Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ji Yeon's POV

Park Sun Young, người con gái tôi yêu

Tôi không biết tình cảm này bắt đầu từ khi nào, thứ tình cảm không nên có mà tôi dành cho unnie. Có lẽ là khi trên show Happy Together mà chúng tôi cùng tham gia. Lúc ấy chúng tôi được hỏi rằng ai là người chơi thân nhất trong nhóm với mỗi người. Và tôi nghĩ ngay đến Eun Jung unnie bởi lẽ unnie ấy không chỉ như một người chị mà còn giống như một người bạn của tôi vậy. Chúng tôi cùng nhau chơi game, thường trêu chọc nhau mỗi khi rảnh rỗi, unnie ấy cho tôi cảm giác mình được cười vui cùng bạn bè mà ở lứa tuổi của tôi cần có nhưng tôi lại không may mắn được trải qua. Tôi nghĩ Hyo Min cũng sẽ chọn Eun Jung unnie nhưng khi tôi vừa nói ra, unnie ấy đã tỏ vẻ rất thất vọng. Chẳng lẽ người unnie chọn là tôi sao? Tôi biết unnie buồn khi tôi không chọn unnie nhưng mà với tôi unnie không chỉ giống như một người chị thân thiết cũng không phải là một người bạn. Với tôi, unnie là một người đặc biệt, đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi. Là người đã giúp tôi không cảm thấy cô đơn, lạc lõng và khổ sở trong thời gian làm thực tập sinh. Chính unnie là người đã khiến khoảng thời gian ấy của tôi trở nên ý nghĩa.

Tình cảm tôi dành cho Hyo Min cứ ngày một lớn dần lên, nó khiến tôi khó hiểu với chính bản thân mình. Tôi hoang mang, lo sợ mỗi khi Hyo Min đi show IY, tôi lặng im khi nghe Hyo Min vui vẻ kể về những kỉ niệm của mình cùng Sunny, người bạn mới của unnie ấy. Tôi biết, đó là sự ghen tỵ. Nhìn Hyo Min khóc nấc khi đọc bức thư chia tay Sunny trên show, nhìn đôi mắt đỏ hoe sưng húp khi Hyo Min trở về sau khi quay xong show, nhìn vẻ mặt buồn của unnie khiến trái tim tôi nhói đau. Nếu như em cũng rời khỏi đây, liệu unnie có đau buồn như vậy không? Tôi đã hỏi Hyo Min như vậy và nhận được câu trả lời từ unnie với ý nghĩ rằng tôi quá trẻ con, nhóm mới debut thì làm sao mà tôi rời khỏi đây được. Hyo Min nói đúng nhưng câu trả lời ấy lại khiến tôi càng đau lòng hơn. Vậy với Hyo Min, tôi ở vị trí nào trong trái tim unnie đây? Bởi vậy mà tôi đã cố ép bản thân mình bớt quan tâm unnie một chút, bớt dính lấy unnie một chút, có lẽ như vậy tôi sẽ bớt đau hơn.

Khi nhóm có thêm thành viên thứ 7, lúc đó unnie đang là leader, với tính cách hòa đồng thân thiện của unnie thì việc unnie cùng cô ấy thân thiết là chuyện tôi có thể đoán được. Vẫn biết nên bớt quan tâm unnie đi nhưng khi nhìn thấy thành viên mới cùng unnie quan tâm lẫn nhau khiến tôi khó chịu. chẳng phải tôi còn có eun Jung unnie chơi cùng sao. Nhưng ánh mắt tôi vẫn cứ vô thức hướng về unnie, nụ cười rạng rỡ của unnie đã từng dành cho tôi, cử chỉ quan tâm của unnie đã từng dành cho tôi bây giờ là dành cho người khác. Đầu óc tôi trống rỗng, chẳng thể tập trung được một chút nào cả.

Và cái ngày đen tối ấy tôi sẽ không thể quên được, Hyo Min bị ngất do làm việc quá sức. Nhìn Hyo Min mệt mỏi khiến tôi lo lắng muốn tiến lên nói unnie không cần lên sân khấu nhưng đôi chân lại khựng lại khi Hwa Young ân cần quan tâm unnie ấy. phải rồi, tôi thì có tư cách gì để quan tâm unnie đây, chính tôi đã bỏ mặc unnie ấy thời gian qua, không phải sao? Hyo Min kiên quyết muốn lên sân khấu biểu diễn, thậm chí còn lấy cả việc unnie ấy là leader để bỏ qua lời khuyên của mọi người. Và chuyện tồi tệ đã xảy ra, sau khi diễn xong, Hyo Min bị ngất, cả thân thể unnie ngã xuống bên cạnh tôi khi chúng tôi đang trên đường vào phòng chờ. Tôi choáng váng bắt lấy bàn tay unnie đang dần rơi xuống theo thân thể unnie. Mọi lời nói như nghẹn lại ở cổ họng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng mọi người hô gọi cấp cứu rồi unnie được đưa lên xe. Chiếc xe dần rời xa và khuất vào bóng đêm khiến trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Nhất định không được có chuyện gì đâu đấy, Sun young của em. Dù tôi muốn đi theo xe cấp cứu vào bệnh viện nhưng chúng tôi buộc phải ở lại để nhận cup cho bài hát của mình. Bước lên sân khấu, nghĩ đến Hyo Min tôi lại không cầm được nước mắt. Eun Jung unnie đưa cho tôi chiếc cup chiến thắng lại càng làm tôi đau đớn. Chiếc cup naỳ được đánh đổi bằng sức khỏe của Hyo Min. Trước đây, luôn là tôi cùng unnie cầm cup và ôm nhau khóc vì hạnh phúc, nhưng lúc này chỉ có tôi lạc lõng trên sân khấu, tôi lo lắng cho unnie, chỉ muốn chạy ngay đến bệnh viện nhìn unnie. Trái tim tôi như tan vỡ thành nhiều mảnh vụn. Có lẽ Eun Jung unnie là người hiểu tôi nhất, unnie biết được sự bất thường của tôi là do đâu. Khi unnie nói với tôi rằng "Tình cảm là phải đi tranh thủ chứ không phải là để mất đi rồi mới tiếc nuối hối hận", tôi giống như được thức tỉnh. Nhìn gương mặt lo lắng của tôi, Hyo Min chỉ cười và trêu chọc tôi rằng "Unnie tưởng em đã quên và không còn quan tâm đến unnie nữa". Tại sao unnie lại có ý nghĩ ấy? Tôi ngạc nhiên nhìn unnie không biết nên nói như thế nào. Vậy là tôi đã làm unnie buồn sao? Giống như là hiểu rõ suy nghĩ của tôi, unnie khẽ cười, không phải là nụ cười rạng rỡ tôi từng thấy nữa. Nụ cười ấy mang chút ưu thương và xót xa, Hyo Min nói xin lỗi tôi vì thời gian qua sự quan tâm đến tôi của unnie đã bị chia sẻ với Hwa Young. Đến lúc này, nước mắt không còn kịp ngăn lại mà chảy dài trên gương mặt tôi khiến Hyo Min luống cuống. tại sao unnie lại phải xin lỗi tôi, không phải tôi mới là người sao lãng unnie trước sao? Tôi ôm chầm lấy Hyo Min khóc nức nở như một đứa trẻ con theo như lời Hyo Min kể lại sau này. Tôi nói tôi sẽ bảo vệ unnie, sẽ không để ai làm tổn thương unnie nữa. Hyo Min cười, dù gương mặt có chút trắng bệch mỏi mệt nhưng nụ cười đầy vui vẻ. Đứa trẻ của unnie đã trưởng thành rồi, Hyo Min ah.

Vài ngày sau đó, Hyo Min được ra viện nhưng lại muốn trở lại sân khấu cùng cả nhóm bất chấp lời khuyên của các thành viên cũng như quản lý. Tôi có chút nóng nảy kéo tay unnie ra một góc, vốn định mắng cho unnie vì tội ngang bướng nhưng cuối cùng lại mềm lòng chỉ vì câu nói của unnie. "Unnie muốn đứng trên sân khấu cùng Ji Yeonie và các thành viên. Nếu như có chuyện gì không phải là đã có Ji Yeonie bảo vệ unnie sao? Unnie tin Ji Yeon". Tôi đứng ngồi không yên thấp thỏm lo lắng trong phòng chờ rồi lại chỉ chăm chú nhìn dõi theo unnie khi biểu diễn. Cho đến khi bài hát kết thúc, tất cả cùng cúi chào khán giả, Hyo Min đi ngược hướng tôi, tôi vội vàng bắt lại tay unnie kéo unnie vào cánh gà cùng mình. Lúc này unnie cần nghỉ ngơi hơn bao giờ hết. Và lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm khi unnie không có chuyện gì xảy ra. Sau lần đó, tôi lại càng quan tâm đến Hyo Min hơn, nhiều lúc mọi người cũng phải phát cáu vì sự quan tâm thái quá như một bà mẹ của tôi đối với unnie. Nhưng không như vậy tôi thực sự không yên tâm.

Khi unnie quyết định tham gia We got married và trở về thông báo với tôi, trái tim tôi giống như ngừng đập. Lúc này tôi mới ý thức được mối lo ngại đến từ những người con trai bên cạnh unnie. Liệu sẽ có một ngày nào đó họ mang unnie rời khỏi tôi không? Càng nghĩ tôi lại càng lo sợ và dính lấy Hyo Min. Khi mọi người nói sẽ xuất hiện trong lễ cưới của Hyo Min cùng anh chàng TQ kia, tôi như hóa đá tại chỗ. Lễ cưới ư? Chỉ là một show truyền hình thôi mà, đâu cần phải khoa trương như vậy. Tôi nằng nặc đòi đi cùng nhưng vì lịch trình riêng nên đành phải ngậm ngùi ở nhà. Cầm điện thoại của So yeon unnie trên tay, trong đó là hình Hyo Min mặc váy cưới trắng muốt với nụ cười đầy vui vẻ, là hình ảnh Hyo Min e thẹn khi anh chàng kia hôn lên trán unnie. Tay tôi bóp lấy cái điện thoại mạnh mẽ đến nỗi So Yeon unnie phải giành lại vì sợ nó hỏng. Nhưng sau cơn giận dữ ấy, một trận chua xót dâng lên trong lòng tôi. Sẽ có ngày Hyo Min tìm được người unnie yêu, một chàng trai bảnh bao có thể cho unnie một gia đình hạnh phúc chứ không phải là tôi. Điều ấy giống như hàng ngàn mũi dao đang đâm vào trái tim của tôi, đau lắm, rất đau. Hyo Min là một người con gái xinh đẹp lại tài năng, sự nghiệp của unnie đang phát triển, chắc chắn unnie sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của tôi. Mà tôi có tư cách gì để yêu unnie chứ? Yêu? Tôi bật cười vì thứ tình cảm vẫn đang chôn chặt trong lòng mình. Có lẽ tôi chỉ có thể đứng từ xa quan sát, dõi theo và bảo vệ unnie và cũng chỉ có thể làm những điều ấy với tư cách một đứa em gái đi.

Nhưng mà tình yêu giống như một liều thuốc độc, mà đã sâu vùi lấp sẽ chẳng thể thoát ra được. Tôi vẫn cứ là đứa em quan tâm chăm sóc unnie trong mắt mọi người, tôi dùng tình chị em để che giấu tình yêu của mình, tôi lấy đủ mọi lý do để chứng tỏ unnie chỉ là của tôi. Tôi mua giày cho cả hai với lý do quà sinh nhật vì sinh nhật chúng tôi gần nhau. Tôi chúc mừng sinh nhật unnie, gọi tên thật của unnie để chứng mình với mọi người unnie là Park Hyo Min còn với tôi, unnie là Park Sun Young, người con gái tôi yêu. Tôi nắm tay unnie ở sân bay với lý do là vì muốn gây sự chú ý với báo giới. Tôi chạy lại ôm unnie và gọi unnie là "Yeobo" trong buổi fanmeeting với lý do khiến fan vui vẻ. Unnie chỉ cười cho tôi là tính tình trẻ con rồi cũng làm theo nhưng đâu biết rằng tất cả đều là điều unnie muốn làm cùng người yêu của mình mà trước đây unnie từng kể với tôi. Tình yêu này, tôi đã không thể kiềm chế được nó nhưng lại không thể để unnie biết, nếu không ngay cả tư cách em gái có lẽ cũng sẽ chẳng còn.

Khi tôi được ra album solo, tôi đã cố gắng hết sức mình, cố gắng để đưa T-ara trở lại, để người con gái tôi yêu cảm thấy vui mừng sau bao ngày khó khăn vì scandal xảy ra. Sau cú sock ấy, Hyo Min trở nên trầm tĩnh hơn, điều ấy khiến tôi thực sự rất đau lòng. Ngày quay MV của tôi, các thành viên đều bận rộn không tới được, và Hyo Min cũng thế, unnie phải chuẩn bị cho album solo phát hành ngay sau album của tôi. Nhưng điều bất ngờ là unnie đã xuất hiện ở trường quay để ủng hộ tôi. Vừa nhìn thấy tôi, hai mắt Hyo Min đỏ hoe, tôi không biết làm gì ngoài việc kéo unnie ôm vào lòng để dỗ dành rồi lại đưa unnie vào phòng thay đồ để nói chuyện. Đã rất lâu rồi chúng tôi mới có không gian riêng tư của hai người kể từ khi không còn ở ký túc xá nữa. Biết được sự lo lắng của Hyo Min và sự kỳ vọng vào việc solo lần này của unnie ấy, tôi lại càng chăm chỉ luyện tập để có thể tạo điều kiện cho unnie solo thành công. Đi đến đâu tôi cũng sẽ nói về việc solo của unnie, tôi muốn tất cả mọi người đều biết và ủng hộ Hyo Min. Nhìn Hyo Min vì giảm cân và luyện tập không nghỉ mà gầy đi, tôi càng cảm thấy xót xa nhưng lại chẳng thể giúp gì được. Trước ngày ra mắt MV, tôi biết Hyo Min sẽ rất lo lắng, kể từ sau scandal, sự tự tin vốn là điểm mạnh từ trước đến nay của unnie giảm đi đáng kể. Cầm điện thoại gọi cho Hyo Min, giọng nói có phần lo lắng của unnie khiến tôi đau lòng, chỉ biết cổ vũ và trấn an tinh thần unnie.

Thật may là Hyo Min solo khá thành công và tiếp theo là album trở lại của T-ara. Chúng tôi chăm chỉ luyện tập chờ ngày được cùng nhau đứng trên sân khấu chứ không còn lạc lõng một mình khi solo nữa. Nhưng tôi lại có cảm giác giống như là Hyo Min đang né tránh tôi. Đã có chuyện gì xảy ra sao? Một Hyo min luôn hết mình vì công việc lại thất thần khi quay show truyền hình, một Hyo Min hay gây cười trong các cuộc phỏng vấn lại ngồi im lặng ngẩn người. Thậm chí khi ngồi bên cạnh tôi, unnie cũng chẳng nhìn tôi một lần, luôn hướng ánh mắt về một nơi nào đó như đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mình, cho đến khi tôi cười nghiêng người vào unnie nhắc nhở, Hyo Min mới giật mình tỉnh lại. Sự bất thường của Hyo Min khiến tôi lo lắng nhưng unnie lại lảng tránh sự quan tâm của tôi. Và khi tất cả thành viên còn lại cũng lo lắng cho Hyo Min, So Yeon unnie đã nói "đó là biểu hiện của người đang yêu chăng?". Câu nói ấy khiến tôi giật mình mà suy nghĩ, phải chăng ngày unnie rời xa tôi không còn xa nữa? Là người nào đã có được tình yêu của unnie, tôi muốn đến trước mặt và hỏi rằng "tại sao lại làm Sun Young của tôi buồn như vậy?". Sun Young của tôi? Có lẽ đã không còn là của tôi nữa rồi. Mỗi ngày tôi lại rầu rĩ và phiền muộn vì cái suy nghĩ ấy. Tôi không thiết ăn uống gì nữa chỉ biết lao vào luyện tập để quên đi tất cả. Cho đến khi tôi có vấn đề về tiêu hóa, dù đã rất cố gắng nhịn đau để mọi người không lo lắng nhưng là không thể. Sự việc nghiêm trọng hơn tôi tưởng, cảm giác như sự đau đớn không chỉ dày vò ở một chỗ mà nó lan tràn đến khắp cơ thể. Vô lực và mệt mỏi, có cảm giác như tôi đã không thể tiếp tục đứng vững được nữa. Mọi người vây xung quanh lo lắng cho tôi nhưng ánh mắt tôi lại chỉ nhìn về một hướng. Đôi mắt trong trẻo ấy tràn đầy sự kinh hãi và lo lắng.

Thì ra là unnie vẫn còn quan tâm đến em sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro