Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Chương 8

Ở thành phố, tháng chín là đã bắt đầu sang thu, những chiếc lá đậm màu trên cây đã dần chuyển sang màu vàng kim, từng chiếc từng chiếc rơi rụng, tạo thành một lớp màng mỏng trên mặt đất.

Cùng thời gian trôi qua, Seo Hyelin mỗi ngày đều thật bình thản vô ba, mỗi tuần đến bệnh viện làm phục hồi chức năng 3 lần, những lúc đó chị sẽ ra ngoài, còn 4 ngày còn lại chị liền im lặng ở nhà viết luận văn tốt nghiệp, thế nhưng luận văn chị đã hoàn thành và gửi đi, đang đợi giáo sư cho ý kiến, vì vậy chị nhàm chán, liền thuận tay giúp Seo Kyuhyun xử lý một ít số liệu thực nghiệm, nhưng khi Seo Kyuhyun hỏi chị có muốn đến phòng thí nghiệm tư nhân kia làm việc cùng anh không thì chị kiên quyết lắc đầu.

“Hoặc nếu em muốn qua Mĩ cũng được?” Seo Kyuhyun không miễn cưỡng em gái, anh chỉ thở dài: “Tháng sau dù có thế nào anh cũng phải trở về làm việc, có mấy cuộc thực nghiệm cần anh phải giám sát, Tiểu Gà Con, để em ở lại một mình, anh lo lắng.”

Seo Hyelin thoải mái cười, đáp lời anh: “Không sao đâu, anh hai, lúc 17 tuổi em cũng sống một mình đó thôi, nhiều năm như vậy rồi, em vẫn tốt mà.”

“Khi đó em ở dưới nước có thể đi lại, ở trên mặt nước có thể bay nhảy, so với bọn tôm cá còn sôi nổi hơn, mọi người đương nhiên sẽ yên tâm.” Seo Kyuhyun thay chị viết hết bức thư này đến bức thư khác để hủy bỏ thẻ hội viên ở các câu lạc bộ thể thao, anh không khỏi chậc lưỡi: “Em chơi cũng lắm trò thật, bóng rổ, lướt buồm, lướt ván, lặn, dã chiến, … Hàng năm chắc em cũng tốn cả mớ tiền cho mấy thứ này đi?”

“Anh cứ đùa, em là hội viên vip của các câu lạc bộ này đấy, có đôi khi họ còn phải nhờ em quảng cáo dùm đó, họ mới là bên phải ước ao em tham gia.”

Seo Hyelin dương dương tự đắc nói, ánh mắt chị lúc này làm người khác đoán không ra chị có sầu lo gì hay không.

Nhưng Seo Kyuhyun biết. Mỗi đêm, chị đều ngủ không ngon, thường xuyên bị ác mộng quấy rầy, ở trong mơ có lẽ chị sẽ quên đi chuyện hai chân bị liệt, sung sướng chạy nhảy, cũng có lẽ sẽ tê liệt toàn thân, bóng tối bủa vậy, khiến chị không thể nào thoát ra, tóm lại, mỗi đêm anh đều nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, tiếng rên rỉ của em gái, sau đó giật mình tỉnh dậy từng ngụm từng ngụm hít thở, sáng nào em ấy cũng đều tỉnh dậy với một thân mồ hôi lạnh, ngay cả áo cũng ướt đẫm.

Loại tình trạng này còn phải duy trì bao lâu? Cho dù công việc bên kia của anh đang thúc giục khiến anh vô cùng lo lắng, nhưng anh thật sự có thể để một mình cô ở đây sao?

Mang trong lòng sự sầu lo, anh giúp em gái mình xuống lầu, hôm nay là ngày đến bệnh viện luyện tập phục hồi chức năng, sáng nay anh tính đưa Seo Hyelin đi thư viện và siêu thị trước, bác sĩ lập ra kế hoạch luyện tập rất nghiêm khắc, có khá nhiều bệnh nhân đều kiên trì không được mà yêu cầu chậm lại, tuy nhiên với Seo Hyelin, sau mỗi lần luyện tập đều đầm đìa mồ hôi, sức cùng lực kiệt, thế nhưng chưa một lần nào em ấy có ý định lùi bước.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi điều kì tích, tuy rằng có thể kì tích sẽ không bao giờ xuất hiện.

Vừa xuống đến bãi đậu xe, anh liền thấy Junghwa từ trong xe của mình bước xuống, đến gần rồi mỉm cười chào hai người: “Đến đúng lúc thật, tôi còn sợ hai người đã ra ngoài rồi chứ.”

“Tổ trưởng, em đến đây làm gì?” Seo Hyelin sắc mặt khẽ biến, hỏi ra miệng, ngữ khí không tốt chút nào.

“Thật vất vả tôi mới có được một ngày nghỉ, tôi đến đưa chị đi luyện tập phục hồi chức năng.” Junghwa nói vô cùng tự nhiên: “Hôm nay khí trời không tồi đâu, chị định đi đâu trước? Tôi sẽ lái xe đưa cả hai đi.”

“Oh, việc này không cần phiền em đâu, chiếc xe tôi mua cho Tiểu Gà Con vừa mới đưa đến, tôi muốn để em ấy làm quen một chút.” Seo Kyuhyun chỉ qua một chiếc BMWs màu xám bạc đỗ ở góc bên kia: “Cô xem, tôi không thể ở đây mãi được, về sau sợ là em ấy phải tự mình lái xe ra ngoài, cô Park, nếu tiện, cô có thể hỏi hộ chúng tôi loại giấy phép lái xe đặc biệt này làm như thế nào được không?”

“Không vấn đề gì.”

“Không cần, em sẽ tự mình điện hỏi đàn anh bên phòng giao thông.” Seo Hyelin nhanh chóng từ chối.

“Được rồi, mấy đàn anh bên phòng giao thông đều bị cái ngữ phóng xe như bay của em mấy năm nay dọa cho sợ mất mật rồi, không ai dám đứng ra đảm bảo làm giấy phép lái xe cho em đâu.” Junghwa thấy Seo Kyuhyun đẩy xe lăn đến bên cạnh ôtô, liền nhanh chân đi qua mở cửa xe, vừa muốn cúi người ôm lấy Seo Hyelin thì bị chị đẩy ra, vẻ mặt vô cùng quật cường nói: “Tôi có thể tự mình làm!”

“Đúng vậy, cô Park, để cho em ấy tự mình làm đi.”

Junghwa nghe vậy đành phải lui ra sau từng bước, nhìn chị gái cố hết sức nắm lấy tay vịn, dùng sức cánh tay nâng người lên, “bịch” một tiếng ngồi lên ghế xe, thở hổn hển, buông tay vịn, xoay người lấy tay nâng hai chân không thể nhúc nhích của mình lên để vào trong xe, cài dây an toàn, chỉ vài động tác đơn giản như vậy thôi đã khiến đầu chị đổ đầy mồ hôi, chị ngẩng đầu, thắng lợi, làm kí hiệu chữ V đưa về hướng Seo Kyuhyun: “Thế nào?”

“Ừ, tốt lắm!” Seo Kyuhyun giơ lên ngón tay cái cổ vũ em: “Chờ em thi đậu giấy phép lái xe, anh cho em chiếc xe này làm quà.”

“Ah, vậy không bằng anh mua cho em cây kem ốc quế cho rồi.” Seo Hyelin oán giận nói.

“Em còn là trẻ lên ba hả?” Seo Kyuhyun ngồi vào ghế lái, nhìn bảng điều khiển được chế tạo riêng cho người tàn tật trước mặt, chà xát hai tay: “cô Park, cô lái xe theo sau bọn tôi là được rồi, yên tâm, tôi lái xe rất chậm.”

“Cho tôi quá giang luôn ha.”

Seo Hyelin thấy Junghwa mở cửa xe bên kia ngồi vào, cả người đều căng thẳng, chụp lấy lưng ghế trước: “Anh hai! Em muốn ngồi ghế trước!”

“Hả?” Seo Kyuhyun khó hiểu quay đầu lại: “Em lộn xộn cái gì, định tập thể dục chắc?”

“Không phải… Em chỉ muốn xem anh lái xe thế nào thôi.” Thanh âm Seo Hyelin càng lúc càng nhỏ, chị thấy Junghwa nhìn mình đầy bất đắc dĩ.
Chị có cần tránh né cô khẩn cấp như vậy không? Tiểu hỗn đản?

“Được rồi, chị ngồi phía trước đi’” Junghwa đến cốp xe lấy xe lăn mang tới cho chị, kiên nhẫn đẩy đến cạnh xe, chờ chị lần thứ hai lao lực dùng hai tay ngồi lên xe lăn, sau đócô  vẫn kiềm lòng không được ngồi xuống giúp chị đặt hai chân vào xe.

chị gái vẫn mang đôi giày thể thao lúc trước, Junghwa còn nhớ có một lần luyện tập cận chiến, Seo Hyelin cũng mang chính đôi giày này đạp cô một cú, sau đó đắc ý cười ha ha [ Yeah yeah! l Chị đã đánh bại em rồi!].

Một cú kia trực diện mà đến, ngoan, chuẩn, nhanh, chân nhấc cao. Góc độ của chân gần giống với taekwondo hạ xuống, tràn ngập sức mạnh, Seo Hyelin lúc đó dường như xinh đẹp đến nỗi làm người khác không dám nhìn thẳng.

Vào thời khác ấy cô cảm thấy chị gái này thật sự rất dũng cảm, dám hạ thủ đá cô, nhưng không ngờ lại có một ngày, chị vẫn mang đôi giày đó, mà lại lẳng lặng ngồi, hai chân đã từng có thể đá ra cú đá mạnh mẽ như vậy lại trở nên bất động.

“Cám ơn.” Từ trên đầu truyền đến lời cảm ơn không mấy tự nhiên của Seo Hyelin, dường như đang thúc giục cô nhanh chóng buông chân mình ra, Junghwa hồi phục tinh thần, ngẩng đầu cười nói: “Tôi giúp chị thắt lại dây giày.”

Biến cố, phát sinh ngay trong nháy mắt chị cúi đầu.

Junghwa đột nhiên trở nên cảnh giác, một cỗ sát khí lãnh liệt bỗng dưng xuất hiện ở không xa,cô sắc bén ngẩng đầu, tay vừa chạm đến khẩu súng đeo bên hông, thì chợt nghe một giọng nam trầm thấp vang lên từ đằng sau cột trụ bãi đậu xe: “Tất cả đừng nhúc nhích, Seo Kyuhyun, đặt tay ở chỗ tôi có thể thấy được.”

Junghwa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hơi liếc mắt nhìn qua, liền thấy bóng dáng một người đàn ông cao gầy mặc đồ đen ở phía bên phải, tay phải của gã khoác một chiếc áo gió, bên trong áo gió lộ ra họng súng tối om, người đàn ông này là ai? Chẳng lẽ là nhằm vào cô  mà đến?!

“Anh cả?!” Cô còn chưa kịp suy nghĩ xong, Seo Hyelin đang ngồi phía trên đã kinh ngạc kêu lên: “Tại sao là anh? Anh muốn làm gì?”

Hơi hơi ngồi dậy, Seo Kyuhyun ngồi ở ghế lái rất trấn định, cười nói: “Tiểu Gà Con, anh cả chắc là đang đùa với em đó, không biết anh ấy mua được súng giả ở đâu, trông cũng giống thật. Chẳng lẽ anh cả cũng muốn làm cảnh sát như Tiểu Gà Con?”

Người đàn ông mặc đồ đen sử dụng tay trái lấy ra giấy chứng nhận, lưu loát mở ra, huy hiệu màu bạc lóe lên ánh sáng sắc bén, trên đó ghi những chữ cái viết tắt làm Junghwa và Seo Hyelin chấn động: ICPO

Cảnh sát quốc tế…

“Tôi truy tìm tung tích Pera – ông trùm buôn lậu ma túy qua internet đã gần một năm rưỡi, thật không ngờ… Thì ra ẩn phía sau màn, người mang số hiệu thứ tư luôn là một ẩn số trong tập đoàn này lại chính là anh, Seo Kyuhyun.”

Junghwa nhanh chóng phát hiện Seo Hyelin đang dần khẩn trương lên, tay anh đặt trên đùi chị, nhẹ nhàng ấn xuống một cái, ý bảo chị đừng xúc động, tình huống đột xuất này rất khó để phân biệt, anh nhất thời không biết nên tin ai, bây giờ bất cứ hành động nào cũng là không sáng suốt, huống chi bọn anh còn đang bị một họng súng ở xa xa chĩa vào.

“Anh cả, anh đang nói gì vậy? Em sao lại thành một tên xấu xa?” Seo Kyuhyun cười khổ, hai tay đặt lên bàn điều khiểu chuyên dụng dành cho người tàn tật ở trong xe: “Nhiều năm không gặp anh, vừa thấy mặt là anh lại nói đùa, anh đừng giỡn nữa mà. Không phải anh luôn làm nghề phóng viên cho một tạp chí du lịch hả? Tại sao bây giờ lại thành cảnh sát quốc tế rồi.”

Người đàn ông áo đen chậm rãi đến gần, Junghwa bấy giờ có thể nhìn thấy rõ gương mặt gã, quả thật có vài phần giống anh em họ Seo, nhưng khuôn mặt ngăm đen mang theo nhuệ khí không thể nào nhầm lẫn, tựa như một lợi đao vừa ra khỏi vỏ, chân chính gặp qua huyết quang, được rèn luyện đến vô cùng sắc bén.

“Tôi cũng thật không ngờ, đó là em.”

“Embmuốn tôi tin rằng sau khi em đén nơi này, gặp mấy người kia chỉ là trùng hợp sao?” Gã cười lạnh: “Vốn là đường dây buôn lậu qua internet trải dài toàn bộ Đông Á, bây giờ bị cắt đứt hai đường vận chuyển, đây đúng là thời cơ tốt để các thế lực lớn một lần nữa phân bố lại địa bàn, vì vậy nên em thừa dịp Tiểu Gà Con bị thương chạy về đây, muốn thay Pera mở rộng thị trường, không phải sao?” (Có ai nghe thấy mùi gian tình của cp Seo Kyuhyun và Pera không nhỉ?????????)

Gã nhanh chóng liếc mắt nhìn Seo Hyelin đang trợn mắt há mồm ngồi trên xe lăn và Junghwa ngồi xổm dưới chân chị một cái, sau đó tập trung nhìn Seo Kyuhyun: “Tôi dựa vào số liệu của một băng ghi hình camera phát hiện ra em, còn tưởng rằng đó chỉ là trùng hợp, nhưng đến lần thứ hai, tôi chỉ biết, tôi không thể lừa dối chính mình được, em, chính là số bốn vẫn luôn đứng sau lưng Pera. Chẳng phải em nói sau khi tốt nghiệp vẫn làm cho một phòng nghiên cứu tư nhân sao? Ở đó nghiên cứu cái gì? Meth (ma túy đá) được tạo thành thế nào sao?”

Nụ cười trên mặt Seo Kyuhyun biến mất: “Anh cả, mong anh đừng sỉ nhục công việc của em.”

“Vậy em cũng đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi.” Người đàn ông áo đen vẫn bình tĩnh như trước, nhưng khớp hàm đã nghiến chặt, họng súng vẫn chỉa vào Seo Kyuhyun: “em muốn cùng Tiểu Gà Con nói nói thử không, vào lúc em ấy nằm viện, mỗi tối em đều đi làm những gì, hả?”

Hô hấp của Seo Hyelin đột nhiên trở nên dồn dập, Junghwa lo lắng liếc nhìn chị, trấn an vỗ vỗ hai chân.

“Anh cả, em thật sự không biết anh đang nói cái gì.” Seo Kyuhyun bất đắc dĩ nói: “Em có vài người bạn bè, bọn họ cùng em bàn bạc công việc, chỉ là đi gặp vài người, nếu ở giữa có điều gì hiểu lầm, em có thể giải thích rõ ràng với anh.”

“Được, tôi cũng hi vọng đây chỉ là hiểu lầm, nếu không thì em mau tự thú đi, vẫn còn kịp.” Gã lấy khẩu súng giấu dưới áo ra: “Vừa lúc tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt đang ở đây, chúng ta có thể cùng nhau đến sở cảnh sát.”

Seo Kyuhyun thở dài: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Chữ cuối cùng vừa nói ra, ngay tại một giây khi thần kinh mọi người dần thả lỏng, tay trái Seo Kyuhyun ở nơi mọi người không chú ý bỗng dưng hoạt động, không biết anh đã nhấn cái gì trên bảng điều khiển, sau đó dẫm một cái thật mạnh lên chân ga, lốp xe oto phát ra tiếng ma sát sắc nhọn, xe xoay mạnh qua trái tránh đi đường đạn, xe lăn Seo Hyelin vốn đang dừng ở gần cửa xe bên trái, bị đuôi xe quẹt qua hất bay ra ngoài.

“Tiểu Gà Con!” Junghwa thấy tình thế không ổn, vào giây phút mành chỉ treo chuông chặn ngang người ôm bổng chị lên, nghiêng người nhảy ra ngoài, lăn hết một vòng mới dừng lại, một tay cô chống xuống đất, bảo vệ chị trong lòng mình, tay phải thì rút súng ram cảnh giác nhìn bốn phía.

Vào lúc cô cứu chị thì tiếng súng cũng vang lên, liên tiếp vài phát đều bắn lên thân và lốp xe, nhưng lại bị lớp bọc thép bên ngoài cản lại, chiếc xe BMWs màu xám bạc chạy với một tốc độ cực nhanh xiêu vẹo phóng ra khỏi bãi đậu xe, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng, tiếng rít gào của oto vẫn còn vang vọng trong không gian trống rỗng này, mấy vỏ đạn rơi rãi rác trên mặt đất, tạo ra những thanh âm trong trẻo.

Seo Hyelin bị thanh âm cuối cùng làm giật mình run rẩy, đương nhiên chị hiểu được âm thanh này đại biểu cho điều gì, thấp thỏm, lo lắng nhìn ra ngoài, bóng dáng chiếc oto đã biến mất, anh cả nhiều năm không gặp vẫn đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt tràn ngập sự tức giận và thương tâm không thể che dấu.

Nếu chị có thể hoạt động, chị đã sớm nhảy dựng lên túm lấy cổ áo anh cả hỏi cho ra lẽ, vì sao anh lại tự dưng biến thành cảnh sát quốc tế? Vì sao anh hai của chị lại trở thành một nhân vật đứng sau tập đoàn buôn ma túy? Anh ấy vậy mà lại nổ súng với anh hai… Mà người anh hai luôn chăm sóc, yêu thương chị, trong giây phút chạy trốn kia, có từng quan tâm đến an toàn của chị…

Bất lực… Bất lực… chị chẳng làm được việc gì nên hồn, ngay cả việc tránh né nguy hiểm cũng không làm được, chân chị không thể cử động, chị chỉ có thể ngồi trên xe lăn, trơ mắt nhìn anh cả nổ súng với anh hai của mình, trơ mắt nhìn anh hai lái xe đem chị hất ra.

Từ khi bị thương đến nay, Seo Hyelin chưa từng cảm nhận nỗi đau đớn, thống khổ rõ ràng như thế này, ngón tay của chị bấu lấy bề mặt thô ráp của sàn bãi đỗ xe, cọ sát đến ra máu cũng không hề hay biết.

Junghwa vẫn luôn nhìn chằm chằm và người đàn ông áo đen kia, thẳng đến lúc anh thấy gã cất súng đi, hướng về phía anh đưa ra giấy chứng minh thân phận: “Cảnh sát quốc tế khu vực Châu Á tổ phòng chống ma túy, Seo Heechul.”

Giấy chứng nhận không phải giả, Junghwa thở phào nhẹ nhõm, cô cất súng đi đồng thời cũng giúp Seo Hyelin ngồi dậy: “Tiểu Gà Con, chị có bị thương ở đâu không?”

Seo Hyelin không nói gì lắc đầu, chị muốn đẩy cô ra, nhưng lại bị Junghwa giữ chặt: “Đừng quậy, tôi đưa chị về nhà trước.”

chị vẫn im lặng, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Seo Heechul, sau khi anh ta cất giấy chứng nhận, thì đi về phía chị, vươn tay: “Tiểu Gà Con, đã lâu không gặp em.”

“Chuyện của anh hai, có phải là thật không?” Seo Hyelin không thèm để ý đến bàn tay đang đưa ra trước mặt mình.

“Anh cũng không hy vọng việc này là sự thật, nhưng em xem đi…” Seo Heechul nhìn chiếc xe lăn bị đâm nát nửa bên nằm chổng trơ trên mặt đất.

Seo Hyelin đương nhiên cũng nhìn thấy, chị cắn môi, thật lâu không thốt nên lời, cuối cùng vẫn là Junghwa phá vỡ sự trầm mặc này, cô dịu dàng nói: “Tiểu Gà Con, tôi sẽ mua cho chị một chiếc mới ha.”

“Không cần, cửa hàng sẽ tự mình đưa tới.”

“Được rồi, vậy tôi ôm chị lên nhà, chị kiên nhẫn một chút.” Biết hiện tại chị rất kháng cự với những tiếp xúc thân thể với cô, nhưng tình huống trước mắt, cô chỉ có thể ôm chị trở về.

Cô mới vừa đưa tay kê vào người chị định ôm chị lên, thì đã bị chị dùng hết sức đẩy ra: “Không cần!”

“Tiểu Gà Con, em đối đãi như vậy với ý tốt của người khác sao?” Heechul nhíu mày, giọng điệu khi nói chuyện rất lạnh: “Cứ y như trẻ con, chỉ biết tùy hứng quậy rối, em chấp nhận sự thật này, nhưng không đối diện với nó, nếu không có người giúp đỡ, chẳng lẽ em định ngồi đây chờ thượng đế xuất hiện chắc? Hay là em muốn tự mình đi về nhà?”

Những lời này rất dễ làm tổn thương người khác, Junghwa tinh tế cảm nhận được thân thể chị đang run rẩy, cô không thèm để ý Seo Hyelin liều mạng giãy dụa, nửa quỳ trên mặt đất. Trực tiếp kéo chị ngã vào lòng mình, ôm thật chặt, không cho chị né tránh, dùng lồng ngực chính mình để làm dịu nỗi đau trong chị.

“Tổ trưởng, phiền em đưa tôi đến cửa hàng dành cho người tàn tật, tôi muốn mua một chiếc xe lăn mới.” Buông tha việc chống cự, thanh âm Seo Hyelin mang theo sự tức giận và uất ức: “Nhà của tôi là nơi nghi phạm Seo Kyuhyun ở lại trong thời gian qua nên chắc chắn sẽ là chỗ trọng điểm để điều tra, tầng 14 tòa nhà A, anh cả xin cứ tự nhiên, à đúng rồi, mật mã máy tính của tôi là công thức phân tử histidin chuyển sang mã Morse rồi xếp thứ tự ngược lại theo phương trình bậc 2, đừng tính sai, nhập sai ba lần máy tính sẽ tự động hủy mọi dữ liệu, đến lúc đó đừng nói tôi hủy hoại chứng cứ.”

chị ở trong lòng Junghwa, ngẩng đầu lên, tức giận hỏi: “Khi nào em điều tra xong thì điện thoại cho tôi, nếu hôm nay không xong là tôi phải ở khách sạn.”

“Em tránh đi một chút cũng tốt.” Ngoài ý muốn, Heechul khá bình tĩnh, gật đầu với Junghwa một cái: “Tổng thanh tra Park , đã làm phiền em, trễ một chút hãy đưa em ấy về.”

“Được.” Junghwa đơn giản trả lời, hai tay dùng chút lực ôm Seo Hyelin lên, đi về phía xe của mình.

Cô cẩn thận đặt Seo Hyelin xuống ghế ngồi phía sau, nhẹ giọng nói: “Chị thắt dây an toàn vào đi.”

chị ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, phải đợi cô nhắc thêm vài lần thì mới nghe thấy, im lặng cài dây an toàn vào, Junghwa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, qua kính trước cô thấy gương mặt nặng nề tâm sự của Seo Hyelin, dỗ dành hỏi: “Một lát nữa em muốn đi đâu?”

“Đến trung tâm phục hồi chức năng.” Seo Hyelin đưa mắt nhìn ra phong cảnh phồn hoa ngoài cửa xe, đã là tháng 9 mà sao ánh sáng mặt trời vẫn còn chói lóa như vậy? Thời tiết tại sao lại nóng thế? Lòng chị nóng nảy như đang ngồi trong lò lửa.

“Hôm nay em đừng đến đó nữa, tôi cùng em tới nơi khác một chút nhé?”

Seo Hyelin cười lạnh: “Tổ trưởng, em nghĩ rằng em hai tôi sẽ vì tôi mà quay lại, mang theo đồng bọn cướp tôi đi chắc? Nếu như vậy thật, chẳng thà bây giờ em mang tôi về cục cảnh sát luôn đi, khỏi phải thăm dò đủ điều, khi nào bên kia em cả tôi điều tra xong, em lại thả tôi ra cũng được.”

“Tiểu Gà Con, chị đừng nói vậy.”

“Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là Tiểu Gà Con!” Seo Hyelin bùng nổ gào lên, hung hăng đấm một cú vào lưng ghế phía trước, làm thân thể Junghwa chấn động, cô vội vàng ổn định tay lái, trấn an dỗ chị: “Được được được, chúng ta đến trung tâm phục hồi chức năng nào.”

Seo Hyelin lại trầm mặc, đợi cho xe dừng đèn đỏ, chị mới thấp giọng nói: “Junghwa, tôi chỉ bị liệt đôi chân, không phải bị liệt toàn thân, anh không cần phải cẩn thận lựa lời để nói với tôi như vậy, tôi không thích.”

“Tiểu hỗn đản, chẳng lẽ tôi phải gào lên với chị, chị mới vui à?” Junghwa quay đầu lại nhìn chị một cái: “Đừng suy nghĩ miên man, anh hai chị là anh hai chị, chị là chị.”

“Tôi cũng không biết chuyện này là sao nữa?” Seo Hyelin nhẹ giọng nói, lầm bầm lầu bầu: “Từ nhỏ, ba anh em chúng tôi đều rất độc lập, nói vậy cho dễ nghe thôi. Thật ra là bởi cha mẹ chúng tôi đều bận việc, không có thời gian chăm sóc bọn tôi, tôi nhớ lúc còn rất nhỏ, anh hai dựa theo thời gian một ngày bốn bữa đút sữa cho tôi, anh ấy sợ sữa quá nóng, còn tự chế ra một cái nhiệt kế, ghé vào bên cạnh tôi, rất nghiêm túc xem tôi ôm bình bú sữa, miệng thì luôn hỏi: [Tiểu Gà Con, nóng hay không? Uống được không?], sau khi tan học, anh cả sẽ làm sandwich cho anh hai lấp đầy bụng trước, sau đó giúp anh hai bồng tôi, cùng nhau đến công viên chơi, thẳng đến khi trời tối đen, ba mẹ đi làm về, chúng tôi mới trở lại, tôi còn nhớ rõ anh hai rất thích chơi xích đu, đại ca đẩy rồi lại đẩy, xích đu bay thật cao là cao…”

Nước mắt, dần che mờ tầm mắt chị, Seo Hyelin giống như nghe thấy tiếng vui đùa của ba anh em vang vọng đâu đây, Seo Kyuhyun bị đẩy thật cao mơ hồ phát ra tiếng thét chói tai, chị thì cái gì cũng không hiểu, hai chân đung đưa qua lại, miệng cười ha ha, ánh sáng buổi trời chiều ánh lên người anh cả, anh cả hơi nhíu mắt nhìn, cười vươn tay về phía chị…

“Hiện tại, vì sao mọi chuyện lại ra như vậy? Anh cả vẫn luôn nói mình là phóng viên cho một tạp chí du lịch, hàng năm đều không rõ tung tích, hoá ra lại là cảnh sát quốc tế, đúng vậy, tính chất của ngành đó bắt buộc, phải giấu đi thân phận, cho dù là cha mẹ hay anh em cũng không ngoại lệ, cho nên tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cả nổ súng với anh hai của mình!”

“Mà anh hai tôi thì sao? Anh ấy có trí thông minh tốt, lấy học vị rất nhẹ nhàng, vài trường đại học muốn mời anh ấy về giảng dạy, anh đều không chịu, nói với tôi rằng anh ấy muốn làm ở sở nghiên cứu tư nhân, tôi cũng nhiều năm không gặp được anh hai, lần này tôi bị thương, anh ấy là người trở về đầu tiên. Anh hai ở bên cạnh tôi, chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ vì tôi, làm một người anh trai, anh ấy thật vĩ đại, chỉ là… hôm nay anh cả lại nói cho tôi biết, anh ấy thật ra là làm trong tập đoàn buôn ma túy, anh ấy đến đây chẳng qua là mượn tôi làm tấm bia ngụy trang, thực tế là vì mở thêm đường dây cho tập đoàn đó…”

chị quật cường mở to hai mắt, có chết cũng không để nước mắt rơi xuống, thanh âm Seo Hyelin khàn đến mức khiến Junghwa muốn lập tức dừng xe lại để ôm chị vào lòng, cứ như vậy ôm chặt lấy chị, không bao giờ… buông ra nữa.

Xe chạy đến trước cửa hàng, Junghwa mượn nhân viên ở đó một chiếc xe lăn đẩy Seo Hyelin đi, để cho chị từ từ chọn một cái mình muốn, Seo Hyelin lại lắc đầu: “Vẫn là mua cùng loại với cái cũ đi, tôi đã dùng quen rồi, phiền em đem đi thanh toán hộ tôi.”

chị lấy thẻ tín dụng ra, cười tự giễu: “Gần đây tôi đều dùng tiền của anh hai, bằng không thẻ đã sớm cạn tiền, không biết anh cả có biết hay không, nếu biết thì anh ấy có bắt tôi trả lại không đây, dù sao đó cũng là tiền phi pháp.”

Junghwa không biết nên nói gì cho tốt, hôm nay, chị đã trải qua đả kích quá lớn, bây giờ dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng là đổ dầu vào lửa, nhưng mà, cứ để tâm tình chị càng lúc càng tồi tệ thế sao?

“Chị thử xem xe lăn có vấn đề gì hay không, tôi lái xe đến cửa chờ chị, chúng ta tới trung tâm hồi phục chức năng.”

“Ừ.” Seo Hyelin gật đầu, lấy lại thẻ ngân tín dụng mà nhân viên cửa hàng đưa, nhìn theo bóng Junghwa biến mất ở cửa. Bỗng nhiên nhân viên cửa hàng quay trở lại, trong tay cầm theo một cái điện thoại: “Chị Seo?”

“Vâng?” Seo Hyelin giật mình cầm lấy điện thoại, là một dãy số lạ, chẳng lẽ thẻ tín dụng của chị gặp vấn đề nên ngân hàng gọi đến để kiểm tra? chị nghe máy: “Alo? Tôi là Seo Hyelin.”

Từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài thật nhẹ, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Gà Con, hôm nay anh rất xin lỗi em.”

“Anh hai?! Anh đang ở đâu?!” Seo Hyelin không khống chế được kêu lên: “Việc anh cả nói là thật sao? Có phải có hiểu lầm gì hay không anh?”

Đối phương trầm mặc, Seo Hyelin lập tức hiểu được điều đó biểu hiện cho cái gì, chị nhắm mắt lại, nắm chặt điện thoại: “Anh hai, anh tự thú đi.”

“…”

“Em cũng là cảnh sát, em không muốn có một ngày anh cả sẽ cầm súng bắn chết anh.”

Đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm mơ hồ, dường như ai đó đang nói [Có thể cất cánh], sau đó điện thoại bị cắt máy.

Seo Hyelin ngây người vài giây, sau đó lập tức nắm lấy quần áo nhân viên trong cửa hàng kêu lên: “Đi thăm dò số điện thoại này từ đâu gọi tới! Nhanh lên!”

“Đúng vậy đây là số điện thoại di động.” Nhân viên cửa hàng dường như bị chị dọa sợ, cẩn thận nói.

“Vậy nhanh chóng dùng vệ tinh truy tìm địa điểm a!” Seo Hyelin gấp đến mức bốc hỏa, nhưng nhân viên cửa hàng chỉ nhìn chị rồi cười: “Chị Seo, chúng tôi làm sao có thể làm được vậy chứ.”

“Lập tức báo cảnh sát!” Seo Hyelin điều khiển xe lăn phóng nhanh ra cửa, thấy xe của Junghwa liền vội vàng đi nhanh đến: “Tổ trưởng! Anh hai tôi vừa gọi điện tới! Mau báo chỉ huy trung tâm lập tức truy tìm dãy số đó!”

Sau một lúc lộn xộn, Junghwa cắt điện thoại, ngồi xuống cạnh xe lăn của Seo Hyelin tiếc nuối nói: “Vì vấn đề kỹ thuật, không thể tìm ra.”

“Tôi hiểu rồi.” Seo Hyelin thấp giọng nói: “Anh ấy đi lần này, sự việc sẽ càng không thể cứu vãn được, lần sau khi gặp mặt…”

chị không nói tiếp được, thống khổ nắm chặt hai tay: “Tôi thật không hiểu, anh ấy vì sao lại muốn đi buôn lậu ma túy cơ chứ?!”

“Tôi cảm thấy anh cả của chị càng muốn hiểu được lý do này hơn chúng ta.” Junghwa bình tĩnh nói: “Anh ấy vừa nãy có điện thoại cho anh, nói cuộc kiểm tra đã chấm dứt, chúng ta lúc nào cũng có thể về, còn có… Bảo chị đừng trách anh ấy.”

Seo Hyelin cười khổ: “Anh ấy thật sự cho rằng tôi là trẻ lên ba sao? Tôi là cảnh sát chẳng lẽ còn không biết phân biệt phải trái đúng sai?”

chị ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời: “Thời gian không còn sớm, tổ trưởng, chúng ta đến trung tâm phục hồi chức năng thôi.”

“chị còn muốn đi sao?” Junghwa cảm thấy cô hình như đánh giá quá thấp sự bình tĩnh của chị này, hôm nay chỉ mới một ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vừa rồi lúc ở trong xe chị còn xém chút khóc lên, nhưng bây giờ, một giọt nước mắt chị cũng không rơi, vẻ mặt kiên định chấp nhất đòi đến trung tâm phục hồi chức năng.

Tôi hiện tại… Chỉ còn lại một mình… Chỉ có một mình… Khổng thể lại dựa vào bất cứ ai được nữa, không thể trở thành trói buộc của ai nữa.

Junghwa chưa bao giờ biết, một hành động gần như là bình thường nhất, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể làm được dễ dàng đó là “đứng thẳng” đối với Seo Hyelin lúc này mà nói là vô cùng khó khăn, nhìn chị khi mới vừa bị cố định trên chiếc giường dựng thẳng còn cười cười với cô, nói: “Phải mất một tiếng lận, tổ trưởng, em đi uống ly cà phê đi.”

“Không được, tình nguyện viên có nói phải có người đi cùng chị.” Junghwa cười với chị: “Tôi giúp chị.”

Seo Hyelin nở nụ cười: “Rất chật vật đó, tôi không muốn em thấy tình trạng đó của tôi.”

Tiểu hỗn đản, vì đuổi tôi đi, chị ngay cả tự tôn của mình đều buông tha sao? Junghwa chua xót nghĩ. Thanh âm trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi xin thề sẽ không nói ra.”

Seo Hyelin nhắm hai mắt lại, cam chịu nói: “Tùy em , chụp ảnh rồi phát tán lên mạng cũng chả sao đâu, vừa lúc còn đem lại thanh danh thân tàn chí định cho tôi.”

Junghwa cười cười, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn chị, Seo Hyelin vẫn đứng như vậy, toàn bộ sức nặng thân thể đều tập trung vào đôi chân không thể cử động của chị, không đến 10 phút, trên trán chị đã rịn đầy mồ hôi, 20 phút, hô hấp bắt đầu trở nên ồ ồ, Junghwa tiến đến lấy khăn tay thay chị lau mồ hôi, chị cắn răng, dùng hết sức nói: “Tránh ra…”

“chị giữ sức một chút đi, đừng nói nữa, còn 40 phút nữa.” Junghwa cứng rắn nhìn đồng hồ.

Theo từng giây trôi qua, mồ hôi của chị chảy ướt đẫm bộ đồ vận động, từng giọt nước trong suốt từ trên trán chị chảy ra, rơi xuống chiếc mũi cao thẳng, uốn lượn qua đôi môi hoàn mỹ, cuối cùng run rẩy dừng trên chiếc cằm, từng giọt, từng giọt một rơi xuống, chị từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thống khổ cau mày, răng nanh trắng tuyết gắt gao cắn chặt, hai cái chân chết lặng hơi hơi run rẩy.

“Đã hết giờ!” Bác sĩ một bên vừa nhanh chóng đưa chị ra khỏi chiếc giường, vừa dựng thẳng ngón cái cổ vũ chị: “Rất tốt, kiên trì được! chị nghỉ ngơi 15 phút đi, mát xa cơ thể một chút sau đó tập bài tập tiếp theo.”

“Hô… Hô…” Seo Hyelin cả người giống như vừa được vớt lên từ dưới nước, vô cùng suy yếu cười, nhưng lập tức chị đã bị Junghwa ôm chặt vào lòng, chị bây giờ đã sức cùng lực kiệt, ngay cả muốn giơ tay lên cũng không được, chỉ có thể yếu ớt kháng nghị: “Buông…ra.”

“chị đừng nói, uống nước.” Junghwa đưa đồ uống dành riêng cho việc vận động đến miệng chị, Seo Hyelin ngay cả một ngụm nước đều phải chia ra nhiều lần để nuốt xuống, sau đó hoãn vài hơi mới có thể nói ra tiếng: “Anh hai bảo tinh lực tôi quá thừa, cho dù có quậy cả ngày thì cũng chẳng hề mệt, trước khi vào trại huấn luyện dành cho cảnh sát, chạy việt dã phụ trọng 15km tôi có thể vừa chạy vừa nhảy, huấn luyện viên của tôi còn nói đó chưa phải là cực hạn vận động của tôi, còn có thể tăng thêm. Không ngờ được, rốt cuộc cũng có một ngày, tôi mệt đến chết đi sống lại như vậy…Thì ra đây là cự hạn a…”

“Ừ, tôi biết, chị cố lên, đợi lát nữa tôi mua kem ốc quế cho chị.” Junghwa an ủi ôm chị, thân thể Seo Hyelin nặng nề ngã vào lòng cô, cô chỉ có thể nhìn chị vất vả như vậy, liều mạng kiên trì như vậy… Chính cô lại cái gì cũng không giúp được.

“A… Tổ trưởng…” Mệt mỏi quá độ làm đầu óc của Seo Hyelin bắt đầu mơ hồ, mê man nói: “Em đừng tốt với tôi như vậy. Tôi chịu không nổi.”

Trong lòng Junghwa căng thẳng, chị nói vậy là có ý gì? Cô muốn hỏi, nhưng nhìn Seo Hyelin đã mệt mỏi tới cực điểm, lại đành nhịn xuống, nhẹ nhàng xoa bóp thân thể để giúp chị thả lỏng: “Không có việc gì, tôi nguyện ý.”

Seo Hyelin im lặng, mày hơi nhíu lại, tựa như đang ngủ, Junghwa cẩn thận thay đổi tư thế để chị ngủ càng an ổn hơn, ánh mắt nhìn vào đồng hồ báo thức để bên cạnh, cô đang do dự không biết nên để chị ngủ thêm một lát hay dựa theo kế hoạch đưa chị đến phòng mát xa, kết quả khi kim phút vừa mới chạm tới kim báo giờ, Seo Hyelin liền mở mắt, đưa tay lau qua khuôn mặt, chấn tỉnh tinh thần: “Tổ trưởng, đợi lát nữa em sẽ nghe thấy tôi gào khóc thảm thiết lắm đó, tốt nhất em nên bịt lỗ tai lại đi!”

“Mỗi lần đều như vậy sao? Lịch tập luyện như vậy có phải lớn qua hay không?” Junghwa lo lắng hỏi, nhìn chị cố gắng hết sức ngồi lên xe lăn, bởi vì đổ mồ hôi quá nhiều, cánh tay hơi run rẩy. Seo Hyelin lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Tôi có thể làm!”

chị nói được thì làm được, lúc nhân viên điều trị mạnh tay xoa bóp cơ thể, chị nhịn không được rên rỉ ra tiếng, những bài tập dụng cụ đều hoàn thành một cách cẩn thận, kỹ lưỡng, hai chân chị vậy mà đã có thể hồi phục một ít năng lực hoạt động, có thể đẩy thước đo đi được tầm 1 li.

“Tốt lắm!” Bác sĩ cổ vũ chị: “Tiếp tục kiên trì! Như vậy việc lần nữa đứng lên cũng không phải là không thể! Phục hồi chức năng quan trọng nhất là giai đoạn đầu.”

“Cám ơn bác sĩ.” Seo Hyelin đã tắm qua, tuy rằng cơ thể vẫn mỏi mệt, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều, chị mỉm cười nói cảm ơn với bác sĩ, điều khiển xe lăn rời khỏi văn phòng.

Junghwa ngồi trên hành lang chờ chị, vừa rồi ở phòng thay đồ cô muốn giúp chị tắm, nhưng lại bị Seo Hyelin nghiêm túc cự tuyệt, chị vẫn không cam lòng để mình nhìn đến đôi chân của chị đi? Khi nào tiểu hỗn đản kia mới có thể một lần nữa tiếp nhận tình cảm của mình đây? Hay là tại mình biểu hiện chưa đủ rõ?

“Tổ trưởng, phiền em đưa tôi về nhà, luyện tập hôm nay đến đây là xong.” Seo Hyelin điều khiển xe lăn đến trước mặt cô, vẫn tươi cười như cũ nói.

Junghwa ngẩng đầu nhìn chị: “chị hy vọng tôi sẽ nói với chị [không cần khách khí] sao?”

Cô hiện tại mới phát hiện ra bên dưới nụ cười kia chị che giấu nhiều thứ đến vậy, nụ cười sáng sủa vô tâm vô phế trước kia của tiểu hỗ đản đi đâu rồi? Hay là trước nay chị vẫn luôn như vậy, là do cô sơ ý không phát hiện ra?

“Tôi không phải khách khí với em, đều là bạn bè thì khách khí với nhau làm gì.” Cô thật không nhận ra vẻ mặt giả vờ chân thành của chị có vài phần chân truyền từ Seo Kyuhyun, một câu [bạn bè] liền khiến cô nói không ra lời, bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, tôi đưa chị về, buổi tối chị muốn ăn món gì?”

“Trước khi anh hai ra ngoài, có làm salad, nếu anh cả không lấy nó đem đi làm vật chứng, hẳn nó vẫn còn trong tủ lạnh.” Qủa nhiên là quá nhiều đả kích, khiến chị chết lặng sao? Seo Hyelin dường như dùng giọng nói vui vẻ nói hết câu.

“Ăn salad sao đủ dinh dưỡng được, thể lực chị tiêu hoa lớn như vậy, chúng ta tiện đường ghé siêu thị đi, mua khoai tây chiên chị thích ăn, em sẽ nấu vài món ngon bồi bổ cho chị, được không?” Junghwa tiến đến sau lưng chị giúp chị đẩy xe lăn, vững vàng vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Không được, bác sĩ có dặn, lượng vận động của tôi hiện tại không nhiều, mỗi ngày đều ngồi xe lăn không thể hoạt động, nếu còn ăn cơm như trước, sẽ khiến cơ thể mập lên, thể trọng gia tăng sẽ không có lợi với việc hồi phục sau này, hôm nay em còn bế tôi một lúc, có phải so với trước nặng hơn rồi không?” Seo Hyelin lè lưỡi: “Cho nên tôi ngoan ngoãn ăn salad là tốt rồi, tổ trưởng, tay nghề nấu ăn của em rất tốt, nhưng tôi vô phúc hưởng dụng rồi.”

May mắn là chị đưa lưng về phía Junghwa, nên cô căn bản không nhìn thấy khuôn mặt cười không nổi của chị.

Này là tốt rồi, chị nghĩ, cứ như vậy dần dần khiến cô chán ghét mình, thẳng đến khi tới một khoảng cách an toàn, thì chị có thể không vọng tưởng thêm gì nữa.

*** 18 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro