Chương 1
Tôi là Trần Nguyễn Linh Đan, một cô nhóc lớp mười ngỗ ngáo. Nói chuyện học hành trước nhé. Tôi cũng không phải học sinh giỏi nhưng không đến nổi tệ, bày trò thì tôi đây là trùm.
Hồi học cấp hai tôi đã thành lập đảng phái đánh nhau, gây chuyện với trường khác. Nhóm của tôi gồm bốn người, tôi, Minh Phong và anh em song sinh Trường Phong, Trường Khải.
Sau khi bước vào lớp mười chỉ có một mình tôi học lớp khác còn ba đứa kia học lớp chọn. Không hiểu sao lúc nào tụi nó cũng cùng tôi cúp học, chơi bời mà tụi nó lại học giỏi. Thần thánh hay gì cùng chơi mà có mỗi mình tôi học dở.
Học khác lớp tình cảm dần phai nhạt gặp nhau lạnh lùng nạnh ai nấy đi. Trong lớp tôi yêu đơn phương một chàng trai tên Gia Dương.
Cậu ấy đẹp trai lại học giỏi biết bao nhiêu cô gái theo đuổi. Tôi chỉ là một con học sinh nghịch ngợm quậy quá mới nhìn sơ qua đã thấy không xứng.
Tôi đâu phải tuýp người tự ti về bản thân yêu là phải nói cũng như đối là phải ăn thích thì tỏ tình liền.
Mà tôi cũng ngu nữa đi tỏ tình mà không chuẩn bị gì hết. Đứng trước mặt Gia Dương cả người cứ đơ ra như vừa mới chập điện ôm mặt bỏ chạy.
Không biết lúc đó cậu ấy có cười tôi không nữa. Sau lần thất bại đó tôi quyết định chuẩn bị kĩ càng đó là viết thư.
Tôi đã đi học từ rất sớm lén bỏ tờ giấy vào bàn cậu đi ra ngoài chờ có người vào rồi mới vào để không ai biết.
Cuối cùng cũng có một người tới ai lại ngờ người đó chính là cậu ấy. Gia Dương là người rất cẩn thận mỗi khi trong học bàn có gì đều mở ra xem.
Không phải cậu ấy tò mò mà chắc chắn đó không phải là những giấy tờ quan trọng để bỏ sọt rác.
Đúng như tôi dự đoán cậu ấy mở ra thật, nhưng nét mặt vẫn bình thường. Tại sao vậy chứ?
Tôi tò mò bước tới giả vờ hỏi han xem xét tình, vẻ mặt tôi cứ nghênh ngang để Gia Dương khỏi phát hiện khản giọng.
"Tờ giấy gì đấy? Hay thư tỏ tình của ai"
Cậu chỉ lạnh lùng đáp lại tôi: "Ai mà biết, tôi có đọc được chữ nào đâu?"
Câu trả lời của cậu ấy làm tôi suy sụp hoàn toàn muốn nằm lăn ra xỉu tại đó. Con BFF chết tiệt nó bảo với tôi rằng:
"Mày yên tâm, nhìn thấy nét chữ này cậu ấy đã yêu mày lần đầu tiên rồi"
Yêu đâu không thấy chỉ thấy xấu hổ thêm thôi khi nhìn vào tờ giấy tôi mới tá hỏa phát hiện có kí tên tôi ở đó.
Phải chi nó xấu đọc không ra thì đỡ, không biết nó làm cái quái gì nội dung như rắn bò còn chữ ký đẹp như tiên.
Gia Dương đang nhìn xuống tôi vội vàng giật tờ giấy ấp úng.
"Chỉ là tờ giấy nháp thôi tôi bỏ sọt rác còn trực nhật nữa"
Cậu ấy chỉ ờ làm như vâng lời tôi lắm. Hôm nay tôi và cậu ấy trực nhật không phải cùng bàn hay cùng tổ gì chỉ đơn giản là bị phạt.
Lớp tôi có quy định ai không đủ 10 điểm thi đua thì phạt quét lớp. Đối với tôi 10 điểm rất dễ dàng chỉ cần vài cái phát biểu là xong.
Tôi rất sôi nổi trong việc phát biểu và luôn trả lời sai cả lớp bị tôi làm cho cười đến đau ruột. Có lần tôi đứng lên, não như ngừng hoạt động đứng như trời trồng cái lớp sao mà vô duyên cười liên tục.
Nhất là thằng cùng bàn, sáng mai tôi đi học nghe tin nó vừa mổ ruột thừa tối hôm qua nghe sao mà hả dạ.
Tôi đảm bảo tôi đến thăm là vết thương của nó phải may lần hai. Nhưng mà chị đây cũng có lòng từ bi không muốn tạo nghiệp nên thôi.
Tôi nghịch ngợm điểm âm bị phạt không nói gì nhưng Gia Dương bị phạt trong khi lại học rất giỏi.
Trong đầu tôi lóe ra một suy nghĩ mới hay là cậu ấy cố tình để được quét lớp cùng tôi. Mới nghe qua cũng đã thấy thích chìm vào cơn mê.
Gia Dương bỗng cốc đầu tôi phàn nàn: "Đứng đó mà ôm cây chỗi mơ mộng, mau quét lớp đi kìa"
Tôi giật mình chuyển sang lớn tiếng với anh:"Tôi chưa đủ ngu hay sao còn cốc đầu"
Tôi giận không quét nữa, cậu ấy quét xong phần của mình, quét luôn cả phần tôi mọi việc tự mình làm hết.
Tôi ngồi nhìn say đắm au thì ra mọi chuyện chỉ là mơ tưởng. Tôi bừng tỉnh cậu đang ngồi trên ghế học bài.
Tôi phải lết xác quét dãy còn lại cậu ấy không ga lăng như tôi nghĩ.
Quét xong cũng đã đến giờ học cô giáo bước vào bắt đầu bài giảng. Chúng tôi cách nhau 1 khoảng trống tôi ngồi dưới còn cậu ấy ngồi trên.
Bóng lưng Gia Dương rất to và đẹp mỗi lần kiểm tra tôi rú gọn trong đó lật tài liệu chẳng thầy cô nào bắt được.
Tôi chưa từng làm việc gì tốt cả học thì lười chơi thì giỏi. Trong lớp học tôi phát họa bóng lưng của cậu ấy trên tập làm bìa.
Những nét vẻ tuy nguệch ngoạc nhưng chứa đầy tình cảm của tôi trong đó. Đang vẽ rất nhiệt tình bỗng nhiên cậu ấy quay xuống muốn rớt tim ra ngoài.
Mỗi lần tôi hết hồn đều chửi cứ như vậy làm sao cậu ấy yêu mình được. Nhưng tật này rất khó bỏ mong rằng cậu ấy yêu mình ở những điểm khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro