
Chap 24: "Bị một người nào đó đánh là một chuyện rất hạnh phúc."
Chap 24: “Bị một người nào đó đánh là một chuyện rất hạnh phúc.”
Đinh Linh Lan không muốn nói nhiều với Phạm Anh Kiều. Cô bắt đầu xuất chiêu, tóm chặt hai vai của ả, bước lên quật ngã xuống đất. Ả không kịp phòng bị nên để cô chiếm được ưu thế, rồi lửa giận bốc lên, ả đứng lên khỏi mặt đất, hai tay nắm chặt vai Linh Lan, chân chỉ đá nhẹ vào hạ bàn của cô, cô không giữ được thăng bằng, cũng ngã xuống. Cuối cùng hai người đã thăm dò xong thực lực của đối phương, lại nhào vào nhau, lần này cả hai đều đã phòng bị trước, ả tới cô tránh, không thể nào đánh trúng được đối phương. Mồ hôi cô bắt đầu tuôn ra, nỗi đau trong trái tim dường như cũng trôi đi theo. Anh Kiều cũng không khá khẩm hơn, tưởng rằng người con gái này chỉ biết vài đường võ cơ bản, không ngờ đúng là tay võ thứ thiệt, bởi vậy trong lòng thầm kêu khổ.
Cô đấm mạnh một đấm lên mặt ả, máu từ miệng trào ra. Ả ôm mặt:
- Em…
Thấy nụ cười khinh khỉnh nơi khóe miệng kia, ả cũng không hề khách khí, đánh trả lại một đấm. Một khi đã thực sự bắt đầu, cả hai đều không khách sáo với nhau nữa, bắt đầu quấn lấy nhau. Thế này đâu gọi là thi đấu mà là liều mạng!
Đinh Linh Lan ôm khuôn mặt sưng vù của mình, nghiến răng, cảm giác xương cốt toàn thân mình như đang rời ra. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Phạm Anh Kiều, cô không nhịn được bật cười lớn: “Bây giờ ai dám nói CEO Phạm xinh đẹp nữa nào? Đinh Linh Lan tôi là người đầu tiên “tẩn” chị, cứ cho là tôi không “tẩn” chị thì những người xung quanh cũng sẽ dùng nước bọt để nhấn chìm lấy chị đấy!”
Phạm Anh Kiều miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, khuôn mặt đau đớn tới mức gần như không thể mở mắt ra nổi, thấy cô cười sung sướng, ả thực sự muốn đấm cô một phát nữa. Nếu hôm nay ả vẫn còn tâm trạng để nhớ tới chuyện đó thì ả đúng là súc sinh. Vào phòng thay đồ thay quần áo xong, nhìn bộ dạng thê thảm của mình trong gương, một bên má bị sưng húp, khóe miệng thì chảy máu, hai mắt không mở ra nổi đành thở dài.
Thế này thì về nhà làm sao được! Trời ơi! Tôi đang đắc tội ai đây? Đau quá! Từ khi gặp em, tôi không có một ngày nào yên ổn cả!
Ả ôm mặt, chẳng thèm quan tâm tới Linh Lan nữa, một mình lái xe bỏ đi, đeo kính râm lên mắt, ả sợ hình dạng của mình sẽ khiến người đi đường khiếp đảm. Công ty cũng không thể về được, chỉ đành về nhà để nghe mẹ cằn nhằn thôi.
Tuyết Hoa nhìn thấy con mình, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, đau lòng mà xoa xoa vết thương trên mặt đứa con gái cưng:
- Trời ơi! Kiều! Con đánh nhau với ai vậy hả? Sao mặt con lại thành thế này? Từ nhỏ đến giờ con đã bao giờ đánh nhau đâu!
- Phụ nữ. – Phạm Anh Kiều mệt mỏi đáp, nét mặt ủ rũ.
- Ồ! Đúng rồi! Thảo Tiên có gọi điện thoại cho con, con không nghe, nó gọi điện tới nhà, bảo là mai từ Anh trở về, bảo con tới sân bay đón nó!
Ả không hề thấy vui vẻ với tin tức này chút nào, sầm mặt xuống:
- Con không đi! Con như thế này thì ra khỏi nhà sao được? Ông nội với ba đâu rồi?
- Ông nội con đang ở vườn sau, ba con ra ngoài làm việc rồi.
Anh Kiều đẩy cánh cổng dẫn ra vườn sau, lập tức ngửi thấy một mùi thơm rất đậm, cả khu vườn tràn ngập trong mùi hương của hoa lan, hoa hồng, giờ đang là mùa nở hoa, khu vườn được tô điểm bằng những bông hoa rực rỡ, vô cùng bắt mắt. Ông nội đang ngồi trên một mảnh đất trống cách đó không xa, không hiểu đang làm việc gì.
- Ông nội…
Phạm Vũ vừa quay đầu lại, nhìn thấy mặt cháu gái rượu, giật nảy mình nhưng sau đó lại cười:
- Ha ha… tình hình chiến sự căng thẳng lắm hả?
Anh Kiều ấm ức:
- Ông nội, cháu chưa bao giờ gặp phải người con gái nào như vậy, chẳng có lý có tình gì cả, thật là đáng ghét! Ra tay thì nặng, không biết kiêng kị cho khuôn mặt người ta chút nào!
- Ha ha ha… Cháu nói chuyện lý lẽ với phụ nữ, chi bằng nói chuyện với hoa còn hơn! Nhưng ông nội có một câu hỏi muốn hỏi cháu, cháu có thích cô gái đó không?
- Không biết…
Ả lắc đầu. Cảm giác của ả với cô, ngay cả ả cũng không nói rõ được đó là thích hay ghét nữa. Phạm Vũ cười cười quay đầu lại:
- Ông nội nói cho cháu biết! Hồi ông còn nhỏ cũng thích một cô gái, nhà cô ấy là nhà võ, bởi vậy võ thuật của cô ấy cũng giỏi lắm! Hồi ấy ông ở nhà cô ấy, theo ba cô ấy học võ. Khi đó cô ấy còn là sư tỷ của ông, thế nên thường xuyên bị cô ấy đánh, ngày nào mặt mũi cũng sưng vù, nhưng bây giờ nhớ lại, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của ông…
Phạm Anh Kiều há hốc miệng, không dám tin vào những gì ông mình vừa nói:
- Ông, có phải ông hồ đồ rồi không? Bị đánh mà còn nói là quãng thời gian vui vẻ nhất? Ông nội, có phải đầu óc ông có vấn đề không? Cháu không thích giống ông ngày nào cũng bị đánh như thế đâu! Một lần này là đủ lắm rồi! Đau chết đi được!
Phạm Vũ đưa xô nước cho Anh Kiều, cười:
- Giúp ông tưới cây! Sau này cháu sẽ biết! Bị một người nào đó đánh là một chuyện rất hạnh phúc.
- Ông nói chuyện càng ngày càng giống ông Tiên rồi!
Ả chịu thua ông mình.
Lúc này ở PH Entertainment…
- Thư ký Quyên phải không?
Ngọc Quyên vừa nhấc điện thoại lên nghe đã giật mình, giọng nói trong điện thoại thật xa lạ nhưng lại toát lên vẻ gì đó nghiêm nghị và quyền lực.
- Tôi là mẹ của Phạm Anh Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro