Chương VI: Cô mau nấu cơm đi, cô ấy đói rồi
Sáng hôm sau Thiên An mới bắt taxi về nhà, cô đã ko còn sức để khóc nữa rồi! Về đến nhà cô thay vội bộ quần áo ướt sũng ra, nằm vật ra ghế sofa, cô hầm hập sốt, cô mệt qúa, mê man ngủ.
Đến trưa có tiếng mở cửa, cô choàng tỉnh, thấy anh về, cô day nhẹ đầu đang đau như búa bổ rồi nhanh chóng ra mở cửa. Nhưng anh còn dẫn cả cô ta về nữa. Cô sững sờ nhìn Trang Anh đứng nép sau lưng anh
- Dương à, hay là thôi đi, em thuê nhà ở là được rồi, anh đừng làm khó cô ấy - Trang Anh lay nhẹ tay anh năn nỉ
- Tránh ra - Nam Dương đẩy mạnh Thiên An đang đứng sững sờ trước cửa sang một bên, rồi quay sang Trang Anh: - Vào đi em, đừng nghĩ ngơi linh tinh.
Thiên An khép cửa bước vào sau, đầu càng lúc càng đau, cô sốt cao hơn. Vừa ngồi xuống ghế cho đỡ choáng thì tay cô run run, nước mắt trực rơi xuống khi thấy anh ân cần, dịu dàng ôm Trang Anh lên phòng, còn nói với cô một câu: "Cô còn ngồi đấy làm gì, mau nấu cơm đi cô ấy đói rồi"
Lời anh nói từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim cô, nước mắt ko ngăn nổi nữa, thi nhau rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Cô quên cả cơn sốt, thất thần lê từng bước mệt mỏi xuống bếp nấu cơm, cô còn sơ ý cứa vào tay mấy lần.
************************
1 tiếng sau
- Dương ơi Dương người ta đói qúa đi mất, anh khỏe thật ý, em sắp mệt chết rồi - Trang Anh nũng nịu nhưng cũng cố ý nói lớn để Thiên An nghe thấy.
Đúng như ý cô ta , Thiên An khi nhìn thấy Trang Anh đang từ trên cầu thang đi xuống, trên người chỉ mặc độc chiếc áo sơmi của anh, không khó để biết 2 người họ vừa trải qua chuyện mờ ám gì, Thiên An vô lực ngã khuỵ xuống, may mà kịp bám vào cạnh bàn.
Nam Dương yêu chiều xoa đầu Trang Anh:
- Ngoan, mau xuống ăn cơm đi!
Bữa cơm hôm ấy không khí thật khó thở. Nam Dương gắp thức ăn vào bát Trang Anh, bảo cô ta ăn nhiều một chút. Trang Anh thì chu mỏ nũng nịu đòi anh gắp cho hết món này đến món kia. Còn Thiên An thì chỉ cắm đầu vào bát ăn cơm không, không dám ngẩng đầu lên, cắn chặt lưỡi cố ngăn ko cho nước mắt rơi xuống.
Ting ting - nhạc chuông điện thoại của Nam Dương vang lên. Sau khi nghe máy, anh nói với Trang Anh:
- Anh đến công ty có việc, anh sẽ về sớm. Ở nhà đợi anh.
Tim Thiên An đau thắt lại, cô nhận ra ko phải là anh lạnh lùng, vô cảm, ko có trái tim, mà chỉ là anh không yêu cô mà thôi!
Sau khi Nam Dương ra khỏi nhà, Thiên An mới nhẹ nhàng cầm lấy tay Trang Anh, mỉm cười dịu dàng nhìn kĩ người con gái trước mặt. Trang Anh rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh, nhuộm màu cafe, cô ta đẹp một vẻ đẹp nóng bỏng, trái ngược với Thiên An, cô mang một nét đẹp nhẹ nhàng mà cao qúy, đậm chất Á Đông, đôi mắt đen láy, tròn to, đôi môi hồng chúm chím, mái tóc đen dài thẳng mượt rủ xuống vai, dáng lại vô cùng chuẩn. Thiên An nhẹ lên tiếng kèm theo nụ cười tươi tắn như nắng mai rực rỡ, ẩn đi những giọt nước mắt:
- Chị Trang Anh, chị cứ tự nhiên nhé. Anh Dương thật sự rất yêu chị. Em với anh ấy chỉ là hôn nhân thương mại do bố mẹ 2 bên sắp đặt. Chị đừng trách anh ấy. Anh ấy coi em như em gái, em cũng coi anh ấy như anh trai của mình vậy. Mà chị cũng là chị gái của em!
Trang Anh chỉ cười ko nói gì, nhưng thầm nghĩ ' Thiên An, cô xinh đẹp lại tỏ vẻ lương thiện như vậy, ở cạnh Dương qúa lâu ko khéo anh ấy động lòng mất. Phải nghĩ cách đá cô ta đi sớm mới được '
Tối hôm đó Nam Dương về, Trang Anh đã sà vào lòng anh, thủ thỉ: "Dương, em ko muốn ở đây nữa, em ở đây cô ấy ko vui"
- Cô ta làm gì em? - Nam Dương chau mày
- Cô ấy... cô ấy nói... là... là anh không yêu em nữa, cô ấy và anh đang giận nhau nên anh mới đón em về đây để làm cô ấy ghen, cô ấy còn nói... anh rất yêu cô ấy... Có thật ko anh? - Trang Anh nghẹn ngào khóc nấc lên - Dương, anh nói cho em biết đi, được ko? anh ko yêu em nữa sao? Huhu, nếu là vậy em sẽ đi ngay, huhu....
- Trang Anh, em đừng nghe cô ta nói linh tinh - Nam Dương tức giận đáp
- Dương, anh đừng làm gì cô ấy. Ko cô ấy sẽ càng ghét em hơn vì em mách lẻo với anh - Trang Anh lại nức nở.
- Được rồi, ko sao đâu. Cô ta dám làm gì em anh sẽ ko để yên cho cô ta đâu.
Trang Anh ôm chầm lấy anh, khẽ cười đắc thắng.
***********************
Thiên An đang ở sân thượng phơi quần áo thì thấy Nam Dương đi lên. Cô hơi giật mình, khẽ hỏi:
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Hừ. Cô cũng được lắm. Tôi đã nói là tôi ko yêu cô, tình yêu của cô đối với tôi ko đáng một xu. Nghe cho rõ đây, cô mà còn nói linh tinh trước mặt cô ấy 1 lần nữa tôi ko bỏ qua cho cô đâu.
Nói xong anh giận dữ bỏ xuống nhà, bỏ lại cô đang ngơ ngác ko hiểu chuyện gì lại tự nhiên phải chịu những lời cay nghiệt của anh. Cô đi tới một góc của sân thượng, ngồi bó gối, yên lặng, cô như một chú mèo nhỏ bị đau trốn ở một góc tối tự liếm láp vết thương của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro