không phải.”
Thẩm Tạp Chi quen tay lấy ra từ hộp y tế đặt dưới bàn trà một lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn, vặn mở nắp lọ. Mùi hương thảo mộc quen thuộc nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Anh quay lại ghế sofa ngồi xuống, dùng đầu ngón tay chấm một ít thuốc mỡ, từng chút từng chút thoa thành vòng tròn lên vùng xương bả vai của Giang Tước.
Cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ kết hợp với hơi ấm từ bàn tay đang xoa bóp đã xoa dịu hoàn toàn cảm giác ngứa kỳ lạ nơi xương bả vai. Căn bản là xúc tu được xoa đến mức vô cùng dễ chịu, Giang Tước như một con thú nhỏ phát ra tiếng rên hài lòng, suýt chút nữa đã nằm bẹp xuống lòng Thẩm Tạp Chi như một cái bánh.
“Là vì xúc tu của em đang mọc ra.”
Câu nói tiếp theo của Thẩm Tạp Chi khiến Giang Tước giật mình ngồi thẳng dậy.
“Xúc tu của em đang mọc ra?” Cậu không thể tin nổi hỏi lại, “Nhưng không phải người ở Cục Điều Tra Dị Năng nói xúc tu nhỏ là được sinh ra sao? Mấy cái xúc tu đã chết của em đâu? Anh có nhớ mang chúng về không?”
Đây không phải lần đầu tiên Giang Tước đang nói chuyện thì nhảy sang một chủ đề khác. Thẩm Tạp Chi rất tự nhiên tiếp lời: “Đều mang về rồi, anh giúp em đặt trong kho rồi, nếu muốn xem thì lát nữa có thể qua nhìn.”
Nhân cơ hội, anh giải thích về sự hiểu lầm to lớn vừa rồi: “Xúc tu của em sẽ từ từ mọc ra, chứ không phải nở ra từ trứng. Giờ em cảm thấy ngứa là vì chúng đang phát triển. Loại thuốc mỡ này dùng để làm dịu cảm giác khó chịu khi xúc tu mọc lên. Biết đâu một ngày nào đó, em sẽ phát hiện dưới xúc tu của mình mọc ra một đoạn nhỏ xíu xúc tu non mềm.”
Khi nói, Thẩm Tạp Chi không nhịn được mà tưởng tượng ra khung cảnh ấy:
Trên vùng bả vai xinh đẹp của Giang Tước, dưới những xúc tu dữ tợn, mọc lên một chút xúc tu nhỏ xíu, non mềm mới nhú.
Những xúc tu mới mọc có lẽ sẽ rất nhỏ, mềm mại, trong giai đoạn phát triển có thể khiến Giang Tước ngứa ngáy. Nếu khi đó, Giang Tước vì khó chịu mà rên rỉ, tìm anh để thoa thuốc lên lưng…
Hít sâu một hơi… dừng lại, không thể nghĩ tiếp.
Cảnh tượng ấy có vẻ cũng không an toàn hơn việc sinh trứng xúc tu là bao. Thẩm Tạp Chi kịp thời cắt đứt dòng suy nghĩ của mình.
“Xúc tu mới.”
Hiển nhiên Giang Tước bị lời nói của Thẩm Tạp Chi thu hút. Cậu thử đưa tay ra sau lưng sờ thử, nhưng ngoài xúc tu vốn có, da lưng vẫn nhẵn nhụi, chỉ sờ được một tay toàn thuốc mỡ. Cậu bèn hỏi:
“Thế chúng ở đâu? Bao lâu nữa thì mọc ra? Sao em lại mọc xúc tu? Trước đây có bao giờ mọc đâu.”
Liền một lúc ba câu hỏi, có thể thấy cậu thực sự rất để ý đến xúc tu của mình.
Thẩm Tạp Chi cầm tay Giang Tước, dẫn đầu ngón tay cậu lướt qua vùng xương bả vai, kiên nhẫn giải thích: “Chúng sẽ mọc ra từ đây. Về thời gian cụ thể thì anh không rõ lắm, chỉ biết là cần khá nhiều thời gian. Còn vì sao em mọc xúc tu… chuyện này nói ra thì dài lắm.”
“Nói ra thì dài?” Giang Tước hỏi.
“Ừ.” Thẩm Tạp Chi cụp mắt xuống, ôm lấy Giang Tước, “Thật ra em luôn có thể ăn thức ăn của con người, chỉ là không thể có được cảm giác no từ chúng. Thứ thực sự mang lại cảm giác no cho em, suy cho cùng vẫn là cảm xúc.”
No bụng?
Giang Tước nhớ lại cảm giác kỳ lạ sau khi ăn ở Cục Điều Tra Dị Năng, cuối cùng nhận ra rằng mình lúc đó đúng là không ăn no.
“Dưới lòng đất không có con người, nên em chỉ có thể ăn ác ý được kết tinh từ pháp trận. Nhưng giờ em đã trở lại xã hội loài người, lúc nào cũng được bao quanh bởi cảm xúc của con người. Nói một cách nghiêm ngặt, em đáng lẽ sẽ không bao giờ cảm thấy đói nữa.”
“Không đúng.” Giang Tước nghiêm túc phản bác, “Buổi tối ở Cục Điều Tra Dị Năng em rất đói, tuy là vì không ăn tối, nhưng dù đã ăn trưa cũng vẫn rất đói.”
Cậu nhìn chiếc đĩa trên bàn, nơi mình vừa ăn sạch sẽ chỉ còn vụn bánh quy, lại bổ sung: “Nhưng giờ thì không đói nữa.”
Ở bên cạnh Thẩm Tạp Chi, cậu rất ít khi cảm thấy đói, phần lớn chỉ là vì thèm đồ ăn ngon mà thôi.
Thẩm Tạp Chi cau mày: “Họ không cho em ăn tối sao?”
“Không, là em không muốn ăn.” Giang Tước nhỏ giọng nói.
Cậu định tiếp tục rúc vào lòng Thẩm Tạp Chi, nhưng trên lưng có thuốc, sợ dính vào người anh. Vì thế, Giang Tước vui vẻ dùng xúc tu của mình quấn lấy Thẩm Tạp Chi, khiến anh nằm trong “vòng tay” của mình, rồi mới mãn nguyện nói: “Ở Cục Điều Tra Dị Năng, em rất nhớ anh, không muốn ăn.”
“Không sao, giờ em đã về rồi. Sau này muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Tạp Chi chưa kịp nghiêm nghị đã lập tức dịu lại, anh tiếp tục giải thích:
“Theo lý mà nói, chỉ cần có đủ cảm xúc, xúc tu của em có thể tái sinh vô hạn. Chỉ là dưới lòng đất không có nhiều cảm xúc như vậy, nên khi ra ngoài, chúng sẽ tự nhiên từ từ mọc lên.”
“Hóa ra là vậy sao?” Giang Tước bán tín bán nghi, “Nhưng em đâu có ăn cảm xúc như trước nữa?”
“Không phải em cần ăn cảm xúc, mà là cảm xúc sẽ chủ động tưới vào cơ thể em. Dưới lòng đất, chỉ có ác ý được cô đọng thành thực thể vì ác ý quá nhiều. Họ lo cơ thể em cuối cùng sẽ tự bảo vệ mà từ chối mọi cảm xúc đưa vào, nên mới nén lại để em tự hấp thụ.”
Thẩm Tạp Chi nói rồi dừng một chút, bổ sung: “Vì thế, ở một mức độ nào đó, chỉ cần có cảm xúc tồn tại, em chính là một thực thể bất tử bất diệt.”
Cục Điều Tra Dị Năng thận trọng với Giang Tước cũng chính vì lý do này.
Trong mắt họ, Giang Tước là một sinh vật ghét bỏ loài người nhưng lại bất tử bất diệt.
Bất tử…
Thẩm Tạp Chi nghĩ đến đây liền cảm thấy phức tạp. Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một con người bình thường, nhiều nhất chỉ có thể ở bên cạnh Giang Tước trăm năm. Vậy thì sau trăm năm, sẽ ra sao?
Nhưng Thẩm Tạp Chi vốn không phải người sẽ lo lắng cho một tương lai mờ mịt, những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu rồi tan biến ngay.
Giang Tước hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của anh, nghiêm túc lắng nghe, rồi tổng kết lại: “Vậy nên xúc tu của em giống như những bông hoa nhỏ? Được tưới cảm xúc thì có thể sống tiếp?”
“… Không đúng, em không thể nở hoa, vậy thì giống cỏ nhỏ hơn?”
Đây là những ví von gì kỳ lạ thế này?
Thẩm Tạp Chi không nhịn được bật cười: “Cũng có thể hiểu như vậy. Tóm lại, xúc tu của em không thể sinh ra. Em nghĩ mà xem, nếu có sinh ra được, thì một đoạn xúc tu nhỏ đó làm sao gắn vào người em?”
“Cho nên, tuyệt đối không được tùy tiện tìm ai đó để giúp em ấp trứng, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.”
Đối diện với lời nhắc nhở đầy lo lắng của Thẩm Tạp Chi, Giang Tước ngoan ngoãn đáp: “Em sẽ không làm thế. Anh đã hứa sẽ giúp em ấp trứng rồi, nên em sẽ không tìm người khác đâu.”
Không phải ai cũng sạch sẽ như Thẩm Tạp Chi. Nếu là người khác, chẳng may họ cũng bẩn thỉu như Thẩm Lưu Thời, làm bẩn xúc tu của mình thì phải làm sao?
Nghĩ vậy, Giang Tước lại siết chặt xúc tu quấn lấy Thẩm Tạp Chi.
Thế mà em vẫn chưa từ bỏ ý định ấp trứng này sao... Cục Điều Tra Dị Năng rốt cuộc đã kiểm tra ra điều gì?
Từ lúc trở về, Thẩm Tạp Chi đã bận rộn chăm sóc Giang Tước, chưa kịp mở báo cáo kiểm tra sức khỏe mà Cục Điều Tra Dị Năng gửi.
Bất lực bị xúc tu của Giang Tước quấn chặt, Thẩm Tạp Chi nhìn cậu ngay cả khi đang quấn lấy mình cũng không quên giơ cao xúc tu vừa quấn Thẩm Lưu Thời để tránh động vào mình. Anh đành tạm gác ý định kiểm tra email của Cục Điều Tra Dị Năng:
“Được rồi, bông hoa nhỏ xinh đẹp, giờ anh dẫn em lên lầu rửa lại cái xúc tu này nhé?”
“Dạ.” Giang Tước giơ tay vừa dính thuốc lên, “Cái này cũng phải rửa nữa.”
Hai người lại lên lầu. Ban đầu, Giang Tước định tự mình rửa xúc tu, nhưng Thẩm Tạp Chi rất tự nhiên lấy sữa tắm giúp cậu rửa sạch, khiến cậu không còn ý định tự làm. Chỉ là cậu lẩm bẩm nhỏ: “Em tự rửa cũng biết cách rồi mà...”
“Anh biết em biết cách rồi.” Thẩm Tạp Chi khẽ thở dài, “Tước Tước, em thông minh lắm.”
Thông minh đến mức khiến anh lo lắng, rằng chẳng bao lâu nữa, Giang Tước sẽ không cần đến sự giúp đỡ của anh nữa.
“Ừm.” Giang Tước chẳng hề khiêm tốn mà nhận luôn: “Em đúng là rất thông minh mà.”
Cho đến khi xúc tu và tay đã được rửa sạch sẽ một lần nữa, Giang Tước mới nhận ra điều gì đó không đúng: “Thẩm Tạp Chi, tại sao anh lại biết xúc tu của em có thể mọc lại?”
Cậu chợt nhớ đến lá bùa mà Thẩm Tạp Chi lấy ra dưới lòng đất, chưa kịp để anh trả lời đã vội vàng truy hỏi: “Trước đó anh nói, anh quen biết thiên sư đạo sĩ gì đó, họ có phải là những con người từng giam em dưới lòng đất không? Lúc em hỏi anh, anh cũng không trả lời thẳng.”
Mặc dù không biết tại sao ngày tận thế không xảy ra, nhưng cuộc sống yên bình của loài người hiện tại thực sự rất tốt. Giang Tước không còn muốn tận thế nữa, nhưng cậu vẫn muốn tìm ra những người năm đó để báo thù.
“Anh biết là vì kiếp trước anh từng quen em.” Thẩm Tạp Chi thẳng thắn nói, “Nhưng Tước Tước, em không hiểu được kiếp trước là gì, nên anh không thể giải thích thêm cho em được.”
“Đúng là anh quen thiên sư, là những người thuộc môn phái Kỳ Sơn. Họ cũng chính là hậu duệ của những người năm xưa giam em vào lòng đất...”
Thẩm Tạp Chi chưa nói xong, vẻ mặt của Giang Tước đã lạnh đi. Xúc tu vốn ngoan ngoãn nằm trong tay anh cũng lập tức dựng lên, nhưng may mắn không trực tiếp tấn công anh.
“Là con cháu của họ.” Thẩm Tạp Chi bổ sung nốt nửa câu sau.
“Những người năm đó giam em vào vực sâu đều đã chết cả rồi, chết rất thảm.”
Chết rồi... chết cả rồi?
Giang Tước sững sờ, không kịp phản ứng trước tin tức này. Xúc tu vừa dựng lên cũng không biết phải làm gì, do dự một lúc lại nằm trở lại tay Thẩm Tạp Chi.
Cậu không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, dù gì con người vốn rất mong manh. Nhưng cậu luôn cảm thấy nhóm người năm đó là những con người đặc biệt.
Sao họ lại chết dễ dàng như vậy?
Cậu theo phản xạ truy hỏi: “Tại sao?”
“Anh cũng không biết.” Thẩm Tạp Chi trả lời thật lòng, “Ít nhất là trong kiếp trước, anh chỉ nhìn thấy những bộ xương trắng đã hóa thành tro bụi của họ—ở vách đá phía bên kia vực sâu.”
Kiếp trước, anh và Giang Tước đi theo lối dẫn lên nền đá gần cánh cửa đá, nhưng kiếp trước, anh lại đi sai đường, trèo lên nền đá và suýt bị số lượng lớn hài cốt trước mắt dọa ngã trở lại đáy vực. Ở kiếp này, anh chỉ tập trung dẫn Giang Tước thoát khỏi vực sâu, chưa có cơ hội điều tra xem những bộ hài cốt đó còn ở đó hay không.
Nhưng đó cũng không phải lỗi lớn, bởi Cục Điều Tra Dị Năng hẳn đã tiếp cận hiện trường. Nếu những bộ hài cốt đó vẫn còn, không lâu nữa, anh sẽ nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ trưởng phòng Ngô.
Kiếp trước, lại là kiếp trước.
Giang Tước nóng lòng muốn biết Thẩm Tạp Chi đã trải qua những gì trong cái gọi là “kiếp trước”, nhưng rõ ràng, nếu không giải quyết được khái niệm “kiếp trước”, cậu hoàn toàn không thể hiểu những gì anh nói.
“Khái niệm của con người thật quá phức tạp. Em ghét mấy thứ này.” Giang Tước nhíu mày nói, “Thẩm Tạp Chi, anh thật sự không thể giải thích ‘kiếp trước’ là gì sao?”
Thẩm Tạp Chi dẫn cậu ra khỏi phòng tắm, vừa đi xuống lầu vừa trầm ngâm đáp: “Có lẽ cũng có cách, để anh nghĩ xem.”
“Thẩm Tạp Chi...” Giang Tước còn muốn nói thêm, ngẩng đầu đã thấy Thẩm Tạp Chi đang trầm tư nhìn mình.
“Tước Tước.” Thẩm Tạp Chi nhẹ nhàng gọi, “Sao em lại gọi cả tên anh ra rồi?”
“Sao em không gọi anh là anh như lúc nãy nữa?”
Giang Tước có chút chột dạ mà dời ánh mắt đi, nhưng Thẩm Tạp Chi—người đã kịp thoát khỏi cảm xúc bối rối và khôi phục sự tỉnh táo của người trưởng thành—rõ ràng không có ý định bỏ qua.
Thẩm Tạp Chi đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cố tình hỏi, giọng điệu chắc chắn: “Là vì em cảm thấy, khi chất vấn anh thì gọi anh là ‘anh’ sẽ tốt hơn đúng không?”
“Là ai dạy em chuyện này thế?”
Giang Tước lập tức cứng họng, không biết nên trả lời thế nào, bởi Thẩm Tạp Chi đã nói trúng tim đen mọi ý nghĩ nhỏ nhặt của cậu.
Cậu cuộn xúc tu lại một cách đầy chột dạ, không dám nhìn vào mắt Thẩm Tạp Chi, cũng không dám trả lời. Những xúc tu vốn đang quấn quanh Thẩm Tạp Chi cũng rụt lại một cách cẩn thận, từ từ buông ra.
Không ngờ bị Thẩm Tạp Chi phát hiện nhanh như vậy.
Con người bình thường mà biết mình bị lợi dụng hoặc bị trêu đùa như thế chắc chắn sẽ tức giận đến mức xấu hổ mà nổi đóa lên, đúng không?
Thẩm Tạp Chi có giận không? Giang Tước không biết.
Bởi vì anh vẫn kiên nhẫn dắt cậu xuống lầu, thậm chí còn đắp một chiếc chăn nhỏ cho cậu, rót cho cậu một ly trà nóng. Mọi thứ vẫn như thường lệ, nên Giang Tước không thể nhìn ra được.
Ánh mắt nhàn nhạt của Thẩm Tạp Chi vẫn dịu dàng như trước, nhưng Giang Tước lại không dám nâng ly trà lên uống. Cậu cứ cầm ly trà mà thu mình dần về phía sau ghế sofa, cho đến khi Thẩm Tạp Chi bất ngờ đưa tay ra nắm lấy xúc tu của cậu.
Muốn đánh mình sao? Giang Tước căng thẳng đến mức nhắm tịt mắt lại.
Cậu biết mình đã làm sai. Thẩm Tạp Chi đối xử với cậu tốt như vậy, vậy mà cậu còn nghĩ cách dò hỏi anh, lại còn trêu chọc anh. Anh giận cậu là điều dễ hiểu.
Thôi kệ, dù sao cậu cũng không sợ đau. Để Thẩm Tạp Chi đánh một cái cũng được.
… Đánh hai cái cũng không sao, chỉ cần anh đừng giận là được.
Trong sự im lặng nặng nề, Giang Tước nghe thấy tiếng thở của Thẩm Tạp Chi.
Sau đó, trên trán cậu cảm nhận được một hơi ấm thoảng qua——
Thẩm Tạp Chi cúi xuống hôn lên trán cậu.
Giang Tước đang căng cứng cả người, suýt nữa không cầm chắc được ly trà.
Hơi thở ấm áp của Thẩm Tạp Chi phả vào bên tai cậu. Không biết từ khi nào, cậu đã bị anh ôm trọn vào lòng.
Giang Tước luống cuống quẫy nhẹ xúc tu của mình. Thật ra, cậu hoàn toàn có thể dễ dàng dùng xúc tu đẩy Thẩm Tạp Chi ra, nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại không muốn làm như vậy.
Cậu sợ Thẩm Tạp Chi đang giận mình, cũng sợ nếu đẩy anh ra sẽ khiến anh tổn thương.
Hơi ấm từ cơ thể Thẩm Tạp Chi xuyên qua lớp chăn truyền đến. Giang Tước nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh:
“Tước Tước, giao tiếp của con người là sự tương tác hai chiều. Không thể chỉ có em hỏi, anh trả lời. Em cũng nên nói với anh một số chuyện. Nếu không, như vậy là không công bằng.”
Câu nói giống hệt như lần đầu tiên họ trò chuyện trong lòng đất.
Giang Tước lập tức hiểu ra, Thẩm Tạp Chi không hề giận.
Anh, như mọi lần trước đây, chỉ đang kiên nhẫn dẫn dắt để cậu mở lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chủcông