Chương 3.1: YÊU CÓ THỂ VƯỢT NÚI VƯỢT BIỂN
Sau khi Tiểu Yêu chuẩn bị thuốc chữa thương cho Mao Cầu, nàng muốn Miêu Phủ ở lại chăm sóc Mao Cầu, bởi vì Đồ Sơn Cảnh và Tai Trái ở lại Ngọc Sơn là không tiện nên họ đi theo Tiểu Yêu, Tệ Quân và Liệt Dương, nhóm năm người lên đường tìm núi Bất Chu.
Liệt Dương cõng Cảnh và Tai Trái trên Lưng, A Tệ cõng Tiểu Yêu trên lưng, nhanh chóng bay về phía những ngọn núi phía bắc Đại Hoang. Họ bay qua vùng biển Bắc Hải, lang thang tìm khắp các ngọn núi. Họ đã đi hơn vài tháng, nhưng vẫn không tìm thấy ngọn núi mang tên Bất Chu. Năm người ban ngày đi đường tìm kiếm, ban đêm tìm đại một ngọn núi để nghỉ ngơi, lúc này họ đã bắt đầu kiệt sức. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Yêu, không ai nói gì đến việc từ bỏ.
Đêm đó, Tiểu Yêu dựa vào thân cây nghỉ ngơi, tựa hồ đang nằm mơ, mơ thấy Tương Liễu đang đứng trên đỉnh ngọn đồi cách đó không xa, nhìn nàng. Trong màn đêm mờ mịt, vạt áo hắn tung bay trong gió. Tiểu Yêu bước đến gần hắn, nhưng hắn lại lặng lẽ lùi về sau, nàng chỉ có thể chạy theo hắn. Hắn bay từ đỉnh đồi này sang đỉnh đồi khác, luôn giữ khoảng cách rất xa với nàng, nàng không nhìn rõ được mặt hắn, vội vàng muốn khóc.
“Tương Liễu!” Tiểu Yêu hét lớn tên hắn. Bóng người nơi xa không hề phản ứng mà tiếp tục lùi về phía sau cho đến khi chạm tới một cây tuyết tùng cao lớn, bóng người dần dần biến mất. Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cái cây này có lẽ cao hơn trăm trượng, lá cành rậm rạp đan xen theo chiều ngang. Tiểu Yêu trèo lên thân cây, chui vào trong táng lá, nhìn xuống, nàng thấy một rãnh núi cây cao nửa người, chỉ có thể chứa được một người đi qua. Tiểu Yêu tiến về phía rãnh núi, tiến vào bóng tối vô biên.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Yêu nhìn thấy một tia sáng, nàng tiến về phía trước nhanh hơn, ước gì nàng có thêm mấy cái chân để nhanh hơn. Khi sắp chạm tới ánh sáng, Tiểu Yêu bị ánh nắng soi rọi lên mặt, nàng bừng tỉnh.
Hóa ra đó là một giấc mơ. Lúc này, một tia nắng chiếu thẳng vào mặt Tiểu Yêu. Nàng dụi dụi mắt, đứng dậy đi nhanh về phía A Tệ cách đó không xa
Nàng lắc người đánh thức A Tệ, A Tệ vẫn còn mơ màng ngáy ngủ nhưng Tiểu Yêu chỉ vào một ngọn núi ở phía xa, nàng nói với A Tệ: "A Tệ mau mau mang ta đến đó! Nhanh đi!"
A Tệ cõng Tiểu Yêu băng vài ngọn núi trước mặt, chẳng mấy chốc đã đến trước một cây tuyết tùng to lớn, A Tệ nhảy lên các cành cây lớn, từ trên cao nhìn xuống thấy được một rãnh núi.
"Là thật!" Trong mộng có người cho nàng gợi ý, hướng dẫn nàng tìm đường tới Bất Chu sơn. Sau khi đi qua hang động tối tăm vô tận, Tiểu Yêu và A Tệ như đi đến một thế giới khác.
Nơi này tựa hồ không có ngày đêm, bầu trời phía trên một màu trắng xóa. Xa xa là núi tuyết, dưới chân núi lại là những dòng suối chảy và các loài hoa dại đầy màu sắc chưa từng thấy.
Tiểu Yêu không biết phương hướng, chỉ có thể nghe theo trực giác của chính mình cùng A Tệ mà đi về phía trước. Đi được một lúc, nàng dường như nghe thấy một giọng nói trầm trầm chậm rãi: “Cả đời ta làm lính, nhưng cuối cùng lại chết ở nơi đất khách quê người. Thôi quên đi, ta đã đi ngược lại xu thế chung của thời thế, có lẽ ta đã già thật rồi. Bây giờ đến bước này ta cùng hàng vạn linh hồn anh hùng nước Thần Nông cũng không còn gì hối hận. Cận kề tử vong, nuối tiếc của ta là Tương Liễu, hắn lẽ ra tự do phóng túng lại bị cuốn vào trong hận nước thù nhà của tàn quân cố quốc Thần Nông chúng ta, nhiều năm như vậy chỉ vì báo đáp một ân tình. Điều duy nhất ta có thể làm cho con trai mình là giữ lại một phần tàn hồn của hắn trong kết giới này. Dùng xương cốt ta làm phôi (*) mong rằng một ngày nào đó hắn có thể thức tỉnh, thu thập linh khí thế gian, tái sinh trần thế, làm một người bình thường, dành phần đời còn lại của hắn tay trong tay với người hắn yêu hưởng trọn một đời tự do hạnh phúc vô lo vô nghĩ…không bao giờ gặp lại lão già như ta”
Những đợt tiếng nói văng vẳng đầy trời, Tiểu Yêu và A Tệ nhận ra đây là những lời cuối cùng mà Cộng Công để lại, liền đi theo hướng phát ra âm thanh, tìm được một cái động, quả nhiên bọn họ nhìn thấy linh cốt của Cộng Công mắt nhìn thẳng đứng vững uy nghiêm một tay nắm chặt một sợi ánh sáng kim quang ánh thêm chút đỏ sậm nhè nhẹ mỏng manh bên trong một quan tài to lớn được làm từ tinh thể băng, phía bên ngoài quan tài dầy đặc những dòng huyết chú. “Chỉ cần khối tinh thể này không bị phá vỡ, có thể bảo tồn linh cốt của ông ấy và tia tàn hồn kia của Tương Liễu ít nhất một nghìn năm” A Tệ nói
Tiểu Yêu trấn tĩnh lại trái tim đang đập dữ dội của mình, nàng thu thập tia tàn hồn bên trong tinh thể băng. Khi Tiểu Yêu đã xong A Tệ dùng linh lực vuốt đôi mắt nhìn thẳng của Cộng Công bên trong tinh thể băng nhắm lại. Khi nàng và A Tệ đứng dậy đi về phía lối ra, chuẩn bị rời khỏi kết giới của núi Bất Chu, Tiểu Yêu không khỏi quay lại nhìn, chỉ thấy bầu trời không màu dần dần trở lại ánh sáng, như thể sương mù dần tan đi, trên bầu trời những cánh hoa đào rơi xuống như mưa, rơi thưa thớt trên lòng bàn tay Tiêu Dao, nàng mở lòng bàn tay ra thì thấy đó là một đóa hoa đào đang nở rộ...
"...Bởi vì cha mẹ ta yêu nhau dưới gốc cây đào ở Cửu Lê nên trên trán ta từ khi sinh ra đã có một vết bớt hình hoa đào. Mặc dù ta chưa từng gặp mặt cha ta, nhưng người khác nói rằng đôi mắt của ta rất giống ông ấy."
Tiểu Yêu ngơ ngác nhớ đến rừng đào giữa sa mạc ngày hôm đó giọng mẹ vang lên bên tai nàng: “Tại sao lại là hắn? Chẳng lẽ không có ai khác đối xử tốt với con sao?” hóa ra mẹ nàng đã sớm nhìn ra người nàng muốn ở bên cả đời không phải là Cảnh.
Đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Yêu nhìn những cánh hoa đào nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời, như thể nhìn thấy Tướng Quân Xi Vưu mặc áo choàng đỏ rực đang nắm tay nàng, vuốt ve đầu nàng và nói với nàng: Tiểu Yêu, đi cùng cha, cùng cha đi gặp người con muốn gặp, người quen cũ của ta, ta sẽ dẫn con đi tìm hắn...
A Tệ vỗ lưng Tiểu Yêu để an ủi nàng. Ánh mắt A Tệ nhìn kết giới kia từ phía xa, dường như nhìn thấy Xi Vưu và Cộng Công đang ở thời kỳ sung sức, đang uống rượu trò chuyện dưới gốc cây đào, hai bóng người một đen một đỏ, dáng vẻ thoải mái tự do...
Hai người cùng nhau đi ra khỏi rãnh núi, bay về ngọn núi nghỉ ngơi, Cảnh, Tai Trái và Liệt Dương đang lo lắng tìm kiếm bọn họ.
"Trở về thôi." Tiểu Yêu mỉm cười với ba người họ, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió thu nhè nhẹ tươi mát dịu dàng, khiến người đối diện không khỏi động lòng.
"Ngươi tìm thấy Cộng Công sao?" Liệt Dương không kiên nhẫn, lập tức hỏi.
"Tìm thấy, ông ấy đã chết rồi, ông ấy dùng huyết chú tạo thành kết giới, lưu lại linh cốt của chính mình cùng... một tia tàn hồn của Tương Liễu." A Tệ trả lời Liệt Dương.
Cảnh im lặng.
Tiểu Yêu bước nhanh, nói: "Trên đường trở về, ta muốn ghé Cửu Lê trước để tỏ lòng hiếu kính với cha mẹ."
___________________________________________
Vài ngày sau, năm người cùng nhau đến Cửu Lê. Tiểu Yêu tìm đến căn nhà trúc nơi cha mẹ nàng từng ở, đồ đạc trong nhà vẫn như cũ, không vươn một hạt bụi. Nàng quỳ trước bức tượng của cha, lạy ba lạy, lặng lẽ lẩm bẩm: "Cha! Con gái của cha, cảm ơn cha đã giúp con tìm thấy Cộng Công tướng quân! Cảm ơn cha đã chỉ điểm con tìm lại tàn hồn của chàng ấy. Con gái của rất nhớ cha mẹ". Nàng lúc này chân chính hiểu rõ rằng cha mẹ nàng luôn dõi theo nàng, không còn cảm thấy mình là người bị bỏ rơi! Từ nay trở đi, nàng muốn giống như cha và mẹ nàng, ở bên người mình yêu dù có gặp nhiều khó khăn hay đánh đổi, nàng cũng sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay!
Sau khi quỳ lạy cha mình, Tiểu Yêu đi tìm Vu Vương. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau, nhưng Vu Vương vẫn lập tức nhận ra Tiểu Yêu và Cảnh. Vu Vương run rẩy muốn quỳ xuống, Tiểu Yêu nhanh đỡ ông ấy dậy, Tiểu Yêu vội vàng nói: “Ta tới đây để hỏi ngài một chuyện, thật sự không nhận nổi món quà lớn như vậy từ ngài.”
"Cô gái, cô có cần gì thì cứ hỏi ta, đây là lời hứa của ta với cô. Cha cô là thần bảo hộ của tộc chúng ta, đối xử tốt với cả bộ tộc chúng ta. Vì vậy, tộc Cửu Lê sẽ luôn tuân thủ lời hứa này." Vu Vương cung kính hướng Tiểu Yêu nói.
Nghe được cha mình được bộ tộc họ khen ngợi như vậy, Tiểu Yêu cười ngốc nghếch. Từ đáy lòng cảm thấy đối với Vu Vương có một loại hảo cảm không thể giải thích được.
“Cổ tình nhân cô nhắc đến trước đó đã giải chưa?” Vu Vương nhấp một ngụm nước trước mặt, không hiểu sao lại nhìn Cảnh bên cạnh Tiểu Yêu, ánh mắt rất để tâm đến tình hình hiện tại của hai người.
"Cổ đã được giải. Chính là phải trả giá bằng việc từ bỏ một mạng sống giết chết cổ" nụ cười của Tiểu Yêu lộ ra vẻ cay đắng, và cuối cùng nàng cũng có thể bình tĩnh nói ra điều này.
"Nhưng ta tới đây không phải để hỏi về Tình Nhân Cổ, mà là một chuyện khác"
"Vu Vương, ngài đã từng nghe qua bí thuật hồi sinh người chết chưa?"
Vu Vương lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nhưng không hề ngạc nhiên: "Cô nói người chết này là ai?..."
Tiểu Yêu cúi đầu, thấp giọng đáp: “Đó là người liều mạng vì ta bẫy giết cổ trùng.”
"Hắn là yêu quái sao?"
"Đúng vậy, hắn là Yêu Vương của biển cả, Thần Vinh quân sư- Cửu Mệnh Tương Liễu."
Tiểu Yêu kể với Vu Vương về việc nàng trồng Cổ Tình Nhân lên Tương Liễu, hắn điều khiển Cổ trùng để Tiểu Yêu không cảm thấy đau đớn, hắn đã cứu mạng nàng hai lần và cuối cùng là hắn liều mạng bẫy và giết Cổ như thế nào
Vu Vương nghe xong lời này trầm tư, hồi lâu mới mở miệng nói: “Người Cửu Lê quả thực rất giỏi bí thuật, nhưng từ xưa đến nay, thuật hồi sinh vẫn luôn là cấm thuật. một cấm thuật tà ác, là... ."
"Là gì?"
"Loại cấm thuật thay đổi vận mệnh trái ý trời này đòi hỏi tiêu tốn một lượng linh lực khổng lồ trong thời gian dài và đồng tâm. Rất ít người đã thành công khi dùng bí thuật này, nhưng một số người đã chết vì ảo tưởng cố gắng thay đổi số phận trái với ý trời."
Khi Tiểu Yêu nghe được hai từ "đồng tâm", trong mắt nàng ngập tràn hy vọng, những lời còn lại nàng hoàn toàn không nghe thấy
Trái tim vốn không dám hy vọng lập tức bùng cháy lên ngọn lửa hy vọng.
"Cầu ngài hãy dạy ta bí thuật đó. Ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào."
"Cửu Mệnh Tương Liễu kia, hắn làm sao chết? Thi thể hắn chôn ở đâu?"
Tộc Cửu Lê nằm ở vùng hoang dã gần như tách biệt khỏi Đại Hoang, cho nên không có tin tức gì cũng không có gì làm lạ. Tiểu Yêu nghe thấy những lời này nàng biết rõ Vu Vương không có ý định tò mò, thời điểm chết dường như có liên quan đến việc sử dụng bí thuật. Tiểu Yêu sau đó kể lại chuyện xảy ra.
Vu Vương nghe xong vui mừng khôn xiết, vỗ đùi cười lớn: “Có lẽ Cửu Mệnh Tương Liễu này thật sự không thể chết được! Hai điều cần thiết nhất đã đủ rồi, thú cưỡi của hắn dùng cả tu vi để cứu Yêu Đan, cha nuôi của hắn đã hy sinh mạng sống giữ lại một tia tàn hồn còn sót lại của hắn.”
Lúc này, trong phòng mọi người trên mặt đều nở nụ cười thắp lên tia hi vọng, chỉ có một người đứng lặng lẽ, không phân biệt được buồn hay vui.
A Tệ và Liệt Dương đứng hai bên trái phải Tiểu Yêu, A Tệ lúc này chạm vào vai Vu Vương.
“Chỉ cần có hai thứ này, liền có thể sống lại?” Tiểu Yêu trong lòng lóe lên vui sướng, lúc nãy nàng còn sợ rằng mới dấy lên hy vọng cũng sẽ vô ích.
Quả nhiên, Vu Vương khuôn mặt nhăn nheo nghiêm túc nói: “Đương nhiên có hai điều này thì chưa đủ, nhưng hai điều này là nhất thiết phải có.” Nói xong, hai mắt hắn sáng ngời. Nhìn Tiểu Yêu như có điều suy nghĩ, hắn bổ sung thêm: “Ta chỉ có thể cùng cô nương nói những lời sau.” Tiểu Yêu nhìn đám người, ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài trước, nàng muốn một mình cùng Vu Vương nói vài câu. Mọi người rời đi, và Vu Vương đặt một bùa chú bí mật giữa họ để ngăn chặn việc nghe lén.
"Sách cổ có ghi chép, mấy vạn năm mới có được một Yêu Vương sinh ra, linh lực cùng tu vi cực kỳ mạnh mẽ, rất nhiều người muốn bẫy yêu vương giết yêu vương. Nhưng từ xưa đến nay người ta chỉ có bị yêu vương gài bẫy, cũng có không ít người bị ăn thịt hoặc bị giết. Cửu Mệnh Tương Liễu trong lời kể của cô rất dị thường, hắn sẵn sàng chết để báo đáp ân tình. Chẳng trách những người xung quanh lại liều mạng giúp hắn trở lại thế gian này, Cộng Công kia nhất định là tướng quân của cố quốc Thần Nông, hắn cùng cha cô cũng tính là có chút giao tình.”
"Ta giữ cô ở đây, bởi vì không thể tiếc lộ trước mặt người khác. Bí thuật này có liên quan đến sự sống và cái chết, phương pháp này có lẽ có chút không thích hợp."
"Mời ngài nói, với ta không thành vấn đề, vô luận là phương pháp gì, ta cũng nguyện ý thử một lần."
"Yêu Đan cần phải hòa tan trong tim. Người này không thể là ai cũng được. Nhất định phải là người có trong người cùng dòng máu với Cửu Mệnh Tương Liễu, đồng thời phải có trái tim liên kết nhau. Thế nên gọi là "đồng tâm..." cô gái nếu cô đã tự mình trải nghiệm thì tự nhiên cô sẽ hiểu ”.
"Ta hiểu. Dù cách xa nhau nghìn dặm, vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau. Nếu một trong hai người bị thương hoặc đau khổ, họ có thể cảm nhận được trái tim còn lại cũng đang chịu nỗi đau tương tự."
Vu Vương gật đầu nói tiếp: "Cái gọi là "Hòa tan trong tim" chính là dùng huyết mạch đầu tim nuôi dưỡng, không phải chỉ một hai giọt, mà là nuôi dưỡng ngắn thì mấy chục năm, dài thì đến hàng trăm năm. Mỗi ngày, cho đến khi Yêu Đan thức tỉnh. Trong khoảng thời gian này, tốt nhất nên ở một nơi có thể ngưng tụ linh khí của trời đất. Thủy quái sinh ra trong nước và lớn lên trong biển, vì vậy Yêu Đan không được phép rời khỏi nước. Sau khi Yêu Đan thức tỉnh, cần phải dùng xương làm phôi và linh thú để niệm hồn (2*), dùng tia tàn hồn còn lại ngưng tụ lại phần linh hồn của hắn thành một cơ thể mới. Sau đó gộp lại ngâm cùng Cỏ Hoàn Hồn đã sắc trong chín ngàn chín trăm tám mươi mốt ngày. Chỉ có như vậy hắn mới có thể sống lại và trở lại thế gian này một lần nữa.”
Sau khi nghe Vu Vương nói những lời này, trái tim Tiểu Yêu đã đập rất nhanh.
"Tuy nhiên," Vu Vương dừng lại một chút
Sau đó nói tiếp: "Loại bí thuật này thay đổi vận mệnh làm trái với ý trời. Ai vi phạm làm trái ý trời sẽ bị thiên phạt."
Tiểu Yêu kinh ngạc: “Thiên phạt là nói đến cái gì?…”
“Nếu nhẹ thì có thể rút ngắn tuổi thọ, nhưng nếu nghiêm trọng thì có thể tổn hại đến tinh thần và trí óc của cô, và cô sẽ không thể sống được bao lâu”.
“Có cách nào để tránh nó không?”
"Không."
Tiểu Yêu cúi đầu chào Vu Vương, ra khỏi phòng, vội vàng cùng mọi người rời khỏi Cửu Lê quay trở lại Ngọc Sơn.
Mọi người đều tò mò về những gì Vu Vương nói với Tiểu Yêu, nhưng Tiểu Yêu vẫn im lặng
____________________________________________
(*) Phôi: trong gia công là nguyên vật liệu chính để tạo ra các sản phẩm trong gia công cơ khí. Phôi trong cơ khí là đối tượng sản xuất không thể thiếu trong bất kỳ quá trình gia công cơ khí nào, là nguyên liệu, vật liệu chính để tạo ra sản phẩm cơ khí nhất định
(2*) Niệm hồn: triệu hồi linh hồn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro