Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4. LẤY NHAU VỀ

Đàn bà, phụ nữ có thể chịu nghèo chịu khổ chứ đừng chịu đựng hi sinh vì một kẻ keo kiệt, bủn xỉn chỉ biết yêu thương cho bản thân mình. Phụ nữ, có thể cần tiền hơn tình yêu nhưng đừng chọn người đàn ông chẳng thể chi tiền để cho mình một đời sống tinh thần đầy đủ. Vì tiền có thể mua được mọi thứ, trừ chân tình của một người đàn ông. Một người đàn bà hạnh phúc nhất ở đời chính là có người chồng chưa từng tiếc tiền để vợ vui và hạnh phúc.

Bạn "Mebibo_2010" chia sẻ về bạn chồng keo kiệt một cách hài ước, khiến mọi người không nhịn được cười.

"Đúng là có nhiều chuyện thật như bịa. Có những chuyện mình được nghe chính nhân vật kể mà cũng không tin nổi. Ông xã mình có một người bạn, thỉnh thoảng hai vợ chồng đến nhà mình chơi, và trong lúc chuyện trò, chính vợ chồng anh bạn này kể:

Hai vợ chồng cùng làm nghề kinh doanh nhỏ ở nhà. Tiền nong anh ta là người quản. Mỗi khi vợ đi chợ đều phải hỏi anh ta đưa tiền, hoặc mua gì đều phải giải trình chi tiết, cụ thể. Một lần người vợ cầm một trăm nghìn đi chợ, sơ ý đánh rơi mất. Chị ấy phải quay lại vay chồng, rồi hôm sau xin mẹ đẻ để trả lại. Anh ta bảo "cho chừa cái thói bất cẩn".

Một lần khác, chị vợ bị dắt trả về nơi sản xuất chỉ vì 100 nghìn. Chẳng là, cuối năm, cơ quan thuế đến thu thuế cửa hàng của vợ chồng anh, anh ta cố tình lẩn trốn, không chịu nộp. Hôm khác họ quay lại, chị vợ không muốn lôi thôi rắc rối, nên lấy 100 nghìn ra nộp. Anh chồng về tức tối, khép vào tội "cố ý sử dụng tiền trái phép".

Ấy thế mà cũng có lúc anh ta thoáng lắm nhé (anh ta tự nhận thế). Anh ta cũng đưa vợ con đi chơi siêu thị và ăn uống hết những hơn 100 nghìn cơ đấy. Anh ấy kể nguyên văn "lúc ấy cũng đói lắm rồi, nhìn bảng giá thì trời ơi... nhưng thôi đã đến đây rồi, phải "cắn răng' mà ăn thôi".

Bởi vì có lần anh rủ một người bạn khác (vợ chồng mình cũng biết cậu ấy) đi mua đồ cùng, họ chỉ ăn hết có 30 nghìn thôi. Đó là lần ăn bún (cách đây khoảng hai năm), vào quán là anh hỏi luôn "bao tiền một suất?" (tránh cho việc ăn xong há miệng mắc quai), thì được báo giá 25 nghìn đồng. Anh ta kêu lên, sao đắt thế và bảo chủ quán cho suất 15 nghìn thôi". Anh ta phân trần "bọn bán hàng này ăn lãi quá, mình chỉ cần ăn thế là đủ no rồi".

Anh ta tự kể rất vô tư, sảng khoái, như thành tích không để ai "qua mặt" vậy. Vợ chồng mình nghe xong mà cười nghiêng ngả, tự hỏi không biết vợ anh ta chịu đựng kiểu gì? Có lẽ ngoài tính "chặt chẽ" này, anh ta còn nhiều ưu điểm khác như nhiệt tình, chăm chỉ, vun vén, không chơi bời,... nên chị vợ vẫn ổn, chỉ thỉnh thoảng có dịp thì "kể tội" chồng với bọn mình thôi." "Mebibo_2010"

Bạn có nick "3012' chia sẻ chuyện keo kiệt của mấy ông chồng hà tiện, mình đọc mà sao có chút giống ông Trùm nhà mình thế không biết.

"Đọc bài kể tội keo kiệt của các bạn mà buồn cười quá. Nhân tiện kể thêm hai tấm gương keo kiệt mà em biết.

Một ông mua bình nóng lạnh về nhà nhưng không cho ai dùng, con cái bật lên dùng ông gào lên là: "mày giết tao đi còn hơn". Mà nhà giàu nhá, họ hàng của chồng em. Bó hết cả tay với ông ý. Mùa đông thì đi đun nước nóng mà dùng chứ không được bật bình nóng lạnh. Chắc ông ý nghĩ điện đắt lắm.

Một anh khác, chồng của bạn em, nhìn mặt thì ai mà nghĩ lại keo bẩn như thế. Bạn em bảo là lấy rồi mới biết. Đi chơi thì không thích vào quán cà phê đâu, ngồi vỉa hè uống trà đá cho vừa mát vừa rẻ. Đi ăn uống ở đâu cũng mặc cả thôi rồi luôn, dù nhà hàng bán đúng giá nhưng vẫn mặc cả lấy được. Bạn em mà mua đồ gì về thì toàn phải nói giảm hai phần ba giá, thế mà vẫn kêu đắt, cái túi có 200-300 trăm nghìn mà vẫn chê đắt quá.

Kinh dị nhất là vụ đi mua giầy cho anh này, bạn em dẫn đến mấy hàng giầy để mua, giá cả thì chỉ tầm 500-700 nghìn/ một đôi, chất lượng chắc cũng ổn. Chồng không đồng ý, bảo để tự đi mua. Hôm sau khuân về 2-3 đôi, khoe với bạn em là đấy, anh mua tha hồ rẻ, có mấy chục 1 đôi, ngay chỗ đường tàu Lê Duẩn, toàn giầy đá - tức là giầy bọn nó ăn trộm rồi mang ra bán ý. Bạn em tức nghẹn họng.

Mẹ nào cũng quen anh này thì đừng khai ra nhé. Vì vụ "giày đá" của anh ý thì nổi tiếng lắm trong số những người quen biết rồi. Mà nhà anh này giàu lắm, kinh doanh bất động sản nữa chứ.

Tiết kiệm là tính tốt nhưng đừng có để từ tiết kiệm thành chi li và bủn xỉn, keo kiệt. Nhà e thì cả hai vợ chồng lại mắc bệnh tiêu hoang giống nhau mới khổ chứ." "3012"

Bạn "Chị yêu Cún lắm" chia sẻ :

"Mình biết ông ở gần nhà em thì siêu kiệt luôn. Vợ đi chợ mùa vịt rẻ, ngày xửa xưa ở quê có khi chỉ gần 20 nghìn một đôi vịt thôi ạ. Vợ mua về rồi, bắt vợ mang trả bằng được thì thôi, không ăn uống lãng phí (là mình thì xách hai con vịt về mẹ đẻ và ở tịt đó, khỏi về luôn). Tiền lương của vợ (ngày xưa là lương đi làm, còn bây giờ là lương hưu) thì tịch thu hết. Đến mức bà ấy đi thăm một người bạn (gọi là bạn vì quen nhau nhưng kém nhiều tuổi) sinh con, mãi mới đi được vì còn dè sẻn ăn bớt tiền chợ mãi mới được 50 nghìn (bao gồm 2 tờ 20 nghìn, 1 tờ 10 nghìn) để mừng em bé. Không lỡ lấy mà bà bảo không lấy thì tủi thân lắm." "Chị yêu Cún lắm"

Chỉ vì chút tự ái, mà cô gái đã trao cuộc đời mình cho một kẻ keo kiệt kinh khủng, thật tiếc cho cô nàng. Bạn "Tihop" chia sẻ :

"Tóm lại là ngày xưa chị bạn em yêu một anh khác cơ, hai người yêu qua yêu lại đâu chừng một, hai năm gì đó thì định tiến đến hôn nhân. Nhưng mà gia đình anh kia phản đối vì hai người không hợp tuổi. Theo em thì cứ từ từ thuyết phục gia đình đi, nhưng vì tự ái cao, bạn em nhất quyết chia tay ngay lập tức. Sau đó vài hôm, anh chồng xuất hiện, nói là anh để ý chị đã lâu, giờ xin cưới, ảnh hứa sẽ mời mẹ của chị từ ngoài Bắc vào, chăm sóc cẩn thận cho mẹ con gần nhau. Nhà chị bạn em thì chỉ có hai mẹ con nên nghe vậy chị cũng suy nghĩ. Em đồ rằng chị có đồng ý hẳn là vì muốn mẹ mình được chăm sóc, hai là muốn để anh người yêu cũ thấy là chị ngay lập tức lấy được một anh chồng, mà thời đó anh chồng cũng thuộc dạng có của ăn của để. Thế là sau một đêm suy nghĩ, chị quyết định giao đời mình cho ông chồng thần keo này, và mười ngày kể từ buổi nói chuyện đầu tiên giữa hai anh chị, là đám cưới của đôi bạn trẻ.

Mẹ chị cũng mừng vui vì con gái lấy được chồng danh phận rõ ràng, nhà cửa tươm tất. Nhưng bác ý đã phải đổi vui thành buồn, quay về chốn cũ sau có một tuần vì ông con rể trùm sò. Đại ý là ông rất khó chịu khi phải nuôi mẹ vợ, làm gì gây ồn một chút là ông cằn nhằn, nấu ăn nhiều một chút là ông kêu rên (mà bác này tự dùng tiền của mình đi chợ nha), gọi điện thoại về quê là ông hỏi "Gọi gì mà lắm thế?", mẹ vợ ông gọi một lần nghe câu đó, ra bưu điện gọi. Một tuần sau, bác về quê, ông con rể chớ hề mua vé hay mua một món quà gì dù là nhỏ xíu.

Trong cuộc đời vợ chồng của hai anh chị thì chỉ có một lần về quê duy nhất. Chị vợ ức quá, phải qua nhà em kể lể. Số là chị vợ nói hai vợ chồng không về quê lúc cưới, giờ có con mới về nên mua quà cho người này người kia. Ông chồng gạt phắt và tự mình đi mua nửa ký trà, về san thành mười bịch để làm quà tặng, ngoài ra không có gì thêm. Ông còn bắt vợ mang ít quần áo của con về thôi, để ở ngoài quê thấy vậy, mua đồ tặng (mà ông nói đúng ghê nha, về quê là có người tặng đồ liền vì thấy đứa nhỏ mặc đồ xấu quá).

Bác này rất vui, thấy ở đâu có ăn uống nhậu nhẹt là sà vào ăn miễn phí. Còn mời bác đi ăn bác phải hỏi trước, ăn chùa thì đi thôi nhé. Mà bác ý lại phàm ăn, nên mỗi lần ăn, nhất là ăn chùa là bác ý nhiệt tình cao lắm lắm ý. Rồi nhiệt tình gọi món, khen món này ngon, món kia bổ, ăn xong bác đứng lên xin cáo từ.

Bác ý có tiền để dành, lâu lâu lấy ra ngắm nghía rồi gửi vào ngân hàng, thời hạn dài lê thê, thêm điều khoản không rút ra giữa chừng. Lâu lâu ai giả bộ hỏi mượn tiền là bác ý có ngay một lý do để không cho mượn và thậm chí cạch mặt không thèm chơi với bạn luôn. Bà vợ mà cần tiền làm gì thì phải giải trình rất là kỹ lưỡng và được ghi vào sổ. Còn mua ti vi, tủ lạnh hay máy giặt thì bác cứ gọi là so sánh giá cả thành phố rồi mới mua, vợ miễn can thiệp nhé. Mua về cả hai vợ chồng phải nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng để tránh làm hư hỏng đồ. Con bác ý thì chẳng bao giờ được bác ý mua đồ chơi cho.

Ấn tượng nhất là một hôm vợ chồng dì em đến nhà bác ý, hai người đem đến một con gà để ăn với hai vợ chồng Thần Keo. Bác kia xung phong đi chặt thịt gà và bày ra một cái đĩa to, hai ông bà kia nhắc bác ý chừa một phần lại cho vợ vì xui cái hôm đó bà vợ phải đem con bé đi chích vắc xin. Bác ý kêu là vợ bác ý ăn ít lắm, chỉ ăn thịt heo thôi." "Tihop"

Lấy phải chồng keo kiệt như này, có phải là tan nát đời hoa không, cuối cùng cô vợ cũng phải ly hôn để giải thoát, bạn "Tihop" chia sẻ :

"Em cũng xin góp chuyện một anh mà em biết đây ạ. Anh này em cũng cho là keo có đẳng cấp.

Anh này là chồng cũ của một chị bạn em. Hồi đó chị này làm nhà nước, anh làm bác sỹ, cũng đi khám chữa bệnh suốt nên cũng có tiền. Nhưng anh ta quy định tiền ăn uống, tiêu xài trong gia đình thì dùng lương chị, mà khổ nỗi lương chị thấp, mà lại có đứa con nhỏ nữa. Thế là mâm cơm nhà chị lúc nào cũng chỉ có 1 con cá nhỏ tí teo hoặc là một miếng thịt luộc nhỏ xíu, mà luộc không kỹ. Có lần dì em (cũng là bạn 2 anh chị này) hỏi ông chồng chị là sao luộc thịt không kỹ thì ông chồng trả lời là luộc thế để "Cái L (chị vợ) ăn ít, mình còn ăn chứ. Một hôm ông tỏ ra sang trọng làm sinh nhật cho vợ, mời đến 20 người, trong đó có em. Đến nơi thấy bà vợ nói xong hết rồi, ăn lẩu thôi thì thấy ông bê ra 2 rổ rau cỡ chừng 10 kg và 1 cái nồi to đùng. Ai ngờ nguyên nồi lẩu của ông chỉ có lèo tèo chừng 2 lạng thịt, ai nấy đều kêu lúc nãy trước khi đi có ăn rồi, thế là ông hồn nhiên ngồi vớt thịt ăn. Xong mọi người đi kiếm tráng miệng ăn thì mới hay bác ấy mua 1 cái tủ lạnh to đùng nhưng ở trong có chứa một chùm nho nhỏ xíu. Em lấy ra bỏ vô cái đĩa mà ông còn kêu để lại, cắt ra nửa chùm bỏ lại vô tủ lạnh, chắc ông sợ tủ lạnh không có cái gì ở trong nó sẽ bị hư.

Một hôm khác, một học viên của chị này không đi học, hỏi ra mới biết là ba ảnh mất, thế là chị dùng điện thoại bàn để gọi chia buồn, đến lúc hóa đơn gửi về, ông chồng căn vặn, cằn nhằn đúng một tháng vì số tiền 5,000 đồng cho một cuộc gọi mà theo ông chồng là không cần thiết. Ngay cả mẹ chị ở Hà Nội, mỗi lần gọi cho mẹ là chị ấy qua nhà em gọi nhờ hoặc là ra bưu điện gọi chứ gọi điện thoại ở nhà là giải trình với ông chồng chết thôi.

Có một hôm chị làm mất chìa khóa xe máy, thế là ông chồng bắt đi thay ổ khóa, mà thay ở tiệm của dì em chứ đâu. Ông chồng không đưa tiền cho thay thì chớ (mà chị cũng không có tiền nên thiếu nợ), mà dì em còn phải ghi một cái hóa đơn cụ thể để bà này cầm về trình với chồng, thời điểm cái này hơn mười năm trước thì số tiền là 70 nghìn gì đó. Về lại được nghe ông chồng ca cho một bài mấy tiếng đồng hồ vì cái tội ẩu, làm mất đồ, không biết xót của.

Ông này có một cái tủ rất to, trong đó đựng tiền và ông có một chùm chìa khóa, ông móc vô quần, và không bao giờ cho bà vợ sờ vào. Một hôm ông đang nằm ngủ, chùm chìa khóa vẫn nằm ở quần ông, bà vợ vừa đụng vào, ông ngồi bật dậy, tát cho vợ một cái và cảnh cáo là đừng bao giờ đụng vào mớ chìa khóa của ông. Bà vợ cũng hết hồn luôn.

Chưa kể ông này còn thỉnh thoảng lượn qua cơ quan vợ để nghe ngóng xem bà này có khoản tiền gì mà giấu riêng, không khai báo không. Nhưng vì ông chồng này nổi tiếng quá nên chẳng bao giờ nghe được thông tin gì chứ suốt ngày ông đến thăm phòng tài vụ cơ quan vợ.

Mà ông này cũng chẳng phải keo kiệt với vợ con không đâu, với ba ruột của ông cũng y như vậy. Ba ông từ quê vào thăm ông là phải tự chuẩn bị tiền, tự đi vào, tự đi ra. Trong thời gian lưu lại nhà con trai, ông già đưa một ít tiền và nói là gửi tiền ăn, bà vợ không nhận, nhưng ông chồng thì không trả lại, giữ luôn. Bà vợ nói bà quá mắc cỡ với mọi người về chồng mình. Cuối cùng là ly hôn nhưng mà tòa án nói ông này phải chia tài sản cho vợ, nhùng nhằng mãi cuối cùng cũng bỏ nhau, trong thời gian đó ông hù dọa bà này thấy mà ghê luôn, đại loại là đừng mơ được chia của, tui giết ráng chịu." "Tihop"

Yêu nhau đến bảy năm, vậy mà lấy nhau về bảy tháng nàng cũng phải cuốn gói ra đi vì không chịu đựng được lão chồng kẹt xỉn. Bạn "MythuyenNJ" kể:

"Mình có quen chị cũng khá đứng tuổi rồi mới kết hôn với một anh hiệu trưởng một trường cấp hai rất danh tiếng ở quê mình, chị này chỉ ở nhà lo nội trợ, hàng ngày tiền chợ anh phát cho chị, tối chị ấy sẽ viết ra danh sách để báo cáo chồng, vậy mà hôm nọ chị đi chợ gặp mẹ ruột mình thì có mua cho bà trái bắp luộc, về cộng trừ nhân chia thế nào mà lão chồng kiểm tra lại thấy thiếu 2000 đồng, hỏi chị vợ còn 2000 đồng nữa đâu. Chị ấy bảo mua trái bắp cho Mẹ, lão bảo mai mốt nhớ mà ghi đầy đủ vào cho lão. Kết quả cưới nhau bảy tháng hai người ly dị, hiện chị lấy chồng và sống ở nước ngoài cùng chồng vậy mà mỗi lần lão gọi sang là cứ nói xa xôi kiểu anh thích ipad lắm mà mua ở Việt Nam thì không đáng tin.

Mẹ mình hỏi chị ấy sao chị ấy và lão yêu nhau đến bảy năm lận mà không rõ tính hà tiện của lão sao chị bảo lúc đó cứ nghĩ là lão thầy giáo nghèo nên cái gì cũng share, kể cả lúc bồ bịch đến đón chị đi chơi lão cũng bắt chị share tiền xăng, lúc này mọi người nghe muốn té xỉu, không tưởng nỗi lão luôn." "MythuyenNJ"

Mười hai năm chịu đựng, 12 năm đau khổ khi lấy phải loại đàn ông bủn xỉn, đê tiện, đọc xong mà thấy ấm thức thay cho bạn "Bautroibaola".

"Chồng mình là một tên bỉ ổi chưa từng có, khi yêu nhau mình là gái nhà quê nên không có chuyện đi chơi ăn uống hay mua sắm, khi lấy về rồi mình thấy anh ta rất đau khổ khi phải tiêu đến tiền, anh ta tận dụng mọi cách để tiêu tiền người bên cạnh. Con ốm mình phải ở nhà chăm con không đi làm được anh ta không để lại cho mình lấy một đồng, nhiều khi con sốt mình lục tung cả tủ quần áo ra xem có còn sót lại đồng nào để mua thuốc hạ sốt cho con, đi khám bệnh cho con xong mua thuốc anh ta thường cãi nhau với mình vì không chịu đưa tiền mua hết các loại thuốc mà bác sĩ cho trong toa làm con mình không sao dứt hết bệnh.

Mười hai năm vợ chồng, khi anh ta ra đi mình chợt nhớ mình chưa từng được ăn nhờ một bữa vào đồng tiền của anh ta, có một lần lúc mới ly thân ngày 8/3 tự nhiên con lớn nhà mình về nằng nặc đòi bố đưa mẹ con đi ăn (hóa ra cô giáo xui nó). Anh ta hồi đó cũng không muốn chia tay nên kêu mình hãy vì con đi ăn (hôm nay bố mời), tới bò bít tết HỎA DIỆM SƠN ngồi vào bàn anh ta kêu con chọn món, con mình chẳng mấy khi được ra ngoài ăn, nó đòi kêu thêm phần khoai tây chiên và mỗi đứa lon nước ngọt. Vậy mà các bạn biết anh ta nói gì không? Anh ta đần mặt ra mà nói "thôi khoai tây ăn theo bít tết được rồi, còn nước ngọt hai chị em uống chung một lon, về nhà mua uống sau, ở đây mắc gấp mấy ở nhà", mình ngao ngán nói với con: "con muốn ăn uống gì cứ nói mẹ lo cho, miễn là con thích là được và gọi là phải ăn, uống cho hết không được bỏ kẻo mang tội thôi".

Khi tính tiền, bữa đó mất tổng cộng có 176 nghìn, anh ta mở ví tần ngần mãi và nói "em có tiền không? anh hết tiền lẻ rồi, chỉ còn có 83 nghìn thôi", trong khi bóp anh ta rất nhiều tiền nhưng là những đồng 50 - 100 nghìn anh ta không nỡ tiêu, hay nói đúng hơn anh ta muốn chia cho mình trả một phần tiền, thật bỉ ổi, đàn ông như chồng mình thực ra nhiều lắm, họ yêu tiền hơn bản thân họ ấy chứ.." "Bautroibaola"

Chồng là tỷ phú triệu đô, nhà biệt thự, mấy siêu xe, có cả phi cơ, vậy mà keo vẫn hoàn keo, hà tiện, cân đo đong đếm chi li từng tý một khiến bạn "Me_Doug" bị stress kinh khủng, đọc tâm sự của bạn ý mà vừa thương vừa buồn cười.

"Em với chồng em lấy nhau được hơn 2 năm. Chuyện kể ra thì cũng dài nhưng yêu nhau 3 năm, về sống với nhau được 2 năm. Em kết hôn với chồng tại Anh khi em học xong thạc sĩ bên đó. Chồng em là người Mỹ. Kết hôn xong em muốn ở lại Anh làm việc nhưng chồng em lại muốn có con vì anh ý hơn em tận 27 tuổi (Em cưới lúc 25, còn chồng 52). Vậy là em đồng ý gác lại công việc và sang Mỹ sinh con trước, dự định sinh con xong sẽ đi tìm việc sau.

Em yêu và cưới chồng em vì anh ý là người rất giỏi giang, thành đạt, từng trải. Anh nói chuyện rất uyên bác và hài hước nên dù có lớn tuổi hơn em nhiều nhưng em vẫn yêu và thần tượng. Nào ngờ khi về sống chung chồng em bộc lộ ra tính keo kiệt không thể tưởng tượng được.

Ngày yêu nhau em cũng để ý anh ấy không phải người thoáng tính, mỗi lần bay sang thăm em thì đều không phải ngày lễ nên dù có mua quà cũng chưa có cái gì tới ... 20USD. Lúc thì cái dây buộc tóc, lúc thì cái áo phông. Nhưng vì yêu nên em cũng bỏ qua hết, vẫn mua quà xịn cho người yêu và tự nhủ đời không ai hoàn hảo cả. Chồng em làm kỹ sư cho một công ty dược lớn ở Mỹ, thu nhập cũng vài trăm nghìn đô 1 năm, ở nhà triệu đô, siêu xe cũng có vài cái, anh í còn có cả một phi cơ loại nhỏ để tiện đi công tác từ bang này sang bang kia ở Mỹ. Mà lúc giao tiếp với bạn bè em cũng thấy anh ý là người biết cư xử và sòng phẳng. Nhưng, khi qua Mỹ sinh sống thì em cứ sốc dần đều.

Đầu tiên là lúc đặt vé máy bay từ Anh qua Mỹ, chồng em đặt vé hạng thương gia cho anh ý rồi đặt hạng phổ thông cho em, kêu là hết vé rồi nên em chịu khó ngồi khoang đó, anh không quen? Ôi trời ơi, lúc đó em giận tím mặt mà không dám nói gì vì đã lỡ cưới rồi. Trước bố mẹ gia đình ngăn cản không cho lấy chồng Tây lại lớn tuổi thì em không nghe. Bạn bè xì xào em cũng kệ. Nên giận lắm mà em cũng phải xuề xòa cho qua chuyện.

Sống cùng nhau em mới để ý, chồng em cứ cuối tuần là dành nguyên cả buổi sáng để ngồi check online các mặt hàng nhu yếu phẩm giảm giá ở siêu thị gần nhà, từ mớ rau hộp sữa, rồi mới chịu ra mua hàng. Ở bên này hay có giảm sale theo từng mặt hàng mỗi đợt cuối tuần, nhưng thú thật có nhất thiết phải ngồi check từng thứ như thế không? Cứ ra siêu thị mà nhặt thì nó cũng có tag giảm giá ở đó mà. Em bực mình cái kiểu đó của chồng nên em chẳng buồn đi shopping cùng anh ý. Nâng lên đặt xuống, đi cả chục cửa hàng cũng không mua nổi cái áo. Có lần em muốn mua thêm cái thùng rác để trong phòng làm việc của em mà chồng em phải lên Amazon check nguyên cả ngày mới quyết định mua được 1 cái thùng rác ...15 usd, em phát hoảng nên chẳng bao giờ muốn nhờ chồng mua cái gì.

Chồng em đưa cho em thẻ tín dụng để mua sắm nhưng suốt ngày lải nhải em mua gì nhớ nói với anh để anh còn biết không nhỡ có kẻ nào hack tài khoản. Hack cái con khỉ gì, tính đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành nên sợ em lấy tiền gửi về nhà thôi. Em chẳng thèm! Bố mẹ em ở Việt Nam không giàu nhưng cũng chẳng nghèo, cũng không trông chờ vào tiền của anh í nhưng lúc nào anh ý cũng sợ. Vì thế em cũng chẳng bao giờ mua sắm gì. Có lần mua đôi dép 17usd trên Amazon thôi mà chồng em cũng không vui. Em sinh con chưa có việc làm nên không có thu nhập gì nên đành ngậm ngùi chấp nhận. Mà càng ngày em càng không thể chịu nổi cái tính keo kiệt của chồng em.

Có lần mua một cặp đèn ngủ từ siêu thị về, chồng em vô tình làm rơi vỡ cái đế đèn, thế mà anh ý đi mua keo dán về dán lại rồi mang ra cửa hàng trả lại, kêu là không thích. Chị bán hàng cũng không để ý nên nhận vào luôn. Em nói thật, em trước giờ chưa bao giờ nhiều tiền nhưng không bao giờ làm cái trò mèo như thế, cái cặp đèn 40 usd nó to thế so với thu nhập cả trăm nghìn đô một năm của anh ý à? Em tỏ ý không vui khi chồng em làm như thế thì anh ý giải thích là ở Mỹ mình được quyền như vậy. Xin lỗi chứ em có phải trẻ lên ba đâu.

Em mang bầu, đọc trên mạng những loại sữa tốt cho bà bầu mà chồng em cứ gạt đi không cho uống cái gì, cứ kêu là ăn uống tự nhiên hoa quả đồ ăn là con sẽ khỏe hết, đừng tin những loại đó. Đến mua quần áo cho con thôi, bao nhiêu là loại đẹp mà em cũng không được mua, chồng em cứ kêu mua ít thôi kẻo nó lớn nhanh phí. Em mang bầu mà stress vì cái độ keo kiệt quá mức của chồng. Lúc sinh nhật em, anh ý lên Amazon mua được cái vòng cổ mĩ kí 30usd, em đeo không vừa vì rộng quá thế là anh ý vội vàng gửi trả lại cửa hàng mà không nói năng gì thêm. Em tủi thân lắm mà chẳng muốn nói gì. Em sinh con, thấy chồng cũng quý con nên nhiều khi cũng nhịn, mà nhịn có lúc không nổi.

Có lần em bức xúc không chịu nổi em nói hết ra sự khó chịu trong lòng thì chồng em cãi bay cãi biến kêu là anh không phải người keo kiệt, cái gì anh cũng phải chi cho em mà gọi là keo kiệt à? Ôi em tức nghẹn tận cổ, không phải vì anh thì tôi đã không bỏ công việc, bỏ mọi thứ sang đây sinh con rồi thành ăn bám vào anh thế này. Anh nghĩ tôi cần anh nuôi à? Cãi qua cãi lại chồng em cũng chẳng nhận sai về mình, em bỏ ra ngoài lang thang đi cả đêm mà ông ý cũng không buồn gọi điện hay đi tìm. Với chồng em, có lẽ chỉ có tiền là trên hết. Anh ý ra sức tiết kiệm, từng xu một, rồi bỏ vào các quỹ đầu tư, kinh doanh đủ thứ, ngày ngày chỉ lo làm sao có nhiều tiền hơn. Đối xử với em thì luôn luôn phân biệt tầng lớp rõ rệt. Quần áo chồng em mua để mặc, chồng e không bao giờ mua ở siêu thị bình thường, lúc nào cũng phải vào các hãng nổi tiếng như Kelvin Clain, LV mua. Nhưng lần nào em nói cần mua thêm quần áo gì thì kiểu gì ông cũng chở em ra cái siêu thị tạp hóa gần nhà. Em cảm thấy mình bị đối xử như con ở thì đúng hơn.

Em giờ đang nghĩ đến chuyện ly hôn, em chẳng có gì quyến luyến ở đây cả. Ở nhà triệu đô, đi siêu xe mà làm gì khi mình không có chút quyền tự do nào, không có một tiếng nói nào. Em giờ chỉ thương con, con em còn nhỏ, mà cháu lại mang quốc tịch Mỹ. Nếu ra tòa chắc chắn chồng em sẽ giành được quyền nuôi con vì điều kiện kinh tế hơn hẳn em. Chồng em lại có luật sư riêng nên khả năng em mất con là rất lớn. Nhưng cứ sống như vậy thì e cũng phát điên lên mất.

Giờ em phải làm sao?

Em cũng sống ở Châu Âu hơn hai năm, rồi qua Mỹ cũng hơn hai năm rồi. Em không phải không hiểu văn hóa của họ. Không tiêu xài hoang phí, không bỏ thừa mứa khi ăn uống, chi tiêu thì sòng phẳng chia đều, những điều này em quá rõ. Tây văn minh thế theo chị đi mua đồ về làm vỡ có dán lại mang trả không ạ? Thu nhập của chồng em một năm tính ra cũng hơn 300.000USD (tầm 7 tỉ VND)

Anh ý giờ cũng không phải làm nhiều ở công ty dược vì thực ra là anh có cổ phần trong các công ty khác nên nhận cổ tức hàng năm cũng thừa đủ chi tiêu. Ngoài ra còn có hai căn biệt thự ở khu nghỉ dưỡng cao cấp gần biển, cho thuê giá một đêm cũng đã 3.000 usd/căn. Em không phải người hoang phí bao giờ, nhưng bảo em phải ngồi xem khi nào siêu thị giảm giá can sữa từ 4 USD xuống 3.5 USD thì mới mua (tiết kiệm được tận 50 cent = 11.000 VNd) thì em chịu.

Bên này giá cả cái gì cũng rõ ràng, sale off lớn thì là hàng quần áo hay đồ gia dụng là chủ yếu, chứ nhu yếu phẩm như rau quả thịt sữa thì ra đó cũng thấy tag sale, mà có tiết kiệm được mấy đâu? Em ở nhà chăm con cũng không có nghĩa là em không làm gì, thời gian rảnh em dành học thêm tiếng Tây Ban Nha, gặp bạn bè ở đây nâng cao vốn tiếng Anh, hoặc đi tập yoga, đọc sánh dạy con, học một vài khóa ngắn hạn online nâng cao chuyên ngành của em đợi con lớn thêm chút còn xin việc, hoặc rảnh hơn là lên webtretho tâm sự cho đỡ stress. Bảo em ngồi xem cân nho, cân táo, hộp sữa hôm nay giá giảm hơn hôm qua được mấy chục cent để còn mua thì em chịu. Mà em cũng có lần tìm giúp chồng em rồi, mà anh ý vẫn cứ ngồi check lại vì "biết đâu còn có cái rẻ mà tốt hơn". Em cũng có bạn bè người Mỹ bên này, các anh chị ý cũng chi tiêu bình thường mà, rủ nhau đi siêu thị cũng chưa thấy ai nguy hiểm như chồng em. Dạo này độ stress của em về tính hà tiện của chồng đang lên cao nên em chưa nghĩ ra cái gì để bênh anh ý được.

Chào các chị,

Em phải lập tài khoản lên đây than cũng là vì sắp hết mức chịu đựng của em rồi. Em nói thật là em không có hi vọng nhiều vì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tính em thì cũng không thể nào mà ki keo đến một vài cent mua hộp sữa mớ rau. Tính ông chồng thì cũng không bao giờ chịu tiêu phí dù một vài cent. Nói thật về sống với chồng em mới ngã ngửa sao ông ngoài 50 tuổi mới lấy vợ lần đầu. Do bọn em yêu xa nên em có biết gì đâu, thấy anh ra ngoài cũng hào nhoáng, business man, bạn bè toàn giới thượng lưu cơ mà. Hiểu biết, giỏi giang, lịch lãm thế cơ mà. Hồi ý cũng bị những thứ đó làm cho mê muội. Hôm qua em lại ức chế với chồng em vì vụ thế này các chị bảo có chấp nhận được không. Hôm qua em có dọn dẹp lại cái tủ lạnh. Em thấy có mấy hộp ketchup với sources bị hết hạn sử dụng rồi, em bỏ vào thùng rác chồng em nhìn thấy. Anh ý ra nhặt lên xem lại hạn rồi bảo em vẫn còn dùng được. Hạn thì toàn từ tháng 7 tháng 8. Em bảo hết hạn rồi dùng gì nữa, mà ông cứ khăng khăng rằng hạn ghi là "Best by+ngày tháng" (dùng tốt nhất trước một thời gian nào đó), chứ có bảo dùng sau ngày đó là không tốt đâu? Ôi em muốn phát rồ lên các chị ạ. Em bảo anh giữ lại mà dùng, em đi mua lọ mới em dùng nhé? Thế là hai vợ chồng lại tức nhau. Đấy, không cãi lại thì tức, mà cãi lại thì thành cãi nhau. Cuộc sống cứ vì những thứ vớ vẩn như thế mà cân đo đong đếm ức chế lắm các chị ạ.

Em chuẩn bị đi xin việc rồi xem tình hình sẽ ra sao. Nhà em vẫn có một chị quét dọn đến lau dọn nhà hàng tuần, em chỉ có chăm con thôi. Giờ phải tính đến chuyện thuê bảo mẫu thôi.

Chồng em lấy em là vợ đầu ạ. Ông ý yêu tiền hơn tất cả mọi thứ, đến cả con đẻ cũng không có được ông ý mua sắm cho cái gì một cách phóng khoáng đâu. Từ cái áo cái quần cũng chi li, không cho mua. Em nói thật, nếu gia đình khó khăn, không có điều kiện thì khác. Đằng này tài sản cả chục triệu đô mà nhiều lúc em tủi thân cho cả con em lắm chị ạ. Thấy cái áo cái quần đẹp muốn mua cho con mà ông ý hoặc là gàn nếu đi cùng, hoặc là về cứ trách móc là mua phí tiền." "Me_Doug"

Bạn "Cubin0906" cũng đang than phân trách phận với ông trời tại sao số nàng lại vớ phải lão chồng ki bo thế không biết, đọc truyện của nàng mà hài quá.

"Em kể cho các bác chuyện nhà em nhé: Khi em đi chợ mà nhà có bốn người ăn là có chồng, mẹ chồng, chị chồng và em nữa, nhưng em và chị chồng thì không ăn thức ăn mà chỉ ăn rau thôi (giảm béo mà), còn mẹ chồng em thì bảo tao cũng không ăn thức ăn đâu (mấy lần tuy bà nói vậy nhưng lần nào bà cũng phải ăn một, hai miếng thức ăn đấy) thì anh có dặn là mua ba miếng sườn thôi vì chỉ một mình anh ý ăn thôi mà. Nhưng khi em đi mua thì thấy sườn ngon quá nên em mua tận năm miếng, tổng cộng chi tiêu đi chợ bữa đó hết gần một trăm nghìn.Thế là lão chồng em biết và mắng em té tát là tại sao mua nhiều hoang phí thế, cuối cùng chồng em ăn đúng ba miếng còn mẹ chồng em ăn hết hai miếng liền luôn mọi người à, ăn xong vẫn còn thòm thèm nữa chứ. Mà có năm miếng sườn thôi đấy, đây mới là chuyện nhỏ thôi mọi người nhé, kể về chồng em thì nhiều chuyện mà dài lắm, mệt mỏi thật sự.

Thực sự nhiều người nói em tuổi lợn sướng nhưng e chẳng thấy sướng gì cả các bác à, em thấy sao em lại phải lấy một người chồng như vậy. Mình có như vậy đâu chứ. Nói thật với mọi người là chưa bao giờ em ki bo với ai tại sao ông trời lại cho em lấy một người chồng ki bo đến như vậy chứ. Đã ki rồi lại còn khó tính và cục tính nữa chứ. Đúng thật là nằm trong chăn mới biết chăn có rận, nên em chỉ muốn được làm bạn của chồng thôi, ông ý mà đối xử với bạn thì lúc nào cũng vui tính và chiều chuộng lắm, mỗi tội cái tinh ki bo thì bạn bè ai cũng biết. Bạn thân anh ý bảo e là người quá giỏi nên mới ở được với anh ý. Thực sự là mình chịu đựng mà, vậy mà ông ý còn nói là ông ý phải nhịn em đấy, các bác biết nhịn điều gì không: vì mỗi lần cãi nhau là em không mời ông ý ăn cơm và không chào ông ý đấy, mặt lại cứ xị ra chứ, chán không chứ lại. Chẳng nhẽ cãi nhau không nói chuyện với nhau mỗi lần ăn cơm lại nói "em mời anh ăn cơm ạ", hay mỗi lần đi đâu về nói "em chào anh". Buồn lắm các bác ơi." "Cubin0906"

Lấy chồng keo, chỉ có nước ăn rau chấm mắm không, mà chấm mắm cũng phải tiết kiệm nha. Bạn "MemeoTom" kể :

"Nhà mình có ông chú lấy dì mình ki bo phát sợ. Dì mình làm ra tiền nhưng được bao nhiêu thì phải đưa ông ấy quản hết, ông ấy mà biết có đồng nào giấu giếm thì chết luôn. Thời buổi này mà mỗi ngày ông ấy chỉ đưa cho dì 50 nghìn tiền chợ, dì mua có thịt, cá là ông ấy lại kêu tiêu hoang. Tháng trước dì chán để cho ông ấy tự đi chợ thì cả tháng được ăn muối vừng với rau muống.

Mà ăn rau muống cũng không được chấm nhiều nước mắm đâu nhé, mỗi bữa ông ấy chỉ rót ra đúng một lượng nhất định (chắc đo rồi), cọng rau cuối cùng là phải dùng để vét bát. Chấm rau thì chỉ được chạm đầu cọng rau vào bát thôi, ai lỡ tay thả cả cọng rau muống vào bát nước mắm thì nghe ông ấy càm ràm cả bữa ăn luôn." "MemeoTom"

Lấy chồng keo, không được ăn ngon, mặc cũng không được mặc đẹp, khổ thế đấy, bạn "Trangjo137" chia sẻ:

"Như mẹ em làm thợ may, có cô khách hàng nhà ngay cạnh, một năm mới thấy sang may quần may áo một lần, lần nào sang là dấm dúi như đi buôn bạc giả nhìn rõ tội. Hỏi thì cô ý bảo để dành được tí tiền chạy sang may cái áo nhưng sợ chồng phát hiện, chồng cô ý nắm tài chính trong nhà mà. Xong cứ dặn mẹ em là chị đừng kể cho ai nhé, đến tai chồng em thì chết. Mà nhìn cô ý cũng giản dị, cô ý nói chẳng dám đi sắm sửa cái gì, mặc toàn quần áo cũ. Mẹ em bảo sáng nào đi chợ mua rau cỏ cũng gặp chồng cô này xách làn đi chợ, mà kiểu chợ ngay gần đấy, toàn người quen cả, thịt hay rau hiếm khi họ nói thách làm gì, nhưng bác này lần nào cũng thấy đứng kì kèo mặc cả 1000 đồng một." "Trangjo137"

Bạn "Me_CunHeo" chia sẻ anh chồng bạn thân keo đến hài hước, đọc mà cười đau cả bụng :

"Người thứ hai mình biết nổi tiếng về độ ki là chồng của bạn mình. Bạn mình nhà khá giả, học nước ngoài về, tính sống phóng khoáng tiền nong thoải mái mà xui xẻo sao gặp phải chàng này.

Chàng giục bạn mình cưới bằng được, đến lúc tổ chức cưới chàng lờ đi vụ đưa cho nàng tiền thuê đồ cưới, thuê áo dài trong ngày trọng đại.

Cưới nhau về chàng đưa cho bạn mình mỗi tháng một triệu và đòi hỏi phải đi chợ nấu cơm cho cả nhà (chàng, mẹ chàng, và nàng).

Mỗi lần tụ tập hội bạn mình (ba, bốn đứa hay chơi cùng và đánh bài), rủ ra ngoài ăn uống, một mình anh ý nằng nặc đòi ở nhà, chẳng biết ngại bạn vợ chút nào, thế là cả hội lại đành ngồi nhà ôm bụng đói để chơi mấy tiếng đồng hồ.

Có lần mình bầu đến nhà bạn mình chơi từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối, nhất định không ra ngoài ăn mà nhà cũng chẳng mang gì ra mời (nước lọc cũng phải xin mới có), bà bầu đói muốn xỉu.

Đến lần sau mọi người phản đối đòi gọi đồ về ăn thì chàng ta kiên quyết bảo chàng ăn mỳ gói ở nhà, đừng tính chàng vào (để không phải chia tiền), thế mà lúc đồ ăn đến thì chàng nhảy vào ăn đầu tiên.(vì chàng rất béo.. hihi).

Hôm vợ chồng mình được bạn mình rủ đến nhà chơi bài, đúng giờ ăn cơm của nhà chàng ý, cơm có mỗi cá khô thế mà chàng quyết tâm nhịn đói đến 9 giờ tối để chờ vợ chồng mình về mới ăn cơm, sợ phải mời hai vợ chồng mình ý mà, chồng mình vẫn hãi quả đấy đến tận giờ.

Ra ngoài ăn với cả lũ (năn nỉ mãi chàng ý mới chịu đi), có hẳn voucher được giảm 50% rồi, mỗi đứa ăn hết có bảy mươi nghìn mà chàng cằn nhằn mãi, làm bạn vợ ngại quá chừng.

Nhà có gì ăn thì chàng giấu, có hôm vợ chồng mình đến đúng lúc vợ chồng nhà bạn ý đang ăn kem tràng tiền, thế là đành miễn cưỡng mời mình ăn chứ chắc trong lòng cũng xót lắm.

Đánh bài thì hội mình đánh cho vui là chính, lấy lý do gặp nhau chém gió thôi, mỗi lần ngồi ê mông năm, sáu tiếng chắc được hơn một trăm nghìn, ấy thế mà thắng thì không sao chứ nếu thua một ván mười nghìn là chàng mắng vợ nhiếc móc thái độ không ra gì." "Me_CunHeo"

Bạn "MeoBeo487" kể tội tên anh rể không thể nào hơn, nghe bạn ý chửi hay quá.

"Trời ơi cái thằng anh rể em nó mới tởm nhé. Nó là chồng chị họ em

Chị em đi mua cái mũ hai trăm nghìn về phải nói dối nó là hai mươi nghìn không nó chửi cho lệch mặt.

Đi chợ mua vải, bà ý thích mảnh vải phải gọi trình bày cho nó là vải như nào, bao tiền, về may cái gì. Nó duyệt cho mới được mua.

Em gái bà ý làm ở chợ thuốc cho chị cái áo len của hãng C sủi gì đó còn nguyên chữ Laroscobin gì đấy (em không nhớ chính xác) trên ngực áo, vậy mà nó chỉ mặt chị em bảo: "Ai cho mày tiền mua cái áo kia."

Nhà chồng chị em ở Đông Anh, xa vãi ra mà nó bắt ba mẹ con dắt díu nhau về ông bà nội bằng xe buýt bất kể đông hè, đừng hòng bước chân lên cái taxi.

Nó đi làm bên Trung Quốc mấy năm, trộm vía kiếm tiền không phải ít. Vậy mà đợt này nó về chơi, chị em mua móng giò ninh cho con bé con ăn, nó mới chửi là "Ở nhà ăn uống hoang phí thế này thảo nào không tiết kiệm được bao nhiêu". Toshiba nó một tháng lương nó để lại được bảy triệu, cả lương chị em tầm ý nữa ba mẹ con vừa thuê nhà vừa ăn uống học hành, người giúp việc. Các mẹ bảo khéo vun vén lắm mới được ý chứ.

Từ hôm nó về ngày nào chị em đi chợ về nó cũng chạy ra soi vào làn rồi chì chiết sao mà mua cái này cái kia phí thế tốn thế.

Toshiba đúng là cái thằng hãm chân tay ngắn một mẩu cao có 1m58, mặt mũi lầm lì lừ lừ hãm không tả nổi. Nó mở miệng ra là chê em với bà chị em (bà chị họ em gái vợ nó) là hai đứa ăn chơi. Mà em chẳng hiểu mua cái váy cái áo chẳng cái nào đến một, hai triệu thì ăn chơi cái nỗi gì.

Các mẹ đừng bảo sao mà không ly dị đi nhé. Khổ nỗi phụ thuộc kinh tế bây giờ một mình bà chị em đi làm thu nhập dưới 10 triệu/tháng nhà chưa có thì nuôi hai đứa con kiểu gì." "MeoBeo487"

Đọc chuyện kể của bạn "Girlantisgirls" làm mình nhớ đến ông Trùm ở nhà, từ chuyện cái tủ lạnh đến việc xây nhà, sao mà giống nhau thế không biết.

"Ki bo nhiều khi không phải là bệnh lý mà chỉ là sống khổ sống sở nó lâu quá nên trở thành bần tiện, em nghĩ thế. Như bác trai nhà em, hồi trước vốn nghèo nên nhiều lúc bần tiện quá đáng. Mua tủ lạnh mà cứ suốt ngày rút phích ra, hỏng hết cả thức ăn bên trong. Thế nên tủ lạnh hầu như lúc nào cũng chẳng có gì. Bác gái cáu, thấy bác trai rút ra lại cắm vào, cả hai vợ chồng cứ người rút ra kẻ cắm vào đến chục lần một ngày như thế. Bây giờ thì bác gái thắng, nên cái tủ lạnh tạm thời được yên thân.

Bác trai cãi nhau với bác gái, quăng đồ đạc đi, quăng dây chuyền vòng vàng các kiểu đi nhưng mắt lúc nào cũng dõi theo xem nó rơi đâu để tý còn nhặt lại. Rồi đến khi sửa nhà, bác trai khăng khăng đòi không lát gạch cái gầm giường, với lý do là gầm giường có bao giờ trưng ra đâu mà cần đẹp. Cả nhà mặt trước thì cáu bác trai loạn xị, mặt sau thì lăn ra cười với nhau hinh hích. Cũng may là bác gái là trụ cột kinh tế của gia đình nên bác trai cũng không dám đòi hỏi nhiều. Vì cái gầm giường mà bác gái tức điên, quyết trả thù bằng cách giấu hai chai rượu mật ong mà bác trai rất thích, báo hại bác trai mất ngủ cả tuần liền, đêm nào cũng lạch cạch từ xó nhà cho đến góc bếp để tìm hai chai rượu mật ong quý giá." "Girlantisgirls"

Bạn "Mat troi be con" chia sẻ anh chồng hàng xóm :

Công ty cũ mình có một anh, là hàng xóm nhà mình luôn, khá giả vậy mà anh ấy luôn giữ thẻ ATM của vợ. Anh ấy đi công tác mười ngày mà "quên" đưa tiền cho vợ, chị vợ ở nhà phải vay tiền đi chợ. Chưa hết, hôm con anh ấy bị ốm, cháu có mấy tháng tuổi mà anh ấy không gọi taxi mà đội mưa rét đi 20km đến viện mà có bác sĩ quen chứ không phải Viện Nhi Trung ương, vợ ức nghẹn cổ mà không nói được chồng.

Ở công ty, buổi sáng hay thấy anh ấy gọi điện hỏi vợ sáng đi chợ mua gì và hết bao nhiêu tiền, chị vợ đang ở cơ quan nhiều khi không tiện nói thì lát sau thế nào anh ta cũng gọi lại hỏi.

Anh ấy có nhà to, vài mảnh đất, nguồn thu nhập ổn định và khá cao nhưng chẳng mấy khi thấy vợ con sung sướng." "Mat troi be con"

Bạn "Huesaigonhanoi" chia sẻ chuyện bố mẹ chồng keo kiệt hà khắc với con dâu, nếu trường hợp đó là bạn, thì bạn sẽ ứng xử như thế nào đây.

"Bố mẹ chồng tớ thuộc diện giàu có nhưng cực kỳ keo kiệt, không dám ăn, không dám mặc, không dám thắp điện... Sở thích duy nhất là cứ ky cóp tiền và gửi tiết kiệm lấy lãi. Có thời điểm, lương hưu của ông bà cộng với tiền cho thuê nhà, mỗi tháng gần hai mươi triệu.

Vậy thì cũng mặc kệ, thế nhưng việc keo kiệt ấy làm ông bà hà khắc với chính con cái của mình.

Tớ làm dâu, thuở mới sinh con đầu lòng cũng hay dùng "pi-nô" cho sạch sẽ, mỗi lần vứt cái tã giấy là mẹ chồng tớ lại quy ra tiền. Thế là bà nảy ra "sáng kiến", đem "pi-nô" đầy nước đái phơi nắng và bảo tớ dùng lại cho con. Thế mới khiếp chứ.

Con tớ đến tuổi ăn dặm, muốn hầm xương lấy nước nấu cháo cũng không dám. Thời điểm giá ga lên vùn vụt, mỗi lần thay ga là lại nghe ông bà ca cẩm với những từ ngữ rất khó chịu. Rồi thì ông bảo nấu cháo bằng than cho đỡ tốn. Tớ đành phải mua xương nhờ người thân nấu giúp.

Có lần tớ đi chợ về, vừa mới bước chân tới thềm cửa đã bị bố chồng chửi thẳng vào mặt trước nhân viên thu tiền điện. Bởi vì tháng này tiền điện dùng nhiều hơn tháng trước, và vì tháng này ông bà không có ở nhà thường xuyên nên "nó có dịp làm chủ mà". Vừa ngượng, vừa tức nhưng tớ cũng làm thinh. Thế là từ đó, dù là mùa đông hay mùa hè tớ đành phải cho con mặc quần áo dài tay, mang tất để tránh muỗi cắn, vì không dám bật điện.

Rồi thì đến việc dùng nước máy. Để tránh phải nghe những lời chì chiết, tớ phải gói ghém quần áo bẩn của hai mẹ con gửi về nhà người thân giặt.

Còn rất, rất nhiều chuyện mà có kể ra cũng không thể nào hết. Tớ chỉ biết là cố gắng chịu đựng một thời gian rồi ra ở riêng thôi.

Mà nào vợ chồng tớ ăn không của ông bà đâu, mỗi tháng đều gửi tiền cho ông bà, không dám chậm trễ.

Mà này, tất cả những việc keo kiệt trên chỉ dành cho con dâu là tớ thôi. Vậy mà khi gặp người quen hay bà con ông bà đều nói yêu thương con dâu như con ruột. Thế mới "đau" chứ. Tớ nghe và cười mỉm." "Huesaigonhanoi"

Phần 4 còn nữa.................

à Mọi người mua sách để đọc tiếp Phần 4 và ủng hộ tác giả nhé, còn nhiều câu chuyện hay lắm. Xin chân thành cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro