chap 7(a2)
-" Đầu đất, cô đang nghĩ gì vậy hả?- hắn ta bực bội gắt lên khi bày nó một bài nãy giờ chưa xong.
-"anh nói gì đấy " nó tức giận
-"chỉ tại anh là một thầy giáo dỏm có mỗi bài tẹo này bày mãi chưa xong, anh còn quát tôi sao "- nó gân cổ cãi.
-" thế mỗi bài tẹo này mà sao cô còn làm không ra hả " - không tiếp tục chịu thua nó. Anh lại cãi.
-" đâu phải tôi giải không ra, ai mượn nó khó chi "- bây giờ thì nó đã bắt đầu lí sự cùn.
-" nói thẳng ra là cô chả thông minh "
-" anh khác tôi sao, thầy giáo dỏm???"
Xem ra buổi học chung này bị biến thành buổi học chất vấn cãi lộn với nhau và cả luyện thanh nữa rồi đây...
Bỗng dưng từ ngoài có hai người bước vào.
-" Hai đứa đang học bài nhóm đấy hả? Sao lại cãi nhau om sòm thế "
Thì ra hôm nay là ngày ba mẹ nó đi công tác về. Nó quên béng mất việc là phải ra sân bay đón bố mẹ.
-" dạ.. Đây là bạn con, đến học chung với con. Tên là Phong Nguyên." nó nhanh nhảu thưa ngay với bố mẹ kẻo hai người lại nghi ngờ này nọ nữa thì phức tạp ra.
-" Phong Nguyên sao? tên cháu bác nghe quen lắm, hình như bác gặp cháu ở đâu rồi " - ba nó nhìn hắn nhíu mày nghĩ ngợi
-" Người giống người, tên lại trùng tên thôi bác ạ. Chắc tại bác thấy cháu giống ai đó " hắn lại nhanh miệng mồm nói, nhoẻn miệng cười tươi nhìn ba nó..
-" ừ, chắc vậy đó cháu "
Nói vậy nhưng hình như ba nó vẫn đang nhìn hắn suy nghĩ điều gì đó.
Bỗng dưng có người phụ nữ bước vào, tay kéo theo cái vali to lớn gần bằng nửa người bà
-" Con gái mẹ dạo này chăm chỉ học tập nhỉ, lo học với bạn trai quên mất bố mẹ ở sân bay cứ ngó ngó rồi trông trông cả tiếng"
Mẹ nó bắt đầu lên tiếng nói mang âm hưởng của sự khó chịu và do mới đi xa về nên cũng có phần mệt mỏi gắt gỏng.
Nó liền chạy lại mẹ nó :" ây dà, mẹ xinh đẹp của con ơiiiii. Cho con xin lỗi mẹ nhá. Mẹ của con là nhất."
Nó lại giở thói nhõng nhẽo nịnh nọt mít ướt như một con mèo ôm mẹ nó. Khiến hai người đàn ông đang đứng nhìn kia không khỏi bật cười.
-" THÔIIII, đựơc rồi, cô thì chỉ giỏi nịnh nọt lắm mồm lắm cơ" mẹ cô vừa nói vừa dùng ngón tay dí yêu vào trán nó.
Nó bỗng dưng nhớ ra điều gì liền nói:" đây là Phong Nguyên, bạn bè bình thường thôi, không phải là bạn trai như nãy mẹ mới nói "
Câu nói của nó khiến hắn giật mình và có chút thoáng buồn vài giây..
Mẹ nó cười nhìn nó :" Đâu có, mẹ có nói vậy đâu "
-" mẹ còn chối cơ. Nãy mẹ nói lo học với bạn trai nên quên bố mẹ " - nó nhắc lại
-" đúng rồi, cậu ta là con trai, lại là bạn con thì mẹ nói là bạn trai, chứ chả lẽ mẹ gọi đó là bạn gái ư? " mẹ nó khôn khéo nói với con gái rượu của mình làm nó cứng đơ hết dám cãi.
Ba nó lại tiếp tục trêu nó :" mẹ nói đúng đấy, trừ khi con có tật giật mình thôi "
Hai má nó đỏ ửng lên.
-" bố mẹ đừng suy diễn "
Nói rồi nó ngồi phịch trên ghế sa lông. Hắn thì lại rất khoái chí khi nghe ba mẹ của nó với nói nó như vậy.
Rồi bà bước đến Phong Nguyên :" hình như có lần bác thấy cháu đưa Tiểu Mai nhà cô về phải không? "
-" dạ phải "
-" vậy cảm ơn cháu nhá. Bác phải làm gì đó để cảm ơn cháu mới được" mắt mẹ nó sáng lên với biết bao nhiêu kế hoạch. Mẹ nó rất vốn ưa những bữa tiệc nên bà lại thích mời họ.
-" mẹ à, hắn ta chỉ đưa con về thôi mà mẹ " - nó khó chịu nói.
-" con gái hư, mẹ nói chuyện không đựơc xen ngang"
-" Thực ra cháu cũng chỉ tiện đường nên giúp cô ấy thôi "
-" Cô thích sòng phẳng lắm, đừng nhiều lời nữa nhá. Trưa nay đi ăn cơm nhà hàng với nhà cô một bữa " -mẹ nó ra chỉ thị cho người bạn mới.
-" Mẹ hôm nay là chủ nhật lại đi ăn nhà hàng nữa sao? " - Nó ngao ngán nhìn mẹ nó.
-"thế trước giờ vẫn vậy mà con gái, nhà mình bếp vốn chỉ để kiểng " - bà lại cười nhìn con gái.
Phong Nguyên nói: " bác gái à, Tiểu Mai suốt ngày cứ nói bác là đệ nhất thiên hạ đầu bếp, khen không hết lời về bác, hôm nay lại chủ nhật cả nhà tụ họp cháu nghĩ ăn ở nhà thích hợp nhất. " anh khôn khéo nhìn mẹ nó cười nói.
Trứơc giờ khó ai lay chuyển mẹ nó nhưng rồi bỗng nhiên bà lại nói :" được lắm, hôm nay ở nhà ăn nhá, bác sẽ trổ tài cho mọi người xem. Lâu rồi cũng chưa thử lại mấy ngón nghề này "
Nó và ba nó đều nhìn mẹ nó ngạc nhiên rồi chuyển sang nhìn anh với ánh mắt đầy niềm vui và hạnh phúc.
Rồi bà lại tiếp tục nói câu xanh rờn :" thường thì bác không làm vậy, nhưng hôm nay lần đầu có người gọi ta là bác gái nên ta mới làm cho đấy và Tiểu Mai xuống bếp phụ mẹ " -bà cười nói.
-" mẹ à, vậy ngày nào cũng cũng gọi mẹ là bác gái nhá " - nó hớn hở nói.
-" tầm phào, mẹ thích con trai là rể tương lai ưng ý mẹ nói mới đựơc" - bà hào hứng nói rồi đi xuống bếp.
Ba nó cũng rất vui vì từ lúc xảy ra chuyện đó đến giờ, bà chưa từng vào bếp lại, nên bây giờ ba nó cũng hí hửng vào theo phụ giúp.
Nó đi vào nhưng rồi nghĩ gì đó lại quay ra nói với anh :" cám ơn "
-" không có gì, cô lại nợ tôi lần nữa, nợ chồng nợ, chừng nào cô mới trả " vừa nói hắn vừa nhìn nó cười tươi.
-" xùy xuỳ. Xem ra hạng người nhỏ nhen anh chỉ đến mức đó là cùng "
Nó chạy theo ba nó rồi cùng mẹ nó chạy vào bếp.
Lần đầu tiên bếp nhà có có không khí hạnh phúc và ấm áp như vậy.
Bữa cơm đã hoàn thành.
-" bác gái, bác nấu ngon quá, chưa bao giờ cháu ăn ngon như vậy " - hắn nói
-" mẹ... Thật sự rất ngon "- nó miệng nhồm nhoàm ngước lên nhìn mẹ nó nói. Trông đến buồn cười khiến cho ba mẹ cũng chỉ biết nhìn nó cười. Nhà đang có khách chỉ tiếc là không thể lôi nó ra nện cho một trận vì tội ăn uống.
-" bà xã, tay nghề em không nghề thuyên giảm" - ba nó cũng chen câu khen mẹ nó.
-" đựơc rồi đấy, tôi là ai cơ chứ.
Mọi người ăn đi. Kẻo thức ăn lại nguội " -mẹ nó nói.
Bữa ăn cơm hôm nay của nhà nó thật hạnh phúc và ấm áp đầy tiếng cười.
------
-" con gái tiễn Nguyên về đi, ở đây có ba dọn dẹp cho " -ba nó nói.
-" ơ nhưng mà..."
-" nhưng nhị gì, chả phải hiếm hoi lắm ba mới được dọn dẹp sao? Dễ gì ba mới có dịp dọn dẹp thế này, con gái nhường ba nhá "
Nói rồi ông đẩy hai đứa nó ra cửa.
Ra đến cống.
-"hôm nay thật sự cám ơn anh " -nó mở lời.
-" anh thật là may mắn đó, lần đầu đến nhà đã nói đựơc mẹ tôi nấu ăn lại còn đựơc ăn món mẹ tôi nấu...
Trong khi đó, tôi lại chả đựoc, thật ganh tị "
Xoa đầu nó anh nói :" mai tôi đến đón em, bây giờ thì vào nhà với ba mẹ đic nhà cô hiếm khi đựoc như vậy mà"
Cái cử chỉ xoa đầu của anh giành cho nó bỗng dưng làm mặt nó nóng bừng. Nó liền nói :" anh về đi, tôi.... Tôi vào đây " nói rồi nó liền một hơi chạy vào nhà.
Anh chỉ biết nhìn theo nó mà cười. Ít ra hôm nay anh đã giúp nó hoàn thành những điều nó muốn và làm nó vui vẻ cười....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro