Chương 5: Con có muốn chú ấy trở thành cha con không ?
Tối hôm ấy Giản Nhưng vẫn phải trông cửa hàng, đáng lẽ ra người trông cửa hàng phải là Song Mi, nhưng tối nay Song Mi lại có việc nên đổi ca với cô , cô cũng không bận gì, thêm vào nếu tối nay cô trông hàng thì mấy hôm liền cô không phải trông hàng nữa , vừa nghĩ vậy, cô liền đồng ý ngay.
Việc kinh doanh buổi tối cũng thường thường, cũng rất nhiều người ra vào, nhưng người xem thì nhiều mà người mua lại rất ít. Cô luôn thích đi sau khách hàng nam, những thiếu niên nhỏ tuổi này mua đồ rất nhanh, thường chỉ mặc lên người ngắm vài lần liền đồng ý mua luôn, thậm chí có người mặc luôn cả quần áo mới rồi thanh toán tiền ra về. Còn các nữ sinh đi mua quần áo thì cứ hết lần này đến lần khác thử đồ, cuối cùng xác suất mua cũng không cao, thế nên Giản Ngưng thích khách hàng nam hơn hẳn.
Có những khách hàng khi đi thấy Tiểu Địch thì không khỏi bắt chuyện với bé, lại không khỏi ngạc nhiên trước việc Giản Ngưng đã có con trai lớn như thế, còn khen Giản Ngưng trông rất trẻ. Giản Ngưng chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện ấy, cô chẳng tin lời của mấy cô cậu học sinh nói ra, dù trông trẻ tới đâu thì phong thái vẫn khác biệt, giống như việc báo chí khen một ngôi sao nào đó rất trẻ, nhưng thực tế vết chân chim ở khoé mắt lại rất rõ nét, những lời khen ấy chỉ như một câu chuyện cười.
Khi tới 9 giờ cô bèn lấy cây lau nhà ra chuẩn bị lau sàn, bấy giờ có tiếng bước chân ngày càng vọng hơn, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính thì thấy Dương Minh Huy đang tươi cười đi vào, còn xách theo thứ gì đó trong tay.
Dương Minh Huy liếc cô một thoáng rồi đặt đồ xuống, thầy Tiểu Địch đang đảo mắt nhìn mình thì không nhịn được cười, vế Tiểu Địch lên, rồi tung tung lên cao: " Mấy bữa nay có ngoan không, có nghe lời mẹ không ?"
Tiểu Địch gật đầu thật mạnh: " Cháu rất ngoan, không tin chú hỏi mẹ xem. " Nói ra quay sang nhìn mẹ.
Dương Minh Huy quay đầu về phía Giản Ngưng, Giản Ngưng nhìn hai bọn họ nhoẻn miệng cười.
" Thế có nhớ chú không ?" Dương Minh Huy kề sát mặt mình vào mặt Tiểu Địch thầm thì
Tiểu Địch lại gật đầu: " Nhớ lắm ạ, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy chú qua chơi với cháu."
Dương Minh Huy cười lại quay sang nói với Giản Ngưng :" Trường học anh và một số giáo viên cùng tới mấy trường trung học trọng điểm trong thành phố nghe giảng, đi liền mấy hôm, nhưng đúng là phương pháp dạy học của những trường trung học đó có tiến bộ hơn chúng ta rất nhiều, học sinh cũng nhanh nhẹn hơn. "
Giản Ngưng biết anh đang giải thích nguyên nhân tại sao mấy ngày nay anh không tới. Tối đến, chỉ cần anh rảnh thì lại đến cửa hàng, dần dần mọi người hiểu được tâm tư của anh.
Dương Minh Huy đặt Tiểu Địch xuống để tự bé chơi một chút, bấy giờ mới tới trước mặt Giản Ngưng cầm lấy cây lau nhà trong tay cô :" Để anh lau cho, em ra kia nghỉ đi."
Giản Ngưng lắc đầu: " Không cần đâu, việc này cũng không nặng nhọc gì."
Dương Minh Huy rất cố chấp: " Em ra chơi với Tiểu Địch đi, để anh lau cho, chẳng lẽ em nghĩ anh không lau sạch được. " Anh trừng mắt lên rồi cầm luôn cây lau nhà.
Giản Ngưng sửng sốt đành gượng gạo rồi ra đến chơi với Tiểu Địch.
Dương Minh Huy lau nhà xong, bèn đi thẳng ra ngoài kéo cửa cuốn ngoài cửa kính xuống. Giản Ngưng vừa nói chuyện với Tiểu Địch vừa nhìn hành động của anh, không thể phủ nhận rằng , có một người đàn ông trong cuộc sống thường ngày thì bản thân lại yên tâm hơn rất nhiều.
Dương Minh Huy vừa vào trong lại lấy ra một bộ quần áo trong túi: " Cho Tiểu Địch mặc xem có vừa hay không, anh không có kinh nghiệm mua quần áo cho trẻ con, cũng không biết có đúng kích cỡ hay không."
Giản Ngưng ngắm nhìn bộ quần áo, đưa tay lên sờ là biết chất liệu của bộ quần áo này như thế nào. Quần áo bây giờ ngày càng đắt, kiểu quần áo đẹp thế này chắc cũng phải mấy trăm tệ, người ta tốt với mình quá cũng không nhận nổi.
Cô từ chối quá kiên quyết khiến Dương Minh Huy cũng không cười nổi: " Quần áo anh đã lỡ mua rồi, em biết anh không còn nhỏ , em không nhận thì anh đành bỏ vào thùng rác ngoài kia thôi."
Dứt lời anh ta đi ta ngoài thật, Giản Ngưng đành phải kéo anh ta về :" Sao anh cứ như trẻ con thế."
Dương Minh Huy thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ anh không như vậy thì sao em chịu nhận quần áo.
Anh không chỉ mua quần áo mà còn mua một ít đồ chơi và đồ ăn mà trẻ con thích, vì hành động khi nãy của anh nên Giản Ngưng cũng không từ chối nữa. Còn Tiều Địch thì liếc mẹ vài lần, thấy mẹ không bảo mình cự tuyệt nên vui vẻ nhận lấy.
Trên đường về Dương Minh Huy vẫn bế Tiểu Địch, nói những chuyện thú vị bên ngoài. Tiểu Địch thì hình như có vẻ rất hứng thú, hỏi mãi không thôi, Dương Minh Huy cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn.
" Thật ra anh không phải đưa em và Tiểu Địch về đâu, nhà cũng không xa lắm, em và Tiểu Địch có thể tự về." Giản Ngưng nhắm mắt, cuối cùng cũng vẫn nói ra. Giờ muộn thế này , người ta nhìn vào lại suy diễn lung tung, mắc công tới tai cha mẹ anh thì anh lại bị mắng!
" Có gần đến mấy cũng không nên để phụ nữ như em về một mình được, huống chi em còn dẫn theo con nhỏ."
Anh chỉ tuỳ ý đáp lại lời cô, nhưng trái tim của Giản Ngưng nghẽn lại, như thể câu nói này chứa sự ấm áp vô ngần.
Cô chăm chú nhìn dáng vẻ anh bế Tiểu Địch, vóc dáng anh không cao, cũng không hề đẹp trai, thậm chí anh cũng không phải người chân chất hiền lành, cũng có đầu óc kinh doanh, cũng hoà đồng với học sinh , tuy anh không phải người trung hậu nhưng anh cũng không có tật xấu nào, tính cách cũng rất hiền hòa, nói chưa từng cân nhắc việc kết hôn với anh thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng khi nghĩ vậy, cô cũng cảm thấy mình đã biến thành một người phụ nữ bình thường. Cô từng nghĩ, đời này nhất định phải tìm được một người đàn ông mà cô yêu thiết tha, người ấy phải đủ đẹp trai, đủ phóng khoáng, đủ gallant, gia thế cũng phải tốt... Nhưng giấc mộng của cô cuối cùng cũng làm khổ cô, cô chưa bao giờ tìm thấy người trong mộng của mình. Cô từng phân tích khả năng mình và Dương Minh Huy ở bên nhau, anh không cao, cũng không đẹp trai, nhưng ở đây không ai không biết ưu điểm của anh, gia cảnh hiện giờ đủ giàu có, huống chi bản thân anh còn có công việc cực kỳ ổn định, bây giờ tiền lương của giáo viên lại ngày càng cao hơn, lại có kỳ nghỉ hè nghỉ đông, sau khi về hưu còn có lương hưu, những phúc lợi khác cũng làm người ta phải hâm mộ.
Thật ra một người đàn ông điển trai giàu có cũng không thể khiến người ta an tâm, nhưng Dương Minh Huy chỉ có vậy, lại đủ để người ta vững lòng. Thế nhưng anh thích điều gì ở cô? Giản Ngưng khẽ cười không phải cười ngượng , cũng không phải cười mỉa mai. Chắc có lẽ vì khuôn mặt này của cô, ai chẳng yêu cái đẹp. Nhưng với điều kiện của anh, vốn là có thể chọn một cô gái chưa từng kết hôn, xinh đẹp hơn trẻ trung hơn, sao phải mất thời gian với cô làm gì?
Đương nhiên, cô muốn rất nhiều thứ, nhưng nếu chỉ dựa vào bản thân, cô biết mình thật sự không đủ khả năng cho Tiểu Địch một tương lai xán lạn, yêu cầu của cô không cao, chỉ mong được ăn những thứ mà bé muốn, mặc quần áo mới mà bé thích, sau này đi học cũng không sợ thiếu tiền đóng học phí...
Sau khi nghĩ thông suốt mọi việc, cô liền bước nhanh hơn, tới bên người Dương Minh Huy. Bây giờ anh đang hướng dẫn Tiểu Địch cách chơi một món đồ chơi, anh giảng giải vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn. Giản Ngưng nhận ra anh cũng rất yêu quý Tiểu Địch, cô không khỏi khẽ nở nụ cười.
Dương Minh Huy cảm nhận được ánh mắt của Giản Ngưng, cũng nhìn coi với anh mắt dịu dàng như nước.
Khi tới nhà trọ, Dương Minh Huy lại dặn Tiểu Địch phải nghe lời mẹ, Tiểu Địch vẫn gật đầu liên tục.
Nhưng khi Giản Ngưng tưởng anh về thì Dương Minh Huy bỗng gọi cô lại, nét mặt hơi căng thẳng: " Ngày mai cha mẹ anh muốn mời em ăn cơm, em có muốn đi không ? " Anh căng thẳng nói ra câu ấy, thấy hình như không ổn lắm lại vội nói thêm :" Ở quán ăn ngay trên cửa hàng em thôi, em chắc biết chỗ đó rồi, không hề xa, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em."
Ánh mắt Giản Ngưng khi nhìn anh thoáng lộ vẻ do dự, cô không quên cha mẹ anh không ưa mình tới mức nào, sau này họ không tìm gặp cô nữa, nhưng dù sao vẫn là không ưa. Để khiến cha mẹ chủ động mời mình ăn cơm, chắc là anh đã làm nhiều việc đúng không ?
Vừa nghĩ vậy, chút do dự trong lòng cô cũng biến mất, coi đã hai mươi mấy tuổi, không còn là thiếu nữ từ lâu rồi, cô chẳng chờ mong bạch mã hoàng tử gì nữa, chỉ cần một người đàn ông có thể đối xử tốt với cô, đối xử tốt với con cô, bây giờ có cơ hội tốt thế này, cớ sao lại để vuột mất.
Cô gật đầu: " Được."
Nhưng Dương Minh Huy vẫn chưa yên tâm hẳn mà hỏi cô xác nhận lại: " Em biết việc này có nghĩa là gì không."
Cô gật đầu đáp: " Ừm, em đâu có ngốc như vậy ? Muộn rồi, anh mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Bấy giờ Dương Minh Huy mới hoàn toàn nhẹ nhõm: " Em cũng nghỉ sớm đi, cả Tiểu Địch nữa, phải nghe lời mẹ, biết không? "
Tiểu Địch đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Dương Minh Huy.
Khi hình bóng Dương Minh Huy khuất xa, Tiểu Địch mới ngẩng đầu nhìn mẹ:" Có phải chưa Dương muốn làm cha của con không ạ ?"
Giản Ngưng nhìn con trai một hồi lâu, ngồi xổm xuống ôm bé: " Thế con có muốn chú ấy trở thành cha con không ?"
Tiểu Địch không đáp, mà chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ: " Chỉ cần mẹ thích thì Tiểu Địch cũng thích."
Giản Ngưng ôm Tiểu Địch vào ngực mình, cô biết đây là điều ấm áp nhất trong đời cô, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.
Giản Ngưng đoán không sai, đúng là Dương Mibh Huy đã làm rất nhiều việc thì ông bà Dương mới mĩm cưỡng đồng ý gặp cô. Nguyên nhân quan trọng nhất là do thái độ của Dương Minh Huy quá kiên quyết, hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn, có một số bạn bè , họ hàng đã có ta kiến về việc này. Mấy năm trước, ông bà Dương còn có thể làm căng với con trai, nhưng giờ tuổi của con trai đã vậy, còn không chịu lấy vợ thì đúng là chẳng làm sao, nhất là ở nơi toàn người kết hôn sớm thế này. Ông bà Dương đành phải thoả hiệp , huống chi Dương Minh Huy còn nói thẳng với họ là nếu không thể cuối Giản Ngưng thì anh ta cũng chẳng cưới ai hết, câu này đúng là đã làm 2 cụ phát hoảng.
Giản Ngưng và Tiểu Địch tới, Tiểu Địch xinh xắn đáng yêu, dù 2 cụ không ưa hành vi chưa kết hôn mà có con này của Giản Ngưng nhưng thấy đứa bé đúng là rất đáng yêu, cũng không nhịn được mà dỗ dành mấy câu.
Chỉ là bọn họ thể tươi cười với Tiểu Địch, nhưng lại không thể hoà nhã với Giản Ngưng, tuy đã chịu thỏa hiệp nhưng lại nói chuyện lại chứa đầy sự khiêu khích và thăm dò. Ý của họ chính là tài sản của nhà họ Dương, người ngoài đừng mong lấy được nửa phần, tất cả chỉ để lại cho con cháu nhà họ Dương. Hơn nữa, để làm dâu nhà họ Dương, thì phải sinh được con trả cho nhà họ Dương.
Trước thái độ khiêu khích của họ, Giản Ngưng cũng không thấy có gì khó chịu, đúng là cô vừa ý tiền của nhà bọn họ, nhưng chỉ cần số tiền ấy thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của Tiểu Địch là đủ, cô cũng không cầu mong quá nhiều. mà ông bà Dương mong con dâu tương lai của mình sinh con, sinh cháu cũng là đẻ đương nhiên.
Giản Ngưng vẫn luôn tươi cười với hai cụ, hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ. Dương Minh Huy ngồi cạnh cô càng chỉ chăm chăm bảo vệ cô.
Ông bà Dương nói chuyện như vậy cũng là có tính toán riêng của họ, nếu là một kẻ ham tiền, nghe thấy họ nói vậy thì cũng sẽ biết khó mà lui, đương nhiên có thể âm thầm loại bỏ cô, để con trai nhận ra bộ mặt thật của cô, cũng không làm ảnh hưởng đến tình thân giữa con trai và họ. Nhưng thái độ của Giản Ngưng , khiến hai cụ không biết nên làm thế nào cho phải.
Sao bữa cơm, Dương Minh Huy bế Tiểu Địch, và cùng Giản Ngưng về cửa hàng.
" Em đừng để bụng, cha mẹ không hiểu con người em, nên mới nói như vậy, đến khi bọn họ thật sự hiểu em, biết em là một cô gái tốt thì nhất định sẽ yêu quý em."
Giản Ngưng vốn định nói cái nhìn của một người về một người khác thật ra rất khó thay đổi, nhưng thấy vẻ mặt của Dương Minh Huy, cô vẫn gật đầu: " Em không để bụng đâu, hai cụ làm vậy chỉ vì lo cho anh mà thôi , cha mẹ nào cũng sợ con cái của mình chịu khổ mà."
Dương Minh Huy nhìn cô rất lâu, thấy cô thật sự không để bụng bấy giờ mới yên tâm. Sau khi đưa cô đến cửa hàng anh cũng quay lại trường học, chuẩn bị dạy ca chiều.
Giản Ngưng nhìn theo tới khi bóng dáng của Dương Minh Huy khuất hẳn, mới bế Tiểu Địch đi về cửa hàng.
----------------------------tôi là giải phân cách^^---------------------------------
Xin lỗi các bạn rất nhiều, mình hiện giờ rất bận nên ra chap hơi trễ , xin lỗi vì để các bạn đợi lâu.
Tháng 7 này mình chuẩn bị lãnh nhận bí tích thêm sức, bạn nào đạo Chúa chắc sẽ biết, mình phải chuẩn bị rất nhiều , nào khảo kinh 3 đợt, rồi học 37 câu giáo lý 😔 rất bận nên có gì mình ra chap trễ mong các bạn thông cảm mà thứ lỗi cho mình . Thành thật xin lỗi các bạn 对不起 🙏🏻💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro