Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 70: Ông bố trẻ tâm thần.

" Cạch"

Lục Khiêm rón rén nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.  Anh ngồi ở sofa nhỏ xếp đồ cho cô,  bỗng nhớ ra gì đó gương mặt Lục Khiêm bỗng tươi tỉnh hẳn.

Bóng dáng cao lớn cột một chỏm như cây dừa trên đầu rồi nhẹ nhàng mở ngăn tủ để đèn, anh sợ làm Lạp Tráp giật mình tới mức mặt mũi nhăn ngó nghiêm trọng.

Lục Khiêm thở phào chuyên nghiệp lấy túi đồ nhỏ đen sang trọng trong đó ra. Lại nhẹ nhàng quay lại sofa.

" Hầy, không làm trộm quả thật hơi phí".

Đoạn anh nghĩ trong bụng ngây ngô che miệng cười. Lục Khiêm nhẹ nhàng mở trong túi đồ ra...

Bàn tay thô to cầm lấy một đôi bao tay cùng đôi tất chân cho trẻ sơ sinh màu xanh lục biển.  Ánh mắt anh trong bóng tối có chút rung rinh...  Lục Khiêm chu môi hôn lên chúng.

Lạp Tráp đã nói sau khi đi khám thai hai bé tháng thứ 8 mới đi mua đồ cho con. Nghĩ đến đây đôi mắt Lục Khiêm chợt buồn, đành giữ cho riêng mình vậy.

Bỗng túi đồ rơi xuống sàn... Lục Khiêm nhíu mày ánh mắt nhìn thứ đồ nghe nhịp tim...

----

Trong đêm tối một bóng dáng cao lớn ngồi quỳ xuống bên giường,  tay nhẹ nhàng cởi cúc áo ngủ của Lạp Tráp.

Anh nhẹ nhàng đặt máy nghe nhịp tin lên bụng lớncô, đeo tai nghe vào.  Có chút hồi hộp...

Bỗng.

" Thình thịch..  Thình thịch "

Là tiếng tim đập của con hắn... Con hắn đấy.

Lục Khiêm lấy tay che miệng cười, giờ phút này anh chỉ muốn hét lớn cho cả thế giới biết.

Hai đứa trẻ là con hắn, là con của Lục Khiêm và Lạp Tráp...

- Chân Hạo,  Chân Ái,  là papa đây. Ngoan đừng đạp... Mama sẽ đánh ba đấy. Hihi. Lục Khiêm nhỏ giọng thì thầm... Gương mặt đầy nét Hạnh phúc.

----
Mấy ngày sau.

- Đến rồi sao.

Người đàn ông một thân âu phục đen lười biếng nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa.

- Anh gọi em đến có chuyện gì.

- Anh sắp kết hôn. Thời gian này chú giúp anh tiếp quản tập đoàn.

Lục Hiểu Dương nhíu mày, không tin được nhìn anh.

- Chị ấy có nói sẽ gả cho anh đâu.

Lục Khiêm nhíu mày ...

- Nhẫn cũng đã đeo vào tay, cưới muộn chi bằng cưới sớm một chút.

- Không được... Chị ấy đồng ý Cầu hôn
chưa chắc đã muốn Kết Hôn... Em không đồng ý.

Lục Hiểu Dương nhăn nhó nhìn anh hai mình.

Lục Khiêm thật sự muốn chôn sống Hiểu Dương. Anh trừng mắt lớn nhìn thằng em quý giá...

-  Tráp là cô dâu. Còn tao là chú rể. Mày là cái gì trong đám cưới, dựa vào cái gì mà không đồng ý.

---

- Chị Tráp,  em sẽ lấy chị,  sẽ xem hai đứa trẻ là con mình... Chị đừng kết hôn mà.

Hiểu Dương làm nũng nhìn Lạp Tráp.

Cô ngồi xoa xoa bụng nhìn Hiểu Dương rồi lại nhìn qua Lục Khiêm mặt mũi đang bốc hỏa.

- Mày dựa vào cái gì muốn cướp vợ con tao?

- Em thích chị ấy trước, yêu chị ấy trước. Có điều Anh không biết ..  Năm học trung học... Em đã viết thư tình cho chị ấy đấy. Em đến trước... Nhưng năm đó chị ấy lại lấy anh...  Rõ ràng chị ấy đã hứa đợi em lớn sẽ lấy em... Lần này chị không thể thất hứa.

Lạp Tráp nhìn thấy Lục Khiêm đang nghiêm trọng nhìn mình liền cố bật cười.

- Cái đó...  Ừm...  Thật ra năm đó vì Lục Hiểu Dương còn quá nhỏ,  lại tròn tròn trắng trắng như cái bánh bao nhìn rất khả ái nên cô đã động lòng mà ừ đại,  ai biết thằng nhóc này lại nhớ dai như tổ đỉa.

- Lúc đó rõ ràng chị nói đợi em lớn sẽ lấy em. Bây giờ em đã lớn, sự nghiệp đã có trong tay, chị phải lấy em.

Lục Khiêm cuối cùng cũng không chịu nổi, mặt mũi ngưng trọng cầm lấy đôi dép bông đi trong nhà chĩa thẳng vào đầu Hiểu Dương.

- Tiễn khách.

- Chị không được lấy anh ấy.

-...

- Em đã nghĩ sau khi ổn định mọi thứ sẽ nói chuyện này,  chị chờ em thêm chút nữa đi mà...

- ..

- Tráp,... Em yêu...( Chị)

- CÚT. Lục Khiêm tức giận đóng mạnh Cửa.

" Rầm"

-----

Tối hôm đó.

Bóng tối giăng mắc trên đầu hai người một nam một nữ...

Lục Khiêm nắm lấy tay Lạp Tráp đưa cô đi dạo trên đường...  Khuôn mặt ôn nhu trong đêm nhìn cô .

-  Sau khi em sinh con, chúng ta sẽ kết hôn..  Có được không?

Lạp Tráp bĩu môi cố giấu hạnh phúc quay đi chỗ khác.

- Ai nói người ta sẽ lấy anh.

Lục Khiêm bật cười ôm lấy cô.

- Người ta đã đeo nhẫn của nhà họ Lục rồi còn gì.

- Họ Lục cũng có Lục Hiểu Dương đấy thôi.

Câu nói vừa phát ra Lạp Tráp bỗng ân hận cắn mỗi,  cô nhìn Lục Khiêm hai con mắt lạnh, môi mỏng giật giật rất đáng sợ.

- Tráp,  em vừa mới nói cái gì.

- Em... Đùa thôi. Á...

- Tráp, chưa sinh nhưng em đã muốn có đứa thứ 3, thứ 4 rồi sao.

- Á... Em không có mà.

- Rõ ràng em có... Được. Vậy đợi hai đứa bé ra đời chúng ta làm thêm hai đứa nữa. Rồi hai đứa nhỏ đó ra đời chúng ta lại làm thêm hai đứa nữa  ..

- Em không phải là heo. Em không muốn làm heo.

- Ai nói em là heo, nếu em đã tự nhận, vậy anh sẽ vì em mà làm heo đực.
----

" Tinh Tinh"

Lạp Tráp đang ngắm bầu trời về đêm ở ban công bỗng có tiếng điện thoại vang Lên,  là Chân Trình.

Lạp Tráp vui mừng nhận lấy  ..

- Chị Trình.

" Tráp,  em sao rồi"

- Vẫn ổn, còn chị.

" Hầy, không tốt lắm. Chị bị nghén rất nặng luôn ".

Lạp Tráp bật cười khổ thân chị chưa kìa, em không có bị  ... Muahaha.

" Ông bố trẻ Lục Khiêm sao rồi, anh ấy  đối xử tốt với em chứ"

Lạp Tráp nghịch chân váy hoa của mình gật gật đầu...

- Anh ấy việc gì cũng làm được, học hỏi rất nhanh, nhưng mà từ khi anh ấy dọn về đây em mố phát hiện một chuyện.

" Chuyện gì"

- Anh ấy hơi bị thần kinh.

Lạp Tráp nói rồi quay người vào trong nhìn Lục Khiêm đầu cột một chỏm tóc như cây dừa đặc trưng giống cô, thân thể cao lớn đang mặc tạp dề tay đang lau nhà, đầu thì lắc qua lắc lại hát hò rất lớn...

Đôi khi còn cười một mình...  Có khi cười thầm... Có khi lại cười rất lớn...

Như mấy hôm trước lúc hai người họ đang xem phim rõ ràng đang là cảnh buồn nhưng anh ấy lại cười rất lớn...

Sau khi bị Lạp Tráp nhìn chằm chằm Lục Khiêm mới lấy khăn giấy chấm trên mặt.   . .

----

-----





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro