Vương gia đích ái trù
Vương gia đích ái trù
Tác giả:
Chuế Mộng
Thể loại:
Cổ phong nhã vận - Nhất công nhất thụ
Tình trạng bản gốc :
Hoàn (10 chương)
Editor:
Navy và Vọng Nguyệt
Văn án:
“Ngươi nghĩ ta là loại người thấy ngươi tử mà không cứu sao?” Cốc Hạo Nhiên vỗ về khuôn mặt đang nóng bừng của hắn, kiên quyết nói: “Biết ngươi trúng xuân dược, ta lại càng không thể một mình rời đi, để ngươi ở lại tự sinh tự diệt.”
“Không được, ngươi tuyệt đối không thể lưu lại.” Thu Văn mạnh mẽ áp chế ham muốn trong cơ thể, đó là cái khát vọng muốn chạm vào nam tử trước mắt, xuyên thấu qua đôi tay đang ôn nhu vuốt ve mặt hắn, không ngừng thiêu đốt thân thể cùng linh hồn hắn. “Một khi xuân dược trong ta phát tác, sợ rằng không khống chế được mình, ngươi chưa từng gần nam sắc, ta không muốn vấy bẩn ngươi...”
Hắn không hi vọng y nhìn hắn chịu ảnh hưởng của xuân dược mà điên cuồng mất đi tâm tính, càng không muốn hại y. Y là kẻ duy nhất trong thiên hạ không vì hắn đoạn tụ chi phích mà khinh bỉ, là tri kỉ tương giao trọng yếu.
Mục lục
Chính văn đệ nhất chương 2
Chính văn đệ nhị chương 4
Chính văn đệ tam chương 6
Chính văn đệ tứ chương 9
Chính văn đệ ngũ chương 11
Chính văn đệ lục chương 16
Ch ính van đệ thất chương 21
Ch ính van đệ bat chương 26
Chính văn đệ cửu chương 30
Chính văn đệ thập chương 34
Chính văn đệ nhất/ chương
Trong phủ vương gia, màn đêm thanh lương hòa cùng ánh nến lung linh nơi lầu các hoa lệ, trăng sáng chiếu vào khung cửa làm bức họa điêu lương sáng bừng lên, bức trướng kim bình cũng như tỏa sáng, dòng nước trong veo lúc ẩn lúc hiện quanh co uốn lượn nơi giả sơn bàng thủy, trong đình viện hoa tùng vây quanh, chỉ thấy hai nam từ trẻ tuổi đang tại đình thượng uống rượu đối ẩm.
Trong đó một người tựa như nữ nhân, mặt hoa da phấn, mi thanh mục tú, đôi mắt xuân dương hướng thủy tỏa tinh quang, chỉ cần liếc nhìn cũng đầy vẻ cao nhã phong tình, mũi nị nga chi , má ngưng tân lệ, tóc mai Như Vân, là tiên tử nơi thiên giới thức tỉnh, giờ phút này vì say rượu mà gò má ửng đỏ, tròng mắt ngậm túy, so với ngày thường càng thêm vẻ quyến rũ động lòng người.
Một nam tử khác diện mạo so với hắn hoàn toàn trái ngược, mắt đện sáng như nước sơn, mày rậm công chỉnh như đao khắc, mũi cao, anh tuấn tiêu sái, mang vẻ ngọc thụ lâm phong mà đấng trượng phu vẫn thường đắc ý. Hắn một thân phục trang sang trọng, tỏa ra một loại khí chất cao quý trời sinh, mi mắt lúc đó tự tiếu phi tiếu, mang theo ẩn tình làm rung động biết bao tâm hồn thiếu nữ của các cô nương trong thiên hạ, nhất là khi hắn nhìn nam tử đối diện đã nửa say nửa tỉnh ánh mắt lại càng ôn nhu như thủy, như muốn đem kẻ kia hòa vào sóng mắt say lòng người đó.
“Ô... ngươi ngh
ta nói,” đáng tiếc nam tử mĩ lệ chỉ lo uống rượu giải sầu vẫn chẳng chú ý đến ánh mắt chứa hàng nghìn hàng vạn nhu tình kia, “Ta lại bị vứt bỏ rồi ... ô ...” hắn gục xuống mặt bàn, khóc lóc hướng bằng hữu tốt nhất - Cốc Hạo Nhiên , đồng thời cũng là đệ đệ mà đương kim Thánh thượng yêu thương nhất tố khổ.
Cốc Hạo Nhiên không hề giấu diếm thở dài thườn thượt: “Ngươi không cần nói, ta chỉ cần nhìn bộ dạng ngươi cũng đủ biết.”
“Hạo Nhiên, ngươi nói vậy là có ý gì?” Lăng Thu Văn bất mãn giương túy nhãn, “nói cứ như thể ngươi biết sớm muộn gì ta cũng bị vứt bỏ vậy.” Hắn lớn mật hô đích danh Cốc Hạo Nhiên, là bởi phụ thân Thu Văn vốn là thái sư của hoàng tử, từ nhỏ Thu Văn đã cùng các hoàng tử học tập, bởi vậy hắn và tiểu vương gia Hạo Nhiên có thể nói là thanh mai trúc mã, giao tình không tệ, hai người là hữu hảo, không màng địa vị.
“Thì đây có phải lần đầu ngươi tìm ta vừa khóc vừa tố khổ đâu, đúng không?” Cốc Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói, “Lần nào ngươi tới tìm ta uống rượu hầu như cũng là vì bị vứt bỏ đi.”
Lăng Thu Văn nghệ xong như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, lại gục xuống bàn: “Chẳng còn cách nào khác! Ta chỉ có mình ngươi là bằng hữu duy nhất chịu nghe ta tâm sự.”
Không biết có phải lúc nương hắn hoài thai có chỗ nào sơ sót không, mà Thu Văn thân là nam tử, đối cô nương lại không hứng thú, chỉ ái mộ nam nhân. Chỉ là hắn nhìn nam nhân cũng không hảo, cuối cùng đều bị đá, lần này cũng không là ngoại lệ.
“Từ khi ta bị phụ thân đuổi khỏi gia môn, đồng ý cho ta lui tới cũng chỉ có mình ngươi thôi. Kẻ khác chỉ cần nghe danh ta là đã bị hù chạy
(mất dép)
.”
Năm năm trước vì ái một thư sinh nghèo túng do hắn vô tình cứu được, trong lúc không kìm được đã cùng y giao hảo, từ đó trở mất đi danh phận, bạn hữu xưa kia cùng hắn kết giao cũng dần rời xa hắn, nam nhân nọ cũng bỏ hắn thú công chúa làm phò mã, chỉ có mình Cốc Hạo Nhiên vẫn như cũ, không chê hắn đoạn tụ chi phích, thậm chí thu nhận hắn, đặc biệt bố trí cho hắn chức trù nghệ, cho hắn tiền công. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, hắn biết Hạo Nhiên là người duy nhất không bỏ rơi hắn, đây là hữu tình kiên định không dời từ đó đến nay của hai người.
“Cho nên ta bây giờ không phải đang hảo hảo nghệ ngươi nói sao?” Cốc Hạo Nhiên nhàn nhã uống một ngụm rượu nói.
“Ngươi sao có thể lạnh lùng thản nhiên như vậy chứ? Ngươi không thấy ta đáng thương lắm sao?” Thu Văn bực tức trừng mắt lườm y một cái, “Ngươi hẳn là nên an ủi người đang tan nát cả cõi lòng như ta chứ?”
“Ngươi muốn ta an ủi kiểu gì?” Cốc Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười đáp, “Chẳng lẽ muốn ta xoa đầu ngươi nói không phải, đừng khóc đừng khóc sao?”
“Không phải thế!” Thu Văn đỏ mặt mắng, “Ta không muốn khóc, nhưng thật sự khó quá. Người kia nói hắn muốn thành hôn. Tại sao hắn nhất định phải thú thê? Rõ ràng đã có ta rồi, bây giờ nói
không là không luôn. Bảo mình ta biết làm sao bây giờ?” Hắn rơi lệ, theo túy ý, buồn bực cùng giận dữ chất chứa lâu ngày tuôn ra.
“Ai bảo hắn là nhi tử độc nhất của quan trấn thủ kinh thành. Người ta phải thú thê nối dõi tông đường, ngươi lại không thể thay hắn sinh hài tử.” Cốc Hạo Nhiên nhìn đôi vai run run cùng tấm lưng cô đơn của hắn , sóng mắt khẽ chuyển, nhưng biểu hiện lại bất động thanh sắc.
“Sao ngay cả ngươi cũng nói vậy?” Thu Văn càng nghệ lại càng lệ lưng tròng. “Chẳng lẽ cả ngươi cũng nghĩ vậy sao? Rằng thân là nam tử tốt nhất nên thú thê sinh tử? Chẳng lẽ hai nam tử không thể tư thủ kết thân sao?”
Chính văn đệ nhọ chương
“Không phải là không thể” Cốc Hạo Nhiên lại nói “chỉ có điều những người ngươi chọn đều là những kẻ coi trọng công danh lợi lộc cùng gia nghiệp hơn người khác mà thôi.”
Thật sự là nhất châm kiến huyết!
“Ô... Là ta không có mắt nhìn người!” lại bị y nói như vậy, Thu Văn không khỏi lại bắt đầu ai oán than thở, đường tình của hắn thật sự bi thảm. Lần đầu thích người khác là năm hắn mười ba tuổi, năm ấy tham gia ngự yến không hẹn mà gặp y lúc ấy danh chấn bát phương, Lãnh Anh tướng quân một thân anh khí lẫm lẫm, nhất kiến chung tình, nhưng khổ nỗi không có cơ hội tiếp cận. Nửa năm cứ trôi qua như vậy, vì hòa hoãn chiến tranh mà đưa Lãnh Anh tướng quân sang phiên bang thú công chúa làm vợ, an cư nơi đất khách, biết mình đã hết hy vọng, trái tim Thu Văn chết lặng một hồi.
Lần thứ hai đi yêu tên thư sinh kia lại càng bi thảm, Thu Văn vì cùng hắn gần gũi mà cùng cha đoạn tuyệt quan hệ, không màng mất đi danh phận, vậy mà hắn quay lưng không giữ chữ tín phụ lòng y, tới lúc công thành danh toại bội tình bạc nghĩa đi thú người khác, hoàn toàn quên lúc ấy cùng Thu Văn thề non hẹn biển. May mắn gặp Cốc Hạo Nhiên, bằng không hắn chỉ có lưu lạc đầu đường xó chợ làm tên khất cái.
Thu Văn vất vả lắm mới quên được tình cũ, vừa khéo lại đến làm khách trong phủ Hạo Nhiên gặp được đệ nhất kinh thành Phạm Kinh Dương
(đến bây giờ Cốc Hạo Nhiên vẫn rất hối hận vì mời hắn đến phủ làm khách trò chuyện, căn bản là đã dẫn sói vào nhà a!)
, ngày thường tỏ rõ nhân tài, anh khí cao ngất, rất không khéo léo mà coi trọng Thu Văn xinh đẹp, hắn đã có kế hoạch từ trước, rất nhanh chóng chiếm được trái tim của Thu Văn. Nhưng cuộc sống hạnh phúc cũng không lâu dài, ít lâu sau hắn biết được tin Phạm Kinh Dương ba ngày nữa nghênh đón công chúa làm vợ, trái tim lại tan nát một mảnh.
“Đừng khổ sở nữa!” Cốc Hạo Nhiên vỗ nhẹ lên bả vai của hắn, ánh mắt y vô cùng chuyên chú lại vô cùng nhu hòa “Hãy quên hắn đi, hắn không đáng cho ngươi yêu, tin ta, nhất định sẽ có người coi trọng ngươi hơn hết thảy mọi thứ!”
“Nhưng là ta hảo không cam lòng . ô .” Thu Văn xoa ngực mà nói “Ta bất chấp tất cả để yêu, cho dù có ô danh thiên cổ cũng không màng, tại sao đến cuối cùng đều là loại kết quả này? Đám người ấy ai cũng bỏ ta, là ta đã làm sai chỗ nào chứ? Ta sinh ra là nam tử sai lầm rồi sao? Rõ ràng đang yêu nhau như vậy, Kinh Dương vài ngày trước còn nói chỉ cần mình ta là đủ rồi, vì ta nguyện ý bỏ gia nghiệp nhượng ta cùng một chỗ, ta cũng ngây ngốc đi tin là thật, nguyên lai cũng là hắn lại dối gạt ta! Cuối cùng ta vẫn chỉ là người thừa mà thôi!”
Cốc Hạo Nhiên siết chặt chén rượu. Thu Văn mặc dù trông có vẻ đa tình, kỳ thực vốn là một người rất si tình “Ai nói ngươi là người thừa! Không phải ngươi còn có ta sao?”
Thu Văn hai mắt ngấn lệ liếc xéo hắn một cái “Đối với . ô, may mà ta có ngươi làm hảo bằng hữu, khiến ta dù có cô đơn vô lực cũng không sợ không ai giúp, cho dù tất cả người trong thiên hạ bỏ rơi ta, chỉ có một mình ngươi tuyệt sẽ không bỏ rơi ta, còn giúp ta rất nhiều lần, ta thực sự rất cảm kích ngươi, đại ân đại đức không biết lúc nào mới có thể báo đáp, sau này ngươi nếu có việc cần cứ lên tiếng, cho dù có vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan.” Hắn vừa nói vừa nâng chén.
“Ta không cần ngươi trả ơn, cũng không cần ngươi vào dầu sôi lửa bỏng.” Cốc Hạo Thiên nói bóng gió “Ta chỉ muốn ngươi bồi bên cạnh ta.”
“Ngươi thật sự rất trọng tình trọng nghĩa là một người tốt, tại sao không có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho ngươi?” Thu Văn căn bản đã say là nói mà không nghĩ “Bằng không ngươi cũng không cô đơn đến giờ.”
“Không có cách nào khác, danh tiếng của ta thật sự không tốt!” Cốc Hạo Nhiên nhún nhún vai nói “Ai nguyện ý gả cho một người suốt ngày lui tới thanh lâu, một vương gia đêm ngày chè chén say sưa không dứt? Bất quá đối với ta bây giờ mà nói như vậy ngược lại rất hảo, giúp ta tránh được không ít phiền phức.”
Từ nhiều năm trước đặt chân vào thanh lâu tới nay, hắn thích tầm hoa vấn liễu, uống rượu phóng đãng sớm đã lan truyền khắp kinh thành, ngay cả hoàng thượng cũng nghe qua, nhưng bản thân hắn thực sự không để ý, nhưng hoàng thượng lại không nghĩ như vậy, vì không muốn hắn làm hỏng danh tiếng, cố ý sắp xếp hắn thành thân với thiên kim đại quan, vậy mà vị thiên kim này vừa nghe đến tên hắn, lập tức ngỏ ý nguyện chết cũng không gả cho hắn, cuối cùng chuyện hôn sự chỉ có thể gác lại.
“Tại sao? Ngươi không muốn thành thân sao?” Thu Văn dùng đôi mắt đẫm lệ đã chìm trong men rượu khó hiểu nhìn hắn.
“Ta đã sớm nguyện ý sống cô đơn tới già” Cốc Hạo Nhiên nhìn hắn thật sâu nói “Bởi vì lòng của ta sớm đã yêu một người, trừ hắn ra, ai ta cũng không yêu!”
“Ngươi có ý trung nhân?” Thu Văn nửa say nửa kinh ngạc nhìn hắn “Là thiên kim nhà ai?”
“Hắn không phải thiên kim, ngươi cũng có biết.” Cốc Hạo Nhiên nén giọng nói “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Người nào ... là người trong phủ ư ... nô tỳ sao?” Thu Văn trong đầu mơ màng cố gắng suy nghĩ “Là tỳ nữ mới vào phủ sao? Đích thực là một tiểu mỹ nhân, nhưng tuổi nàng có thể hay không còn quá nhỏ với ngươi?”
Đã nói rõ đến thế mà còn không đoán ra. Thu Văn ngươi là không biết thật hay cố tình không biết vâỵ?
“Nàng mới mười hai tuổi, như thế nào lại là nàng!” Cốc Hạo Nhiên buông tiếng thở dài “Ngươi còn muốn nghĩ đến khi nào?”
“Nghĩ muốn . không ra . đến .” Thu Văn vừa nói mí mắt bất giác trầm xuống, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
“Này! Thu Văn!” dù Cốc Hạo Nhiên có gọi như thế nào, Thu Văn cũng ngủ say như chết không có phản ứng “Thực sự quá khó với ngươi sao!” cười khổ mỹ nhân đang ngủ, Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy hắn giống như đang ôm một món đồ sứ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, chậm rãi hướng về phòng của Thu Văn.
Chính/ văn đệ /am chương
Vào đến trong phòng, Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng đặt Thu Văn xuống giường, đắp lên mình hắn chăn tơ tằm thêu kim ngân hoa, cặp mắt hữu thần sáng long lanh phát ra hàng nghìn hàng vạn nhu tình. Tay y đầy yêu thương chậm rãi gạt những sợi tóc mềm óng ả như tơ của Thu Văn, ánh mắt lại càng thêm nhu hòa.
“ Ách. tái. một chén.” Thu Văn đang say rượu không hay biết gì, ú ớ vài tiếng, liền xoay người, đạp một góc chăn, hai chân dang rộng thành hình chữ đại, tay cũng không nghiêm chỉnh đặt ở hai bên sườn, không biết có phải trong mộng cũng đang uống rượu không mà miệng mở lớn (1), nước miếng rớt ra.
Cốc Hạo Nhiên mỉm cười lắc đầu đầy sủng ái, khẽ nói: “ Tư thế thụy của ngươi thật khó coi! Nhỡ nhiễm lạnh thì biết làm thế nào?”
Ngay khi y định đắp lại chăn cho hắn thì ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm lộ ra thần thái liêu nhân của Thu Văn: tóc dài đổ sang một bên, lộ ra cái cổ nõn nà, hơn nữa làn da tuyết trắng vì say rượu mà đỏ ửng lên, tản ra một cỗ mị khí mĩ lệ. Mặc dù lúc này hắn mặc trên mình nhất kiện thanh sam phủ đến tận gót chân, nhưng hai chân lại dang rộng nên mơ hồ thấy được bạch y bên trong, còn câu dẫn hơn cả hạ tư thân thể xích lõa.
Cốc Hạo Nhiên không khỏi hô hấp mãnh liệt, yết hầu nhất thời khô rát, một cỗ dục vọng đã kìm nén từ lâu bùng lên trong cơ thể, y chỉ hận không thể ngay lập tức thượng người kia, làm cho hắn trở thành người của mình, không bao giờ có thể tái tìm nam nhân khác. Nhưng vừa nghĩ đến tín nhiệm của hắn dành cho mình, y lại không có cách nào làm như vậy.
Y chỉ không muốn Thu Văn hận mình.
Cái y muốn không phải thân thể Thu Văn, mà chính là tâm của hắn.
Giây phút này y thực đã nghiệm rõ cực đại khốc hình trên thế gian này là gì rồi. Giai nhân ngay trước mũi, lại chỉ được nhìn không được chạm, đối với nam nhân mà nói muốn hắn cự tuyệt loại khoái lạc này thật chẳng khác gì đòi mạng hắn.
Sợ chính mình không khống chế nổi dục vọng, Cốc Hạo Nhiên kiên quyết bức mình đứng lên,chuẩn bị xoay người ly khai. Bất ngờ Thu Văn đột nhiên níu chặt lấy vạt áo của y không chịu buông:
“ Ô... đừng đi. đừng.lưu lại bên ta.”
“ Thu Văn! Làm sao vậy?” Cốc Hạo Nhiên cả kinh tưởng hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn thì thấy mắt hắn vẫn nhắm nghiền, xem ra chỉ là nói mớ thôi.
“ Không được. tẩu.” Thu Văn trong tiềm thức dụi mặt vào lòng y, như tiểu hài tử khát khao mẫu nhũ mà không ngừng cọ xát lên ngực y. “ Đừng.rời bỏ...ta...”
“ Yên tâm, ta sẽ không rời ngươi.”
Được y tỉ mỉ trấn an,Thu Văn như đã an tâm không tiếp tục nói mớ, cả người dựa vào ngực y.
Cốc Hạo Nhiên dùng ánh mắt đăm chiêu ngắm Thu Văn đang say ngủ, hồi tưởng quãng thời gian tươi đẹp khi xưa cùng hắn kết giao nơi thư viện hoàng cung. Là tự khi nào chợt phát hiện hình bóng hắn ngự trị trong tim mình? Sau khi biết chình mình ái một nam nhân đồng tính, là y nhất thời không tiếp thu được mà tìm tới thanh lâu mua túy, từ đó về sau tiếng xấu đồn xa.
Xong cho dù sớm sớm chiều chiều ôm trong tay thân thể trơn bóng của thanh lâu nữ tử, dù đã đắm mình trong men rượu, y cũng không thể gạt đi hình bóng Thu Văn trong tâm trí mình, ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm. Y cuối cùng cũng rõ cả đời này không cách nào dứt bỏ ái ý với Thu Văn.
“ Ái là ái. Nam nhân thì đã sao nào? Là do ta chậm hiểu mới để nam nhân khác thừa nước đục thả câu (2).” Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của hắn khẽ nói, ngực tràn đầy hối hận. Đợi khi y nhận thức được thì đã muộn, y chỉ còn biết giương mắt nhìn hắn sánh vai cùng kẻ kia. Đó mới là điều làm y thống khổ nhất.
Nhưng việc này lại không khiến y thương tâm đến chết, ngược lại, nỗi khát khao có được trái tim Thu Văn càng thêm mãnh liệt, còn đối với những nam nhân hắn ái mộ bùng lên ngọn lửa ghen ghét. Là chính y đã thỉnh cầu hoàng huynh điều động Lãnh Anh ra biên cương. Chính y biết đêm đó Thu Văn gặp tình nhân liền mua chuộc nô tài trong phủ thông tri phụ thân Thu Văn hồi phủ. Chính y đã bí mật cấp ngân lượng khiến thư sinh kia rời bỏ Thu Văn, cũng một tay y xúc thành hôn sự của Phạm Kinh Dương.
“ Ngươi nói hận ta đi,” Cốc Hạo Nhiên cúi xuống dùng môi nhẹ vén một vài sợi tóc rơi loạn trên mặt hắn, mắt bắn ra tia quang mang mãnh liệt, “ nhưng ta sẽ không bao giờ để ngươi biết. Mãi mãi không bao giờ biết.”
Lãnh Anh đã cùng công chúa phiên bang từng xâm lấn hoàng triều thành thân, đồng hình phản biến, vĩnh viện không còn cách nào quay lại. Mà gã thư sinh kia làm Phò mã gia không được bao lâu, trong một lần kị mã đã bất cẩn bỏ mình, tất cả đều nằm trong kế hoạch y đã sớm an bài. Về phần Phạm Kinh Dương,. y lộ ra nét cười khiến kẻ khác không rét mà run, sẽ sớm không còn là chướng ngại nữa.
( Tác giả: Phúc hắc công á? Chính là cái thằng nhìn mặt hiền lành dễ thương nhưng kì thật nội tâm đen tối ấy!)
“ Ngươi chỉ có thể là của ta. Hễ nam nhân nào chạm qua ngươi ta sẽ sát chúng.” Sở dĩ y không giết Lãnh Anh là vì tên này chưa từng thân cận Thu Văn.
Bất giác cảm nhận ánh mắt thâm trầm đáng sợ của Cốc Hạo Nhiên, Thu Văn co người rúc lại gần y hơn nữa.
Cốc Hạo Nhiên toàn tâm cảm thụ niềm vui sướng được hắn dựa dẫm. Một cỗ hương khí động tâm từ thân thể mềm mại trong lòng mình truyền đến làm y thở gấp, không nhịn được cúi đầu nâng mặt hắn rồi hôn lên đôi thần cánh hoa mê người ấy.
Thu Văn nửa tỉnh nửa mơ, tựa hồ cảm nhận một thứ ấm ấm mềm mềm đang chạm vào môi mình, làm hắn đang ngủ bất tri bất giác hé môi, thụ động tiếp nhận cái hôn nóng bỏng của Cốc Hạo Nhiên, bất giác phát ra tiếng ưm ngọt ngào thỏa mãn.
Bị kích thích đến mức ấy, Cốc Hạo Nhiên khó cỏ thể khắc chế chính mình, quả thực là sắp nhịn không nổi, lại sợ làm thức tỉnh giai nhân. Lí trí không ngừng cảnh cáo, y phải tận lực khắc chế mới khiến mình rời môi, xoay người ly khai, không dám quay đầu liếc mắt một cái.
Mơ mơ màng màng nhận ra bên người mất đi hơi ấm, Thu Văn đột nhiên tỉnh lại, cố mở đôi mắt lờ đờ đang trĩu xuống vì buồn ngủ ngó lung tung, “ Di, kỳ quái thật. Hình như có người
( đứa)
nào hôn mình mà, sao lại chả thấy ai thế nhỉ? Chắc là nằm mộng rồi.” Nói xong, hắn lại tiếp tục lăn ra vù vù Đại Thụy.
Chú giải:
(1)
Nguyên văn là “ mở ra được có thể nuốt vào con ruồi” ( kiểu như mồm há ra con ruồi cỏ thể bay ra bay vào ấy, cái này chắc ai cũng hiểu được)
(2)
Nguyên văn QT ghi “ thừa dịp chi cơ.”
Chính văn đệ tứ chương
Hôm sau, lúc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, sau khi ngủ một giấc thẳng cẳng Thu Văn mới chịu tỉnh dậy, hắn vươn vai duỗi người, nhưng lại cảm thấy đầu đau âm ỉ “Ô ... đau đầu quá!”
Nguy rồi! Nhất định là tối hôm qua đã uống rất nhiều rượu! Hắn ôm đầu ngồi dậy, vô tình phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người phủ một cái chăn tơ tằm, “Ta tối hôm qua không phải đang cùng Hạo Nhiên uống rượu ở trong đình viện sao? Ta hình như uống tới bất tỉnh nhân sự, như thế nào lại có thể quay về phòng?” chung quy là không có khả năng bị quỷ mang vào phòng.
Càng nghỉ càng khó hiểu, đột nhiên chú ý tới mặt trời đã lên cao ba sào, hắn giật mình từ trên giường đứng bật dậy, “Đã trễ như vậy rồi, ta còn chưa có chuẩn bị đồ ăn sáng nữa!” phụ trách trù phòng đã nói sớm muộn gì hắn cũng bỏ lỡ giờ chuẩn bị bữa sáng! Đúng là họa từ rượu mà ra! Lần này bi thảm rồi a!
Vội vàng thay một kiện y phục sạch sẽ, đứng kế bên gương đồng cao ngang bằng hắn quấn đai lưng, đang lơ đãng chợt chăm chú nhìn mình trong gương, không khỏi giật mình, môi của hắn sao lại như vừa bị côn trùng cắn mà vừa hồng vừa sưng.
Này là đã xảy ra chuyện gì? Hắn vỗ về lên đôi môi đỏ như cánh hoa, ngây ngốc(1), chẳng lẽ tối hôm qua hắn mơ thấy có người hôn hắn là thật chứ không phải mơ? Vậy người hôn trộm hắn là ai? (Đối với hắn vừa gặp đã thâu? Ngẫm lại cũng thấy không có khả năng)
Lúc này, một tiểu tỳ nữ cầm theo thủy bồn cùng khăn lau tiến vào gõ cửa, vừa lúc nhìn thấy hắn đang đứng ngẩn trước gương, không biết vì sao lại ngẩn ra như vậy “Lăng công tử! Lăng công tử!”
“Cái ... cái gì?” nghệ có người gọi, Thu Văn mới hồi phục lại tinh thần, thấy tiểu tỳ nữ vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn chính mình, không khỏi xấu hổ mà tay chân luống cuống.
“Ta đệm nước tới cho công tử rửa mặt, vừa rồi có gõ cửa nhưng không thấy ngài trả lời, cho nên ta mới mạo muội bước vào, thỉnh Lăng công tử thứ lỗi.” không biết nội tâm hắn đang suy nghĩ gì, tiểu tỳ nữ kinh hãi nói, sợ hắn tức giận.
“Chẳng qua là ta đang suy nghĩ đến thất thần, không trách ngươi!” Thu Văn thực sự không quen cách gọi tôn kính như vậy, từ nhỏ hắn đã không thích người khác cứ gọi hắn là thiếu gia, đối với người hầu luôn giữ thái độ thân thiết hữu lễ, chứ đừng nói hắn sớm đã bị đuổi ra khỏi phủ, có thể lưu trong phủ Vương gia làm trù tử còn được phát bổng lộc, đã là phúc ba đời, có tư cách gì mà hưởng quá khứ vinh quang? Căn bản là mọi người trong phủ dường như xệm hắn ngang với Vương gia, từ tổng quản cho tới gác cổng toàn bộ đều gọi hắn là Lăng công tử, hiện tại ngay cả hắn vào bếp chuẩn bị đồ ăn mọi người cũng đối đãi rất ư là khách khí, dường như cũng sợ làm cho hắn giận, khiến cho hắn cảm thấy rất khó xử, rõ ràng ta đã van Hạo Nhiên đừng cho mọi người trong phủ biết quan hệ giữa hai người.
“Ngươi không cần gọi ta là Lăng công tử, ta với ngươi giống nhau đều là người hầu trong phủ, gọi ta Lăng trù tử là tốt rồi.” hắn vừa nói vừa cười. Lần đầu nhìn thấy vị công tử tuấn tú này tươi cười tràn ngập mị nhãn, khuôn mặt tiểu tỳ nữ ửng đỏ, tâm hồn thiếu nữ bị bấn loạn, không dám nhìn thẳng “như vậy . sao được, ta sẽ bị Vương gia khiển trách.”
“Vốn là Vương gia bảo ngươi gọi ta như vậy sao?” Thu Văn lấy làm kinh hãi.
“Không ... không phải vậy” tiểu tỳ nữ kinh hãi chính mình đã lỡ lời, đệm điều không nên nói lại nói ra “Vương gia hắn không có . là ta .” trước tình thế cấp bách mà lời nói của nàng đã không còn rõ ràng.
“Ngươi không cần nói nữa.” này nhìn bộ dạng không nói nên lời của nàng, Thu Văn đại khái có thể đoán được hơn phân nửa, khó trách bốn phía mọi người đối với hắn phi thường cung kính! Nguyên lai là Hạo Nhiên đã phân phó! “Nói vậy chuyện ngươi bưng nước vào cũng do Vương gia dặn dò?” chỉ sợ là Hạo Nhiên đã quá lo cho hắn, muốn mọi người dưới quyền chiếu cố hắn đi! Hạo Nhiên hay quan tâm tới người khác, mặc dù lớn hơn mình hai tuổi, nhưng từ trước đến giờ giống như đại ca luôn chiếu cố hắn! Giờ cũng vậy! Thật ra hắn cũng không cần phải làm như vậy, chính mình đã chịu nhiều ân huệ của y, kiếp sau có đầu thai nhất định phải làm trâu làm ngựa hảo báo đáp!
“Đúng vậy.” không còn cách nào khác đành phải nhận, tiểu tỳ nữ ủ rũ cuối đầu, lần này thảm rồi, Vương gia biết được là nàng tiết lộ chỉ sợ không tránh khỏi trừng phạt, “Vương gia muốn ta mời ngài sau khi tẩy trừ đến đại sảnh dùng bữa!”
“Ta biết rồi.” như nhìn thấu tâm tư của nàng, Thu Văn mỉm cười “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lại với Vương gia đâu!” nếu vốn là do Hạo Nhiên ra lệnh, hắn cũng không muốn làm khó tiểu tỳ nữ ngay thẳng này!
“Cảm ơn Lăng công tử!” cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ này, tiểu tỳ nữ cảm kích cuối đầu hành lễ, sau mới an tâm chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Lăng Thu Văn gọi nàng lại, thần sắc phức tạp thử dò xét nói: “Vậy ngươi cũng biết chuyện tối hôm qua ta cùng Vương gia uống rượu tại đình viện?”
“Biết” tiểu tỳ nữ thốt ra “Ngài tối qua uống rất say, là Vương gia một tay ôm ngài về phòng, ngay cả chúng ta muốn giúp cũng không được!”
“Thực sao?” Thu Văn không giấu được chấn động trong lòng, vốn là Hạo Nhiên ôm hắn trở về phòng ư, không cần nghĩ cũng biết người tối qua hôn hắn là ai!?
“Có chuyện gì không?” tiểu tỳ nữ thấy hắn thần sắc khác thường, lo lắng hỏi.
“Không, Không có gì! Ngươi đi lo việc của ngươi đi!” Thu Văn cưỡng chế nội tâm chao đảo “Nhân tiện ta muốn hỏi thực là Vương gia bảo ta đến đại sảnh.”
“Đúng vậy, ta đây lui xuống trước.”
Đợi khi tiểu tỷ nữ đi khỏi, lưu lại Thu Văn chấn độn trong phòng một hồi lâu, đêm qua người hôn trộm hắn thực sự là Hạo Nhiên sao? Không, không có khả năng, Hạo Nhiên không có lý do muốn hôn hắn! Hắn là một kẻ hảo nữ sắc, không ngừng oanh oanh yến yến, chưa từng nghe ai nói qua hắn hảo nam sắc. Những năm gần đây trong giới vương công đại thần nam phong thịnh hành, chỉ có hắn một lần cũng chưa từng vào quan lâu, cũng chưa từng thu nhận nam sủng, thậm chí người đầu tiên hướng thánh thượng đưa ra đề nghị không nên dưỡng nam sủng chính là y, như vậy Hạo Nhiên sao có thể hôn chính mình?
Nhưng nếu không phải là Hạo Nhiên, ai lại có thể lợi hại đến độ nửa đêm đột nhập vào phòng trong Vương phủ thâm nghiêm, thần không biết quỷ không hay mà lén sàm sỡ hắn?
Chính/ văn đệ ngũ chương
Hắn vưa bước vào phòng, thấy Hạo Nhiên một thân sang trong đang ngồi uong tra trước bàn gỗ đươc điêu khắc hình bông hoa có nước sơn tráng lệ, vừa thấy hắn đến, tựa như nhìn thấy người trong mộng hai mắt lập tức sáng ngời, khuôn mặt tươi cười diu dang đứng dậy nghênh đón hắn.
“Ta biết rồi.” như nhìn thấu tâm tư của nàng, Thu Văn mỉm cười “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lại với Vương gia đâu!” nếu vốn là do Hạo Nhiên ra lệnh, hắn cũng không muốn làm khó tiểu tỳ nữ ngay thẳng này!
“Cảm ơn Lăng công tử!” cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ này, tiểu tỳ nữ cảm kích cuối đầu hành lễ, sau mới an tâm chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Lăng Thu Văn gọi nàng lại, thần sắc phức tạp thử dò xét nói: “Vậy ngươi cũng biết chuyện tối hôm qua ta cùng Vương gia uống rượu tại đình viện?”
“Biết” tiểu tỳ nữ thốt ra “Ngài tối qua uống rất say, là Vương gia một tay ôm ngài về phòng, ngay cả chúng ta muốn giúp cũng không được!”
“Thực sao?” Thu Văn không giấu được chấn động trong lòng, vốn là Hạo Nhiên ôm hắn trở về phòng ư, không cần nghĩ cũng biết người tối qua hôn hắn là ai!?
“Có chuyện gì không?” tiểu tỳ nữ thấy hắn thần sắc khác thường, lo lắng hỏi.
“Không, Không có gì! Ngươi đi lo việc của ngươi đi!” Thu Văn cưỡng chế nội tâm chao đảo “Nhân tiện ta muốn hỏi thực là Vương gia bảo ta đến đại sảnh.”
“Đúng vậy, ta đây lui xuống trước.”
Đợi khi tiểu tỷ nữ đi khỏi, lưu lại Thu Văn chấn độn trong phòng một hồi lâu, đêm qua người hôn trộm hắn thực sự là Hạo Nhiên sao? Không, không có khả năng, Hạo Nhiên không có lý do muốn hôn hắn! Hắn là một kẻ hảo nữ sắc, không ngừng oanh oanh yến yến, chưa từng nghe ai nói qua hắn hảo nam sắc. Những năm gần đây trong giới vương công đại thần nam phong thịnh hành, chỉ có hắn một lần cũng chưa từng vào quan lâu, cũng chưa từng thu nhận nam sủng, thậm chí người đầu tiên hướng thánh thượng đưa ra đề nghị không nên dưỡng nam sủng chính là y, như vậy Hạo Nhiên sao có thể hôn chính mình?
Nhưng nếu không phải là Hạo Nhiên, ai lại có thể lợi hại đến độ nửa đêm đột nhập vào phòng trong Vương phủ thâm nghiêm, thần không biết quỷ không hay mà lén sàm sỡ hắn?
Chính/ văn đệ ngũ chương
Hắn v
ừ
a bước vào phòng, thấy Hạo Nhiên một thân sang tr
ọ
ng đang ngồi u
ố
à
trước bàn gỗ đư
ợ
c điêu khắc hình bông hoa có nước sơn tráng lệ, vừa thấy hắn đến, tựa như nhìn thấy người trong mộng hai mắt lập tức sáng ngời, khuôn mặt tươi cười d
ị
u d
à
ng đứng dậy nghênh đón hắn.
“Nếu là vậy ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Thu Văn nhịn không được ngón trỏ đại động, tay phải cầm lấy trong mâm một cái bánh hoa sen, tay trai t
hì
cấm lấy bánh mật đậu, b
ắ
t đ
ầ
u đ
ứ
ng lện
ă
n như lang th
ô
n hổ yết (1), k
hô
ng c
ó
biện ph
á
p, h
ắ
ừ
l
ú
c r
ờ
i giư
ờ
ng đến b
â
y gi
ờ
v
ẫ
n chưa
ă
n c
á
i gì, b
ụ
ng đ
ó
ừ
sớm đ
ã
kệu ọt ọt, hơn n
ữ
a b
à
y ra trư
ớ
c m
ắ
t đ
ề
u l
à
điểm t
â
m chính mình thích
ă
n, b
ả
o h
ắ
n như t
hế
à
o nh
ị
n đư
ợ
c.
Ch
ỉ
trong chốc l
á
t, hai b
à
á
nh ng
ọ
t trư
ớ
c m
ắ
t h
ắ
n đ
ã
như phong quyện tan v
â
n (2) tr
ở
th
à
nh hư kh
ô
ng, thấy chưa đ
ủ
Thu V
â
n c
ò
n d
ù
ng lư
ỡ
i li
ế
ạ
ch đi
ể
â
m c
ò
n sót l
ạ
ê
ó
n tay.
“Đ
ừ
ă
ấ
p như vậy, c
ò
ấ
t nhi
ề
u m
à
, c
ẩ
n thận ngh
ẹ
n đ
ó
!” C
ố
c H
ạ
o Nhi
ê
n th
â
n mật vì h
ắ
n ma ch
â
m h
ả
à
, sau đ
ó
đ
m đi
ể
â
ở
xa đề l
ạ
ầ
n đ
ẻ
h
ắ
n c
ó
th
ể
d
ễ
d
à
ng l
ấ
y đư
ợ
c.
Bơi vì miệng con nhai banh ngọt, Thu Van noi tiệng được tiệng mat ta ơn “Đa ta ... đa ta!” sau khi uong một ly tra, han lai nam hai khôi banh kệo lện gặm.
Coc Hao Nhiện khong noi nhưng cươi, đoi mat thanh tu sang lện anh mat nhu hoa cham chu nhìn bo dang vui đau chuyện tam an điệm tam, tựa như nhìn thay han an chính mình cung co thổ no.
Thu Van an đện mọt nưa, cam giac đươc đo'i diện co anh mat nhìn mình khong khỏi ngang đau lện “Hạo Nhiện, ngươi lam gì ma nhìn ta, ngươi khong an sao?” han phat giac đươc Hạo Nhiên con chưa đong đua, ch co m nh han an, đot nhiện cam thay khong tot nện y tư đưng day, nay chang phai thanh huyện tan đoat chu (3) sao?
“Ta trươc giơ khong th ìch đo ngọt a, nhìn ngươi an cung rat khoái tra!” Hao Nhiện như trươc van duy trì phong thai tao nha.
“Co y tư gì a?” Thu Van buong mọt phan tư miệng banh ngọt đang an dơ xuong, khong vui liệc han “Ngươi đưng noi la ta an giong như hau tư nện đưng cươi nha.”
Coc Hao Nhiện cươi cươi, trong mat loệ tia tinh quang trệu choc, tham nghĩ con ngươi han như vây that sư la vo cung đang yệu “That khong sai, ngươi cung rat hiẩu ban than!”
“Ngươi that qua đang!” Thu Van cho han mọt cai xệm thương “La ngươi bảo ta khong cần khach kh tan lưc an ma!”
“Ta ch ỉ đua thoi, ngươi đưng tương that!”
“Hao Nhiện, thưc nhìn khong ra ngươi cung biệt trệu ngươi!” Thu Van đệm miệng banh con thừa nhệt vào miệng, nuốt chưng mọt phện, giong như nghì ra cai gì đot ngot đưng lện “Khong on ... Khụ khụ khụ!” khong nghì tơi vưa muo'n mơ miệng đa bi nghện.
“Sơm đa noi ngươi an châm mọt chut!” Coc Hao Nhiện voi vang đưng dây vo vo lưng han “Mau uong tra đi!” vưa noi vưa khấn trương cham tra đưa cho han.
vongnguụet.
wordpress.com
Thu Van nhận chung tra lam mọt ngụm, yet hau mơi tư tư gian ra “Đa đơ hơn nhiều!”
“Ai keu ngươi khong viẹc gì đọt nhien đưng len!” Coc Hao Nhien trach cư nhưng thưc long quan tam, nay tình tình Thu Van chình la co chut lieu lình.
“Ta đot nhien nhơ m nh đa ngu mot giac tơi trưa, khong đi chuan bi đo an sang ơ tru phong đa đanh, khong the ngay ca chuan bi cho bữa toi cung khong đi!” Thu Van kìch đông hương ve phìa tru phong đi tơi “Sao co the nhan nha ngồi đay uổng tra dung bưa đươc?”
Coc Hao Nhien lạp tưc giư chặt han “Đưng khan trương, ta đa bao cho tong quan toi hom qua ngươi theo hau ta uong rươu suot đem, lam cho sang nay ngươi day không noi, nen tong quan dan xep rieng cho ngươi mọt ngay để ngh ỉ ngơi. Con viẹc chuẩn bi đo an tam thơi giao cho Phì đai nương phu trach, ngươi cư yen tam ngoi xuong tie'p tuc an đi!”
Thu Van nghe xong mơi ngoi xuo'ng, cam kìch noi “Đa ta ngươi, Hao Nhien, ta lai nơ ngươi thêm mọt an hue, ro rang la ta keo ngươi theo boi ta uo'ng rươu!” Hie^ đươc Hao Nhien vì suy nghì cho mình nen mơi noi vơi tong quan như vay.
“Đưng noi vây, chung ta la bang hưu chi giao ma!” Coc Hao Nhien cươi noi “Huo'ng chi toi hom qua ngươi uo'ng tơi bat tì nh nhan sư, sang sơm thức day noi hoa may co quy!”
Thu Van mot bo then thung gai gai đau “Ta nghe ty nư mơi tơi noi la ngươi đưa ta trơ ve phong, that ngai qua, toi hom qua lai cho ngươi them phien toái. Ta rat năng đi!”
“Ai noi phien toai, ngươc lai ta cam tha'y rat cao hưng! Con muon moi ngay giong như vay om ngươi trơ ve phong.” Coc Hao Nhien am lương nho giong th tham khong cho han nghe đươc.
Thu Van nghe han noi khong đươc ro rang lien hoi “Ngươi noi cai g ?”
“Ta la noi nay chì như mọt cai nha'c tay (4), huo'ng chi ngươi can ban uo'ng đen đưng khong vưng, than la bang hưu ta đưa ngươi trơ ve phong la phai đao roi, khong can đe ơ trong long.”
“Ngươi ...” Thu Van nhì n tha'y han ngu quan đoan ch ình, đot nhien nhơ tơi gia'c mọng to'i qua bi ke khac hon, măt lap tưc đo len, muo'n hoi co phải hay khong nhưng khong biất nen bat đau tư đau.
“Như the' nào lai â'p a â'p ung, co chuyẹn noi thang a!” khong ro han vì cai gì đọt nhien đo măt, Coc Hao Nhien kinh ngac nh n han.
“Cai kia ... Hao Nhien, ngươi toi hom qua đưa ta trơ ve phong, phai hay khong lap tưc ly khai?” van nhat khong phai han, khong phai khưu (5), Thu Van chang qua muon thư xem co phai khong.
Coc Hao Nhiện lap tưc hiệu ro nguyện nhan han đo măt, nhât đinh la nghì đện đệm qua bi hon trọm, nhưng lai khong dam xac đinh đo'i tương la ai nện mơi hoi như vây “Đung, vì cai gì hoi như vây?” han lam bọ khong biệt hoi lai, muon thư xệm Thu Van sệ co phan ưng gì.
“Nga, khong co gì! Thuân miệng hoi vây thoi!” xệm ra khong phâi Hao Nhiện, kia ruot cuọc la ai? Thu Van thưc sư nghì khong ra, nhưng ky quai chình la biệt đo'i phương khong phâi Hao Nhiện, han vì vây ma co mọt cam giâc mât mac khong sao hiệu đươc.
Thu Van phan ưng ro rang hơ hưng lam kệ khac that vong “Thưc sư ch nh la thuan miệng hoi vây thoi sao?” Coc Hao Nhiện mọt bọ nong long do hoi.
“Đung vây!” Thu Van cưc lưc gia bọ như khong co gì, cho du han ngay thương tac phong co đăc biệt khac ngươi thệ' nao thì cung biệt xâu ho đo'i Hao Nhiện noi han bi mọt ngươi khong ro la ai hon trọm, như vây khong khoi rât mât măt.
“Ngươi ... hư!” Coc Hao Nhiện thưc sư la lây han mọt chut biện phap cung khong co, ch ì co khì kho ngoi uong tra. Thu Van hoan toan phu đi nh ma han cung khong thệ thưa nhan cai kia, ngươi hon trọm ch ình la han.
Ngay tai phìa sau, mọt ngươi hâu hoang hot đây cưa tiện vao “Vương gia!”
“Khong phâi đa noi khong co lệnh của bon vương bât luân kệ nâo cung khong đươc quây rây sao?” Coc Hao Nhiện tuy rang ngoai măt bì nh tình nhưng trong thanh am đa mang thệo nọ khì.
“Thì nh Vương gia bơt giân, bơi ngoai phu co mọt nam tư mang kiệm yệu câu gap Vương gia, tiếu nhan đa thệo lệnh cua Vương gia noi vơi han, nhưng han khong chiu nghệ nhât quyệt xong vao trong phu, hiện tai vệ binh trân giư đa cưc lưc ngan can han, cho nện tiếu nhan mơi vọi va tiện vâo thong bâo vơi Vương gia!” ngươi hâu trện măt đât toa ra mo hoi lanh, nơm nơp lo sơ bâm bâo.
“La ai lơn gan can đam như vây dam bât châp mệnh lệnh bon vương tư y xong vao vương phu!” Coc Hao Nhiện khong gian ma uy, nghiệm nhiện co kh thệ ap đao quan hung, bơi v Thu Van t khi thay han lo vệ tưc gian, hiện giơ thay han ơ trươc mat ha nhan bay ra gương mat uy nghiệm, cam giac đươc Hao Nhiện thưc sư la mọt ngươi trơi sinh đa co uy nghiệm cua hoang gia, cung ch ình mình qua nhiện la cach biệt mọt trơi mọt vưc, trong nhay mat cam giac đươc cung han khoang cach tuy gân ma xa.
“Khơi bâm Vương gia, han noi la tri kỹ cung Vương gia quện biệt đa nhiệu nam.” Ngươi hâu cuo'i đâu noi “Con noi Vương gia nhât đinh họi kiện han.”
“Tri ky (5)?” Coc Hao Nhiện nhệo mây trâm tư, trong đâu bong nhiện linh quang chơt loệ, lệ nâo ch nh la han?
Thu Van khong biệt tam tư cua han ch noi “Nệu vi nay tư xưng la Vương gia tri ky dam đang mon bai phong, tưc co việc quan trọng muon gap Vương gia, ta nghì ta nện lui trươc.” Co ngươi hâu ơ
vongnguụet.
wordpress.com
đay han lai hoi phuc xưng ho ton kình, đa co khach quy đen tham, lo lang Hao Nhien la lap trương chì ton, han nay la ngươi khong lien can nen tranh đi.
Coc Hao Nhien lưu han lai, thap giong hương han th tham “Lưu lai, ngươi khong can lanh đi, bang hưu của ta cung ch ình la bang hưu của ngươi, khong co viec gì ma ngươi khong the’ co măt!” tie'p theo han hương ngươi hau ra lenh “Th nh han vao.”
“Da! Tieu nhan đi ngay.” Ngươi hâu như lây đươc đai xa lâp tưc rơi đi.
“H
ạ
o Nhi
ê
n, ngươi c
ó
ế
t l
à
ai mu
ố
ặ
p kh
ô
ng?” đ
ợ
i cho ngư
ờ
i h
ầ
u đi mâ't, Thu V
â
n d
ấ
u kh
ô
ng đư
ợ
c t
ò
ò
h
ỏ
i han.
Ch ú th ích :
(3)
an như họ đoi
(4)
quet sach, an sach se = ] ]
(5)
khưu : tư nay mì nh do khong thây nghìâ
(6)
giọng khach at giọng chu
(7)
nguyen van la “cư thu chi lao”
(8)
nguyen van la cu thưc, mì nh cung khong hiẩu nghìa cua tư nay
Chính văn
đệ lục chương
“Người vô lễ như vây không mời mà đến khắp thiên hạ trừ han ra thì còn ai!” Cốc Hạo Nhiên vẫn bình thản ngồi thưởng trà, tựa hồ đã sơm đoán người đến là ai “Hắn đến bái phỏng, khẳng định không phải chuyện tốt!”
Một ngữ thượng rồi, chỉ thấy bên ngoài truyền đến liên hồi tiếng bước chân ngày càng gần, người hầu tiến vào thông báo khách nhân, Thu Văn tâm lý nghi hoặc đây chính là người như thế nào, mắt hướng ra cửa nhìn cẩn thận, người tới là một thân vóc dáng to lớn cua thanh thiên nam tử, gương mặt tuấn mỹ, mày mắt tinh anh, thần thái mỉm cười, ví như tiêu sái lại mang theo cảm giác lỗ mãng.
Một thân đắc ý trượng phu sống tiêu diêu, đúng là loại hình hắn yêu thích, lão thiên gia quả nhiên là vẫn con thương tiấc hắn, Thu Văn thây vây nhịn không được hai mắt sáng rỡ, hoàn toàn quên giáo huấn trước đó, lúc trước từng bị vứt bỏ kinh nghiệm bi thảm đau đớn cũng vứt lên đến chín tầng mây đi, mặc dù hắn thường mang thương tích bị phụ lòng, nhưng lại một lần nữa yêu lại còn với tốc độ kinh người.
Cốc Hạo Nhiên nhìn hắn như vậy dự cảm được điềm báo xấu, cố ý ho khan một cái, nhắc nhở Thu Văn đừng quên sự tồn tại chính mình, hết lần này tới lần khác Thu Văn đã bị nam nhân trước mắt hút hết ba hồn bảy phách, tất nhiên không hiểu ý tứ của hắn.
“Đã lâu không gặp, tiểu Vương gia!” thanh niên nam tử vừa cười vừa thở dài ân cần thăm hỏi.
“Như thế nào là ngươi?” thấy chính mình rõ ràng bị nam nhân bên cạnh triệt để bỏ qua, Cốc Hạo Nhiên tưc gian không chỗ phát, chỉ có đệm oán khí ra trut lên người nam tử trước mặt “Bổn vương không nhớ có cho mời ngươi tới.”
“Đừng nói vậy, chúng ta tốt xấu gì cũng từng quen biết, có bằng hữu từ phương xa tới thăm, theo lý tiểu vương gia phải hoan nghênh ta!” đoi Coc Hao Nhiện mat lanh lung, thanh niện nam tư bat đac dì van giư nu cươi, anh mat hưu y vo tình ngam vệ hương han đang nhìn, vệ măt bong nhiện tình ngọ “Nguyện lai la tiếu Vương gia đa co thi thiệp xinh đệp như vây bồi bện canh, kho trach khong chao đon ta quây rây a!”
“Thi thiệp?” Thu Van nhât thơi khong ro ngươi han noi la ai, đơi tơi luc tình ngọ nguyện lai la han lâm ch ình mình la nư nhan vọi vang thanh minh “Khong khong, ngươi hiệu lâm roi, ta la nam tư.”
Thanh niện nam tư vưa nghệ kinh hai, y co điệu chì trìch trệu chọc “Khong nghì tơi khong thây mọt thơi gian tiều Vương gia ngay ca sơ th ìch cung thay đoi nga? Hiện tai cung thu nam sung nga?”
“Ngươi noi hưu noi vươn cai gì?” Coc Hao Nhiện tưc giân bac bo “Thu Van khong phai nam sung cua ta. Han la bang hưu thệo ta tư nho cung ta lơn lện.” Cho du đương đai nam phong thinh hanh, nhưng la vương cong quy tọc thinh hanh dương nam sung đệu khong phai la thưc sư yệu thương, ma la đưa bọn họ trơ thanh đo chơi thâm chì la đoi đai như no lệ, chơi chan r'oi thì đệm ban cho ngươi khac, kất cuc chua xot, khong tư chu noi. Bơi vây tư nam sung nay ky thưc la mang thệo kinh miệt cung khinh thi, bi thiện co bệu danh, han tuyệt khong cho phệp Thu Van bi loai o danh nay boi nhọa.
Thu Van đoi Hao Nhiện bât ngơ tưc giân bi hu dọa, chưa tưng thây qua bọ dang phat hoa cua han, van nghì han trươc nay tình cach thưc on hòa “Ta cung Hao ... Nhiện khong phâi loai quan hệ nay.” Nam tư trươc mat như thệ' nao lai nghì han chình la nam sung chư? Thệo ly ngươi bi noi la chình la han, tưc giân cung nện la han, Hao Nhiện vì cai gì ma đọt nhiện giân dư?
“La ta noi sai, ta xin nhan loi! La do bo dang cua vi cong tư nay thưc sư tu sac kha xan, lai cung tiếu Vương gia ngoi chung mọt tich (1), lam ta hiệu lâm cung la thương tình thoi.” Thanh niện nam tư van như cu giư nguyện gương mat tươi cươi, y co điệu ch noi “Bat qua ta con la lan đau nh n thay bo dang tưc giân đện như vây cua ngươi. Trong ân tương cua ta ngươi rât ìt khi vì ngươi khac ma tưc giân. Ngươi noi han tư nho cung ngươi chơi đùa đấn lơn thanh bang hưu a, that đang suy nghì a!”
“Ngươi ruổt cuọc muổn noi câi gì ?” Coc Hao Nhiện bưc mình noi.
“Neu la Vương gia “tran quy” ban be, ta nghì ta cung co the’ hao hao nhân thưc mọt chut.” Khong đơi Coc Hao Nhien tra lơi, thanh nien nam tư trưc tie'p nhìn Thu Van nhe rang cươi “Tai ha họ Tieu ten Thien Vu, vâi nam trươc hưu duyen cung Vương gia ket ban tương giao, khong biet quy tình đai danh cua cong tư la g ?”
Nhìn thây ngươi giương nu cươi tuân lang mi ngươi, Thu Van hai go ma ưng đo, trong ngưc don dâp, quâ thưc han la ngươi ly tương a “Ta họ Lang ten Thu Van, thu cua mùa thu, van cua van nha.”
“Thu Van, thưc sư la mọt cai ten đep!” Tieu Thien Vu vưa ca ngơi vưa dung anh mat như đang xem ki ch vui nh n ve ph a nam nhan ben canh sac mat ro rang đen dan “Ta co the hay khong goi ngươi la Thu Van? Ngươi cung gọi ta Thien Vu la đươc roi.” Lơi vưa noi ra, mọt co anh mat giet ngươi lap tưc ban thang vao han, đieu nay lam cho han trong long dây len suy nghì to mo.
“Co the’, bơi vì Hao Nhien cung gọi ta như vây, cho nen khong sao ca.” Thu Van vui ve đap ưng ma khong nhan ra khong kh hiem ac tư ph a.
“Xem ra Thu Van va tieu Vương gia cam tì nh rât tot, đeu xưng tuc danh vơi nhau.” Thây khì tưc mang sat kh ì ngay cang tang, Tieu Thien Vu khieu khìch khoe moi cong len, thu vi, that thu vi. Xem ra Coc Hao Nhien kha coi trọng vi nam tư nay, đang tie'c han hon nhien khong nhân ra a.
“Bơi v goi tư nho đa thanh thoi quen, hơn nưa chung ta cung coi như nhan thưc tư lau.” Thu Van nghe khong ra y trong lơi noi cua han, chì noi han ơ giưa hai ngươi khoe giao tình hao.
“Ta măc ke chuyen cua ngươi, ngươi ruot cuọc la tơi lam câi gì ?” Coc Hao Nhien co' nen thoi thuc muo'n giet ngươi, bât đọng thanh sac (2) noi.
“That khong dam giâu, kỳ that ngay trươc khong cân thân bi mọt nư tư man tọc quân lay gay kho, bưc ta cung nang thanh than, sau nhieu lan bi ta cư tuyet nang then qua thanh gian mot đương truy sat ta. Nay cung đương tâ nhơ con co Vương gia la bang hưu cho nen chay tron đen vương phu lan tranh song gio a!” cuoi cung Tieu Thien Vu cung noi ra muc đ ìch bâi phong.
“Hư! Nhat đi nh la do ngươi hoa tam phong lưu, lưu t nh khap nơi, yeu ngươi ta xong roi lai khong muon chi u trach nhiem mơi co cai ket cuc nay, chang đang đong t nh, lap tưc cut đi cho bon vương!” Coc Hao Nhien hư lanh mọt tieng, khong chut đọng long, nhơ lai kinh nghiem trươc kia han tuyet khong the’ lai dan soi vao nha, huo'ng chi Thien Vu con la loai hì nh Thu Van yeu thìch, cân thuy lâu thai chi ha thuy (3) ai ngơ đươc chuyen gì se xay ra, han khong ngoc đen noi đem Thu Van hai tay dang cho ngươi ta.
“Trơi đat chưng giam a, ta ngay ca cham cung chưa cham qua nang, chang qua la vưa hao đi ngang qua cưu nang mọt mang thoi, ai ngơ nang ruot cuọc lai noi cai gì ma quy đinh trong tọc đoi an nhan cưu mang lây than bao đap, ta đeu noi khong cân, nang con dam bưc ta phai thu, cư tuyet sau đo la theo truy sat ta, ta đây la treu ai chọc ai ma!” Tieu Thien Vu keu oan noi “Ta ch ì co nơi nay cua ngươi
la co thệ tron, chang lệ ngươi muon trơ mat đưng nhì n ta bi nư tư ngang ngươc khong noi đao ly kia truy sat sao?”
“Nệu khong muổn bi truy sat, khong phâi thu nang la xong sao? Ha tât phai tron tron tranh tranh.” Coc Hao Nhiện noi lơi cham chọc, ai kệu han đi đua giơn Thu Van.
“Cai loai nư tư điệu ngoa nay ta khong thệ chiu đưng a!” Tiệu Thiện Vu mọt bọ biệ^ tình xin miện thư cho kệ bât tai “Ngươi coi như chung ta hưu duyện quện biệt cho ta quây rây mây ngây đi, đơi song gio qua đi ta cam đoan nhât đinh rơi đi.”
“Hao Nhiện, han la bât đac dì mơi đện câu sư giup đơ cua ngươi, thình ngươi đap ưng cho han lưu lai đi.” Bi nhưng lơi noi thanh khan lam cam đong, Thu Van giup han cau xin “Ta biệt ngươi luon luon đoi bang hưu gap rui ro sệ khong thây chệt ma khong cưu!”
Kia chì co đoi vơi ngươi ma thoi, Coc Hao Nhiện von đinh tra lơi như vây nhưng thây Thu Van chình la tin cây han lai anh mat trương nghìa tương trơ, that la khong nghì pha hư hình tương chình mì nh tót đệp trong long han, chì co thệ nhân lơi “Đươc roi, ngươi cư tru lai đi. Nhưng la chì tru đện khi nang kia thoi khong đuoì giệt ngươi.”
“Đương nhiện.” Tiệu Thiện Vu hoan h ì gạt đâu “An huệ cua ngươi ta suo^ đơi khong quện, ta đây trươc hệt tiện nọi viện chọn sương phong cât hanh ly, khong cân tiệp đon ta.” Noi xong han thang hương noi viện ma đi.
“Thưc sư la khong hiệu đươc han!” Coc Hao Nhiện noi thâm mọt câu.
Con lai Thu Van bện canh la si mệ nhìn thệo đoi phương đa rơi đi, đoi Hao Nhiện hưng thu say sưa t m hiệu “Ngươi la thệ nao ma quện han?”
“Noi đện th dai dong, may nam trươc trong mot lan uong rươu ơ tưu lau, han an vi ơ đoi diện, luc ay cung khong quện biệt, vưa luc gap đươc co ngươi trong giang ho đện t m han tra thu, hai bện đưng lện đanh nhau, ta thưc sư khong quện nhì n ngươi khac pha đam luc ta uổng rươu nện ra tay đuoì hệt bọn ngươi đện gây sư, khong nghì tơi han lai tư y cho rang ta ra tay giup han đanh đuoì cưu gia, cho nên mơi ta uổng rươu, cư như vây kệt ban.” Coc Hao Nhiện nhì n thây han đói Thiện Vu la bọ dang thưc cam thây hưng thu, khong khoi thâp phân ghện ty, hân khong thệ lam cho trong mat han chì co hình bong cua mì nh ton tai đanh bât đac dì noi ra qua trình cung vơi Tiệu Thiện Vu sơ ngọ “Lai noi tiệp coi như la nghiệt duyện.”
“Nguyện lai la như vây.” Thu Van đoi mat trong suo^ chơp chơp lai hoi “Kia han co thệ co y trung nhan? Hoâc la hon thệ?” Nệu khong phâi han van con cơ họi.
“Han khong đươc.” Coc Hao Nhiện biệt tam y cua han liện đoan tuyệt hy vong cua han “Han ơ kinh thanh đa mọt long hương vệ y trung nhan, bang khong ngươi cho la vì sao han cư tuyệt nang kia câu than? Lai vì sao nơi khac khong tron ma phai tron vao vương phu ơ kinh thanh mơi đươc?”
Than sac Thu Van lap tưc am đam, u ru cuoi đau “Ta con ngh la co hy vong.” V cai g mang cua han lai kho như vây, ngươi hơp y khong phai phu long han thì la co y trung nhan.
“Đưng bu'on” Coc Hao Nhien vo vo vai han, tham tì nh noi “Con co ta ơ ben canh ngươi a!”
“Cam ơn ngươi, Hao Nhien!” Thu Van nang mat ngong han “Ngươi sinh ra ta la phu mâu nhưng ngươi hie^ ta lai la ngươi, đươc lam bang hưu vơi ngươi ta kie'p nay khong uc)ng a!”
Xem ra Thu Van van chưa hieu ham y trong lơi noi cua han, Coc Hao Nhien im lang thơ dai “Ta khong phâi y tư nay a!”
“Vay la y tư g ?”
Coc Hao Nhien nhì n han lọ ra mọt câi y vi tham trương (4) cươi nhat “Quen đi, sau nay ngươi se hiểu.” Co khi nhât thơi non nong ngươc lai se co hieu quâ ngươc, khong bang lây lui lam tien, du sao giai nhan gân ngay trươc măt, khong sơ han tron.
Thu Van trơ ve phong, trong đâu khong ngưng nghì xem Hao Nhien noi vơi han câu đo ruot cuọc la co y gì ? Muon han hie^ đươc câi gì chư?
Han nam ngưa ơ tren giương, gac tay len tran suy đi nghì lai (5), nghì muon nat oc cung khong thong “Nghì đen ta đau đâu ma chet mât. Khong nghì nưa!”
Đot nhien ngoai cưa so phieu (6) đen mot tran me hương, cham rai hương han phieu đen, đong thơi han ch ình la cam thây kinh ngac, cai mũi lui vao mọt co hương vi me điet (7), lam han muon hâo ngu mọt giâc. Ky quâi, ro rang han khong muon ngu nhưng la y thưc dân dân trơ nen lơ mơ, m ì mat năng trìu buong xuong, chì choc lat lien ngu say sưa.
Theo khoi me tan đi xuât hien trong phong chình la mọt hac y nhan, xac nhân ngươi tren giương đa me man, hac y nhan lọ ra mọt nu cươi nham Mem đang ngơ. Dung mie'ng vâi đen bọc lây Thu Van roi vac len vai, sau đo thưa di p bon be vang lang chay ra ngoai cưa, sư dung khinh cong mot cươc bay len noc nha, rât nhanh khong thây bong dang.
Chú th ích :
(9)
ngoi an chung mọt ban
(10)
than nhien như khong
(11)
nươc gân me ban cong, chac giong như lưa gân rơm lâu ngay
(12)
y tư ham xuc
(13)
ta tư hưu tương, nghìa la trai lo phai nghĩ
(14)
thoi
(15)
tư nay khong hie^
vongnguụet.
wordpress.com
(16)
Chinh/ văn đệ/ thât/ chương
“Như thệ' nao tiếu Vương gia lai uổng tra mọt mì nh ơ đây” Tiệu Thiện Vu đi dao trong phu vưa đến thính đường, thây trong phổng chì cổ Cổc Hao Nhiện mọt mình ngoi ơ trươc ban, đang nhìn cham cham vao miệng ngọc bọi trện tay, vệ măt dương như cổ chut đam chiệu, trong lổng đa đoan đươc vâi phân manh mổi, liện cươi cươi di chuyện lai gân chệ' nhao “Chang lệ la nhì n vât nhơ ngươi?”
“Khổng liện quan đện ngươi!” Cổc Hao Nhiện thu hổi ngọc bọi, lanh lung trưng mat kệ khổng mơi ma đện.
“Thưc lanh đam nga, đay la thai đo ngươi nện co đoi bang hưu mot cai quan tam ngươi sao?” Tiệu Thiện Vu ngoi xuổng ghệ' dưa ơ trươc măt han, khổng cân chu nhan th ình, măt dây câm lây tra uổng mọt hơi can sach, lai nổi “So vơi thai đọ vưa roi đổi vơi Thu Van kệm đi nhiệu lam.”
“Ai cho ngươi gọi han Thu Van?” Coc Hao Nhiện tư trươc đện nay ơ trươc măt Thu Van đệu bây ra anh mat ổn hổa lap tưc chuyện thanh sac bện, ban vệ ph ìa ngươi trươc mat.
“Tiệu Vương gia can g phai nong t nh như vay chư? Huong chi Thu Van cung khong phai ngươi cua tiều Vương gia, chình la bang hưu a, tâ đây đương nhiện la cổ thệ gọi han như vây! Hơn nưa ban than Thu Van đa đổng y!” khổng sơ han đệ dọa, Tiệu Thiện Vu van nhan nha tư cham cho mì nh mọt chện tra “Hay la tiếu Vương gia cổ ly do đăc biệt khổng cho phệp ngươi khac gọi han Thu Van?”
Coc Hao Nhiện măt nhan nhổ “Ngươi la co' y muổn chọc giân ta sao?”
“Khổng dam, chình la nghì khổ thây đươc tiẩu Vương gia lai coi trọng mọt ngươi như vây, that sư la ngac nhiện a!”
“Thu Van la tư nho theo ta ơ trong cung, ngươi ban than duy nhat co thệ cung ta phau tam tr phuc (1), ta đương nhiện coi trọng han.” Khổng nghì bi han nhìn ra tam sư cua mình, Cổc Hao Nhiện gia bọ nổi lơi lệ nghiệm khac.
“Phai khổng?” lưa ai a, sệ khổng gap ngươi đổi ta tổt như vây, tuy trong lổng nghì vây nhưng Tiệu Thiện Vu thong minh khổng cổ vach trân “Nay ìt điệm tam thưc hâo a!” han an điếm tâm cổn thưa trện ban.
“Nây cung khổng phai la cho ngươi an!”
“Du sao cổn dư nhiệu như vây, cho ta an mơi khổng lang phì a!” Tiệu Thiện Vu tiệp tuc thương
thức.
“Ngươi thưc sư khổng biệt khach kh ì!” Coc Hao Nhiện nhìu mây.
vongnguụet.
wordpress.com
“Đâu co” Tieu Thien Vu châm rãi nuo't banh ngọt “Ta nhơ ro tiểu Vương gia tư trươc đen nay khong thìch an đo ngọt, chình la hom nay lại đạc biet chuân bi mọt ban điem tam đu loại kieu dang tinh xâo, xem ra tieu Vương gia vì hao hưu thưc sư rât co tam a!”
“Ngươi ruot cuoc muon noi cai g ?” Coc Hao Nhien khong th ch loai an y nay trong lơi noi cua
han.
“Chac la Thu Van rât thìch an đo ngọt đi” Tieu Thien Vu he nhech mieng cươi “đang tie'c cho tam y cua tieu Vương gia, vi tieu my nhan chạm hie^ kia tưa ho mọt chut cung khong cam thây.”
“Đây la bon vương cung Thu Van co viec luc đo, khong cho phep ngươi phong đoan xang bạy.”
“Đung! Đung!” Tieu Thien Vu cươi cơt, muon tron tranh chuyen nây khong de dang như vạy, han khong tin tham do khong đươc tam y cua y “Bât qua ta thạt khong nhơ ro khi nâo ơ kinh thanh co y trung nhan chư!” han lam bọ lơ đang nhac tơi, chơ xem phan ưng cua Coc Hạo Nhien.
Coc Hạo Nhien sưng sot “Ngươi nghe len ta cung Thu Van noi chuyen?” han mat lanh liec y.
“Đưng hie^ lâm, ta la tren đương đi cât hanh ly đọt nhien nọi câp (2), muon tì m mao xì nhưng doc đương đi lai khong thay nưa bong ha nhan, cho nen ta ch quay trơ lai cho cu muon hoi ngươi, khong ngh lai kheo gap đươc ngươi đang cung Thu Van noi đen chuyen cua ta, lien như vay nghe đươc ngươi tan ngau.” Tieu Thien Vu giai th ìch “Ta cung khong co' y nghe len, von đinh chơ ngươi noi xong thì vao hoi, nhưng nhìn bọ dang cac ngươi tưa ho nhât thơi nưa khac noi khong xong, nen ta lại tư mình đi t m.”
“Ngươi thưc đa nghe!” Coc Hạo Nhien am thâm âo nâo, vì muon Thu Van đoạn tuyet suy nghì xang bạy vơi Thien Vu, han mơi noi doi y đa co y trung nhan, lại khong kheo đe’ Thien vu nghe đươc lơi nây! Câi nây chang phai la lây gạch đạp chan chình mì nh sao? Van nhât han chay tơi gap Thu Van noi sư thưc, han mọt phen kho tam khong phâi Uống ph ì sao?
“Xem tieu Vương gia nhât thơi bi ta nghe đươc biểu tình thưc sư la khong on nga!” Tieu Thien Vu cươi trọm treu chọc han “Co phai hay khong sơ ta se đi tì m Thu Van lam ro ta ky thưc khong co y trung nhan, mọi thư đeu do tieu Vương gia đạt đieu? Thu Van ro rang đo'i ta rât co hâo cam a, ch ình la vưa bi Vương gia noi như vạy lam cho thât vọng.”
“Che cươi, bon vương ha lại sơ ngươi đi khua moi múa mep!” cho du trong long vo cung lưu tam, Coc Hạo Nhien van co' giư bì nh tình “Thu Van se hiểu đươc ta la vì muon han tot, vì lam cho han rơi xa ngươi von lưu tình khắp nơi, Đang Đo Tư (3) phong lưu hao sac, đe tranh ngây sau bi ngươi gây đau kho.”
“Đưng đem ta noi giong như la cai thư ung nhọt!” Tieu Thien Vu chạm râi uo'ng mọt mieng tra “Noi ta phong lưu hao sac, tiểu Vương gia so vơi ta khong biet ai hao hơn nga? Neu ta nhơ khong lâm, ơ
kinh thanh thương xuyen lưu luye'n thanh lâu, trai om phai a'p, tieng xâu đon xa, lam thien kim nha nha sơ hai tron tranh khong kip chình la tiểu Vương gia ngươi a!”
Coc Hạo Nhien khong nghì se bi phan khang lại như vạy “Đo la chuyen qua khư! Đưng đem tâ đanh đong vơi ngươi!”
“Nga!” Tieu Thien Vu khơi mâo mi (4) nghien ngam, treu tưc noi “La ai co mi lưc lơn như vạy lam ngươi lang tư hoi đau? Hay lai la vi hao hưu Thu Van? Lo lang han ơ canh ngươi lau ngay se nhiem thoi hư tạt xâu giong như ngươi, cho nen cai ta quy chình phai khong? Nhìn khong ra tieu Vương gia se vì hao hưu suy nghì như vạy a!”
“Đưng noi bạy!” ro rang hie^ ro con co' hoi, Coc Hạo Nhien rât muon đanh han, nhưng bạn tam ch nh m nh than la Vương gia mien cương ap che y niem nay trong đau “Nay cung Thu Van khong liên quan.”
“Thưc vay chang?” Tieu Thien Vu anh mat cươi m m nh n han “Vay ta theo đuoi han co đươc khong? Ta mac du ưa th ch nư sac nhưng nghe noi trong kinh thanh nam phong vo cung thi nh hanh, bo dang Thu Van lại rât đung sơ th ìch cua ta, thư mọt lân han cung khong sai!”
Coc Hạo Nhien trong mat toe lưa, thieu chut nưa tưc giạn đen nhay dưng len, han xem Thu Van la cai g “Ngươi ... ”
Đang luc han chuan bi phat hoa trong nhay mat, tong quan ve mat k ch đong vao noi đương voi vọi vang vang tien lại “Vương gia, co chuyen không hay!”
“Chuyen gì! Lam gì ma hoang mang roi loạn len như vạy!” Coc Hạo Nhien phât tay ao, lưa giạn chuyen qua tong quan.
“Lăng ... Lăng ...” tong quan ch ì biet cui đâu (5) ngay ca noi cung linh linh lac lac.
“Lang Lang cai gì, noi mọt lân cho ro, khong đươc đưt quang!”
“Bam, Vương gia” bi khau kh hung ac doa đen kinh hai, tong quan thơ hon hen mieng mơ lơn sơ hai noi “La Lang cong tư khong thay.”
“Cai g , Thu Van khong thay?” Coc Hao Nhien sac mat đai bien “Chuyen khi nao? Tai sao lai khong bao sơm?”
“Tiểu nhan vưa đe'n phong Lang cong tư muon hoi xem khâu vi bưa toi, bơi vì Phì đại nương mơi tơi khong bao lâu, co vai mon Vương gia th ìch an nhưng chì co Lang cong tư mơi biet, cho nen mơi cung Phì đại nương đen hoi tham. Thây go cưa đa lâu nhưng khong ai tra lơi, tieu nhan cam thây ky quai lien tie'n vao xem xet, trong phong lại khong thây bong ngươi, ch ì phat hien tren tương co manh
giây đươc co' đinh bang phi tiệu.” Tổng quân nơm nơp lo sơ đệm manh giây dang lện “Tiếu nhan lo lang Lang cổng tư cổ phai hay khổng cổ chuyện, nện mơi vọi chay đện thong bao cho Vương gia.”
Coc Hao Nhiện mơ manh giây ra xệm, măt trện rổ rang việt :
“Tiệu Vương gia,
Thương khach quy phu ta mang đi, nệu muon cưu han lap tưc đện Tay Sơn Hac Đong. Nhơ lay, chì cổ thệ đi mọt mình, bang khổng hâu qua tư chiu!
Than b khach.”
Tiệu Thiện Vu bện canh thây han sac măt trâm trọng, cung nghiệm măt đưng lện, lâp tưc hổi “Trện giây việt cai gì ?”
“Thu Van bi bat rổi!” trong lổng sổt ruọt, Cổc Hao Nhiện xiệt chat tơ giây, liện liệu lình hương ngoai cưa phổng đi “Ta phai đi cưu han!”
“Nay!” Tiệu Thiện Vu con chưa kip hổi rổ rang, han đa như mọt trân cuổng phong bay mât khong thay bong dang.
“Rổ rang la thìch ngươi ta ma!” Tiệu Thiện Vu lac lac đâu, mọt bọ dang ngổc nghệch “Nghệ đươc ngươi ta xây ra chuyện, chay so vơi gio con muon hơn! Ngoai miệng con cổ nổi chình la ban than.”
Mọt lổng lo lang cho an nguy cua Thu Van, Cổc Hao Nhiện vọi vang cươi ngưa câp toc hương địa điệm manh giay đa việt tiện đện, mot đương phong tran mệt moi, đat cat bay đay trơi, khi han bay nhanh tơi Tây Sơn lình hoang vang, bổn phìa khổng mọt bổng ngươi, chì cổ tiệng gio xao xac vang lện, han lo lang nhay xuổng ngưa, nhì n tơ giây rổ rang việt Hac Đọng, trong lổng chì lo cho giai nhan, han can ban măc kệ cổ nguy hiệ^ hay khổng, cung khổng đệ y cổ hay khổng đây la cai bay hay mai phuc, han cung khổng thệ suy nghì qua nhiệu, han chì hy vọng cưu đươc Thu Van.
Han đay co dai vương v u hai bện ra, long nong như lưa đot nh n chung quanh bon phương tam hương, đi mot hoi nh n thay sơn đao, liện nh n xa xa vệ ph a trươc xuat hiện mot cai sơn đong hac nham thach, han khổng hệ nghì ngơi liện vọtvâo.
Vưa tiện vâo trong đọng, qua nhiện nhì n thây Thu Van đang nga bện canh mọt gổc cui lưa khổ hệo, hai mat nham nghiện, chan mây nhệổ lai, dương như tay chan chat vât khổ cuọn lai.
Han khan trương tiện đện, ổm lây cơ thệ y “Ngươi lam sao vây? Thu Van, tình lai đi!”
Thu Van châm rãi mơ mat “Hao ... Nhiện?”
"Là tâ, ngươi không sao chứ?" thây han tren mạt ưng hong bât thương, cơ the lại nong kinh ngươi, Coc Hạo Nhien đưa tay do xet mọt chut tren tran han “Trơi a, ngươi rât nong! Co phai hay khong phat sot? Ta lạp tưc mang ngươi đi tì m đại phu.”
“Khong ... phai!” Thu Van bat lây ong tay ao cua han “Ta ... khong co phat sot.”
“Sao co the’ khong phat sot? Bang khong ngươi vì cai gì lại nong như the?”
“Ta ...” Thu Van sac mạt tưa như kho ma noi đươc “Tom lại ngươi đưng quan ta, đi mau đi!” tuy rang ca ngươi tỏa nhiet giong như hỏa thieu, nhưng han van kien quye^ buọc y rơi đi, nhan luc mình con co the khong che ban than ...
“Nhìn ngươi như vạy, ta như the' nao yen tam rơi đi mọt mình.” Coc Hạo Nhien khong đong y vơi han, nhì n thang mạt han noi “Noi cho ta biet ngươi đen tọt cung la lam sao?”
“Câu ngươi ... khong cân lo cho ta, lạp tưc ly khai đi!” Thu Van lơi le khân câu, mọt đoi mat sang di thương ươt at nh n han.
“Ta se khong bo ngươi mọt mình!” nhìn thây ngươi trong long mình hơi thơ dân dân roi loạn, gương mạt ưng đo đang tìch mo hoi trong suo't, đoi mat nưa mơ đươc bao phu mọt tâng hơi nươc, giong như co nen cai g , Coc Hao Nhien ca kinh, lap tưc phan ưng “Thu Van, ngươi ... chang le la trung xuan dươc?”
Thu Van ngương ngung gat gat đau.
“La ai cho ngươi uong?”
“Ta ... khong biet ... chì nhơ khi ta tình lại đa ơ trong nay, trươc mạt la mọt hac y nhan mang mạt na, han dam cho ta an mọt vien thuo^ ky quâi, con noi đây la han dung tinh hoa bon mươi ch ìn đong tư cung that tuân đe’ che' ra dam đọc. Con noi neu nọi trong mọt canh giơ khong tì m đươc ngươi giao hoan, se tư dam ma chet.” Đen luc nây, Thu Van cung bât châp cam thây then, han biet ne'u khong noi ro rang Hạo Nhien se khong đi, đơn gian toan bọ ke’ ra het, đe’ tranh lien luy y vo tọi “Cho nen ngươi mau đi đi! Ta khong muon lien luy ngươi!”
Chú th ích :
(17)
Chia se tam sư, hiểu thâu đoi phương
(18)
Qua mot : muon đại tien
(19)
Nguyen co điển tìch la “Đang Đo Tư hâo sac”
(20)
Tư nây mình khong hie^ chình xac nen đe’ nguyen
(21)
Nguyen van la “đao bac thương khì bât tie'p ha khì”
(22)
Chinh văn đệ/ Ềat chương
“Ngươi nghĩ ta là loại người thấy ngươi chết mà không cứu sao?” Cốc Hạo Nhiên vỗ về khuôn mặt đang nóng bừng của hắn, kiên quyết nói: “Biết ngươi trúng dâm độc, ta lại càng không thể một mình rời đi, để ngươi ở lại tự sinh tự diệt.”
“Không được, ngươi tuyệt đối không thể lưu lại.” Thu Văn mạnh mẽ áp chế ham muốn trong cơ thể, đó là cái khát vọng muốn chạm vào nam tử trước mắt, xuyên thấu qua đôi tây đang ôn nhu vuốt ve mặt hắn, không ngừng thiêu đốt thân thể cùng linh hồn hắn. “Một khi dâm độc trong ta phát tác, sợ rằng không khống chế được mình, ngươi chưa từng gần nam sắc, ta không muốn vấy bẩn ngươi...”
Hắn không hi vọng y nhìn hắn chịu ảnh hưởng của dâm độc mà điên cuồng mất đi tâm tính, càng không muốn hại y. Y là kẻ duy nhất trong thiên hạ không vì hắn đoạn tụ chi phích [1] mà khinh bỉ, là tri kỉ tương giao trọng yếu.
“Bây giơ la luc sổng chệt, miện la cổ thệ cưu ngươi mọt mang, nhưng việc khac ta khổng quan tam.” Ch ì cân la vì Thu Van, han cho du phai tra gia bang sinh mang cung khổng hổi tiệc, cang khổng ban la chình han vì y giai đọc “Ta sệ giúp ngươi giai dam đọc.”
“Khổng ... khổng thệ!” hiệu lưc cua thuổc tư tư ngam vao than thệ han, Thu Van ngây cang thơ dổc, tai nưa than dươi cua han bat đâu xao đọng, hai mat đổ rưc hoa duc nhưng han van cổ gang giư vững mọt chut ly trì con sổt lai “Ta ... khổng đệ cho ngươi... lam như vây, ta cổ thệ nao ... đệ ngươi hy sinh lơn như vây đẩ ... bao toan sinh mang ch ình mình, ta chiu an cua ngươi đa qua nhiệu, ngươi muổn ta như thệ nao mơi chi u ly khai?”
“Ngươi khổng nơ gì ta hệt, hệt thay la do ta cam tâm tình nguyện!” thây han cổ' nện bọ dang non nong, Cổc Hao Nhiện thương tiệc vì han vện nhưng sơi tổc vương trện mat han, đưa tay giup han cơi bổ nut that ngoai bao, kệ ca đai lưng cung ao lổt ca thay cơi bổ, lọ ra toan bọ da thit hổng hao diệm lệ, vổ cung gơi cam “Mâc kệ ngươi nổi gì, ta nhât đinh phai cưu ngươi!”
“Khổng ... đi a!” Thu Van cổ' sưc bat tay han muon ngan han lai nhưng vì hoa duc thiệu đổt khổng nhin đươc ma văn vệổ than mình.
Tuy noi v trung dam đoc nhưng nh n thay ngươi trong long dang vệ kiều diệm mi thai, ai co thệ khong đong tam? Han khong thệ lap tưc thương han nhưng Coc Hao Nhiện co gang đi nh than, việc cap bach la thay Thu Van giai dam đọc, luc nay khổng thệ nghì đện duc vọng cua mình “Rât khổ chiu sao? Đưng lo, ta rât nhanh sệ lam ngươi cam thây thoai mai!” Han rât nhanh đệm quân ao cua mì nh cơi sach, tay chuyện qua xoa nhệ phân than đa dưng đưng tư sơm cua y.
“A ...” nhân đươc âu yệ'm ổn nhu Thu Van khổng thệ khổng chệ' phat ra tiệng rện rì, kìch đọng toan than lam ngọn lưa ham muon cang thệm dư dọi, lam han khat vọng nhiệu hơn an ui, nhưng tư mì nh ly trì đươc liện tiệp nhac nhơ ban than khổng thệ phổng tung thệm nưa, nệu khổng tình huổng sệ
cang khong the cưu van “Mau. Buong tay ... nhan luc nay ta con co ly tr ... bang khong ... se khong ki p nưa.”
“Ta ... khong quan trong ... ch can ngươi khong sao” nh n cham chu ngươi dươi than anh mat nhu tì nh, Coc Hạo Nhien thanh am khan khan, tay xoa nan hai nu hoa man cam tren ngươi hắn, vưa cui đau xuong hon len đoi moi mong đo đang thơ doc cua han.
“Ngô ... ” Thu Văn von muon khang cư nhưng chut ly tr con sot lai cung dan dan mat đi, hơn nưa do tac dung cua dươc tình, tay quang len vai han, kho kiem long noi vươn lươi tích cưc đap lại nu hon cua han, do khẩu thiệt tương tiếp thư ma cảm biến mất phần nhiệt lãng, rất nhanh từ hạ thân truyền lên sung sướng, lại thêm một đợt sóng càng kịch liệt kéo tới khiến cho hắn muốn ngừng mà không dừng được cứ quấn quanh đòi hỏi đối phương, như muốn cùng nam nhân kia hòa quyện cốt tủy chính mình làm một.
“Cảm giác có phải hay không đã tốt hơn?” buông ra người kia đã hết sức, Cốc Hạo Nhiên xoa nhẹ lên ngực hắn đang hỏa nhiệt, thực sự rất khác với bộ ngực mềm mại của nữ nhân, nhỏ gầy giữa cơ thể sung mãn, giống như nham thạch nóng chảy cảm xúc nóng bỏng như là hòa tan vào tay hắn “Không cần cố nén, dâm độc này rất lợi hại, có thể ăn mòn toàn thân ngươi, ngươi càng nhẫn nại lại càng khó chịu.”
“A ...” cố gắng chống cự uy lực của dâm độc, cơ thể Thu Văn không thể khống chế đáp ứng vuốt ve của hắn, ngón tay thật sâu mơn trớn trên lưng hắn, tình dục hung mãnh sớm đã tràn ngập tấn công tới, muốn đem chính mình chiếm đoạt đến không còn, trong đầu y bây giờ chỉ còn lại ý niệm điên cuồng, y muốn nam nhân trước mắt, chờ đợi hắn vì mình cả thân phát tiết nhiệt liệt.
“Ngươi rất muốn phải không? Đừng nóng vội, ta lập tức bắt đầu.” Coc Hạo Nhien đâu tien la dung nươc mieng đưa ngon tay chuan bi, rồi dùng tay tự tiến vào hậu đình của chính mình để tẩm nhuận hậu, chậm rãi tách hai chân ra, sải bước ngồi trên eo Thu Văn, đối chuẩn phân thân cẩn thận ngồi xuống, do trước đây theo sư phụ học võ công đã từng nghe nói tới, để giải dâm độc đầu tiên phải tiết ra tinh dịch trúng độc trong cơ thể, cho nên hắn nhất thiết phải làm như vậy, bằng không Thu Văn không có chỗ phát tiết mà vẫn tiết tinh sẽ thẳng đến tinh tận thân vong. Này cũng là hắn vì cái gì ngay từ đầu không biết nguyên do của Thu Văn.
“A ... ngươi ... nhanh lên ... ” Thu Văn chỉ cảm thấy hỏa nhiệt của hắn bị nhét vào một chỗ vừa nóng vừa chật, một trận co rút nhanh thực thoải mái, khoái cảm theo cơn sóng kết hợp nảy lên, làm hắn không tự giác phát ra một tiếng thỏa mãn “ưm”, cả người ba trăm sáu mươi cái lỗ chân lông đều giống như bị nuốt mất như rất khoái hoạt.
“Ngươi ... chậm rãi ... được chưa [2]?” Cốc Hạo Nhiên cắn chặt răng nhịn xuống cảm giác đau đớn do bị xé rách, thẳng ngồi vào dưới đáy, đem dục vọng của Thu Văn đang rục rịch ngóc đầu dậy trong cơ thể của chính mình. Nghĩ đến hắn đường đường là Vương gia chi tôn, nhưng lại nguyện khuất hạ mình làm loại chuyện giống như nam sủng hầu hạ người, có thể thấy hắn đồi Thu Văn thực sự yêu say đắm sâu đậm.
“Chậm rãi ... được chưa” suy nghĩ trong đầu đã sớm đoạn tuyệt, Thu Văn không tự chủ được đưa tay ôm lấy thân thể cường tráng của hắn, bắt đầu thuận theo bản năng nguyên thủy của nam tử hướng về phía trước thẳng tiến, hắn chỉ cảm thấy như một giấc xuân mộng, một cái xuân mộng vô cùng tuyệt vời. Trong mộng hắn nổi lên dao động từ sâu trong nội tâm khát cầu nhưng vĩnh viễn không chạm được đến thiếu niên cao quý kia, hàng ngàn hàng vạn nhu tình ôm lấy hắn, cùng hắn nảy sinh tương giao, hoàn toàn quấn lấy nhau.
Tuy rằng chỗ kín của hắn bị ma xát làm âm ỷ đau, nhưng nhìn thấy người yêu dấu lộ ra vẻ mặt biểu tình say đắm, Cốc Hạo Nhiên dù có khổ như thế nào cũng vui vẻ chịu đựng “Hảo hảo đem ... dâm độc của ngươi ... đẩy ra đi!” hắn phối hợp luật động của y, chậm rãi ở trên người hắn lên xuống.
“Hô ... Hô ...” làm càn trong cơ thể tân sĩ nhi [3] xuất ra nhiệt tình, Thu Văn say mê hưởng thụ trên người vừa lên một chút phục vụ, như hỏa thiêu thân mình động càng ngày càng cuồng dã, cuối cùng toàn lực thẳng tiến một cái ruốt cuộc bắn ra chất lỏng màu trắng.
Cốc Hạo nhiên đem cơ thể chậm chạp rời khỏi Thu Văn dĩ nhiên là cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi, bạch dịch vẩn đục lẫn máu dọc theo đùi nhỏ giọt đến chân trắng nõn của Thu Văn cùng tảng đá trên mặt đất, lưu lại rõ ràng dấu vết tình hình sự việc “Xem ra chất độc đã bài xuất ra hết rồi.” bất chấp hậu đình khó chịu, hắn cẩn thận xem xét Thu Văn vừa phóng thích rồi xụi lơ rớt xuống. Nhìn thẳng thấy mặt hắn ửng đỏ cùng nhiệt độ trên người theo tình dục phát tiết từ từ giảm xuống, mới an tâm nằm bên cạnh hắn “Thu Văn, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?”
Cảm giác kia thiêu đốt tra tấn chính mình đều đã tan biến, Thu Văn khôi phục minh mẫn, đôi mắt ánh sương mù cũng trở nên trong suốt “Hạo ... Nhiên?!” trong lúc nhất thời có điểm không rõ ràng lắm hắn đã phát sinh chuyện gì, chậm rãi khởi động nữa người trên, nhìn thấy Hạo Nhiên lộ ngực bằng phẳng cùng chính mình trần trụi kề sát cùng một chỗ, nhìn xuống chút nữa thấy chân hắn cảnh bạch trọc vô cùng thê thảm, tức khắc mắt mở to “Trời ạ! Ta đã làm gì với ngươi?”
“Ta không sao, chỉ cần ngươi không việc gì là tốt rồi.” lộ ra một nụ cười làm cho hắn an tâm, Cốc Hạo Nhiên trấn an hắn.
Nhưng trong mắt Thu Văn hiện lên biểu tình cực kỳ khổ tâm “Ai nói không có việc gì, ngươi xem sắc mặt của ngươi rõ ràng thảm như vậy, nhất định rất khó chịu, ta ... ” hắn hối hận không ngớt, hận không thể giết chính mình, thế nhưng chịu ảnh hưởng của dược mà xâm phạm đến Hạo Nhiên bình thường rất chiếu cố hắn “Ta vậy mà đối với ngươi làm ra loại sự tình này, bảo ta như thế nào xứng đáng với ngươi.”
“Không cần tự trách, ngươi là trúng dâm độc mới gây nên như vậy.” Cốc Hạo Nhiên lấy thanh âm hữu khí vô lực nói “Huống chi ta là tự nguyện cho ngươi giải độc.”
Hắn lộ ra bộ dáng khó chịu hiếm thấy, thật không hiểu vừa rồi bị chính mình gây ít nhiều sức ép, Thu Văn lại lo lắng tự trách, gần như muốn khóc “Hạo Nhiên” y cầm lấy quần áo quăng trên mặt đất xé
xuống một góc, vì hắn vệ sinh tinh dịch dơ bẩn dưới thân “Vì cứu ta một mạng mà không tiếc hy sinh như vậy, ta thật không biết nên hướng ngươi tạ ân như thế nào mới tốt!”
“Ta làm như vậy không phải muốn ngươi báo ân.” Cốc Hạo Nhiên sờ hai má của hắn “Ta chỉ cần ngươi bình an, cái gì cũng không cầu.”
“Vì cái gì ... vì cái gì ngươi luôn đối ta tốt như vậy?” Thu Văn nhịn không được hốc mắt đỏ lên “Bảo ta như thế nào hoàn lại ân tình của ngươi?”
“Đồ ngốc, ta không đối tốt với người ta yêu thì đối tốt với ai?” Cốc Hạo Nhiên chăm chú nhìn hắn “Nếu ngươi thật muốn hoàn lại ân tình, ta không ngại ngươi lấy thân báo đáp.”
“Cái gì?” Thu Văn vừa nghe liền sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng lại, quả thực không thể tin cái chính mình vừa nghệ “Ngươi lập lại lần nữa.”
“Ta nói nếu ngươi thật muốn hoàn lại ân tình, ta không ngại ngươi lấy thân báo đáp.”
“Không phải câu này, là câu trước kìa.”
“Ta không đối tốt với người ta yêu thì đối tốt với ai, câu này sao?”
“Đúng đúng, chính là câu này. A!” đã thông lời hắn nói, Thu Văn há miệng thật to, vạn phần kinh ngạc “Ngươi ... là nói giỡn sao? Ngươi như thế nào có thể đối ta có ý tứ?” nghĩ đến hắn là nói đùa, nổ lực gượng cười.
“Ta là nghiêm túc! Thu Văn!” hắn giọng bày tỏ hiện lên tình cảm mãnh liệt.
Thấy bộ dạng của hắn không giống như đang nói đùa, Thu Văn hoang mang “Thực sao?”
“Đừng lộ ra biểu tình bối rối như vậy.” Cốc Hạo Nhiên cười khổ “Tình cảm của ta đối với ngươi khó nhận ra như vậy sao?”
“Không ... không phải, ta chỉ là nhất thời hoảng sợ mà thôi, bởi vì rất đột ngột.” Thu Văn vội vàng làm sáng tỏ “Bình thường căn bản không cảm giác được ngươi có cái ý tứ đó, hơn nữa không phải ngươi không gần nam sắc sao?” Hạo Nhiên thân là tiểu Vương gia nhất nhân chi hạ, vạn dân chi thượng, chỉ cần hắn ngoắc một ngón tay không biết có bao nhiêu người nguyện ý nhảy vào lòng hắn [4], so với mình đúng là khác biệt một trời một vực, nhưng hắn cư nhiên nói yêu y, thực sự là rất khó tin.
“Ta là có biểu hiện ra ngoài a, ám chỉ nhiều lần rất rõ ràng nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không cảm giác được.” Cốc Hạo Nhiên thành khẩn thẳng thắn “Ta không muốn nói dối, đích thực ta không ái nam sắc, thậm chí khinh bỉ loại người giờ trò dâm loạn loan đồng [5], nhưng từ khi gặp ngươi, hết thảy đều rối loạn. Chỉ một nụ cười của ngươi cũng làm ta động tâm, nhiều lần muốn ôm ngươi, nhưng lúc ấy ta không muốn tin ta lại đối một cái nam tử lại có loại tình cảm không tầm thường này.
vongnguụet.
wordpress.com
Cho nên ta chạy trốn tới thanh lâu, muốn ôm bừa nữ nhân để tiêu trừ ý niệm này trong đầu, không nghĩ rằng tưởng nhớ đối với ngươi lại càng ngày càng sâu, không có một khắc biến mất.”
Chủ thích :
(23)
Nguyên để chỉ hành vi của nam tử đồng tính luyến ái.
(24)
Nguyên bản qt là “thư ... phục sao?”
(25)
Hình như là trai tân.
(26)
Nguyên văn là “đầu hoài tống bão” nghĩa giống ôm ấp yêu thương.
(27)
Nguyên văn câu là “thậm chí bỉ thị na ta tiết ngoạn loan đồng chi nhân”. Tiết là dâm loạn, ngoạn là đùa, đồng là trẻ ệm hay đầy tớ.
Chính/ văn đệ cửu chương
“Ta chưa từng nghĩ tới ngươi đối ta lại ôm ấp tâm tư như thế.” Nghệ hắn nói nồng nàn tình cảm như vậy, Thu Văn tâm khẽ động, hai gò mà nóng lên thấy giống như đang ở trong mộng “Ta vẫn nghĩ ngươi chỉ xệm ta như anh ệm, như bằng hữu.”
“Ta từng không chỉ một lần nỗ lực thuyết phục chính mình đối với ngươi chỉ là tình bằng hữu, tuyệt không có ý khác.” Cốc Hạo Nhiên chân thành nói “Sự thực chứng minh ta sai rồi, sai lầm nghiêm trọng, khi ta nhìn thấy ngươi yêu thương người khác, ngươi vì hắn khiên động tâm tư, ngươi vì hắn mà chịu tổn thương, đau lòng như dao cắt, lúc này mới hiểu được đã yêu ngươi sâu đậm như thế nào.”
“Vậy ngươi vì sao lại không nói cho ta biết?” đối mặt hắn là mối tình thăm thiết, Thu Văn rung động sâu sắc, nhớ tới chính mình từng đối y kể ra hắn yêu nam nhân khác, lại như thế nào tan nát cõi lòng, chỉ vì tìm kiếm một chút an ủi mà cự tuyệt nghĩ tới cảm nhận của người nghệ. Đối một người thành tâm yêu hắn lại tàn nhẫn như vậy. Nhất định trong lúc vô tình hắn đã tổn thương Hạo Nhiên “Vì cái gì hết lần này tới lần khác đều nghe ta tố khổ, lại nhiều lần an ủi ta?”
“Bởi vì ta không muốn thấy ngươi khổ sở” Cốc Hạo Nhiên cười yếu ớt “Dù sao cũng tại ta nhận biết tình cảm chính mình quá muộn, tại sau khi ngươi có người trong lòng mới bừng tỉnh hiểu ra.”
“Hạo Nhiên, ngươi thực sự rất ngốc!” Thu Văn chớp động lệ quang, cảm động e rằng khó phúc đáp “Ngươi làm cho ta nhiều như vậy, thậm chí không tiếc lấy thân giải dâm độc trên người ta, cũng bởi vì ngươi yêu ta sao?”
“Phải” Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, vẻ mặt tình chân ý thiết [1] , “Không biết ta bây giờ mới nói những lời này phải hay không đã quá muộn, bất luận ngươi có chấp nhận ta hay không, tâm tư ta đối với ngươi trước sau không đổi.”
“Không muộn, tuyệt không muộn!” Thu Văn cũng không phải người vô tình, một người đường đường là Vương gia chi tôn lại vì hắn ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, làm sao có ai không động lòng chứ? Cho dù trái tim có làm bằng đá cũng phải rung động.
“Ngươi nói thực sao?” Cốc Hạo Nhiên kinh hỉ “Ngươi thực nguyện ý chấp nhận tâm ý của ta?”
“Nếu ngươi không ngại quá khứ ta từng cùng người khác da thịt chi thân, ta nguyện ý làm tri kỉ bên ngươi, vĩnh viễn không rời đi.”
“Ta sao lại ghét bỏ?” Cốc Hạo Nhiên hỉ thượng mi sao [2] “Ta trước đây không biết đã ôm ấp bao nhiêu nữ tử thanh lâu, từ lâu cũng không còn thanh bạch, cho nên ngươi và ta coi như huề nhau. Chỉ cần ngươi không chê ta là tốt rồi!”
“Ta thực hận chính mình như thế nào không sớm phát hiện ra tình ý của ngươi đối với ta.” Thu Văn cầm lấy tay y, nếu hắn có thể sớm một chút phát hiện ra tình cảm của y sẽ không phải phí phạm thời gian ngần ấy năm “Ta Lăng Thu Văn thề với trời, suốt đời suốt kiếp quyết không phụ ngươi một mảnh thâm tình!”
“Thu Văn!” Cốc Hạo Nhiên nhảy dựng lên ôm vai hắn, dường như sự yếu ớt vừa rồi chưa từng tồn tại “Ngươi cuối cùng cũng là của ta.”
Cảm giác được hạ thân hắn đứng vững chính mình cũng lập tức trướng lên cao ngất, Thu Văn mặt đỏ bừng, kinh ngạc hắn khôi phục cực nhanh “Hạo Nhiên, ngươi mới nãy không phải còn rất khó chịu sao? Sao đột nhiên sinh long hoạt hổ [3] đứng lên?”
“Đương nhiên, nghe được người ta nhiều năm đơn phương tương tư nguyện ý đáp lại tình cảm của ta, bảo ta có thể nào không nhảy nhót, không vui sướng? Cái gì đau khổ ta đều quên hết!” hai mắt Hạo Nhiên lộ ra hỏa quang tình dục, thanh âm khàn khàn “Ngươi có biết ta chờ thời khắc này đã bao lâu không?”
“Hạo Nhiên!” bản thân cũng là nam tử, Thu Văn tất nhiên là hiểu được ngụ ý của hắn “Nhưng vừa rồi ngươi mới bị ta tổn thương, lập tức làm chỉ sợ sẽ lại thụ thương.”
“Cho nên lần này tới ngươi làm người ở dưới!” Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng đẩy ngã hắn xuống mặt đất, một phen áp sát trên người hắn “Được không?”
“Ta ... không phải không muốn, ta chỉ lo lắng thân thể của ngươi, ngươi không phải còn không thoải mái sao?” Hắn cả kinh, ngượng ngùng nháy mắt, do dự nói, hắn ở trên giường vốn là làm người dưới thân, nhưng bởi vì trúng dâm độc mới bị Hạo Nhiên bức ra bản năng nam tử của hắn, kia với hắn mà nói vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm. Cho nên đối với việc Hạo Nhiên áp đảo hắn cũng không cảm thấy bài xích, huống chi Hạo Nhiên thân là vương gia cao quý chi khu, tài cán vì hắn bỏ xuống tôn nghiêm đã là cầu mà không được, hắn sao lại nhẫn tâm nhượng y mỗi lần đều uyển chuyển dưới thân của hắn.
“Tiểu thương đang tính toán gì sao?” Cốc Hạo Nhiên hai mắt lóe sáng, hệt như ánh mắt diều hâu đang săn mồi, tuyệt không giống như mới vừa suy yếu ngã xuống “Cơ thể tuyệt vời của người ta yêu lại ở ngay trước mặt ta, bảo ta như thế nào nhẫn nại thêm nữa? Ta hiện tại trong đầu chỉ nghĩ đến việc nếm thử từng tấc da thịt trên người ngươi, cùng ngươi tiêu hồn thâu đêm!”
(tác giả: ‘Ngươi phẫn trư ăn lão hỗ a! Chẳng lẽ vừa rồi là dẫn Thu Văn cắn câu khổ nhục kế?'. Cốc Hạo Nhiên: ‘Biết là tốt rồi, mau cút đi, đừng làm hỏng hảo sự của bổn vương!' một cước đem tác giả đá bay.]
“Ngươi ... Sao đột nhiên trở nên không đứng đắn như vậy?” thấy hắn miệng không khách khí phun ra những lời rõ ràng làm kẻ khác cảm thấy thẹn, một chút tác phong ôn văn nho nhã ngày thường cũng hoàn toàn không có, Thu Văn ngẩn ngơ, chỉ thấy mặt giống như bị hỏa thiêu nóng vô cùng.
“Ta cái này gọi là kìm lòng không đậu a!” Cốc Hạo Nhiên chung tình thưởng thức vẻ mặt ửng hồng tiên diễm nhuộm đẫm trên má hắn, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thổi một hơi “Ngươi không thích sao?”
“Ta ... chưa nói không thích!” Thu Văn mẫn cảm cả người run lên “Chỉ là có điểm kinh ngạc ngươi lại nói ra những lời như vậy.”
“Không có biện pháp, ta thực sự đã chờ thời khắc này rất lâu a!” Cốc Hạo Nhiên khẽ hôn nhẹ lên môi hắn, giống như đối đãi một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, rất sợ vỡ vụn mà không dám dùng sức “Có thể hôn ngươi, sờ ngươi, ôm ngươi vào lòng, dù sao vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
“Này không phải mộng.” Thu Văn xúc động cả người nóng lên, chủ động ôm cổ hắn “Ngươi hảo hảo vuốt ta, cảm thụ được ta, ta là chân thực nằm ở trước mắt ngươi a!”
“Thu Văn, Thu Văn của tâ!” nhận được cho phép của hắn, Cốc Hạo Nhiên ruốt cuộc nhịn không được cúi đầu hôn trụ hắn kia bức họa thần bạn [4] thổ khí như lan [5] , cảm giác giống như mao đầu tiểu tử lần đầu làm chuyện mây mưa, đói khát tham lam tìm lấy hương thơm trong môi hắn, hơn nữa Thu Văn nhiệt tình đáp lại càng làm hắn hôn sâu hơn, đầu lưỡi trơn trượt xuyên qua nhẹ nhàng tách ra ngọc môn, tham tiến vào bên trong lần liếm mỗi một khối vỏ sò, cuốn lấy kia lưỡi hồng tuyệt vời của Thu Văn, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm lộng qua mặt ngoài nhỏ bé sau khỏa lạp, tái quấn lấy lưỡi hắn cùng chính mình giao triền cùng một chỗ.
“Ngô ... ” Cảm giác tê dại nóng bỏng khiến Thu Văn gần như ngây ngất, đôi mắt ánh lên xuân tình say lòng người, trên mặt ửng hồng nhuộm thành sắc hồng diễm lệ.
“Môi của ngươi hảo ngọt, cho dù là Thiên Sơn Tuyết Liên trân quý cũng thua kém.” Nụ hôn nồng đậm vừa qua, Cốc Hạo Nhiên ngẩng đầu si mê nhìn hắn, tay trượt dọc theo xương quai xanh của hắn xuống dưới, khéo léo dừng ở nơi nổi lên trước ngực hắn, linh hoạt âu yếm trung tâm nụ hoa cho đến khi nó cứng lên “Cơ thể của ngươi thật là đẹp! Da thịt trắng mịn như băng tuyết sơ dung, hai phiến hung nhũ tựa như nụ hồng đãi phóng.”
“Hạo Nhiên, ta thật không biết ngươi lại dẻo miệng như vậy.” bị khiêu khích khiến Thu Văn đỏ mặt tim đập dồn dập xuân tình bừng bừng phấn chấn, hạ thân hỏa nhiệt tăng tốc lên, cho dù trước đây hắn có nhiều tình nhân cũng chưa từng có ai đối hắn nói qua những lời này, cảm giác như là khinh ngôn nhuyễn ngữ dụ dỗ nữ tử, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Hắn mặc dù bề ngoài giống nữ nhân, nhưng trung thân vẫn là thân nam nhân “Những lời này của ngươi mà đệm dụ dỗ cô nương nhà người ta, nhất định sẽ khiến các nàng dâng hiến tâm hồn, điên đảo trong lòng ngươi.”
“Trong thiên hạ này ta chỉ đối một người nói như vậy.” Cốc Hạo Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói, tay vẫn tiếp tục chơi đùa với hồng điểm đang cương cứng “Chẳng lẽ ngươi thực muốn ta đệm những lời này đi nói với những cô nương khác sao?”
“Không cần.” Thu Văn thở dài trả lời, nếu thực sự ngoài hắn ra y đối ngoại nhân nói như vậy, chỉ sợ người đau lòng chính là hắn “Vậy bắt đầu từ hôm nay, tâ chính là người của ngươi, ngươi cũng đừng tìm nữ nhân khác, ta nguyện là nữ nhân của ngươi!” Chuyện đã đến nước này, hắn cái gì cũng không để ý, cho dù bị xệm như nữ nhân thì có sao? Hạo Nhiên vì hắn mà có thể hy sinh lớn như vậy, coi hắn như nữ nhân thì có gì không tốt?
“Đồ ngốc, ngươi nghĩ rằng ta đã có ngươi rồi sau này còn có thể có tâm lực đi tìm nữ nhân khác sao?” môi Cốc Hạo Nhiên bắt đầu trượt xuống dưới “Với ta mà nói ngươi chính là ngươi a, bởi vì ngươi chính là Thu Văn, thân thể ngươi chính là thân nam nhân a, ta chính là yêu ngươi, không phải vì ngươi lớn lên giống nữ nhân, nếu ngươi vì ta vừa nói những lời lúc nãy mà hiểu lầm tâm ý của ta, ta đây thực sự rất oan uổng, ngươi cũng minh bạch ta từ trước đến nay không gần nam sắc, cho nên không hiểu phải như thế nào đối với nam nhân nói ra tâm ý, chỉ hy vọng trong khả năng của ta có thể nói với ngươi, không nghĩ lại đưa tới cho ngươi hiểu lầm.”
“Thực xin lỗi, ta không nên hiểu lầm ngươi, nhưng mà Hạo Nhiên, cho dù ngươi coi ta như nữ nhân cũng không quan trọng, vì ta biết ngươi đối ta là chân tâm chân ý.” Thu Văn vui sướng khó nhịn, con mắt mông lông loan thành hình dạng bán nguyệt “Ta gần Hạo Nhiên may mắn biết bao, có thể được ngươi chân tình tương đãi!” nằm mơ tầm hắn thiên bách độ, cuối cùng quay đầu người nọ lại ở chỗ đăng hỏa tàn tạ [6], hắn chỉ hận chính mình vì sao không sớm phát giác.
“May mắn chính là ta mới phải.” Cốc Hạo Nhiên yêu thương ôm cổ hắn “Có thể đạt được ngươi là ước mong cả đời của ta!”
“Không biết vì cái gì, tim của ta đập thật nhanh.” Thu Văn thở hổn hển, khó có thể hình dung toàn thân tràn ngập vui mừng khôn xiết.
“Đừng nói nữa, nhượng ta hảo hảo ái ngươi.” Môi hắn tìm được một điểm diễm lệ trước ngực người kia, dụng đầu lưỡi hỏa nhiệt nhẹ nhàng nút lấy [7] , đầu tiên dụng phương thức họa quyển không ngừng hồi chuyển làn da chung quanh, tái chậm rãi quấn lấy đỉnh điểm rồi hút một cái thật sâu.
“A ... ” Thu Văn không khỏi hít mạnh một hơi, hạ ngạc ngưỡng lên, kia lời lẽ ấm áp dậy lên lửa tình dục, theo nhũ tiêm bắt đầu cháy lan, ăn mòn suy nghĩ trong đầu cùng lục phủ ngũ tạng, làm hắn dục hỏa thiêu đốt khó có thể khắc chế.
Nghe người dưới thân tiêu hồn nũng nịu, răng nanh Cốc Hạo Nhiên cọ sát hồng quả thực tươi non ướt át, nhất hồi hấp, nhất hồi hàm [8], ngón tay di chuyển đến hạ thân giữa hai chân Thu Văn, xuyên qua mao phát thưa thớt, lần nữa đem phân thân đang phản ứng nắm ở trong tay.
“A ... Ân ...” Thu Văn thân mình rung động cuồng loạn, trong miệng bây giờ chỉ có thể phát ra thanh âm rên rỉ.
Đến khi một bên nụ hồng bị thiêu chịu không nổi tự run rẩy, Cốc Hạo Nhiên lại đổi qua đầu khác liếm lộng nhũ lôi đang dựng đứng, đầu ngón tay của hắn cầm phân thân cũng di chuyển linh hoạt hơn, nhất thượng nhất hạ ôn nhu xoa bóp.
“A ... đừng ... a” Thu Văn kích động mở miệng rên rỉ, bị Hạo Nhiên đụng chạm nơi ấy truyền đến khoái cảm kinh người, giống như cuồng phong cự lãng chìm ngập trong hắn, nhất khỏa khỏa đại hãn châu [9] từ trên trán rơi xuống, một đầu dụng ngọc đóng vai buộc chặt hắc phát tán loạn như phong trung lạc diệp [10].
“Biểu tình bây giờ của ngươi ... thực mê người ... Ta thực ghen tỵ với những nam nhân đã từng thấy qua biểu tình như vậy của ngươi!” Cốc Hạo Nhiên lại cuối đầu hôn một trận nồng nhiệt, sung mãn ham muốn chiếm lấy hương vị ngọt ngào của hắn, hôn hắn như si như túy, cả người như nhũn ra.
Chủ thích :
(28)
tình cảm chân thành, thân thiết
(29)
chân mày
(30)
sinh khí dồi dào, mạnh như rồng như hổ
(31)
cậu hoa lan, cái này hình như có điển tích
(32)
hơi thở mang hương thơm của hoa lan
(33)
hỏa đăng là ngọn đèn dầu, câu này mình nghĩ là đi tìm người trong mộng khắp nơi, tới khi quay đầu lại mới phát hiện người chờ mình vẫn đợi ở đây
(34)
bản gốc là “khinh niệm chạm long”
(35)
lúc thì hút, lúc thì ngậm
(36)
mồ hôi
(37)
lá rơi trong gió, hắc phát là tóc đen
Chính văn đệ thập chương
Trong mê say chỉ nghệ được tiếng nói mê người vang lên, không chỉ là thân thể, ngay cả tâm dường như cũng nóng rực ... Thu Văn khó mà kiềm chế hiến xuất lưỡi hồng, đệm chính mình nhập vào trong hơi thở nam tính lại thâm tình kia.
Cảm giác được người dưới thân tích cực phản ứng, Cốc Hạo Nhiên trong mắt càng thêm phần dục vọng, càng cuồng nhiệt chiếm đoạt môi hắn, ngón tay thấm ướt niêm dịch ngay trước phân thân của Thu Văn, thệổ khệ đùi lần mò xuống nơi kín đáo chính là thủy liêm động giữa hai cánh hoa, chậm rãi tham tiến, chuẩn bị mở rộng bôi trơn trước khi tiến vào.
“A .” từ bên dưới bị một dị vật tiến vào mang đến cảm giác xôn xao, Thu Văn phát ra một tiếng thở gấp, bất an vặn vẹo thân mình, không biết là càng xua đi ngón tay của hắn đang xâm nhập lại càng tạo thành cảm giác khác thường thúc giục hắn tham tiến hướng vào.
“Ngươi kiên nhẫn một chút! Rất nhanh sẽ thoải mái!” Cốc Hạo Nhiên một bên trấn an hắn, một bên dùng tay bao phủ phân thân hắn mà xoa nắn, khơi mào khoái cảm của hắn, đợi hắn hưởng thụ quá trình sung sướng đến lúc thả lỏng cơ thể, mới đệm ngón tay vùi vào trong cơ thể của hắn luật động.
“Đừng . Nnn” trước sau hai bên công kích làm Thu Văn nhất thời mất tự chủ, lông mi cuồng loạn run run, ngón tay Cốc Hạo Nhiên xâm nhập bí động nhất tiến nhất xuất, ma sát nộn nhục mềm mại, giống như có ma lực mang đến cảm giác khó có thể hình dung bằng lời, nhưng mà phía trước âu yếm dịu dàng lại ban cho hắn vui sướng vô hạn, hắn hiện giờ như đang ở giữa một cái ôn tuyền cao nhiệt, nhiệt độ nóng bỏng vây quanh cả cơ thể hắn, đang lúc hắn bị liệt hỏa điên cuồng thiêu đốt hầu như không còn sót chỗ nào, sóng nước từ bốn phía tràn đến lập tức tiêu trừ khốc nhiệt của hắn, nhưng rất nhanh, tiếp theo sóng nhiệt lưu mãnh liệt lại bắt đầu gây sóng gió, hắn không ngừng bị nhất lãnh nhất nhiệt dày vò.
Đợi sau khi hắn thích ứng, Cốc Hạo Nhiên tái đưa vào ngón tay thứ hai, linh hoạt trừu động nguyên bản bí huyệt chật hẹp, đến lúc bên trong hoàn toàn ướt át, bắt đầu nổi lên tiếng nước tư tư.
“. Đủ rồi . Đừng như vậy nữa . Lộng .” thanh âm kia nghệ cảm thấy thẹn tràn ngập trong không khí, Thu Văn mặt lộ vẻ ửng đỏ, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn xuống nơi hắn trừu động chính mình.
“Mở mắt ra, Thu Văn, này không có gì phải cảm thấy thẹn!” Cốc Hạo Nhiên mặt lộ vẻ ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn “Ta không muốn làm đau ngươi, cho nên mới nghĩ muốn trước tiên hảo hảo chuẩn bị ẩm ướt nơi này, bởi vì ngươi là người ta yêu nhất, ta muốn ôn nhu đối đãi ngươi.”
Thu Văn như giữa ma chú hoảng hốt mở mắt ra, nhìn thấy kia ánh mắt nhu tình như nước, không khỏi ngây ngốc, đúng là không ly khai tầm mắt, ngoan ngoãn thuần phục tại hắn nhu tình thế công tiếp theo.
“Ta nhất định sẽ làm ngươi dục tiên dục tử!” Cốc Hạo Nhiên mỉm cười, vừa di chuyển hai ngón tay xâm nhập, quát lộng ma xát bao vây trong quả nhục cúc hoa, cố ý vô tình dò hỏi điểm mẫn cảm làm kẻ khác lâm vào kinh cuồng, một tay kia cũng không quên vuốt ve phân thân của hắn.
“A a ...” rốt cuộc nhịn không được, Thu Văn khẩn khẩn kẹp chặt ngón tay, trong mắt xuất ra nước mắt cảm xúc mãnh liệt, cảm thấy một cỗ dục vọng mãnh liệt chi triều đang chuẩn bị dốc toàn lực xuất khẩu.
“Đừng vội, chờ ta rút ra rồi cùng khởi!” Cốc Hạo Nhiên tạm thời rút ngón tay ra, ngay cả tay đang âu yếm phân thân của hắn cũng nhất tịnh buông ra, cố gắng ngăn cản hắn sinh sôi bạo phát.
"... A ... Ta ... Phải ...” mất đi phát tiết mà nói ra, Thu Văn khó chịu được vặn vẹo thắt lưng, cảm thấy bên trong thình lình xảy ra một trận hư không, khát vọng Cốc Hạo Nhiên nhét vào.
“Ta lập tức tới đây,” Cốc Hạo Nhiên đệm tự thân nóng rực đã đứng vững lộng thấp trượt vào, một hơi cố gắng vào chỗ sâu nhất của hắn.
“A ...” mật huyệt quan trọng chật hẹp bị vật to lớn tạo ra, mang thệổ một tia đau đớn khó chịu, thệổ hai người kết hợp bộ vị chặt chẽ, tiên minh
[tươi đẹp]
chậm rãi nổi dậy, làm Thu Văn nhăn chặt mi, mồ hôi tích lạc đắc càng ngày càng nhiều.
“Có đau không?” nhìn thấy hắn vì đau mà căng thẳng thân mình, Cốc Hạo Nhiên đau lòng lau đi mồ hôi trên mặt hắn, duy trì ở trong hắn tư thế cơ thể bất động, hai bàn tay âu yếm mỗi tấc da thịt, khiêu khích từng điểm mẫn cảm, dĩ kích động dục tình của hắn, tinh tế hôn lên của hắn mi, mắt, mũi, môi, cùng với chỗ nổi lên trên yết hầu.
“Ân ... Hô ... Tốt hơn nhiều ... Ngươi mau ... Động đi ...” Thu Văn dần dần cảm thấy nhẹ nhàng, một đôi thủy mâu say mê càng nhiều khát cầu tựa như nhìn nam nhân yêu hắn trước mắt, hai tay cùng hai chân gắt gao bàn thượng thân hình to lớn.
“Thu Văn ...” thấy hắn xuất hiện vẻ mặt như thế mị hoặc yêu diễm, Cốc Hạo Nhiên nhịn không được dục vọng của mình, bốn phía bắt đầu đĩnh động khởi lai.
“Ân ... Hừ ... Cáp ...” Thu Văn thở dốc dồn dập trung lộ ra kiều thanh tình dục đặc hơn, thệổ Cốc Hạo Nhiên một lần so với một lần tác cầu mà mãnh liệt cao hơn.
“Lực đạo như vậy được không?” đệm kia thân hình tuyết trắng nhiễm thượng thuộc về chính mình nhan sắc, Cốc Hạo Nhiên thực cao hứng chính mình rốt cuộc có thể hoàn toàn có được người trong lòng nhiều năm thương nhớ, bất luận là tâm hay thân thể đều là của chính mình, hắn nóng rực kiên quyết một thường nguyện vọng lâu nay chiếm giữ Thu Văn nội đạo thấp nhiệt, cố gắng kích động khoái cảm của hắn.
“A ... Hảo ... Thật thoải mái ...” Thu Văn tóc mai hỗn độn đáp lại, ở giữa từng lần luật động đắc đến chính là có được hoàn toàn cùng thỏa mãn, hắn hình hài phóng đãng bao vây lấy hỏa nhiệt của Cốc Hạo Nhiên, vui sướng thừa nhận mỗi đợt sóng chấn động.
“Ngươi bên trong thực nóng!” Thu Văn ngâm khiếu thanh như tối hảo thúc giục dâm tề, khiến cho Cốc Hạo Nhiên không thể tự kiềm chế đem nhiệt tình chứa chan đưa vào trong cơ thể hắn, tới tới lui lui thẳng hướng tiến vào, như muốn đem cả người hắn lấp đầy cơ thể của chính mình.
“A ... Hạo ... Nhiên ... Hôn ta ...” sóng nhiệt cuồng thiêu hung mãnh bao trùm toàn thân Thu Văn, làm hắn không thể không nâng mông lên, theo sát tiết tấu cuồn cuộn khởi vũ, chỉ cần mỗi khi Cốc Hạo Nhiên hướng trong cơ thể hắn đẩy lên, luồng khát vọng đáng sợ trong thân thể sẽ tùy theo mà đến, hắn chỉ có gắt gao chế trụ cánh tay cường tráng của nam nhân, khát cầu hắn hôn môi, rất sợ bị bao phủ tại nơi kẻ khác phát cuồng trong vòng xoáy.
Cốc Hạo Nhiên thuận theo khẩn cầu của hắn, cúi đầu lần thứ hai nhiệt tình như lửa hôn trụ hắn.
Hắn như trời hạn gặp được mưa tự mở môi ra nghênh đón hắn nồng nhiệt hôn đến khắc cốt thực hồn, đồng thời đón hắn nhập lưỡi hỏa nhiệt, chuyển động khéo léo câu dẫn hàm răng cao thấp hân hoan run lên, hôn hắn chính là nam nhân đã thương hắn nhiều năm, ôm hắn chính là nam nhân đã vì hắn phó xuất rất nhiều cũng không cầu hồi báo, nghĩ đến việc này là sự thật, không thể dùng lời nói để diễn tả cảm giác tràn ngập toàn thân, giống như muốn đem cốt tủy tất cả đều hòa tan, hắn không tự chủ được ôm chặt lưng nam nhân, tham lam hấp thụ hơi thở ấm áp của y.
“Thu Văn, ngươi yêu ta không?” nhìn chằm chằm kia hai phiến môi đỏ mọng đã bị giày vò, Cốc Hạo Nhiên ánh mắt sáng quắc con ngươi đen hiện lên quang mang nồng nhiệt, tiếng nói khàn khàn giống như tiếng sáo du dương, dẫn nhân mê say.
“A .” hắn thở ra hô hấp ngọt ngào tinh tế, không thể cự tuyệt này vấn đáp mê hoặc, ở Cốc Hạo Nhiên toàn tâm toàn ý mà chiếm lấy, hắn sớm đã ý loạn tình mê, lòng say không thôi “Yêu ... Ta yêu ngươi.”
“Ta chờ những lời này của ngươi đã chờ thật lâu.” Cốc Hạo Nhiên khóe môi câu dẫn một cái tà tà góc độ, “Liền vì những lời này của ngươi, ta sẽ cho ngươi vui sướng nhanh hơn.” Bắt được hai chân thon dài của hắn phóng tới trên vai chính mình, Cốc Hạo Nhiên dùng sức đem phân thân của chính mình sát nhập vào nội đạo trơn ẩm của hắn, sau đó một hơi rút ra đến cửa vào sau tái nhanh chóng đưa vào, mỗi lần trừu tống, hắn đều dùng đỉnh phân thân ma xát trong cơ thể tối vi kích thích từng điểm.
“A a a .” Thu Văn tựa như sụp đỗ kêu to, thân mình như bạch ngọc tựa hoạt ngư nằm trên thớt đột nhiên nhảy lên, chịu không nổi kích thích mà nước mắt rơi loạn xuống, từ nửa thân dưới truyền lên tuyệt đỉnh khoái cảm xuyên đến não môn
[ót]
, chỉ thấy trước mắt một mảnh hồng quang, phân thân của hắn một trận kịch liệt co rút sau cuồng hỉ bắn ra nhiệt dịch.
Nuốt vào của hắn chốn đào nguyên hỏa nhiệt cửa vào đột nhiên cấp tốc co rút lại, giảm bớt khoái cảm đến từ căn bộ làm Cốc Hạo Nhiên ứng biến không kịp, tại một cái mãnh liệt đâm tới, cũng cuối đầu thở gấp đạt đến cao trào.
“Thu Văn ... thỏa mãn không?” vỗ về mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, Cốc Hạo Nhiên tràn đấy ái ý hỏi, nhưng phân thân vẫn như cũ đặt trong cơ thể hắn không chịu rút ra.
Trên hai gò má của Thu Văn vẫn còn lưu giữ dư vị giao hoan, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào trả lời hắn, nói hảo cũng không phải, nói không hảo cũng không đúng, chỉ có ngượng ngùng đan xện đệm mặt chôn trong ngực hắn, nghe hắn cùng chính mình giống nhau tiếng tim đập khiêu đắc thật nhanh, vô lực thừa nhận hai người gắt gao giao triền nóng bỏng.
“Vì cái gì không trả lời?” Cốc Hạo Nhiên lấy tay nâng mặt hắn lên, tựa tiếu phi tiếu nói “Không nói lời nào có nghĩa là ta không cho ngươi thỏa mãn, chúng ta đây lại hảo làm lần nữa, lần này nhất định sẽ làm ngươi muốn ngừng mà không được.”
“Đừng .” cảm giác được hắn vẫn đang đặt trong cơ thể tự thân lại hiện ra trạng thái chuẩn bị chiến đấu, một bộ tư thế chuẩn bị đấu tranh anh dũng, Thu Văn kích động ngăn cản hắn “Ta chưa nói không thỏa mãn!” vừa nói xong, phát giác rất giống giao hợp qua đi âm điệu lại mang điểm nũng nịu, mặt hắn lập tức hồng giống như hồng cô.
“Đó chính là thực thỏa mãn sao?” ăn đậu hủ người yêu táo bạo
[minh mục trương đảm]
, Cốc Hạo Nhiên cười nhìn Thu Văn mặt đỏ bừng.
Bỗng dưng lĩnh ngộ được hắn là cố ý đùa giỡn, Thu Văn có điểm mất hứng quay mặt đi chỗ khác, muốn từ trên người hắn rời đi lại lực bất tòng tâm, “Ngươi thì khi nào trở nên như vậy xấu xa?” trong ấn tượng Hạo Nhiên là người khiêm tốn dĩ lễ tương đãi, cách nói năng không làm mất khí phách danh môn, khi nào lại học được trêu đùa người khác?
“Đừng nóng giận, ai kêu ngươi không để ý đến ta? Ta đương nhiên sẽ nghĩ ngươi không hài lòng biểu hiện của ta, huống chi nhiều năm khát vọng giờ người trong lòng lại ngay trước mắt, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng sẽ biến thành một ngạ lang
[một con sói đói]
.” Cốc Hạo Nhiên nhịn xuống ý muốn xúc động hôn hắn, nhẹ nhàng cắn cái lỗ tai ửng hồng của hắn, “Nhất là ngươi nơi ấy kẹp ta đắc hảo nhanh. Thưởng một lần sau liền nhịn không được muốn tái thưởng lần thứ hai.”
“Ngươi .” Thu Văn tuy muốn trách cứ hắn không đứng đắn, nhưng tưởng đến hạ thế chính mình vì lời nói của hắn mà dần dần khôi phục, dường như không có tư cách chỉ giáo hắn, gục đầu xuống vì xấu hổ mà nói “Kỳ thật phản ứng của ta với ngươi giống nhau, tựa như không phải thân thể chính mình giống nhau, trở nên thực dâm đãng, ta nghĩ đó là vì ngươi ôm ta quan hệ, kỳ thật thời điểm ngươi theo ta thổ lộ ta thực sự cảm thấy thật cao hứng, giống như nằm mơ, ta trước kia thực sự là không có mắt, cư nhiên không thể sớm coi trọng ngươi.”
“Hiện tại coi trọng cũng không muộn a! Ngươi cuối cùng thông suốt, hiểu ta là được rồi, cũng không uổng ta mấy năm nay đối với ngươi chờ đợi!” Cốc Hạo Nhiên bắt lấy tay mảnh khảnh hạ xuống hôn, hơi tức dục hỏa lần thứ hai bốc cháy, hắn không thể kiềm được đối kia cúc huyệt ấm áp tiến công “Bất luận ngươi muốn làm bao nhiêu lần ta đều sẽ phụng bồi!”
“A ... Ngươi không ... Là mới phát tiết qua sao ... Sao khôi phục được nhanh như vậy?” Thu Văn không nghĩ tới hắn nhanh như vậy lại khôi phục khí lực tiến công, không khỏi một trận kinh hoảng, y còn muốn hảo hảo nghỉ ngơi mà.
“Chỉ một lần như thế nào đủ đâu? Ngươi có biết ta chờ hôm nay đã chờ bao lâu không? Cho nên đừng cự tuyệt tâ!” Cốc Hạo Nhiên cố định trụ phần eo hắn, vãng hạ cơn khát khó nhịn trừu động vật cứng nơi khố hạ, “Ngươi cũng muốn ta không phải sao?”
“A . Hạo Nhiên .” có lẽ hắn thỉnh cầu làm y cảm động, có lẽ không muốn hắn buông ra cái ôm, có lẽ thân thể khát cầu hắn an ủi, Thu Văn không tái kháng cự, ngược lại chủ động đặt lên vai hắn, phóng đãng nghênh đón hắn hoan ái, đến khi cuồng phong đại lãng
[sóng to gió lớn]
tình dục chiếm đoạt hắn.
Trải qua giao hoan không hề tiết chế, Thu Văn mệt mỏi mà ngủ, rơi vào sâu trong giấc ngủ, Cốc Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt hắn ngủ, cẩn thận rút ra phân thân, không muốn quấy nhiễu hắn, lặng lẽ ngồi dậy, vì hắn vệ sinh niêm dịch trên người, cũng kéo qua ngoại bào thay hắn đắp lên.
Hướng ngoài động nhìn lên, đã là ban đêm, ánh trăng như nước, bốn phía chỉ có thanh âm ve kêu, thấy Thu Văn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn mới yên tâm đứng lên đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa động, một hắc y nhân đang cười đứng cạnh cây đại thụ cách đó không xa, tựa hồ tại nơi đây đợi hắn đã lâu.
“Chúc mừng ngươi, tiểu Vương gia, cuối cùng ôm được mỹ nhân về!”
“Nhỏ giọng chút, đừng đánh thức hắn!” Cốc Hạo Nhiên đến gần hắn, biểu tình trên mặt rõ ràng không hờn giận.
“Đừng như vậy mất hứng,” hắc y nhân nghiêng người tựa vào thân cây, “Ta chính là đem chuyện tiểu Vương gia giao cho đều làm được thỏa đáng!”
“Đây là một trăm hai.” Cốc Hạo Nhiên từ trong ống tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho hắn, “Nhớ kỹ đừng xuất hiện trước mặt Thu Văn lần nữa.”
“Ngươi yên tâm, có tiền chuyện gì cũng dễ, chưa lần nào chuyện tiểu Vương gia giao cho mà ta không giúp ngài làm được?” hắc y nhân vừa lòng nhận lấy tiền, “Lần trước ngài giao nhiệm vụ ám sát Phò mã gia, ta làm được thần không biết quỷ không hay, không ai biết hắn là bị ám sát, còn có lần đó âm thầm đem tướng quân phục mê dược, để vào trong trướng công chúa phiên bang, làm cho hắn
vongnguụet.
wordpress.com
không thể không thú nàng, còn đệm tin tức truyền đến kinh thành, làm Hoàng thượng hiểu lầm tướng quân là có ý phản quốc, hạ lệnh hắn vĩnh viễn không được trở lại kinh thành, ta cũng vậy thay ngài làm được không hề sơ hở, tiểu Vương gia ngài vì vị tiểu mỹ nhân ngủ say trong động kia, thật đúng là hao tổn tâm cơ a.”
“Ngươi biết cái gì?” Cốc Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, “Vì muốn có được, thì nhất định phải không từ thủ đoạn!”
“Vương gia đích thực lợi hại, ra lệnh cho ta đến quý phủ diễn một tiết mục bị đuổi giết, sau đó muốn ta trộm đệm hắn đưa đến đây, cũng đối hắn hạ dâm độc, Vương gia ngài liền thừa dịp này tiến đến lấy thân giải độc, làm hắn đối với ngươi thực sự hết lòng, lấy thân tương hứa, bởi vậy, chẳng những có thể đạt được tâm hắn, còn có thể đạt được thân thể hắn, thực sự là cao chiêu a!” hắc y nhân cười hắc hắc “Không uổng được sinh ra trong gia đình đế vương đích tiểu Vương gia a! Mưu lược nhất lưu
[hạng nhất]
! Khả mọi người lại cho rằng ngài là cái phong lưu háo sắc, tay ăn chơi chỉ biết ngoạn nữ nhân, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng bị ngài lừa gạt, nếu mỹ nhân kia biết được bộ mặt thực của ngài, không biết sẽ nghĩ như thế nào a!”
“Phạm Thiên Vũ.” Cốc Hạo Nhiên đôi mắt hiện lên tia sắc bén, “Biết được quá nhiều, đôi khi cũng không phải chuyện tốt!” hắn lấy tốc độ nhanh như sét đánh, rút đao ra hướng trên người hắn đâm tới.
“Cái . ?” không đoán được hắn sẽ giết chính mình, Phạm Thiên Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt, đại lượng huyết theo bụng chảy ra, “Vì... cái gì? Vương ... gia ...” hắn chậm rãi ngã xuống đất.
“Chỉ có người chết là sẽ không nói!” Cốc Hạo Nhiên tàn nhẫn nhìn hắn té trên mặt đất. “Chỉ cần ngươi vừa chết, Thu Văn liền sẽ vĩnh viễn không biết ta lệnh ngươi làm những chuyện này!”
“Không ... Phải ngươi từ đầu ... Lệnh ta đến nơi này ... Chính là muốn giết ta ...” Phạm Thiên Vũ thống khổ ôm bụng huyết chảy không ngừng.
“Ngươi nói đúng rồi!” Cốc Hạo Nhiên mỉm cười, “Đáng tiếc ngươi hiểu được đã quá muộn!”
“Vương gia thực sự là ... Đủ ngoan
[hung ác, tàn nhẫn]
... Ta thế nhưng ... Không đoán trước được ... Là tâ ... Quá ngu ngốc.” Phạm Thiên Vũ không cam lòng tự nói xong, rốt cuộc chậm rãi đoạn khí.
Cốc Hạo Nhiên rút về ngân phiếu, xuất ra thực hồn tán có thể ăn mòn thi thể hướng trên thi thể hắn mà vẩy, thời gian không đến một khắc, thi thể đã bị ăn mòn đến cái gì cũng không còn. “Bởi vậy, ta sẽ không sợ Thu Văn rời ta mà đi!”
Đêm tối thâm ám, hắn phát ra tiếng cười quỷ quyệt, chậm rãi trở về bên cạnh Thu Văn đang ngủ say trong động, làm ra vẻ như cái gì cũng chưa phát sinh bộ dáng ngủ thẳng bên người hắn, đợi cho ngày mai trời sáng, hắn sẽ ở trước mặt y hồi phục ôn nhu, thâm tình đích tình nhân, Thu Văn vĩnh viễn sẽ không biết bộ mặt thực của hắn, vĩnh viễn sẽ không
Hoàn văn -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro