Ngoại truyện 02 - Bờ vai vững chắc
--LookmheexSonya--
Lookmhee là em gái ruột của LingLing, được nuôi dạy trong phép tắc của gia tộc Wan từ bé. Cô sở hữu vẻ ngoài sắc sảo, mạnh mẽ hơn so với chị gái, với mái tóc đen dài thường cột gọn gàng và đôi mắt sắc lạnh đầy quyết đoán. Cô luôn chứng tỏ cho bà Wi thấy, cô hoàn toàn có khả năng gánh vác mọi nhiệm vụ và trách nhiệm mà bà Wi giao phó.
Dù vậy, giữa hai chị em không hề có khoảng cách hay sự đối đầu. Nếu LingLing là một người giàu cảm xúc, đa sầu đa cảm thì Lookmhee lại là người thực tế, lý trí. Cô luôn âm thầm dõi theo chị mình, lo lắng khi LingLing quyết định rời khỏi gia đình để sống cuộc đời tự do. Bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra Lookmhee rất thương chị, cô thường gọi điện hỏi thăm, đôi khi viện cớ công việc để ghé qua phòng khám của LingLing chỉ để nhìn thấy chị gái mình vẫn ổn.
Ngoài công việc, Lookmhee có một tình yêu thầm lặng kéo dài nhiều năm với Sonya, một nghệ sĩ dương cầm tài năng. Dù yêu nhau từ thời trung học nhưng họ lại bị chia cách bởi gia đình và kỳ vọng xã hội. Sau nhiều năm, hai người vẫn luôn nhớ về nhau, nhưng chưa có đủ dũng khí để vượt qua rào cản mà gia đình đặt ra. Lookmhee, với sự mạnh mẽ của mình, đang dần tìm cách giành lại tình yêu mà cô đã bỏ lỡ.
--Đoạn tình cảm bị bỏ lỡ.
Lookmhee và Sonya quen nhau từ thời trung học. Lần đầu tiên Lookmhee nhìn thấy Sonya, cô ấy đang ngồi bên cây đàn piano trong hội trường, lướt những ngón tay thon dài trên phím đàn với một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng. Khoảnh khắc ấy như một thước phim quay chậm, ánh đèn rọi xuống làm nổi bật gương mặt thanh tú của Sonya, khiến trái tim Lookmhee đập lệch một nhịp.
"Cậu chơi hay lắm." Lookmhee cất tiếng nói khi Sonya kết thúc bản nhạc.
Sonya khẽ mỉm cười, đôi mắt trong suốt nhìn cô: "Cảm ơn, cậu cũng đang đợi ai sao?"
Từ một lời chào đơn giản, một tình bạn chớm nở.
Nhưng Lookmhee biết, với cô, Sonya không chỉ là một người bạn.
Suốt những năm tháng cấp ba, Lookmhee và Sonya như hình với bóng. Họ cùng nhau học tập, cùng nhau đi dạo dưới những hàng cây khi tan trường, cùng nhau trải qua những ngày nắng đẹp và những cơn mưa bất chợt của Bangkok.
Sonya có một vẻ đẹp dịu dàng, mang chút gì đó mong manh, nhưng nội tâm lại kiên định hơn bất cứ ai. Lookmhee thì mạnh mẽ, luôn là người bảo vệ Sonya khỏi những tổn thương, dù đôi khi chính cô lại là người dễ bị tổn thương nhất.
Cả hai chưa từng một lần nói thích nhau, nhưng mỗi cái chạm nhẹ, mỗi ánh mắt lướt qua đều khiến họ bối rối. Lookmhee không dám nói ra tình cảm của mình, cô sợ mất đi Sonya, sợ phá vỡ mối quan hệ hoàn hảo này.
Ngày tốt nghiệp, Lookmhee đã quyết định thổ lộ.
"Sonya, tớ có chuyện muốn nói..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Sonya đã nhận được thư báo trúng tuyển học bổng âm nhạc ở Pháp. Cô ấy phải đi.
Nụ cười rạng rỡ của Sonya khiến lời tỏ tình mắc kẹt trong cổ họng Lookmhee. Cô không thể ích kỷ giữ Sonya lại.
"Chúc mừng cậu nhé!" Lookmhee nói, giấu đi tất cả cảm xúc thật trong lòng.
Sonya rời đi. Cả hai lặng lẽ xa nhau, mang theo những tình cảm chưa kịp nói thành lời.
Tám năm sau, Sonya trở về Bangkok trong một buổi hòa nhạc hoành tráng. Lookmhee, giờ đã là một bác sĩ đa khoa nổi tiếng, đứng giữa khán phòng, nhìn lên sân khấu. Sonya ngồi trước cây đàn, chơi lại bản nhạc năm xưa.
Âm thanh vang lên, những kỷ niệm ùa về.
Sau buổi diễn, Lookmhee chờ ở hậu trường. Khi Sonya bước ra, họ nhìn nhau thật lâu.
"Lần này, tớ sẽ không để cậu rời đi nữa." Lookmhee nói, lần đầu tiên trong đời cô chủ động nắm lấy tay Sonya.
Sonya mỉm cười, khẽ xiết chặt bàn tay cô.
Mối quan hệ của họ không dễ dàng. Lookmhee phải đối mặt với sự kỳ vọng của gia đình, với sự phản đối ngầm từ mẹ cô – bà Wi. Sonya thì lo lắng rằng bản thân không thể bước vào thế giới của Lookmhee, nơi đầy rẫy trách nhiệm và áp lực.
Nhưng lần này, họ không lùi bước.
Họ cùng nhau vượt qua những định kiến, cùng nhau đối mặt với những hoài nghi. Tình yêu của họ không phải là một câu chuyện ồn ào, không phải là những cuộc cãi vã hay đam mê cuồng nhiệt. Đó là sự thấu hiểu, là những cái ôm siết chặt sau một ngày dài, là những bản nhạc Sonya viết riêng cho Lookmhee, những lời yêu thương từ tận đáy lòng.
Vào một buổi chiều muộn, Sonya dẫn Lookmhee đến một nhà hàng nhỏ bên bờ sông Chao Phraya.
"Hôm nay, tớ muốn nói một điều." Sonya khẽ nói.
Lookmhee nhìn cô, chờ đợi.
"Lần này, tớ sẽ không đi nữa. Tớ muốn ở lại đây, cùng cậu."
Trái tim Lookmhee như vỡ òa. Cô nắm lấy tay Sonya, nhìn vào mắt cô ấy, rồi khẽ thì thầm:
"Tớ cũng yêu cậu."
Dưới ánh hoàng hôn, họ trao nhau một nụ hôn đầu tiên, muộn màng nhưng không hề trễ.
Tình yêu của họ không cần ồn ào. Chỉ cần bên nhau, thế giới đã đủ trọn vẹn.
Chặng đường phía trước còn dài, nhưng họ chỉ cần có nhau, mọi sóng gió đều có thể vượt qua.
--Fin.--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro